Một tuần sau
Mới sáng sớm Nhã Thanh đã ôm bụng nhăn nhó. Cô lết xuống nhà bếp một cách khó khăn.
- Bị gì vậy? – Hoàng Nam hỏi khi thấy Nhã Thanh đi xuống trong bộ dạng thảm thương.
- Đau bao tử!!! - Nhã Thanh nhăn nhó.
Hoàng Nam chỉ im lặng không nói gì nữa. Thật ra cậu đang lục tìm lại trí nhớ xem có biết phương thuốc nào trị đau bao tử không ^^
Trường Huyền Thoại
Giờ ra chơi
Việt Lĩnh đi xuống canteen mua nước cho Nhã Thanh.
- Nhã Thanh, cậu lật giùm tớ một trang đi! – Phụng cầm quyển sách lịch sử lon ton chạy đến chỗ Nhã Thanh.
- Cậu muốn làm gì? Coi bói bằng sách sao? – Nhã Thanh ngơ ngác.
- Không phải. Ngày mai kiểm tra lịch sử rồi. Nhiều bài quá tớ học không nổi. Cậu lật một bài cho tớ học tủ đi!
- Cậu đang đùa à? Học vậy cũng được nữa sao? – Nhã Thanh chau mày.
- Bảo cậu lật thì cậu lật đi. Có khó khăn nặng nhọc gì đâu cơ chứ - Phụng càu nhàu.
- Đưa đây tớ lật cho này – Việt Lĩnh chen vào. Cậu đã trở về. Trên tay đang cầm 3 lon nước.
- Không mượn cậu. Nhã Thanh là ngôi sao may mắn của tớ chứ cậu có phải đâu – Phụng phùng miệng lên cãi.
- Thế tớ không may mắn à? – Việt Lĩnh hỏi.
- Ừ, cậu may mắn lắm! May mắn đến nỗi vì cậu tớ phải đền tấm kính cửa cho trường đấy – Phụng hất hất mặt.
- Khi nào? – Việt Lĩnh hất mặt nhìn Phụng.
- Hôm cậu đến phòng tớ đó. Cậu mở cửa mạnh quá làm tấm kính cửa vỡ mất – Phụng lườm Việt Lĩnh.
- Vậy hả? – Việt Lĩnh cười cười.
- Vậy cậu đừng uống nước của người xui xẻo nhé! – Việt Lĩnh cười toe. Cậu khui 1 lon nước cho Nhã Thanh, khui một lon cho mình.
- Này, cậu hẹp hòi quá đấy! Cho tớ uống với! – Phụng giậm chân kiểu ăn vạ.
- Thôi đừng uống. Tớ xui xẻo lắm. Uống coi chừng ngộ độc đấy – Việt Lĩnh lắc đầu.
Việt Lĩnh và Phụng bắt đầu cãi nhau khí thế. Nhã Thanh chỉ ngồi nhâm nhi nước ngọt và cười.
Chợt Nhã Thanh nhăn mặt lại. Bao tử cô nhói đau. Không hiểu sao một tuần trở lại đây cô hay bị đau bao tử mặc dù cô không hề ăn đồ cứng hay đồ cay.
Sáng hôm sau
Cát Tường đang đợi Hoàng Nam trước cửa phòng. Nhã Thanh ôm bụng đi xuống nhà bếp. Bao tử Nhã Thanh càng ngày càng đau.
Nhã Thanh lấy sữa trong tủ lạnh và uống một hơi với hi vọng cơn đau bao tử sẽ giảm. Nhưng khi vừa nuốt sữa xuống đến bao tử bụng Nhã Thanh quặn đau.
- Xoảng! – Chiếc ly trong tay Nhã Thanh rơi xuống đất. Nhã Thanh ngã ra đất ôm bụng quằn quại.
Hoàng Nam vừa bước vào cửa bếp đã thấy Nhã Thanh đang nằm trên sàn nhà. Bên cạnh là máu, khóe miệng Nhã Thanh cũng còn dính máu. Nhã Thanh ói ra máu.
- Nhã Thanh! – Hoàng Nam hét lên rồi chạy đến lay Nhã Thanh.
- Hoàng Nam… tôi… tôi… đau lắm…
- Cậu ráng chịu đựng đi! Tôi đưa cậu đến bệnh viện – Hoàng Nam khẩn chương.
- Mau gọi cấp cứu đi Cát Tường! – Hoàng Nam nói. Cát Tường vẫn không nhúc nhíc. Cô chỉ đứng ở cửa bếp nhìn Nhã Thanh bằng ánh mắt khinh thường.
- Lâm Cát Tường! Mau gọi cấp cứu đi! – Hoàng Nam gào lên.
Bệnh viện
- Bác sỹ, cô ấy bị sao vậy ạ? – Hoàng Nam hỏi bác sỹ. Nét mặt cậu lo lắng vô cùng.
- Bệnh nhân bị xuất huyết bao tử. Trong dịch bao tử tìm thấy một lượng lớn thuốc Aspirin. Đây chính là nguyên nhân gây xuất huyết vì bệnh nhân đã có tiền sử mắc chứng viêm dạ dày.
- Aspirin?
- Phải, chúng tôi tìm thấy một lượng quá quy định trong dạ dày và trong sữa bệnh nhân ói ra.
- Hiện giờ cô ấy sao rồi ạ?
- Không có gì đáng lo nữa rồi.
Khi chắc chắn Nhã Thanh không sao, Hoàng Nam gọi cho Phụng để cô đến bệnh viện với Nhã Thanh còn cậu thì trở về nhà. Hoàng Nam đang không ổn chút nào. Khi nhìn thấy Nhã Thanh nằm trên sàn nhà cảm giác của cậu hệt như khi nghe tin Bảo Nam ૮ɦếƭ. Cảm giác sợ hãi. Sợ rằng không thể nhìn thấy người mình yêu thương nữa. Hoàng Nam vừa nhận ra rằng cậu yêu Nhã Thanh.
Cát Tường đang đổ hộp sữa ban sáng Nhã Thanh uống vào bồn rửa chén rồi vứt hộp vào túi rác. Cát Tường quay ra và hoàn toàn ૮ɦếƭ đứng. Hoàng Nam đang đứng ngay phía sau nhìn cô bằng đôi mắt giận dữ.
- Tại sao phải đổ đi? – Hoàng Nam gằn tiếng.
- Vì… vì sữa hết hạn rồi – Cát Tường lắp bắp.
- Sữa hết hạn thì đem vứt đi là được rồi. Tại sao phải đổ đi? – Hoàng Nam quát.
- Vì… - Mặt Cát Tường không còn một giọt máu.
- Là cậu làm đúng không? – Hoàng Nam trừng mắt.
- Làm… làm… gì?
- Đừng giả vờ không biết nữa. Chính cậu bỏ thuốc vào sữa của Nhã Thanh đúng không? Cậu biết rõ trong nhà này ngoài Nhã Thanh ra chẳng ai uống sữa cả.
- Tớ…
- Lâm Cát Tường. Cậu đáng sợ thật đấy. Một tuần nay ngày nào Nhã Thanh cũng kêu đau bao tử. Hóa ra là cậu làm – Hoàng Nam nghiến răng.
- Phải. Là tớ thì sao? Cậu xót à? – Cát Tường đã lột mặt nạ.
Hoàng Nam Ϧóþ cổ Cát Tường bằng một tay. Gương mặt cậu lạnh băng và vô cùng đáng sợ.
- Hộc… hộc… - Cát Tường thở nấy thở để khi Hoàng Nam buông cô ra.
- Ra khỏi nhà tôi ngay! – Hoàng Nam ra lệnh.
- Cậu vì con nhỏ đó mà đuổi tớ sao? – Cát Tường nhìn Hoàng Nam trân trối.
- Tôi không thể sống cùng nhà với một kẻ sát nhân.
- Tớ là sát nhân còn Hoàng Nhã Thanh là gì?
- Cậu muốn nói gì?
- Hoàng Nhã Thanh chưa ૮ɦếƭ sao có thể nói tớ là sát nhân? Nhưng em trai cậu thì ૮ɦếƭ rồi đó vậy mà cậu vẫn để nó sống ở đây đó thôi.
- Làm thế nào mà cậu biết được? – Hoàng Nam trừng mắt nhìn Cát Tường.
- Vấn đề không phải làm thế nào tớ biết được. Tớ còn biết nhiều hơn vậy nữa cơ. Cậu định làm Romeo sao?
- Ý cậu là gì?
- Romeo, con trai họ Montague yêu Juliet, con gái họ Capulet trong khi hai dòng họ có mối thù lâu đời. Cậu định giống Romeo, yêu kẻ thù của mình sao? – Cát Tường mỉa mai.
- Câm miệng! – Hoàng Nam ra lệnh.
- Tớ nói đúng rồi phải không. So với tớ thì cậu còn đáng sợ hơn nhiều Hoàng Nam ạ. Tớ có thể nói vì tình yêu làm tớ mù quáng nên mới hành động như vậy. Thế nhưng cậu, yêu kẻ gây ra cái ૮ɦếƭ của em trai mình, cậu có lời nào để biện minh cho hành động của mình không?
- Thật đáng thương hại! – Cát Tường bật cười, giọng cười ma quỷ.
- Tôi làm gì không tới lượt cậu nhận xét cũng không đến lượt cậu thương hại.
- Chính cậu tự làm cho mình trở nên đáng thương hại chứ tớ chưa bao giờ muốn thương hại cậu.
- Dù có nói gì thì cậu cũng phải ra khỏi đây – Hoàng Nam quả quyết.
- Thôi được. Tớ sẽ đi nhưng sớm muộn gì cậu cũng về bên tớ thôi. Tớ và cậu là cùng một loại người Trần Hoàng Nam ạ - Cát Tường bỏ lên phòng thu dọn hành lý.
Đêm đó Hoàng Nam thức trắng. Hoàng Nam đã khóc. Cậu khóc vì cảm thấy có lỗi với Bảo Nam. Khóc vì cậu biết cậu và Nhã Thanh không thể nào đến với nhau.
Hoàng Nam đã không nhận ra tình cảm của mình cho đến ngày hôm nay, khi nhìn thấy Nhã Thanh nằm trên sàn nhà, khi cái cảm giác sợ hãi ùa về. Cậu nhận ra mình đã yêu Nhã Thanh rất nhiều.
Yêu một người mà người ta không yêu mình thì rất đau khổ. Yêu một người đã hết yêu mình còn đau khổ hơn. Nhưng yêu một người mà không thể đến bên người đó, không thể thổ lộ tình cảm của mình là đau khổ nhất. Cảm giác bất lực, có thể nhìn thấy nhưng không thể chạm vào. Khao khát nhưng phải dặn lòng tránh xa và khi nghĩ đến người đó sẽ thuộc về một ai khác thì đau đến phát điên lên được.