Tuyệt Không Thể Tả - Chương 52

Tác giả: Thượng Phiến Nhược Thủy

Trấn biên giới xa xôi, mùi thuốc súng còn chưa tan hết, nhưng cảnh xuân vô biên.
Vì bận rộn không có tâm trạng dọn dẹp nên căn phòng có hơi lộn xộn, chiếc sườn xám bị xé rách treo trên đầu súng lạnh lùng, khí sắc tràn đầy.
Sau cái bàn đầy bản vẽ và sách, hai đùi trắng như tuyết hoảng loạn trên không trung, những ngón chân trắng nộn căng ta, hiển hiện sự run rẩy kiệt sức và nhẫn nhịn.
Âm điệu ՐêՈ Րỉ đầy yêu kiều của người phụ nữ và tiếng thở dốc thô của người đàn ông, quyện vào nhau ngày một đậm, trong khoảnh khắc giây lát đã lên đến đỉnh điểm, rồi lại rầm rì về lại bình tĩnh.
Tiết Diệu Dẫn xụi lơ trên thân Thẩm Đạc, đôi mắt đẹp đẽ nhìn chung quanh, giọng nói có chút run rẩy, lại không giấu đi sự giảo hoạt, “Em thế này có được tính là hại nước hại dân không?”
ℓàм тìин ở nơi như thế này thì chắc chắn sẽ bị những con hồ ly quyến rũ Ϧóþ cổ trước khi bỏ đi.
Thẩm Đạc không tỏ ý mà chỉ ừ, mổ nhẹ lên đầu vai đầm đìa mồ hôi ngát hương của cô, đưa đẩy ௱ôЛƓ, lại đâm cây hàng tráng kiện đang vùi sâu bên trong huyệt hoa một phát.
“Ưm… hừ… aaaaaa….” Tiết Diệu Dẫn chợt bị trêu chọc, cắn môi, hai chân vòng lên eo anh theo bản năng.
Mới đầu, vừa đủ ái dịch là Thẩm Đạc liền chuyển động eo, đâm vào như chỗ không người, tùy ý làm bậy.
Chiếc giường La Hán không quá rộng, hai thân thể quyện vào nhau chiếm hết chỗ, hình ảnh ấy chỉ cần liếc mắt nhìn thoáng qua cũng đủ để tim người nhìn đập như bay.
Tốt xấu gì Tiết Diệu Dẫn vẫn nhớ còn đang ở trong khu quân đội, nên luôn đè nhẹ giọng.
Nhưng Thẩm Đạc cứ như cố tình phạt cô, cái ௱ôЛƓ như tràn đầy sức lực thẳng tiến, làm cho những tiếng rên cứ muốn vụt ra khỏi cổ họng cô.
Tiết Diệu Dẫn âm thầm ảo não bám lên cổ anh, đôi hàm răng trắng trẻo cắn lên vai anh một cái, đôi mắt ầng ậng nước cũng đầy vẻ lên án.
Thẩm Đạc chống hai tay lên, mái tóc mướt mồ hôi, ánh mắt tối đen như cười như không nhìn cô, bỗng cúi đầu xuống cắn lên môi cô như cái đáp lễ, triền miên không ngớt rồi lại thêm mấy cái nhấp vào.
“Ưm! Ưm!” Tiết Diệu Dẫn trừng mắt lên, hơi thở bị xốc lên không có chỗ dừng lại, mặt mũi đỏ bừng.
Một hồi sau Thẩm Đạc mới buông môi cô ra.
Tiết Diệu Dẫn thở lấy thở để, như một chú cá thiếu nước.
Thẩm Đạc rất vừa lòng, lại cúi xuống hôn lên đôi môi đỏ bừng mà mình vừa mới chà đạp, bàn tay to với những vết chai mỏng ôm hết hai bầu иgự¢ trắng như tuyết của cô ve vuốt, chụm lại, rồi há mồm ngậm hết hai đỉnh hồng mai, vừa thở hổn hển vừa cắn liếm.
Tiết Diệu Dẫn thất thủ, thân thể bị chiếm trọn, ánh mắt ௱ôЛƓ lung và loạn cào cào, tất cả mọi giác quan đều bị người đàn ông ấy dẫn dắt.
Giờ khắc này, Tiết Diệu Dẫn mới biết bản thân nào có phải hồ ly tinh hại nước hại dân, mà rõ là liều thuốc bổ cho người đàn ông này mới đúng.
Cái kiểu chiếm thế thượng phong từ đầu nhưng cuối cùng lại thất bại thảm hại thế này, khiến cho Tiết Diệu Dẫn vô cùng ảo não.
Cô giương môi mắng anh từng tiếng ngắt quãng: “Trứng… thối…á…”
Thẩm Đạc nghe rất rõ, nhưng lại cố ý xuyên tạc ý tứ của cô, kẻ xưa nay ít nói ít cười, hóa ra cũng biết nói lời thô tục hài hước.
“Thế thì cho em.”
Tiết Diệu Dẫn nghe mà không hiểu ra sao, sau đó đã bị Thẩm Đạc bỗng nhiên tấn công, làm cô suýt đã ngất thở.
Tiết Diệu Dẫn cảm nhận được đỉnh quy đầu đâm sâu vào bên trong, hình như vẫn còn có tư thế đi vào sâu hơn nữa.
Hai túi trứng đánh lên môi âm hộ mẫn cảm, ra chiều rục rịch.
Bấy giờ Tiết Diệu Dẫn mới nhận ra lời Thẩm Đạc nói là ý gì, không khỏi bực bội muốn véo đùi trong của anh.
Mắng anh trứng thối chứ không phải muốn anh đút trứng cho cô! Tên trứng thối này!
Mà dường như Thẩm Đạc lại thật sự muốn cho cô trứng, lật người cô lại rồi bắt đầu một màn thọc ra rút vào như khua chiêng gõ trống.
Tiết Diệu Dẫn đỡ thành giường La Hán, bị đâm cho không ngừng đẩy lên trước, đầu váng mắt hoa, đầu gối thì nhũn ra, mém chút nữa đã tưởng bản thân đi đời nhà ma rồi.
Thẩm Đạc vòng hai tay ôm trọn eo cô, иgự¢ kề sát sống lưng cô, cái ௱ôЛƓ cường tráng và mạnh mẽ phập phồng, đâm cho nước xuân bắn tung tóe.
Cả thân Tiết Diệu Dẫn đều nằm trong lòng anh, mồ hôi thơm ngát ra từng lớp một, nóng như muốn hòa tan.
Tuy rằng thân thể đã gần như tiêu hao quá mức sức lực, song miệng huyệt nộn đầy nước vẫn cứ co rút lại khi có cây hàng thâm nhập vào như là một phản xa, đến khi lên đỉnh tiên, như thể hồn bay phách tán.
Khoái cảm cao trào kề bên đánh úp làm cho cảm xúc của Thẩm Đạc bỗng nhiên cũng tăng vọt lên.
Anh ôm lấy thân hình của Tiết Diệu Dẫn, hai tay ôm lấy bầu иgự¢ trắng mềm đang run rẩy, đẩy từ dưới lên, sau khi chôn vào thật sâu rồi mới buông νũ кнí phóng ra.
Bên trong ɦσα ɦµყệƭ đầy dịch đặc, vờn quanh gân xanh dọc theo cán ďươñğ √ậț chậm rãi chảy ra một ít, nhỏ giọt loang lổ trên mặt giường.
Bàn tay mềm mại của Tiết Diệu Dẫn đặt lên cánh tay Thẩm Đạc, tận lực dựa sát vào иgự¢ anh mới không đến nỗi bị nằm sấp xuống.
Thẩm Đạc xoa cổ cô như để trấn an, rồi lại véo cằm, những nụ hôn nồng nhiệt có thừa không hề ngơi ngớt mà rơi xuống.
Ánh sáng bên ngoài dần trầm đi, che giấu từng ngóc ngách trong căn phòng đầy sắc xuân này kín không kẽ hở.
Thân thể trần trụi của cả hai dán lên nhau, mãi đến khi hô hấp đều đều.
Tiết Diệu Dẫn ngẩng mặt lên, nhìn cái cằm đã lún phún râu của Thẩm Đạc, dùng đầu cọ cọ anh, khàn giọng hỏi: “Có phải là anh tức giận không?”
“Không.” Thẩm Đạc dùng năm ngón tay chải lại tóc cho cô, rồi ôm cô vào иgự¢ mình, hôn lên quả đầu tròn trịa của cô.
Tiết Diệu Dẫn vô cùng tự hiểu mình hiểu người, cô càn quấy như vậy thì cả thần tiên còn phải tức nữa là.
Có điều cô cũng không muốn hỏi mãi về vấn đề mà mắt thường có thể nhìn ra được, thế là dính lấy Thẩm Đạc như con bạch tuộc, ra chiều ai kéo cũng không ra.
Không biết Thẩm Đạc đang nghĩ gì, thật lâu sau mới khẽ nói: “Anh sẽ không tức giận, đây chính là điểm mấu chốt mà bản thân anh phải tuân thủ, dù có như thế nào đi chăng nữa….”
Thẩm Đạc vỗ về Tiết Diệu Dẫn đang nhập nhèm buồn ngủ, dịch cô sang một bên để cô dựa trên cánh tay mình bằng một tư thế an ổn nhất.
Min: Ý anh Đạc là, anh đã đặt ra cho bản thân một điểm mấu chốt là dù chị Diệu Diệu có làm gì đi nữa thì anh Đạc sẽ không bao giờ giận ấy….
huhu má nó soft
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc