Nhã Thanh mở mắt ra, trời đã chập tối. Vết thương của Nhã Thanh đang nhức nhối vì hôm nay cô di chuyển. Nhã Thanh với tay mở đèn một cách khó khăn.
Giật mình! Một bóng người đang ngồi lù lù bên giường. Đó là Hoàng Nam, cậu đang ngồi khoanh chân trên giường Nhã Thanh.
- Cậu vô từ khi nào vậy? – Nhã Thanh hỏi. Cố gắng ngồi dậy.
- Cậu làm gì mà ngủ say quá vậy? – Hoàng Nam hỏi, giọng điệu không có vẻ như đang hỏi thăm.
- Tôi hơi mệt!
- Làm gì quá sức à? – Hoàng Nam mỉa mai.
- Cậu muốn nói gì? – Nhã Thanh chau mày.
- Cậu làm tôi bất ngờ đấy Hoàng Nhã Thanh. Tôi chỉ nghĩ cậu là người thích đem tình cảm của người khác ra đùa giỡn. Không ngờ cậu còn là hạng con gái dễ dãi.
- Tại sao cậu lại nói như vậy? – Nhã Thanh cảm thấy trong lòng đau nhói. Cô buồn vì câu nói của Hoàng Nam.
- Cậu còn không biết sao? Hai đêm không về nhà, cậu giải thích sao đây?
- Tôi không có lý do gì phải giải thích với cậu – Nhã Thanh chợt cảm thấy tức ghê gớm. Cô mong Hoàng Nam hỏi thăm cô xem vì sao 2 ngày không về nhà, nhưng đâu phải hỏi theo cái kiểu này.
- Không có gì để giải thích sao? Hay là không thể giải thích. Cũng phải thôi! Làm sao có thể thừa tự nhận mình qua đêm cùng người con trai khác – Hoàng Nam cười đểu.
- Cậu đang nói cái gì vậy? – Nhã Thanh chau mày.
- Tôi nói gì cậu còn không hiểu sao? Rốt cuộc cậu còn muốn giả vờ ngây ngô đến khi nào? Che giấu một con quỷ
sau bộ mặt thiên sứ giả tạo, cậu làm tôi buồn nôn! – Hoàng Nam lớn tiếng.
- Chát! – Nhã Thanh tát Hoàng Nam. Nước mắt Nhã Thanh bắt đầu rơi lã chã. Cô không đau lòng vì những lời vừa nghe mà đau vì những lời đó thốt ra từ miệng Hoàng Nam.
- Làm bộ đáng thương cũng giống thật đấy! Tôi thật khâm phục cậu! Nếu không phải tôi may mắn biết rõ bộ mặt của cậu thì cũng đã bị những giọt nước mắt dơ bẩn kia làm động lòng rồi.
- Ra ngoài! – Nhã Thanh quát lên.
Hoàng Nam chồm tới hôn Nhã Thanh.
- Chát! – Nhã Thanh đẩy Hoàng Nam ra và tát cậu.
- Giờ lại làm bộ cao giá sao? Giá của cậu bao nhiêu vậy? Nó đi! Tôi sẽ trả - Hoàng Nam nhìn Nhã Thanh bằng ánh mắt khinh bỉ.
- Ra ngoài ngay đi! – Nhã Thanh hét lên.
- Tại sao thằng đó được mà tôi lại không được? – Hoàng Nam quát.
- Rốt cuộc là cậu muốn nói cái gì? Tôi thật sự không hiểu cậu muốn gì – Nhã Thanh nói, giọng lạc đi vì cô đang khóc.
- Không hiểu sao? Nếu cậu đã có ý giả vờ ngây thơ đến cùng thì tôi sẽ phối hợp với cậu. Tôi sẽ giải thích cho cậu hiểu vậy – Hoàng Nam nói rồi cởi từng nút áo của chiếc áo somi màu nâu đang mặc trên người. Cơ иgự¢ săn chắc và những múi cơ bụng dần dần hiện ra. Một body chuẩn! (>< xấu hổ quá)
- Cậu muốn làm gì? – Nhã Thanh nói, ánh mắt hoang mang.
Hoàng Nam chồm đến Nhã Thanh như một con mãnh thú vồ lấy con mồi của mình. Mạnh bạo và đầy uy lực. Cậu hôn Nhã Thanh một cách тһô Ьạᴏ.
- Aaaaa! – Hoàng Nam ngừng hôn Nhã Thanh. Cậu đưa tay lên lau môi mình. Máu! Nhã Thanh cắn Hoàng Nam chảy máu.
Nhã Thanh cứ nghĩ bị đau, Hoàng Nam sẽ dừng lại nhưng không ngờ cậu còn nổi điên hơn. Hoàng Nam không hôn môi Nhã Thanh vữa mà hôn mạnh lên cổ cô. Những nụ hôn của cậu đều để lại dấu trên cổ Nhã Thanh.
- Hoàng Nam cậu làm gì vậy? Bỏ tôi ra! – Nhã Thanh hét lên. Cố gắng vùng vẫy. Các vết thương của cô đau buốt và bắt đầu chảy máu nhiều hơn.
Hoàng Nam không thèm để ý đến Nhã Thanh.
- Buông tôi ra! Sao cậu lại đối sử với tôi như vậy chứ? – Nhã Thanh hét lên. Nước mắt cô chảy ra nhiều hơn. Nước mắt chảy xuống cổ làm ướt đẫm một bên má của Hoàng Nam, nhưng cậu vẫn không thèm để ý.
Nhã Thanh cố gắng vùng vẫy nhưng vô ích. Cô biết với sức lực của mình thì không cách nào chống lại Hoàng Nam. Mệt mỏi! Đau đớn! Tủi nhục! Thất vọng! Nhã Thanh thả lỏng người. Cô thôi vùng vẫy và hoàn toàn buông xuôi.
Hoàng Nam thấy Nhã Thanh không cử động nữa thì cậu dừng lại.
- Nét mặt đó là sao chứ? – Hoàng Nam nhìn chằm chằm vào Nhã Thanh. Trước mặt cậu là một cái xác vô hồn. Đôi mắt trống rỗng. Nét mặt không chút biểu cảm. Giống như là đã ૮ɦếƭ.
- Cô ghét tôi đến vậy sao? – Hoàng Nam hỏi, giọng cậu hơi nghẹn lại nhưng Nhã Thanh không nghe ra điều đó.
- ……….
- Chẳng vui tí nào! – Hoàng Nam quát lên rồi bỏ ra ngoài.
Hoàng Nam vừa mở của phòng thì gặp Nhã Thanh đi từ đầu cầu thang đi đến. Hoàng Nam đi vụt qua cô mà không nói gì.
- Sao cậu ấy lại đi ra từ phòng Nhã Thanh? Nó về rồi sao? Mà sao quần áo cậu ấy lại thế này? – Cát Tường nghĩ thầm. (Hoàng Nam đang mặc áo somi nhưng không cài cúc)
- Không lẽ… - Cát Tường trợn mắt và sau một giây, đôi mắt ấy chuyển thành giận dữ.
Nhã Thanh co người lại. Ôm lấy cơ thể dầy vết thương của mình. Vết thương sau lưng cô nhức nhối và máu chảy ra thấm ướt ra giường. Nhã Thanh chỉ nằm đó. Trơ ra như gỗ đá. Không một giọt nước mắt. Một lúc sau, Nhã Thanh đứng dậy và đi vào phòng tắm. Nhã Thanh muốn tắm, cô nghĩ nằm ngâm mình trong nước nóng sẽ thấy khá hơn. Nhã Thanh xả nước đầy bồn tắm và nằm ngâm mình. Nước trong bồn nhanh chóng chuyển sang màu đỏ.
- Xoảng – Tiếng kính vỡ vang ra từ phòng Hoàng Nam, là do Hoàng Nam vừa đấm vào tấm gương ở cửa tủ đựng đồ. Máu bắt đầu chảy ra và nhỏ xuống sàn.
- Rốt cuộc là mày đang làm cái gì vậy Trần Hoàng Nam – Hoàng Nam lẩm bẩm.
- Rốt cuộc là mày muốn gì chứ? Nếu đã muốn làm tổn thương cô ta thì phải làm tới cùng chứ. Tại sao lại đau lòng khi thấy cô ta như vậy?
Mới sáng sớm chuông cửa nhà Hoàng Nam đã vang lên liên tục.
- Làm gì vậy? Muốn phá chuông sao? – Hoàng Nam ra mở cửa, nét mặt cau có. Trước mặt cậu là một nữ sinh mặc đồng phục của Huyền Thoại nhưng nhìn lạ hoắc. Đó là Phụng. Là Việt Lĩnh dẫn Phụng đến nhưng cậu đã đi ngay sau đó rồi.
- Hoàng Tử của Huyền Thoại? – Phụng há hốc miệng ngạc nhiên.
Hoàng Nam chau mày nhìn con nhỏ đang đứng phía trước mình.
- Sao cậu lại ở đây? Không phải Nhã Thanh sống ở đây sao? – Phụng tròn mắt hỏi.
- Tìm Hoàng Nhã Thanh à? Trong nhà – Hoàng Nam cau có.
- Hoàng Tử cũng sống ở đây sao? Vậy Nhã Thanh sống cùng Hoàng Tử sao? Vậy cái tên “Hoàng Nam” hôm đó Nhã Thanh gọi là Hoàng Tử sao? – Phụng theo Hoàng Nam vô nhà, vừa đi vừa ngẫm nghĩ.
Phụng vừa lên tới lầu hai thì gặp Cát Tường đi xuống từ lầu 3.
- Ơ? Cả Công Chúa cũng ở đây à? – Phụng ngạc nhiên.
- Ai đây? – Cát Tường hỏi Hoàng Nam.
- Bạn của Nhã Thanh – Hoàng Nam nói, giọng ngang phè.
- Nhã Thanh đâu rồi? – Phụng hỏi.
- Nhã Thanh đang trên phòng. Cậu ấy sẽ xuống bây giờ thôi – Cát Tường cười, nụ cười thân thiện nổi da gà.
- Cậu ấy sẽ không xuống đâu. Hãy đưa tôi đến phòng Nhã Thanh đi – Phụng nói.
- Nói vậy là sao chứ? Sẽ không xuống? Bị gì mà không xuống. Không lẽ bị đánh què luôn rồi sao? – Cát Tường nghĩ thầm. Xém chút nữa là nở nụ cười đắc ý luôn rồi.
- Khoan đã. Nhóm Ma 乃úp Bê nói bị một đứa con gái da nâu, tóc tém đến cứu Nhã Thanh, không lẽ là con nhỏ này –
Cát Tường nhìn Phụng một lượt từ trên xuống dưới, từ dưới lên trên.
- Này, ai đó đưa tôi đến phòng Nhã Thanh đi! – Phụng cáu.
- Theo tôi – Hoàng Nam nói rồi đi trước. Phụng lẽo đẽo theo sau.
- Ở trong này nè – Hoàng Nam chỉ tay vào cánh cửa phòng Nhã Thanh, cậu không có ý vào trong.
- Cám ơn! – Phụng nói rồi mở cửa đi vào.
- Trời ơi Nhã Thanh! Cậu sao thế này? – Phụng hét lên.
- Trời ơi Nhã Thanh! Cậu sao thế này? – Phụng hét lên. Hoàng Nam nghe thấy lập tức lao vào phòng. Nhã Thanh đang nằm gục dưới sàn. Lưng áo đẫm máu.
Hoàng Nam lao đến đỡ Nhã Thanh dậy.
- Chuyện này là thế nào? Mau gọi xe cứu thương đi! – Hoàng Nam hét lên, đôi mắt hoang mang sợ sệt.
- Nhã Thanh rất ghét bệnh viện. Bế cậu ấy lên giường trước đi!
- Làm như vậy ổn không? – Hoàng Nam vừa hỏi vừa bế Nhã Thanh lên. Cậu đặt cô lên giường một cách cẩn thận như sợ nếu mạnh tay Nhã Thanh sẽ vỡ tan.
- Hôm qua đã khá hơn rồi. Sao hôm nay lại thành ra thế này chứ? – Phụng lo lắng.
- Hôm qua? Hôm qua cậu ở cùng Nhã Thanh sao? – Hoàng Nam chau mày.
- Phải. Cậu ấy nằm ở phòng tôi hai ngày vừa rồi – Phụng nói mà không nhìn Hoàng Nam, cô đang nhìn Nhã Thanh đầy lo lắng.
- Nói vậy không phải đi với Quỷ Vương sao? – Hoàng Nam trợn mắt.
- Làm gì có? Nhã Thanh bị nhóm Ma 乃úp Bê dùng dao lam đánh bị thương nặng. Nằm ở phòng tôi hai ngày nay mà – Phụng nhìn Hoàng Nam bằng đôi mắt ngơ ngác.
- Vậy sao hôm qua Nhã Thanh về cùng Quỷ Vương?
- Vì tôi bận việc không đưa cậu ấy về được nên nhờ Quỷ Vương. Mà cậu hỏi nhiều như vậy làm gì? Mau ra ngoài đi! Tôi cần giúp Nhã Thanh bôi thuốc – Phụng xua tay.
Hoàng Nam cúi đầu lầm lũi đi ra ngoài.
- Mình đã hiểu lầm sao? – Hoàng Nam đang cảm thấy tội lỗi vô cùng.
- Vết thương của Nhã Thanh nặng hơn có lẽ cũng tại mình – Hoàng Nam dằn vặt.
- Hoàng Nam à, chúng ta đi học thôi! – Cát Tường đi đến khoác tay Hoàng Nam.
- Cậu đi đi! Hôm nay tôi mệt – Hoàng Nam rút tay ra khỏi tay Cát Tường rồi bỏ về phòng.
Trường Huyền Thoại
Sân thượng dãy lầu phía Tây.
Việt Lĩnh đang khoắc cây tuýt sắt trên vai. Trước mặt cậu là nhóm Ma 乃úp Bê đang đứng nép sát vào nhau. Điệu bộ sợ hãi.
- Tôi cho các người chọn. Nhảy xuống hay bị tôi đánh – Việt Lĩnh vỗ vỗ cây tuýp vào lòng bàn tay.
- Bọn… bọn em… làm gì… sai ạ? – Nhỏ thủ lĩnh hỏi một cách rụt rè.
- Sao các người dám ᴆụng đến Nhã Thanh? – Việt Lĩnh gằn giọng.
- Bọn… bọn em… thấy anh bị nhỏ Nhã Thanh làm tổn thương nên mới làm vậy ạ - Vẫn là nhỏ thủ lĩnh trả lời lí nhí.
- Các người nghĩ tôi là ai? Tôi cần các người bênh vực sao?
- Bọn em…
- Không nói nhiều nữa. Chọn đi! – Việt Lĩnh quát.
- Anh họ, anh thật quá đáng! – Một thành viên trong nhóm MBB hét lên làm cả Việt Lĩnh và nhóm MBB đều bất ngờ.
- Anh thấy Nhã Thanh bị bọn em đánh tâm trạng của anh thế nào? Tức giận? Cảm thấy bất lực? Đó cũng chính là cảm giác của bọn em khi thấy anh buồn bã vì nhỏ Nhã Thanh đó. Bọn em vì ai mà hành động như vậy? – Nhỏ em họ Việt Lĩnh hét lớn.
- Em nói hết rồi đấy. Em sẽ nhảy. Thà té ૮ɦếƭ còn hơn bị anh họ mình đánh ૮ɦếƭ – Nhỏ đó trèo lên lan can trước sự bàng hoàng của cả nhóm MBB.
- Vy Vy! – Việt Lĩnh hét lên rồi kéo mạnh tay em họ mình xuống. Vy Vy ngã vào lòng Việt Lĩnh.
- Được rồi. Anh xin lỗi! Từ nay em và bạn em đừng hành động như vậy nữa.
- Vì bọn… em… rất yêu… anh – Vy Vy thút thít.
- Dù là lí do gì từ nay cũng không được hành động như vậy nữa! – Việt Lĩnh nói, giọng nghiêm nghị nhưng là giọng điệu của anh trai đang dạy bảo em gái chứ không phải giọng điệu đe dọa.
Thiên Thần
- Cộc! Cộc! – Hoàng Nam gõ cửa phòng Nhã Thanh và Phụng ra mở cửa cho cậu.
- Có cần… tôi giúp gì không? – Hoàng Nam bặm môi.
- Không. Cám ơn cậu! – Phụng nói nhưng không nhìn Hoàng Nam. Cô đang đút một chất lỏng màu trắng ᴆục cho Nhã Thanh, nhưng xem ra không được, tất cả đều trào ra khỏi miệng Nhã Thanh.
- Cậu đang làm gì vậy?
- Tôi đang cho Nhã Thanh uống thuốc. Sợ cậu ấy không nuốt được cả viên nên tôi đã nghiền ra rồi pha với nước nhưng vẫn không được – Phụng nhăn mặt.
- Làm vậy không được đâu. Đưa cho tôi! – Hoàng Nam nói.
- Cậu có cách gì sao? – Phụng hỏi, nét mặt nghi ngờ nhưng vẫn đưa ly thuốc cho Hoàng Nam.
Hoàng Nam ngậm một miệng thuốc rồi cúi xuống truyền qua miệng cho Nhã Thanh trước sự ngỡ ngàng của Phụng.
- Cậu… cậu… - Phụng lắp bắp.
- Tôi làm sao? – Hoàng Nam hỏi.
- Hai người… hai người là một cặp à?
- Cậu thấy giống không? – Hoàng Nam cố tình tránh né không trả lời câu hỏi của Phụng.
- Giống! – Phụng gật gù cái đầu.
Hoàng Nam nở một nụ cười nửa miệng nhưng không phải là một nụ cười gian hay coi thường mà là một nụ cười thích thú. Cậu bỏ ra ngoài, gương mặt sáng ngời như đứa trẻ vừa được mẹ cho quà.
- Này, cứ thế mà đi sao? Trả lời đi chứ! Hai người là một cặp phải không? – Phụng nói với theo nhưng Hoàng Nam đã đi ra khỏi phòng rồi.