Lúc đó, Tôn Dao vừa quay xong một cảnh phim, lớp trang điểm còn trên người, dùng cạn hai chai nước tẩy trang mà vẫn không rửa sạch được nên người bị nổi mẫn đỏ. Lúc thê thảm như thế, cô thật lòng không muốn nghe điện thoại, nhất là điện thoại từ một số lạ, lại là mã vùng của quê nhà, có lẽ cậu lại gọi tới mượn tiền. Điện thoại đổ chuông tới bốn lần, Tôn Dao mới bực bội nghe máy, giọng chẳng êm ái gì cho cam: “A lô?”
“Xin hỏi cô có phải là người thân của bà Chu Hân Bình không?”
Tim Tôn Dao bỗng dưng thấy nhói lên, chần chừ một lát mới lên tiếng: “Đúng vậy, tôi là con gái của bà ấy.”
“Bà Chu Hân Bình bị ngất, đang nằm trong bệnh viện, cô mau qua đây một chuyến đi.”
“Tôi… hiện giờ tôi đang ở xa, nhanh nhất cũng phải mất…” Tôn Dao hoảng hốt nhìn chiếc đồng hồ báo thức đặt trên hộc tủ đầu giường. “… Năm tiếng đồng hồ nữa mới có thể tới được. Cô liên lạc với cậu của tôi trước đi, số điện thoại của cậu tôi là…”
Tôn Dao sốt ruột đi tới đi lui trong căn phòng thuê của mình nhưng không sao nhớ được số điện thoại của cậu. Đột nhiên trong đầu nảy lên một ý, cô lập tức chạy đi lục lọi cuốn sổ ghi chép thông tin của mình. Sổ ghi chép này là do mẹ đưa cho cô vào năm ngoái khi lên Bắc Kinh thăm cô, bên trong còn có những số điện thoại mà mẹ cô nghĩ là có thể giúp cô, để lỡ như cô có chuyện gì gấp thì còn có thể nhờ người giúp một tay.
Trang đầu tiên của cuốn sổ chính là số điện thoại của cậu cô. Tôn Dao vội vàng đọc số điện thoại này cho cô y tá, không ngờ cô y tá lại nói: “Lúc nãy chúng tôi đã gọi cho số này nhưng người đó nói mình đang chơi mạt chược, đánh xong thì sẽ tới.”
Lúc đó, Tôn Dao liền bật cười. Thói đời đen bạc, lòng người dễ đổi thay, ngoại trừ bật cười ra thì cô còn làm được gì chứ? Cô vội vã mua vé xe chạy về quê ngay trong đêm thì mới biết vì muốn góp được số tiền bảo lãnh cho em họ cô mà mẹ cô đã giấu mọi người đi làm bảo mẫu, quá mệt nhọc nên bệnh gan liền tái phát.
Sau khi mẹ cô tỉnh lại, câu đầu tiên của bà là: “Sao con lại về đây?”
“Mẹ thành ra thế này, con có thể không về được sao?”
“Cậu và mợ con có thể chăm sóc mẹ được mà.”
“Thôi đi! Hôm qua y tá gọi điện thoại cho ông ta, ông ta nói đánh mạt chược xong thì sẽ qua ngay. Kết quả là tới giờ vẫn chưa thấy tăm hơi đâu…” Tôn Dao còn mong là ông ta gục ૮ɦếƭ trên bàn mạt chược luôn đi, nhưng đáng tiếc khả năng này rất thấp, bởi vì kẻ xấu thường hay sống lâu…
Mẹ cô vừa nghe cô trách móc cậu mình thì lại nhẹ nhàng lảng sang chuyện khác. “Con chạy về như thế này thì công việc của con phải làm sao đây?”
“Mẹ sắp mất mạng tới nơi rồi mà còn quan tâm công việc của con phải làm thế nào sao?”
“Mẹ không muốn con bận lòng vì mẹ. Mẹ ở chỗ cậu con cũng rất tốt mà, con đừng có đi đi về về như vậy, tiết kiệm được chút tiền vẫn hơn…”
Lại là tiền… Tôn Dao nghe xong, cười lạnh, sau đó nước mắt chảy xuôi.
Việc đầu tiên Tôn Dao làm sau khi về lại Bắc Kinh chính là quay lai công ty quản lý. Trong ba tháng công ty không sắp xếp công việc cho cô, cô gần như không có thu nhập gì. Tiền thuốc đợt đầu tiên của mẹ là nhờ Nhậm Tư Đồ trả thay cho cô. Nhưng tiền thuốc đợt thứ hai, bất luận thế nào cô cũng không thể mở miệng nói với Nhậm Tư Đồ.
Đáng tiếc, công việc đều đã được xếp lịch cho những người khác, Tôn Dao chạy đến công ty ba chuyến nhưng đều không có kết quả gì.
Tôn Dao lại ôm thất vọng mà về nhà thêm lần nữa. Nhưng không ngờ, ngày hôm sau lại có công việc tự tìm đến với cô.
“Có vai nữ thứ trong một bộ phim truyền hình, bộ phim này coi như ở tầm trung, có lẽ có thể giúp cô nâng cao chút tiếng tăm của mình. Nhưng tôi phải nói trước một tiếng, nhà đầu tư lớn nhất của bộ phim này là bạn của ông chủ chúng ta. Người này có tiếng là điển hình cho kiểu nhà giàu mới nổi, thanh danh không được tốt cho lắm nhưng vì nể mặt ông chủ, chúng ta không thể không hợp tác trong bộ phim này. Vốn muốn chỉ định những nghệ sĩ dưới tay của Tư Gia Di đóng, bởi vì những nghệ sĩ dưới tay chị ta rất có kinh nghiệm, cũng biết cách xử lý tình huống nhưng sau khi gã nhà giàu mới nổi này nhìn thấy danh sách nghệ sĩ thì liền chỉ định em…”
Chỉ định em…
Thâm ý trong đó chắc không cần phải nói. Về phần “thanh danh không tốt”…
Cũng có nghĩa là cho dù không ngủ với ông ta thì danh dự của mình cũng sẽ trở nên be bét, không thể cứu vãn được.
Nhưng danh dự hèn mọn của cô thì đáng giá mấy đồng bạc chứ? Có thể biến thành tiền hay vàng bạc để trả tiền thuốc men không? Không thể!
Sau khi nhận được tiền đặt cọc cho vai diễn của bộ phim lần này, Tôn Dao đến bệnh viện thanh toán tiền thì lại được cho hay: “Đã có người thanh toán chi phí cho cô rồi.”
Nghĩ tới nghĩ lui, người giúp cô chỉ có thể là Nhậm Tư Đồ. Cô và Nhậm Tư Đồ chỉ mới quen nhau có ba tháng ngắn ngủi nhưng cô ấy đã trả giúp cô một tháng tiền thuê phòng, hai lần tiền thuốc men,
Từ trước đến nay, Tôn Dao chỉ cảm thấy người ta mắc nợ mình. Đây là lần đầu tiên trong đời, cô cảm nhận được mắc nợ người khác có cảm giác thế nào. Cảm giác này rất chua xót và đắng chát.
“Có phải cậu lại lén trả tiền thuốc đợt hai cho mình không?”
Nhưng khi cô hỏi Nhậm Tư Đồ, có lẽ Nhậm Tư Đồ biết tính cách cứng cỏi của cô nên đã không chịu thừa nhận. “Không phải mình.”
Điều này đã khiến Tôn Dao thầm đặt cho mình một mục tiêu: cuộc đời cô không thể cứ trôi qua trong mờ mịt và vô vị thế này được nữa. Cô nhất định phải thành công, vì bản thân mình, cũng vì những người đã dốc hết sức mình để giúp đỡ cô…
Trong bữa tiệc bấm máy, cuối cùng thì Tôn Dao cũng được gặp Giám đốc Triệu – gã nhà giàu mới nổi kia. Giám đốc Triệu đánh giá rất cao về cô. “Dao Dao à, lần đầu tiên tôi nhìn thấy em là ở công ty quản lý của em. Khi ấy tôi vừa ở trong phòng làm việc của giám đốc các em bước ra, em vô tình đi ngang qua trước mặt tôi. Lúc ấy, tôi bắt đầu có ấn tượng khó quên về em nên liền chọn em từ trong bảng danh sách nghệ sĩ mà giám đốc của các em đưa tới.”
Khi nói chuyện, Giám đốc Triệu cứ làm như “vô tình” vỗ vỗ vai cô. Cho dù Tôn Dao cực kỳ ghét việc này, ước gì có thể giống như trước kia, đi tắm nhiều lần cho thật sạch, cọ rửa đến khi nào trầy da tróc vảy mới thôi nhưng lần này, cô đành cắn răng chịu đựng, còn mỉm cười một cách nhã nhặn với Giám đốc Triệu.
Trong một tháng kể từ khi bấm máy, cứ vài ba ngày Giám đốc Triệu lại đến thăm phim trường. Chuyện này ai nấy đều hiểu ý nên những lời bàn tán xì xầm rằng Tôn Dao “được bao” không ngừng lan ra.
Trong bữa tiệc đóng máy, chờ đợi cô chính là một bản hợp đồng mà Giám đốc Triệu lén đưa riêng cho cô.
Đây là hợp đồng diễn xuất vai thứ chính quan trọng trong bộ phim tiếp theo của ông ta.
“Em suy nghĩ một chút đi, suy nghĩ xong rồi thì chúng ta ký hợp đồng.”
Giám đốc Triệu nói xong thì đẩy một thẻ chìa khóa phòng khách sạn tới trước mặt Tôn Dao, cong ngón tay gõ vào tên của khu biệt thự nghỉ mát được khắc trên tấm thẻ. “Tôi đợi em.”
Tôn Dao phải suy nghĩ ròng rã suốt một tháng trời.
Ý nghĩ xấu xa ấy cứ như một con rắn độc, luôn quấn quanh trong tâm trí cô: Cứ như vậy đi, ngủ với ai cũng vậy thôi mà…
Cứ như thế đi…
Tôn Dao đến biệt thự nghỉ mát theo như lời hẹn. Giám đốc Triệu không có ở đó, trợ lý của ông ta sắp xếp mọi việc đâu vào đấy. “Giám đốc Triệu đang đi công tác ở bên ngoài, tối nay sẽ về đến, sẽ ở trong biệt thự kế bên cô.”
Nhưng Tôn Dao đợi mãi cho đến nửa đêm về sáng mà vẫn không thấy có ai đến ấn chuông cửa căn biệt thự cô đang ở.
Cuối cùng, Tôn Dao đợi đến lúc đã vô cùng buồn ngủ. Cô nhìn lên chiếc đồng hồ treo trên tường thì thấy đã hai giờ sáng. Cô bất chợt thở phào một hơi trong vô thức. Nhưng đúng lúc này, đột nhiên bên ngoài biệt thự vang lên một tràng còi xe chói tai.
Đèn trước đầu xe cũng lập tức bật sáng rực, chiếu thẳng vào cửa sổ, in một cái bóng đáng sợ lên đầu giường cô đang ngủ. Giám đốc Triệu dùng cách này để chào hỏi cô sao? Nếu thế thì đúng là biến thái quá…
Tôn Dao không khỏi rùng mình một cái.