Mới một tuần trôi qua mà đối với Nhã Thanh cứ như một thế kỷ dài đằng đẵng. Từ mệt mỏi cho tới mệt mỏi. Một tuần qua đã bòn rút của Nhã Thanh quá nhiều sức lực. Bị bạn bè cô lập. Chịu đựng những cái lườm quýt, những cái huých vai cố ý của các bạn cùng trường. Đó chưa phải là tất cả. Nhã Thanh buồn nôn khi Cát Tường tỏ ra thân thiện với mình trước mặt mọi người và trước mặt Hoàng Nam. Bây giờ trong mắt mọi người Nhã Thanh giống như con quỷ đang được “thiên thần Cát Tường” ban phát sự khoan dung. Tởm lợm!
Nhưng điều làm Nhã Thanh mệt mỏi nhất là việc xác định tình cảm với Hoàng Nam. Rốt cuộc cô yêu Trần Hoàng Nam hay là yêu Trần Hoàng Nam – NGƯỜI ANH SINH ĐÔI CỦA TRẦN BẢO NAM. Thế nhưng sáng nay, sau một đêm thức trắng cô đã nghiệm ra một điều. Dù tình cảm của cô dành cho Hoàng Nam là vì lí do gì thì đó cũng là ĐIỀU KHÔNG ĐƯỢC PHÉP.
Nhã Thanh đang đi trên hành lang lầu 3 để đến lớp học. Hôm nay tâm trạng cô rất tệ. Không hiểu sao ý nghĩ gạt bỏ tình cảm giành cho Hoàng Nam lại làm cô cảm thấy tệ như thế. Thêm vào đó là trời đang mưa bão. Mưa rả rích cả ngày. Bầu trời xám xịt nặng trịch hơi nước như chỉ trực chờ sụp xuống. Gió rít từng cơn ớn lạnh. Trong thời tiết thế này thì tâm trạng đã tệ càng tệ hơn.
- Cái con đó mặt dày thật! Bị cả trường cô lập mà vẫn vác mặt đi học được.
- Nó ỷ nó có Quỷ Vương bảo vệ nên như vậy đó.
- Tại sao Quỷ Vương lại bênh vực một đứa như nó chứ?
- Chỉ tại nó mà Quỷ Vương quay lưng lại với chúng ta.
- Trước giờ Quỷ Vương chỉ lạnh lùng chứ không nạt nộ người trong trường bao giờ.
- Phải đó! Anh ấy luôn bênh vực học sinh của Huyền Thoại và chỉ hung dữ với học sinh trường ngoài thôi.
- Chỉ tại con nhỏ đó.
- Nó chuyển đến đây làm gì cơ chứ?
- Ở trường này chẳng ai hoan nghênh nó cả.
Những tiếng bàn tán sau lưng Nhã Thanh bắt đầu vang lên khi cô đi ngang qua. Nói là bàn tán sau lưng nhưng mấy người đó rõ ràng cố tình để Nhã Thanh nghe thấy. Chỉ là không dám đến trước mặt Nhã Thanh để nói vì sợ Việt Lĩnh.
Nhã Thanh vào lớp. Gục mặt xuống bàn. Cô biết lí do vì sao mọi người lại ghét cô như vậy. Chuyện của Cát Tường chỉ là một phần nhỏ thôi. Nguyên nhân chính là vì Việt Lĩnh thân thiết với cô nên mọi người ghen tức.
- Mới sáng sớm mà sao đã gục rồi vậy? – Giọng nói Việt Lĩnh vang lên bên tai Nhã Thanh.
Nhã Thanh không ngẩng đầu lên. Cô lắc đầu trong khi vẫn gục mặt xuống bàn.
- Cậu đau ở đâu à? – Việt Lĩnh lại hỏi, giọng quan tâm.
Nhã Thanh lại lắc đầu.
- Lại đứa nào nói gì cậu sao? – Việt Lĩnh lo lắng.
Nhã Thanh lại lặc đầu, vẫn không ngẩng đầu dậy.
- Mấy người có ai biết Nhã Thanh bị sao không? – Việt Lĩnh quay qua hỏi mấy học sinh trong lớp
Tất cả đều im lặng lắc đầu.
- Nhã Thanh là bạn cùng lớp của các người mà sao không ai quan tâm cậu ấy hết vậy? Cậu ấy gục đầu xuống bàn cũng không ai nói năng gì là sao? – Việt Lĩnh quát.
- Cậu thôi đi Việt Lĩnh! – Nhã Thanh cuối cùng cũng ngồi thẳng dậy.
- Cậu bảo tớ thôi cái gì? – Việt Lĩnh quay lại nhìn Nhã Thanh.
- Cậu làm ơn đừng quan tâm đến tớ nữa. Tớ mệt mỏi lắm! – Nhã Thanh gắt.
- Tớ làm cậu mệt mỏi sao? – Việt Lĩnh nhìn Nhã Thanh trân trối. Cậu không tin vào điều mình vừa nghe.
- Phải! Cậu làm tớ cảm thấy cuộc sống ở trường rất khổ sở. Nếu cậu không gần gũi với tớ thì tớ đã không bị mọi người ghét – Nhã Thanh lớn tiếng.
- Tớ xin lỗi. Có lẽ tớ sai rồi – Việt Lĩnh nói rồi lầm lũi bỏ đi. Dáng người kiêu ngạo mọi khi bây giờ cô đơn đến đáng thương. Hoàn toàn mất đi vẻ tự tin và ngạo mạn.
Nhã Thanh gục đầu xuống bàn. Thề là Nhã Thanh đã hối hận vì những lời mình nói ngay khi Việt Lĩnh vừa quay đầu bỏ đi.
- Sao mình lại nói với Việt Lĩnh những lời đó chứ?
- Mình biết rõ cậu ấy chỉ muốn tốt cho mình thôi mà.
- Sao mình lại làm tổn thương cậu ấy chứ?
- Hoàng Nhã Thanh, có người tìm – Một bạn học nói. Nhã Thanh ngẩng đầu dậy. Cô chưa kịp ra cửa xem ai tìm thì người đó đã đến tận bàn cô.
- Nhã Thanh à, hôm nay sinh nhật tớ. Cậu đến nhé – Cát Tường nói bằng giọng thân thiện.
- Con nhỏ xảo trá này! Buổi sáng ở nhà có thấy nó nói gì đâu. Giờ lên đây diễn tuồng – Nhã Thanh nghĩ thầm.
- Cậu sẽ đến chứ Nhã Thanh? – Cát Tường hỏi.
- Ừ, tôi sẽ đến – Nhã Thanh trả lời, giọng lạnh băng.
- Cậu hứa nhé! Cậu mà không đến tớ sẽ buồn lắm đấy – Cát Tường cười rạng rỡ rồi đi ra khỏi lớp.
- Tôi sẽ đến, nhất định sẽ đến xem cậu dở trò gì – Nhã Thanh nhìn theo bóng Cát Tường, nghĩ thầm.
Nhã Thanh lại gục đầu xuống bàn cho đến khi giáo viên vào lớp. Cả ngày hôm đó Việt Lĩnh không quay trở lại.
Thiên Thần
5:30 PM
- Cậu sẽ đến chứ? – Cát Tường hỏi Hoàng Nam.
- Không – Hoàng Nam trả lời ngay lập tức.
- Sinh nhật tớ mà cậu không đến sao? – Cát Tường gắt.
- Làm như tôi không đến thì hôm nay tự nhiên không còn là sinh nhật cậu nữa vậy – Hoàng Nam nói.
- Không lẽ vừa là bạn bè, lại sống chung một nhà mà cậu không đến sao? Nhã Thanh còn đến mà sao cậu lại như vậy chứ? – Cát Tường nói, cố tình nhắc đến Nhã Thanh đây mà.
- Thôi được. Vì cậu vừa là bạn vừa ở chung nhà nên tôi sẽ đến. Nhưng chỉ một lát thôi đấy – Hoàng Nam đồng ý nhưng vẫn tỏ ra gượng ép. Thật ra vì nghe Nhã Thanh cũng đi nên Hoàng Nam mới đồng ý đi thôi.
- Cậu chuẩn bị đi! Xe nhà tớ sẽ đến đón chúng ta! – Cát Tường hí hửng.
6:30
Hoàng Nam đã chuẩn bị xong xuôi, cậu đang đứng đợi Cát Tường và Nhã Thanh ở tầng 1. Hoàng Nam đang mặc một chiếc áo somi màu đen, tay áo xăn đến khủy tay. Quần kaki nâu và giàu converse màu đen. Đơn giản mà cá tính.
Nhã Thanh từ trên cầu thang đi xuống. Cô đang mặc một bộ váy von đen nhiều lớp dài cách đầu gối 20cm. Theo phong cách gothic. Cổ cao, tay loe rộng. Nhã Thanh đeo bông tai hình thánh gia và giây truyền mặt thánh giá to bản. Mang tất mạng nhện đen và đôi boss da cao gót cũng màu đen. Nhìn cô rất ấn tượng. Đẹp, gợi cảm mà không ѕєχy. Một con quỷ xinh đẹp!
Hoàng Nam hơi ngẩn người một chút. Nhưng rồi xự xuất hiện của Cát Tường làm cả Nhã Thanh và Hoàng Nam đều phải chú ý.
Cát Tường mặc một bộ váy ống trắng ôm sát từ иgự¢ đến eo. Bên dưới nhiều tầng và mỗi tầng đều đổ bèo to, hơi xèo ra. Tầng cuối cùng xòe rộng và dài che phủ sàn nhà quanh Cát Tường. Cát Tường trang điểm theo kiểu 乃úp bê. Nhìn Cát Tường giống một thiên thần thánh hiện. Thanh tao và quý phái.
Cát Tường và Nhã Thanh.
Trắng và đen.
Thiên thần và ác quỷ?
Cả hai đối lập hoàn toàn nhưng lại làm nổi bật lẫn nhau.
Bữa tiệc sinh nhật Cát Tường được tổ chức tại hội trường khách sạn Queen. Một khách sạn chuyên tổ chức sự kiện.
Những nhân vật nổi trội về thành tích, nhan sắc và có tiếng nói trong trường Huyền Thoại đều có mặt. Toàn bộ hội học sinh đều được mời. Một số con cái của những người có thế lực về ở Đà Lạt cũng đến cùng với ba mẹ họ. Ba mẹ Cát Tường cũng có mặt.
Thảm đỏ được trải từ hội trường ra đến cửa 100m. Hai bên là hai hàng người mặc đồ vest đen đứng nghiêm chỉnh, tất cả đều là nam giới.
- Đầu tiên, tôi xin cảm ơn tất cả quý vị đã bỏ thời gian quý báu đến chúc mừng sinh nhật con gái tôi hôm nay – Một người đàn ông mặc vest xám, khuôn mặt nghiêm nghị đang đứng trên sân khấu và nói vào micrô.
- Và bây giờ, xin cho phép tôi giới thiệu nhân vật chính của ngày hôm nay, con gái tôi – Lâm Cát Tường – Ba Cát
Tường vừa dứt lời thì điện trong hội trường tắt hoàn toàn.
Cát Tường đi từ phía cuối hội trường lên. Theo sau là 2 hàng người mặc đồ đen, tất cả đều là nam. Mỗi hàng khoảng 50 người rước cô lên sân khấu. Một luồng sáng trắng chiếu theo Cát Tường. Đó là ánh sáng duy nhất trong phòng.
Cát Tường lên đến sân khuấu thì một chiếc bánh kem được đem ra. Đó chỉ là bánh kem tượng trưng để Cát Tường thổi nến và cắt bánh thôi. Giữa hậu trường đã có 1 chiếc bánh kem lớn, 18 tầng và một tháp ly rất cao chứa đầy vang đỏ bên cạnh chiếc bánh ấy.
Lúc vô cửa, mỗi người đều được phát cho 2 cây pháo hoa. Và bây giờ phục vụ đang đi đốt pháo cho từng người.
Bài hát Happy brithday được cất lên. Những cây pháo hoa tóe sáng lung linh được hua qua hua lại theo nhịp bài hát.
Sau khi bài hát kết thúc, Cát Tường thổi nên và ước. Sau đó cô cắt bánh và đèn được mở sáng lại như bình thường.
Bữa tiệc buffer bắt đầu.
Ba Cát Tường dẫn cô đi chào những người bạn của ông. Hoàng Nam đang đứng cùng một vài người bạn cùng trường và cùng trong đội bóng rổ.
Nhã Thanh ngồi một chỗ và nhâm nhi ly rượu. Cô đang cảm thấy rất tủi thân. Tiệc sinh nhật của Cát Tường cũng chỉ bằng một góc tiệc sinh nhật của cô thôi. Nhưng điều mà cô ghen tị với Cát Tường là trong suốt thời gian hát và cắt bánh, ba mẹ Cát Tường luôn đứng cạnh Cát Tường.
Đó là điều mà Nhã Thanh luôn ao ước. Một gia đình. Một người mẹ kể chuyện cho cô trước giờ đi ngủ. Một người ba làm ngựa cho cô cưỡi. Những điều đơn giản và bình dị như vậy lại là những điều Nhã Thanh không bao giờ có. Ngoài tiền bạc ra Nhã Thanh chẳng có gì cả.
- Ba, đây là Nhã Thanh, bạn sống cùng nhà của con – Cát Tường kéo ba cô đến chỗ Nhã Thanh.
- Cháu chào bác! – Nhã Thanh đứng dậy cúi đầu chào.
- Bác nghe Cát Tường nhắc nhiều về cháu rồi. Hai đứa ở chung một nhà chắc thân lắm phải không? Nhờ cháu chăm sóc con gái bác nhé!
- Dạ vâng! Cát Tường cũng chăm sóc cháu nhiều lắm ạ. Cả ở trường cũng vậy – Nhã Thanh cười. Nụ cười ngượng ngạo.
- Vậy sao?
- Con đã biết chăm sóc người khác rồi sao? Ba tự hào về con đấy – Ba Cát Tường quay qua nhìn Cát Tường trìu mến.
Ba Cát Tường rất thương và chiều con gái. Cát Tường muốn cái gì cũng có, muốn làm gì cũng được. Nhờ sự nuông chiều vô tội vạ đó nên mới có “thiên thần Cát Tường” như ngày hôm nay