Tuyệt Sắc khuynh Thành - Dẫn Truyện

Tác giả: Phi Yên

Lần đầu tiên tuyệt vọng
Điều hòa trong phòng khách để ở mức quá lạnh, Vị Hi bất giác rùng mình một cái.
Có lẽ do tối qua ngủ không ngon, cộng thêm do lạnh, môi cô hơi tái. Đôi mắt sáng nhìn kiên định vào bàn trà thủy tinh trước mặt, người con gái trên bàn trà cũng đang nhìn cô. Đôi mắt đó vằn đầy tia máu, điều này làm cô nhớ tới con nai lơ lửng bên bờ vực thẳm.
Vì không còn đường tháo lui, duy chỉ có sự tuyệt vọng trong khốn khó.
Ngoài cửa sổ của tòa nhà đồ sộ, bất chợt mưa lạnh rả rích, những hạt mưa to như hạt đậu đập vào cửa sổ trong suốt. Cô quay mặt có chút ngỡ ngàng nhìn bầu trời u tối ngoài kia. Đây là tầng thứ hai mươi tám, cao như vậy, cao đến nỗi dường như giơ tay ra là có thể chạm vào tầng mây xám xịt. Bầu trời biến thành một bản chì to lớn, trong phút chốc nứt ra vô số mảnh vỡ, trực tiếp bổ nhào tấn công cô.
Trời đất mịt mù…
Vị Hi nghĩ có lẽ cô mãi mãi sẽ nhớ ngày hôm nay.
Ngày 25/10/2009, cô vừa tròn hai mươi mốt tuổi. Đây vốn nên là một ngày vui.
Hôm nay sinh nhật cô, cũng là ngày kỉ niệm của cô và Mạc Như Phi. Ngày hôm nay của bảy năm trước, tại cô nhi viện cũ nát vùng ngoại ô, Lục Vị Hi mười bốn tuổi đã gặp Mạc Như Phi cũng mười bốn tuổi.
Nữ thần vận mệnh ngồi trên cao đã mỉm cười thần bí, dường như bà cố tình an bài như vậy.
Mạc Như Phi không biết ngày sinh của mình, cô vừa sinh ra liền bị cha mẹ vứt bỏ ở đấy. Cô liền dứt khoát coi ngày sinh của Vị Hi là ngày sinh của mình.
Sáng hôm nay, hiệu bánh ga tô gần đó vừa mở cửa, Mạc Như Phi chưa bao giờ dậy sớm đã mang theo đôi mắt gấu trúc tới đặt một chiếc bánh ga tô.
Vị Hi vẫn ngồi chuyến xe bus sớm nhất đến Học viện Mĩ thuật như bình thường. Tan học nhận được thông báo của chủ nhiệm khoa vì thành tích xuất sắc nên Học viện đã quyết định xin học bổng đặc biệt cho cô.
Giây phút đó, cô cảm giác mình như con chim nhỏ vui vẻ, như muốn bay lên trời cao.
Đúng vậy. Bầu trời hôm nay đáng yêu đến thế, đến mùi bùn đất cùng tươi mát. Tất cả mọi thứ đều ngọt ngào mĩ mãn, vừa lòng đẹp ý, khiến cô dường như muốn cất cao tiếng hát.
Nếu không có cuộc điện thoại đó, nếu không cần gặp người đàn ông đó, nếu không đồng ý chuyện đó, đây quả thật là một ngày vui vẻ hiếm có.
Di động trong ba lô đột nhiên đổ chuông, tiếng nhạc đơn điệu gấp gáp, vô cùng chói tai. Vị Hi cảm thấy tim mình cũng đập càng lúc càng nhanh theo tiếng chuông ấy, cơ thể không kìm được mà run rẩy.
Cửa mở ra lúc đó, có người bước vào. Vị Hi ngơ ngác nhìn cánh cửa, cả người như đang trong mơ.
Di động vẫn reo, trong phòng khách tĩnh lặng. Người tới dường như làm lơ, trực tiếp đi thẳng tới trước mặt cô, cô hơi lo lắng, đứng dậy.
“Cô Lục, tôi là Uông Đông Dương – trợ lí của anh Nguyễn, anh Nguyễn hiện đang bận họp, khoảng ba mươi phút sau mới xong. Anh ấy muốn tôi thông báo cho cô, tối nay sắp xếp thời gian của hai người…”. Ngữ khí của người đàn ông hoàn toàn công thức, máy móc, giọng nói lãnh đạm cơ hồ không hề nhấn nhá.
“Sắp xếp thời gian?”. Vị Hi vô thức lặp lại, chẳng qua anh ta bỏ tiền mua vui lại chẳng phải đối chọi cạnh tranh trong kinh doanh, việc này còn cần phải chuẩn bị kĩ lưỡng, cẩn thận sắp xếp ư?
“Đúng vậy, anh Nguyễn là một người theo chủ nghĩa hoàn mĩ làm gì cũng đều có kế hoạch”. Uông Đông Dương nghiêm túc nói.
Điều này thực sự có chút hài hước dở khóc dở cười.
Vị Hi cười, thật xứng đáng là con cưng của giới tài chính, nhà tư bản thành công nhất trong thành phố. Nghĩ kĩ cũng đúng, bản thân cô lúc này cũng là hàng hóa anh ta dùng tiền mua về, đương nhiên anh ta muốn tính toán tỉ mỉ, muốn dùng hết công dụng của nó.
Uông Đông Dương vẫn chưa tuyên bố xong thời gian biểu, sau khi ngừng lại trong giây phút ngắn ngủi, di động lại vang lên, anh ta ngước mắt nhìn cô, hỏi: “Cô có cần nghe điện trước không?”.
Điện thoại? Đúng rồi, nên nghe máy trước.
Nhưng, Vị Hi nhìn con số quen thuộc đến nỗi không thể quen thuộc hơn trên màn hình, làm thế nào cũng không kích nổi dũng khí lên. Lưng đầy mồ hôi, toàn thân lạnh toát yếu ớt.
“Cô Lục, cô không sao chứ?”.
Uông Đông Dương vô cảm nhìn cô, phát hiện cô đang nhìn chăm chăm vào di động, lại ngây ngốc không dám nghe máy, không nén được nhắc cô: “Cô Lục, cô nên nghe điện trước đi. Tôi nghĩ…”. Anh ta hơi dừng lạị đột nhiên cười, “Trước khi gặp anh Nguyễn, cô vẫn nên xử lí xong tất cả mọi chuyện. Tôi phải nhắc nhở cô, anh Nguyễn trước nay không thích lãng phí thời gian, đặc biệt trong những chuyện vặt vãnh”.
Anh ta dặn dò xong liền đi ra, còn lại một mình Vị Hi đứng trong phòng khách rộng lớn, toàn thân lạnh toát.
Vặt vãnh? Không sai, đối với những người đứng trên cao nhìn xuống như họ mà nói cô chỉ là thứ vặt vãnh. Có lẽ cô vẫn nên cảm ơn anh ta, không nói ra những lời khó nghe khiến cô muốn độn thổ cho xong.
Nhưng, điều này có liên quan gì? Cuộc sống của cô và Như Phi là như vậy, một phần ba thời gian chịu sự sỉ nhục, một phần ba thời gian chờ đợi sự sỉ nhục, một phần ba thời gian còn lại dùng để hóa giải những tổn thương do sỉ nhục gây ra.
Dù sao sau khi bị áp bức và lăng nhục vẫn tiếp tục phải sống.
Di động lại reo, trong lòng biết không trốn được, cuối cùng Vị Hi cùng nhận máy.
Điện thoại kết nối, đầu bên kia vang lên tiếng mưa tí tách xen lẫn tiếng kêu như tiếng còi, có vẻ rất ầm ĩ huyên náo.
“Vị Hi… cậu đang ở đâu?”.
Vị Hi không trả lời, cô thực sự không biết nên nói gì, nên giải thích tất cả những điều này thế nào với người bên kia mới có thể khiến đối phương chấp nhận, lại không đến mức phát điên.
“Vị Hi, cậu ở đâu?”. Đối phương lặp lại một lần nữa giọng nói đầy sốt ruột.
Vị Hi gắng sức hít một hơi, cuối cùng vẫn quyết định nói dối, “Chuyện đó… Như Phi, thực sự xin lỗi, cậu phải đón sinh nhật năm nay một mình rồi. Mình có người bạn vài hôm nữa đi đu học nước ngoài, hôm nay mình phải…”.
“Cậu lấy đâu ra bạn học có thể lái nổi chiếc Bugatti, mối quan hệ tốt đến mức có thể khiến cậu bỏ cả việc đón sinh nhật cùng mình mà mình lại không biết nhỉ?”. Khi Như Phi tức giận: ngữ khí luôn có phần hung hăng.
Vị Hi hơi kinh ngạc: “Sao cậu…”.
“Sao mình biết hả? Cậu Nguyên ở cửa hàng tầng dưới nói cho mình biết. Cậu biết đấy, cậu ta thích nghiên cứu nhất là mấy chiếc xe nổi tiếng đắt muốn ૮ɦếƭ. Buổi chiều mình vừa tới đầu đường, cậu ta đã chạy qua nói có một chiếc xe Bugatti đưa cậu đi rồi. Cậu ta còn nhấn mạnh, chiếc xe đó là phiên bản đặc biệt kết hợp giữa hãng Bugatti và Hermes, loại xe này toàn cầu một năm mới sản xuất mười bốn chiếc, có tiền cũng chưa chắc đã mua được. Vị Hi, cậu kết giao với loại bạn giắt lưng bạc triệu khi nào vậy? Nhớ giới thiệu cho mình”.
“Như Phi, mình…”.
“Vị Hi, cậu chưa từng nói dối mình. Bây giờ cậu không nói thật, chẳng phải mình càng lo lắng hơn ư?”.
Vị Hi trầm mặc, trong không khí chỉ còn tiếng mưa nhỏ. Một lát sau, Như Phi đột nhiên nghiến răng nghiến lợi hỏi: “Là tên khốn Lăng Lạc Xuyên đó, đúng không?”.
Vị Hi không đáp, Như Phi chợt kinh hãi: “Nguyễn Thiệu Nam ư?”
Vị Hi hít sâu một hơi, dứt khoát trả lời: “Đúng, là anh ta. Có điều cậu không cần lo lắng, anh ta chẳng qua chỉ mời mình đi ăn cơm, uống trà mà thôi. Cậu biết đấy, anh ta là một quý ông nổi tiếng có phong độ nhất thành phố: sẽ không…”.
“Lục Vị Hi, cậu coi mình là đứa ngốc à!”. Như Phi hét lên, “Ăn cơm uống trà mà anh ta đưa cậu mười hai vạn ư? Cậu đừng nói với mình rằng mười hai xấp giấy trong nhà là cậu nhặt được nhé? Mười hai vạn, gấp mười lần giá đêm đầu ở “Tuyệt sắc”, anh ta thật hào phóng. Vị Hi, anh ta đang sỉ nhục cậu đấy, cậu biết không?”.
“Mình biết! Mình rõ hơn ai hết”. Vị Hi hít vào thở ra thật sâu, cắn môi đến phát đau, “Nhưng mình có thể thế nào? Sáng nay chẳng phải cậu nói có một tên điên hắt nước lên mặt cậu ư? Sau đó ông chủ Ngụy Thành Báo của chúng ta gọi điện nói cho mình biết, nếu hôm nay mình không đến, vậy thì lần sau hắt lên mặt cậu không phải là nước. Ông ta cảnh cáo mình đừng chọc giận ông ta, nếu không sẽ khiến cậu diễn Giọng ca nửa đêm (một bộ phim ma) phiên bản thực tế”.
Nói tới đây, Vị Hi tự cười bản thân, “Cậu biết đó, khi người này tức giận luôn rất có tinh thần sáng tạo, chúng ta đã lĩnh giáo không chỉ một lần”.
Như Phi nhìn thấy ngón tay mình run rẩy trong mưa, đến giọng nói cũng mang theo âm rung, “Vị Hi, chúng ta… chúng ta đi đi, rời xa nơi này. Bên ngoài trời cao đất rộng, sẽ luôn có chỗ cho chúng ta…”.
Vị Hi lắc đầu một cách bất đắc dĩ, nước mắt chảy thành hàng: “Trong lòng cậu rõ hơn mình, chúng ta đi không nổi. Chúng ta làm việc ở “Tuyệt sắc” lâu như vậy, sớm đã biết mánh khóe thấu trời của Ngụy Thành Báo. Ông ta chỉ sợ hai người, một là Nguyễn Thiệu Nam, người còn lại là Lăng Lạc Xuyên. Người nào có thể giúp chúng ta? Hơn nữa… vì sao chúng ta phải chạy? Ở đây có việc học hành của chúng ta, có khát vọng của chúng ta, có tất cả những thứ chúng ta đã cố gắng phấn đấu. Vì sao chúng ta phải trốn chạy bởi mấy kẻ xúc phạm chúng ta? Cho dù chúng ta hèn hạ hơn nữa, không chịu nổi nữa, chúng ta cũng có quyền sinh tồn, không kẻ nào có tư cách ςướק đi những thứ này. Như Phi, cậu hiểu không?”.
Như Phi vẫn muốn nói gì đó, nhưng Vị Hi không còn thời gian nghe. Cô nhắm mắt, dùng giọng nói như trong mơ lẩm bẩm, “Đừng sợ, giống như chúng ta hồi nhỏ nhắm mắt lại, thành tâm cầu nguyện. Tin tưởng mình, bóng đêm sẽ qua ngày mai… lại là một ngày mới”.
Chân loạng choạng một cái, Mạc Như Phi quỳ gối trên con đường ngập nước mưa, bánh ga tô trong tay bị mưa thấm ướt, chiếc hộp đẹp đẽ dường như biến thành bột giấy.
Cô khom lưng, bi thương đến mức không thể phát ra bất kì âm thanh nào.
“Vị Hi, rốt cuộc cậu có hiểu không? Người đó, anh ta sẽ không buông tha cho cậu như vậy đâu…”.
Đây là Mạc Như Phi quỳ dưới màn mưa trong hoàng hôn mưa như trút, đã nói với Vị Hi câu cuối cùng trước khi Vị Hi tắt máy.
Tiếng mưa quá lớn, cô không biết Vị Hi có nghe rõ không. Nhưng điều này đã không còn quan trọng nữa.
Họ đều biết tương lai sẽ xảy ra chuyện gì, nhưng họ không còn lựa chọn nào khác.
Họ không ૮ɦếƭ trong đêm lũ quỷ múa loạn, không ૮ɦếƭ trong ngõ tối không thấy mặt trời, không ૮ɦếƭ trong cô nhi viện lạnh buốt, họ phải tiếp tục sống.
Nhưng kiếp đời bị bóc lột đến tận xương tủy này, họ sống vô cùng đau khổ.
Tiếng mưa ngoài cửa sổ hơi ngừng lại, đồng hồ treo trên tường vẫn tích tắc tích tắc theo nhịp. Trong nỗi sợ hãi con đường mịt mù phía trước, chờ đợi biến thành nơi giày vò không bờ bến.
Khi cánh cửa lớn nặng nề mở ra lần nữa cũng vào đúng giây phút mưa tạnh trời trong. Hơi mù bay mất, mây mù tản đi, ánh mặt trời vàng óng đâm thẳng vào mắt cô đau nhói.
Trong nỗi hoảng sợ đau đớn, cô chỉ quay người liền nhìn thấy Nguyễn Thiệu Nam, người đàn ông một tay che cả bầu trời mà cô chờ đợi đã lâu, anh ta im lặng đứng sau cô như một vị thần từ lâu. giống như một kiếp nạn khó tránh.
Không phải không sợ.
Vị Hi bất giác lùi lại, lùi tiếp… cho tới khi lưng dán lên lớp kính lạnh giá, cô mở to đôi mắt. Đằng sau là vực sâu vạn trượng, cô không còn đường thoát.
Dường như nhìn thấy nỗi sợ hãi của cô nên anh ta cười một cách thích thú, giống như thợ săn trên cao nhìn xuống, mang theo nụ cười mê người, thong thả nhàn nhã bước về phía cô – kết liễu sinh mệnh cô.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc