Tuyệt Đối Cưng Chiều - Chương 14

Tác giả: Giang La La

Thời Dịch đặt 乃út xuống: “Mẹ, con mới 14 tuổi thôi.”
“Thì?” Cô chỉ muốn một đáp án chuẩn xác.
“Trước lúc con có đủ năng lực lo toan cả một đời cho người khác thì con sẽ không nói lời yêu với người đó.” Hai từ “yêu thích” rất đơn giản, nhưng “yêu” lại bao gồm cả trách nhiệm.
Ninh Tố Nhã nghẹn lời: “Con mới 14 tuổi…”
Mới 14 tuổi đã tự ý thức được trách nhiệm và sự gánh vác.
Cô chưa từng cấm con trai yêu sớm như các bậc phụ huynh khác vì con trai cô chỉ chơi với mỗi cô bé tên Ngu Trĩ Nhất.
Vốn nghĩ rằng tình cảm của con trai và cô bé đó vượt lên trên tình anh em, cùng lắm thì cũng chỉ phát triển đến mức thích giữa con trai với con gái. Chẳng ngờ… vậy mà cậu lại nghiêm túc suy nghĩ đến vấn đề này?
“Con trai, có phải con trưởng thành sớm quá rồi không?”
Thời Dịch chỉ vào mấy quyển toán cao cấp trên bàn: “Chỉ số IQ như vậy, con cũng đành chịu thôi.”
“Được rồi, nếu con đã nói thế thì mẹ không hỏi nhiều nữa.” Chỉ cần con trẻ có chừng mực thì cô cũng bằng lòng tôn trọng lựa chọn của con.
Dựa theo suy nghĩ của Thời Dịch, đến khi cậu có thể chăm lo cả một đời cho người khác thì ít ra cũng phải tốt nghiệp đại học nhỉ? Thế thì cô còn phải lo lắng gì nữa.
Thế nhưng Ninh Tố Nhã không ngờ rằng sang năm sau Thời Dịch đã vả mặt.
*
Nguyễn Tinh đưa con gái út về ở nửa tháng lại đi, cuộc sống của Ngu Trĩ Nhất khôi phục trạng thái bình thường, cũng giống như bao học sinh cấp hai khác, đi học, nô đùa với bạn bè, học hành.
Mùa hè nóng nực trôi qua, các cô cậu học sinh lại lên cấp, hết học kỳ này sẽ đặt một chân vào cánh cổng trường cấp ba.
Một nhóm đông học sinh mới lớp 7(1) ùa vào sân trường, hotboy Thời Dịch học giỏi đứng vững ngôi vị đứng đầu suốt ba năm học, khiến cho tâm tư các em lớp dưới rục rịch không yên.
(1)Ở Trung Quốc lớp 7 mới bắt đầu vào cấp 2 nên sẽ được coi như các em học sinh mới.
Ở cái tuổi này thì cách bày tỏ sự yêu thích của mình đều rất rụt rè, thận trọng, có lúc mọi người đều sẽ ngầm hiểu với nhau nhưng lại chẳng mấy ai có dũng cảm để tiến tới nói lên tiếng lòng.
Nhưng mọi chuyện đều có ngoại lệ, có cô bé lớp 7 bạo dạn chuyên môn chạy đến lớp 9 để chầu trực, thấy Thời Dịch đi đến thì chặn lại luôn ở cầu thang: “Anh Thời Dịch, yêu đương với em không?”
Nghe xem, tỏ tình thẳng thắn ghê.
Thời Dịch thờ ơ chỉ trả lời một câu: “Xin lỗi.” rồi kéo Ngu Trĩ Nhất còn đang ngạc nhiên ở bên cạnh vào phòng học.
Cậu lấy hộp sữa bò từ trong cặp ra đưa cho Ngu Trĩ Nhất, hai người thì thầm mấy câu rồi Ngu Trĩ Nhất đi về chỗ ngồi của mình.
Học sinh trong lớp đối với cảnh “đẹp đẽ” này của hai người cũng chẳng thấy lạ, dù sao thì họ cũng chỉ coi đây là tình cảm anh em thân thiết.
Cô bé học sinh mới bị từ chối trước mặt mọi người lại có suy nghĩ muốn đâm chọc, khác biệt giữa cách Thời Dịch đối xử với cô bé và người khác vô cùng chói mắt, trong lòng đã hậm hực lại biết trường cấm yêu sớm thế là viết luôn một bức thư nặc danh gửi đến phòng làm việc của chủ nhiệm.
Chủ nhiệm giáo dục vừa mở thư ra đọc thì bật cười.
Thời Dịch là ai?
Chính là đối tượng trọng điểm được trường bọn họ bồi dưỡng, tất cả mọi người đều chú ý đến! Có yêu sớm hay không giáo viên bọn họ có thể không biết sao?
Chủ nhiệm giáo dục đưa thư cho chủ nhiệm lớp Thời Dịch: “Cô xem những đứa trẻ này, đã biết bịa đặt rồi đấy.”
“Không nói như thế được, Thời Dịch gần gũi với Ngu Trĩ Nhất quá, có khi nào khiến học sinh hiểu lầm không? Thế nên mới khiến mấy đứa đó nghĩ như vậy?” Nhỡ như bọn nhỏ học theo Thời Dịch và Ngũ Trĩ Nhất, gần gũi với người khác giới thì rất dễ xảy ra vấn đề.
Nhưng hai đứa trẻ này làm gì cũng quang minh chính đại, lại chơi với nhau từ nhỏ, giống hệt anh em chăm sóc cho nhau, giáo viên cũng không thể chỉ vì bức thư này mà ngăn cấm hai đứa tiếp xúc.
“Không thì thế này đi, rảnh rỗi tìm hai đứa nhỏ nhẹ nhàng giảng giải, để hai đứa không quá gần gũi khi ở trường.”
“Ừm, vậy cũng được.”
Nỗi lo lắng của giáo viên không phải không có lý, thế nhưng hai nhân vật chính trong câu chuyện thì điềm nhiên chẳng hề hay biết gì.
Cô chủ nhiệm quyết định làm theo đề nghị của chủ nhiệm giáo dục, âm thầm tìm Thời Dịch nói chuyện.
Lúc nghỉ trưa chủ nhiệm lớp đi đến bên ngoài phòng học, đại đa số học sinh đều gục xuống bàn ngủ, chỉ có một số ít không ngủ được thì làm chuyện riêng.
Chủ nhiệm lớp rất ít khi đến vào giờ nghỉ trưa, hôm nay đúng lúc phát hiện chỗ ngồi của Thời Dịch có một nữ sinh tóc dài ngồi ở đó.
Cô không thể nào nhớ nhầm chỗ ngồi của Thời Dịch được…
Thế là đảo mắt qua chỗ ngồi của Ngu Trĩ Nhất, nhìn thấy Thời Dịch ngay tắp lự.
Thời Dịch ngồi vào chỗ bên cạnh Ngu Trĩ Nhất, trong tay còn cầm quạt nhỏ quạt cho cô gái nhỏ.
Không ngờ là Thời Dịch lại đổi chỗ với bạn cùng bàn của Ngu Trĩ Nhất chỉ để chăm sóc cho cô bé? Thảo nào có người tố cáo hai đứa trẻ này yêu sớm, làm gì có anh em nào mà săn sóc tỉ mỉ đến thế.
Chủ nhiệm lớp đẩy nhẹ cánh cửa bước vào phòng, đi tới bên Thời Dịch nhỏ giọng nói: “Em ra ngoài với cô một lát.”
Hành lang lúc nghỉ trưa vắng hoe yên ắng, vô cùng thích hợp để nói chuyện.
Chủ nhiệm lớp nói với cậu rất nhiều, Thời Dịch luôn yên lặng lắng nghe, không ngắt lời cũng không cãi lại, lúc nên trả lời thì cũng đáp lại một, hai từ.
Chủ nhiệm lớp nói khô cả họng, cảm thấy cũng tạm ổn: “Thời Dịch, cô nói với em những lời này là mong các em tốt hơn, mong các em có thể hiểu được.”
“Em hiểu ý cô, cũng biết nên làm thế nào. Chỉ là em mong cô không tìm Ngu Trĩ Nhất, tâm tư con gái mẫn cảm, dễ bị ảnh hưởng đến tâm trạng.”
Nói chuyện phiếm cùng Thời Dịch là một việc rất vui vẻ, ngay cả giáo viên cũng cho là như vậy. Bởi vì cậu thông minh nên chỉ cần nói ý là đã hiểu luôn, mà lời nói êm tai của cậu lại khiến người ta không thể nào từ chối.
Giống như bây giờ.
Chủ nhiệm lớp gật đầu, đồng ý với cậu sẽ không làm phiền Ngu Trĩ Nhất.
*
Nhìn theo bóng cô chủ nhiệm rời đi, Thời Dịch quay trở vào phòng học, tiếp tục ngồi bên cạnh Ngu Trĩ Nhất.
Cô gái nhỏ vừa nãy còn ngủ giờ đã hơi nhíu mày, có vẻ sắp tỉnh dậy.
Dường như cảm nhận được người bên cạnh quay lại, cô hé mắt, cánh tay để trên bàn bỗng hạ xuống đè vào bụng.
“Sao thế?” Thời Dịch thấy bất thường.
“Bụng em hơi khó chịu.”
Thấy sắc mặt cô trắng bợt, Thời Dịch bỗng trở nên nghiêm túc: “Đến phòng y tế.”
Ngu Trĩ Nhất ra khỏi lớp theo Thời Dịch, đi đến cầu thang thì tình trạng của Ngu Trĩ Nhất vẫn không giảm bớt.
Thời Dịch sốt sắng, ngồi luôn xuống bậc thang tiếp theo của cầu thang, khom lưng: “Anh cõng em đi.”
“Không, không cần đâu.” Ngu Trĩ Nhất không muốn khiến cậu cực nhọc.
Thời Dịch không thể lay chuyển cô đành nắm lấy tay cô, tay còn lại thì không được tự nhiên vòng ra sau lưng cô ôm vào.
Ngu Trĩ Nhất cắn môi, đột nhiên cảm thấy bên dưới có gì đó không ổn: “Anh, em muốn đi vệ sinh.”
“Anh chờ em ở bên ngoài.”
Ngu Trĩ Nhất vừa vào nhà vệ sinh, ૮ởเ φµầɳ xuống thì thấy trên đó có vệt máu đỏ.
Cô giật nảy mình.
Khi học Sinh học cũng từng học đến những kiến thức này, cô biết điều này nghĩa là gì, có thể bụng khó chịu cũng là vì cái này. Thế nhưng chuyện này đến quá đột ngột, cô hoàn toàn chưa chuẩn bị gì cả!
Bây giờ phát hiện quần cũng bị bẩn, cô phải làm sao đây…
Trong nhà vệ sinh không có bạn gái nào, thời gian nghỉ trưa cũng rất khó có người đến, cô chỉ có thể nhờ Thời Dịch đang đứng bên ngoài giúp đỡ thôi.
Kinh nguyệt đối với thiếu nữ 13, 14 tuổi mà nói thì là chuyện rất khó mở lời, huống chi là còn nói với một cậu trai. Cô gắng sức kéo quần áo rộng thùng thình xuống, thế nhưng chẳng thể nào che được vết màu đỏ ở bên dưới.
Cô gái nhỏ chần chừ đi ra khỏi WC, Thời Dịch hỏi ngay: “Có đỡ hơn chút nào không?”
Ngu Trĩ Nhất lắc đầu.
“Vậy thì đến phòng y tế đi.”
Thấy Thời Dịch đưa tay ra dắt mình, cô gái nhỏ vừa vội vừa xấu hổ: “Anh, không phải em đau bụng…là…”
Nói đến đây thì không thể nào cất lời được nữa, ngượng đến nỗi không biết giấu mặt vào đâu.
“Rốt cuộc em bị sao thế?”
“Em… đến kỳ sinh lý…”
Câu này khiến Thời Dịch nghẹn lời.
Lo lắng một hồi lâu hóa ra lại là chuyện này.
Mỗi ngày đều ở bên Ngu Trĩ Nhất, cùng với sự khác biệt của nam nữ, cậu cũng biết đây là lần đầu tiên Ngu Trĩ Nhất có kỳ sinh lý.
Trong đầu chợt nhớ đến kiến thức trong sách, cậu biết đại khái nên xử lý thế nào.
“Em có mang đồ không?”
Cô lắc đầu.
“Thế em cứ đứng đây chờ trước nhé, anh đi mua cho em.”
“Anh… quần em bẩn rồi…” Đôi mắt cô gái nhỏ đong đầy nước mắt.
Thời Dịch rất không muốn thấy cô khóc, nhẹ nhàng an ủi: “Nhất Nhất nghe lời nào, em cứ đi vào nhà vệ sinh trước đi, anh sẽ giúp em xử lý việc này, lát nữa sẽ tìm người đến đưa đồ cho em.”
“Vâng.” Cô vô cùng tin tưởng lời Thời Dịch nói, “Anh, anh nhanh chút nhé.”
Ngu Trĩ Nhất lại quay vào trong nhà vệ sinh.
Thời Dịch rảo chân chạy trở lại phòng học, mạnh bạo đánh thức Kiều Lạc Chỉ còn đang nằm ngủ, lại lấy áo khoác trong ngăn bàn dúi vào tay cô.
“Giờ Nhất Nhất đang ở trong nhà vệ sinh tầng 2…”
Cậu dùng từ đơn giản để nói lại chuyện quan trọng với Kiều Lạc Chỉ. Kiều Lạc Chỉ ngơ ngác: “Nhưng tớ cũng không mang đồ đó…”
Thứ đồ này phiền thật sự, lại không thể nói oang oang ra, Thời Dịch quyết định: “Cậu đến nhà vệ sinh tầng hai với Nhất Nhất, bảo em ấy đừng sợ. Tớ đi mua đồ, sẽ đến chỗ hai người nhanh thôi.”
“Ok, ok.”
Kiều Lạc Chỉ và Thời Dịch chia ra hai hướng, một người đến nhà vệ sinh, một người chạy xuống tạp hóa dưới sân trường.
Kiều Lạc Chỉ đi được nửa đường thì não mới load kịp, tự lẩm bẩm: “Ơ mà, cái đồ này nên để mình mua thì tốt hơn chứ?”
Con trai có thể mua được thứ đồ này của con gái sao? Cậu ấy không thấy ngại hả?
Bây giờ chẳng ai có thể giải thích nỗi hồ nghi cho cô, Kiều Lạc Chỉ đi đến tầng hai, thử gọi một tiếng thăm dò: “Ngu Trĩ Nhất?”
Ngu Trĩ Nhất giơ tay lên vẫy vẫy: “Tớ ở đây này.”
Cô còn tưởng là Kiều Lạc Chỉ nhanh chóng đưa đồ đến nhưng hóa ra lại không phải.
Nghe bảo Thời Dịch đi mua cho mình đồ dùng của con gái, biểu cảm trên gương mặt cô gái nhỏ vô cùng khó tả: “Kiều Kiều, có thể phiền cậu chạy đi một chuyến không? Anh ấy không biết mua thì phải làm sao…”
“Cậu ấy bảo tớ đến đây với cậu.” Kiều Lạc Chỉ buột miệng trả lời, sau đó nghĩ thấy không ổn lắm, thế là sửa thành: “Thế giờ tớ đi xem thử, cậu đợi nhé, bọn tớ đến nhanh thôi.”
“Được.”
Lúc Kiều Lạc Chỉ vừa đi đến cầu thang thì nhìn thấy Thời Dịch đang cầm theo một túi nilon chạy đến.
Hai người suýt nữa đâm sầm vào nhau.
Thời Dịch chạy nhanh nên thở hổn hển, cậu vừa đi vừa hỏi: “Sao cậu lại ở đây?”
Kiều Lạc Chỉ giải thích: “Tớ muốn đi xem cậu thế nào rồi, không ngờ cậu nhanh thế.”
“Cậu cầm đồ này vào đó trước đi.” Cậu đưa túi nilon cho Kiều Lạc Chỉ.
Kiều Lạc Chỉ hiểu ý ngay, nhận lấy đồ rồi đi vào nhà vệ sinh.
Hai người trong nhà vệ sinh rề rà một hồi, cuối cùng cũng đi ra.
Nhìn thấy Ngu Trĩ Nhất, câu đầu tiên của Thời Dịch vẫn là quan tâm đến cô: “Bụng có còn khó chịu không?”
“Đỡ nhiều hơn rồi.” Ngu Trĩ Nhất cúi đầu, hai tay mân mê góc áo khoác, vẫn còn hơi dè dặt.
Kiều Lạc Chỉ nói chuyện chẳng có chút e dè gì, hỏi thẳng Thời Dịch: “Lớp trưởng cũng đỉnh đấy, lúc cậu mua đồ không thấy ngượng hở?”
“Lúc đó cậu chạy nhanh thật sự, cứ bảo luôn tớ đi mua là được rồi.”
Thời Dịch thở một hơi dài, ngắt lời cô: “Những chuyện đó không quan trọng.”
Ngượng ngùng vớ vẩn gì đấy chả là gì.
Kiều Lạc Chỉ nhất thời chưa kịp phản ứng, thuận miệng hỏi tiếp: “Thế cái gì mới quan trọng?”
“…” Suýt nữa thì nói tuột ra: Nhất Nhất quan trọng nhất.
Khóe môi cậu khẽ nhếch lên, tảng lờ: “Không có gì, về lớp trước đi.”
Khi ấy cậu chẳng hề nghĩ đến việc có ngượng ngùng hay không, cậu chỉ biết là: Cô gái nhỏ ở đó một mình sẽ sợ hãi.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc