Hôm nay là chủ nhật. Hoàng Nam đang còn ngủ lười thì nhận được điện thoại.
- Alô – Hoàng Nam bắt máy, giọng uể oải.
- Tớ, Nhã Thanh nè.
………
Việt Lĩnh đang uống café và nghe nhạc ở nhà thì điện thoại reo.
- Alô? – Việt Lĩnh bắt máy.
- Là tớ, Nhã Thanh nè.
- Sao lại gọi bằng số này? – Giọng Việt Lĩnh lạnh lùng.
- Tớ gọi bằng điện thoại công cộng. Điện thoại tớ để quên ở nhà rồi.
………
Việt Lĩnh đến chỗ Nhã Thanh hẹn và thấy Hoàng Nam cũng đang ở đó. Đây là một con đường vắng vẻ. Hai bên đường không có nhà mà toàn cây dại.
- Nhã Thanh cũng hẹn cậu tới đây sao? – Hoàng Nam hỏi khi thấy Việt Lĩnh đi đến.
- Không phải Nhã Thanh đâu – Việt Lĩnh gằn giọng.
Từ những bụi cây hai bên đường, đám người đang núp trong đó đi ra. Trong tay nào là tuýp sắt, mã tấu, kiếm nhật và có cả chích điện nữa.
- Cậu biết đánh nhau chứ? – Việt Lĩnh hỏi Hoàng Nam.
- Tớ chưa bao giờ bị đánh – Hoàng Nam nói.
- Vậy thì tốt! – Việt Lĩnh nói, giọng yên tâm.
- Vì tớ chưa bao giờ đánh nhau – Hoàng Nam nói tiếp.
- Cái gì? – Việt Lĩnh giật mình.
Đám người kia lao đến. Có vẻ muốn lấy mạng Việt Lĩnh và Hoàng Nam nên bọn chúng đánh rất mạnh tay. Việt Lĩnh đáng trả quyết liệt. Hoàng Nam cũng không kém.
- Đánh khá vậy mà sao kêu chưa bao giờ đánh nhau? – Việt Lĩnh hỏi Hoàng Nam trong khi đang đánh nhau với bọn đó.
- Tớ nói chưa bao giờ đánh nhau chứ có nói không biết đánh đâu – Hoàng Nam trả lời. Tay chân đang hoạt động hết công suất.
- Cậu biết đám người này là ai không? – Hoàng Nam hỏi Việt Lĩnh.
- Là người của bang Quỷ Đêm – Việt Lĩnh biết vì người của bang Quỷ Đêm đều xăm hình tử thần mắt đỏ sau gáy.
Đó chính là đám tay chân của ba Cát Tường. Quả là một con rắn độc! Cô ta không làm hại Nhã Thanh mà muốn Nhã Thanh phải sống và nếm chịu nỗi đau mất những người thân yêu. Đây là cãi bẫy cô ta bày ra để lấy mạng Hoàng Nam và Việt Lĩnh.
Hoàng Nam và Việt Lĩnh đã thấm mệt. Đám đó cũng gục mất 2/3.
Hoàng Nam không để ý nên bị trúng chích điện. Hoàng Nam khụy xuống. Một thằng cầm kiếm Nhất đâm đến. Ngay giây phút này Hoàng Nam chợt nghĩ đến Nhã Thanh.
Tiếng kiếm cắm vào người nghe nổi da gà. Thằng đó rút kiếm ra tạo thành một âm thanh “khủng bố”. Máu bắn lên mặt Hoàng Nam và cả vào miệng cậu. Mùi máu tanh xốc lên mũi. Hoàng Nam thấy mằn mặn trong miệng.
- Phịch! – Tiếng thân người đổ xuống đất.
Hoàng Nam bàng hoàng. Hai mắt trợn to.
- Việt Lĩnh!!! – Hoàng Nam gào lên. Việt Lĩnh đã dùng thân che cho Hoàng Nam.
Đúng lúc đó thì một nhóm người ập đến. Là đàn em của Việt Lĩnh. Ngay từ đâu khi nhận điện thoại Việt Lĩnh đã biết không phải là Nhã Thanh. Cậu đã kêu đám đàn em tập hợp và đến đó. Nếu không có chuyện gì thì rút. Còn nếu có thì vô tiếp ứng.
Hoàng Nam bàng hoàng đến nỗi không đứng được. Cậu bò đến bên Việt Lĩnh một cách vội vàng. Hoàng Nam đỗ Việt Lĩnh lên.
- Thằng điên này! Sao lại làm như vậy chứ? Không muốn sống nữa à? – Hoàng Nam lo lắng.
- Muốn… chứ sao… không – Việt Lĩnh cười, nụ cười yếu ớt.
- Vậy tại sao lại hành động như vậy hả? - Hoàng Nam hét lên.
- Nhưng cậu… cần phải… sống hơn… tớ… Nhã Thanh… cần… cậu…
- Thằng điên này! Cậu đừng nói nữa! Sẽ mất máu nhiều hơn đấy – Hoàng Nam hoảng hốt lấy điện thoại ra. Bàn tay cậu run rẩy ấn số điện thoại gọi xe cứu thương.
- Trong khi đó Việt Lĩnh đã dần lịm đi. Cậu nhìn thấy một thiên thần đang đứng nhìn cậu mỉm cười. Việt Lĩnh tin đó là thiên thần vì người đó có cánh trắng và hòa quang sáng vây quanh người đó. Thiên thần đưa tay về phía Việt Lĩnh. Việt Lĩnh đưa cánh tay dính đầy màu về phía tay người đó, cậu cũng đang mỉm cười.
…………
Một ngày trời không có nắng, bầu trời ảm đạm. Gió hiu hiu. Chiếc quan tài màu nâu được hạ xuống nơi huyệt sâu. Mọi người lần lượt bốc từng nắm cát ném xuống huyệt. Mọi người đều khóc. Và khóc nhiều nhất là Nhã Thanh. Duy nhất chỉ có một người cười. Đó là Việt Lĩnh. Trong bức ảnh thờ, cậu đang cười rất tươi. Phải! Cho đến lúc ૮ɦếƭ Việt Lĩnh cũng đã mỉm cười. Cậu mỉm cười vì cậu biết mình đã hành động đúng đắn. ૮ɦếƭ để bảo vệ hạnh phúc cho người mình yêu. Làm gì có tình yêu nào cao trọng hơn.
Mọi người ở đó không ai nhìn thấy có hai người đang đứng gần đó. Họ mặc trên người bộ đồ trắng tinh khôi. Sau lưng mỗi người là một đôi cánh trắng.
- Cậu đã xuống trần lâu rồi. Giờ về thôi! – Thiên Thần bên cạnh nói với Việt Lĩnh.
Việt Lĩnh mỉm cười rồi cùng người bạn mình bay lên không trung. Chỉ có Hoàng Nam và Nhã Thanh là nhìn thấy điều đó.
- Cậu ấy là thiên thần mà thượng đế ban xuống cho chúng ta – Hoàng Nam nói với Nhã Thanh.
……….
===Hết===