Hoàng Nam đang đi qua đi lại trong nhà bếp. Cậu đã ở đây từ lúc 4:30 AM. Thật ra là cả đêm Hoàng Nam không ngủ. Cái ý định hôm nay nhất định phải hỏi Phụng về Nhã Thanh làm cậu không tài nào chợp mắt được. Vừa háo hức, vừa hy vọng lại vừa lo lắng.
- Con làm gì mà điệu bộ khẩn chương như vậy? – Bà Dung đi vào nhà bếp và hỏi Hoàng Nam.
- Con run lắm mẹ ạ! – Hoàng Nam thú nhận một cách thành thật.
- Ôi trời! Xem con kìa. Giống như là đi hỏi vợ vậy – Bà Dung bật cười.
Mặt Hoàng Nam đỏ lên thấy rõ. Thì cậu cũng muốn hỏi Nhã Thanh làm vợ luôn đây ^^
- Làm gì thì cũng ăn sáng đi đã rồi hãy tính – Bà Dung nhắc nhở con trai mình bằng giọng ân cần.
- Con chẳng còn tâm trí mà ăn nữa – Hoàng Nam nhăn nhó.
- Lần đầu tiên con ra sân thi đấu con cũng không run như vầy – Hoàng Nam nói, nhìn cậu bây giờ đáng yêu cực. Điệu bộ y như đứa trẻ ngày đầu tiên vào tiểu học. Háo hức, vụng về, lo âu.
Hoàng Nam cảm thấy quãng đường từ nhà đến trường dường như xa hơn rất nhiều. Cứ chốc chốc cậu lại nhìn đồng hồ rồi không ngừng than vãn trong đầu rằng xe bus chạy chậm quá. Xém chút nữa Hoàng Nam xuống xe chạy bộ luôn rồi.
Hoàng Nam đã đón chuyến xe bus sớm hơn bình thường 1 tiếng và nghiễm nhiên cậu là học sinh đến sớm nhất trường.
Hoàng Nam đứng trước cổng trường đợi Phụng, điệu bộ thấp thỏm và rón rén như ăn trộm vậy. May là bác bảo vệ nhận ra cậu chứ không thì nãy giờ ăn xong mấy trận đòn rồi.
Lác đác một vài học sinh đến trường, Hoàng Nam bắt đầu càu nhàu về tình trạng đi học trễ của học sinh trường Huyền Thoại.
Học sinh đã đến khá đông mà vẫn không thấy bóng Phụng đâu, Hoàng Nam bắt đầu lo hôm nay Phụng nghỉ học. Nếu thật như vậy thì Hoàng Nam ૮ɦếƭ chắc. Cậu không thể nào đợi thêm một ngày nào nữa.
Nhăn nhó! Cau có! Than thở!..... Đứng hình! Phụng đang tiến vào cổng trường và bên cạnh là… Nhã Thanh.
Tim Hoàng Nam như muốn nhảy ra khỏi Ⱡồ₦g иgự¢. Cảm giác như lần đầu tiên cậu lên rổ khi cậu tập tành chơi bóng rổ. Từ xa Việt Lĩnh cũng đang đi đến. Cách Việt Lĩnh không xa là Cát Tường.
Không biết vì sao Hoàng Nam lại chạy vụt đến trước mặt Nhã Thanh, giật tay Nhã Thanh ra khỏi tay Phụng rồi kéo cô chạy mất hút.
Việt Lĩnh đã nhìn thấy và định chạy theo nhưng Phụng chặn cậu lại.
Cát Tường cũng thấy toàn bộ sự việc. Con nhỏ xấu xa đó đang nghĩ sớm muộn gì Quỷ Vương cũng sẽ ghét Nhã Thanh vì Nhã Thanh đi với Hoàng Nam.
Sân thượng
- Cậu làm gì vậy? Sao lại cản tớ lại? Nhã Thanh bị thằng điên kia kéo đi mất rồi – Việt Lĩnh dãy nảy.
- Cậu bình tĩnh đi! Sẽ không có chuyện gì đâu – Phụng nói bằng giọng trấn an.
- Làm sao tớ bình tĩnh được khi nhìn thấy thằng con trai khác kéo Nhã Thanh đi chứ? – Việt Lĩnh cau có.
- Tớ hỏi cậu, cậu yêu Nhã Thanh đến mức nào? – Phụng nói, giọng nghiêm trọng.
- Làm sao tớ đếm hết được.
- Nếu Nhã Thanh bị mù cậu có cho cậu ấy giác mạc của cậu không? – Phụng nói, cô đang rất nghiêm túc. Gương mặt và giọng nói không có chút gì gọi là đang đùa.
- Có – Việt Lĩnh trả lời chắc nịch.
- Nếu một chiếc xe lao đến chỗ Nhã Thanh, cậu có lao đến và đẩy Nhã Thanh ra?
- Chắc chắn là có rồi – Việt Lĩnh trả lời mà không cần suy nghĩ. Cậu hoàn toàn chắc chắn về câu trả lời của mình.
- Vậy… nếu Nhã Thanh muốn đến bên người cậu ấy yêu, cậu có mỉm cười và chúc phúc cho cậu ấy?
- Hm…
- Nếu người đó có thể làm Nhã Thanh hạnh phúc… thì tớ sẽ chúc phúc cho 2 người họ - Việt Lĩnh nói một cách khó khăn. Không phải là vì đưa ra cậu trả lời làm cậu cảm thấy khó khăn mà là vì trái tim cậu đang đau buốt và nó làm giọng nói của cậu nghẹn lại. Việt Lĩnh không hiểu hết được mọi chuyện nhưng cậu hiểu Nhã Thanh đã yêu một ai đó không phải cậu. Mà hình như Việt Lĩnh cũng ngờ ngợ ra ai đó rồi.
- Có phải… Nhã Thanh và… Hoàng Tử? – Việt Lĩnh cúi đầu và rướn mắt nhìn Phụng qua hai hàng mi.Phụng không trả lời mà chỉ mím môi.
- Trần Hoàng Nam, dừng lại ngay! Cậu điên sao? – Nhã Thanh hét lên khi Hoàng Nam kéo cô chạy vào một con hẻm vắng.
- Hộc… hộc… - Nhã Thanh thở gấp khi Hoàng Nam dừng lại.
- Cậu… làm… cái trò… gì vậy? – Hơi thở của Nhã Thanh còn chưa trở lại bình thường.
- Tớ… - Hoàng Nam lúng túng, xoa xoa đầu. Điệu bộ gượng gạo.
Nhã Thanh còn đang nhăn nhó, cô nhìn Hoàng Nam bằng đôi mắt trờ đợi nhưng Hoàng Nam chẳng nói gì mà chỉ đứng nhìn trời nhìn đất.
- Cậu có chuyện gì muốn nói à? – Sau khi lấy lại hơi thở, Nhã Thanh hỏi Hoàng Nam.
Hoàng Nam gật đầu. Bộ dạng như con nít chuẩn bị thú tội.
- Vậy cậu nói đi! – Nhã Thanh nhún vai. Thật ra là đang giả vờ bình thản thế thôi chứ khi Hoàng Nam nắm tay Nhã Thanh chạy. Tim cô đập muốn điên luôn ấy chứ.
- Tớ… xin lỗi! – Hoàng Nam mím môi.
- Về chuyện gì?
- Về tất cả. Tớ không thể kể hết những chuyện có lỗi mà tớ đã làm với cậu. Có quá nhiều! Cậu hãy tha thứ cho tớ nhé! Tha thứ tất cả - Hoàng Nam nhìn sâu vào mắt Nhã Thanh.
- Cậu… tớ… tớ mới là người cần tha thứ mà – Nhã Thanh nhìn Hoàng Nam bằng đôi mắt bi thương, buồn bã.
- Tớ đã biết tất cả rồi. Lý do mà cậu chia tay với Bảo Nam.
- Làm thế nào mà cậu biết được? – Nhã Thanh khẩn chương.
- Tớ đã gặp Như Ý. Cậu ấy đã nói tất cả cho tớ.
- Cậu gặp Như Ý? Gặp ở đâu? Cậu ấy thế nào rồi? Cậu ấy khỏe chứ? – Nhã Thanh hỏi gấp.
- Bình tĩnh đã nào! Hôm qua Như Ý đến Thiên Thần tìm cậu. Cậu ta hoàn toàn khỏe mạnh. Chuyện ung thư chỉ là trò lừa đảo mà thôi.
- Cậu nói sao? Cậu nói thật chứ? Như Ý không hề bị ung thư sao? – Mắt Nhã Thanh trợn to, nước mắt bắt đầu tràn ra giàn dụa. Nước mắt đau đớn và tức giận. Làm sao không giận khi vì một lời nói dối mà hai mạng người ૮ɦếƭ chứ.
Nhã Thanh ôm đầu. Đầu cô đau buốt. Nhã Thanh ngồi súp xuống. Hoàng Nam cũng ngồi xuống theo cô. Ánh mắt hoang mang.
- Nhã Thanh, cậu sao vậy? – Hoàng Nam hoảng hốt.
- Đầu tớ… đầu tớ đau… quá!
- Cậu bình tĩnh đi! Đừng suy nghĩ gì nữa! Đừng bắt trí nhớ của cậu nghĩ lại những ký ức đau thương nữa – Hoàng Nam nói bằng giọng khẩn thiết.
- Tớ… không… thể - Nhã Thanh ôm đầu. Hai mắt nhắm ghì, nét mặt đau đớn.
Nhã Thanh chợt cảm thấy có một cái gì đó rất mềm mại chạm lên môi mình. Cơn đau nhanh chóng tắt lịm. Chỉ còn lại cái nhói trong tim. Hoàng Nam hôn Nhã Thanh, một nụ hôn rất ngọt ngào. Và… Nhã Thanh cũng đang đáp lại nụ hôn ấy. Cả hai còn luyến tiếc khi nụ hôn kết thúc. Nếu đem so sánh gương mặt của Nhã Thanh, Hoàng Nam và trái cà chua thì chỉ có 2 từ “đỏ đều”
- Sao cậu… lại hôn… tớ? – Nhã Thanh mím môi. Cúi đầu và rướn mắt nhìn Hoàng Nam.
- Vì tớ… hm… tớ hôn người tớ yêu – Hoàng Nam nhún vai.
- Tớ đã yêu cậu từ lâu rồi. Chỉ là không nhận ra. Đến khi nhận ra rồi thì lại cảm thấy rất có lỗi với Bảo Nam, vậy nên tớ mới né tránh cậu. Muốn cậu dọn ra khỏi Thiên Thần. Nhưng bây giờ tớ đã biết tất cả sự thật rồi. Chẳng còn điều
gì có thể ngăn cản tớ yêu cậu nữa – Bây giờ Hoàng Nam nói chuyện rất tự tin.
- Nhưng… còn cô Dung?
- Mẹ tớ kêu tớ hãy dữ cậu lại nếu xác định cậu là người tớ cần trong đời.
- Thật sao? – Nhã Thanh mừng rỡ ra mặt.
- Cậu cũng yêu tớ đúng không? – Hoàng Nam nheo mắt nhìn Nhã Thanh.
- Đâu có đâu – Nhã Thanh tròn mắt, mím môi. Lắc lắc đầu. Điệu bộ yêu cực.
- Ban nãy cậu cũng đáp lại nụ hôn của tớ mà. Lại còn rất nồng nàn nữa.
- Làm… làm gì có… lúc nào chứ - Nhã Thanh chối.
- Có, tớ không cảm nhận sai đâu. Mà sao cậu hôn chẳng chuyên nghiệp tí nào vậy? – Hoàng Nam rờ cằm, điệu bộ suy tư.
- Cậu… tớ chưa từng hôn ai ngoài cậu – Nhã Thanh nói đồng thời liếc Hoàng Nam một cái sắc lẻm.
- Vậy tớ là người hôn cậu đầu tiên à? – Hoàng Nam vui mừng ra mặt.
- Phải, ai như cậu. Hôn không biết bao nhiêu cô gái – Nhã Thanh lại lườm Hoàng Nam.
- Cậu đang ghen sao? – Hoàng Nam nheo mắt nhìn Nhã Thanh.
- Ai thèm ghen chứ - Nhã Thanh nghênh mặt cãi.
- Thôi nào! Chẳng phải con trai luôn mong là người đầu tiên của con gái còn con gái thì mong là người cuối cùng của con trai sao. Cậu là người cuối cùng tớ hôn. Tớ sẽ không hôn ai nữa ngoài cậu – Hoàng Nam xoa đầu Nhã Thanh.
- Cậu là người đầu tiên hôn tớ rồi đó. Chỉ cần là đầu tiên thôi chứ gì? Vậy tớ có thể hôn thêm bao nhiêu người tùy ý đúng không? – Nhã Thanh cười.
- Ở đâu ra vậy? Ai cho phép cậu chứ? – Hoàng Nam phùng má lên cãi.
- Thì cậu là người đầu tiên rồi còn muốn gì nữa? – Nhã Thanh lý sự tới cùng.
- Không. Tớ không muốn là người đầu tiên, tớ muốn làngười duy nhất cơ – Hoàng Nam nói chắc nịch.
- Để cậu làm người duy nhất của tớ? Thôi cũng được. Tớ chấp nhận chịu thiệt vậy – Nhã Thanh gật gù.
- Này, được Hoàng Tử của Huyền Thoại yêu mà cậu có thái độ như vớ phải của nợ thế hả?
Sân thượng
- Hoàng Tử có biết đầu đuôi sự việc không? – Việt Lĩnh hỏi Phụng. Phụng vừa kể cho Việt Lĩnh nghe chuyện về Nhã Thanh, Hoàng Nam và Bảo Nam.
- Không – Phụng lắc đầu.
- Tớ phải nói cho thằng ngốc đó biết – Việt Lĩnh bỏ đi.
- Này, đứng lại đó. Nhã Thanh không cho nói đâu. Nhã Thanh sẽ tuyệt giao với cả cậu lẫn tớ đấy – Phụng ngăn Việt Lĩnh lại.
- Nhưng cứ như vậy không được đâu. Nhã Thanh sẽ đau khổ lắm. Tớ phải cho nó một trận, đánh cho đến khi nào nó yêu Nhã Thanh thì thôi – Việt Lĩnh nghiến răng.
- Tớ nghĩ chắc không cần đâu. Nhìn kìa! – Phụng chỉ tay xuống sân trường. Hoàng Nam và Nhã Thanh đang vừa đi vừa nắm tay nhau.
Gương mặt Việt Lĩnh trở nên buồn bã vô cùng, nhưng rồi có một nét hạnh phúc hiện lên trên gương mặt cậu.
- Cậu không sao chứ? – Phụng hỏi Việt Lĩnh bằng giọng e dè.
- Làm sao mà không sao được? Nhưng tớ cũng rất hạnh phúc.
- Tình yêu của tớ dành cho Nhã Thanh là tình yêu không cần sự hồi báo – Việt Lĩnh mỉm cười, nụ cười vừa buồn lại rất hiền và chân thành.
Tình yêu chân thật là cho đi mà không cần nhận lại. Trao cho ai đó cả con tim bạn không bao giờ là một sự đảm bảo rằng họ cũng yêu bạn, đừng chờ đợi điều ngược lại. Hãy để tình yêu lớn dần trong tim họ, nhưng nếu điều đó không xảy ra thì hãy hài lòng vì ít ra nó cũng đã lớn lên trong tim bạn.