Lúc này trong phòng ngủ chỉ cô hai cô, lại nghe thấy giọng Văn Thính Ngữ ở giường bên vang lên: “Cậu không thấy câu nói kia giống như là đang nói Thời Dịch à?”
Không phải là đang hạ thấp Ngu Trĩ Nhất, mà là những lời này cực kỳ giống với lúc Thời Dịch chiều chuộng thiên vị lộ liễu Ngu Trĩ Nhất.
Người ta học sâu hiểu rộng hơn bạn gấp bội, nhưng vẫn bằng lòng hạ mình xuống mà lắng nghe bạn lảm nhảm mọi chuyện.
“Thính Ngữ, ý của cậu là, có lẽ anh ấy cũng thích tớ?” Nhớ đến sinh nhật năm ngoái Văn Thính Ngữ bỗng dưng bảo “Chắc là cậu ấy thích cậu”, lại thêm hai lần nhắc nhở, cô hiểu ra Văn Thính Ngữ đang muốn đẩy cô tiến lên phía trước.
Không thể phủ nhận rằng khi nghe được câu ấy, cô cũng không kìm được mà hòa theo tình cảm trong đó, nhưng… cô cần phải cân nhắc đến nhiều vấn đề hơn nữa.
“Tớ không dám tùy tiện thay đổi mối quan hệ giữa tớ và anh ấy.”
Cô đã gọi anh mười mấy năm, Thời Dịch cũng chưa từng sửa lại, dường như mọi chuyện cậu làm đều đứng trên lập trường “anh trai”, chăm sóc cô, bảo vệ cô.
Một người thông minh như Thời Dịch, nếu như đã thích cô thì chắc là nhận ra sớm hơn cô từ lâu rồi.
Nhưng dù là nhận ra thì vẫn chỉ là nhận ra thôi, cô cũng không dám thẳng thắn thừa nhận tình cảm của mình dễ dàng được.
“Tính ỷ lại là một cảm giác rất đáng sợ, nó im hơi lặng tiếng để bạn chìm đắm, nếu muốn thoát ra ngoài thì phải trải qua sự đau đớn dằn vặt.”
Cô tỏ tình thất bại thì đương nhiên sẽ nảy sinh sự xa cách với Thời Dịch, không thể nào hàn gắn lại mối quan hệ thân thiết như trước.
Cô tỏ tình thành công nhưng quan hệ giữa cô và Thời Dịch sẽ thay đổi về chất, nếu như phát sinh bất ngờ như chia tay, vậy thì kết quả còn thảm hơn so với việc yêu thầm.
Bởi vì thật lòng thích một người, thì sẽ không thể nào làm bạn được với người đó một lần nữa.
Sang tháng 6, trời ngày càng nóng.
Phòng học rộng, người thì đông, dù đã bật điều hòa cũng không thể hoàn toàn cảm nhận được sự mát mẻ.
Có người quạt phành phạch không ngừng, có người thì mang quạt điện mini đến lớp, đặt ngay trước mặt.
Lê Thiếu Chu mang một cái quạt con đến, nhưng lại bị đám anh em gần đó ςướק mất.
“Mẹ chúng mày! Có chuyện gì thì nói ra đây, bỏ ngay cái quạt của tao xuống.”
“Quạt tí thôi, tí nữa trả lại mày.”
Đều cùng một đám chơi với nhau nên chẳng kiêng dè gì.
Trái lại Khương Mịch Nhĩ bỗng dưng bị “đuổi” xuống hàng thứ hai từ dưới lên.
Mắt cô nàng nhìn chằm chằm vào chàng trai chiếm chỗ của mình, miệng co giật: “Giờ tớ đã biết, Kiều Kiều không nói điêu tí nào.”
Trước đây Kiều Lạc Chỉ đã kể với mấy cô là Thời Dịch tốt với Ngu Trĩ Nhất vô cùng, trong đó cũng có nhắc đến chuyện Thời Dịch nhiều năm kiên trì ngồi quạt cho Ngu Trĩ Nhất.
Hồi còn học tiểu học và cấp 2, trong phòng học không có điều hòa, vài cái quạt trần le ve trên đầu, so với bây giờ thì khổ hơn nhiều. Mà giờ có điều hòa rồi nhưng Thời Dịch vẫn không ngại vất vả ngồi quạt cho cô, đến khi vào lớp thì mới về lại chỗ.
Sau đó Khương Mịch Nhĩ chạy sang nói chuyện với Kiều Lạc Chỉ, chỉ chỉ bầu không khí đặc biệt giữa hai người nào đó hỏi: “Kiều Kiều, cậu ta luôn như thế à?”
“Cậu vẫn không tin tớ hả?” Kiều Lạc Chỉ thở dài, thanh minh lần nữa: “Thật sự thật sự vẫn luôn như thế đó!”
“Nếu lúc Nhất Nhất nhập học không phải là mùa đông, thì bọn cậu đã có thể chứng kiến cảnh này từ lâu rồi.”
Lúc đó mà thấy chắc còn hãi hùng hơn giờ nhiều.
“Anh, em không nóng mà, anh đừng quạt cho em nữa.” Lần thứ sáu Ngu Trĩ Nhất nói với cậu những lời này.
Nhưng lần nào nói xong thì Thời Dịch cũng đều ngừng lại, dán lòng bàn tay vào trán cô, xem xem có đổ mồ hôi hay không.
Phải chờ đến khi cậu cảm thấy “đủ mát” thì mới thôi.
Ngu Trĩ Nhất xấu hổ, cảm giác như mình hưởng thụ quá nhiều, bèn muốn làm gì đó giống vậy để báo đáp, “Anh, em quạt cho anh nhé.”
Nhưng mỗi lần Ngu Trĩ Nhất giơ quạt lên Thời Dịch lại nắm cổ tay cô, lấy lại cái quạt: “Anh là con trai, không ra mồ hôi đời không nể.”
Dù sao thì cậu cũng không nỡ để Ngu Trĩ Nhất “mệt nhọc”.
Dạo gần đây Kiều Lạc Chỉ và Khương Mịch Nhĩ hẹn nhau tối xuống sân thể dục chạy bộ, chỉ còn hai người yên lặng nhất ở phòng ký túc.
Văn Thính Ngữ lại đưa sang một tờ giấy ghi chú, Ngu Trĩ Nhất mở ra xem:
“Người mà ta thích năm phần khiến mình lúc nào cũng luôn miệng nhắc tới trước mặt người khác mà ngợi ca, người mà trót thương bảy phần thì chỉ giữ kín cho đám bè bạn thân thiết biết, còn như người đã đánh mất cả trái tim ta thì quý giá như ngọc ngà, chẳng dám chia sẻ cùng ai, tối ngày hào hứng trông mong chút ít, hệt như con sóc cố nhét cho đầy một miệng hạt.”
Thích người đó đến nỗi đánh mất cả trái tim, e là để chỉ cô rồi.
Ngu Trĩ Nhất chép miệng, phồng má: “Thính Ngữ, cậu là chuyên gia tình cảm à?”
“Không phải.” Cô nào có năng lực ấy, nếu không thì đã…
Văn Thính Ngữ lắc đầu: “Chẳng qua là tớ cảm thấy, sự yêu thích của cậu với Thời Dịch có khả năng sẽ được đáp lại.”
“Thế nhỡ mà không phải cái thích mà tớ nghĩ thì sao, nhỡ đâu anh ấy chỉ coi tớ là em gái thì sao.” Đây là chuyện khiến cô vừa vui vẻ lại vừa lo lắng.
Văn Thính Ngữ vẫn duy trì ý kiến của mình: “Dù sao thì tớ cũng chưa từng thấy người con trai nào không có quan hệ ruột thịt lại đối tối với một cô gái như thế, cậu ấy quạt cho cậu, chuyện này nghe thì có vẻ đơn giản, nhưng trên đời này có mấy người có thể kiên trì đối tốt với người khác bao năm như thế?”
Vốn cho là Văn Thính Ngữ ít nói, giờ mới phát hiện ra không phải cô nàng không thích nói, mà là chưa động vào đúng điểm cô muốn nói mà thôi.
Xem ra Văn Thính Ngữ rất có hứng thú với chuyện tình cảm của cô và Thời Dịch.
Tình cảm chôn giấu đáy lòng lại bị Văn Thính Ngữ đào lên một lần nữa, Ngu Trĩ Nhất cầm tờ giấy ghi chú trong tay vân vê: “Vậy, hay là tớ nghĩ cách thử thăm dò anh ấy?”
“Ừm…” Văn Thính Ngữ hơi chần chừ: “Cũng được.”
Nhưng người tính không bằng trời tính, còn chưa chờ cô nghĩ ra cách thăm dò thì đã biết được đáp án.
Có lẽ là vì Thời Dịch săn sóc Ngu Trĩ Nhất quá rõ ràng nên có vài người ghen ghét lén lút đi mách với giáo viên.
Khi Thời Dịch bị giáo viên gọi đến văn phòng hỏi han Ngu Trĩ Nhất cũng đứng ở bên cạnh.
Giáo viên chủ nhiệm uyển chuyển nhắc nhở hai người giữ khoảng cách ở trên lớp, còn nói rằng lớp trưởng thì phải làm gương cho cả lớp.
Thời Dịch chẳng phản ứng gì, ngược lại còn thoải mái nở nụ cười: “Thưa thầy, cả lớp đều biết Nhất Nhất là em gái em, anh trai chăm sóc cho em gái là chuyện hiển nhiên mà?”
Câu hỏi này khiến giáo viên chủ nhiệm bối rối.
Thời Dịch vô cùng thản nhiên với mối quan hệ giữa hai người, ánh mắt sáng trong: “Cũng không thể vì người khác chăm sóc không tốt mà trách em chăm sóc quá tốt chứ?”
Cậu đưa ra nhiều lý lẽ không thể nào phản bác được.
Thấy khó mà lay chuyển được cậu trai nên thầy chủ nhiệm chuyển mục tiêu sang Ngu Trĩ Nhất.
Nhưng ngay khi đôi mắt thầy chuyển hướng, Thời Dịch đã lẳng lặng đứng chắn trước mặt cô: “Thưa thầy, em gái em xấu hổ đó, thầy gọi em ấy lên văn phòng chỉ để nói chuyện này, còn tưởng là em ấy đã làm sai chuyện gì.”
“Em là con trai nên chẳng thấy sao cả, con gái thì dễ xấu hổ, thầy bỏ qua cho em ấy đi.” Cậu cười nói, từng câu từng chữ đều bao che chặt chẽ cho cô.
Cô gái nhỏ đứng bên cạnh chầm chậm bước sang một bước, bờ môi run run, cất lời: “Thưa thầy, em xin lỗi ạ, sau này chúng em sẽ chú ý hơn.”
Cô nói xong thì cắn môi, ngón tay xuôi bên người khẽ nắm chặt lại, móng tay hằn sâu thành hình trăng khuyết trong lòng bàn tay mềm mại.
Thời Dịch hơi nhíu mày, nhìn sang cô, nhưng đây không phải chỗ thích hợp nên cũng không nói gì thêm.
Không ngờ lúc nói câu ấy đã là toàn bộ dũng khí của Ngu Trĩ Nhất.
Nếu như cô mở lời trước, nếu như Thời Dịch không luôn miệng thừa nhận coi cô như em gái… vậy thì cô vẫn có thể giống như trước, yên tâm thoải mái nhận lấy sự chăm sóc của cậu, không cần phải suy nghĩ gì.
Nhưng giờ không được nữa rồi.
Thời Dịch đối tốt với cô chỉ khiến cô ngày càng chìm sâu vào vực thẳm, cũng không đành lòng dứt ra.
Vào lúc này, so với Thời Dịch nhanh nhảu thì thầy chủ nhiệm càng thích Ngu Trĩ Nhất ngoan ngoãn nghe lời hơn: “Thầy cũng không muốn mấy đứa khó xử, hai đứa đều là đứa trẻ hiểu chuyện.”
Nhận được hứa hẹn của bọn trẻ, thầy chủ nhiệm hòa nhã thả cho cô cậu rời đi.
Hai người sóng vai bước ra khỏi văn phòng.
Trên đường về lớp, ánh mắt Ngu Trĩ Nhất chỉ nhìn đăm đăm về phía trước, dường như đang thất thần.
“Nhất Nhất.”
“Dạ?”
“Sao lúc nãy em lại nói thế?”
“Em… nói sai gì à?”
“Em phải chú ý cái gì? Lại muốn bảo anh giữ khoảng cách với em hả? Chuyện mà người khác không làm được, không có nghĩa anh làm là sai.” Trong giọng nói của Thời Dịch toát lên vẻ nôn nóng.
Ngu Trĩ Nhất dừng bước, không kìm được phản bác: “Nhưng anh đâu phải là anh ruột của em.”
Thời Dịch nhăn trán, đặt nghi vấn với cô: “Gần đây em rất lạ.”
Cậu hiểu là cô gái nhỏ lớn rồi có bí mật, nhưng cậu mong rằng đây chỉ là bí mật thuộc về con gái, chứ không phải là giữ khoảng cách với cậu.
“Chúng ta lớn lên cùng nhau, vốn chính là người rất thân thiết. Anh chăm sóc cho em, đối tốt với em đều là chuyện tự nguyện, dựa vào đâu mà người khác chỉ nói vài câu là phải vạch ra giới hạn?” Cậu không thể chịu đựng được kết quả này.
Ngu Trĩ Nhất lắc đầu: “Không phải là vạch rõ giới hạn, nhưng giữa con trai con gái vẫn có khác biệt, em chỉ thấy trên lớp mà như vậy thì đúng là không tốt lắm, nên…mới nói là chú ý một chút.”
“Được thôi, theo lời em nói đi. Vậy em muốn anh làm thế nào?”
“Thì, cứ giống như những bạn khác là được rồi.” Nếu như vậy thì liệu rằng cô sẽ không còn rung động không kìm chế được với cậu nữa chứ…
“Ha!” Dường như cậu bị những lời này chọc tức, nhưng vẫn cứng miệng: “Vậy thì thật sự xin lỗi nhé, coi như là được gọi lên văn phòng lần nữa thì anh cũng không thể đồng ý yêu cầu này của em.”
“Nếu như coi em giống với những bạn khác thì anh không còn là Thời Dịch, em cũng chẳng phải là Ngu Trĩ Nhất.”
Hai người tranh cãi một hồi cuối cùng cũng chẳng có kết quả.
Thời Dịch không đồng ý chuyện giữ khoảng cách với cô, mà thật ra thì cô cũng chẳng làm được.
Cô chỉ có thể lấy thời gian học tập bận rộn để lơ là bản thân, dốc sức khiến thời gian của mình không còn khoảng trống, chỉ khi làm vậy thì mới không còn tâm tư dư thừa thích ai kia.
Vì mỗi khi cô ngồi yên lặng, bên tai lại vang lên câu nói của Thời Dịch với thầy chủ nhiệm: “Cả lớp đều biết Nhất Nhất là em gái em, anh trai chăm sóc cho em gái là chuyện đương nhiên mà?”
Nhưng Thời Dịch ơi, em không hề muốn làm em gái của anh.
Ngu Trĩ Nhất kìm nén cả bầu tâm sự, không muốn nói với bất cứ ai, dù là Văn Thính Ngữ thường xuyên tâm tình với cô cũng không biết.
Cô chôn giấu tình cảm của mình, có lúc không giấu được nữa sẽ viết ra.
Giấy trắng mực đen kia, viết thành từng câu từng chữ là cách duy nhất để cô giải tỏa tâm tình.
Cô nghĩ, tính cách của mình chẳng tốt chút nào.
Nếu như là Kiều Lạc Chỉ, có lẽ sẽ dứt khoát đi tỏ tình.
Nếu là Khương Mịch Nhĩ, ài… cái cô nàng thô lỗ kia chắc đành phải để người khác tỏ tình trước thôi.
Nếu là Văn Thính Ngữ, tuy cô bạn luôn cổ vũ cô, nhưng cô cảm thấy Văn Thính Ngữ giấu bí mật còn tốt hơn cả cô.
“Hú! Ngu Trĩ Nhất, cậu đang viết gì đấy?” Lê Thiếu Chu bỗng giật lấy quyển sổ nhỏ trên bàn cô.
Ngu Trĩ Nhất giật bắn, muốn ςướק lại nhưng Lê Thiếu Chu cố ý dùa dai, giơ quyển sổ ra ngoài cửa sổ.
Cửa sổ ấy không phải cạnh hành lang mà hướng về bãi cỏ.
“Lê Thiếu Chu, cậu trả sổ đây cho tớ!”
“Ơ kìa, mỗi lần PK với anh Dịch thì tớ đều bị lấn áp, tớ không đấu nổi cậu ấy, nên đành phải trêu chọc cậu thôi.” Cậu nghĩ với mối quan hệ giữa Thời Dịch với Ngu Trĩ Nhất, trêu chọc Ngu Trĩ Nhất thì có thể khiến cậu lấy lại cân bằng trong lòng.
Nhưng Ngu Trĩ Nhất gấp muốn khóc rồi!
Cái quyển sổ đó…
Nếu nội dung trong đó bị các bạn học khác trông thấy thì cô toang luôn.
“Lê Thiếu Chu, trả sổ lại cho tớ!” Ngu Trĩ Nhất thực sự nổi giận, nụ cười hiền hòa thân thiện ngày thường biến mất tăm.
Bấy giờ Lê Thiếu Chu mới ý thức được không ổn, tay run run.
Đúng lúc này thì Thời Dịch bỗng nhiên bước vào lớp, vừa hay nghe thấy câu nói tức giận của Ngu Trĩ Nhất, lập tức lia đôi mắt ngập tràn sát khí sang: “Lê Thiếu Chu, cậu đang làm gì đấy?”
“Cái đệch!” Lê Thiếu Chu bị dọa sợ sượt tay, quyển sổ rơi thẳng xuống bên dưới.
“Xin xin xin, xin lỗi cậu, tớ không cố ý đâu.” Cậu hoảng hốt luống cuống: “Tớ vô cùng xin lỗi, tớ đi nhặt lại cho cậu ngay đây.”
“Không cần cậu nhặt!” Ngu Trĩ Nhất gắt lên, đẩy những người xung quanh ra rồi lao khỏi phòng học.
Thời Dịch giơ tay cảnh cáo Lê Thiếu Chu: “Lát nữa sẽ tìm cậu tính sổ!”
Cậu chưa rõ đầu đuôi câu chuyện, nhưng cậu phải đi tìm Ngu Trĩ Nhất trước đã.
Bình thường Ngu Trĩ Nhất làm gì cũng từ từ chậm rãi nhưng chạy thì rất nhanh, chớp mắt đã không thấy bóng dáng. Thời Dịch nghĩ ngợi một chút rồi chạy thẳng đến hướng cửa sổ dọc xuống.
Ngu Trĩ Nhất tìm một vòng ở sân cổ nhưng không thấy quyển sổ, cô hoảng loạn vô cùng.
Khi quyển sổ rơi xuống cô rất tức giận, nhưng cũng biết chỗ này có thể nhặt được, chẳng ngờ chạy nhanh xuống rồi mà vẫn không tìm được.
Quyển sổ đó cứ như là đã biến mất vào hư không.
Thời Dịch chạy đến chỗ rẽ, vừa hay chạm mặt cô: “Nhất Nhất, em muốn tìm cái gì?”
Bị Thời Dịch hỏi vậy lại càng khiến cô thấy bực bội: “Em đang tìm một quyển sổ, một quyển sổ nhỏ màu xanh nhạt.”
Thời Dịch tìm cùng cô thêm một lát, trong lòng cô cứ thấy thấp thỏm mãi.
Nhưng cuối cùng vẫn không tìm thấy.
Thời Dịch nhíu mày đề nghị: “Hay là mình báo lên trạm phát thanh, để bên ấy thông báo giúp?”
Cậu không biết trong quyển sổ đó là gì, nhưng khiến Ngu Trĩ Nhất một mực đi tìm như vậy thì cậu cũng không thể tùy tiện an ủi cô là không tìm được thì cũng không sao.
Quyển sổ không có chân, rơi xuống một chỗ rộng như này, rất có khả năng là đã bị người khác nhặt mất. Nếu thông báo trên trạm phát thanh thì có lẽ sẽ nhanh chóng tìm được.
Nhưng Ngu Trĩ Nhất nào dám làm vậy?
“Không cần, không cần đâu.”
Giờ đây cô chỉ mong người nhặt được quyển sổ sẽ tốt bụng liện hệ với mình, hoặc là để cho quyển sổ đó biến mất luôn.
Chỉ cần không để cho Thời Dịch nhìn thấy là được rồi.
Xảy ra chuyện như vậy, Lê Thiếu Chu áy náy vô cùng với Ngu Trĩ Nhất.
Cậu ta chỉ thiếu nước quỳ xuống thề: “Tớ đảm bảo sẽ không đi trêu Ngu Trĩ Nhất nữa, sau này cậu ấy bảo gì tớ đều làm theo!”
Cậu đã làm sai thì phải bồi thường.
Đương nhiên là dù cậu có xin lỗi như nào thì vẫn không tránh được việc bị Thời Dịch ђàภђ ђạ.
Dựa theo cách nói của Khương Mịch Nhĩ: “Cậu đang thèm đòn của xã hội chủ nghĩa đấy!”
Tâm tình của Ngu Trĩ Nhất rõ ràng đã xuống âm vô cùng, Thời Dịch kìm nén một hồi, cuối cùng định sẽ nói chuyện đàng hoàng một lần với cô.
Chiều thứ 6 tan học về nhà, Ngu Trĩ Nhất vừa vào phòng cậu cũng vào theo.
Tiện tay đóng luôn cửa.
Ngu Trĩ Nhất cứ bần thần, để cặp sách xuống rồi ngồi lên giường, cho đến khi Thời Dịch đứng trước mặt thì cô mới nhận ra Thời Dịch cũng ở trong phòng.
“Ngu Trĩ Nhất, chúng ta nói chuyện nghiêm túc đi.”
========
Tác giả nói ra tiếng lòng: Hức, thực sự là tui hong có ngược hai đứa đâu, cái này cũng không tính là ngược mà.
Vì khi bạn thật sự thích một người ở độ tuổi ấy, lúc thì muốn tỏ lòng với người ấy, lúc thì lại không dám để người ấy biết.
Cái chuyện trúng tiếng sét ái tình có thể mạnh dạn đi tỏ tình là vì hai người chưa bắt đầu, thì chẳng có gì sợ hãi. Còn tình huống của Nhất Nhất nếu như trật hướng thì một đi không trở lại.