Mùa đông năm nay có thể nói là thay đổi thất thường nhất trong nhiều năm trở lại đây. Vài ngày trước tuyết còn tán loạn theo gió, mà hai ngày nay lại nắng ấm nơi nơi.
Tô An Hi đón nắng sớm với tâm trạng tốt mà lái xe về đại viện.
Vì sao lại nói là tâm trạng tốt? Vẫn phải kể từ tối hôm qua mới được.
Tối hôm qua cô trực ca đêm thì nhận được điện thoại của Lâm Thanh Thanh, bà bảo cô sáng mai tan làm thì về đại viện ngay.
Tô An Hi đang nghĩ có phải mẹ mình lại định sắp xếp xem mặt hay không?
Nhưng quả nhiên không ai hiểu con gái bằng mẹ, cô còn chưa lên tiếng, câu tiếp theo của Lâm Thanh Thanh đã như hẹn giờ mà tới: “Sao, đang nghĩ mẹ lại bắt con làm gì à?”
“Đâu có đâu có.” Tô An Hi bê cốc nước uống mà cười ngượng ngùng.
Lâm Thanh Thanh nghe giọng điệu này của con gái thì biết mình đoán đúng rồi, vì thế bà hừ cười rồi nói: “Trưa mai mời chú Từ của con tới nhà ăn cơm, nói chuyện của con và Từ Úc.”
Tô An Hi đang uống nước thì bị câu nói này làm sặc. Cô để cốc xuống rồi dùng khăn giấy che mũi và miệng mà ho khan vài tiếng, lúc sau mới không tưởng tượng được mà hỏi: “Mẹ không đùa con đấy chứ?”
“Thế con có về không.” Lâm Thanh Thanh tức giận nói.
“Về về về, tan làm con về ngay.”
Sau khi kết thúc cuộc điện thoại với Lâm Thanh Thanh, cô lại gọi ngay cho Từ Úc.
Từ Úc cũng mới biết chuyện này từ chỗ Từ Thừa Vận, anh đang nghĩ gọi điện cho Tô An Hi thì cô đã gọi đến trước rồi.
Anh nghe xong thì bật cười: “Xem ra chiến thuật quấn lấy không buông này có hiệu quả rồi.”
Tô An Hi cũng biết qua qua về việc mấy ngày nay Từ Úc làm gì với Lâm Thanh Thanh, cô nghe thấy anh nói thế thì cười theo: “Thật ra em nghĩ có khi mẹ em dao động từ lâu rồi, về sau thêm anh bám dính không biết xấu hổ nên bây giờ bà cũng phải thỏa hiệp hoàn toàn.”
Giọng của Từ Úc truyền qua ống nghe lại mang thêm chút hoài nghi: “Nhưng đừng vui mừng quá sớm, anh nghe bố anh bảo là nói chuyện. Theo anh đoán thì mẹ em vẫn còn chiêu khác.”
“Thế thì mẹ em lùi một bước này cũng là dấu hiệu tốt rồi…” Giọng đầy ý cười của Tô An Hi vẫn rất kiên định: “Chúng ta gặp chiêu phá chiêu.”
…
Lúc Từ Thừa Vận và Từ Úc đến nhà họ Tô thì cũng vừa lúc là giờ cơm.
Họ vừa vào nhà, Tô Chấp Lương và Tô An Hi đã đứng dậy đón tiếp. Thật ra tất cả đều là người quen cũ nhưng gặp mặt chính thức thế này đúng là “cô dâu lên kiệu lần đầu”.
Nhất là khi nhìn Từ Úc xách đầy quà gặp mặt đầy hai tay thì Tô An Hi lại càng không nhịn được cười.
Tô Chấp Lương cũng cười với Từ Thừa Vận: “Lão Từ, đâu phải ngày đầu quen nhau, làm gì mà long trọng thế?”
Từ Thừa Vận liếc Lâm Thanh Thanh qua dư quang rồi cũng cười theo: “Quen thì quen nhưng lễ nghĩa vẫn phải chu đáo, dù sao ý định tới thăm hôm nay cũng không giống bình thường.”
“Nói đúng lắm.” Tô Chấp Lương càng hiểu rõ hơn Từ Thừa Vân, vì lời này nói ra cho người nào đó nghe nên ông tự nhiên cũng lớn tiếng hơn.
“Lão Từ khách khí thế!” Lâm Thanh Thanh nghe thấy câu đó của Từ Thừa Vận thì vừa bỏ găng tay cách nhiệt ra vừa tiếp: “Để đồ đó đã, người đã đến đủ rồi, ăn cơm trước đi.”
Bà nói xong thì xoay người đi, còn Tô Chấp Lương và Từ Thừa Vận nhìn nhau một cái rồi ăn ý đi đến nhà ăn.
Tô An Hi giúp Từ Úc cất đồ rồi ghé lại gần cười với anh: “Sao em thấy như lát nữa sẽ có một màn mưa máu gió thanh thế.”
Từ Úc lắc đầu rồi liếc các bậc bề trên mà cười: “Em không thấy giống bốn bề là địch hơn à?”
Tuy giống nhau mà Tô An Hi cũng phải bội phục trí tưởng tượng của Từ Úc, cô đánh anh một cái rồi cười khẽ: “Đó là mẹ em.”
“Đi thôi, đừng để người lớn chờ.”
“Ừ.”
Lúc tất cả ngồi vào chỗ rồi, Lâm Thanh Thanh mới mở lời xã giao: “Sao Lai Lai không đến?”
“Đến nhà mẹ chồng tương lai của nó ăn cơm rồi.” Từ Thừa Vận nhìn Lâm Thanh Thanh rồi cười nhàn nhạt: “Con gái rồi cũng phải gả đi, người làm cha làm mẹ vẫn nên buông tay, bà Lâm thấy có đúng không.”
Lâm Thanh Thanh rất ghét cách nói chuyện của Từ Thừa Vận. Người này không giống lão Tô nhà bà, tính tình cứng cứng rắn rắn, lại thích nhất là nói lý bắt chẹt người khác. Một câu hai nghĩa này còn sợ bà không hiểu chắc?
“Đương nhiên là đúng rồi.” Lâm Thanh Thanh cũng hơi mỉm cười, rồi mặc kệ câu nói này cụt lủn như vậy mà không nói thêm lời nào.
Bà nhìn mấy người đang ngồi rồi cuối cùng dừng lại ở Từ Thừa Vận: “Cả đời người làm cha làm mẹ đều vì quan tâm con gái, nếu không cũng sẽ không có bữa cơm ngày hôm nay.”
Tô An Hi và Từ Úc ngồi đối diện nhau, lúc nói đến chủ đề này thì hai người đều bất giác ngẩng lên nhìn đối phương, sau đó cực ăn ý mà cùng nhìn bố mẹ của người kia.
Từ Thừa Vận khẽ vuốt cằm rồi liếc nhìn Từ Úc, sau đó chậm rãi mở miệng: “Thằng con trai này của tôi không giống con gái, từ nhỏ đến giờ thằng nhóc này đã là mối bận tâm của tôi rồi. Lão Tô cũng biết đấy, gậy tôi dùng để đánh nó cũng gãy lìa thành từng đoạn rồi mà nó vẫn làm theo ý mình. Về sau tôi nghĩ chờ nó đủ 18 tuổi rồi ném vào bộ đội rèn luyện, ai ngờ nó lại nỗ lực phấn đấu vì con gái hai người như thế. Lúc đó tôi nghĩ chỉ có An Hi mới trị được thằng nhóc thối này nhà tôi thôi.”
Ông dừng lại rồi đối mắt với Lâm Thanh Thanh: “Bây giờ quanh đi quẩn lại rồi chúng cũng về với nhau, tôi thấy đây cũng là ý trời, càng là duyên phận, bà Lâm thấy sao?”
Lâm Thanh Thanh gác đũa lại nhìn về phía Từ Thừa Vận: “Ông đã nói vậy thì tôi cũng nói suy nghĩ của mình một chút.”
Từ Thừa Vận không tiếp lời mà ra hiệu cho Lâm Thanh Thanh nói tiếp.
“Lúc đầu biết chuyện hai đứa nó quay lại với nhau đúng là tôi không tiếp nhận được, thêm lúc đó con gái tôi lại bị thương vì con trai ông, vì thế lại càng tức giận hơn…” Lâm Thanh Thanh dừng một chút rồi cười nhạt nhìn Từ Úc: “Có điều đứa con trai này của ông đúng là rất nhẫn nại, khiến con gái tôi khăng khăng chưa nói, đã thế còn quay ra đối phó với tôi, kể cả lão Tô nhà tôi cũng nói giúp Từ Úc, thành ra tôi lại là người vô lí nhất.”
“Bà cũng biết bà vô lí cơ đấy.” Từ Thừa Vận làm việc mình trước nay chưa từng là chen lời một câu.
Lâm Thanh Thanh nghe xong thì “ssh” một tiếng: “Được, vậy bây giờ tôi nói lí đây. Gần đây tôi cũng nghĩ đi nghĩ lại về chuyện năm đó, lúc đó mấy đứa đều còn nhỏ chưa trải đời, tôi hiểu chúng trẻ tuổi nóng nảy, cũng hiểu cả nhiệt huyết năm đó. Tôi còn biết rõ Từ Úc phải gánh vác điều gì trên vai, thật sự không có thước đo nào đong đếm được lúc ấy là đúng hay sai. Hai đứa nhỏ đã có thể buông bỏ mà tôi vẫn vin vào chuyện đó thì cũng không hay, chuyện trước kia coi như bỏ qua đi.”
“Bây giờ chúng ta nói chuyện hiện tại. Lão Từ, ông cũng biết tôi rồi, năm đó tôi muốn ly hôn với lão Tô, chính ông cũng đi khuyên nhủ, có lẽ ông cũng biết trong lòng tôi nghĩ gì.” Lâm Thanh Thanh nhìn về phía Từ Úc: “Lời này tôi cũng đã nói với Từ Úc rồi, là một người mẹ, tôi phải nhìn vào hạnh phúc của con gái mình. Mà nếu lấy tiền đề cơ bản nhất là hạnh phúc thì chồng phải ở bên, đúng không?”
“Từ Úc tham gia quân đội ở Phương Tuyền, nói đi làm nhiệm vụ là đi làm nhiệm vụ, rồi tiếp xúc với toàn phần tử khủng bố hung ác. Trải qua khoảng thời gian hốt hoảng và lo sợ như thế, bảo con gái tôi sống làm sao đây? Về sau có con rồi thì bao lâu nó mới được gặp bố? Nói câu không hay thì chẳng may nó hi sinh vì nước, bọn họ mẹ đơn con côi phải làm thế nào? Những chuyện tôi nói này chỉ là một phần của vấn đề thôi, cũng là lời tùy tiện ai nghe thì nghe, không phải tôi nói vô lí, đúng không?”
“Đúng, bà Lâm nói rất đúng, tôi không phản bác.” Từ Thừa Vận đáp.
“Qua mấy hôm nay, nhân phẩm và các phương diện khác của Từ Úc…” Lâm Thanh Thanh có ý nhưng lại không nói hết, mà đổi lại cách nói khác: “Tôi không soi mói chút nào, mà đúng là không tệ, tôi cũng cảm nhận được thành ý. Hôm nay đã mời mọi người đến đây là tôi đã nghĩ thông suốt rồi. Tôi là người từng trải, cũng từng có tâm tư như hai đứa nó. Hôm nay ở trước mặt mọi người thế này, tôi chỉ có một yêu cầu thôi. Từ Úc, nếu cậu làm được, tôi sẽ không phản đối nữa.”
Tất cả mọi người đồng loạt nhìn về phía Lâm Thanh Thanh, dù Từ Úc đã đoán được nhưng vẫn nói ra miệng: “Dì Lâm nói đi ạ.”
“Chuyển nghề.” Lâm Thanh Thanh không nghĩ ngợi mà nói ra.
“Con không đồng ý.” Tô An Hi là người phản đối đầu tiên.
Lâm Thanh Thanh nhìn đứa con gái như bát nước đổ đi này thì tức đến không còn gì để nói, bà hừ cười: “Từ Úc người ta còn chưa tỏ thái độ gì, con góp vui cái gì.”
Tô An Hi nhìn về phía Từ Úc với ánh mắt kiên định, cô lắc đầu ra hiệu anh nhất định không được đồng ý.
Từ Thừa Vận nhìn về phía Từ Úc: “Con tự quyết định chuyện này đi.”
“Dì Lâm, thật ra cháu đã nghĩ đến việc chuyển nghề này từ sớm rồi, lời dì nói cháu cũng đều đồng tình.” Từ Úc đưa mắt nhìn Tô An Hi rồi cong môi cười, sau đó anh lại chuyển sang nhìn Lâm Thanh Thanh và nói chắc chắn: “Nhưng nếu Tô An Hi không cho cháu chuyển nghề, cháu nhất định sẽ không chuyển nghề.”
“Đây là nhượng bộ sau cùng của tôi, cậu nghĩ cho kĩ đi.” Lâm Thanh Thanh đã nói đến nước này rồi, quyền quyết định cũng không còn thuộc về bà nữa. Bà đã hết lời để nói nên đứng dậy bưng bát canh đi: “Lạnh rồi, tôi đi hâm lại.”
Tô Chấp Lương ho một tiếng rồi cầm đũa ra hiệu với mọi người: “Ăn cơm, ăn cơm thôi.”
…
Ăn cơm xong, Lâm Thanh Thanh cũng không ςướק việc rửa bát đũa của Từ Úc và Tô An Hi. Ăn cơm xong họ lại nói sang chuyện khác, sau đó thấy Từ Úc bảo ngày mai phải về Phương Tuyền nên cho hai người họ ra ngoài, coi như bàn bạc kĩ việc chuyện chuyển nghề luôn.
Từ Thừa Vận và Tô Chấp Lương cũng gật đầu đuổi hai người họ ra ngoài, việc này khiến Tô An Hi có ảo giác cô và Từ Úc đã loại bỏ được muôn vàn khó khăn, đưa tay xua tan mây mờ gặp trăng tỏ rồi.
Nhưng trên thực tế thì đâu phải vậy!
Hai người không lái xe mà mượn một chiếc xe đạp trong đại viện. Từ Úc cầm giẻ ướt lau trước sau sạch sẽ rồi ra hiệu cho Tô An Hi lên xe.
Tô An Hi ngồi ở yên sau, cô dùng hai tay ôm eo hẹp của Từ Úc và tựa đầu vào lưng anh. Họ cứ đạp xe như vậy dọc theo con đường ven sông.
Buổi chiều có khá nhiều người đi dạo ở bờ sông, họ tụ lại thành nhóm rồi tận hưởng ánh nắng lười biếng mà nhàn nhã tỏa xuống.
Đầu bên kia còn có người dùng cần câu câu cá, nhưng không biết trong ngày Đông thế này thì có câu được cá không?
Từng hàng cây thẳng tắp đứng đối diện nhau, ánh nắng rực rỡ xuyên qua kẽ hở chiếu xuống mặt đất tạo thành những vệt sáng loang lổ nhiều màu.
Tô An Hi duỗi tay ra che, mắt cũng hơi híp lại, tiếp đó cô duỗi thẳng hai chân ra rồi lại ngẫu nhiên thu lại. Cô nhìn qua từng bóng xe ✓út đi tới mờ dần rồi vén lại tóc bay loạn ra sau tai.
Giờ khắc này như được trở về thuở thiếu thời vậy.
Hai người đạp xe thêm chút nữa thì người ở đó cũng thưa dần, cuối cùng Từ Úc dừng xe bên cạnh một bụi cỏ lau.
“Đi qua đó một chút không?” Anh quay lại hỏi thử.
“Được!” Tô An Hi buông Từ Úc ra, cô đặt mũi chân xuống đất rồi nhảy xuống.
Từ Úc dựng xe rồi lôi Tô An Hi đi xuyên qua bụi cỏ lau. Thân cỏ lau thẳng đứng mà đung đưa trong gió, dù chúng chỉ lác đác thôi nhưng lại rất hoang dã và mọc ở khắp phía.
Đi xuyên qua thì trước mắt chính là bờ sông.
Bỗng có máy bay ✓út qua đỉnh đầu bọn họ mà bay lên trời xanh, sau đó tiếng vang rền cũng dần biến mất, mọi thứ lại yên bình như trước.
Từ Úc đứng đối mặt với Tô An Hi, anh ôm cô mà muốn mở lời nói chuyện, nhưng bị Tô An Hi đặt ngón trỏ lên môi ngăn lại.
“Em biết anh muốn nói gì.” Cô bỏ ngón tay xuống rồi lắc đầu: “Em đã nói quân trang là tín ngưỡng của anh, cũng là của em, không ai trong chúng ta được vứt bỏ.”
Từ Úc nhìn Tô An Hi bằng đôi mắt thấm đẫm nhu tình. Anh hiểu sự kiên trì của cô, vì thế cũng không tranh luận mà cong môi cười: “Được.”
Ngón tay Tô An Hi lại chạm lên cằm của Từ Úc, cô chăm chú nhìn anh: “Mai đi lúc nào?”
“Sáng mai.”
“Đi làm mất rồi.” Tô An Hi bĩu môi: “Không tiễn anh được.”
Từ Úc cúi đầu hôn lên miệng nhỏ đang vểnh lên kia: “Lần này về không ở bên em nhiều được, trách anh không?”
Vì Từ Úc cúi đầu mà Tô An Hi cũng thuận thế ôm lấy gáy anh, sau đó nở nụ cười: “Nhưng về cơ bản thì anh thu phục được mẹ em rồi.”
“Tết anh cũng không về được.” Từ Úc nhìn Tô An Hi chăm chú, anh đối trán với cô, đôi mắt cũng thêm thâm trầm: “Thật ra lời mẹ em nói đều đúng, từ đầu tới giờ thời gian anh ở bên em đều có hạn.”
“Anh nghĩ em là kiểu bạn gái nhỏ dính người hả?” Cô cố ý trêu chọc nhưng cảm giác không nỡ xa lại đang thầm lan tràn.
“Cũng không hẳn.” Từ Úc cười nhẹ một tiếng rồi lại hôn cô: “Có điều em cũng là bạn gái không biết chăm sóc bản thân. Em biết tính chất công việc của em rồi đấy, dù có bận cũng phải ăn cơm đúng bữa, nghỉ ngơi cho tốt. Vẫn là câu nói kia, lần sau gặp anh mà biết em còn gầy hơn bây giờ thì em ૮ɦếƭ chắc.”
Tô An Hi ngoan ngoãn gật đầu: “Ừ.”
Từ Úc tiếp tục: “Đừng chọc giận mẹ em nữa, nói xấu anh trước mặt bà ấy cũng được, dù sao anh cũng không ở đó.”
Tô An Hi gật đầu: “Ừ.”
“Không chuyển nghề thì sẽ có cách khác, anh tự có dự tính, em không cần lo đâu, nhé?”
“Ừ.”
Từ Úc nhìn dáng vẻ của Tô An Hi thì cười nhẹ thành tiếng: “Sao tự nhiên lại biết nghe lời rồi?”
Tô An Hi nắm chặt cánh tay anh rồi dựa tới càng gần: “Em ngoan một tí không tốt à?”
Từ Úc lại hôn cô rồi trầm giọng, gật đầu: “Tốt.”
Một trận gió thổi tới khiến lọn tóc của Tô An Hi bay bay, Từ Úc đưa tay vuốt lại rồi cúi đầu hỏi nhẹ nhàng: “Có muốn dặn gì anh không?”
Tô An Hi dùng chóp mũi đối với chóp mũi của Từ Úc rồi nói nhỏ: “Lúc làm nhiệm vụ thì nhớ tới em, em vẫn đang chờ anh.”
“Được.”
Anh dịu dàng đáp lại, âm cuối cùng ngưng lại bên môi cô rồi chăm chú hôn xuống.