Tôi – đứa trẻ bị nguyền rủa. Tôi đã từng khóc hét lên khi nghe mọi người nói mình như vậy. Nhưng bây giờ… tôi thật sự tin rằng mình bị nguyền rủa.
Chuyến bay từ tp HCM đến Đà Lạt vừa hạ cánh.
Nhã Thanh đứng ngẩn người ngắm nhìn những cầu vồng do ngọn thác pha lê tạo ra.
- Lên đây với cô nào!
- À… dạ vâng.
Bà Dung và Nhã Thanh đi lên lầu trên bằng chiếc cầu thang gỗ. Hai bên tay vịn được chạm khắc rất tỷ mỉ. Những hoa văn uốn lợn mềm mại trên chất gỗ quý.
- Cô và con trai cô sống ở tầng này. Phòng khách và nhà bếp cũng ở tầng này. Có phòng tắm và tolet chung nhưng trong mỗi phòng đều có tolet và phòng tắm riêng.
Tầng lầu này được trang trí bằng nhiều hoa tươi và những bức tranh treo tường. Có tranh phong cảnh. Có một bức tranh trân dung của bà Dung và một vài bức tranh trìu tượng.
Phòng khách được trang trí rất đẹp. Bộ salong màu đỏ đô nổi bật giữa nền trắng. Nó to gấp 3 lần bộ salong bình thường. Có thể dùng làm giường ngủ. Trong phòng có một chiếc TV tinh thể lỏng 72’’ và một dàn âm thanh hiện đại nhất hiện nay. Nghe nhạc bằng giàn âm thanh này cảm giác y hệt như ca sỹ đang biểu diễn ngay trước mặt bạn.
Đối diện với bức tường treo TV là một bức tranh to gấp đôi kích thước cái TV. Bức tranh vẽ những chiếc lông vũ màu đen đang rơi xuống và phủ dày đặc trên nền tuyết trắng.
- Tuyết đen – Nhã Thanh bất giác nói khi nhìn thấy bức tranh.
Nhà bếp rất tiện nghi và sạch sẽ.
Nhã Thanh thật sự thích nơi này mặc dù nó chỉ bằng một gọc nhỏ nhà cô.
- Phòng của cháu ở tầng ba. Là phòng cuối cùng của hành lạng – Bà Dung dẫn Nhã Thanh lên tầng 3.
- Ngoài cháu ra còn ai thuê nữa không ạ? – Nhã Thanh hỏi.
- Còn một cô gái cũng bằng tuổi cháu. Con bé học cùng trường với con trai cô. Là phòng đối diện phòng cháu đó. Hòa thuận với nhau nhé! – Bà Dung cười hiền lành.
- Dạ vâng ạ.
- Cháu còn đi học chứ? Cháu đã đăng ký trường học chưa?
- Dạ rồi ạ. Trường Huyền Thoại ạ.
- Oh, vậy là cháu học cùng trường với con trai cô rồi. Nó đẹp trai lắm đấy.
- Vâng ạ - Nhã Thanh cười nhẹ.
Cô thật sự không quan tâm điều bà Dung vừa nói. Vì Nhã Thanh thật sự không muốn kết bạn hay làm quen với bất cứ ai cả. Cô muốn tránh xa mọi người. Trước khi… Gi*t ૮ɦếƭ họ.
Trái ngược với tầng dưới. Hai bên tường của tầng này hoàn toàn trống. Không có một bức tranh nào.
Phòng Nhã Thanh không hề nhỏ nhưng chỉ bằng 1/3 phòng ở nhà cô. Chiếc giường được thiết kế có hình dáng dống như một chiếc ghế salong khổ lớn. 4 người nằm còn rộng. Ra giường, bọc gối và chăn màu đỏ đô.
Trong phòng có một chiếc tủ khá lớn màu trắng để đựng đồ. Một kệ sách. Một chiếc bàn học. Một bộ ghế salong nhỏ. Phòng có TV và giàn âm thanh. Tuy không hoàng tráng bằng TV và giàn âm thanh ở phòng khách. Có một chiếc tủ lạnh mini. Phòng tắm rất rộng và có bồn tắm. Phòng không có cửa sổ mà thay vào đó là bức tường sau hướng ra phía Tây toàn bộ bằng kính. Bên cạnh bức tường kính có một cái bàn và một chiếc ghế nhỏ màu trắng. Ngồi đây và thưởng thức hoàng hôn. Tuyệt!!!
Nhã Thanh nhanh chóng treo quần áo vào tủ. Cô xếp những quyển sách mình mang theo lên giá sách. Đặt chiếc laptop lên bàn học.
- Chà! Xong hết rồi – Nhã Thanh nói một cách nhẹ nhõm. Cô cảm thấy tự hào về mình. Vì trước đây ở nhà cô không phải, nói đúng hơn là không được ᴆụng tay vào bất cứ việc gì. Nhà cô vốn rất nhiều người hầu kẻ hạ.
Điện thoại Nhã Thanh reo lên.
- Cháu nghe thưa ông – Nhã Thanh lễ phép nói. Nhưng giọng thì ngang phè.
- Cháu đến nơi chưa? – Một giọng nói hiền từ đến từ đầu dây bên kia.
- Cháu đến được một tiếng rồi nhưng đang bận sắp xếp đồ đạc nên chưa gọi cho ông được ạ.
- Cái gì? Cháu ông phải xếp đồ sao? Ở đó không có người giúp việc à? – Giọng người đàn ông tức giận.
- Cháu đi ở trọ mà ông. Hơn nữa công việc cũng đâu có gì nặng nhọc.
- Dù thế nào ông cũng không muốn cháu sống ở ngoài như thế. Mà lại còn lên tận Đà Lạt nữa.
- Ông đừng như vậy nữa. Cháu cúp máy đây. Ông giữ gìn sức khỏe nhé! – Nhã Thanh cúp máy một cách vội vã. Cô sợ cái giọng nói ấm áp của ông mình sẽ làm cô mềm lòng.
Nhã Thanh đổ người xuống giường. Mắt dán lên trần nhà. Nhìn trằm trằm vào chiếc đèn trần lộng lẫy ở chính giữa phòng.
- Dù sao như thế này cũng tốt! Đã quyết định ra đi thì không được hối hận – Nhã Thanh tự nói với chính mình.
- Tôi – đứa trẻ bị nguyền rủa. Tôi đã từng khóc hét lên khi nghe mọi người nói mình như vậy. Nhưng bây giờ… tôi thật sự tin rằng mình bị nguyền rủa.
- Mẹ tôi đã qua đời ngay sau khi sinh tôi vì sức khỏe quá yêu.
- Ba tôi cũng qua đời sau đó 3 tháng trong ca phẫu thuật ghép thận cho tôi. Còn tôi. Vẫn sống và nhờ quả thận của ba mà tôi đã rất khỏe mạnh.
- Mọi người gọi tôi là đứa trẻ bị nguyền rủa. Cũng dễ hiểu thôi. Trong vòng 3 tháng mà cả ba và mẹ tôi đều qua đời. Tất cả chỉ vì sự ra đời của tôi. Nếu như tôi không đến với thế giới này. Có lẽ bây giờ họ vẫn còn đang sống hạnh phúc.
- Nhưng không phải chỉ có vậy mà tôi tin mình là đứa trẻ bị nguyền rủa. Tôi đã luôn không tin điều đó cho đến ngày người ấy ૮ɦếƭ vì tôi. Và ngay ngày hôm sau, người bạn thân của tôi cũng ra đi theo người đó.
Nhã Thanh chìm vào giấc ngủ nhưng không sâu. Cô chỉ chập chờn ngủ. Những dòng suy nghĩ vẫn chạy qua trong đầu cô. Vì vậy mà một giọt nước mắt chảy ra từ khóe mắt. Dù rằng cô đang ngủ.
Nhã Thanh giật mình tỉnh dậy. Mắt vẫn còn ướt vì khóc trong khi ngủ. Cô nhìn vào chiếc đồng hồ đeo trên tay.
- Đã 18h rồi sao? – Nhã Thanh hơi bất ngờ vì mình ngủ lâu như vậy. Có lẽ vì cô mệt do đi máy bay. Nhã Thanh bị say máy bay nặng mà.
- Vậy là mình lỡ mất chiều hoàng hôn rồi – Nhã Thanh nhìn ra ngoài bức tường bằng kính, ánh mắt tiếc nuối. Ngoài trời đã chập choạng tối.
- Trời lạnh quá! – Nhã Thanh khẽ rùng mình. Đưa tay ôm lấy người.
- Chà, thời tiết ở Đà Lạt khác với thời tiết ở Sài Gòn nhiều quá! Mình đã không nghĩ đến. Nên không chuẩn bị cái áo lạnh nào. Phải đi mua thôi.
Nhã Thanh lấy tấm bản đồ Đà Lạt trong ngăn ngoài của chiếc ba lô con cóc rồi nhanh chóng đi xuống lầu.
- Cô đang định lên gọi cháu xuống ăn tối – Bà Dung đang ở trong bếp, thấy bóng Nhã Thanh đi ngang, bà nói vọng ra nhưng bà nhận ra Nhã Thanh không có vẻ gì là đang đi xuống nhà bếp.
- Cháu muốn đi đâu à? – Bà Dung ló đầu nhìn ra ngoài, Nhã Thanh chuẩn bị đi xuống cầu thang.
- À, dạ vâng. Cháu muốn đi mua ít đồ - Nhã Thanh xoa xoa đầu.
- Cháu biết đường Đà Lạt sao? – Bà Dung ngạc nhiên.
- Dạ không. Nhưng cháu có bản đồ - Nhã Thanh phất phất tấm bản đồ đang cầm trên tay.
- Thế cháu định đi bằng gì?
- Cháu sẽ đi taxi đến trung tâm thành phố rồi đi bộ theo bản đồ ạ.
- Thôi, cháu vào đây ăn cơm với cô đi! Rồi sau đó cô sẽ chở cháu đi.
- Dạ không cần đâu cô, cháu không muốn làm phiền cô.
- Phiền gì đâu cháu. Dù sao tối nay cô cũng đâu làm gì. Cháu đi thì cô lại lủi thủi ở nhà một mình thôi. Đi theo cháu cô còn thấy vui hơn. Mau vào đây đi! Cô vừa dọn cơm xong nè.
- Dạ vâng ạ - Nhã Thanh lững thững đi vào nhà bếp. Khi đi ngang qua phòng khách, cô không quên nhìn bức tranh lớn treo trên tường.
- Một mình cô làm tất cả những món này sao ạ? Sao cô không gọi cháu giúp cô?
- Có gì đâu mà giúp hả cháu? Cô thích làm việc nhà lắm. Với cô nó không vất vả chút nào.
- Ủa? Con trai cô đâu ạ?
- Nó không về nhà vào giờ này đâu. Nhà có hai mẹ con mà nó cứ đi suốt. Cô ở nhà một mình buồn quá nên mới đem mấy căn phòng trống trong biệt thư cho thuê. Có người ra người vào cũng đỡ buồn cháu ạ.
- Vậy còn người thuê phòng đối diện phòng cháu thì sao ạ?
- À, con bé tên là Cát Tường. Chắc nó đi với con trai cô rồi. Nó cứ dính lấy thằng bé suốt.
Nhã Thanh che miệng cười khúc khích.
- Hai người đó hẹn hò sao ạ?
- Cô cũng không biết nữa. Thằng con khó tính của cô có vẻ không thích con bé.
- Mà cháu chưa biết cô làm nghề gì ạ.
- Cô là kiến trúc sư tự do.
- Vậy biệt thự này chắc là do cô thiết kế phải không ạ?
- Ừ, nó được xây 20 năm rồi. Từ hồi cô mới lấy chồng.
- Nhắc mới nhớ. Mình không hề nghe cô nhắc gì đến chồng cô. Cũng không thấy người đàn ông nào trong nhà – Nhã Thanh nghĩ thầm.
- Chắc cháu đang thắc mắc không biết chồng cô đâu phải không? – Bà Dung dường như đọc được suy nghĩ của Nhã Thanh.
- Cháu…
- Cô đã ly hôn 10 năm rồi.
- Cháu xin lỗi ạ.
- Việc gì cháu phải xin lỗi chứ? Mà cháu đã chuẩn bị như cô dặn chứ?
- Dạ? À, hộ khẩu và chứng minh photo ấy ạ? Cháu làm rồi. Đang để trên phòng. Để lát cháu lấy cho cô.
- Ừ, lấy để cô đi đăng ký tạm trú cho cháu.
- Dạ vâng. Làm phiền cô ạ.
Sau bữa ăn, Nhã Thanh phụ bà Dung dọn dẹp. Sau đó bà Dung lên phòng thay đồ để đi cùng Nhã Thanh. Còn Nhã Thanh đang đứng suy tư trước bức tranh lớn trong phòng khách.
Nhã Thanh không hiểu được ý nghĩa của bức tranh.
- Tại sao lại là lông vũ đen rơi trên nền tuyết trắng muốt? – Nhã Thanh nghĩ thầm.
Dù vậy bức tranh thật sự thu hút cô. Những chiếc lông vũ đen đang che lấp dần nền tuyết trắng. Che đi nhưng không vấy bẩn. Nhã Thanh bất giác đưa tay chạm nhe lên bức tranh. Dường như cô muốn gạt những chiếc lông vũ đen kia ra, để nó không che lấp tuyết trắng nữa.
- Cháu thích bức tranh đó sao? – Bà Dung đi đến từ phía sau làm Nhã Thanh giật mình.
- Dạ! Cháu bị “Tuyết đen” thu hút.
- Tuyết đen?
- Dạ vâng. Đó là ý nghĩ đầu tiên khi cháu nhìn thấy bức tranh này.
- Tên hay đấy! Cháu biết không. Tuyết rất trắng. Càng trắng bao nhiêu thì nó càng dễ vấy bẩn bấy nhiêu – Bà Dung nói, giọng truyền cảm.
- Giống như tâm hồn càng trong sáng bao nhiêu thì càng dễ sa đọa bấy nhiêu sao ạ? – Nhã Thanh thẫn thờ nói. Cô hoàn toàn không ý thức được câu mình vừa hỏi.
Bà Dung nhìn Nhã Thanh một cái rất khẽ. Đôi mắt Nhã Thanh đang rất bi thương. Nó buồn nhưng lại rất đẹp. Ai nhìn vào đôi mắt ấy cũng muốn đến bên cạnh che trở cho người con gái này.
- Nhưng đến cuối cùng tuyết vẫn là tuyết. Dù nó như thế nào nó vẫn là tuyết. Người ta nghĩ đến tuyết sẽ nghĩ đến sự thuần khiết của nó. Dù nó có mang màu gì. Dù bị vấy bẩn, nó vẫn thuần khiết – Bà Dung nói.
- Dù có bị vấy bẩn vẫn thuần khiết sao ạ? – Nhã Băng lặp lại một cách vô thức.
- Phải. Tâm hồn con người cũng vậy. Dù có xấu xa thế nào thì bản chất vẫn là lương thiện. Ai cũng từng là một đứa trẻ và chẳng có đứa trẻ nào lại không thuần khiết cả.
- Tôi muốn tin lời cô ấy. Rất muốn tin. Nhưng tôi biết mình không có cái tư cách “từng là một đứa trẻ thuần khiết”. Tôi là đứa trẻ bị nguyền rủa. Trước đây, bây giờ và sau này đều sẽ là như vậy.