Sáng sớm hôm sau, Thanh Thanh cùng Bạch Mạn Điệp mỗi người một ngả. Thanh Thanh tiếp tục đi đến Thiên Cơ Các, Bạch Mạn Điệp thì chuẩn bị ςướק lại nữ nhi. Bạch Mạn Điệp rất muốn cùng Thanh Thanh nói chuyện nhiều hơn, nhưng thời gian không cho phép. Đương nhiên, Thanh Thanh cũng muốn cùng nàng tâm sự, đáng tiếc công việc của nàng bề bộn.
Đi một mình đã hơn 10 ngày, vẫn rất yên ổn, nhiều nhất chỉ có vài cô nương nhìn chằm chằm vào nàng. Lúc đi qua thanh lâu cũng chỉ bị một đám cô nương vây ở giữa mà thôi.
Thẳng đến hôm nay, phiền toái mới thực sự xuất hiện.
Buổi chiều, Thanh Thanh đi đến một trấn nhỏ, cái bụng đã phát ra âm thanh biểu tình.
"Bánh bao, bánh bao nóng hổi đây." Bà bán bánh bao gân cổ hét to đã \'quyến rũ\' Thanh Thanh.
"Thơm quá a."
Nàng dùng sức hít hít mùi bánh bao, còn liếm liếm môi.
"Vị tiểu ca này, ăn một cái đi."
Bác gái tươi cười mời mọc.
"Cho ta năm cái bánh bao."
Lúc đói bụng, ăn bánh bao là thích hợp nhất!
Thanh Thanh liếc nhìn cái bàn bên cạnh quán bánh bao, hỏi:
"Ta có thể ngồi không?"
"Có thể."
Đó vốn là chỗ để khách ngồi, có gì mà không thể.
Thanh Thanh vừa ngồi xuống, bác gái đã bưng lên một đĩa bánh bao nóng hổi, thuận tiện mang thêm một đĩa rau trộn.
Nóng hổi, trắng tròn, rất mềm a.
Thanh Thanh xoa xoa tay, cầm một cái lên cắn. Nàng có lẽ là đói bụng lắm, một lần đã cắn hơn nửa.
Vỏ còn được, muối quá nhiều, rất mặn a!
Cắn thêm miếng nữa, một cái bánh bao đã biến mất, mùi vị thế nào? Không biết, ăn quá nhanh, không nhận ra. Trong truyền thuyết Trư Bát Giới ăn quả nhân sâm chắc cũng như vậy?
Thanh Thanh quá đói bụng, vì thế một hơi ăn hết năm cái bánh bao. Đương nhiên, sau khi ăn hết bốn cái cũng đã nhận ra mùi vị. Không thể nói là ngon, nhưng cũng không tệ. Đáng khen nhất chính là hương vị tự nhiên, không giống như bánh bao ở hiện đại nhồi một đống thứ linh tinh.
"Bác gái, tính tiền."
Cuối cùng cũng ăn no, Thanh Thanh chùi miệng, tay luồn vào trong lòng lấy tiền.
"Tổng cộng 10 quan tiền."
Tiền đâu? Một túi tiền lớn như vậy tại sao lại không thấy? Nụ cười trên môi Thanh Thanh đóng băng, động tác cũng cứng lại. Nàng ngẩng đầu lên, nhìn bác gái cười hắc hắc:
"Bác gái, có thể cho chịu không?"
"Cho chịu?"
Mười quan tiền mà còn chịu? Không có tiền mà lại đòi ăn uống?
Thanh Thanh cười ngây ngô, gật gật đầu:
"Đúng vậy , tiền của ta đã đánh mất, vậy nên muốn dàn xếp với bác gái."
"Ngươi muốn ăn không trả tiền hả?"
Bác gái từ trên cao
nhìn xuống, hung hăng trừng mắt với Thanh Thanh.
"Không phải, ta thật sự không có tiền lẻ."
Nàng không phải không có tiền, mà là không có tiền lẻ. Bạc vụn của nàng đã đánh mất, chỉ còn lại ngân phiếu. Mỗi tờ ngân phiếu đều trị giá 100 lượng bạc, dùng 100 lượng để mua năm cái bánh bao là điều không thể. Trên người lại không có thứ gì có thể đổi ra tiền, chỉ có cây trâm của Điệp tỷ. Nhưng cây trâm này quan hệ đến tương lai của nàng, đương nhiên không thể lấy nó ra thanh toán!
Bác gái xác định Thanh Thanh chính là kẻ ăn quỵt, hai tay chống nạnh, gân cổ mắng to:
"Ngươi muốn ăn không uống không? Không có cửa đâu, lão nương ta bán bánh bao nhiều năm như vậy, chưa từng có kẻ dám ăn không trả tiền! Nếu hôm nay ngươi không xuất ra bạc, thì phải làm công trừ nợ cho ta."
"Bác gái..."
Thanh Thanh trưng ra vẻ mặt nịnh nọ:
"Ngươi thư thả vài ngày, ta đổi bạc xong sẽ trả lại cho ngươi gấp 10."
"Không được." Bác gái không chút lưu tình.
Trong lòng Thanh Thanh khóc thét lên, có lầm không đây, chẳng nhẽ vì năm cái bánh bao mà bán mình?
Trong ba mươi sáu kế có một kế gọi là gì nhỉ? À, đúng rồi, là tẩu vi thượng sách!
Thời đại bất thường, thủ đoạn cũng bất thường, Vân Thanh Thanh nàng chỉ còn cách làm tiểu nhân một lần.
"Ngươi xem."
Thanh Thanh làm bộ mặt sửng sốt, đưa tay chỉ về phía sau bác gái, giống như đang nhìn thấy bảo vật quý hiếm.
"Cái gì?" Bác gái quay đầu nhìn.
"Cái gì cũng không có!" Khi bà ta quay trở lại,Thanh Thanh đã chạy được ba thước.
"Ngươi đứng lại đó cho ta!"
Còn dám chạy, đúng là muốn ૮ɦếƭ! Bác gái không chút nể tình mà hô lên:
"Có người ăn uống không trả tiền, mau giúp ta bắt hắn, mau bắt hắn!"
Bác gái hô lên một tiếng, tất cả ánh mắt của mọi người đều đổ lên người nàng. Thanh Thanh bị nhìn, mười phần không tự nhiên, kiên trì chạy về phía trước.
"Tiểu tử kia, đứng lại mau, ở trấn này không có chuyện ăn không trả tiền đâu!"
Một người đàn ông cường tráng nhảy ra chặn nàng lại, Thanh Thanh một mặt đẩy ngã hắn, mặt khác tiếp tục chạy.
"Tiểu tử, ngươi ăn không uống không, còn dám đả thương người, xem ta như thế nào bắt giữ ngươi!" Số phận của vị đại thúc này tốt hơn một chút, bị một quyền của Thanh Thanh đánh thành mắt gấu mèo.
Thượng Đế, Chúa Giêsu, Phật Tổ, không phải nàng cố ý a, chỉ là tình thế bắt buộc thôi! Ông trời phù hộ cho nàng có thể bình an thoát được một kiếp, sau này nàg nhất định sẽ bồi thường cho những người bị nàng đả thương.
"Tiểu tử, đứng lại!"
Oa, không phải chỉ có mười quan tiền thôi sao, tại sao người làm việc nghĩa đến càng lúc càng nhiều? Rất nhanh đã tạo thành đội ngũ. Người ở cổ đại rất thực thà a, một người gặp nạn, mọi người đến giúp! Nếu thân phận không phải là "tên tội phạm" đang bị đuổi bắt, nàng nhất định sẽ giống như bọn họ hăng hái làm việc nghĩa.
Thanh Thanh chỉ lo chạy trối ૮ɦếƭ, hoàn toàn không để ý phía trước có người, một câu thôi, người chặn đẩy người, phật chặn đẩy phật!
"Cẩn thận trứng chim của ta a!"
Theo sau một tiếng thét chói tai là một cái trứng chim rơi trên đỉnh đầu nàng, mùi tanh hôi làm nàng khó chịu.
Mẹ ơi, lại phải bồi thường thêm một rổ trứng chim, còn tiếp tục như vậy, nàng nhất định sẽ tán gia bại sản! Quên đi, nàng không chạy nữa, lấy 100 lượng ra bồi thường cho xong.
"Tiểu tử, đứng lại."
Một đống người thấy việc nghĩa muốn làm anh hùng kia hăng hái đuổi theo sau. Thanh Thanh theo bản năng quay đầu lại, thấy ngay tên cầm đầu đang cầm một cái đòn gánh. Cái đó mà nện xuống thì nàng có thể về nhà!
"Cứu mạng a."
Thanh Thanh không cần suy nghĩ, co giò bỏ chạy, trước mắt bảo vệ tính mạng quan trọng hơn, chuyện bồi thường để sau hãy nói.
Dễ nhìn? Rất đẹp trai a. Một nam nhân đẹp trai đến bỏ đi đột nhiên xuất hiện trong tầm mắt Thanh Thanh, nàng chớp chớp mắt, lớn tiếng kêu to:
"Đoạn huynh, cứu mạng a!"
"Là ngươi?"
Đoạn Tiêu bị tiếng kêu của Thanh Thanh làm cho chú ý, quay đầu nhìn nàng.
Thanh Thanh mặt đầy trứng chim, chật vật chạy đến trước mặt hắn, vừa thở hồng hộc vừa nói:
"Đoạn huynh, ta bị người ta đuổi, cứu mạng a."
Sức lực của Thanh Thanh sớm đã cạn kiệt, tay khoác lên vai Đoạn Tiêu, cố trụ vững thân thể.
"Sao lại như thế này?"
Đoạn Tiêu cười khẽ. Nhìn bộ dạng chật vật của nàng chỉ sợ ngay cả thánh nhân cũng phải cười.
"Ta bị...người ta trộm...thiếu bà bán bánh bao 10 quan tiền..ta muốn chịu...nhưng bà ấy không cho, còn muốn ta làm cu li, ta chỉ biết chạy trốn. Xảy ra chút phiền toái nên bị bọn họ đuổi theo."
Thanh Thanh chỉ chỉ đám người thấy việc nghĩa hăng hái làm anh hùng ở phía sau, đột nhiên phản ứng, nhảy đến phía sau Đoạn Tiêu, giật quần áo của hắn xin tị nạn.
Nàng lẩn tránh thật đúng lúc, vừa nhảy đến sau lưng hắn, anh hùng bang đã đuổi đến trước mặt bọn họ!
"Tiểu tử, ngươi đả thương ta, đền tiền!" Mắt gấu mèo đứng ra dẫn đầu.
"Tiền bánh bao của ta!" Bác gái lớn tuổi mà chạy không thua gì thanh niên, thật đáng khen ngợi!
"Trứng chim của ta, mẫu thân còn chờ ta về bốc thuốc!"
"Ngươi đẩy ta, gãy xương!"
Thanh Thanh làm con rùa đen rụt cổ, đem mọi phiền toái cấp cho Đoạn Tiêu giải quyết.
Đoạn Tiêu liếc nhìn Thanh Thanh một cái, cười bất đắc dĩ. Lấy ra bốn thỏi bạc, đưa cho mỗi người một thỏi.
Một thỏi bạc a, có thể mua n cái bánh bao, n cái trứng chim, thực là thiệt quá, trong lòng Thanh Thanh gào thét!