Nhà Phụng
10:00 PM
- Cậu còn muốn nghỉ học đến bao giờ? – Phụng hỏi Nhã Thanh bằng giọng quan tâm.
- Tớ không đủ can đảm để xuất hiện trước mặt cậu ấy – Nhã Thanh nói bằng giọng mệt mỏi.
- Có lẽ cậu cần có thời gian. Vậy thì hãy tĩnh tâm đi. Đợi khi nào tinh thần ổn định rồi hãy đi học – Phụng nói, ánh mắt cảm thông.
- Cám ơn cậu đã luôn quan tâm, lo lắng cho tớ - Nhã Thanh nói, giọng cảm kích.
- Không phải chỉ có mình tớ đâu. Quỷ Vương cũng đang lo phát sốt lên đấy. Tớ không biết có thể dấu cậu ấy được bao lâu nữa.
- Tớ như vầy có phải ích kỷ lắm không? Việt Lĩnh rất tốt, vậy mà tớ lại làm khổ cậu ấy.
- Đừng có tự trách mình như vậy! Đâu phải cậu muốn thành ra thế này chứ.
- Nếu như Việt Lĩnh có thể không quá lo lắng cho tớ thì hay biết mấy. Như vậy cậu ấy sẽ không phải mệt mỏi – Nhã Thanh nói bằng giọng buồn bã.
- Sao cậu không thử mở lòng và chấp nhận tình cảm của Quỷ Vương?
- Tớ không thể. Tớ coi cậu ấy như người nhà chứ không phải người yêu.
- Cuối cùng cậu cũng xác định được tình cảm của mình rồi. Nhưng Nhã Thanh này, yêu người là đau khổ, được người yêu mới là hạnh phúc. Cậu đừng quá cố chấp để cuối cùng ôm tổn thương vào lòng.
- Tớ sẽ ổn thôi mà. Cậu đừng lo.
- Tớ biết. Sự thật là con người ai cũng có thể quên. Nhưng phải mất bao lâu thì mới quên?
- Đừng có nói chuyện như bà cụ non nữa. Điệu bộ đó không hợp với cậu đâu – Nhã Thanh cố gắng bông đùa.
- Mà cậu am hiểu về tình yêu vậy đã có người yêu chưa? – Nhã Thanh nhìn Phụng, ánh mắt dò xét.
- Hm… có yêu. Nhưng mà…
- Mà như thế nào? Nói tớ nghe đi!
Phụng bắt đầu kể cho Nhã Thanh nghe câu chuyện của cô và Gia Hy.
Thiên Thần
Hoàng Nam đang ở trong phòng Nhã Thanh.
- Vẫn còn mùi hương của cô ấy – Hoàng Nam lẩm bẩm.
Hoàng Nam ngồi lên giường và hồi tưởng về những lần cậu ngồi im nhìn ngắm Nhã Thanh ngủ. Nhớ lại cái dáng vẻ hiền lành khi Nhã Thanh ngủ. Hơi thở đều đều ru nhịp bình yên. Bây giờ chỉ còn lại cái giường lạnh tanh thiếu đi hơi ấm.
- Sao giờ này con còn chưa ngủ? – Bà Dung đi vào đặt tay lên vai Hoàng Nam.
- Sao mẹ lại lên đây? – Hoàng Nam hỏi bằng giọng buồn bã.
- Mẹ sang phòng con nhưng không thấy con. Mẹ đoán con đang ở trên này.
- Con…
- Mẹ không biết chuyện của Bảo Nam và Nhã Thanh như thế nào nhưng nghĩ đi nghĩ lại Nhã Thanh không giống người xấu.
- Con cũng yêu Nhã Thanh đúng không?
Hoàng Nam không trả lời mà chỉ khẽ gật đầu.
- Mẹ không chắc là mình có thể chấp nhận Nhã Thanh ngay nhưng so với việc nhìn con khổ sở thế này mẹ thấy tha thứ cho Nhã Thanh còn dễ dàng hơn.
- Nhưng mà Nhã Thanh… Nhã Thanh ghét con rồi mẹ ạ. Con đã… đối xử… không tốt với Nhã Thanh. Bây giờ Nhã Thanh… tránh con luôn rồi… Con đau lắm… mẹ ạ - Hoàng Nam bật khóc.
- Vậy con hãy đi tìm con bé đi! – Bà Dung ôm lấy đứa con trai của mình và vỗ vỗ vào vai. Giống như khi còn nhỏ, mỗi khi Hoàng Nam khóc, bà cũng làm như vậy.
Hôm nay là chủ nhật, Phụng đưa Nhã Thanh đến gặp người con trai cùng chơi trò chơi với Phụng.
Nhã Thanh và Phụng đang ngồi trong quán kem. Phụng có vẻ đang rất vui.
- Tony! – Phụng reo lên khi một chú cún đang chạy từ cửa về phía cô.
- Này, cậu chỉ thấy mỗi Tony thôi sao? – Gia Hy càu nhàu.
- Cậu? – Nhã Thanh và Gia Hy đồng thanh khi cả hai nhìn thấy nhau.
- Cậu chính là ngôi sao may mắn mà phụng hay nói với tớ sao? – Gia Hy nói bằng giọng cao ✓út thể hiện sự ngạc nhiên cao độ.
- Còn cậu chính là “người yêu không được yêu” của Phụng sao? – Nhã Thanh cũng ngạc nhiên không kém.
- Hai người biết nhau sao? – Đến lượt Phụng cũng ngạc nhiên vô cùng.
- Đây chính là “nữ anh hùng” đã cứu Tony mà tớ nói với cậu đó – Gia Hy nói.
- Người đó là Nhã Thanh sao? Trùng hợp thật đấy! – Phụng há hốc miệng.
- Xem ra Thế Giới này nhỏ thật – Nhã Thanh cười.
Thiên Thần
Tiếng chuông cửa vang lên, Hoàng Nam chạy ra mở cửa. Trước mặt cậu là một cô gái trạc tuổi cậu đang trợn to mắt nhìn. Nét mặt cô ta vừa bàng hoàng, vừa vui mừng lại vừa kinh ngạc. Giống như đang nhìn thấy điều gì đó không thể tin được.
- Nam? Cậu còn sống sao? – Cô gái reo lên mừng rỡ.
- Tại sao tôi lại không còn sống chứ? – Hoàng Nam chau mày.
- Thật là may quá! – Cô gái nói rồi thút thít khóc.
Hoàng Nam nhìn cô gái bằng ánh mắt khó hiểu. Cậu hoàn toàn không quen biết cô ta nhưng những hành động của cô thật sự làm cậu thấy lạ.
- Cậu là ai vậy? – Sau một hồi chờ đợi cô gái lạ nịn khóc, Hoàng Nam hỏi.
- Cậu không nhận ra tớ sao? Tớ là Như Ý nè.
- Tôi không quen ai tên Như Ý cả - Hoàng Nam đang định sẽ đi vào nhà đóng cổng lại và mặc kệ Như Ý.
- Cậu vẫn như vậy nhỉ, trước đây cậu cũng chẳng nhớ người con gái nào ngoài Nhã Thanh – Như Ý nói, giọng buồn bã.
- Cậu quen với Nhã Thanh sao? – Hoàng Nam càng lúc càng thấy khó hiểu hơn.
- Tất nhiên là tớ quen Nhã Thanh rồi. Mà Nhã Thanh cũng sống ở đây đúng không?
- Ừ… nhưng mà…
- Hai cậu sống chung một nhà? Vậy là hai cậu làm hòa rồi đúng không? Hai cậu về bên nhau rồi đúng không? – Như Ý cắt lời Hoàng Nam, cô nói bằng giọng khẩn chương.
- Tôi và Nhã Thanh không liên quan gì đến nhau cả.
- Vậy là hai người chia tay luôn sao? Tớ… tớ xin… lỗi! – Như Ý nói, mặt cúi gằm như kẻ có tội.
- Tại sao lại phải xin lỗi?
- Là tại tớ nên Nhã Thanh mới chia tay cậu. Là lỗi của tớ. Nhưng dù sao cậu cũng vẫn còn sống. Thật may mắn là cậu còn sống! – Như Ý nói, đầu vẫn cúi.
- Đang nói về Bảo Nam sao? – Hoàng Nam nghĩ thầm.
- Cậu nói là tại cậu mà Nhã Thanh chia tay tôi? Cậu đã làm gì? – Hoàng Nam khẩn chương.
- Nhã Thanh không nói gì với cậu sao? – Như Ý ngẩng đầu lên, chau mày nhìn Hoàng Nam.
- Không hề - Hoàng Nam lắc đầu.
- Nhã Thanh ngốc thật! Đến bây giờ cậu ấy vẫn giữ lời hứa – Như Ý cười chua chát.
- Nói tôi nghe! Giữa cậu và Nhã Thanh có chuyện gì? – Hoàng Nam hối thúc.
- Tớ… tớ đã rất yêu cậu Bảo Nam ạ - Như Ý nhìn Hoàng Nam chân thành.
- Tớ đã rất muốn cậu là của tớ. Nhưng cậu lại yêu Nhã Thanh.
- Tớ đã nghĩ nếu làm cho Nhã Thanh bỏ rơi cậu rồi sau đó tớ gần gũi an ủi cậu thì dần dần cậu sẽ thích tớ.
- Vì vậy… vì vậy là tớ lừa Nhã Thanh rằng tớ bị ung thư.
- Tớ đã thuê một người phụ nữ đóng giả mẹ tớ đến nói Nhã Thanh nhường cậu cho tớ, nếu không có cậu tớ sẽ không chấp nhận điều trị.
- Nhã Thanh đã tin điều đó nên chia tay tôi sao? – Giọng Hoàng Nam có vẻ như đang chịu đựng. Cậu đang cố gắng giữ bình tĩnh. Hai nắm tay cậu siết chặt. Quai hàm gồng lên.
- Nhã Thanh từ nhỏ đã không có mẹ nên cậu ấy rất dễ động lòng khi thấy một bà mẹ khóc. Tớ đã lợi dụng điểm yếu đó của cậu ấy. Tớ đã yêu cầu cậu ấy hứa không bao giờ nói cho ai biết chuyện này nếu không tớ sẽ ngừng điều trị.
- Sao cậu có thể làm như vậy? Sao cậu lại làm như thế với Nhã Thanh? – Hoàng Nam quát lên. Nét mặt giận dữ.
- Tớ… xin lỗi! Tớ… biết là mình sai rồi.
- Vậy tại sao bây giờ mới nói ra sự thật? – Hoàng Nam gắt.
- Vì tớ không đủ can đảm đối diện với Nhã Thanh, tớ không dám nhìn thẳng vào cậu ấy – Như Ý nói, ánh mắt có vẻ rất hối hận.
- Tớ đã muốn chạy trốn mãi mãi nhưng mặc cảm tội vẫn cứ dày vò tớ. Vì vậy tớ đã tìm đến nhà Nhã Thanh và ông Nhã Thanh cho tớ địa chỉ này.
Hoàng Nam đã ở lỳ trong phòng kể từ lúc Như Ý về. Cậu đang tự dằn vặt bản thân mình. Hoàng Nam nhớ lại những lần cậu dùng lời lẽ cay độc tổn thương Nhã Thanh.
- Thời gian qua mình đã làm gì thế này?
- Nhã Thanh đã phải chịu đựng rất nhiều vậy mà mình lại…
- Đôi mắt ấy luôn luôn bi thương và khắc khoải mà mình không nhận ra.
- Sao mình lại dày vò Nhã Thanh như thế chứ?
- Có lẽ Nhã Thanh rất ghét mình. Không! Phải rất hận mình mới đúng.
- Trần Hoàng Nam, rốt cuộc mày có cái đầu để làm gì chứ? Làm ra những điều không thể tha thứ được. Nếu như cả đời này mày không thể gặp được Nhã Thanh nữa thì cũng đáng. Chính vì sự ngu ngốc của mày nên mày phải trả giá thế này đây.
- Cộc! Cộc! – Bà Dung gõ cửa phòng Hoàng Nam.
- Mẹ vào nhé Hoàng Nam – Bà Dung nói rồi mở cửa đi vào.
- Con sao vậy? Tại sao không ăn tối?
- Con…
- Có chuyện gì à? Nói cho mẹ nghe đi! – Bà Dung đến ngồi cạnh Hoàng Nam.
- Con có lỗi với Nhã Thanh mẹ ạ. Có lẽ cả đời này cậu ấy sẽ không tha thứ cho con đâu – Hoàng Nam nói, giọng cậu u ám đến tuyệt vọng.
- Con đã gặp Nhã Thanh rồi à? – Bà Dung nhướn mày.
- Dạ không. Nhưng con gặp một người khác. Đó mới chính là người gây ra cái ૮ɦếƭ của Bảo Nam – Hoàng Nam cắn môi dưới.
- Chuyện là thế nào? Con mau nói mẹ nghe đi! – Gương mặt bà Dung sửng sốt tột độ.
Hoàng Nam kể lại cho bà Dung nghe chuyện về Như Ý.