- Thái tử án binh bất động?
Trần Duy Cẩn ngạc nhiên hỏi lại.
Thanh Phong cung kính đáp:
- Đúng vậy, gia.
Trần Duy Cẩn cau mày suy nghĩ:
- Chuyện này không hợp với tính tình của hắn lắm… Chẳng lẽ, có người chỉ điểm?
- Gia, thuộc hạ nhận được mật báo, Phượng Thành đã xuất hiện.
Lúc này, Trần Duy Cẩn thật sự bất ngờ.
- Lão hồ ly đó đã xuất động rồi sao. Xem ra, thái tử vẫn còn chưa tận số.
- Gia, chúng ta có nên chuẩn bị gì không?
- Không cần. Lão hồ ly Phượng Thành chắc chắn sẽ biết ai mới là người lão cần đối phó. May mắn là Phượng gia chỉ có một Phượng Thành, nếu xuất hiện thêm một Phượng Thành thứ hai, chúng ta sẽ ૮ɦếƭ chắc.
Thấy Trần Duy Cẩn đang suy nghĩ, Thanh Phong im lặng chờ đợi một bên. Trần Duy Cẩn lẩm bẩm:
- Quả thật… không thể tránh khỏi cuộc phân tranh này sao? Lão hoàng đế rốt cuộc muốn chơi trò gì đây?
Đột ngột, Trần Duy Cẩn ngẩng mặt lên hỏi:
- Bên tam hoàng tử có động tĩnh gì không?
- Bên tam hoàng tử có lẽ rút được kinh nghiệm từ việc của thái tử nên cũng thu bớt hành động của mình, gần đây không gây chuyện lớn nhỏ gì.
Tam hoàng tử Nam Thiên Phong xét ra cũng là một kẻ có tài, mẫu thân của hắn chỉ là một phi tử bình thường lại mất sớm, thế lực ngoại thích không có nên từ lâu đã chiêu dụ quần thần về bên mình. Nhưng đáng tiếc, hắn lại là một kẻ tự cao không biết thu liễm, quá manh động, dụng ý phân tranh ngai vị quá rõ ràng. Luôn nghĩ rằng mình có khả năng lật đổ thái tử. Đáng tiếc, một ngày còn Phượng gia, địa vị thái tử của Nam Thiên Nhất không thể lung lay…
Thấy Trần Duy Cẩn vẻ mặt càng lúc càng trầm trọng, Thanh Phong e ngại hỏi:
- Gia, chúng ta phải quy về một thế lực sao?
Trần Duy Cẩn cười khổ, thế lực nào đủ sức chống lại thái tử? Thế lực nào có thể so với sức mạnh của hoàng đế đây?
- Còn bên nhị hoàng tử thế nào?
Bỗng nhiên nghe hỏi đến nhị hoàng tử Nam Thiên Cung, Thanh Phong buột miệng nói:
- Gia, chẳng lẽ người cho rằng nhị hoàng tử sẽ trở thành…
Nhị hoàng tử Nam Thiên Cung bề ngoài không hứng thú với ngai vị, ăn chơi lêu lỏng, hoàn toàn không có chủ ý quan hệ với các thế lực trong triều đình, hoàn toàn không có sức ảnh hưởng đến ai. Nhưng nào ai biết được thế lực ngầm sau lưng hắn? Nếu không phải do tình cờ, Trần Duy Cẩn cũng không phát hiện ra điều này. Khi biết được, Trần Duy Cẩn cũng đã bất ngờ rất lâu. Thật không ngờ, Nam Thiên Cung tự biết bản thân mình trên triều đình không đủ sức lay chuyển ai nên âm thầm chuyển hướng tạo dựng thế lực ngầm bên ngoài. Hắn chính là điển hình của người có đủ mưu trí và lòng âm hiểm cũng có thừa.
- Thanh Phong, chuyện quan trọng bây giờ, không phải ai sẽ lên được ngôi vị đó, ta cũng không có khả năng phán đoán. Mà quan trọng, sau khi ngôi vị đó đổi chủ, ai sẽ là người còn sống sót.
————
Hơn năm năm trước, đại tướng quân Trần Đình Quyết, phụ thân của Trần Duy Cẩn hy sinh, hoàng đế Nam Thiên Quân đã hạ chiếu chỉ phong hậu nhân cuối cùng của Trần Đình Quyết là Trần Duy Cẩn làm Uy vương, cả đời được hưởng hoàng ân. Không những vậy, lại còn đặc cách cho Trần Duy Cẩn tiếp tục nắm giữ binh quyền của Trần Đình Quyết, điều hành hai mươi vạn quân. Trần Duy Cẩn lúc đó đã lấy lý do là bản thân còn nhỏ tuổi, xin trả lại binh quyền, nhưng hoàng đế không chấp thuận.
Vì hai mươi vạn binh trong tay, Trần Duy Cẩn sớm biết sẽ có một ngày hắn bị vướng vào vòng phân tranh giang sơn kia nên hắn luôn bày tỏ thái độ bàng quan không dính líu đến bất kỳ một thế lực nào.
Nhưng hiện tại, sau vụ trọng án của Lâm Khiếu, Trần Duy Cẩn đã trở thành cái gai trong mắt của thái tử, phá vỡ tình trạng cân bằng hiện tại. Trần Duy Cẩn đang bị dồn ép lựa chọn một thế lực để chống đỡ.
Liệu… đây có phải là ý định của lão hoàng đế?
Vậy ý định của lão là muốn hắn quy thuận ai?
—————-
Ở trường đấu.
Phập
Mũi tên được rời cung, mạnh mẽ cắm phập vào hồng tâm. Có những tiếng hoan hô vang lên.
Người bắn mũi tên đó là một thanh niên khoảng mười ba, mười bốn tuổi, biểu tình nghiêm túc, không vì bắn thành công mũi tên đó mà thả lỏng. Hắn tiếp tục lấy ra một mũi tên thứ hai, tiếp tục giương cung, bắn!
Phập
Mũi tên thứ hai lại trúng ngay hồng tâm. Lại thêm mũi tên thứ ba, thứ tư.
Sau khi bắn liên tiếp năm lần như vậy, thiếu niên mới thả lỏng người, đưa cung tên cho hầu cận.
- Tứ hoàng tử càng lúc càng lợi hại.
Thiếu niên đó chính là tứ hoàng tử Nam Thiên Thần, hắn ngước mặt nhìn về phía người vừa nói, thấy Trần Duy Cẩn thì nở nụ cười chào hỏi:
- Ra là Uy vương. Ngài đang chế giễu ta sao, ai ở Nam Quốc chẳng biết danh hiệu bách phát bách trúng của ngài.
- May mắn là khi đó tứ hoàng tử vẫn chưa xuất nghệ thôi.
Nam Thiên Thần cười giả lả không tiếp tục vấn đề này, mời Trần Duy Cẩn vào trong uống trà.
Hai ly trà được bưng ra, Nam Thiên Thần nhìn lá trà trôi nổi trong đó, khẽ nhấp một ngụm.
Nam Thiên Thần là tứ hoàng tử của Nam Quốc, mẫu phi của hắn là Lan Phi, nàng xuất thân là một dân nữ bình thường, tình cờ lọt vào long nhan của hoàng đế Nam Thiên Quân khi hắn vi phục xuất tuần. Khi vào cung, nàng được phong làm Chiêu Nghi, sau ngày sinh được tứ hoàng tử mới được sắc phong làm Lan phi. Lan Phi là một người trầm tính, trước giờ không qua lại với ai, tiệc tùng cũng hiếm khi có mặt, là một minh chứng cho dạng người an phận thủ thường.
Nam Thiên Thần cũng vì thế mà trở thành một hoàng tử không có người chống lưng, sống đúng bổn phận, không mong không cầu.
Nhìn nụ cười nhẹ nhàng ngây thơ của Nam Thiên Thần, Trần Duy Cẩn cũng có suy nghĩ riêng của mình. Bề ngoài nhìn vào, ai cũng nghĩ rằng Nam Thiên Thần là một người bình thường, không có tài năng vượt trội, không có mưu toan, chỉ mong cầu một cuộc sống tự do thoải mái. Nhưng, Trần Duy Cẩn lại có một cách nhìn khác.
Nam Thiên Thần lúc này cũng không nhàn hạ mà đang suy nghĩ đủ vấn đề:
“Trần Duy Cẩn trước giờ đều khước từ qua lại với mọi người, dù là hoàng thân hắn cũng không nể tình, hôm nay đột ngột lại đến đây là có ý gì?”
Cuối cùng, Nam Thiên Thần phải lên tiếng hỏi:
- Hôm nay, Uy vương đến đây có chuyện gì?
Vẫn là nụ cười vô hại kia, thuần tuý là biểu hiện của một kẻ không có tâm cơ.
Trần Duy Cẩn nửa thật nửa giả đáp:
- Nếu ta nói là tình cờ đi ngang, tứ hoàng tử có tin không?
“Có quỷ mới tin.”
Trong lòng Nam Thiên Thần thầm rủa, nhưng ngoài mặt vẫn nở nụ cười.