Nhã Thanh vừa ngủ dậy. Đã 5h chiều. Cô đi xuống nhà bếp xem có thể giúp gì không (người giúp việc nhà Cát Tường đã đến)
Nhã Thanh đi ngang qua phòng khách và lại thấy cảnh Hoàng Nam đang ôm một cô gái khác. Dạo này Hoàng Nam về nhà rất sớm. Ở trường học xong là cậu về nhà. Về để diễn phim cho Nhã Thanh xem đó mà.
Bực bội! Nhã Thanh đi vô nhà bếp, bước chân giậm mạnh hơn. Hai tai đỏ bừng.
- Đáng ghét! Những lúc như thế này thì con nhỏ Cát Tường kia đang ở đâu chứ? - Nhã Thanh nghĩ thầm.
Lần đầu tiên trong đời Nhã Thanh thật sự mong muốn Cát Tường có ở nhà, để dạy dỗ con nhỏ đang ngồi trên đùi Hoàng Nam.
Người giúp việc không có ở nhà. Có lẽ đã đi chợ mua đồ nấu ăn rồi.
Nhã Thanh lấy một ly sữa đầy và làm một hơi ngay trước cửa tủ lạnh xong rồi mới đóng cửa tủ lạnh lại một cách mạnh tay (đang tức ^^)
Quay người lại. Nhã Thanh giật mình vì Hoàng Nam đang đứng ngay phía sau cô.
- Làm gì mà ђàภђ ђạ cái tủ lạnh vậy? – Hoàng Nam hỏi bằng giọng ngọt ngào sặc mùi gian xảo.
- Tôi lỡ tay – Nhã Thanh trả lời.
- Cậu đang tức giận chuyện gì sao? – Hoàng Nam bước một bước lại gần Nhã Thanh.
- Không có – Nhã Thanh lùi lại một bước và cô ᴆụng phải cái tủ lạnh phía sau. Không còn chỗ cho Nhã Thanh giật lùi nữa.
- Thấy tôi và cô gái kia nên không vui à?
- Phải, các người ở đó làm tôi không thể ngắm “Tuyết đen” được.
- Thật sao? Tôi không nghĩ vậy – Hoàng Nam lại tiến thêm một bước nữa.
- Cậu muốn làm…
Câu nói của Nhã Thanh bị đôi môi của Hoàng Nam chặn lại. Hoàng Nam hôn Nhã Thanh.
- Môi cậu còn dính sữa này – Hoàng Nam nói, cười đểu.
- Chat! – Nhã Thanh tát Hoàng Nam.
- Đừng có dùng đôi môi hôn người con gái khác để hôn tôi. Tôi thấy dơ lắm! – Nhã Thanh quát. Bao nhiêu bực bội
vì bấy lâu nay chứng kiến những cảnh gai mắt được dịp phun trào.
- Thế cậu chỉ muốn tôi hôn một mình cậu thôi sao? – Hoàng Nam nhướn mày.
Hoàng Nam ép sát Nhã Thanh vào cánh cửa tủ lạnh. Hôn cô ngấu nghiến. Một cái khóa môi thật chặt, thật sâu.
Nhã Thanh cố gắng vùng vẫy nhưng không được. Cô càng bực bội hơn với cái trái tim đang đập loạn lên của mình.
Cuối cùng Hoàng Nam buông tha cho đôi môi của Nhã Thanh.
- Đó là hình phạt cho việc hôn người con trai khác đấy Hoàng Nhã Thanh – Hoàng Nam nghĩ thầm rồi bỏ ra ngoài, nỗi bực tức trong lòng cậu từ sáng đến giờ tan biến hết. hay vào đó là cảm giác hả hê.
Nhã Thanh quỳ sụp xuống. Thở như hết hơi. Trái tim cô vẫn còn loạn nhịp. Hơi thở cô vẫn còn mang mùi hương của Hoàng Nam.
- Đồ xấu xa! Sao cậu có thể như vậy chứ? – Nhã Thanh tức đến nỗi ứa nước mắt.
Bữa tối hôm đó Nhã Thanh ăn trong im lặng. Cô không nhìn Hoàng Nam lấy một lần. Hoàng Nam cũng im lặng. Chỉ có mình Cát Tường ríu ra ríu rít khoe người giúp việc nhà mình nấu ăn ngon. Rồi liên tục gắp thức ăn cho Hoàng Nam.
Sáng hôm sau
Nhã Thanh, Cát Tường, Hoàng Nam đang ngồi bên bàn ăn. Nhã Thanh chỉ uống sữa còn Cát Tường và Hoàng Nam ăn sandwich.
- Hôm nay cậu có đi học không Nhã Thanh? – Cát Tường hỏi, giọng mỉa mai.
- Cậu thật sự quan tâm tôi sao? – Nhã Thanh hỏi.
- Đương nhiên rồi. Tôi là hội trưởng hội học sinh mà. Hôm qua cậu đã cúp học ngay trước mắt tôi đấy.
- Thì sao? – Nhã Thanh hỏi, giọng lạnh băng.
- Chẳng sao cả. Tôi làm sao có thể làm gì được cậu chứ. Cậu cúp học với Quỷ Vương cơ mà.
- Rốt cuộc là cậu muốn nói gì?
- Cậu mới đến mà có cái ô lớn quá ha. Tôi thắc mắc liệu có phải đó là một sự trao đổi. Cậu cho Quỷ Vương một thứ gì đó và đổi lại Quỷ Vương chống lưng cho cậu trong trường. Tôi nghĩ mãi mà không nghĩ ra cậu cho Quỷ Vương cái gì. Ngoài thân thể ra thì cậu đâu còn cái gì cho Quỷ Vương – Cát Tường mỉa mai.
Nhã Thanh không thể nén nổi con giận. Cô hắt ly sữa đang uống giở vào Cát Tường. Đặt ly lên bàn một cách mạnh tay. Sau đó bỏ đi học trước.
- Con nhỏ đáng ghét! Mày dám làm tao quê trước mặt Hoàng Nam sao? – Cát Tường giận run người. Mắt phừng phực lửa.
Trường Huyền Thoại
Giờ ra chơi
Nhã Thanh ngồi lại trong lớp mà không ra ngoài chơi như những bạn khác. Việt Lĩnh thì đi đâu mất dạng rồi.
- Nhã Thanh, có người tìm cậu này – Một bạn cùng lớp ló đầu vô cửa lớp gọi Nhã Thanh.
Nhã Thanh đi ra thì thấy Cát Tường đang ở đó.
- Nói chuyện tí đi! – Cát Tường nói rồi đi đến góc khuất ở đầu cầu thang. Nhã Thanh cũng đi theo.
- Tôi với cậu có gì để nói? – Nhã Thanh hỏi.
- Tôi không nghĩ vậy đâu.
- Vậy cậu muốn nói gì thì nói lẹ đi!
Cát Tường cười gian. Cô giật lùi dần về phía bậc thang. Ngả người ra phía sau.
- Này, làm gì vậy? Cẩn thận – Nhã Thanh đưa tay kéo Cát Tường.
- A! – Nhã Thanh rút tay lại. Bàn tay cô bị Cát Tường cào rất sâu. Máu bắt đầu túa ra.
- Có người ngã cầu thang!!! – Tiếng la thất thanh của một học sinh và cả trường bắt đầu đổ xô đến chỗ Cát Tường đang nằm.
Nhã Thanh đứng như hóa đá trên đầu cầu thang. Cô không hiểu chuyện gì đang xảy ra.
- Hội trưởng bị té cầu thang – Lại một tiếng la khác.
Hoàng Nam từ đâu chạy đến đỡ Cát Tường dậy.
- Này! Không sao chứ? – Hoàng Nam hỏi.
- Nhã Thanh… cậu đừng giận tớ nữa… Tớ xin lỗi… về việc sáng… nay mà… - Cát Tường thút thít, nhìn Nhã Thanh bằng đôi mắt tội nghiệp.
- Cậu đang nói gì vậy? – Nhã Thanh chau mày.
- Có chuyện gì vậy Nhã Thanh? – Việt Lĩnh nghe thấy Cát Tường gọi tên Nhã Thanh thì len qua đám đông đến đứng cạnh Nhã Thanh.
Nhã Thanh nhìn Việt Lĩnh bằng đôi mắt ngơ ngác. Chính cô cũng đang không hiểu chuyện gì xảy ra.
- Cậu với Nhã Thanh có chuyện gì vậy? – Hoàng Nam hỏi Cát Tường.
- Tớ cảm thấy… sáng nay… mình hơi quá đáng… nên đến xin lỗi Nhã Thanh. Nhưng… cậu ấy… không tha thứ… cho tớ. Tớ cố… gắng… níu tay Nhã Thanh…năn nỉ… nhưng Nhã Thanh hất tớ ra. Tớ trượt chân… nên bị té... Tớ nghĩ Nhã Thanh chỉ… vô tình… chứ không cố ý xô ngã tớ đâu – Cát Tường tiếp tục khóc.
Bây giờ thì Nhã Thanh đã hiểu Cát Tường định làm gì.
- Cậu không sao chứ? Đứng lên nào, tôi đưa cậu xuống phòng y tế! – Hoàng Nam đỡ Cát Tường đứng dậy.
- Tớ… - Cát Tường khụy xuống rồi ngất (chả biết ngất thật không nữa).
Hoàng Nam bế Cát Tường chạy xuống phòng y tế. Trước khi đi còn tặng cho Nhã Thanh một cái nhìn vừa tức giận, vừa thật vọng lại thêm một chút coi thường trong đó.
- Hoàng Nhã Thanh đẩy hội trưởng té sao?
- Sao cậu ta có thể làm như vậy với hội trưởng chứ?
- Đúng là độc ác!
- Không thể tha thứ cho nó được!
- Đề nghị nhà trường đuổi học nó đi!
- Hội trưởng đúng là hiền lành! Bị Nhã Thanh xô té mà còn nói giúp cho nó.
- Nhã Thanh ghen tị với hội trưởng nên mới làm như vậy đấy.
- Hoàng Nhã Thanh, biến khỏi trường Huyền Thoại đi!
- …..
Tiếng bàn tán xôn xao của các học sinh bắt đầu nổi lên.
- Đứa nào muốn bị đuổi học thì mở miệng nói tiếp đi! – Việt Lĩnh nói, gương mặt hằm hằm.
Tất cả mọi tiếng bàn tán đều im bặt.
- Chúng ta đi nào! – Việt Lĩnh kéo tay Nhã Thanh. Giật mình! Cậu cảm thấy bàn tay mình dính dính khó chịu. Việt Lĩnh đưa tay lên xem.
- Máu? Nhã Thanh! Tay cậu sao vậy? – Việt Lĩnh hoảng hốt.
- Không sao đâu – Nhã Thanh trả lời, giọng buồn bã.
- Xuống phòng y tế nào! – Việt Lĩnh kéo Nhã Thanh đi.
- Tôi không muốn xuống đó đâu – Nhã Thanh níu tay Việt Lĩnh, nhìn cậu băng đôi mắt bi thương. Nhã Thanh không muốn xuống phòng y tế. Không muốn thấy cảnh Hoàng Nam chăm sóc Cát Tường. Không muốn thấy ánh mắt coi thường của Hoàng Nam.
- Được rồi. Vậy thì không xuống phòng y tế. Chúng ta lên sân thượng đi!
Nhã Thanh gật đầu rồi đi theo Việt Lĩnh.
- Cậu ở trên này đợi tôi một lát nhé! – Việt Lĩnh nói khi lên đến sân thương.
- Được.
Phòng y tế
Cát Tường đang nằm trên giường, hai mắt nhắm nhưng chẳng biết có phải đang hôn mê không nữa. Hoàng Nam đang ngồi cạnh. Cậu đang đợi Cát Tường tỉnh lại để hỏi cho rõ mọi chuyện.
- Cô ơi lấy cho em chai thuốc sát trùng, bông và băng gạc đi! – Việt Lĩnh chạy xộc vào.
- Em bị thương à? – Cô giáo hỏi.
- Không. Là bạn em. Lấy mau đi cô – Việt Lĩnh hối thúc.
- Được rồi. Để cô lấy. Em đợi xíu.
Việt Lĩnh nhận được túi đồ từ tay cô giáo phòng y tế thì lập tức lao ✓út đi.
- Ai bị thương vậy chứ? – Hoàng Nam nghĩ thầm.
- Ai cũng được, hy vọng không phải là…
Cát Tường mở mắt ra nhìn Hoàng Nam.
- Cậu tỉnh rồi à?
- Ừ - Cát Tường trả lời, giọng yếu ớt.
- Thấy trong người thế nào?
- Tớ không sao. Chỉ hơi ê ẩm một chút.
- Nhã Thanh… đẩy cậu té à? – Hoàng Nam hỏi. Ánh mắt thăm dò.
- Không phải đâu. Chỉ là tai nạn thôi – Cát Tường bặm môi.
- Cậu nói như vậy tôi càng nghi ngờ.
- Bỏ qua đi Hoàng Nam, dù sao cũng sống chung một nhà mà. Tớ cũng là vì nghĩ cả hai sống chung một nhà, gặp nhau hằng ngày, nếu cứ gây xích mích thì cả hai cùng khó xử nên mới chủ động làm hòa. Vậy nên cậu hãy cho qua đi nhé!
- Hoàng Nhã Thanh! Cậu làm tôi thất vọng quá! Đúng là bản tính con người khó thay đổi. Một năm trước cậu đã rất độc ác với em trai tôi. Bây giờ cũng vậy. Cậu đúng là một con quỷ! – Hoàng Nam nghĩ thầm.
- Nhã Thanh, để xem lần này ai tin mày. Tao sẽ làm cho mày biến khỏi ngôi trường này, biến khỏi “Thiên Thần”, thậm chí biến khỏi cuộc đời này. Khôn hồn thì đừng có chọc tức tao – Cát Tường nghĩ thầm.
Sân thượng
- Aaaa! Nhẹ tay một chút – Nhã Thanh nhăn mặt. Cô và Việt Lĩnh đang ngồi xát trùng vết thương cho cô.
- Sao lại có vết thương này? – Việt Lĩnh hỏi.
- Ban nãy khi đẩy Cát Tường tè không may cào đấy – Nhã Thanh cười chua chát.
- Nói dối! Có ૮ɦếƭ tôi cũng không tin cậu đẩy Cát Tường. Cậu đừng có nói dối tôi! – Việt Lĩnh bực bội.
- Sao cậu lại nghĩ như vậy? Cả trường đều tin tôi đẩy Cát Tường mà.
- Mặc kệ! Dù cả thế giới này không tin cậu thì tôi cũng vẫn tin cậu – Việt Lĩnh nói chắc nịch.
- Sao cậu lại tin tôi như vậy chứ?
- Tin tưởng một người cũng cần lí do sao? Tôi tin cậu vì tôi biết tôi có thể tin cậu.
- Tôi khuyên cậu nên giữ khoảng cách với tôi. Những người thân thiết với tôi chẳng ai có kết cục tốt đẹp cả. Cậu đừng quá quan tâm đến tôi! - Nhã Thanh nói, giọng buồn bã. Đôi mắt bi thương tuyệt vọng.
- Tôi mặc kệ. Quan tâm cậu là quyền của tôi.
- Coi như tôi nhờ cậu đấy. Làm ơn đừng thân thiết với tôi, đừng quan tâm tôi, đừng can thiệp vào chuyện của tôi!
- Nếu tôi nói không được thì sao? – Việt Lĩnh nhìn sâu vào mắt Nhã Thanh.
- Vậy thì tôi chỉ còn cách tránh xa cậu – Nhã Thanh đẩy Việt Lĩnh ra. Đứng lên bỏ đi.
- Pặc! – Việt Lĩnh nắm cổ tay Nhã Thanh, kéo cô ngồi xuống lại.
- Hoàng Nhã Thanh, cậu nghe cho rõ đây. Tôi không cần biết chuyện gì đã xảy ra khiến cậu muốn xa lánh mọi người nhưng tôi sẽ không mặc kệ cậu đâu. Chuyện của cậu cũng là chuyện của tôi – Việt Lĩnh lớn tiếng.
- Cậu dựa vào cái gì mà nói như vậy chứ? – Nhã Thanh hét lên.
- Dựa vào ba chữ TỚ YÊU CẬU có được không? – Việt Lĩnh ôm chầm lấy Nhã Thanh, ghì chặt.
- Tớ không yêu cầu cậu phải đáp lại tình yêu của tớ ngay bây giờ. Tớ sẽ đới cậu. Tớ có thể đợi cậu bao lâu cũng được. Nhưng nếu cậu bảo tớ đừng quan tâm đến cậu thì tớ làm không được đâu. Đừng tàn nhẫn với tớ như thế!