Tuyệt Đối Cưng Chiều - Chương 57

Tác giả: Giang La La

Chương 57: Ngoại truyện 9
Liên Y (chính là Nhất Nhất) là Thanh Quán(1) của Di Tình Lâu, nàng được ma ma (tú bà thanh lâu) vô cùng yêu thích.
(1)Thanh Quán chỉ những người con gái bán nghệ chứ không bán thân trong thanh lâu.
Dung mạo của nàng không tính là diễm lệ, nhưng cũng là một tuyệt sắc hiếm có của Di Tình Lâu.
Đọc lên hai chữ “Liên Y”, thứ đầu tiên xuất hiện trong đầu là nước.
Nước tượng trưng cho sự tinh khiết, và cái tên mang đậm chất thần tiên.
Ngón đàn của nàng vô cùng tuyệt diệu, thi ca cũng phong phú chẳng kém.
Nếu cứ theo tình hình này phát triển, tú bà cũng thấy vui mừng.
Nữ tử thanh lâu khoảng chừng mười bốn tuổi đã bắt đầu tiếp khách, nữ tử nào có chút tài nghệ mà không muốn tiếp khách có thể được tú bà thương xót, kéo dài tới lúc mười lăm tuổi.
Liên Y chính là một người trong số ấy.
Có điều, vẻ ngoài dịu dàng thanh nhã này rất dễ khiến người ta nhớ thương.
Một người có thân phận cao quý sẵn lòng trả giá cao để chuộc thân cho Liên Y.
Liên Y không hề muốn về với người này vì ông ta đã già đến mức có thể làm cha nàng.
Ma ma vẫn cứ khuyên nhủ nàng: “Nếu ngươi không chịu, vị kia chắc chắn không tha cho Di Tình Lâu, Liên Y, nếu như ngươi theo vị ấy, với sắc đẹp của ngươi nhất định sẽ được coi trọng.”
Đương nhiên lời này của tú bà nửa thật nửa giả.
Dung mạo Liên Y quả thật xinh đẹp xuất chúng, nhưng điểm khác biệt lớn nhất của nàng và những nữ tử khác trong Di Tình Lâu chính là…bất kể dạy dỗ nàng thế nào, nàng vẫn không thể học được cách quyến rũ nam tử.
Dù là đánh chửi bắt ép nàng phải học theo những tư thế quyến rũ của nhóm tỷ muội, cơ thể nàng vẫn đơ như khúc gỗ.
Nếu không phải gương mặt thanh thuần của nàng hợp ý tú bà, lại thêm cả tài nghệ đánh đàn, không biết nàng sẽ bị ђàภђ ђạ như thế nào.
Ở thời đại này, nữ tử không nghe lời luôn phải chịu thiệt thòi, đặc biệt là những nữ tử phong trần như các nàng.
Nếu Liên Y không chịu học cách nắm chặt lòng nam nhân, sau khi bọn họ hưởng qua sự mới mẻ, kết quả của nàng…khó mà nói được.
Liên Y từ chối hết lần này đến lần khác, dây dưa cả một tháng, sự kiên nhẫn của vị kia đã bị bào mòn, hạ tối hậu thư.
Tú bà sầu muộn không thôi, bà không dám đắc tội với người có quyền thế, cân nhắc thiệt hơn, đành phải từ bỏ Liên Y.
Lần cuối cùng, tú bà nhẹ nhàng thương lượng với Liên Y, nhưng sau khi nàng cự tuyệt, tú bà đã có tâm tư khác.
Liên Y nhấp mấy ngụm trà, mọi thứ trước mắt dần trở nên hư ảo, đầu óc mơ màng.
Tiểu nha hoàn bên cạnh chầm chậm đỡ cánh tay nàng, Liên Y ý thức được điều gì đó, rút trâm cài tóc đâᗰ ᗰạᑎᕼ vào cánh tay.
Nàng ở đây đã ba năm, không học được cách quyến rũ mê hoặc nam tử, nhưng cũng nghe được không ít chuyện xấu xa.
Chỉ làm như này nàng mới có thể tạm thời giữ được tỉnh táo.Đọc Full Tại Thichtruyen.vn
Có người mở cửa bước vào, Liên Y cắn răng đẩy mạnh nha hoàn về phía người đó, nhân lúc hỗn loạn vội chạy ra ngoài.
Có thể bên ngoài là đường ૮ɦếƭ nhưng cứ ở đây thì chắc chắn không còn đường sống.
Nàng không cam lòng chịu đầu hàng!
Nàng chỉ biết phải chạy, phải chạy trốn khỏi nơi đó…
Sau lưng nàng có người đuổi theo, Liên Y bị người ta tóm lấy.
Ý thức của nàng dần mơ hồ, chỉ gắng gượng một chút ít sức lực cuối cùng, nắm chặt đồ treo bên hông của người nào đó: “Cứu mạng.”
Liên Y hôn mê bất tỉnh, chiếc chuông màu vàng bị nàng nắm chặt trong tay, làm thế nào cũng không gỡ ra được.
Đến khi Liên Y tỉnh lại, phát hiện mình đang ở trong một căn phòng xa lạ.
Thấy cách bài trí căn phòng khác hẳn với Di Tình Lâu, nàng tuyệt vọng…
Sau khi mất đi ý thức, chắc hẳn nàng đã bị bắt lại đưa cho ông già kia.
Di Tình Lâu cũng chẳng phải nơi tốt đẹp gì, nhưng ít nhất nàng vẫn có phần chờ mong, giả như mình kiếm được ngân lượng chuộc thân, hoặc là gặp được nam tử mình thương nhớ.
Mặc dù khả năng những chuyện này thành sự thật vô cùng nhỏ, nhưng dù sao cũng còn có thể hi vọng, giờ đây nàng chẳng còn thứ gì.
Lúc nàng đang cảm thấy tuyệt vọng cùng cực, một nha hoàn lạ lẫm đẩy cửa vào, thấy cô nương trên giường đã tỉnh, lại quay đầu chạy ra ngoài: “Vương gia, cô nương trong phòng đã tỉnh ạ!”
Thời Dịch vừa ngủ dậy khẽ cau mày, bước thẳng đến căn phòng.
Liên Y không ngờ tới, người đầu tiên đến tìm nàng lại là một nam tử trẻ tuổi tuấn tú.
Người đến mặc cẩm phục màu lam, đường nét khuôn mặt khôi ngô sáng sủa, nét mặt không lạnh lùng cũng chẳng cứng rắn, đồng tử đen láy trong cặp mắt đào hoa của hắn còn ẩn chứa nét cười.
Thời Dịch bước đến bên giường: “Tỉnh rồi à?”
Liên Y sửng sốt, đây là ai? Muốn làm gì?
Thấy nàng sững sờ, Thời Dịch đưa thẳng tay ra đòi: “Đưa đồ cho ta.”
“Đồ gì?” Nàng bật thốt.
Thời Dịch chỉ chỉ tay nàng.
Liên Y cúi xuống nhìn, bàn tay nhỏ nhắn trắng nõn đang nắm đồ gì đó.
Vừa rồi nàng còn ngẩn ngơ suy nghĩ, hoàn toàn không để ý đến đồ trong tay, giờ mở ra nhìn, thì ra là một chiếc chuông.
Nhưng sao cái chuông này lại nằm trong tay nàng?
Nam tử kia vươn tay đến lấy, nàng vô thức nắm chặt lại đặt trước иgự¢, không đưa cho hắn.
Thời Dịch nhướng mày nhìn nàng một cách hứng thú.
Được lắm! Nha đầu trước khi ngất xỉu cố tình ςướק đi, sau khi tỉnh lại còn không trả!
“Ngươi là ai?”
“Thời Dịch.”
“Đây là đâu?”
“Vân Dương Vương phủ.”
Nam Vân Dương Vương phủ? Không phải là chỗ của ông già kia?
Không đúng…Vương phủ…Vương phủ!
Đây cũng là người mà nàng không thể đắc tội, Liên Y vội vàng giao cái chuông trong tay.
Nàng bồn chồn, dịch vào trong giường trốn tránh, thận trọng hỏi: “Ta…Sao ta lại ở đây?”
Đầu mày nam tử nhíu lại, hỏi ngược nàng: “Ngươi quên rồi ư?”
Liên Y lắc đầu.Đọc Full Tại Thichtruyen.vn
Những chuyện sau khi nàng ngất xỉu hoàn toàn không có ấn tượng gì.
Thời Dịch liếc nhìn tấm thân mảnh mai của nàng, không trả lời mà chỉ nói: “Tay cũng khỏe đấy nhỉ.”
Liên Y: “…”
Tình huống bây giờ không giống với tưởng tượng của nàng, đối mặt với hoàn cảnh xa lạ, nàng vẫn có chút sợ hãi.
Thời Dịch cầm nắn cái chuông, nhớ lại tình cảnh tối hôm qua.
Khi ấy hắn và hai người huynh đệ đến Di Tình Lâu, còn chưa kịp làm chuyện gì, tiểu nha đầu này đã bổ nhào vào người hắn, thoắt cái kéo mất cái chuông treo bên hông.
Có người muốn đưa nàng đi, đương nhiên Thời Dịch không cho phép, vì cái chuông còn đang trong tay nàng, dù gỡ thế nào cũng không ra.
Xảy ra chuyện này, hắn cũng mất sạch hứng thú.
Đường đường là Vương gia như hắn mà bảo ở lại thanh lâu cho đến khi cô nương này tỉnh lại là điều không thể, nhưng hắn phải lấy lại cái chuông của mình, thế nên vương gia tùy hứng dứt khoát chuộc người đưa về vương phủ.
Đường nhiên không có chuyện vương gia đưa bạc, cứ tự nhiên dùng thân phận của mình.
Ông già có ý đồ bất chính với Liên Y tuy cũng có quyền thế nhưng sao sánh được với Thời Dịch, dù gì vị này chính là đệ đệ ruột chung một mẹ với Hoàng đế.
Mấy câu hỏi của nàng đều đã giải quyết xong, giờ đến lượt Thời Dịch.
Hắn nghênh ngang khoanh tay đứng đó, chẳng chút khiêng dè, hỏi thẳng thừng: “Ngươi tên gì?”
Nàng vô thức trả lời: “Liên Y.”
Nam tử nhướng mày, lại hỏi: “Có tên khác không?”
Tên khác?
Từ khi nàng vào Di Tình Lâu chẳng còn ai hỏi tên thật của nàng.
Đắn đo nửa khắc, nàng chầm chậm nói ra một cái tên: “Ngu…Ngu Trĩ Nhất.”
Có lẽ nàng cũng rất hi vọng có người có thể nhớ rõ, thì ra chính là nàng.
Thời Dịch gật đầu, cảm thấy cái tên này dễ nghe hơn rất nhiều.
“Được! Sau này cứ gọi ngươi bằng cái tên này đi.”
Ngu Trĩ Nhất bối rối, lời này có ý gì đây?
Sau khi Thời Dịch ra ngoài, có một nha hoàn lanh lợi tiến đến: “Cô nương, nô tỳ hầu hạ người sửa soạn.”
Nhân lúc này, Ngu Trĩ Nhất hỏi nha hoàn rất nhiều chuyện.
Đây là Vân Dương Vương phủ, mà nam tử nàng gặp khi nãy lại chính là Vương gia!
Giờ nghĩ lại tình cảnh khi ấy, Ngu Trĩ Nhất lại sợ run.
Vậy mà nàng lại…lại cầm chặt đồ của Vương gia trong tình cảnh ấy, mà hắn cũng nhẫn nhịn trả lời hết các câu hỏi của nàng…
Sau khi tắm qua loa, Ngu Trĩ Nhất được đưa đến một chỗ khác.
Vừa gặp lại Thời Dịch, hai đầu gối nàng đã gập lại quỳ thẳng xuống: “Vương…Vương…Vương gia, nô…nô tỳ…”
Thời Dịch lười biếng phẩy tay, không hề tỏ vẻ ngạo mạn của vương gia, ngược lại còn trêu nàng: “Ái chà, không gặp có một lúc thôi mà sao lại nói lắp rồi?”
Gò má Ngu Trĩ Nhất nóng bừng.
Nàng đã biết thân phận của hắn, đương nhiên trong lòng sợ hãi!
“Vương gia có thể nói cho ta..nô tỳ biết, lý do nô tỳ lại ở trong Vương phủ không?”
Thời Dịch đoán được nàng muốn hỏi gì, chính là chuyện ở Di Tình Lâu.
Nhưng hắn chẳng tội gì phải giải thích với đứa nha đầu, chỉ hỏi: “Sao, muốn về đấy à?”
Ngu Trĩ Nhất lắc đầu như trống bỏi.
Nàng không hề muốn về lại chỗ đó, nàng ước gì cả đời này cũng không phải quay lại đó!
“Được rồi, nếu như bản vương đã tốn bạc mua về, giờ đem trả lại chẳng khác nào chịu thiệt?” Thời Dịch xoa cằm, lại tựa như chăm chú suy nghĩ, cuối cùng tự quyết định thân phận cho nàng: “Sau này người chính là tỳ nữ ở Vương phủ.”
Ngu Trĩ Nhất kinh ngạc không thôi!
Nàng được quản gia sắp xếp cho vài việc nhẹ nhàng, cuộc sống cứ như vậy trôi qua ba ngày, Ngu Trĩ Nhất mới thật sự tìn rằng mình đã rời khỏi Di Tình Lâu.
Không cần phải khổ cực ứng phó với đủ loại nam nhân, không cần lo lắng tú bà sẽ bán nàng cho một ông già nào đó, đêm đêm không còn gặp ác mộng, lo lắng mình bị ૮ưỡɳɠ éρ.
Người trong vương phủ đều cho rằng nàng là tỳ nữ không nhà cửa được Vương gia mang về, không ai biết thân phận trước đây của nàng.
Có điều, dung mạo xuất chúng đã khiến vài người ngứa mắt.
“Nhìn xem, có cái mặt đẹp đúng là khác biệt, đâu như chúng ta ở vương phủ mấy năm còn phải làm việc nặng nhọc, nàng ta thì ngược lại, chẳng phải làm cái gì cả.”
“Người ta được Vương gia đưa về đó, làm sao đánh đồng được.”
“À, mà cũng chẳng thấy vương gia cho nàng ta hầu hạ bên cạnh, vẫn chưa phải là tỳ nữ.”
Lời này nói ra không hợp lý, thế nhưng ngẫm nghĩ, nếu như không chăm sóc tốt cho chủ nhân thì dựa vào đâu mà được sống nhẹ nhàng như vậy.
Xuân Đào ghen ghét cố ý làm khó nàng, đưa bình tưới nước trong tay sang: “Ngu Trĩ Nhất, ngươi sang đó tưới nước đi.”
Ngu Trĩ Nhất vừa vào phủ nhưng nàng đã thích nơi ở mới này, cho dù có người cố tình thêm việc cho nàng thì nàng cũng phải tạm thời nhẫn nhịn, dù sao nàng cũng là người mới vào vương phủ.
Ngu Trĩ Trĩ Nhất cầm bình tưới nước đi sang, cẩn thận chăm chú làm việc.
Thế nhưng ngay sau đó, nàng đã phát hiện ra đầu mối.
Các loại hoa khác nhau có yêu cầu riêng về nước và phân bón, nếu tưới không đúng thời điểm, chúng có thể bị ૮ɦếƭ.
Những điều này…không một ai nhắc nhở nàng.
Ngu Trĩ Nhất không nói lời nào, vòng qua bồn hoa, từ đó trở đi làm việc gì cũng vô cùng để ý.
Xuân Đào tính kế hết lần này đến lần khác, nhưng Ngu Trĩ Nhất đều thoát được.Đọc Full Tại Thichtruyen.vn
Rốt cuộc Ngu Trĩ Nhất không thể nhịn được nữa, cảnh cáo ngay trước mặt ả ta: “Xuân Đào, lần thứ bảy rồi!”
“Ta có làm gì đâu.”
“Phải, cô không làm gì, chỉ cố tình để ta làm sai mà thôi.”
Người thường ngày ngoan ngoãn dễ bảo đột nhiên phản công, Xuân Đào lại là kiểu người háo thắng, bị mọi người ghé mắt bàn tán, nhất thời nóng nảy đẩy Ngu Trĩ Nhất một cái!
Ngu Trĩ Nhất không biết va phải cái gì, vô thức túm chặt lấy, lại một lần nữa túm phải…chuông vàng bên hông Thời Dịch.
Cả đám nô bộc đồng loạt quỳ xuống.
Còn chủ nhân duy nhất của Vương phủ đánh giá đám người từ trên cao, không nóng không lạnh cất lời: “Đúng là ngạc nhiên.”
Vân Dương Vương là một Vương gia nhàn hạ, cũng không yêu cầu hà khắc với người làm trong phủ, chỉ cần làm tốt bổn phận là có thể yên ổn sống trong vương phủ.
Điều này cũng khiến cho vài người to gan lớn mật.
Có điều Thời Dịch rất ít khi ra mặt, vì hắn cảm thấy hành vi ngang ngược tàn ác thỉnh thoảng còn có thể giải khuây cho hắn.
Nhưng lần này vốn định đến xem kịch hay, chẳng ngờ tới chuyện cái chuông của mình lại gặp hạn lần nữa.
Ngu Trĩ Nhất run lẩy bẩy quỳ trên đất, trong tay còn nắm chặt cái chuông.
Những người khác cúi rạp người xuống, không dám ngẩng đầu lên.
Thời Dịch không màng uy nghiêm của chủ nhân, trái lại ngồi xổm trước mặt nàng nói: “Lần thứ hai rồi.”
Rõ là nói theo nàng mà!
“Nếu như bọn nô tỳ kia không ưa ngươi, vậy thì ngươi…”
Thời Dịch nói một nửa, tim tất cả mọi người như bị treo ngược lên, nghĩ rằng Ngu Trĩ Nhất đã chọc giận Vương gia, phải chịu hình phạt nghiêm khắc.
Ngu Trĩ Nhất thấp thỏm lo âu: “Vương gia tha tội, cầu xin Vương gia đừng đuổi nô tỳ.”
Nếu bị đuổi về Di Tình Lâu, sợ rằng nàng sẽ không có may mắn chạy thoát lần nữa.
Thời Dịch hắng giọng: “Ngươi mà còn dùng sức, cái chuông của bản vương sắp bị ngươi Ϧóþ nát rồi.”
“Vương…vương…vương gia, nô tỳ đáng ૮ɦếƭ, xin Vương gia tha tội.” Nàng vội vàng dâng cái chuông lên bằng hai tay.
Thời Dịch lấy lại chuông, thong thả ung dung bổ sung nốt nửa câu còn lại: “Nếu bọn nô tỳ kia không ưa ngươi, sau này ngươi theo hầu bản vương đi.”
Ngu Trĩ Nhất vừa kinh ngạc vừa mừng rỡ!
Mọi người chưa từng nghĩ đến kết cục sẽ như thế này.
Thời Dịch không nổi giận trước mặt hạ nhân, Xuân Đào lại bị quản gia bán đi, không chút thương tình.
Quản gia triệu tập hạ nhân, nghiêm khắc răn dạy một trận, để mọi người hiểu được, trước đây Vương gia mặc kệ là vì bọn họ chưa phạm lỗi gì lớn, nhưng một ngày nào đó phạm sai lầm, tuyệt đối sẽ không nương tay!
Huống hồ giờ họ cũng biết, hiện Ngu Trĩ Nhất đang là người được Vương gia ưu ái.
Một ngày nọ Ngu Trĩ Nhất xuống bếp làm đồ ăn cho Vương gia, Vương gia mới biết tài nấu nướng của nàng vô cùng giỏi, còn xuất sắc hơn cả Ngự trù trong cung.
Ngu Trĩ Nhất trở thành nha hoàn hầu hạ bên cạnh Thời Dịch, mấy người trước đây đố kỵ với nàng giờ lại nhao nhao đến nịnh bợ.
“Nghe nói cô biết đánh đàn, biết cả làm thơ nữa?”
“Cũng biết một chút.”
“Cô biết vẽ tranh không?”
“À thì…” Nàng lắc đầu
“Được rồi, cô thay y phục trước đi, còn quay lại thư phòng.”
Thời Dịch sai người mang cho nàng một bộ váy xanh lam nhạt, còn đặc biệt sai người đến trang điểm cho nàng.
Mái tóc đen được buộc theo kiểu của thiếu nữ, chiếc trâm cài có những tua rua lấp lánh thả dài xuống xương quai xanh, cổ thiên nga mềm mại mịn màng trắng muốt như được bôi mỡ. Cơ thể nữ tử mảnh mai yểu điệu, eo thon thắt đáy lưng ong, chỉ đứng yên một chỗ cũng khiến người ta thất thần trong chốc lát.
“Cô nương trang điểm lên trông thật đẹp.” Ngay cả tỳ nữ đứng sau cũng không ngớt lời tán thưởng.
Ngu Trĩ Nhất chỉ cười không nói.
Chẳng biết Thời Dịch đã đứng ở cửa tự khi nào.
“Nữ tử các ngươi, trang điểm thôi mà cũng mất thời gian quá.”
“Vương gia thứ tội.”
“Được rồi, đi theo ta.”
Ngu Trĩ Nhất cụp mắt đi theo phía sau Thời Dịch, không đoán được vị chủ nhân này đang suy nghĩ gì.
“Ngươi qua đó, nằm xuống.” Thời Dịch chỉ vào giường, hạ mệnh lệnh không cho phép cự tuyệt: “Ta muốn vẽ người.”
“Vương gia, chuyện này không tốt lắm?”
“Bản vương không thích lặp lại lần thứ hai.”
Giờ Ngu Trĩ Nhất nghe đến lần thứ hai đã sợ run, nhanh chóng nghe theo lệnh của hắn tiến đến cái giường.
Ngu Trĩ Nhất ngồi nghiêm chỉnh, nơm nớp lo sợ, sợ mình làm sai gì đó.
“Thả lỏng.”
“Nằm nghiêng xuống.”
Dù Thời Dịch đã nói vật nhưng nàng vẫn rất căng thẳng.
“Ngươi sợ ta à?”
“Đừng sợ.”
Những lúc riêng tư, Thời Dịch rất ít khi xưng bản vương.
Vả lại được hắn kiên nhẫn xoa dịu, Ngu Trĩ Nhất dần dần bình tĩnh lại.
Thời Dịch muốn vẽ nàng, Ngu Trĩ Nhất không dám nhúc nhích, cứ giữ nguyên tư thế.
Yên tĩnh và xinh đẹp giống như một bức tranh tuyệt đẹp.
Chẳng ngờ lần vẽ này mất tận một canh giờ.
Cô nương trên giường kia đã thi*p đi tự bao giờ, ngủ say sưa.
Thời Dịch nhìn bức tranh, lại ngó nàng, bờ môi khẽ nhếch lên.
Trong phủ đều đồn rằng nàng đặc biệt, mà quả đúng là như thế.
Nghe nói cái chuông treo bên hông hắn là vật bất ly thân, mẫu hậu muốn hắn đeo bên người từ bé, hắn bèn thiết kế cái chuông thành đồ trang sức trên thắt lưng, theo lý thuyết không thể kéo ra được, nhưng…
Hai lần!
Nàng có thể dễ dàng giật cái chuông trên người hắn hai lần, những thứ khác không bị ảnh hưởng mà chỉ có cái chuông lần nào cũng bị giật ra.
Hắn vô cùng ngạc nhiên.
Về sau, Ngu Trĩ Nhất muốn xem bức tranh nhưng Thời Dịch lại nói vẽ hỏng, đã vứt đi rồi.
Tiểu cô nương cúi gằm mặt xuống.
Ở chung với Vương gia mấy ngày, nàng đã có thể hiểu được tính tình của hắn, chỉ cần không chạm đến ranh giới cuối cùng thì hắn cũng khá hiền hòa với hạ nhân.
Còn ranh giới của Thời Dịch là gì, không một ai biết.
Thời Dịch nhất thời nổi hứng, nhét 乃út vẽ vào trong tay nàng: “Hay là thế này đi, ngươi vẽ ta.”
Ngu Trĩ Nhất: “Không thể được!”
Để nàng vẽ tranh sợ rằng Vương gia thật sự sẽ đuổi nàng khỏi vương phủ.
Nhưng Thời Dịch cứ bắt nàng vẽ, nàng đành nghe theo.
Vốn nàng muốn vẽ một đóa hoa, nhưng nàng chỉ vẽ được vài nét đơn giản, không được xem như đạt tiêu chuẩn.
“Ngốc quá!” Thời Dịch như thể tìm được thú vui mới, ngày nào cũng bắt nàng vào thư phòng để luyện vẽ tranh.
Nhưng quả thật ở mặt này Ngu Trĩ Nhất không thể nào học được, ban đầu nàng còn ra sức học tập, sau cùng Thời Dịch toàn cố ý chê cười nàng.
Tiểu cô nương bị trêu chọc nhiều lần, thể diện cũng quăng hết, ném cây 乃út lên bàn: “Ta không vẽ nữa!”
Nói xong xoay đầu nhìn sang đôi đồng tử đen kịt, còn cả khuôn mặt không biểu cảm.
Tiểu cô nương mới nhận ra mình đã phạm sai lầm.
“Vương gia thứ tội.” Miệng cầu xin tha thứ nhưng bản thân lại thấy ấm ức, rơm rớm nước mắt.
Thời Dịch xoa cằm, chẳng những không nổi giận mà còn ngầm cho phép nàng bực tức, gật gật đầu: “Quả nhiên vẫn là nuôi thành yếu ớt mới tốt.”
Bảy ngày sau, hai vị công tử được xưng là tam đại công tử kinh thành với Vân Dương Vương đến vương phủ chơi, mỗi người đều mang theo một bức mỹ nhân đồ.
“Vương gia, tranh mỹ nhân huynh vẽ đâu?”
Ba người họ đặt cược vạn kim, người nào vẽ mỹ nhân đẹp nhất sẽ thắng tiền cược của hai người còn lại.
Bây giờ bọn họ mang tranh đến, thế nhưng hai tay Thời Dịch trống trơn.
Tranh không có, tiền ra đi.
Đến khi hắn về thư phòng, mở bức tranh trên bàn, còn chẳng phải chính là một bức mỹ nhân đồ xuất trần tuyệt đẹp đó ư?
Trời đổi mùa, thời tiết giá rét yên lặng ghé đến.
Cuộc đi săn mùa đông của hoàng gia, Thời Dịch săn được một con cáo, sai người làm thành một cái áo khoác trắng muốt.
Y phục được mang tới không lâu, mọi người đã thấy cái áo choàng đó được khoác trên người Ngu Trĩ Nhất.
Nửa năm qua, nàng vẫn ở bên Thời Dịch với thân phận tỳ nữ, nhưng người sáng suốt đều biết, vị này chắc chắn sẽ trở thành nữ chủ nhân của Vương phủ.
Dựa vào sự yêu thích của vương gia đối với nàng, nếu bảo rằng nạp nàng làm trắc phi cũng không phải không thể.
Người trong phủ đều phải xưng một tiếng Ngu cô nương với nàng.
“Ngu cô nương, có khách quý đến chơi, Vương gia bảo cô đi dâng trà.”
“Ta biết rồi.”
Đọc Full Tại Thichtruyen.vn
Ngu Trĩ Nhất chỉ hoàn thành mệnh lệnh của chủ nhân, chẳng ngờ nàng đi sang đó lại khiến vị khách kia kinh ngạc.
Tứ vương gia kiêu dũng thiện chiến và Cửu hoàng tử chơi bời lêu lổng hôm nay tới chơi Vân Dương vương phủ, Vân Dương Vương có quan hệ thân thiết với Tứ gia, còn Cửu hoàng đệ lại là em ruột của Tứ gia.
Cửu hoàng tử thấy nàng rồi cứ dán chặt mắt không dời đi được, Ngu Trĩ Nhất đi sang dâng trà, ánh mắt ấy khiến nàng rất khó chịu.
Thời Dịch nhướng mày, lạnh lùng nói: “Lui xuống đi.”
Ngu Trĩ Nhất nhanh chóng ra ngoài.
Lúc gần ra đến cửa, còn nghe được Cửu hoàng tử buông lời trêu chọc: “Lục ca, tỳ nữ trong phủ huynh đều có tư sắc như vậy, đúng thật là có phúc hưởng.”
Nàng đã từng nghe được có người trong phủ nói về Tứ vương gia và Cửu hoàng tử, khen ngợi Tứ vương gia hoàn toàn xứng đáng là chiến thần.
Cửu hoàng tử…Trước đây nàng ở Di Tình Lâu đã nghe được rằng hắn nổi tiếng phong lưu háo sắc.
Nghĩ đến ánh mắt của hắn ta trước khi nàng rời khỏi, Ngu Trĩ Nhất lại bồn chồn không yên.
Chẳng biết đã qua bao lâu, nàng lẳng lặng trở lại phòng khách, trốn sau bình phong nghe được câu nói cuối của Thời Dịch: “Chẳng phải chỉ là một nha hoàn thôi sao, Cửu đệ đã muốn thì cứ lấy đi.”
иgự¢ nàng chợt quặn thắt.
Tiễn hai người khách về, Thời Dịch đi vào nội thất.
“Gan cũng lớn nhỉ, cũng biết nghe lén cơ đấy.”
“Câu vừa nãy Vương gia nói là muốn… muốn đưa ta cho Cửu hoàng tử sao?”
“Ta muốn đưa, vậy ngươi định làm gì?”
Tiểu cô nương rưng rưng chực khóc, dáng vẻ y như bị bắt nạt ức Hi*p.
Thời Dịch vươn tay, đang định nói gì, quản gia vội vã tới bẩm báo, thưa rằng bệ hạ trong cung triệu kiến.
Thời Dịch xuất phủ, Ngu Trĩ Nhất không cần nghe mệnh lệnh của ai, đi về phòng của mình, lòng tràn ngập nỗi thê lương.
Nhớ lại nửa năm qua, những lúc nàng ở chung với Vương gia lại hiển hiện trong đầu.
Hắn sẽ dạy nàng vẽ tranh, sai phòng bếp chuẩn bị những món nàng thích ăn, cải trang đưa nàng ra ngoài du ngoạn, dung túng mỗi lần nàng bướng bỉnh. Nếu có người bắt nạt nàng, hắn sẽ là người đầu tiên đứng ra trút giận cho nàng.
Hắn tốt đến mức khiến nàng suýt nữa đã quên quá khứ, đã quên thân phận hèn mọn của mình, nàng chỉ là một tỳ nữ mà thôi.
“Chẳng phải chỉ là một nha hoàn thôi sao…”
Câu nói kia cứ lặp đi lặp lại trong lòng nàng.
Nàng hỏi bản thân cam tâm sao?
Đương nhiên nàng không cam tâm.
Buổi chiều, nàng thấy người hầu trong phủ đang khuân đồ ra ngoài.
Quản gia căn dặn: “Các ngươi phải chú ý vào, vương gia để ý đồ đạc của ngài lắm đấy, nếu không cẩn thận làm hư đồ, cẩn thận các đầu của các ngươi!”
Vương gia rất để ý đến đồ đạc của bản thân…
Đúng vậy, Thời Dịch nhìn như hiền hòa, chỉ là hắn không để ý đến nhiều chuyện nên như thế nào cũng được.
Nếu như được hắn xem là “đồ của mình”, chắc chắn sẽ khác biệt.
Ngón tay mềm mại chậm rãi nắm chặt lại.
Nàng muốn cố gắng vì bản thân mình một lần!
Đêm xuống.
Ngu Trĩ Nhất là thị nữ thân cận của Thời Dịch, đương nhiên phải hầu hạ chủ nhân thay đồ, nhưng loại chuyện này trước giờ đều là nô bộc nam bên cạnh Thời Dịch làm.
Hôm nay Thời Dịch phát hiện có gì đó bất thường, quay lại nhìn, vậy mà lại là nàng.
“Nhất Nhất?”
Ngu Trĩ Nhất khom người thi lễ: “Ngạn Tân không khỏe, huống hồ đây cũng là việc trong phận sự của nô tỳ.”
Ngạn Tân là nô bộc thường ngày vẫn theo hầu hắn.
Thời Dịch rũ tay áo: “Không cần, ngươi lui xuống đi.”
Hắn cũng không bắt buộc phải có người hầu.
Thế nhưng hành động này trong mắt nàng lại có ý bị ghét bỏ.
Vì đã quyết định tặng nàng cho người khác nên hắn bắt đầu xa cách với nàng sao?
Nàng đành phải liều một phen…
Những động tác quyến rũ từng khiến nàng thấy xấu hổ giờ hiện lên trong đầu, nàng càng nghĩ càng căng thẳng.
Tối nay cố ý mặc một bộ quần áo mỏng manh, lạnh cũng phải chịu.
Có lẽ nửa năm này đã khiến nàng có can đảm hơn, Ngu Trĩ Nhất chầm chậm bước về phía trước, bàn tay nhỏ bé níu lấy ống tay áo hắn. Nũng nịu gọi: “Vương gia.”
“Còn chuyện gì?”
“Sao mặc phong phanh thế.” Hắn nạt nàng, tiện tay ϲởí áօ choàng khoác lên người nàng.
Cô nương đang chuẩn bị hiến thân: “…”
Còn chưa kịp cởi đồ ra đã bị choàng thêm áo.
Ngu Trĩ Nhất xốc lại tinh thần, ϲởí áօ choàng, chầm rãi gỡ từng nút thắt: “Nhất Nhất tự nguyện hầu hạ Vương gia.”
Mới chỉ nói như vậy mà gương mặt nàng đỏ ửng như rặng mây hồng.
Chuyện này xấu hổ quá đi mất.
Nàng không dám lộ hết, bờ vai trắng mịn cùng với phần nhô lên trước иgự¢ kia khiến cho bất cứ nam nhân nào cũng phải mơ màng.
Thời Dịch mất tự nhiên đánh mắt sang chỗ khác.
Chợt nghĩ đến nguyên nhân khiến nàng trở nên quái lạ, Thời Dịch nhướn mày: “Vì muốn ở lại Vương phủ à?”
“Vâng…” Nếu như có thể, nàng thậm chí muốn ở lại đây cả đời, dù chỉ làm nha hoàn cũng được.
“Không cần phải làm vậy.” Ngọn lửa trong Thời Dịch tắt ngấm, dằn lại sự rung động trong lòng: “Về đi.”
Phản ứng của hắn khiến trái tim Ngu Trĩ Nhất như rơi vào hầm băng, y phục đã cởi ra mà vẫn có thể làm như không, không biết nên khen hắn quân tử, hay nên cảm thấy bi ai cho mình.
Ngu Trĩ Nhất khẽ cắn môi, quỳ xuống sau lưng hắn: “Vương gia, là nô tỳ đã vượt quá bổn phận.”
Đã lâu rồi nàng chưa xưng là nô tỳ, Thời Dịch có chút phiền muộn.
Rốt cuộc hắn đang muốn thăm dò gì chứ!
Xoay người thấy dáng vẻ khúm núm cẩn thận đi lùi từng bước của nàng, Thời Dịch vươn tay nắm lấy cổ tay nhỏ bé của nàng: “Nhất Nhất, ta sẽ không tặng nàng cho người khác.”
Giây phút ấy, nàng tựa như đang từ địa ngục bay thẳng lên thiên đường.
Thời Dịch cầm lấy áo choàng khoác lên người nàng, dịu dàng nhẹ nhàng lau đi giọt lệ nơi khóe mắt nàng: “Cô nương bản vương nuôi hơn nửa năm sao có thể để người khác được lợi!”
“Nhưng, nhưng…”
Vì chính hắn đã nói sẽ tặng nàng nên nàng đành phải làm cách này.
Thời Dịch cười.
Lúc mới mang nàng về phủ cũng từng nghi ngờ, nữ tử ở Di Tình Lâu ba bốn năm sao có thể đơn thuần?
Nhưng tiểu cô nương này thật sự rất ngốc, cũng chẳng biết quyến rũ nam nhân.
Nếu như là người khác đã sớm “ăn” nàng sạch sành sanh.
“Nàng cho rằng bản vương tốt tính vậy sao, tùy tiện nhặt một nha đầu về nuôi bên cạnh?”
“Nàng đã thấy nha hoàn nào được tự tại như nàng chưa?” Chi phí ăn mặc so với thiên kim tiểu thư chẳng khác là bao.
Tay hắn chậm rãi đặt sau gáy nàng kéo về phía mình, lau sạch son trên môi nàng: “Nhất Nhất, ta còn lo lắng nàng sẽ sợ hãi, chẳng ngờ nàng lại tự đưa đến cửa.”
Ngửi được mùi thơm đặc biệt trên cơ thể nàng, hắn cúi người bế nàng lên đi về giường.
“Nhất Nhất, cho nàng một cơ hội lựa chọn cuối cùng.”
Hắn đã nói rõ sẽ không tặng nàng cho người khác, nếu như bây giờ nàng không muốn, hắn sẽ tạm thời tha cho nàng một lần.
Thế nhưng cô nương kia nét mặt e thẹn, lòng như thấm đẫm mật ngọt: “Ta, có thể.”
Rèm sa hạ xuống, triền miên quấn quýt thành đôi.
Cho đến khi nến đỏ cháy hết vẫn nghe thấy nàng thấp giọng cầu xin tha thứ.
Thời Dịch thương tiếc hôn lên mặt nàng, thả cái chuông vào tay nàng.
“Đời này của Thời Dịch, chỉ cưới duy nhất một người.”
Tác giả nói ra suy nghĩ: Dù sao cũng là tiên tơ tự buộc nhân duyên cho mình, đương nhiên không giống người thường.
Đã cập nhật mục lục kết thúc nha, không cần đợi chương mới nữa đâu.
Đôi lời của Cải Trắng: Chúng ta còn 11 chương ngoại truyện về cặp Văn Thính Ngữ và Thẩm Lạc Bạch nha =)) chưa hết đâu á
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc