Cát Tường đang đứng đợi trước của phòng Hoàng Nam nhưng cô không biết rằng Hoàng Nam không có trong phòng. Cậu đã thức dậy từ sớm để nấu cháo cho Nhã Thanh.
Phụng vừa đến và đang giúp Nhã Thanh bôi thuốc và băng bó vết thương.
- Ở nhà nghỉ thêm vài hôm nữa rồi hãy đi học – Phụng nói.
- Tớ nghỉ 3 ngày rồi. Ở nhà chán lắm. Đến trường cũng chỉ ngồi không thôi mà. Sẽ không sao đâu.
- Cậu bướng thật đấy – Phụng chép miệng.
Nhã Thanh chỉ cười chứ không nói gì. Xong xuôi cả hai cũng nhau đi xuống nhà bếp.
- Hôm nay sẽ đi học sao? – Hoàng Nam thấy Nhã Thanh đang mặc đồng phục thì hỏi bằng giọng lạnh nhạt. Cậu đang cố tỏ ra không quan tâm.
- Phải – Nhã Thanh nhún vai.
- Mấy ngày nay cậu đã ở đâ vậy Nhã Thanh? Tớ lo cho cậu lắm – Cát Tường đi vào nhà bếp.
- Vậy sao? Xin lỗi vì đã để cậu lo lắng – Nhã Thanh nói.
- Chúng ta đi thôi Nhã Thanh! Đi ăn cái gì rồi đi học – Phụng hối thúc.
- Cũng được – Nhã Thanh gật gật rồi chuẩn bị cùng Phụng đi xuống lầu một.
- Này… tôi… nấu cháo rồi nè. Ăn đi rồi uống thuốc – Hoàng Nam nói một cách ngượng ngùng.
- Cậu nấu cháo cho tôi sao? – Nhã Thanh nghi hoặc.
- Phải. Tôi nói với mẹ chuyện của cậu nên mẹ bảo tôi thay mẹ nấu cháo cho cậu – Hoàng Nam giải thích.
- Vậy cũng được. Cậu ăn cháo đi cho lành. Dù sao vết thương của cậu cũng phải kiêng nhiều thứ lắm – Phụng nói.
- Có sandwick đó, cậu muốn ăn thì ăn – Hoàng Nam nói với Phụng.
- Ừ, cám ơn! – Phụng cười.
- Hoàng Nam nấu cháo cho nó sao? Mỗi lần mình ốm cậu ấy có bao giờ nấu cháo cho mình ăn. Tại sao vậy chứ? Hoàng Nam đâu phải là người mẹ bảo làm gì thì làm nấy – Cát Tường nghĩ thầm.
- Đáng ghét! Sao mày không ૮ɦếƭ luôn đi? Về đây làm gì chứ? – Cát Tường nhìn Nhã Thanh bằng đôi mắt giận dữ.
Xe bus
Nhã Thanh, Phụng, Hoàng Nam và Cát Tường cùng lên xe bus. Trên xe chỉ còn một ghế trống. Hoàng Nam nhanh nhẩu ấn Nhã Thanh ngồi vào đó.
- Đang bị thương thì ngồi đi! – Hoàng Nam nói bằng giọng lạnh nhạt.
Nhã Thanh thì ngoan ngoãn nghe theo lời Hoàng Nam còn Phụng thì bật cười khúc khích.
- Chuyện gì đang diễn ra thế này? Không thể chấp nhận được – Cát Tường đang giận dữ vô cùng.
Cát Tường vốn được nuông chiều từ bé nên mắc bệnh công chúa. Với vẻ ngoài bắt mắt, Cát Tường có thể làm bất cứ người con trai nào khuất phục. Cho đến khi gặp Hoàng Nam, cậu hoàn toàn miễn nhiễm với sự hấp dẫn của Cát Tường. Cậu chẳng bao giờ quan tâm hay chiều chuộng Cát Tường. Vì vậy Cát Tường rất muốn có được Hoàng Nam, đó là lí do Cát Tường đã đến trọ tại Thiên Thần. Trong chuyện này, tình yêu Cát Tường dành cho Hoàng Nam thì ít nhưng sự háo thắng và mong muốn chiếm đoạt thì nhiều.
Hoàng Nam đi vào trường và dĩ nhiên Cát Tường kè kè đi ngay bên cạnh. Nhã Thanh và Phụng thì đi sau đó một quãng.
- Nhìn kìa, Hoàng Tử lại đi với Công Chúa – Hs1
- Hai người họ sứng đôi thật! Nhưng nghe nói hai người chỉ là bạn thì phải – Hs2
- Có khi nào hai người đó bí mật hẹn hò nhưng nói chỉ là bạn không nhỉ? – Hs3
- Nghi lắm! Sáng nào cũng thấy đi cùng nhau – Hs4
- Thật là làm cho người ta vừa ngưỡng một vừa ghen tị - Hs5
Nhã Thanh lại phải nghe những lời nói làm cô không vui rồi.
Lớp 12a3
Phụng để cặp xuống rồi chạy lên chỗ Nhã Thanh ngồi nói chuyện. Cả hai đang cười cười nói nói thì Việt Lĩnh xuất hiện.
- Hôm qua 2 cậu đi đâu vậy? Tớ đến nhà tìm nhưng Hoàng Tử bảo 2 cậu đã ra ngoài. Gọi điện thoại thì không được – Việt Lĩnh phụng phịu.
- Bọn tớ đâu…
- Chắc lúc đó Phụng và tớ đến bác sỹ xem qua vết thương – Nhã Thanh nhanh nhẩu cắt lời Phụng.
- Bác sỹ nói sao? – Việt Lĩnh khẩn chương.
- Bác sỹ nói không sao. Nhưng không được hoạt động mạnh – Phụng phối hợp với Nhã Thanh ngay lập tức.
- Vậy thì hay quá! – Việt Lĩnh cười tươi.
Nhã Thanh đã nói dối Việt Lĩnh vì cô biết nếu để Việt Lĩnh biết chuyện cô và Phụng ở trong nhà nhưng Hoàng Nam không cho gặp thì chắc chắn sẽ có chuyện lớn. Nhã Thanh đang bảo về Hoàng Nam, Phụng nhận ra điều đó nên đã giúp Nhã Thanh nói dối.
Rất đông học sinh đang tập trung ở sân thi đấu đa năng của trường theo dõi trận đấu bóng rổ giao lưu giữa lớp 12a1 và 12a2. Nhóm MBB cũng có ở đây hơn nữa còn ngồi ở hàng ghế gần sân nhất. Cát Tường đương nhiên cũng có mặt vì có Hoàng Nam thi đấu mà.
Trận đấu không hề gay cấn vì rõ ràng lớp 12a1 nổi bật hơn hoàn toàn. Hoàng Nam thể hiện rất tốt phong độ của mình. Cậu luôn là người lên rổ ra lấy điểm cho đội.
- Hoàng Tử thật là tuyệt quá! – N~s1
- Trường chúng ta có Hoàng Tử và Quỷ Vương quả là một niềm hạnh phúc! – N~s2
Những tiếng khen không ngớt vang lên. Toàn bộ nữ sinh đều nhìn Hoàng Nam bằng ánh mắt đắm đuối.
- Vèo!!! – Trái bóng bay đến chỗ nhóm MBB với tốc độ rất nhanh và lực phát ra không nhẹ.
- Bộp!!! – Trái bóng bay thẳng vào mặt nhỏ thủ lĩnh. Với tính cách của nhỏ đó thì nó đã xé cái thằng ném bóng vào mặt nó ra làm trăm mảnh rồi. Nhưng không! Nó vẫn cười nụ cười “mê trai”, mắt long lanh dù máu mũi đang chảy ròng ròng.
- Hoàng Tử, em không sao đâu! Anh không cần phải xin lỗi – Nhỏ thủ lĩnh nói với Hoàng Nam khi cậu chạy đến lấy lại trái bóng.
- Tôi đâu có định xin lỗi – Hoàng Nam nói rồi giựt trái bóng trong tay nhỏ thủ lĩnh và quay lại sân.
- Sao thái độ của Hoàng Nam lại như thế? Cậu ấy nổi tiếng thân thiện mà – Cát Tường đứng gần đó theo dõi toàn bộ sự việc thì nghĩ thầm.
- Không lẽ là vì…
Chính Hoàng Nam cũng không hiểu sao cậu lại cảm thấy ghét nhóm MBB đến thế. Nhìn thấy thôi là đã muốn đánh cho một
trận rồi.
Thiên Thần
9:00 PM
Hôm nay Cát Tường cùng ba mình đi dự tiệc, Nhã Thanh đi với Phụng nên chỉ có mình Hoàng Nam ăn tối. Ăn xong cậu loanh quanh trong phòng khách mà không về phòng học bài. Hoàng Nam đang đợi Nhã Thanh ^^
Cuối cùng Nhã Thanh cũng về đến.
- Đi đâu về vậy? – Hoàng Nam hỏi bằng giọng thờ ơ.
- Đến nhà Phụng chơi – Nhã Thanh trả lời.
- Xin lỗi! – Hoàng Nam nói.
- Xin lỗi? Về chuyện gì? – Nhã Thanh chau mày.
- Vì… vì đã hiểu lầm cậu – Hoàng Nam lúng túng.
- Cậu hiểu lầm tôi cái gì? – Nhã Thanh không hiểu gì. Cô nhìn Hoàng Nam bằng đôi mắt tròn xoe.
- Sao cậu thích làm khó người khác thế hả? – Hoàng Nam cáu.
- Tôi làm gì cậu? Tôi chẳng hiểu cậu xin lỗi về chuyện gì nữa – Nhã Thanh ngơ ngác.
- Cậu bị nhóm MBB đánh phải nằm lại phòng Phụng nhưng tôi cứ nghĩ cậu qua đêm bên ngoài cùng Quỷ Vương, tôi xin lỗi – Hoàng Nam quay lưng lại và nói. Cậu không dám đối diện với Nhã Thanh vì cậu đang rất ngại.
- Không sao! Cậu không cần phải như vậy. Đừng làm tôi hiểu lầm rằng cậu thật sự tốt với tôi – Nhã Thanh nói bằng giọng lạnh lùng. Cô đang nghĩ Hoàng Nam nấu cháo cho cô, cho cô uống thuốc và còn dành chỗ trên xe bus cho cô là vì cảm thấy có lỗi với cô. Một cảm giác hụt hẫng dâng lên trong lòng Nhã Thanh.
- Hóa ra cậu đã hiểu lầm rằng tôi thật lòng tốt với cậu à? Trí tưởng tượng của cậu phong phú thật đấy – Hoàng Nam nói bằng giọng mỉa mai. Vì cậu bị Nhã Thanh nói trúng tim đen, cảm thấy tự ái nên mới vậy thôi.
- Cậu nói đúng! Tôi điên rồi! Tôi gần như quên mất cậu rất hận tôi – Nhã Thanh cười chua chát.
- Vậy thì phiền cậu đừng bao giờ quên nữa. Cậu là người hại ૮ɦếƭ Bảo Nam, đừng mơ tôi tốt với cậu – Câu nói của Hoàng Nam không phải để nhắc Nhã Thanh mà là Hoàng Nam đang tự nhắc mình.
- Đúng. Chính là tôi đã hại ૮ɦếƭ Bảo Nam. Vậy nên cậu hãy trút hết oán hận lên tôi đi! Chỉ cần cậu cảm thấy thoải mái.
- Cậu yên tâm. Tôi sẽ làm như vậy. Cậu đã mang tình cảm của em trai tôi ra đùa giỡn làm nó tổn thương đến mức phải tự tử. Tôi sẽ không để cậu sống thoải mái đâu – Hoàng Nam nghiến răng.
- Hãy cứ làm những gì cậu muốn. Tôi đáng bị như vậy.
Hoàng Nam không nói gì mà bỏ về phòng và đóng sầm cửa lại. Cậu cảm thấy tức giận. Là tức giận với bản thân mình. Cậu xém chút quên mất Nhã Thanh là người hại ૮ɦếƭ Bảo Nam.
Nhã Thanh cũng lầm lũi trở về phòng mình. Cô đang tự trách mình tại sao lại nuôi hy vọng vô lí như vậy. Cô trông mong gì ở Hoàng Nam cơ chứ?
Nhã Thanh và Hoàng Nam không hay biết sự hiện diện của một người nữa và đã nghe toàn bộ cuộc nói chuyện của hai người. Đó là Cát Tường. Cát Tường đang đi lên cầu thang và vô tình nghe thấy toàn bộ.
- Bảo Nam là tên của người em sinh đôi đã ૮ɦếƭ của Hoàng Nam mà – Cát Tường nghĩ thầm.
- Nhã Thanh hại ૮ɦếƭ Bảo Nam sao?
- Thế tại sao Hoàng Nam lại đối xử với nó như vậy? Đáng ra cậu ấy phải Gi*t ૮ɦếƭ nó rồi chứ.
- Linh cảm của mình luôn chính xác. Hoàng Nam thích Nhã Thanh.
- Hoàng Nhã Thanh, mày đúng là con cáo già. Hai anh em họ đều phải lòng mày. Nhưng tao sẽ không để mày có được Hoàng Nam đâu.
- Hoàng Tử thì phải đi với Công Chúa và tao chính là Công Chúa.
- Mày đừng trách tao độc ác – Cát Tường cười, nụ cười đáng sợ.