Thời gian như điện, ngày tháng đưa thoi, chớp mắt đã qua mấy chục năm.
Trên đường mòn ở Phán Thanh sơn có ba ông cháu chầm chậm cất bước, lên đến đỉnh núi, lão nhân khoanh chân dựa vào gốc cây, hai hài từ sáu, bảy tuổi tung tăng đùa nghịch cạnh đó.
Gần đó cây cối xanh um, cỏ non mơn mởn, trên thinh không xanh biếc, phù vân nhởn nhơ, hình ảnh động tĩnh giữa lão nhân và hài tử trong tự nhiên tuyệt mỹ tạo thành cảnh trí như nét vẽ.
Lão nhân mặt mũi nhăn nheo, tóc bạc phơ phơ, chắc phải hơn trăm tuổi nhưng đôi mắt vẫn sáng rực hữu thần, nhìn Bộc Hỏa sa mạc vô biên hồi lâu không nói gì, cơ hồ đang chìm vào những chuyện quá khứ.
“Tổ gia gia đang nhìn gì vậy?” Hài tử mặt tròn nhận ra lão nhân ngây người liền lên tiếng.
Lão nhân thở dài, chỉ vào vùng cát vang mênh mang: “Các con biết không, năm xưa Thiết Soái từ đây tiến vào Bộc Hỏa sa mạc”.
Tiểu hài mặt tròn hỏi tiếp: “Thiết Soái là ai?”
Tiểu hài mặt gầy gò đứng cạnh ςướק lời: “Đệ biết, đệ biết, Thiết Soái là một người...”
Tiểu hài mặt tròn tỏ vẻ hiếu kỳ: “Là người thế nào?”
Tiểu hài mặt gầy gò lắc đầu, đáp như đọc thuộc lòng trong sách: “Đệ nghe cha nói rằng nhiều năm trước Thiết Soái vì muốn tiêu diệt cường đạo ở sa mạc nên dẫn thủ hạ tiến vào, từ đó chưa quay lại...”
Tiểu hài mặt tròn thấy huynh đệ đắc ý, tỏ vẻ tức khí: “Thế thì sao, đệ có biết Thiết Soái là người thế nào? Dáng vẻ ra sao? Cao bao nhiêu? Có bản lĩnh gì? Lực khí cỡ nào?”
Tiểu hài mặt gầy gò tắc tị, đang định tranh biện, lão nhân liền vỗ nhẹ lên đầu cả hai, thong thả nói: “Võ công của Thiết Soái thiên hạ vô địch, sức mạnh của người còn hơn cả con lạc đà khỏe nhất sa mạc, thương pháp của người mãnh liệt hơn cả cơn bão lớn nhất ở thảo nguyên. Người dẫn đầu ba vạn Thiết Huyết chiến sĩ tung hoành vô địch khắp đại thảo nguyên, chưa từng thất bại...”
Hai hài tử cảm thấy thú vị, bất giác háo hức: “Vì sao Thiết Soái không quay về?”
Lão nhân thở dài: “Có người nói Thiết Soái và sa đạo đồng quy vu tận, có người nói Thiết Soái sa vào mê lộ nên không trở ra nữa, cũng có người cho rằng Thiết Soái sang bên kia sa mạc, lập ra một quốc gia hùng mạnh. Chân tướng thế nào thật ra không ai biết”.
Tiểu hài mặt tròn sững người một chốc đoạn lớn tiếng: “Con nhất định luyện thật tốt mã thuật và đao pháp, sau này đi đánh cường đạo”.
Tiểu hài mặt gầy gò bĩu môi: “Lấy đâu ra lắm cường đạo thế, đánh xong rồi sao?”
“À, ta sẽ đi lập ra một quốc gia, làm một quân vương tốt an bang định quốc...”
“Quốc vương không có tự do, đệ không làm”. Tiểu hài mặt gầy gò nhấn mạnh: “Đệ sẽ làm một dũng sĩ trên thảo nguyên, đi hành hiệp trượng nghĩa, bảo vệ người khác không bị bắt nạt...”
Tiểu hài mặt tròn bực mình: “Dũng sĩ chả có nghĩa lý gì, phải làm đại anh hùng đỉnh thiên lập địa như Thiết Soái”.
“Anh hùng, anh hùng...” Lão nhân cười khổ, nghe lời con trẻ, bất giác lẩm bẩm, giọng nhỏ dần như đang trầm tư.
Tiểu hài mặt tròn cho rằng lão tán đồng, vỗ tay cười to: “Đệ xem, ngay cả gia gia cũng nói Thiết Soái là anh hùng, không nên làm du hiệp...”
Tiểu hài mặt gầy gò trong lòng không phục: “Vì sao Tỵ Tuyết thành chỉ có Dũng Sĩ điện cùng Công Chúa điện, làm gì có Anh Hùng điện?”
“Đó đều là truyền thuyết...”
“Không phải truyền thuyết, đệ nghe cha kể về câu chuyện giữa Hô Vô Nhiễm và Hồng Cầm công chúa...”
“Chuyện thế nào, mau kể đi”.
“Không kể cho huynh nghe, kệ huynh đi làm anh hùng”.
“Mau kể đi, kể đi”.
“Hi hi, không kể đâu”.
Hai hài tử cười đùa, cãi lộn, càng lúc càng đi xa, lão nhân hình như không nhận ra, chuyện xưa tựa đã xa ngái, lại như sống động trước mắt như mới xảy ra hôm qua.
Lão nhân ngẩng đầu nhìn vòm trời xanh biếc, tiếng gió lùa qua thê thiết, gió núi như tấm vải bố dày quất ngang mặt, cuốn theo vô số trần ai. Lòng lão dấy lên nỗi bi ai khôn tả: lưu truyền đến đời sau, hóa ra chỉ còn lại một đoạn tuế nguyệt mong manh. Truyền kỳ cũng thế, mỹ lệ cũng thế, việc đời cũng thế.
Dù tuyệt đại hào kiệt, cái thế kiêu hùng như Thiết Soái cũng chỉ để lại cho hậu nhân một đoạn truyền kỳ nhắc đến rồi quên ngay.
Câu chuyện bị lửa chiến rừng rực chôn vùi, mây khói mênh ௱ôЛƓ che phủ đi rồi - có lẽ không còn ai biết đến nữa.