Tuyết Đen - Chương 16

Tác giả: Giao Chi

Học sinh lớp 12a3 mới sáng sớm đã được một phen từ ngạc nhiên đến ngạc nhiên. Vì hôm nay Việt Lĩnh là người đến sớm nhất lớp. Mọi người không biết đó thôi, thật ra đêm qua Việt Lĩnh đã ở trường đợi Nhã Thanh đấy. Cậu đã quyết định nếu hôm nay Nhã Thanh còn không xuất hiện cậu sẽ báo cảnh sát.
- Tớ đi học đây Nhã Thanh ơi – Phụng tươi cười nói. Hôm nay cô nàng rất vui vẻ, cũng đúng thôi vì từ hôm nay cô không việc gì phải cải trang nữa cả.
- Ủa? Tớ tưởng hôm nay cậu về nhà.
- Ừ, đi học về tớ sẽ chuyển về nhà.
- Phụng này, lát đi học về cậu lấy giùm tớ cái cặp nhé! Tớ vẫn còn để nó ở lớp học.
- Ừ được rồi. Cậu ăn cháo rồi uống thuốc đi nhé!
- Tớ biết rồi, cậu đi học đi!
Học sinh lớp 12a3 lại được dịp kinh ngạc tập 2 khi thấy một nữ sinh lạ hoắc đi vào lớp và đến ngồi cạnh Việt Lĩnh.
- Này, cậu là ai mà ngồi ở đó? – Một nữ sinh lên tiếng.
- Đây là chỗ của tôi – Phụng nghênh mặt vẻ thách thức.
- Con nhỏ này, đó là chỗ của “người lập dị” mà – Nữ sinh kia tỏ ra bực bội.
- Cái gì mà “người lập dị”? Đây là chỗ của tôi. Tôi chính là Lê Phụng – Phụng nhấn mạnh từng chữ.
- Mày đang nói nhảm gì đấy? Mày làm sao là con nhỏ Lê Phụng xấu xí ấy được.
Phụng không nói gì chỉ lấy trong cặp ra bộ tóc giả và đội lên đầu. Cô đeo cặp kính hằng ngày vẫn đeo vào. Vì Phụng nghĩ chắc chắn sẽ không ai tin cô nên cô mang theo đồ hóa trang để làm bằng chứng. Tất cả học sinh trong lớp đều mắt chữ O miệng chữ A chỉ trừ Việt Lĩnh. Nãy giờ Việt Lĩnh chỉ chăm chăm nhìn ra cửa lớp để đợi Nhã Thanh, cậu hoàn toàn không chú ý đến chuyện của Phụng.
Chuông tan học vang lên
Phụng đứng lên đi về và khi đi qua bàn Nhã Thanh, cô với tay lấy cái cặp của Nhã Thanh rồi quàng lên vai.
- Đứng lại đó! – Việt Lĩnh nói.
- Cậu gọi tôi sao? – Phụng quay lại nhìn Việt Lĩnh.
- Còn ai vào đây nữa – Việt Lĩnh nói bằng giọng đều đều và lạnh lùng. Học sinh đã về hết rồi, trong lớp còn mỗi Phụng và Việt Lĩnh thôi.
- Có chuyện gì à? – Phụng tròn mắt.
- Cậu định đem cặp của Nhã Thanh đi đâu vậy hả? – Việt Lĩnh gằn giọng.
- Nhã Thanh kêu tôi lấy cặp cho cậu ấy – Phụng nhún vai.
Việt Lĩnh lập tức lao tới nắm cổ áo Phụng.
- Cậu biết Nhã Thanh đang ở đâu à? Nói nhanh lên! Nhã Thanh đang ở đâu? – Việt Lĩnh khẩn chương.
- Bỏ tay ra khỏi cổ áo tôi! – Phụng cáu.
Việt Lĩnh buông tay ra.
- Nhã Thanh đang ở chỗ của tôi – Phụng nói.
- Cậu ấy làm gì ở đó?
- Nhã Thanh bị nhóm Ma 乃úp Bê đánh và bị thương nặng nên phải…
- Cái gì? Nhã Thanh bị thương? Đưa tôi đến chỗ Nhã Thanh ngay! – Phụng chưa nói hết câu thì Việt Lĩnh đã quát
lên.
- Đi theo tôi!
- Rầm – Cửa phòng Phụng bị Việt Lĩnh mở một cách mạnh tay. Nhã Thanh đang ngủ bị làm giật mình thức dậy.
- Này, cậu định phá cửa phòng tôi hả? – Phụng cằn nhằn nhưng Việt Lĩnh không thèm để ý. Cậu lao đến bên giường Nhã Thanh.
- Nhã Thanh à, cậu sao rồi? – Việt Lĩnh hỏi bằng giọng khẩn chương. Gương mặt lo lắng nhưng đôi mắt cậu bây giờ thật hiền.
- Tớ không sao? Sao cậu biết mà đến? – Nhã Thanh hỏi Việt Lĩnh.
- Phụng nói cho tớ biết. Cậu có biết tớ lo cho cậu lắm không? – Việt Lĩnh nắm tay Nhã Thanh, ghì chắt.
- Tớ xin lỗi! Xin lỗi vì đã nói những lời làm cậu buồn – Nhã Thanh mím môi.
- Tớ mới phải là người xin lỗi. Nếu tớ không giận và bỏ mặc cậu thì cậu đã không bị thế này – Việt Lĩnh nói, giọng rầu rĩ. Ban nãy trên đường từ lớp học về ký túc xá, Phụng đã kể cho Việt Lĩnh chuyện nhóm MBB làm với Nhã Thanh.
- Không phải vậy đâu. Là lỗi của tớ mà. Tại tớ nói ra những lời đó nên cậu mới giận.
- Nhã Thanh à, từ bây giờ dù cậu làm gì, cậu nói gì tớ cũng sẽ không bao giờ giận hay bỏ mặc cậu nữa. Tớ hứa đấy – Việt Lĩnh nói bằng giọng trầm ấm. Cậu dùng cả hai tay để nắm bàn tay nhỏ bé của Nhã Thanh.
- Này, hai cậu có thôi đi không? Tớ còn phải dọn dẹp đồ để về nhà nữa đấy – Phụng lên tiếng.
- À phải rồi. Để tớ giúp cậu – Nhã Thanh nói.
- Giúp cái gì mà giúp? Cậu cùng Quỷ Vương đi về đi! Tớ làm 1 mình được rồi. Cũng chẳng có bao nhiêu đồ.
- Vậy tôi sẽ đưa Nhã Thanh về - Việt Lĩnh nói.
- Xe Nhã Thanh đó, cậu chở Nhã Thanh về đi nhé! – Phụng chỉ vào chiếc xe đang dựng ở góc phòng.
- Trả xe thật à? – Nhã Thanh cười cười.
- Trả chứ mang về nhà làm gì? Ở nhà tớ có xe rồi.
- Vậy tớ về nhé!
- Ừ, cậu về đi!
Việt Lĩnh dắt xe ra khỏi phòng rồi quay vào bế Nhã Thanh lên xe ^^
- Này, cậu đi qua đêm vậy về nhà có bị la không đó? – Việt Lĩnh vừa lái xe vừa hỏi.
- Tớ ở trọ mà. Làm gì có ai mà la – Nhã Thanh trả lời.
- Ủa, vậy ba mẹ cậu đâu?
- Ba mẹ tớ á? Họ… ૮ɦếƭ hết rồi – Nhã Thanh nói, giọng buồn buồn.
- Tớ xin lỗi – Việt Lĩnh ái ngại.
- Không sao đâu. Đã lâu lắm rồi – Nhã Thanh cố tỏ ra vui vẻ.
Việt Lĩnh dừng xe trước cổng Thiên Thần rồi ấn chuông. Cậu rất ngạc nhiên khi thấy người ra mở của là Hoàng Nam.
- Hoàng tử Huyền Thoại? Sao cậu lại ở đây? – Việt Lĩnh ngơ ngác hỏi.
- Sao tôi lại không thể ở đây? – Hoàng Nam trả lời bằng giọng khó chịu rồi hằm hằm đi vào nhà.
- Chuyện này là sao? – Việt Lĩnh quay qua hỏi Nhã Thanh.
- Đây là nhà Hoàng Nam – Nhã Thanh nhún vai.
- Cậu thuê nhà Hoàng Tử?
- Ừ, hội trưởng Cát Tường cũng ở đây – Nhã Thanh gật gật cái đầu.
- Này, nhà tớ còn trống nhiều phòng lắm. Cậu đến đó thuê đi! Đừng thuê ở đây nữa – Việt Lĩnh phụng phịu.
- Cậu nói cái gì vậy? – Nhã Thanh bật cười. Cô trèo xuống xe một cách khó khăn.
Việt Lĩnh đi đến bế Nhã Thanh lên rồi đi vào trong nhà.
- Này, cậu làm gì vậy? Bỏ tớ xuống! – Nhã Thanh la oai oái.
- Yên nào! Cậu đang bị thương đấy. Để tớ giúp cậu. Phòng cậu ở đâu?
- Ở… lầu 3.
- Nếu Hoàng Nam thấy cảnh này cậu ấy sẽ phản ứng thế nào nhỉ? – Nhã Thanh nghĩ thầm và thôi vùng vẫy.
- Hai người đang làm gì vậy? – Hoàng Nam đang ngồi trong phòng khách, thấy Việt Lĩnh bế Nhã Thanh đi qua, cậu lên tiếng hỏi bằng giọng khó chịu.
- Nhìn không thấy à? – Việt Lĩnh trả lời.
- Đây là nhà tôi, mong hai cậu ý tứ một chút – Hoàng Nam gằn giọng rồi bỏ vào phòng, không quên đó cửa thật mạnh.
Việt Lĩnh bế Nhã Thanh lên phòng cô.
- Cậu nằm nghỉ ngơi đi! Tớ về đây – Việt Lĩnh nói.
- Cậu lấy xe tớ mà về.
- Không cần đâu. Tớ đi taxi được rồi. Làm biếng chạy xe! – Việt Lĩnh lè lưỡi.
- Ừ, vậy cậu về cẩn thận nhé!
Việt Lĩnh từ từ cúi xuống làm Nhã Thanh đứng hình. Nhã Thanh tưởng Việt Lĩnh sẽ hôn lên môi mình nhưng cuối cùng đôi môi ấy lại đặt lên trán Nhã Thanh. Việt Lĩnh mỉm cười dịu dàng rồi ra về.
- Cảm giác khác quá! Không giống như đối với Hoàng Nam – Nhã Thanh nghĩ thầm.
Trong khi đó Hoàng Nam đang mở nhạc ầm ầm trong phòng. Cậu hi vọng tiếng nhạc sẽ át đi tiếng gầm gừ của con mãnh thú trong lòng cậu. Nhưng có vẻ như không được rồi. Con mãnh thú càng ngày càng giận dữ hơn.
- Hoàng Nhã Thanh, quả nhiên cô đi cùng Quỷ Vương – Hoàng Nam nghiến răng.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc