Chương 10: Thuốc đắng dã tật …

Tác giả: Nhung Vũ Nhi Q

Edit Nana
Beta Phù dung đào hoa
Mùa đông ban đêm luôn tới không hề báo trước, khi tôi cùng Nghê Lạc Trần đi ra khỏi bệnh viện, trời đã tối hẳn. Đi vào một nhà hàng, tôi gọi các món gan heo, rau chân vịt, thịt bò, cá chình…… Nếu có thể bổ máu , đều không bỏ qua. Tuy rằng tôi biết anh đều có thể thuận cả tay trái và tay phải, vẫn liên tục gắp đồ ăn vào trong bát của anh, chỉ cần anh ăn một miếng, tôi đều cảm thấy an lòng, tôi cuối cùng cảm thấy bản thân mình đang dần quan tâm tới anh, càng giống như một loại đền bù.
Nhìn thấy Nghê Lạc Trần mệt mỏi không muốn ăn, tôi đột nhiên cảm thấy có chút đau lòng, cuộc hôn nhân của chúg tôi hiện nay vẫn chưa phải thực sự, cho nên tôi không biết mình rốt cuộc có thể mang lại cho anh điều gì, càng không biết bản thân mình khi nào thì có thể chân chính chấp nhận anh, cho dù chỉ là thân thể chấp nhận.
Ăn xong bữa tối, hai chúng tôi đều im lặng ngồi trong xe, dường như đều chờ đợi đối phương mở miệng.
Sau một lúc lâu, tôi tự giễu cười cười, nói “Nghê Lạc Trần, có phải tất cả các cô gái trên thế giới này đều dịu dàng hơn em không? Ví dụ như Từ Dĩnh, hay Nhạc Vũ, còn có những cô gái trẻ xung quanh anh……”
“Còn có Trương Mạn Ngọc, Lâm Thanh Hà, còn có Phù Dung tỷ tỷ cùng Phượng tỷ?” Anh nói với vẻ mặt thản nhiên, giọng điệu có chút trào phúng. Thật lâu sau, tôi nghe tiếng anh nhẹ giọng thở dài “Nhưng những người này với anh lại chẳng có quan hệ gì……”
Tôi có chút không hiểu ý của anh, chẳng lẽ đời này anh thà rằng uất ức cầu toàn, cũng muốn duy trì cuộc hôn nhân như vậy sao? Là vì bóng dáng vô vọng trong lòng anh, hoặc là vì ly hôn sẽ ảnh hưởng đến hình tượng và danh dự của anh? Nhưng đối mặt một cuộc hôn nhân không thể trả giá, tôi cảm thấy không được yên tâm, thoải mái……
“Nghê Lạc Trần, em muốn về nhà ở vài ngày, muốn suy nghĩ thêm vè cơ sở hôn nhân của chúng ta……”
“Như thế nào? Có phải thái độ của anh hôm nay làm em thất vọng không?” Nghê Lạc Trần nghiêng đầu, trên mặt mang theo một vẻ kinh hoảng. Đột nhiên, anh thấp giọng nói “Nhạc Tuyết, hôm nay là anh không đúng, anh không nên đối với em tùy hứng, cũng không nên cứng đầu cố chấp, chúng ta thử làm lại, được không……”
Ánh trăng phản chiếu một bên mặt anh tái nhợt, tôi dường như có thể cảm giác được anh đang rất yếu đuối.
Thấy một lúc lâu tôi vẫn không trả lời, anh mới thản nhiên nói “Được rồi, anh cũng không muốn miễn cưỡng em, tất cả đều tùy thuộc vào ý của em……”
Một vẻ lạnh lùng hiện lên trên nét mặt anh, đây mới là Nghê Lạc Trần thật sự…..
Xe chậm rãi khởi động, dọc theo đường đi chúng tôi không nói lời nào nữa, chỉ có ánh trăng ở ngoài của sổ xe cùng tuyết dung hợp thành một mảnh nhợt nhạt……
-
Đi vào khuôn viên nhỏ quen thuộc, tôi dừng xe đứng ở dưới lầu, chỉ còn hai cửa sổ có ánh sáng mờ mờ, có lẽ ba mẹ đang xem phim truyền hình.
Tôi đem thuốc Nhạc Vũ đưa đặt trong lòng Nghê Giáng Trần, cố gắng giữ giọng bình tĩnh “Em đi rồi…… Nhớ uống thuốc đúng giờ, đừng để miệng vết thương dính nước, nếu không sẽ bị nhiễm trùng…… Anh tự mình chăm sóc bản thân cho tốt……”
Đóng cửa xe, tôi không có quay đầu lại, chỉ cảm thấy phía sau có ánh mắt vẫn đang chăm chú nhìn theo, làm cho tôi bước đi cũng càng ngày càng nặng nè ……
-
“Nhạc Tuyết? Con như thế nào…… Như vậy quay trở về, cãi nhau à? Lạc Trần đâu?” Mẹ vừa thấy tôi vào nhà, vội vàng từ trên sô pha đứng lên đi đến bên người tôi, lo lắng hỏi.
“Không cãi nhau, con chỉ nhớ ba mẹ quá thôi ……” không biết như thế nào giọng nói lại có chút nghẹn ngào. Nghê Lạc Trần bao dung tôi như vậy, như thế nào có khả năng cãi nhau, tôi nghĩ tôi đúng là một kẻ không có lương tâm nhất thế giới, bỏ lại anh một người cô đơn ở phía sau……
“Lớn như vậy , còn làm nũng, ăn cơm chưa?”
“Ăn rồi ạ, mẹ, mẹ không phải vội, cứ xem TV đi, con cũng không phải khách mà……”
Sau khi thăm hỏi ba mẹ, tôi trở lại phòng cũ của mình. Cũng không bật đèn, lặng lẽ ghé vào cửa sổ nhìn xuống dưới lầu. Đèn trong xe đã tắt, nhưng theo ánh sáng phản chiếu của cửa kính xe dường như có thể nhìn thấy một bên mặt đẹp trai nhưng tái nhợt. Trong lòng bỗng nhiên nhói lên một cơn đau, đúng vậy, vì sao một người đàn ông thuộc về cuộc sống phồn hoa như vậy lại cô đơn một mình như thế này, tôi cảm thấy trong lòng thật nhức nhối.
Đêm càng khuya, tôi trằn trọc lăn qua lăn lại ở trên giường mãi không thể đi vào giấc ngủ. Bỗng nhiên nhớ tới mùi nước hoa thoang thoảng tự nhiên, nhớ tới những đêm không ngủ được, và giọng nói dịu dàng nồng ấm kia. Dường như đã thở thành một tói quen khó thay đổi rồi, cùng nhau sưởi ấm cho nhau cũng là một loại hạnh phúc.
Tôi nhấc bức màn lên, dưới lầu trong xe như trước vẫn còn ánh đèn mờ nhạt. Vì sao anh vẫn chưa đi, có phải cũng giống như tôi, đã quen mùi hương của nhau, cũng nhận định trong hôn nhân tình yêu cũng không phải là tất cả? Trong tim tôi giống như có cỏ dại đang mọc, cảm thấy thật bối rối, giống như một khắc cũng ngồi không yên, vội vàng mặc quần áo, lặng lẽ mở cửa phòng, chạy xuống dưới lầu……
Bên trong truyền ra tiếng nhạc nhẹ nhàng, cách một chiếc quạt gió cửa sổ, tôi nhìn thấy anh nhìn bóng trăng trên tuyết đến xuất thần, gương mặt anh trông thật mỏng manh yên tĩnh, còn có một nét ưu thương không dễ phát hiện . Có lẽ, chỉ trong đêm dài không có ai trông thấy anh mới để lộ ra sự yếu ớt của mình……
Tôi nhẹ nhàng khụ một tiếng, anh quay đầu lại, sửng sốt một chút, đôi mắt lạnh nhạt phản chiếu ánh trăng lập tức trở lên trong sáng. Mở cửa xe, tôi bị anh ôm vào trong xe ủ ấm, chúng ta không nói gì với nhau, xe liền chậm rãi khởi động …… Bên ngoài tuyết đọng ở bánh xe phát ra tiếng kêu xèo xèo, tôi dần dần ngủ quên, theo mùi nước hoa thoang thoảng nhàn nhạt, anh dùng áo khoác của mình phủ lên người tôi, bên trong vẫn còn hơi ấm từ nhiệt độ cơ thể anh lưu lại.
-
Không biết ngủ bao lâu, tôi cảm giác bên cạnh người giống như có một lò sưởi êm ái, tôi bỗng nhiên bừng tỉnh . Vội vàng ngồi dậy, phát hiện mình đã ngủ trên giường lớn trong phòng ngủ, bên cạnh anh vẫn ngủ say như trước, có chút xa lạ lại quen thuộc. Tôi mở đèn ngủ ở bên đầu giường mình, phủ thêm áo ngủ, đi sang phía bên kia giường, một cánh tay anh để lộ ra khỏi chăn, miếng băng gạc đã không thấy đâu, miệng vết thương khâu lại bị nước thấm vào làm cho chung quanh hơi sưng đỏ. Nhất định khi anh tắm rửa đã để miệng vết thương dính nước gây nhiễm trùng , tôi vội vàng sờ tay lên trán anh, nóng rực, chắc anh mệt quá nên vẫn còn ngủ say.
Tôi không dám chậm trễ, vội vàng đi tìm hộp thuốc trong nhà, dùng dầu xoa lên hai thái dương của anh, nhẹ nhàng mát xa. Có lẽ do dầu có mùi hăng hăng, hoặc do tôi hơi mạnh tay, Nghê Lạc Trần từ từ mở to mắt, giống như một đứa trẻ nhìn tôi, có chút thật đáng yêu.
“Miệng vết thương của anh bị dính nước, xem ra anh đã không nghe lời em dặn.”
Tôi không hiểu sao cảm thấy có chút tức giận, rất muốn tung chăn của anh ra, hung hăng mắng cho anh một trận. Anh lại cười nhìn tôi, cũng không lên tiếng. Tôi băng miệng vết thương cẩn thận, lấy thuốc hạ sốt cho anh uống, anh cũng không cầm lấy, mà hé miệng ra nhìn tôi, tôi cười cười đem thuốc bỏ vào miệng anh, mới nhớ tới quên lấy nước. Khi tôi đem nước đến, anh đã nuốt xong thuốc, trên mặt nhăn lại cười khổ, trong lòng bỗng nhiên co rúm một chút, dường như có thứ gì đó chạm vào đáy lòng mềm yếu nhất của tôi……
“Có đắng lắm không? Hay ăn chút đồ ngọt nào đó để giảm vị đắng……”
“Uhm……” Anh ừm một tiếng, đột nhiên ôm tôi vào иgự¢, đôi môi nóng bỏng bá đạo đặt trên môi tôi, hai tay tùy ý ở trên lưng xoa nắn……
“Tayanh……”
Tôi lo lắng sợ anh ᴆụng phải vết thương trên tay, lại quên phía sau không nên nói chuyện. Anh quả nhiên được một tấc lại muốn tiến một thước, đầu lưỡi nóng bỏng tiến vào trong miệng của tôi, công thành đoạt đất, từng chút đoạt lấy, thanh âm của tôi cùng ý thức như bị nuốt hết ở trong sóng triều mãnh liệt, không thể tự kềm chế.
Dần dần, tôi cũng tiếp nhận anh cùng anh dây dưa một hương vị mát lành, còn có mùi hăng hăng của thuốc, cũng dần dần mê luyến theo anh đôi môi cùng anh dây dưa cắn ʍúŧ, GiangTriều chưa từng cùng tôi trải qua như vậy……
Đột nhiên nghĩ tới tên này, tôi không chút do dự đẩy anh ra, giờ phút này, tôi không biết là đang phản bội chính mình, bởi vì vẫn chưa bao giờ nghĩ đến phản bội Giang Triều, cho nên cảm thấy có một loại cảm giác tội lỗi tự nhiên dâng lên ở trong lòng ……
Nghê Lạc Trần không miễn cưỡng tôi, vòng ôm dần dần buông lỏng ra, tôi ngồi dậy, đưa lưng về phía anh, yên lặng lau khóe miệng……
“Giận sao?”
“Không……”
“Nhạc Tuyết, thực xin lỗi, anh không khống chế được mình……”
Nên thực xin lỗi thật ra là tôi, tôi vẫn chưa sẵn sàng làm nghĩa vụ vợ chồng cùng anh, đó là nguyên nhân tôi muốn thoát ra khỏi cuộc hôn nhân này, tôi không muốn sau này mình phải hối tiếc cả đời.
Nghê Lạc Trần như nghe được tiếng lòng khó xử của tôi, anh ngồi xuống nhẹ nhàng ôm lấy tôi, nói nhỏ ở bên tai “Nhạc Tuyết, thật ra ôm cả đời như vậy cũng rất tốt rồi, thật sự, anh cho tới bây giờ không mong đợi em cho anh điều gì, em cũng không cần phải cố buộc mình phải trả giá……”
Tôi xoay người cũng ôm anh, cơ thể của anh bao trùm lấy tôi, không biết như thế nào, tôi nhịn không được rơi lệ ……
Nghê Lạc Trần cười cười, nâng tay giúp tôi lau khô nước mắt,“ Chỉ cần cho thêm chút thời gian……”
“Không phải vậy……”
Bỗng nhiên một trận hít thở không được, anh ôm sát tôi để trừng phạt, tôi không thể không gật đầu, thừa nhận.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc