Tuyết Yêu Thương - Chương 03

Tác giả: Đinh Triệu Quyên ​

Cô lên xe Hàn Phong chạy thẳng, cô lẩm bẩm một mình: “ họ ăn nhầm cái gì vậy?”
Hàn Phong tủm tỉm cười.Cô nhìn anh bĩu môi : “ không lẽ” ánh mắt lo lắng với nhìn lên gương xe.: “ râu mèo”.
Trước khi ra khỏi nhà cô đã ngắm nghía kĩ rồi mà, hoàn toàn không có vấn đề. Vậy chắc chắn vấn đề xuất hiện sau giấc ngủ sofa ở nhà Hàn Phong, trước giờ cô cũng chưa hề bị mộng du. Cô quay sang liếc Hàn Phong cái nhìn đầy tinh quái : “chắc chắn nhà anh có ma rồi, tôi mà bắt được tôi sẽ không tha cho con ma đó đâu”.
Hàn Phong hùa theo đùa: “ con ma đó đáng ghét thật đấy”.
Cả hai người xôn xao suốt đường đi. Vừa xuống xe, hai người bắt đầu đuổi nhau, khoảng cách dần được thu hẹp lại dưới con mắt ghen tỵ của nhiều người.
Bước vào phòng trang điểm cho diễn viên, một cô gái mảnh dẻ, xinh đẹp, trang điểm theo đúng kiểu ngây thơ, trong sáng nhưng mà có vẻ vô số tội đang ngồi trước gương trang điểm đột nhiên đứng dậy, khi thấy Hàn Phong bước vào: “ Hàn Phong, anh đến rồi!”. Anh mắt sáng lên và không thiếu nụ cười chào đón trên môi. Hàn Phong cũng không ngần ngại lại gần cô gái, nở một nụ cười đáp lại: “ Hiểu Thanh, hôm nay em xinh quá, bộ váy này rất hợp với em”. Phương Nguyên nhẹ nhàng rút êm: “Quần áo của anh tôi để trên mắc, tôi xin phép ra ngoài trước’. Hàn Phong gật đầu đồng ý, nhưng đã lén nhận ra sự khó chịu thoáng qua trên mặt Phương Nguyên.
Phương Nguyên nhẹ nhàng đóng cửa lại rồi quay về khu vực dành cho cộng tác viên hoạt động. Không phải chứ, cô ta là diễn viên, không xinh đẹp thì ai thèm xem phim cô ta đóng chứ, như vậy có thừa thãi quá không? Cả cô gái đó nữa, mắt sáng hơn cả điện về làng nữa, mê dai quá chừng.
Tạo hình mới của Hàn Phong khiến công ty đại diện vô cùng hài lòng, trái ngược hoàn toàn với phong cách trước kia của anh, Phương Nguyên chọn cho anh một chiếc áo da khoét sâu ở cổ và sát lách để khoe ra phần cơ bắp quyến rũ, một chiếc cà vạt dáng mảnh thêm phần lịch lãm, thêm một chiếc vest đen huyền bí nữa. Tạo hình hoàn hảo cho siêu sao, nhưng cũng không thể thiếu body cực chuẩn của Hàn Phong. Khuyết điểm của anh chính là ở cái tính cố chấp không chịu thanh đổi phong cách ăn mặc kín đáo.
Hoàng Anh chăm chỉ chụp lại kết quả hoạt động trí óc của mình
- Tạo hình mới của Hàn Phong rất tuyệt, cảm ơn em nhé, Phương Nguyên – Lý Minh chân thành
- Không có gì đâu, đây chỉ là kiến thức em tự tìm hiểu được thôi. Bây giờ vẫn chưa được đào tạo bài bản nên còn chưa được tốt lắm ạ. – Phương Nguyên cười thân thiện
Hoàng Anh lon ton: ‘ Ảnh hôm nay chụp đẹp lắm đấy nhưng mà hết phim rồi, thay phim giùm tớ nhé Phương Nguyên”.
Phương Nguyên thay phim rồi đưa máy ảnh lên ngang tầm mắt zoom in zoom out để kiểm tra, chộp ngay được cảnh Hàn Phong và Hiểu Thanh đang chớp mắt ra hiệu cho nhau : ‘ đây chả phải là liếc mắt đưa tình sao?”
- Lý Minh, Hàn Phong và Hiểu Thanh là một cặp sao?- Phương Nguyên tò mò
- Sao cô laị nghĩ như vậy?
- Anh không thấy bọn họ rất thân mật sao?
- Để xem nào? Phải nói là ai Hàn Phong cũng như thế? Cách đối xử với phụ nữ của anh ấy rất khiến người khác hiểu lầm.- Lý Minh chống cằm vẻ suy nghĩ lắm
- Đúng là trăng hoa mà – Phương Nguyên trửi thầm
- Cô đang nói gì vậy?
- Không có gì
- Thật ra anh ấy không phải người xấu đâu.. .có lẽ là không muốn ai nhìn thấy con người thật của mình mà thôi.
- Anh có vẻ rất hiểu anh ấy? không lẽ hai người…
- Cô đang nghĩ gì vậy? Tôi làm việc với anh ấy cũng được 5 năm rồi.
- Anh ấy trong mắt mọi người làn một con người hoàn mĩ nhưng thực ra lại rất nhiều vết thương, rất cô đơn.
- Cô đơn? Xung quanh người hâm mộ nhiều như vậy cũng cô đơn được sao?
- Hai người đang tụ tập nói xấu tôi sao?- Hàn Phong đột ngột xuất hiện từ đằng sau làm cả hai giật mình, Lý Minh đành phải rút lui khi câu chuyện còn đang dang dở.
- Bộ quần áo cô lựa rất đẹp, cảm ơn cô.
- Đây là công việc của tôi, anh không cần khách sáo.- Phương Nguyên vừa nói vừa chọn lựa phụ kiện cho bộ trang sức tiếp theo.
- Xong việc, tôi mời cô đi ăn tối- Hàn Phong dựa sát người vào lưng Phương Nguyên thì thầm vào tai cô, khoảng cách hai trái tim gần nhau, khiến mặt Phương Nguyên đỏ rực, trống иgự¢ đập thình thịch như vừa chay marathon 500m vượt rào về.
Thấy Phương Nguyên bất động, Hàn Phong tiếp tục trêu chọc;
- cô sợ tôi ăn thịt cô sao?
- Ai sợ anh chứ, dạ dày của tôi là vô đáy , anh nên chuẩn bị tinh thần đi
- Thật vậy sao, tôi rất mong chờ đấy- Hàn Phong trêu chọc Phương Nguyên.
Phương Nguyên lẩm bẩm : Gian tặc gian tặc….gian tặc
* * *
Phương Nguyên đi xe cùng Hàn Phong đến nhà hàng Monalisa ở trung tâm thành phố, mở cửa phòng ăn, mọi người đã nổ pháo hoa tưng bừng, khèn trống mừng rỡ.
- Đông thế này sao? tưởng chỉ mình và hắn chứ?- Phương Nguyên nghĩ thầm.
- Cô nghĩ chỉ có tôi và cô hẹn hò thui sao?- Hàn Phong thì thầm trêu chọc Phương Nguyên. Cô quay đầu lườm anh một cái thật sắc rồi cười gượng: ‘ càng đông càng vui mà”
- Vậy cô còn chờ gì nữa . mau cho tôi xem dạ dày của cô to cỡ nào đi.- Hàn Phong nói to: “ Chào mọi người” cùng nụ cười rạng rỡ hòa vào đám người đang huyên náo.
Phương Nguyên nhìn theo lẩm bẩm tức giận : Gian tặc … gian tặc….gian… tặc
Không khí liên hoan náo nhiệt, Hoàng Anh cũng đã kết giao được với một vài người trong ekip nên đang huyên náo tìm hiểu thêm về công việc để làm mới fanpage, Lý Minh cũng rôm rả trong đám, Hàn Phong bị cô Trương Thanh bao thầu trọn buổi tối, quanh đi quẩn lại chỉ uống rồi chơi mấy trò con nít oẳn tù xì uống rượu đã qúa quen thuộc trong mấy bộ phim hàn quốc. Hàn Phong thỉnh thoảng lại đưa mắt nhìn về phía Phương Nguyên nâng ly tỏ ý bỡn cợt. Phương Nguyên đáp lại bằng một loạt hành động ăn uống mạnh mẽ : “ Anh nghĩ tôi không dám ăn sao? tôi ăn cho anh coi”.
Khoảng một tiếng sau, Phương Nguyên lết thết ra khỏi phòng ăn của đoàn: “ không xong rồi mình cần phải vào nhà vệ sinh, ăn uống dũng mãnh là phải trả giá ngay rồi. trời ơi…”
Trước gương nhà vệ sinh: “ nhẹ nhõm hơn một chút, nhưng mà… sao thế này, mặt đỏ tưng bừng thế này, trước giờ mình uống bia chưa từng đỏ mặt, nóng ran hết người rồi,… không được phải rút êm thôi, không thể để tên trời đánh nhìn thấy bộ dạng này của mình được” Phương Nguyên Thì thầm.
Cô men theo hành lang trở về phòng, cảnh vật xung quanh quay cuồng điên đảo, cả người không còn chút sức lực, và rồi: “ Cô sao thế này?”
- là tiếng của Hàn Phong, không được mình không thể để anh ta cười nhạo bộ dạng đáng thương của mình được? Nhưng mà …
- Phương Nguyên, cô mau dậy đi, cô không thể ngủ như vậy được.- Phương Nguyên đã ngất lịm trong vòng tay Hàn Phong.
Hàn Phong đỡ cô nằm tựa trên ghế sofa ở đại sảnh, nhấc máy gọi cho Lý Minh: “ Lý Minh, Phương Nguyên say rồi, Anh nói Hoàng Anh về cùng cô ấy đi. Được, tôi chờ hai người dưới đại sảnh.”
Hoàng Anh hớt hải chạy xuống: “chị họ của Phương Nguyên nói hiện đang có công việc rắc rối ở Thượng hải nên không về được, nói không thể đến đón chúng tôi được, liệu anh có thể cho chúng tôi quá giang được không?”
Hàn Phong ôn tồn: “ vậy cũng được chúng ta mau đi thôi”
- Để tôi đỡ Phương Nguyên, anh đi lấy xe đi. Chúng tôi chờ anh ở cửa nhà hàng.
- vậy gặp mọi người ở đó.
Hàn Phong rời đi, Hoàng Anh và Lý Minh dìu Phương Nguyên ra ngoài.Trên đường về, Hàn Phong lo lắng: “ Hoàng Anh, tôi thấy không ổn. Hai cô mới đến Trung Quốc, hơn nữa khu nhà đó không có bảo vệ, rất không an toàn. Tôi sẽ đưa hai người về căn hộ của tôi được chứ ?”
- chúng tôi không làm phiền anh chứ- hoàng Anh ái ngại
- không sao, chúng ta cũng coi là bạn bè rồi mà
- vậy tôi cảm ơn anh trước
- Cô không cần khách sáo.
- Anh, em cũng muốn ở lại- Lý Minh nhanh nhẹn
- Được.
* * *
Tại căn hộ của Hàn Phong
- Hoàng Anh, cô và Phương Nguyên sẽ ngủ trong phòng ngủ của tôi, tôi và Lý Minh sẽ ngủ trong phòng khách vậy
- vậy thật ngại quá, cảm ơn anh- Hoàng Anh khách sáo
Hoàng Anh đặt Phương Nguyên xuống giường ngủ: “ Nàng đang được nằm trên giường của thần tượng đấy, nàng mau dậy mà thưởng thức đi. Rượu rio nhẹ như vậy, nàng cũng say được sao…”
Hoàng Anh hớt hải chạy khỏi phòng: “Hàn Phong, Lý Minh, Phương Nguyên lạ lắm”.
- Có chuyện gì vậy, cô bình tĩnh đi- Hàn Phong trấn an
- từ lúc ra khỏi nhà hàng tới giờ, Phương Nguyên hoàn toàn không có phản ứng gì, hơn nữa , người cô ấy rất nóng, lai còn xuất hiện vết đỏ lạ lùng, rio là loại rượu nhẹ, tuy Phương Nguyên không giỏi uống rượu nhưng cũng không đến mức say như vậy.
- để tôi xem – Hàn Phong chạy về phiá phòng ngủ, anh lấy tay hé mắt Phương Nguyên rồi sờ lên trán cô - không được, tôi phải gọi bác sĩ, cô ấy nóng quá.
* * *
Hoàng Anh lo lắng: “ bác sĩ, cô ấy sao rồi?”
Bác sĩ : ‘ cô ấy bị ngộ độc thức ăn. hôm nay, cô ấy có ăn phải đồ ăn gì mà bị dị ứng không?”
Hoàng Anh suy tư: “ cô ấy chỉ bị dị ứng cá thu thôi”
Hàn Phong: “ hôm nay có cá thu sao?’
Lý Minh: “ đúng rồi, hôm nay có sushi nhân cá thu hấp”
Bác sĩ: “ vậy đúng rồi, hiện giờ tôi đang truyền nước cho cô ấy, tôi đã tiêm cho cô ấy rồi. bây giờ mọi người chỉ cần lấy khăn ướt trườm cho cô ấy để thân nhiệt mau hạ. Khi nào cô ấy tỉnh lại, cho cô ấy uống nhiều nước để giải độc là ổn thôi.”
Hàn Phong tiễn bác sĩ ra cửa: ‘ vậy cảm ơn bác sĩ. Có gì không ổn tôi sẽ liên lạc ngay với ông.”
Đóng cửa lại, Hàn Phong trở về phòng thấy Hoàng Anh đang uể oải pha cà phê: “ Hoàng Anh hôm nay cô cũng mệt rồi, cô mau về phòng nghỉ đi. Để tôi chăm sóc cô ấy được rồi.”
- không sao, tôi đã làm phiền anh quá nhiều rồi. vẫn nên để tôi chăm sóc cậu ấy thì hơn.
- Không sao đâu, sáng mai cô phải xuống hiện trường cập nhật tin tức cho fanpage mà. Sẽ rất mệt nếu cô không ngủ đủ giấc, tôi không muốn hiệu quả công việc không cao đâu.
- Vậy lại làm phiền anh rồi, có chuyện gì anh cứ gọi tôi nhé, tôi sẽ sang thay ca cho anh.
Hàn Phong gât đầu đồng ý rồi ngồi xuống bên cạnh giường Phương Nguyên đang nằm. Anh thay khăn trườm trán cho cô, rồi ngồi nhìn cô đăm chiêu: “ Sao lần nào cô cũng ngất trước mặt tôi vậy? nhìn cô yếu ớt như thế khiến tôi khó chịu lắm đấy? cô mau tỉnh lại đi”.
Anh đưa tay lên vén sợi tóc lơ thơ làm tan khung hình công chúa ngủ quên của anh : “ cô bé này cũng dễ thương lắm chứ chỉ tội nhợt nhạt quá chừng thôi. Hôm qua ăn được nhiều một chút thì tối lại bị ngộ độc không tiêu được. thương quá đi”. Hàn Phong xoa bàn tay ấm áp lên viền khuôn mặt thanh thoát, trắng bệch của cô, đưa mắt nhìn theo ngón tay mình.
- Anh đang làm gì vậy? – Phương Nguyên thều thào
- Cô tỉnh lại rồi- Hàn Phong mỉm cười như mặt trời mùa đông tỏa nắng ấm áp
- Không tỉnh thì ai đang nói chuyện với anh
- Cô đã yếu như vậy vẫn còn mạnh mồm thật đấy.
- Không phải anh nói tôi yếu đuối như vậy khiến anh không quen sao- phương nguyên gượng cười
- Tôi nói như vậy bao giờ chứ?- Hàn Phong đứng dậy lấy nước để đánh lạc hướng
- Thật sao, lúc tôi bất tỉnh đã người thì thầm bên tôi như vậy. tôi nghĩ là anh cơ đấy, anh đâu có dịu dàng với tôi như thế chứ.
- Chắc cô nằm mơ đó. Mà cô nói gì cơ, tôi không dịu dàng với cô sao?
Hàn Phong quay lại đi nhìn Phương Nguyên định tranh cãi
- tôi phải ngủ thêm thôi. Mệt quá – Phương Nguyên kéo chăn lên rồi quay đi ngủ tiếp.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc