Sáng sớm hôm sau Lương Ưu Tuyền tỉnh lại, phát hiện mình đang ngủ trên giường Tả Húc, quần áo nguyên vẹn, mà trong phòng lúc này cũng chỉ còn lại mình cô.
Lương Ưu Tuyền tự rót cho mình một chén trà nóng, ngồi trên ghế tựa ngắm phong cảnh, trong lòng đắn đo không biết có nên chấp nhận lời đề nghị của Tả Húc không.
Nói thật, cô đối với Tả Húc tồn tại một loại hảo cảm gần giống như với tri kỉ lâu năm. Dù quen nhau chưa lâu nhưng hắn rất hiểu cô, luôn biết rõ làm thế nào để giải thoát cô khỏi áp lực. Chuyện vốn đơn giản như vậy, nhưng giờ cô lại phải cân nhắc đến một vấn quan trọng khác, quan hệ của họ lại tồn tại người thứ ba.
Cô nhíu mày. Bây giờ cô có thể ung dung tự tại, vui vẻ sảng khoái, nhưng khi về tới thành phố nhất định sẽ lại bị cuốn vào một hồi tranh ςướק. Nếu vậy tốt nhất là bây giờ cứ thả lỏng, giả vờ ngốc nghếch chơi thêm mấy ngày, sau khi trở về đôi người đôi ngả.
Nghĩ thế, cô cầm thẻ VIP của khu tập thể hình lên. Khu du lịch này có đủ trò giải trí lẫn tiện nghi, trước đi lặn cái đã.
Cùng lúc đó
Bên bờ sông đầy những camera. Tả Húc diễn vai họa sĩ, lúc này đang ngồi dưới một cây đại thụ ra sức vẽ. Thần thái hắn chuyên chú, lúc lại nhìn ra xa thanh sơn lục thủy giống hệt như một họa sĩ chuyên nghiệp, nhưng cuối cùng vẽ lên giấy lại thành hình một con heo sôi nổi mặc đồng phục cảnh sát.
(Đố mọi người con heo đó là ai =].)
“Tốt! Cảnh tiếp theo.” Ngô đạo diễn hô ngừng, sau đó cười sảng khoái bước đến cạnh Tả Húc “Lát lúc xuống nước mò cá nhớ cẩn thận. Bác không hy vọng nam chính lại bị thương đâu đấy.” Để ngăn diễn viên bị thương, các nhân viên đang phải lội trong dòng nước chảy xiết nhặt bỏ đá đi.
Tả Húc gật đầu, vén ống quần lên. Cảnh này chính là cảnh hắn phải trượt chân, sau đó được nữ chính kịp thời cứu lên, cũng chính là lần đầu tiên hai người gặp mặt.
“Anh Tả Húc, chúng ta tập diễn trước nhé?” Nữ chính Vương Hiểu Linh mặc một bộ đồ quê mùa, đầu đội mũ rộng vành. Đừng thấy Vương Hiểu Linh năm nay mới hai mươi tuổi mà xem thường, cô gái này cũng đã có rất nhiều năm trong nghề. Cô với Tả Húc cũng không khác nhau lắm, đều là diễn viên từ nhỏ, sự nghiệp diễn xuất thuận buồm xuôi gió, là một ngôi sao đang lên.
Tả Húc gật đầu bước vào trong nước. Dòng nước chảy xiết đập vào bắp đùi hắn, nhưng Tả Húc ngược lại lại lo Vương Hiểu Linh sẽ té ngã. Vì thế hắn vội dặn “Em dán băng dính lên lòng bàn chân đi, nước siết quá.”
Vương Hiểu Linh giật mình, mím môi cười cười “Mọi người luôn đồn rằng Tả tổng lạnh lùng, em thấy cũng đâu đúng đâu.”
Tả Húc cười lạnh nhạt “Đừng hiểu lầm. Nữ chính bị thương sẽ ảnh hưởng đến tiến độ của bộ phim.”
“…” Nụ cười Vương Hiểu Linh cứng lại, ngồi bên bờ dán băng dính.
Nhưng mà cảnh cứu người trong nước này quay mấy tiếng vẫn chưa xong. Tả Húc đã có mấy vết tím bầm rồi nhưng Vương Hiểu Linh vẫn khiến Ngô đạo diễn không hài lòng.
“Vương Hiểu Linh! Tư thế chạy dưới nước của cô khó coi quá! Càng sợ ngã càng dễ ngã. Làm lại!” Ngô đạo diễn cũng cáu rồi.
Lương Ưu Tuyền bơi xong liền đi ăn cơm trưa. Ăn cơm trưa xong, rảnh rỗi liền đi xem quay phim, thấy Tả Húc vô số lần bò lên từ dưới dòng nước chảy xiết, còn nữ chính cũng liên tục chân trần chạy vào trong nước, nhưng trên đường chạy liên tục mất thăng bằng.
Lúc này có một trợ lý đến bên cạnh Lương Ưu Tuyền, càu nhàu “Vương Hiểu Linh không phải đang cố ý đấy chứ? Sao tự nhiên lại thế này được?”
“Hả? Là thế nào cơ?”
“Công ty của Vương Hiểu Linh với Tinh Hỏa của chúng ta có bất đồng đã lâu, bởi vì tất cảnhững diễn viên đang lên của họ đều đầu quân cho Tả tổng. Theo lời đồn thì Vương Hiểu Linh với ông chủ của cô ta đang có ý định… trả thù đấy.” Người trợ lý nháy mắt ra hiệu.
“…” Lương Ưu Tuyền chỉ có một loại cảm giác, giới văn nghệ sĩ quả nhiên là loạn thật đấy.
Nửa tiếng sau, cảnh rốt cuộc cũng đã quay xong, toàn thể nhân viên đều lén thở phào nhẹ nhõm.
Tả Húc vẻ mặt mệt mỏi, lắc lắc cái đầu đã rối bời, quay lên trên bờ ngồi xuống. Người trợ lý cũng tranh thủ giúp hắn xử lý mấy vết trầy ở chân tay. Lương Ưu Tuyền thấy Tả Húc mệt mỏi, cả người đều bị thương liền ngồi xổm một bên khinh bỉ Vương Hiểu Linh.
Tả Húc tình cờ bắt được ánh mắt tràn ngập địch ý của cô, nhẹ giọng cười “Thay vì ngồi đó trừng người thà em đến mát xa cho anh còn hơn.”
“Để anh được lợi à? Em đi câu cá.” Lương Ưu Tuyền cầm cần câu lên xoay người bỏ đi.
Cô đi ngang qua một rừng cây nhỏ, vô tình nghe được có người xì xào bàn tán trong bụi cây, nội dung đại loại là cưa một cái thang nào đó.
Lương Ưu Tuyền lén lút đến sau thân cây, phát hiện mưu đồ của hai người. Một người là một nhân viên, còn người còn lại là một người đàn ông tay cầm camera, xem quần áo có vẻ như là một người phóng viên.
Lương Ưu Tuyền tức giận, lặng lẽ quay lại chỗ quay phim, leo lên cây, ngổi xổm trên cành cầm ống nhòm giám sát cái tên có ý định cưa thang.
Một lúc sau
Bắt đầu quay cảnh thứ ba, cảnh nữ chính leo lên cây hái quả dại. Mà dĩ nhiên trong cảnh này thì phải có thang mới thực hiện được.
Lương Ưu Tuyền nhìn thấy một nhân viên đem đến một chiếc thang gấp đến dựng trước gốc cây. Như thế có thể kết luận người sẽ bị hại căn bản không phải Tả Húc mà là Vương Hiểu Linh.
Lương Ưu Tuyền có chỗ không thông. Ở độ cao đó dù có ngã cũng không đến mức bị thương, như thế chẳng lẽ mục đích của họ chỉ là chụp ảnh Vương Hiểu Linh bị té ngã thôi sao?
Nhưng mà ngay khi tiếng “Uỵch” vang lên, người đại diện của Vương Hiểu Linh đã lao ra kêu gào, cố tình nói Tinh Hỏa gây chuyện, bởi vì toàn bộ đạo cụ trong phim đều do Tinh Hỏa chuẩn bị.
Lương Ưu Tuyền chưa kịp nghĩ nhiều thì đã thấy ánh đèn flash lập lòe trong rừng. Cô nhảy xuống đất, chạy đến chỗ tên phóng viên kia. Việc của cảnh sát chính là phá tan những âm mưu tội ác mà.
Tên phóng viên kia kinh ngạc nhìn thấy có người bước đến. Hắn vội thu camera lại tính bỏ chạy, nhưng Lương Ưu Tuyền đã ném ra một cành cây, đập trúng vào lưng hắn.
Lương Ưu Tuyền xông lên mấy bước, một tay kiềm chế hành động tên phóng viên, tay còn lại ςướק lấy camera, thẩm vấn “Anh đang lén lén lút lút cái gì?”
“Cô trả máy ảnh cho tôi trước đã!” Tên phóng viên vừa giẫy dụa vừa hét lên nho nhỏ.
Lương Ưu Tuyền không rảnh để ý hắn, đè hắn xuống đất, lôi từ trong túi hắn ra một chiếc ví. Cô tìm CMND và danh thi*p của người này, nhưng lúc nhìn tên không khỏi cả kinh. Người này vốn không phải phóng viên, mà là người của công ty Vương Hiểu Linh.
Hiện tại mọi thứ đều đã minh bạch, hóa ra là một vụ hãm hại người. Bởi thế, đầu tiên cô trói người này lên gốc cây, sau đó quay lại chỗ quay phim giao camera cho Tả Húc, lại kể hết mọi chuyện cho hắn.
Sau khi nghe xong Tả Húc cười, vuốt má Lương Ưu Tuyền “Em quả nhiên là phúc tinh của anh.”
Lương Ưu Tuyền chăm chú nhìn vẻ mặt Tả Húc, nhướn mày “Sao có vẻ anh không coi chuyện này nghiêm trọng thế hả?”
Tả Húc dẫn cô đi, vừa đi vừa nói “Để anh nói tạp chí sẽ viết thế nào: Tả Húc ghi hận trong lòng, sai nhân viên cưa thang làm Vương Hiểu Linh té ngã.”
“Là thế nào?”
“Tin tức trong giới vốn loan truyền rất nhanh. Mà anh không những là nam chính còn là Tả tổng của Tinh Hỏa. Tin nam chính và nữ chính không hợp nhau có thể làm tăng số người xem của bộ phim, cũng là cách để lăng xê.” Tả Húc nhún vai “Đối với công ty cũng chẳng thể có chuyện gì, họ chỉ muốn hạ uy tín của anh thôi. Thứ nhất là sợ anh bạc đãi ngôi sao của họ; thứ hai để ngăn anh thọc gậy bánh xe. Nói chung có lẽ Vương Hiểu Linh cũng không rõ chuyện này, đều do quản lý cô ta bày ra thôi.”
“…” Lương Ưu Tuyền cọ cọ mũi “Sao em thấy giới nghệ sĩ so với giới tội phạm còn đen hơn ah.”
“Cái vòng tròn luẩn quẩn này đều là hình thức kinh doanh trong bóng tối thôi. Có thể nâng một người lên tận trời cao cũng có thể đạp người đó xuống tận địa ngục. Chỉ cần mất giá trị lợi dụng sẽ lập tức bị knock out ngay.” Nói xong Tả Húc đưa camera cho người trợ lý. Lúc người trợ lý xem xong ảnh cũng sẽ tự tìm đối phương thương lượng, loại việc nhỏ như thế này vốn không cần hắn tự xử lý.
Lương Ưu Tuyền nghiêng đầu nhìn hắn, giơ tay lên sờ sờ cái trán của Tả Húc “Em cứ cho rằng anh chỉ dựa vào một chút tài lanh mà thành công, không ngờ mỗi ngày cũng phải mất rất nhiều tế bào não đấy.”
Tả Húc nhíu mày “Cũng không hẳn thế. Nhưng bởi thế nên giờ anh đang rất cần một người con gái có thể giải tỏa áp lực giúp mình đấy.”
“…” Lương Ưu Tuyền mất tự nhiên mím môi. Một người đàn ông phải chịu bao nhiêu áp lực cô không thể biết, nhưng cô tin Tả Húc không giống bộ mặt tươi vui của hắn. Có lẽ hắn cũng như cô, rất cô đơn, nhưng lại không muốn chịu gánh nặng sau khi được bổ khuyết sự cô đơn đó.
Nghĩ vậy, cô lôi mười tờ tiền từ trong ví ra đặt vào tay Tả Húc “Đêm nay em bao anh.”
“…” Tả Húc nhìn mười tệ, liếc cô, đại khái đã hiểu ý cô. Hắn bất đắc dĩ cười, thuận tay nhét mười tệ vào túi quần, trêu chọc “Khó được Lương cảnh sát hào phóng như vậy, tại hạ nào dám không theo.”
Lương Ưu Tuyền trừng hắn một cái “Em chờ anh ăn cơm xong.”
Nói xong cô quay người bỏ đi, cũng chưa được ba bước đã nhận được tin nhắn của Tả Húc: Không biết quay đến bao giờ nữa, hẹn gặp trên giường.
“…” Lương Ưu Tuyền vội xóa tin nhắn. Cô xác định mình đã tiến một bước dài trên con đường làm nữ lưu manh, rõ ràng đã trắng trợn mua một đêm cùng “ngưu lang” rồi.
※※※
Ánh trăng bao phủ mặt đất, Lương Ưu Tuyền cũng không có cố ý đợi Tả Húc, mệt quá ngủ thi*p đi, ngủ được một giấc vẫn đang nằm một mình trên giường.
Cho đến khi từ phòng tắm có tiếng nước chảy ào ào thì đã sắp rạng đông rồi.
Lương Ưu Tuyền dụi mắt ngồi dậy. Tả Húc nhanh chóng bước ra từ phòng tắm thay đồ, tựa như còn phải ra ngoài.
“Anh ngủ chưa?…” Lương Ưu Tuyền mơ mơ màng màng hỏi.
“Chưa có. Cảnh tiếp theo vừa vặn là cảnh lúc sáng sớm.” Tả Húc xoa thái dương, đáy mắt hiện ra màu xanh.
Lương Ưu Tuyền đi xuống giường, ra khỏi phòng ngủ tính pha cho hắn một ly cà phê, lại phát hiện mấy người trợ lý đang nằm lộn xộn trên sàn nhà ngủ, ngáy, xem ra đã mệt đến ngất ngư rồi.
Cô sợ đánh thức bọn họ, rón ra rón rén đi vào bếp, một lúc sau quay lại dúi vào tay Tả Húc một tách cà phê nóng hổi.
Tả Húc sợ nếu mình ngồi xuống sẽ ngủ mất cho nên chỉ có thể tựa vào bên tường nghỉ ngơi. Hắn nhận lấy tách cà phê, vuốt vuốt mấy sợi tóc của cô.
Lương Ưu Tuyền đau lòng nhìn hắn cực khổ. Cô ngồi xổm cạnh hắn, giúp hắn xoa Ϧóþ bắp chân, nói “Xong phim này cũng đừng nhận thêm nữa. Thế này không phải là muốn lấy mạng người sao?”
Tả Húc đắc ý nhếch môi “Lương Ưu Tuyền, em có phát hiện thái độ của em với anh thay đổi rồi không?”
“Có sao? Làm gì có chứ…” Lương Ưu Tuyền thu hai tay lại, nhét vào túi áo ngủ, đi đến cửa sổ, lại ngồi xuống giường.
Tả Húc cũng không truy vấn tiếp, cười nhấp một ngụm cà phê, kéo tay cô đi ra ban công, hai tay ôm lấy cô, tựa cằm vào vai cô, giống như đang tận hưởng khoảng thời gian rảnh rỗi này.
Ánh nắng hồng chiếu đến người Lương Ưu Tuyền. Cô cố hết sức giữ eo thằng, chống đỡ thân thể mệt mỏi của hắn. Nếu hắn cứ như vậy tiến vào mộng đẹp, cô cũng không nỡ đánh thức hắn.
Không phải chỉ cô thay đổi, Tả Húc cũng thay đổi. Cô càng muốn thoát khỏi thứ tình cảm rằng buộc này thì lại càng đâm vào sâu hơn.
===============================================
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:
Nhìn thấy ba chữ “Gặp trên giường” có phải mọi người đều nghĩ đến chuyện không thuần khiết không hả? Đúng là BT mà, phải kiên nhẫn chứ, ha ha.