Cốt nhục tương phùngHóa ra tình yêu của ông chính là dùng thắt lưng da trói hai tay một người con gái để ૮ưỡɳɠ ɓứ૮ cô ta? Ông Lục, tình yêu của ông thật vĩ đại.
Ngày mai là Tết, Vị Hi thấy trong nhà chẳng có gì, không tránh khỏi có chút hối hận, hôm qua việc gì phải ૮ɦếƭ cũng giữ thể diện nói không thiếu chứ?
Thực ra cô và Như Phi đều không thích đón Tết lắm, hầu như cô nhi đều không thích Tết. Bình thường không cảm thấy mình có gì khác với người ta, mỗi lần đến ngày lễ mới cảm nhận rõ sự cô đơn.
Vốn có kế hoạch đón Tết cùng Nguyễn Thiệu Nam, làm một bữa tiệc lớn ở biệt thự ven biển của anh, nơi đó rộng rãi, còn có thể bắn pháo hoa. Đương nhiên phải mời Như Phi đến, cô ấy chưa từng đến đó lần nào. Đáng tiếc hai cô gái đều không biết làm cơm, nhưng không sao, tay nghề của thím Vương đầu bếp còn hơn cả đầu bếp khách sạn năm sao. Bản thân cô cũng học được vài món nhỏ, miễn cưỡng gọi là đặc sắc.
Sau giao thừa, Nguyễn Thiệu Nam nghỉ vài ngày, họ có thể có một chuyến du lịch ngắn ngày. Nguyễn Thiệu Nam thích ngắm biển, luôn nói muốn đưa Vị Hi đi Tahiti để nhà nghệ thuật tương lai Vị Hi được ngắm “Nơi gần với thiên đường nhất” vẫn được ca tụng, hưởng thụ bãi cát vàng mềm mại và ánh mặt trời nóng bỏng của nam bán cầu.
Nhưng tiếc rằng chỉ trong chớp mắt, vật còn đây mà người đã đổi thay.
Vị Hi xốc lại tinh thần, quyết định ra ngoài mua sắm chút đồ Tết, Tết đến cũng phải làm thế nào cho hợp cảnh.
Người trên đường đông như cô nghĩ. Vị Hi tới siêu thị gần đó, một nơi rộng lớn nhưng người đông nghìn nghịt do năm mới tổ chức hoạt động đẩy mạnh tiêu thụ sản phẩm. Cô bị kẹp giữa các bà chủ gia đình, vì đông quá nên mọi người đều xô xô đẩy đẩy, cuối cùng mua bừa vài món ăn sẵn, hai túi bánh sủi cảo, một chai rượu nho, còn có bánh ga tô hạt dẻ họ thích nhất.
Khi đi qua khu sản phẩm dành cho nữ giới, nhìn thấy băng vệ sinh giảm giá, tuy trong nhà vẫn còn nhưng cô vẫn chung vui xách hai túi lớn.
Xách hai túi đồ ra khỏi siêu thị, đang định băng qua đường thì một chiếc xe con lao đến. Vị Hi vốn định nhường đường, nhưng chiếc xe đó lại dừng trước mặt cô.
Hai người đàn ông mặc đồ đen từ trên xe bước xuống, một người nhận lấy túi đồ trong tay cô, người kia lịch sự nho nhã nói: “Cô chủ, ông chủ muốn gặp cô.”
Căn nhà của nhà họ Lục nằm dưới chân Nam Sơn, ngọn núi được mệnh danh “Phượng hoàng lửa”, cơ nghiệp tổ tiên của họ Lục, trong vườn là kiến trúc đời Thanh, đều là những tòa nhà nhỏ với kết cấu thô mộc, gạch xanh ngói đen, mái cong thành vểnh, lầu gác đình nghỉ chỗ nào cũng có thể thấy, không gian vô cùng đẹp đẽ và tĩnh mịch.
Vị Hi còn nhớ đối diện khu vườn cổ kính là con đường cây phong đỏ nổi tiếng của Nam Sơn, dưới chân núi có một hồ nước xanh biếc. Mỗi lần đến mùa thu, cây phong đỏ phủ kín dãy núi, cảnh tượng độc nhất vô nhị, rừng phong như lửa, lá cây như máu hiện ra trước mắt.
Hai người đàn ông mặc đồ đen cung kính đi trước dẫn đường, Vị Hi vừa đi vừa nhớ lại, như từ kiếp này trở về kiếp trước.
“Ông chủ, cô chủ đã tới”.
Vị Hi đứng trong đại sảnh rộng 1ớn của căn nhà, nhìn thấy người cha tròn bảy năm không gặp. Nhưng người đàn ông ngồi trên xe làn tóc hoa râm, sắc mặc vàng vọt ấy quả thật khác nhau một trời một vực với kẻ ngông cuồng tự cao tự đại trong kí ức của cô.
Song trong phòng khách ngoài Lục Tử Tục còn có hai người phụ nữ đang ngồi mà cô chưa từng gặp, đều khoảng tầm ba mươi tuổi, dung mạo xinh đẹp song tiều tụy. Một đứa bé trai năm, sáu tuổi và một đứa bé gái ba, bốn tuổi, ngồi bên hai người phụ nữ. Hai đứa trẻ đều có đôi mắt to, vừa đen vừa sáng, cực kì đáng yêu. Lúc này chúng chỉ sợ hãi nhìn cô, không dám lên tiếng.
Vị Hi ngồi xuống ghế, có người đã rót trà. Vị Hi ngồi im, lặng lẽ nhìn hai người phụ nữ xinh đẹp và hai đứa trẻ trước mặt, nhất thời không hiểu lí do.
Lục Tử Tục thấy Vị Hi, nói có phần kích động:
“Con rất giống mẹ con”.
Vị Hi cười, “Nhiều năm đến thế, vậy mà ông vẫn nhớ”.
Vẻ mặt người đàn ông cứng lại, hồi lâu sau liền thở dài, “Cha biết, con vẫn hận cha vì việc năm đó…”.
Vị Hi không kiềm chế nổi bèn ngắt lời ông ta, “Ông Lục, tôi không muốn tán gẫu chuyện nhà với ông. Nếu có việc xin mời cứ nói thẳng vào trọng điểm. Nếu không có việc gì, uống xong cốc trà này tôi xin cáo từ, còn có người đang đợi tôi. Nếu tôi về muộn, chỉ sợ có người phải suy nghĩ nhiều”.
Trong câu nói của Vị Hi mang theo hàm ý khác, ám chỉ ông ta đừng hành động thiếu suy nghĩ. Tuy trong lòng hiểu rõ, nếu Nguyễn Thiệu Nam thực sự biết nơi cô đến, bây giờ cô đã không thể ngồi ở nơi này rồi. Chiêu “lấy giả đánh thật” do chính Nguyễn Thiệu Nam dạy cô, mấu chốt là sắc mặt không đổi, hơi lộ ra vẻ sợ hãi là cô đi tong ngay.
Lục Tử Tục hơi bối rối, ho mấy tiếng mới cất lời: “Cha vốn không nên tìm con, nhưng vì đứa nhỏ của anh cả và anh hai con, vì huyết thống cuối cùng còn lưu lại của nhà họ Lục cũng đành vác mặc đến cầu xin con. Vị Hi, coi như con mở lòng nhân từ mà cho hai đứa nhỏ này một con đường sống đi”.
Vị Hi im lặng thở dài, quả thật không hiểu vì sao mọi người đều cho rằng cô có bản lĩnh có thể thay đổi thế giới, cứu rỗi chúng sinh?
Vị Hi bình tĩnh nhìn ông ta, nhìn người được gọi là cha một của mình, không nén được lạnh nhạt nói: “Xin lỗi, tôi đã từng nói, trong việc này tôi lực bất tòng tâm. Người quyết định trước nay không phải tôi, ông trực tiếp cầu xin anh ấy còn thực tế hơn. Có điều…”. Nói tới đây, cô cười, “Tôi thấy ông tốt hơn đừng cầu xin, vì anh ấy không chỉ từng nói một lần, nhất định sẽ diệt sạch. Năm đó ông đối với nhà họ Nguyễn thế nào thì bây giờ người ta sẽ đối với ông như vậy, rất công bằng”.
Lục Tử Tục nghe xong, kích động đến mức nước mắt như mưa, hối hận vạn phần: “Đây đều là tội ác do ta làm thời trẻ, khi vẻ vang không có chút nhân tính. Diệt sạch mẹ góa con côi của người ta, bây giờ đến lượt mình về già không con cái đưa tiễn. Khụ khụ…”. Lời chưa dứt liền bật ho đến rút ruột vỡ phổi.
Ông ta ngẩng đầu, dùng ánh mắt cầu khẩn nhìn đứa con gái của chính mình, “Vị Hi, coi như con làm việc thiện đi. Nguyễn Thiệu Nam vì muốn con vui, đến Ấu Hi cũng đòi. Từ đó cho thấy, anh ta coi trọng con nhường nào. Dù sao con cứ thử một lần, cho dù không thành công, cha cũng coi như đã tận sức, sau này nằm trong quan tài cũng có thể nhắm mắt”.
Hai đứa trẻ nhìn cảnh tượng như vậy của ông nội, lập tức chạy tới, quấn lấy dưới chân ông mà bật khóc nức nở, hai người phụ nữ xinh đẹp cũng đỏ mắt theo.
Vị Hi lặng lẽ nhìn vở kịch bi thảm nhất thế gian trước mặt, trong lòng hiểu rõ, con người từng ngông cuồng tự cao tự đại đến thế, phàm có lối thoát cũng sẽ không kính cẩn cầu xin như vậy đối với đứa con gái bị vứt bỏ này.
Nhà họ Lục thực sự tàn rồi, thời đại của Lục Tử Tục đã sớm qua đi, bây giờ chỉ còn là thứ chẳng vẻ vang gì trên lịch sử thành phố này. Nhớ đến năm đó ông ta là nhân vật uy phong thế nào, bây giờ lại rơi vào kết cục thê lương thế này.
Không phải không đáng thương…
“Bao nhiêu năm như vậy, có một vấn đề tôi vẫn không nghĩ ra”. Vị Hi nhìn người cha nước mắt đầm đìa, chậm rãi nói, “Năm đó, trong giây phút mẹ tôi nằm bên cạnh ông cắt cổ tay, bà đã nghĩ gì? Sức mạnh nào khiến bà tàn bạo hủy hoại bản thân để rời bỏ ông? Mỗi lần nghĩ tới tôi liền trăn trở, cả đêm mất ngủ. Có lẽ ông biết đáp án, có thể nói cho tôi không?”
Ngữ khí Vị Hi rất bình tĩnh, nhưng Lục Tử Tục dùng ánh mắt gần như đáng thương nhìn cô, tựa như im lặng cầu xin cô.
Vị Hi coi như không nhìn thấy, “Ông có thể nói cho tôi biết không, buổi sáng đó khi ông vừa tỉnh dậy, nhìn thấy vợ mình chìm trong vũng máu, ông có sợ không? Bao nhiêu năm như vậy, ông từng mơ thấy bà chưa? Bà có nói chuyện với ông trong giấc mơ không? Đã nói gì với ông vậy?”.
“Đừng, đừng… đừng nói nữa”.
“Ông không muốn nói, vậy tôi nói cho ông biết. Bà nói với ông rằng bà ૮ɦếƭ rất thảm. Bà hỏi ông, vì sao phải đối xử với bà như vậy? Toàn thân bà đầy máu, bà đưa cổ tay lộ rõ xương trắng tới trước mặt ông, nói bà rất nhớ ông, muốn ông đi cùng bà. Ông Lục, tôi nói có đúng không?”.
“Không, cha không hại bà ấy”. Lục Tử Tục sợ hãi đến mức toàn thân run rẩy, “Bà ấy không yêu cha, không cho cha ᴆụng vào bà ấy, thà ૮ɦếƭ cũng không muốn ở bên cạnh cha. Nhưng cha yêu bà ấy, bà ấy là người phụ nữ cha yêu duy nhất. cả đời này”.
“Yêu?”. Vị Hi gần như cười lạnh, “Hóa ra tình yêu của ông chính là dùng thắt lưng da trói hai tay một người con gái để ૮ưỡɳɠ ɓứ૮ cô ta? Ông Lục, tình yêu của ông thật vĩ đại.”
Mắt Lục Tử Tục đột nhiên trợn trừng, vẻ kinh hoàng và không thể tin nổi hiện lên trên mặt.
Vị Hi nhìn biểu hiện kinh ngạc của ông ta, hỏi một cách nghi hoặc, “Có phải ông luôn cho rằng, không ai biết những bí mật sâu kín tối tăm đó của ông phải không? Ha, ông thật sự quá tự tin vào bản thân rồi. Trong nhà họ Lục sao có thể có bí mật? Người giúp việc của ông, quản gia của ông, những đứa con của người vợ trước của ông để lại, kẻ nào không có tâm địa riêng? Bà là vợ ông, nhưng ông khiến bà sống trong ngôi nhà to lớn như vậy mà đến một chút tôn nghiêm cũng không có. Cuối cùng, đến con nha đầu bưng trà rót nước cũng dám bắt nạt bà. Là ông và người nhà họ Lục các người từng đao từng đao tùng xẻo bà, từ từ róc thịt bà. Bây giờ ông lại nói với tôi rằng cái ૮ɦếƭ của bà không hề liên quan đến ông? Ông Lục, điều này có lẽ là truyện cười hay ho nhất cả đời tôi nghe thấy”.
Vị Hi bình tĩnh nói, những lời này đã ấp ủ trong lòng cô bảy năm rồi, tròn chẵn bảy năm.
Bảy năm nay, cô đã tưởng tượng tình cảnh ngày hôm nay không biết bao nhiêu lần, mỗi một động tác, mỗi một ánh mắt, mỗi một nụ cười, mỗi một vẻ mặt… cô tưởng rằng mình sẽ khóc, kết quả lại chẳng hề có một giọt nước mắt nào, ngữ điệu bình tĩnh thậm chí không hề lên xuống, như người ngoài cuộc, ung dung nói những chuyện không liên quan đến mình.
Lục Tử Tục sắc mặt như tro tàn, hai người phụ nữ xinh đẹp nhìn nhau ngơ ngác, hai đứa trẻ mơ màng nhìn tất cả mọi thứ bằng đôi mắt to vô tội.
Cậu bé kéo gấu áo mẹ, khẽ giọng hỏi: “Mẹ, thế nào gọi là ૮ưỡɳɠ ɓứ૮?”.
Người phụ nữ lập tức bịt miệng đứa trẻ. Lời trẻ con vô tâm, nhưng tàn nhẫn đâm vào trái tim người lớn, chọc vỡ bọc mủ không thể chạm vào, máu tươi tóe ra xung quanh, tanh hôi không gì sánh nổi.