Buổi tối, Nghê Lạc Trần cùng Giang Triều uống rất nhiều, hai người họ đều thuộc loại đàn ông ít nói, giờ phút này liền càng nói ít một cách đáng thương , đương nhiên đáng thương nhất vẫn là hai bình rượu đế cùng rượu đỏ trên bàn. Thật ra tôi không lo lắng cho Giang Triều, trong quân đội có câu, rượu chính là sức chiến đấu, cất bước liền 1 cân, khẳng định giải phóng quân, cho nên rất ít quân nhân không thể uống rượu . Nhưng ngày thường Nghê Lạc Trần ngay cả tôi đều có thể uống hơn làm sao có thể so với tửu lượng của Giang Triều……
Ngay tại lúc tôi đè lại tay anh, bị anh quật cường cản lại.
“Nhạc Tuyết, đừng lo lắng, người đàn ông say một hồi không coi là gì cả.”
Nghe được Dư Na nói như vậy, tôi liền ngượng ngùng không ngăn trở nữa . Thật ra, Giang Triều cũng uống có chút men say , anh dường như muốn cố ý làm cho mình quá chén, nếu tôi không đoán sai, anh có lẽ đang trốn tránh Dư Na. Nhớ rõ khi tôi cùng Dư Na nói chuyện phiếm, tôi hỏi qua cô ấy vì sao từ Vân Nam được điều đến thành phố này, cô ấy nói nơi này có hy vọng của cô ấy. Tôi nghĩ niềm hy vọng kia nhất định là chỉ Giang Triều, bởi vì cô ấy nhìn Giang Triều với ánh mắt tựa như tôi hiện tại nhìn Nghê Lạc Trần, là một loại quan tâm, từ đáy lòng cùng sự sợ hãi không thể xác định……
Sau đó Dư Na kéo tôi đi phòng bếp rửa chén, đem phòng tặng cho hai ngườn đàn ông đang uống rượu.
Ngay tại lúc hai chúng tôi vừa mới xoay người để đi vào phòng bếp, trong phòng truyền ra tiếng chất vấn của Giang Triều……
“Cậu cùng nữ ngôi sao kia có chuyện gì xảy ra? Trước đoạn thời gian truyền ra sự ồn ào huyên náo, tôi chỉ cho là thủ đoạn của giới giải trí dùng để nổi tiếng. Nhưng ngày hôm qua tôi đi thành phố D làm việc, ngồi ở trong xe nhìn thấy cậu cùng nữ ngôi sao kia lại ở chung một chỗ…… Tôi mặc kệ các ngươi có quan hệ hay không, tôi muốn hỏi cậu về sau có thể cách xa cô ta một chút không……”
Nghê Lạc Trần không nói gì.
Một lát sau, Giang Triều thở dài “Tôi biết mình không có tư cách gì để chất vấn cậu, tôi thực hối hận trở lại nơi này, nếu không phải tôi, cậu và Nhạc Tuyết đều hoà thuận vui vẻ , hạnh phúc …… Mặc kệ nói như thế nào đời người không dài lắm, cũng không quá ngắn, hãy quý trọng duyên phận của hai người đi, Nhạc Tuyết là cô gái luôn trông chờ hi vọng , lại hay ghen, cậu đừng bởi vì việc này làm tổn thương cô ấy……”
“Đó là chuyện của tôi.” Giọng điệu của Nghê Lạc Trần thực ngắn ngủi, cũng thực không kiên nhẫn.
Sau đó một hồi lâu họ đều không nói gì nữa……
Dư Na đóng cửa phòng bếp lại, vỗ nhẹ nhẹ vai tôi nói “Nhạc Tuyết, cô đừng nghĩ nhiều, Lạc Trần là người thông minh, sẽ không hồ đồ.”
Tôi xấu hổ gật đầu, trong lòng rất khó chịu. Nếu Nghê Lạc Trần thật sự ở chung với Tiếu Địch , tôi cũng sẽ không trách anh, chính là vì sao vừa mới ở phòng bếp, anh còn đối với tôi mờ ám như vậy, chẳng lẽ anh vẫn còn yêu tôi , chỉ là bị đau lòng nên đối với chuyện nam nữ trở lên phai nhạt sao?
Sau đó Dư Na vì muốn dời đi sự chú ý của tôi nên cô ấy nói về chuyện của cô ấy cùng Giang Triều, tôi mới biết được, khi Giang Triều trị liệu cái chân bị thương vẫn là cô ấy ở bên cạnh, cô ấy nói khi cắt chân, Giang Triều không hề rơi giọt nước mắt nào, còn cười khuyên họ không cần lo lắng, nhưng khi anh nghe được tôi kết hôn lại vụng trộm khóc một lần…… Dư Na còn nói đây là số mệnh đi, nhất định chúng tôi không có duyên phận, sau đó cô ấy nói từ khi đó bản thân mình liền yêu người đàn ông này đến tận xương tủy, nhưng cô ấy cảm thấy mình không xứng, bởi vì cô ấy lớn hơn Giang Triều ba tuổi và đã trải qua một lần hôn nhân ……
Tôi không biết nên khuyên cô ấy như thế nào, bởi vì ở trong lòng tôi vẫn cho rằng Giang Triều có lẽ nên tìm người phụ nữ khác có điều kiện tốt hơn, con người luôn khó tránh khỏi tính toán, tôi cũng không ngoại lệ.
“Nhạc Tuyết, nói thật cô cũng hiểu được tôi không xứng với Giang Triều đúng không?”
Tôi do dự rồi lắc lắc đầu “Trong tình yêu không có gì xứng hay không xứng , chỉ có thích hợp hay không thích hợp, nhưng còn Giang Triều anh ấy nghĩ như thế nào?”
“Anh ấy có thể nghĩ như thế nào, vẫn trốn tránh tôi……” Dư Na khe khẽ thở dài, cúi đầu tiếp tục rửa chén bát “Thật ra khi nghe nói cô kết hôn , anh ấy vốn tính ở lại Vân Nam , chỉ là vì tránh né tôi nên mới quay lại thành phố D . Anh ấy nói anh mất đi nửa chân, không muốn liên lụy tới người phụ nữ tốt…… Lúc ấy tôi không tự tin cho rằng do anh chướng mắt tôi, cũng không có can đảm theo đuổi…… Sau đó anh ấy rời Vân Nam , tôi mới biết được mùi vị của sự mất mát, biết mình thương anh bao nhiêu, mặc kệ có tư cách hay không, tôi đều muốn thử lại…… Nếu anh ấy có thể chấp nhận tôi, tôi sẽ vẫn cùng anh , vì anh ấy bảo vệ phía sau anh ấy, cả đời không rời ……”
Cô ấy nói làm tôi rất cảm động , tại thời đại vật chất này, một người phụ nữ không để ý tôn nghiêm, liều lĩnh đi yêu một nam quân nhân, cần có can đảm và cũng không dễ dàng .
“Làm quân nhân không có sự thông cảm của chồng hoặc vợ là ngàn lần không được , chồng trước của tôi đã không thông cảm cho tôi, lại oán thán tôi không vì gia đình, không vì đứa nhỏ , chúng tôi vẫn cố gắng…… Cho đến một ngày, anh ta yêu người phụ nữ khác, muốn cho người đó một gia đình…… A, quên đi, không đề cập tới anh ta nữa……” cô ấy bất đắc dĩ hơi nở nụ cười, lại nói “Nhạc Tuyết, thật ra tôi rất hâm mộ cô, vừa xinh đẹp, người lại đơn thuần, có lẽ đàn ông đều thích cô gái như cô, nhìn Lạc Trần nhìn cô ánh mắt dịu dàng đặc biệt , nhất định anh ta thấu hiểu cô đúng không?”
“Thật ra bản thân anh ấy cũng bề bộn nhiều việc .” Tôi cười cười nói.
“Không thể nói như vậy, hiện tại đàn ông có sự nghiệp của mình, cũng không cho phép vợ bởi vì sự nghiệp xem nhẹ gia đình, cho nên Lạc Trần là người khó có được ……”
Tôi gật đầu, không biết mình sẽ có một ngày có thể vì Nghê Lạc Trần rời bỏ quân đội hay không.
-
Tôi cùng Dư Na nói chuyện cho tới khuya, khi trở lại phòng mới biết được hai người đàn ông đều say, Nghê Lạc Trần không chịu ngủ nơi đó, tôi liền giúp đỡ anh bước chân xiêu vẹo ra khỏi nhà Giang Triều.
Đi ra bên ngoài, bởi vì ban ngày có mưa, không khí vẫn ẩm ướt , chỉ là bầu trời đêm bị mưa gột rửa qua trở nên trong sáng lạ thường, đầy sao che kín bầu trời.
Tôi cùng Nghê Lạc Trần không hẹn mà cùng quay đầu nhìn ngọn dèn ấm áp ở gian nhà nhỏ của Giang Triều, anh đột nhiên nở nụ cười, tuy rằng không tiếng động lại có vẻ hơi hết sức lông bông, tôi biết anh đã có thói quen dùng nụ cười che dấu nước mắt , thật ra trong lòng anh đang đau đớn ……
Không biết tại sao anh buông tay của tôi ra rồi tự mình đi phía trước.
Sau cơn mưa, gió mang theo hơi lạnh, giống như thổi vào trong quần áo của tôi , tôi nâng nâng tay muốn đi đỡ anh, rốt cục vẫn buông xuống.
“Em không phải cho rằng Dư Na không xứng với anh Giang Triều của em chứ?”
Tôi không trả lời anh, bởi vì không muốn nói dối, nhưng duyên phận rất khó nói, nếu Giang Triều mở rộng cửa lòng chấp nhận Dư Na thì hai người vị chắc sẽ hạnh phúc.
“Có lẽ trong lòng em không thoải mái huh?” Anh lại hỏi tôi, giọng điệu mang theo mười phần ghen tuông, tựa như muốn che dấu đều che dấu không được.
Tôi lắc lắc đầu, thật ra lòng tôi thật không thoải mái, nhưng không phải bởi vì Giang Triều cùng Dư Na, mà là tôi đã biết Tiếu Địch còn cùng một chổ với anh.
“Không muốn bị đau lòng thì hãy cách anh xa một chút.”
“Em không rời khỏi, em không sợ.” Tôi khờ ngốc nhìn anh.
Đột nhiên anh nheo hai mắt lại chậm rãi đến gần tôi, ép tôi sát vào một thân cây. Anh nâng một tay lên ôm bên hông, khuôn mặt tái nhợt đẹp trai tiến lại gần đến chóp mũi gần như chạm vào tôi “Bị anh thiêu thành tro cũng không sợ sao?” Anh thở hào hển, giống như mang theo sự quyết liệt nói ra những lời này.
Tôi nhìn thẳng anh, dùng ánh mắt nói cho anh tôi không sợ. Cho đến khi anh chậm rãi dán môi trên trán tôi, tôi mới say mê nhắm mắt lại, hưởng thụ hương vị rượu đỏ ngọt ngào, cùng hơi thở ấm áp dây dưa……
Nụ hôn này giằng co thật lâu, tôi cảm thấy mình sắp hít thở không được, có lẽ lập tức ૮ɦếƭ đi như vậy cũng là một loại hạnh phúc……
Khi tôi liều lĩnh ôm sát anh, anh lại buông tôi ra, nhưng mặt anh cũng không rời đi, tôi rõ ràng nhìn thấy đáy mắt anh có hơi nước.
“Em có biết lúc trước anh nhận ra em yêu người khác đã hạ nhiều quyết tâm không?”
Tôi gật đầu, nhẹ nhàng ma sát chóp mũi hơi lạnh của anh .
Anh cười cười “Thật ra anh rất hâm mộ cậu lính tặng hoa cho em, khi ở tuổi cậu ta anh không dám làm vì còn trẻ lại hết sức ngại ngùng lông bông, hiện tại già đi lại càng không dám đối mặt thất bại , cho nên…… Em nên ký đơn ly hôn kia đi……”
“Em không ký, nói sao mà hai mươi bảy tuổi đã nói mình già đi, anh làm cho phụ nữ chúng em sống như thế nào đây?”
Anh trào phúng cười cười, đem chìa khóa xe đưa cho tôi “Đưa anh quay lại phòng vẽ tranh.” Nói xong anh tự mình đi ở phía trước, giống như đang lẩm bẩm “Vợ chồng ở riêng sáu tháng, tòa án liền phán ly hôn, không biết sao?”
Tôi há miệng thở dốc, đột nhiên hơi hận bản thân mình, vì sao chữ yêu luôn nói không nên lời.
-
Say khi lên xe về, anh vẫn nằm ở ghế sau, dù tôi lái rất chậm, anh vẫn thực không thoải mái, nói là muốn ói. Tôi nghĩ ba giờ lộ trình với anh mà nói rất vất vả , liền từ đường lớn chạy xe đến một bãi cỏ trống, tự mình xuống xe cùng anh ngồi ở ghế sau để cho anh gối lên chân tôi, mặt dán trong lòng tôi, im lặng ngủ.
Tuy rằng miệng anh nói ly hôn, nhưng có thể cảm giác được, anh thực ỷ lại tôi, cho dù gối lên trên đùi của tôi vẫn cảm thấy không đủ, tay cũng vói vào trong quần áo của tôi, mới chậm rãi ngủ an ổn.
Dưới ánh điện của xe, nhìn nét mặt say ngủ của anh, trong lòng dâng lên hạnh phúc cùng yêu thương nói không nên lời. Tôi nhẹ nhàng cầm lấy tay trái của anh nhìn xuống cổ tay nơi đang được chiếc đồng hồ che lại, nơi đó có vết sẹo làm tôi nhìn thấy ghê người. Tuy rằng mặt ngoài vết sẹo đã trơn nhẵn , nhưng vẫn còn có thể nhìn ra một dao kia cắt xuống tàn nhẫn bao nhiêu, nếu một người không phải thật sự tuyệt vọng sẽ không có can đảm như vậy ……
Tôi ôm đầu của anh vào trong иgự¢, nhẹ giọng gọi bảo bối, nói cho anh, tôi yêu nhiều bao nhiêu, đau bao nhiêu, nhưng anh đã ngủ rồi, không thể nghe được.
Bất tri bất giác nước mắt tôi rơi trên mặt anh, anh đột nhiên mở hai mắt, ánh mắt tựa như chưa từng ngủ, sáng ngời.
“Khóc gì vậy, anh không phải còn sống sao? Có phải rất xem thường không, cảm thấy anh yếu đuối?”
Tôi ngừng nước mắt, khi anh còn đang lơ đãng liền cúi đầu hôn đôi môi anh, nếu có can đảm đối mặt sự tử vong, vì sao không có can đảm yêu lại ?
Hôn một hồi, đôi môi anh đã muốn trở nên nóng như lửa , đột nhiên anh đứng dậy đem tôi đặt ở dưới người, hai tay ở trên thân thể tôi tùy ý xoa nắn,“Anh nhịn rất khó chịu……” Anh thấp giọng nỉ non , âm thanh hơi miễn cưỡng, nghe có vẻ đã sắp không khống chế được .
“Đáp ứng em không chạm đến người phụ nữ khác, liền cho anh…..”
Tôi còn thật sự nhìn anh, anh cũng nhìn tôi, đột nhiên anh không chút do dự cúi đầu, hôn tôi, vuốt ve tôi, tất cả động tác đều vội vàng như vậy, thậm chí là điên cuồng.
Phản ứng của anh là hứa hẹn tốt nhất, tôi biết anh đáp ứng tôi , liền hung hăng hôn mặt anh “Ngoan, để em cởi quân trang ra, nếu không làm đau tay anh.”
Anh hơi nhích ra một ít khe hở, tôi có chút gian nan cởi quân trang, tôi không dám làm cho anh chạm vào huy hiệu của tôi , không muốn anh lại bị đau.
Thật ra tôi là cô gái bảo thủ, từ nhỏ đến lớn cũng không vượt qua chút, ở trong xe thân mật với anh có lẽ là khiêu chiến giới hạn cực độ của tôi , tôi biết anh say, tôi nguyện ý cùng điên cuồng với anh, bởi vì tôi thương anh, yêu hết thuốc chữa ……