Nhã Thanh tỉnh dậy đã thấy Phụng đang đứng bên bức tường bằng kính trong phòng cô.
- Cậu đến hồi nào vậy? – Nhã Thanh hỏi bằng giọng yếu ớt.
- Cậu tỉnh rồi đấy à? Làm tớ lo muốn ૮ɦếƭ! – Phụng chạy đến ngồi bên giường Nhã Thanh.
- Cậu không đi học sao? – Nhã Thanh hỏi.
- Cậu thế này thì tớ đi học thế nào được? Có đói bụng không? Tớ đi nấu cháo cho cậu ăn nhé! – Phụng cười hiền.
- Thôi được rồi. Tớ không đói đâu.
- Không đói cái gì mà không đói – Phụng làm bộ nghiêm mặt rồi đi ra khỏi phòng.
- Ở yên đây nhé! – Phụng ló đầu vào dặn dò.
- Yên tâm đi! Tớ không bốc hơi được đâu – Nhã Thanh cười.
Nhã Thanh bắt đầu cảm thấy băn khoăn trong lòng. Cô muốn làm bạn với Phụng nhưng lại sợ. Cô nghĩ về Uyển Thy, nghĩ về những gì Uyển Thy đã nói. Xem ra ký ức trong lòng Nhã Thanh chưa bao giờ nguôi ngoai.
- Hoàng Tử? Hoàng Tử? – Phụng vừa đi trong nhà vừa gọi.
- Nhã Thanh xảy ra chuyện gì à? – Hoàng Nam nghe tiếng phụng gọi thì hốt hoảng chạy ra từ trong nhà bếp. Cậu còn mặc nguyên cái tạp giề, tay cầm cái vá ^^
- Không có – Phụng cười cười. Cái dáng vẻ bây giờ của Hoàng Nam không cười để làm gì chứ? Ngộ nghĩnh và đáng yêu cực ^^
- Không có gì sao gọi như cháy nhà vậy? – Hoàng Nam cau có.
- Tôi muốn hỏi cậu gạo và soong nồi ở đâu để tôi nấu cháo cho Nhã Thanh.
- Đang… đang nấu rồi – Hoàng Nam lúng túng rồi bỏ vào bếp để Phụng không thấy gương mặt đỏ bừng của cậu. Thì ra nãy giờ cu cậu đã đi chợ mua thịt và đang loay hoay nấu cháo cho Nhã Thanh ^^
Phụng cũng đi vào bếp theo Hoàng Nam.
- Tôi thật không ngờ hai người là một cặp đó! – Phụng nói.
- Có vấn đề gì à? – Hoàng Nam hỏi lạnh.
- À không. Chỉ là trước giờ cứ nghĩ Nhã Thanh và Quỷ Vương một cặp – Phụng nhún vai.
- Cái gì chứ? – Hoàng Nam chau mày.
- Không phải, ý tôi không phải vậy. Nhã Thanh không có phản bội cậu đâu. Hôm vừa rồi lúc sốt đến mê sảng cậu ấy gọi tên cậu đấy.
- Nhã Thanh gọi tên tôi? – Hoàng Nam ngạc nhiên. Một cảm giác vui mừng bất ngờ ùa về trong cậu.
- Phải! Cậu ấy cứ gọi tên cậu hoài – Phụng gật gật cái đầu.
Hoàng Nam đang cố để không nở một nụ cười. Cậu cũng không hiểu tại sao lại vui một cách vô lí như vậy khi nghe việc Nhã Thanh gọi tên cậu.
- Mà sao hôm nay cậu không đi học vậy? Vì lo lắng cho bạn gái à? – Phụng nhìn Hoàng Nam, ánh mắt thăm dò.
- Làm… làm gì có. Người lạ vô nhà thì… tôi phải coi nhà chứ - Hoàng Nam cãi.
- Thế sao mặt cậu lại đỏ lên thế kia? – Phụng trêu trọc.
- Vì… đứng gần bếp lâu quá nên vậy đấy – Hoàng Nam nói rồi ấn cái vá vào tay Phụng. Đồng thời, cậu cởi tạp giề ra rồi quàng lên cổ Phụng. Hoàng Nam bỏ lên phòng để tránh những câu hỏi “nổ não” của Phụng. Vừa đi cậu vừa cười. Trong lòng cậu đang lâng lâng một cảm giác khó tả. Tim cũng đập nhanh hơn.
…………
- Nhã Thanh à, ăn cháo đi! – Phụng bê chén cháo vào phòng Nhã Thanh.
- Sao nấu nhanh quá vậy? – Nhã Thanh ngơ mặt hỏi.
- Tớ đâu có nấu đâu. Hoàng Tử nấu đó – Phụng cười, nụ cười hàm ý.
- Hoàng Tử? Hoàng Tử là ai? – Nhã Thanh ngơ ngác.
- Cậu còn giả bộ nữa hả? Tớ biết hết rồi. Đừng có chối tớ! Hôm nay vì cậu mà cậu ấy nghỉ học đấy – Phụng lại cười.
- Cậu đang nói Hoàng Nam à? – Nhã Thanh hỏi. Thì nhà này có mỗi mình Hoàng Nam là con trai. Nếu nói là Hoàng Tử thì chỉ có Hoàng Nam chứ còn ai vào đây nữa.
- Phải! Công nhận cậu kín tiếng thật đấy. Cả trường cứ nghĩ cậu quen với Quỷ Vương, ai ngờ cậu quen với Hoàng Tử.
- Tớ quen với Hoàng Nam hồi nào? – Nhã Thanh từ ngơ ngác cho đến ngơ ngác.
- Này, đừng có chối nữa. Tớ đã thấy hết rồi. Ban nãy cậu ấy mớm thuốc cho cậu trông rất tình cảm. Tớ cứ nghĩ những cảnh như thế chỉ có trong phim thôi chứ. Tuyệt vời! – Phụng nói, mắt long lanh.
- Cậu nói Hoàng Nam mớm thuốc cho tớ? – Nhã Thanh tiếp tục ngơ ngác.
- Phải.
- “Đưa cho tôi” – Phụng giả giọng của Hoàng Nam, nhại lại cậu nói của cậu lúc đó rồi làm hành động giống hệt Hoàng Nam khi đó. Sau đó cô phá lên cười thích thú.
- Gì chứ! Cậu ta không mớm thuốc độc cho tớ là may lắm rồi – Nhã Thanh nhếch môi (nhếch môi thôi nhé, không phải cười nhếch môi đâu), gật gật cái đầu.
- Đang mắng yêu à? – Phụng trêu chọc.
- Mắng yêu cái gì? Không phải như cậu nghĩ đâu – Nhã Thanh cố cãi nhưng trong lòng đang vui mừng ghê lắm ^^
Chuông cửa nhà Hoàng Nam vang lên. Hoàng Nam ra mở cửa và ngay lập tức mặt cậu đanh lại.
- Cậu đến có việc gì? – Hoàng Nam hỏi, giọng lạnh lùng.
- Vì không thấy Nhã Thanh và Phụng đến trường nên tôi đến – Việt Lĩnh nói, giọng cũng lạnh không kém. Việt Lĩnh với Hoàng Nam từ trước đến giờ vốn nước sông không phạm nước giếng nhưng sao lần này đột nhiên hai người lại gườm nhau như 2 con mãnh thú đang tranh giành lãnh thổ vậy.
- Hai người họ không có ở đây. Ra ngoài rồi – Hoàng Nam hỏi rồi đóng cổng đi vào nhà.
- Thái độ gì vậy chứ? – Việt Lĩnh cau có.
Việt Lĩnh lấy điện thoại ra gọi cho Nhã Thanh nhưng Nhã Thanh khóa máy. Thật ra là vì mấy ngày nay Nhã Thanh bỏ điện thoại trong cặp, điện thoại hết pin mà Nhã Thanh quên không sạc. Việt Lĩnh gọi cho Phụng thì gọi hoài Phụng không mắt máy. Vì điện thoại Phụng đang để chế độ rung và để trong cặp. Còn cặp của Phụng thì đang quăng ở góc phòng của Nhã Thanh. Việt Lĩnh đành lầm lũi trở về. Nhìn dáng vẻ u dột đến thương T_____T
………….
- Cậu nói thật chứ? – Phụng chau mày hỏi Nhã Thanh.
- Tớ xạo cậu làm gì?
- Vậy là không phải cậu đang quen với Hoàng Tử, cũng không phải cậu quen với Quỷ Vương sao? – Giọng Phụng cao ✓út.
- Ừ, không phải.
- Này, tiêu chuẩn của cậu có phải cao quá không? Hai chàng trai tuyệt như vậy thích cậu mà cậu không chọn lấy 1 người à? Hay vì cả hai cùng tốt nên đang phân vân?
- Tiêu chuẩn cao gì chứ? Đối với Việt Lĩnh tớ không chắc đó có phải là tình yêu không.
- Cậu cảm thấy như thế nào đối với Quỷ Vương?
- Hm… tin tưởng, cảm kích, cảm giác thân thuộc – Nhã Thanh liệt kê và đưa bàn tay trái lên đếm.
- Hết rồi à?
- Ừ
- Còn đối với Hoàng Nam?
- Hoàng Nam không dính dáng gì đâu – Nhã Thanh trả lời, giọng buồn buồn.
- Sao không? Cậu ta thích cậu mà – Phụng chau mày.
- Không có chuyện đó đâu. Cậu ấy hận mình còn không hết ấy chứ.
- Hận? Tại sao lại hận? Nhưng biểu hiện lúc nãy của cậu ấy không giống như là đang hận cậu.
- Có lẽ đó là cách cậu ấy thể hiện sự hận thù – Nhã Thanh nhún vai.
- Nói tào lao gì đấy? Làm gì có ai thể hiện sự hận thù bằng cách cho kẻ thù uống thuốc bằng miệng, rồi còn nấu cháo cho kẻ thù ăn nữa? Đó là những hành động chỉ dành cho bạn gái thôi – Phụng nói chắc nịch.
- Mà tại sao cậu lại nói Hoàng Tử hận cậu? Nói cho tớ nghe đi! – Phụng nói, mắt long lanh.
- Không có gì đâu, cậu đừng quan tâm.
- Hoàng Nhã Thanh, cậu nói vậy là sao chứ? Cậu có coi tớ là bạn không? – Phụng cáu.
- Cậu coi tớ là bạn sao? – Nhã Thanh nói, giọng buồn bã.
- Cậu hỏi gì lạ vậy? Không coi cậu là bạn thì tớ ở đây chăm sóc lo lắng cho cậu làm gì? Tớ đâu phải nhà từ thiện – Phụng có vẻ giận.
- Vậy tớ sẽ kể cho cậu nghe chuyện này. Nghe xong cậu sẽ không muốn làm bạn với tới nữa đâu.
Nhã Thanh bắt đầu kể cho Phụng nghe chuyện của Bảo Nam và Uyển Thy. Phụng đã lắng nghe một cách rất thật lòng.
- Con ngốc này! Cậu phải nói rõ với Hoàng Tử chứ? Sao có thể im lặng và chịu đựng như vậy chứ? – Phụng nổi giận sau khi nghe xong cậu chuyện.
- Nói cái gì? Dù sao cũng là vì tớ mà Bảo Nam ૮ɦếƭ – Nhã Thanh buồn bã.
- Không được! Cậu không nói thì để tớ nói – Phụng đứng bật dậy.
- Không được! Tớ đã hứa là sẽ không nói ra. Cậu đừng nói gì hết – Nhã Thanh níu tay Phụng, gương mặt khổ sở.
- Tớ không thể nhìn bạn mình chịu đựng như vậy được – Phụng nhìn Nhã Thanh bằng ánh mắt đau buồn.
- Cậu vẫn coi tớ là bạn sao? – Nhã Thanh nói, giọng cảm kích.
- Phải, tớ vẫn coi cậu là bạn. Dù thế nào tớ cũng vẫn coi cậu là bạn. Là ngôi sao may mắn của tớ - Phụng nói chắc nịch.
- Nếu coi tớ là bạn thì cậu tuyệt đối không được nói chuyện tớ vừa kể cho cậu với bất cứ ai – Nhã Thanh nói, giọng kiên quyết.
- Hm… vậy tớ sẽ không nói – Phụng đành chịu thua, cô ngồi xuống giường.
- Nhưng cậu hãy trả lời tớ một cách thành thật! Cậu có thích Hoàng Tử không? – Phụng nhìn sâu vào mắt Nhã Thanh.
- Tớ… tớ - Nhã Thanh ấp úng, mặt đỏ dần lên.
- Tớ hiểu rồi. Nếu cậu cứ như thế này Hoàng Tử sẽ vào tay người khác đấy.
- Tớ biết. Tờ cũng không mong Hoàng Nam sẽ thuộc về tớ. Tớ chỉ hy vọng cậu ấy trút hết hận thù rồi sẽ thỏai mái mà sống vì ôm hận trong lòng thật sứ rất mệt mỏi – Nhã Thanh nói, đôi mắt bi thương đến cùng cực.
- Người bạn ngốc của tớ - Phụng ôm Nhã Thanh.