Một trận gió thổi qua khiến cành lá vang lên xào xạc, mấy sợi tóc bên tai Tô An Hi bị gió thổi tung bay như dáng múa uyển chuyển.
Từ Úc duỗi cánh tay dài ra vuốt mấy sợi tóc không nghe lời kia lại rồi vén vào sau tai cô.
“Có kể được không?” Tô An Hi để mặc ngón tay ấm áp của Từ Úc sượt qua tai mình, còn cô lại nhìn anh bằng đôi con ngươi lấp lánh và trong suốt hơn cả quả lựu trên tay mình.
Từ Úc buông tay rồi liếc nhìn Tô An Hi, anh lấy cọng cỏ trên miệng xuống rồi vuốt vuốt trong tay, giọng lại như lá rụng đáy sông mà nhưng không có chút gợn sóng.
“Bọn anh bị trúng kế. Cả hai đều cho là sau khi kết thúc giao dịch kia có thể hoàn thành nhiệm vụ rồi trở về đơn vị, nhưng thật ra đó lại chính là cái bẫy dụ nằm vùng hiện thân. Lúc đầu anh và Ngô Lượng định trong ngoài phối hợp, nhưng anh ấy muốn bảo vệ anh không bị bại lộ nên liều ૮ɦếƭ chống cự, cuối cùng ૮ɦếƭ dưới họng súng của đối phương.”
“…” Tô An Hi lẳng lặng quay sang nghe Từ Úc kể lại lần hành động chấn động lòng người mà lại như kể chuyện thời tiết bình thường ấy. Dù lòng cô không quá thoải mái nhưng cũng không định quấy rầy anh.
Từ Úc thầm thở dài, anh nhìn dòng sông phía trước rồi nói tiếp: “Trước khi hành động một ngày, anh và anh ấy cũng giống như lúc này, một người ngồi câu cá còn một người ngồi trên ghế gập hút thuốc. Anh ấy nói với anh rằng mình có một mẹ già đi lại không tiện, có một người vợ làm giáo viên mà một cô con gái 4 tuổi xinh xắn tên là Ngô Du. Lúc anh ấy ra đi, người vợ vừa mang thai, tính ra có lẽ bây giờ con anh ấy cũng đủ tháng rồi. Vì không biết là con trai hay con trai nên trước khi đi đặt tên là Ngô Lự, tên hai đứa nhỏ này ghép lại có nghĩa là “vô ưu vô lo”. Anh ấy nói nếu ngày mai tất cả thuận lợi thì có thể về nhà, sau đó xem con mình là con trai hay con gái, ai ngờ…”
Hai người họ ngồi câu cá bên sông cả một đêm, dường như Ngô Lương đã kể lại tất cả mọi chuyện cho Từ Úc, từ chuyện theo đuổi vợ thế nào, tại sao muốn làm cảnh sátlùng bắt đến những chuyện to nhỏ khác. Sau đó anh ấy còn nói Từ Úc còn trẻ, sẽ không hiểu được tâm trạng cấp thiết muốn trở về bên người mình yêu.
Từ Úc chỉ cười mà không nói, sao anh có thể không hiểu đây. Anh cũng chỉ muốn nhanh chóng hoàn thành nhiệm vụ rồi chạy thật nhanh về bên cạnh Tô An Hi mà thôi.
Không biết cô nhóc kia bây giờ thế nào rồi?
Anh cũng từng do dự khi biết mình không phải được chọn đi diễn tập quân sự, mà bị chọn tới căn cứ huấn luyện đặc biệt để huấn luyện đặc thù trong một tháng.
Thủ trưởng nói rõ tình hình với anh rằng người được chọn phải giả ૮ɦếƭ, dùng thân phận mới để tới tiếp viện cho cảnh sát nằm vùng. Đây là nhiệm vụ cửu tử nhất sinh, anh có quyền chọn không đi, nhưng anh là sự lựa chọn thích hợp nhất.
Lúc ấy anh cũng từng hỏi vì sao lại chọn anh, vì sao anh lại là người thích hợp nhất.
Thủ trưởng đưa một bức ảnh cho anh, trong tấm ảnh là một đứa trẻ khoảng 10 tuổi, mà đứa trẻ này lại hao hao giống anh khi còn bé.
Ngay sau đó, anh được nghe hai lí do.
Thứ nhất, phần trán của anh rất giống đứa con trai được yêu quý nhất đã qua đời từ 10 năm trước của Độc Vương.
Thứ hai, anh là một tờ giấy trắng, khí chất quân sự còn chưa mạnh mà các tố chất tổng hợp khác cũng là tốt nhất, sẽ dễ đào tạo.
Cuối cùng anh đã đồng ý.
Một tháng huấn luyện đặc biệt đó khiến anh như ૮ɦếƭ đi một lần. Anh đã phải trải qua các loại huấn luyện cơ thể hạng nặng, học ngôn ngữ, nhận biết các loại Mα túч, học hút thế nào để không xảy ra chuyện. Tất cả những thứ này đều là cơ bản: Từ vật lộn, đánh lén và phản đánh lén, điều tra và phản điều tra, nhảy dù, gỡ mìn, bắn súng, tự cứu thương… Mà mọi thứ đều biến thái đến nỗi đạn nổ cũng là thật, chỉ cần chậm một bước cũng sẽ bong da tróc thịt.
Về sau, họ lại tiến hành huấn luyện phản trinh sát từ giật điện, tiêm, dao cứa, hay bất cứ thủ đoạn nào để cạy miệng.
Anh đã chịu đựng được tất cả những thứ tưởng như người thường không chịu được, sau đó trở thành một kẻ liều mạng thường tới khu vực Tam Giác Vàng và thành công nhận được sự chú ý của Độc Vương.
Sau khi được coi trọng, anh lại bị người đã trà trộn vào cạnh Độc Vương một năm là Ngô Lượng nghi ngờ. Về sau hai người rút dao đối đầu với nhau, cuối cùng mới phát hiện thì ra là người một nhà.
Trước khi hành động, Ngô Lượng nói với Từ Úc: “Nếu tôi xảy ra chuyện, mong cậu giúp tôi chăm sóc người nhà. Nếu cậu xảy ra chuyện, tôi cũng sẽ làm như vậy.”
“Được.” Từ Úc đồng ý.
Lúc ấy Ngô Lương phun ra một hơi khói rồi chỉ về dãy núi phía xa, sau đó rất tự hào mà cười nói: “Cậu xem bầu trời nước ta bên kia xanh trong và yên bình bao nhiêu kìa.”
Từ Úc cũng nhìn lại đó rồi cong môi cười một tiếng.
Sau đó chất giọng thuần hậu của Ngô Lượng lại vang lên bên tai anh: “Thế giới này vốn không phải một thế giới hòa bình, chẳng qua chúng ta may mắn được sinh ra ở một quốc gia hòa bình mà thôi. Cậu biết vì sao nước ta lại hòa bình không?”
“…” Từ Úc cười mà không nói.
Ngô Lương gẩy tàn thuốc, sau đó vỗ vai Từ Úc rồi hăng hái nói: “Vì có những người như chúng ta đấy chàng trai. Dùng mọi nhiệt huyết của bản thân để trấn thủ non xanh đất nước của tổ quốc thì dù có ૮ɦếƭ, ông đây cũng không hối hận.”
“Đương nhiên sẽ không hối hận.” Từ Úc cũng cười một tiếng đầy cứng cỏi.
Thế nhưng anh không nghĩ tới việc vì sao ngày đó Ngô Lượng lại nói nhiều đến vậy?
Thì ra anh ấy đã dự tính đến trường hợp xấu nhất từ đầu rồi. Bởi nếu có gì bất trắc, anh ấy sẽ chắn phía trước và đảm bảo an toàn cho anh.
“Vì chuyện của Ngô Lượng, bọn chúng không tín nhiệm thêm bất kì ai nữa. Người của chúng ta ở bên này không thể phái người trợ giúp nên anh chỉ có thể tác chiến một mình, dần dần khiến lão đại tín nhiệm, con của ông ta cũng trở thành người anh em tốt nhất của anh. Sau khi ẩn náu nửa năm, anh gom được tất cả các loại bằng chứng về việc chúng Gi*t hại dân nước ta rồi buôn lâu Gi*t người, sau đó lừa chúng nhập cảnh và diệt trừ tận gốc.” Từ Úc nói xong thì mở bàn tay ra khiến cọng cỏ trong tay bay đi theo gió. Anh mang ý cười nhàn nhạt mà nhìn Tô An Hi: “Sau đó, anh đã trở lại.”
Anh không nói cho Tô An Hi rằng đến cùng anh đã khổ sở đến mức nào, cũng không hề nói một năm đó anh chưa từng được yên giấc.
Anh không nói cho Tô An Hi vì vào được vị trí đó anh đã bị thương bao nhiêu, vì trở thành bạn chí cốt của Độc Vương mà suýt mất mạng vì cản đạn thay hắn ta.
Anh càng không nói cho Tô An Hi rằng anh mang trên mình sứ mệnh của hai người, vào lúc tưởng như không chịu đựng được, trong đầu anh sẽ tràn ngập suy nghĩ nhất định phải sống sót, sống sót để trở về gặp cô.
Anh liều mạng trở về gặp rồi nói rõ mọi việc cho cô nhưng đạt được gì đây?
Kết cục là chia tay.
Tức giận lúc ấy là thật, bởi trước nay ‘quốc’ và ‘gia’ đâu thể song toàn, vậy mà hết lần này tới lần khác cô lại ép anh phải chọn.
Anh rất muốn nói với cô rằng anh nhất định phải trở về để hoàn thành nguyện vọng của Ngô Lượng. Anh phải chăm sóc cho người nhà của anh ấy thật tốt, hơn nữa còn phải gìn giữ bờ cõi của tổ quốc. Đây không chỉ là sứ mệnh của anh, mà anh còn muốn giúp Ngô Lượng hoàn thành sứ mệnh của anh ấy nữa.
Có điều, do lúc đó bị ép tới chân tường, vì thế anh cũng không lý trí mà đồng ý yêu cầu chia tay của cô.
…
“Thật ra…” Tô An Hi vừa bắt đầu nói vừa tẽ lựu ra ăn: “Nếu lúc đó anh kể những chuyện này cho em, có lẽ chúng ta sẽ không chia tay.”
Từ Úc từ chối cho ý kiến rồi cười một tiếng, sau đó anh nói: “Chúng ta yêu nhau từ lúc tuổi còn trẻ nên làm gì cũng rất cảm tính.”
“Bây giờ em cũng còn trẻ lắm.” Tô An Hi cố tình trêu chọc bởi bầu không khí lúc này đã trầm quá rồi. Cô cười cười rồi tiếp tục ăn lựu, sau đó thản nhiên nói: “Nhưng mà anh già hơn em đó.”
“Tô An Hi, em còn mặt mũi không đấy?” Từ Úc cười khẽ một tiếng. Đôi lúc cô nhóc này đứng đắn tới vô biên giới, nhưng nhiều lúc lại mặt dày tới không bến bờ.
Tô An Hi nghiêng đầu nhìn Từ Úc, cô vừa nhai lựu vừa hất hàm rồi trả lời anh: “Đây không chỉ là mặt, mà là khuôn mặt xinh đẹp mới đúng.”
Từ Úc liếc nhìn dáng vẻ xinh đẹp của Tô An Hi thì chợt thu lại ý cười, sau đó nhìn cô chằm chằm.
“Tô An Hi.” Anh trầm giọng gọi một tiếng.
“Ừ?” Tô An Hi đang nhai lựu thì chợt dừng lại, sao lại nghiêm túc nữa rồi?
Từ Úc lẳng lặng nhìn cô, một lúc lâu sau anh mới nói: “Chúng ta là quân nhân, trước có tổ quốc, sau có gia đình, nếu để anh chọn lại một lần nữa, anh vẫn sẽ đi. Em cũng biết thực chiến rồi đấy, đây là sứ mệnh của anh. Vì thế anh cho em thêm một cơ hội nữa, em nghĩ cho kĩ đi, nếu quyết định của em vẫn là khẳng định thì mai về anh sẽ viết báo cáo yêu đương.”
Động tác nhai của Tô An Hi dừng lại, cô mở to mắt rồi chớp chớp vài cái, hàng lông mi lại như quạt hương bồ chớp động trên mí mắt. Sau đó cô mau chóng rũ mắt như đang suy nghĩ, mấy giây sau mới cong môi cười mà đối diện với đôi mắt sâu trầm tĩnh của anh.
“Anh yên tâm, em sợ ૮ɦếƭ lắm nên sẽ không tự tử vì tình đâu.” Ý cười của cô càng ngày càng sâu, lời nói ra lại rất nhẹ nhàng: “Anh cũng nói em đã nhiều tuổi rồi, không còn là cô gái chưa trải đời năm đó nữa. Em sẽ không trở thành chướng ngại vật trong đời quân lữ của anh. Nếu anh phải xung phong ra trận, cùng lắm thì em sẽ dùng đôi tay này giữ vững hậu phương cho anh. Vì thế, anh cũng phải đồng ý với em một chuyện.”
“Chuyện gì?”
Tô An Hi thu lại ý cười, mặt mày cô đều toát ra vẻ chăm chú, ngay cả giọng điệu nhẹ nhõm vừa rồi cũng không còn nữa, mà thay vào đó là lời nói kiên cường đến bất ngờ. Khi nói ra lời ấy, đôi con người trong suốt kia vẫn luôn chăm chú nhìn Từ Úc.
“Dù tương lai có hung hiểm tới mức nào cũng phải bảo toàn cái mạng này của anh.” Cô im lặng mấy giây rồi nói nốt nửa câu sau: “Xin anh hãy sống lâu trăm tuổi.”
Từ Úc nghe xong lời này lại thấy chóp mũi cay cay tới khó hiểu. Yết hầu của anh hơi dịch chuyển, sau đó mới gật đầu nhẹ: “Ừ, nhất định sẽ như thế.”
“Vậy là được rồi, anh viết báo cáo yêu đương đi.” Tô An Hi nghĩ nghĩ một lúc lại nhẹ giọng bổ sung thêm: “Quên mất, em cũng phải viết.”
“Tô An Hi.” Hai chân Từ Úc đáp xuống dưới rồi mở rộng, sau đó anh đặt hai tay lên chân rồi khom người đối mặt với Tô An Hi, tiếp đó là tiến gần đến hơn rồi gọi tên cô.
“Có thôi đi chưa?” Tô An Hi quay sang vừa tẽ lựu cho vào miệng vừa ra vẻ mất kiên nhẫn.
“Chưa thôi.” Từ Úc nhìn đôi môi đỏ mọng của Tô An Hi rồi ngước lên nhìn vào mắt cô, sau đó trầm giọng nói: “Anh muốn ăn lựu.”
Tô An Hi cầm nửa quả lựu còn lại đưa cho Từ Úc, sau đó lườm anh rồi chế nhạo: “Tưởng bảo sợ ngọt nên không ăn?”
Từ Úc gật đầu cầm lấy lựu, sau đó anh đỡ cằm Tô An Hi ra phía trước rồi cúi người xuống ngậm lấy môi cô.
Hôn một lúc thì thấy tư thế này quả mỏi nên anh đưa tay ôm cả người Tô An Hi lên đùi mình, sau đó bắt đầu trắng trợn cuốn lấy vị trái cây trong miệng cô.
Tới lúc Tô An Hi bị hôn tới khó thở, Từ Úc mới buông tha cho bờ môi đỏ trơn bóng của cô. Từ Úc nhìn gương mặt hồng hồng, lỗ tai hồng hồng của cô thì cười tới thoải mái. Sau đó anh mới chầm chậm nhả từng hạt lựu ra ngoài.
“Bị em pha loãng nên ngọt vừa phải.” Lúc nhả ra hạt lựu cuối cùng, anh mới hờ hững cười nói như vậy.
Tô An Hi đang thở hổn hển thì nghe được câu nói không cần mặt mũi này, cô chỉ biết dở khóc dở cười mà lườm anh một cái.
“Lưu manh.”