Song sinh nhà họ DịchHơn mười ngày tiếp theo, Giai Hòa rất nhanh hòa hợp cùng gia đình Dịch Văn Trạch.
Mẹ Dịch Văn Trạch là một người yêu nấu nướng, hơn nữa lại thích những món ăn Trung Quốc, Giai Hòa cũng vui vẻ cùng bà nói chuyện phiếm. Những ngày này thời gian cô và mẹ anh bên cạnh rất nhiều. Mỗi buổi sáng thức dậy hai người ngay lập tức đi nghiên cứu, một ngày hai bữa cơm xem phải nấu món gì. Mà nói đến vụ này thì mẹ chồng nàng dâu cũng không nấu ăn, lên mạng tra cứu thực đơn xong đem xuống nghiên cứu kỹ càng.
Cuối cùng Dịch Văn Trạch cùng bố mình cũng chịu không nổi mới bảo hai mẹ con làm BBQ buổi tối trong sân vườn, không nên chỉ vì chuẩn bị một bữa cơm mà tốn thời gian đến mấy tiếng đồng hồ, vứt hai người đàn ông lẫm liệt trong nhà qua một bên.
“Giai Hòa, khẩu vị của con tốt lắm,” Mẹ Dịch Văn Trạch rất là vừa lòng, dùng bàn chải màu trắng quét dầu ô liu lên mẻ rau dưa tươi, “Mẹ rất thích những cô bé có thể ăn có thể uống, khỏe mạnh mới tốt.”
Đã không phải là cô bé từ lâu…
Cô cười nói: “Bình thường mùa đông con ăn nhiều lắm, mùa hè lại không có khẩu vị gì. Có thể bây giờ vẫn còn đang trong trạng thái mùa đông ở Trung Quốc nên khẩu vị rất tốt.” Người trước mặt rất thâm sâu nhìn cô một cái, bỗng nhiên nhỏ giọng hỏi: “Hai đứa có làm công tác phòng ngự gì không đấy?” Giai Hòa a một tiếng, bị hỏi một lúc lâu mà vẫn không nói nên lời.
Rất trực tiếp, ngay cả mẹ già nhà mình cũng chưa hỏi trực tiếp như vậy…
Giai Hòa cúi đầu,liều mạng quét dầu lên đám cánh gà, nghẹn một hồi mới lí nhí: “Không có ạ.”
Hẳn là sẽ không nha, mấy tháng nay nguyệt sự đều bình thường mà, cũng không có phản ứng nào đáng kể, ngoại trừ…Cô nghĩ nghĩ, ngoại trừ иgự¢ có thay đổi tí tí, còn lại mọi thứ đều hòa bình như mọi khi, hẳn là không thể nào đi?
Càng nghĩ càng thấy ngượng, mà người bên cạnh vẫn còn đang nhìn mình chăm chú thế kia.
Ngọn lửa không ngừng bập bùng lên xuống, cánh gà đặt ở bên trên, chỉ một lát sau đã tỏa ra mùi hương. Bỗng nhiên có người đưa tới bàn chải quét gia vị trong tay, đến lúc này Giai Hòa mới lấy lại tinh thần, đi quét gia vị ở những chỗ khuất của nguyên liệu, chợt nghe thấy giọng anh: “Em đang nghĩ gì?”
Mặt Giai Hòa càng nóng hơn, ngập ngừng một hồi vẫn chưa nói nên lời.
Lần trước là chính cô hiểu lầm mình có bầu, mang một bụng mong chờ thử cả buổi vẫn không có. Lần này cũng giống như thế, cười cũng bị người ta cười ૮ɦếƭ rồi…Lúc mùi hương thức ăn trở nên thơm nồng hơn, rốt cuộc cõi lòng Giai Hòa cũng không thể yên được nữa, vụng trộm nhìn thoáng qua Dịch Văn Trạch một cái: “Anh cảm thấy…có phải em nên đi kiểm tra gì đó đi?”
Xong rồi, vẫn nói ra.
Ánh mắt bay loạn, thiếu chút nữa là phỏng tay.
Dịch Văn Trạch cầm thứ gì đó trong tay cô, cẩn thận đẩy thức ăn vào bên trong: “Anh đã hẹn lịch trước rồi, buổi sáng ngày mai em dậy sớm một chút.” A? Giai Hòa không dám tin nhìn anh: “Anh hẹn lịch lúc nào?”
“Trước khi đến đây, lúc ở Thượng Hải,” Anh đặt những đồ nướng đã chín lên khay, “Anh lo em quá căng thẳng nên không nói cho em biết việc này.” Giai Hòa trợn mắt há hốc mồm nhìn anh bê khay thức ăn đi, lại quay trở về, tiếp tục nướng thêm, qua thật lâu mới sâu kín nhìn nhìn: “Em cũng chưa có cảm giác gì, làm sao mà anh có thể cảm giác được chứ hả…”
“Anh là bố của con, sao lại có thể không cảm giác được?” Thần sắc Dịch Văn Trạch bình thản, như thể mọi thứ là đương nhiên.
Giai Hòa nghĩ nghĩ, cảm thấy hình như cũng có đạo lý đó, tuy rằng không có căn cứ khoa học nhưng mà sức mạnh tinh thần cộng hưởng như thế này cũng tốt lắm…
Ngày hôm sau còn chưa tỉnh ngủ đã bị anh ôm dậy, bắt đầu mặc quần áo vào.
Mơ mơ màng màng một hồi Giai Hòa mới sực nhớ hôm nay phải làm cái gì, nhìn Dịch Văn Trạch muốn nói, lại phát hiện anh đã chuẩn bị mọi thứ đâu vào đấy. Từ khi ở bên cạnh anh, Giai Hòa còn tưởng rằng bản thân mình chầm chậm cũng miễn dịch được, ai dè một buổi sáng như vậy vừa mở mắt ra, vẫn cảm thấy có gì đó thực ngạc nhiên thực đẹp đẽ, rất muốn đi chụp hết thảy, lưu giữ đến vĩnh viễn.
Anh thấy cô cứ chăm chăm nhìn mình, vô cùng bất đắc dĩ: “Em tỉnh ngủ rồi?”
Cô ừm, buông tha cho ý tưởng háo sắc này, ngoan ngoãn đi theo anh xuống lầu.
Lúc hai người đến bệnh viện đã tiến hành kiểm tra ngay. Cô chỉ để ý là Dịch Văn Trạch theo sát, không ngừng vào các phòng khám, làm đủ mọi loại thí nghiệm, vấn đề là các bác sĩ đối với cô cứ khách khách sáo sáo, ngay cả một câu chứa thông tin hữu dụng gì đó cũng không nói.
Cuối cùng lúc ngồi chờ báo cáo, anh lại cùng bác sĩ trao đổi riêng vài câu.
Giai Hòa ngồi trên sô pha, nhìn biểu cảm gương mặt anh không hề thay đổi, đoán rằng có thể anh đang sợ mình thất vọng mới dặn dò bác sĩ trước. Không thể không nói với chuyện này anh đặc biệt thận trọng.
Rốt cuộc cô vẫn không yên lòng ra bệnh viện, cũng không hỏi anh điều gì.
Nếu có, bác sĩ hẳn sẽ giải thích và dặn dò cẩn thận kỹ lưỡng…Nhìn mặt Dịch Văn Trạch xem, như là không có lời gì muốn nói cả, phỏng chừng là sợ mình lại thất vọng thêm một lần nữa, đang bận tâm xem phải nói ra như thế nào. Cứ miên man nghĩ bậy nghĩ bạ như vậy một lúc, cô lại bắt đầu có cảm giác áy náy mãnh liệt, trong lòng không ngừng nghĩ hàng loạt lý do.
Xe chạy thẳng đến một khu đất trống trải mới chậm rãi dừng lại.
Điểm cuối của mảnh đất này là một bờ cát, là biển trong veo tinh khiết phản chiếu ánh sáng trắng lấp lánh dưới ánh mặt trời, chỉ nhìn khung cảnh như vậy đã khiến lòng người chợt an ổn. Cô đi theo anh xuống xe, dọc theo bờ cát đi tới, hình như nơi đây không có bất kỳ ai, chỉ có hai người bọn họ.
Yên tĩnh, chỉ có từng đợt sóng biển rì rào.
Có? Hay vẫn là không có?
Anh đang muốn cho mình một bất ngờ? Hay vẫn đang nghĩ phải nên an ủi mình như thế nào?
Giai Hòa thầm thở dài một hơi, cuộc đời thực sự là rối rắm mà, vì sao không trực tiếp hỏi đi?
“Sau này em muốn đặt tên con là gì?” Dịch Văn Trạch bình thản hỏi.
Giai Hòa đi phía sau anh, cả gương mặt gần như khuất dưới bóng râm của chiếc mũ che nắng, dẫm lên từng dấu chân anh để lại, nhắm mắt theo đuôi. Gọi là gì à? Thật ra cô còn chưa nghĩ tới chuyện này. Nhìn nhìn bóng dáng áo mũ chỉnh tề của Dịch Văn Trạch, cảm giác áy náy lại dâng trào một phen, chờ trở về rồi nhất định sẽ cố gắng không ngừng…“Anh nghĩ sao?”
“Ngả Giai, Ngả Hòa.” Anh lại đáp rất tự nhiên.
Cô chợt dừng bước, nhìn thấy anh quay đầu lại: “Không vui sao?”
Khóe mắt Giai Hòa chợt trở nên cay cay. Làm sao vậy? Là anh càng lúc càng ‘ngôn tình’ lãng mạn này nọ, hay là do chính mình càng lúc càng bớt đi những mơ mộng của phái nữ. Không phải chỉ là hai cái tên thôi sao? Hay vẫn là phong tục đặc biệt nhất ở đất nước Trung Hoa Đại lục kia, chỉ cần để người ta liếc mắt một cái thôi đã hiểu rõ cách bày tỏ tình yêu. Không biết bao nhiêu lần Giai Hòa đã từng viết những đoạn hội thoại như vậy, nhưng lúc nào cũng nghĩ con sẽ mang họ Dịch, bây giờ lại gọi như vậy…
Tim đập càng lúc càng chậm, như thể muốn ngừng lại.
Cô nhìn Dịch Văn Trạch bước tới, cúi đầu nhìn mình, khụt khịt mũi hỏi: “Làm sao anh biết nhất định đó là sinh đôi?”
Giọng nói của anh mang theo ý cười, thực bình tĩnh trả lời: “Bác sĩ nói cho anh biết, kết quả báo cáo cũng như vậy.”
…
Giai Hòa nhìn anh, nhìn anh chăm chăm.
Qua một hồi lâu mới lắp bắp hỏi: “Thật, thật à?” Tay của cô đặt trên bụng, không thể tin được lời Dịch Văn Trạch nói, không hiểu sao trong lòng chợt có cảm giác muốn khóc của người mong cầu con cái nhiều năm trời, chân thật đến dọa người.
Anh đưa tay vuốt lại những sợi tóc rối trong gió cho Giai Hòa, cúi đầu dán sát bên tai cô nói: “Giai Hòa, gả cho anh.”
Một câu dễ hiểu, dịu dàng hơn hết thảy.
Như là mỗi buổi sáng thức dậy nhẹ nhàng nói với cô rằng ‘chào buổi sáng, vợ’, cũng như là thuận miệng hỏi cô ‘Em đói bụng?’, nhưng lại khiến trái tim cô nóng lên. Giai Hòa ngơ ngác, ngửng đầu nhìn anh, đôi mắt như thể đã trút được một gánh nặng, trong một thoáng lại ứa nước.
૮ɦếƭ tiệt thật, đã thế mà chỉ có màn cầu hơn đơn giản cũng có thể khóc như vầy…
Thân là biên kịch, cô rất hiểu như thế nào là chuyện lãng mạn đặt trong hiện thực đời sống, quả thật chính là thiên lôi cuồn cuộn. Thậm chí cô nghĩ nếu Dịch Văn Trạch làm chuyện gì đó trước mặt đông đảo quần chúng nhân dân thì chính mình sẽ quẫn bách đến ૮ɦếƭ, quẫn đến mức vẫn còn chưa kịp cảm nhận được hạnh phúc gì đã lên cơn đau tim rồi. Thế nên tổng kết lại, chuyện cầu hôn mình thì khỏi đi, miễn lại cho trái tim yếu đuối này lại bị kích thích.
Hạnh phúc không cần phải kinh ngạc mừng rỡ, chỉ cần mỗi ngày thức dậy đều có thể nhìn thấy anh. Đây mới chính là kết cục mà cô mong muốn.
Mà bây giờ, hết thảy đều hoàn toàn giống suy nghĩ cô. Dịch Văn Trạch anh vẫn luôn hiểu được bản thân Giai Hòa cô muốn điều gì, chính là một bãi biển không người, không ai vây xem.
Chỉ có anh cùng mình, bình thường thản nhiên như vậy, nhưng chỉ có ngọt, đơn thuần chỉ có ngọt.
“Không muốn?” Dịch Văn Trạch hạ giọng, hỏi tiếp.
Giai Hòa nghiến răng nghiến lợi nhìn. Anh cố ý phải không, trong bụng em có con anh đó, chẳng lẽ còn muốn con mồ côi ba mẹ à? Nhưng mà dù cô cố gắng thật lâu, cái gì cũng không nói nên lời được. Từng luồng từng luồng hơi nóng xuyên vào thân thể, so với mặt trời chói chang trên cao còn nóng hơn. Cô hắng hắng giọng vài lần, muốn nói điều gì đó, khóe mắt lại ươn ướt.
Dịch Văn Trạch cười nhấc mũ che nắng của Giai Hòa lên, nhẹ nhàng hôn chóp mũi cô một cái, khuỵu một gối quỳ xuống. Trang phục màu trắng, hòa cùng những hạt cái bé nhỏ mịn dưới ánh mặt trời.
Giai Hòa ngây người nhìn anh, linh hồn như thể đã thoát khỏi thân thể, đứng ở nơi xa nhìn chính mình.
Trong ánh mắt anh, tất thảy đều là nghiêm túc, chỉ như vậy mà nhìn thẳng vào Giai Hòa chăm chú không rời. Tim cô không thể ức chế được mà đập dồn, bàn tay đã mềm nhũn.
“Anh từng mắc chứng trầm cảm, nhưng thật may mắn tại mùa hè năm ấy, gặp một người, khiến anh có thể thuận lợi đi đến ngày hôm nay. Anh từng trải qua một cuộc hôn nhân thất bại, cũng thật may mắn vào mùa xuân năm 2011, gặp một người, khiến anh không chỉ muốn ở bên cạnh cô ấy, còn muốn để cho cô ấy cả đời chỉ nhìn mình,” Anh lấy một chiếc hộp trong người, nhẹ nhàng mở ra. Nhẫn cưới lấp lánh trong mắt chỉ khiến lòng người say, im lặng nằm trong hộp, “May mắn nhất là, cả hai cô ấy đều cùng là một người, em cảm thấy nếu anh không mang cô ấy về nhà, có phải toàn thế giới này đều không đồng tình hay không?”
Một đất nước xa lạ, một bãi biển xa lạ, chỉ có người trước mắt là quen thuộc.
Giai Hòa nhìn anh, tư thế cầu hôn này, ngay cả trong mấy lời thoại cũng không chê vào đâu được. Hai người cứ như vậy đối diện nhau, qua một lúc lâu cô mới chìa tay ra, giọng nói nghèn nghẹt, “Em cảm thấy mình không thể trở thành kẻ địch với toàn thế giới được.”
Nhẫn rất nhỏ, nhỏ không hề sai một ly, khi Ⱡồ₦g vào ngón áp út của cô, ngón tay anh cũng đan xiết lấy bàn tay cô.
Như là hiệu quả đặc biệt trong kịch bản, ánh mắt cùng khuôn mặt của anh như một pha quay chậm tới gần. Lần đầu tiên hai người gặp mặt đúng nghĩa, lúc anh quay đầu lại cũng nhìn cô như thế, tầm mắt chỉ dừng trên người cô, là duy nhất trên đời. Trong đôi mắt sâu màu đen ấy lộ ý cười nồng nàn.
Trong đầu Giai Hòa chợt hiện lên một hình ảnh, mà Dịch Văn Trạch đã cúi đầu xuống, đang muốn chạm vào, cô bỗng nở nụ cười: “Em cảm thấy hình như mình nói nhầm rồi, có vẻ như em đã trở thành kẻ địch với toàn thế giới.”
Nói xong, vươn tay giữ lấy mặt anh, chủ động hôn.
Trong một thoáng khi cả hai gắn bó, cô bỗng nhiên cảm thấy cả đời này cứ như vậy mà giao cho Dịch Văn Trạch anh. Năm năm, mười năm, hai mươi năm, bốn mươi năm, nửa đời còn lại của cô đều giao cho anh.
Bởi vì là Dịch Văn Trạch, cho nên chỉ có hạnh phúc.
Lần đầu tiên Dịch Văn Trạch nhìn thấy Thiên Sở, là năm 2005.
Anh còn nhớ rõ đó là một lần gặp mặt bạn bè, Thiên Sở cùng một người chế tác đến muộn. Thật ra ấn tượng ban đầu cũng không có gì, phần lớn đều khách sáo nói chuyện, đối với anh nói từ nhỏ đã xem phim của anh, ngưỡng mộ gì đó.
Mỗi lần nhắc đến tối hôm đó, Thiên Sở luôn truy hỉu, rốt cuộc là vì sao anh lại nhớ rõ cô được?
Anh luôn kiên nhẫn lập lại, tối hôm đó cô đã hát một bài hát rất cũ của mình, rõ ràng là bài hát trữ tình, nhưng cô lại hát bằng cảm xúc đau đớn thương cảm. Khi đó trong phòng KTV đều là diễn viên, sản xuất, không ai để ý đến nét mặt hay phản ứng của cô. Có lẽ Dịch Văn Trạch thường không thích xã giao, nhưng ngược lại anh có thói quen để ý đến những động tác rất nhỏ của mỗi người.
Từng luồng sáng thay đổi, một tay cô cầm mic, một tay kia thì tự nhiên đặt trước иgự¢, đây là thói quen tự bảo vệ mình theo bản năng. Chỉ vì một động tác này, không hiểu sao anh lại có cảm giác quen thuốc. Khoảng thời gian ban đầu anh nổi tiếng rất nhanh, áp lực theo đó cũng dồn nén không có chỗ xả ra, dần dần lâm vào trạng thái trầm cảm rất nặng, cũng thường lấy động tác này đối mặt với truyền thông.
Lúc đó công việc rất nhiều, anh lại là một người có tính cách không biết từ chối người khác, vẫn hết sức phối hợp từng bước tuyên truyền.
Đến khi chị Mạch phát hiện, anh đã không muốn gặp lại bất cứ ai. Mùa hè năm ấy, anh ở Bắc Kinh vài tháng, bởi vì hành động không chủ ý của cô gái nhỏ kia, mới nhận ra việc trốn tránh thật buồn cười.
Bước ngoặt của ngày hè ấy, đối với một người vừa mới chập chững bước như anh, rất quan trọng.
Cho nên anh cũng nghĩ, cho cô ca sĩ tự bảo vệ mình kia một cơ hội, giúp cô vượt qua vực sâu này.
Sau đó, anh giật dây thay cô tìm người giúp cô thực hiện một album cho ngày trở lại.
Bởi vì tập trung quay phim, lúc anh gặp lại cô ca sĩ đó, album đã bước vào giai đoạn cuối của việc chế tác.
Đó là lần thứ hai anh thấy cô, ở ngoài phòng ghi âm. Anh nhìn bài hát ghi âm của cô, lúc nhỏ giọng trao đổi với bạn mình, cô nghe được giọng của anh, ánh mắt lập tức nhìn chăm chú, xuyên qua lớp thủy tinh, nói Dịch tiên sinh, cảm ơn anh.
Con đường này không dễ đi, những người đã giúp đỡ Dịch Văn Trạch cũng vô số kể, anh cũng không để ý nhiều lắm việc mình đang làm, nhưng thật sự chú ý đến thành tích album mới của Thiên Sở.
Bán rất chạy, thành công rất nhanh.
Cô dùng thực lực của bản thân mình, chứng minh ánh mắt của anh là đúng.
Những cách báo đáp của cô, đều rất nhỏ.
Đơn giản từ cà phê đến một hộp cơm, đến phim trường thăm hỏi. Dịch Văn Trạch cũng hiểu cô gái này muốn gì, nhưng giữa hai người, lúc đó còn thiếu một vài điều. Anh vẫn luôn lịch sự nói cảm ơn, duy trì khoảng cách cả hai, để sau này từ chối cũng không gây khó xử nữa.
Từ khi nào thì bắt đầu?
Có lẽ là khi chính bản thân anh phát hiện, cô lại cố gắng học tiếng Quảng Đông thật tốt, rồi khoe qua điện thoại với mình.
Có lẽ là khi mẹ anh đổ bệnh, anh bay trở về New Zealand, giữ bên giường bệnh suốt nhiều ngày, rốt cuộc cảm thấy mệt, sau đó nhận được điện thoại của cô.
Có lẽ là một lần kia, anh nhìn thấy cô bị người sản xuất tát, lại bắt đầu nén giận.
Anh cảm thấy đủ, cô ấy làm như vậy là đủ rồi, mình có đau lòng, trái tim cũng rung động.
Cho nên trong khoảng thời gian sự nghiệp của cô đi lên, anh hoàn toàn trở thành chỗ dựa của cô, ở những bài hát lẫn cuộc sống.
Cô ấy xinh đẹp, và sự tự tin tăng lên từng ngày, gần như là hoàn mỹ.
Anh vẫn luôn yêu thích cô, mà ban đầu cô cũng yêu thương anh. Thích sự trầm mặc của anh, thích giọng nói trầm trầm, và cũng bởi vì hai người đều trong giới giải trí. Sau khi cả hai kết hôn, cô lại thử đưa ra đề nghị che giấu cuộc hôn nhân này trước tiên. Anh và cô đều là thần tượng ngôi sao, chuyện hôn nhân lan truyền quá sớm không có lợi cho bất kỳ ai.
Chỉ là Thiên Sở không biết một điều, Dịch Văn Trạch nhiều năm chìm nổi như vậy, bản chất anh chưa bao giờ thay đổi.
Anh có một gia đình hòa thuận ấm áp, từ bố mẹ đến anh chị em, tình cảm đều như một dòng nước chảy mãi, tôn trọng lẫn nhau. Cho nên dù anh có là một thần tượng hay ngôi sao lại chưa từng nghĩ tới chuyện giấu hôn nhân của bản thân. Nhưng anh lại hiểu Thiên Sở, một cô gái lăn lộn trong giới giải trí nhiều năm như vậy, chờ đợi rất lâu mới có cơ hội của mình, khác với anh.
Huống hồ, trong mắt anh, Thiên Sở chỉ là một cô gái chưa trưởng thành mà thôi.
Có tham vọng, có lòng yêu nghề, cũng là chuyện tốt.
Giải thưởng của anh đến tay hết giải này đến giải khác, nhưng dù đối mặt với những câu hỏi ngẫu nhiên liên quan đến sinh hoạt cá nhân của mình do phóng viên đưa ra, anh đều mỉm cười im lặng.
Vợ chồng trong giới giải trí, chung ᴆụng thì ít mà xa cách thì nhiều, âu cũng rất bình thường.
Ban đầu khắc khẩu, chỉ là rất nhỏ.
Những việc nhỏ trong cuộc sống, anh không phải là người thích nói, công việc bình thường tự giải quyết cũng xong. Nhưng cô lại là người thích nói, bởi vì sự khác biệt này mà cảm thấy rất khổ sở, luôn chịu đựng không lên tiếng. Những ảnh hưởng của truyền thông lắm khi cũng gây tổn thương của người khác, bắt đầu từ những người hợp tác quay phim, cuối cùng đến những người trong công ty, cô đều nhớ ở trong lòng.
Một lần hoàn toàn bùng nổ lần đó, là xúc phạm tới gia đình anh.
Lúc anh quay phim trở về, vừa mới đến cửa lại nhận được điện thoại của mẹ. Từ lần đổ bệnh nặng đó, anh cảm nhận được mình phải quý trọng người thân, mỗi khi gọi điện thoại cho bố mẹ, cuối cùng nhất định sẽ nói ‘I love you’, thói quen duy trì hơn mười năm chưa bao giờ thay đổi.
Bắt đầu, là cô giật điện thoại của anh lại, ném mạnh lên tường.
Phòng khách không bật đèn, cô đưa lưng về phía cửa số sát đất, toàn bộ cơ thể đang run rẩy. Anh im lặng nhìn cô, cuối cùng mới nói: “Là điện thoại từ New Zealand.” Nói xong ngồi xuống, nhặt pin cùng di động lên. Anh rất mệt, không muốn ầm ĩ, nhưng cô lại ngồi thụp xuống, ôm chân khóc lớn.
Thanh âm lớn đến thế, như là đã tích tụ rất lâu.
Anh đi qua, hơi ngồi xuống bên cạnh cô: “Lần sau có thể hỏi anh trước một câu, anh sẽ giải thích cho em.” Cô ngẩng đầu nhìn anh: “Anh giải thích em cũng sẽ không tin, em sẽ hoài nghi, lúc nào cũng suy nghĩ, bây giờ anh nói cái gì em đều đã nghĩ rất nhiều, nghĩ đến mức không thể ngủ được, cả đêm mất ngủ. Anh biết không?”
Dịch Văn Trạch yên lặng nhìn cô: “Anh cho em cảm giác không an toàn sao?”
Khuôn mặt kia được trang điểm rất kỹ lưỡng, có lẽ là vì đón anh về nhà, nhưng bây giờ đã bị nước mắt xòa nhòa nứt vỡ, toàn bộ đều trở nên mơ hồ: “Là vấn đề của chính em. Ban đầu em luôn rất cẩn thận, em hiểu được tình cảm này là do em cưỡng cầu mà có, cho nên chỉ cần anh nhíu mày em sẽ cho rằng anh đang giận em. Chỉ cần anh cười với bất kỳ ai, chỉ cần là phụ nữ, một phụ nữ đẹp, em sẽ hiểu rằng tình cảm của anh đang thay đổi.”
Không nói gì để giải thích, anh chỉ có thể cười khổ, cuối cùng vươn tay ôm lấy cô.
Bất an của cô anh có thể hiểu được, nhưng những điều có thể anh đã làm hết trong khả năng mình, muốn phá vỡ chướng ngại tâm lý cũng chỉ có thể dựa vào bản thân cô.
Trở lại phòng, anh gọi điện cho mẹ, đối với sự lo lắng bên kia, anh chỉ nói: “Khuya rồi, mẹ nghỉ ngơi trước đi, việc này mẹ đừng lo lắng nhiều.”
Năm đó khi anh nổi tiếng, công ty chỉ vừa bước những bước đầu tiên, anh đổ vào rất nhiều tiền bạc, làm đến bây giờ cũng đã lấy lại một số cổ phần công ty cùng tiếng nói riêng. Vì để cho Thiên Sở yên tâm, anh nói với chị Mạch ký hợp đồng tiếp theo cho cô, nâng thời gian lên đến năm năm.
Bởi vì quan hệ cá nhân, anh rất chú trọng đến con đường phát triển của cô, nếu không thành công, thì đó là tổn thất anh gây ra cho công ty.
Cũng may, Thiên Sở luôn liều mạng làm việc.
Dường như cô muốn không ngừng dấn thân tới. Anh biết lòng tự trọng của cô, dùng hết sức lực để giành cơ hội cho cô, nhà soạn nhạc giỏi nhất, người chế tác giỏi nhất. Mỗi một album của cô đều dùng một nguồn tiền rất lớn. Một năm mười hai album, đây là chuyện không phải người bình thường có thể làm được, nhưng cô, ngày tiếp nối đêm lại có thể, thậm chí cuối cùng, trước mặt mọi người, trong phòng thu âm, cô òa khóc.
Những ngày tháng ấy, anh vì quảng bá mà đi khắp 17 thành phố trong Đại lục, một tháng sau, khi trở về công ty từ chuyến bay đêm, anh phát hiện cô vẫn còn ở trong phòng thu âm. Anh vẫn nhìn cô ghi âm, cô nghe thấy giọng anh bỗng nhiên khóc thất thanh, nói mình rất mệt mỏi, không muốn liều mạng làm việc như vậy nữa.
Dịch Văn Trạch bảo những nhân viên công tác ra ngoài, đi vào ôm lấy cô, dỗ thật lâu: “Nếu không muốn tiếp tục thì nghỉ ngơi một chút.” Mặc dù ở năm đó, bởi vì chuyện lỗ vốn của công ty bố mình, rất nhiều khoản nợ anh phải bù vào, nhưng vài năm này thuận lợi phát triển, lợi nhuận kiếm được dần ổn định cùng một số bất động sản, đầu tư cùng Ngô Chí Luân cũng đã bước vào quỹ đạo.
Anh cười hôn lên mặt cô: “Chăm sóc phu nhân, anh vẫn còn năng lực.”
Buổi đêm ấy, anh cho rằng cả hai đã hòa hợp như lúc ban đầu.
Sau đó, cô thực sự bắt đầu ở nhà, cả ngày gọi điện thoại chơi, nấu cơm cho anh, đôi lúc hai người cũng nói chuyện phiếm. Cuối năm đó cả hai còn trở về New Zealand, cùng bố mẹ anh trải qua một ngày lễ vui vẻ.
Khi mẹ anh hỏi về chuyện con cái, Dịch Văn Trạch cười cười, nhìn Thiên Sở: “Cứ thuận theo tự nhiên mẹ ạ.” Mẹ anh chưa từng coi anh là ngôi sao hay thần tượng, trong mắt bà, anh vẫn luôn là đứa con bảo bối học ngành Kiến trúc, thức ngày thức đêm để vẽ công trình.
Thiên Sở không được tự nhiên, rất nhanh đặt vé máy bay, về Hong Kong trước.
Bởi vì hôn lễ của em gái, anh ở New Zealand tận hai tháng, lúc trở về Hong Kong, tin tức bất ngờ đã khiến anh trở tay không kịp. Sau khi nghỉ ngơi một năm, Thiên Sở quyết định quay về giới giải trí, muốn tiến quân vào Đài Loan…Sau đó chị Mạch gọi điện đến. Nhiều năm như vậy, anh và chị Mạch đã trở thành chỗ chị em với nhau mà không còn đơn giản phải dựa vào những ràng buộc hợp đồng, cho nên anh đại khái có thể đoán được chuyện gì sẽ phát sinh.
Ở phòng họp, anh thấy được Thiên Sở.
“Tôi muốn đi hát lại.” Cô nhìn anh, tay không tự giác khoanh lại trước иgự¢, “Một năm nghỉ ngơi đã khiến tiếng tăm của chúng ta hơi chìm xuống. A Trạch, chúng ta ly hôn đi, tôi muốn đi Đài Loan.”
Dịch Văn Trạch trầm ngâm rất lâu mới đi qua, cô lại lui về sau hai bước: “Từ lúc quen anh, dường như mỗi ngày tôi đều như trong mơ. Anh rất tốt, rất độc nhất, rất hoàn mỹ, cho nên tôi luôn cố gắng hết sức để anh nhìn tôi, để ý đến tôi, nhưng cho đến khi chiếm được rồi tôi lại phát hiện mình khổ sơ biết bao. A Trạch, anh tốt quá, không thích hợp làm chồng. Đôi khi tôi mơ anh giống như những người đàn ông khác, lắm khi gặp dịp thì chơi, có lẽ còn có thể khiến tôi ghen, để chúng ta cãi nhau, để cho tôi cảm giác được đây là sự thật. Nhưng anh cái gì cũng không làm vì cái gì anh cũng chưa làm bao giờ. Tôi đã tưởng rằng, nhất định sẽ có một ngày anh làm chuyện gì đó có lỗi với tôi, những thứ quá hoàn mỹ, một khi nứt toác ra sẽ khiến người ta càng đau đớn. Anh nhường tôi một lần cuối cùng, để tôi nói ly hôn trước, như thế sẽ cảm thấy dễ chịu hơn nhiều.”
Cả đời anh đã diễn rất nhiều phim, nhưng chưa có lời thoại nào có đủ tính ‘kịch’ như bậy giờ.
Kế tiếp là ký tên ly hôn, phân chia tài sản.
Mọi thứ đều là chị Mạch giúp đỡ, thậm chí anh còn không muốn xuất hiện, cũng may bạn bè còn đây.
Lịch trình quay phim trong một năm đã hoãn lại hơn nửa năm, anh bay trở về New Zealand, ghé thăm trường học cũ. Nơi đó, anh vẫn luôn là có người biết mặt, những cũng không phải kiêng kị nhiều điều. Lúc cùng em gái đi kiểm trai thai kỳ lại gặp được một fan ngoại quốc yêu phim ảnh muốn ký tên, thần bí hỏi đã có vợ hay chưa. Dịch Văn Trạch chỉ có thể cười khổ lắc đầu: “No, I’m single.” Những bước chuẩn bị cho công ty cho công ty chế tác đã đi vào giai đoạn cuối cùng, mỗi ngày Ngô Chí Luân đều gọi điện oán hận rằng cậu ta đang mệt đến nhường nào, mỗi ngày không có biết bao nhiêu mỹ nữ vờn quanh, thật sự là ăn không tiêu. Đến lúc này anh mới đặt vé máy bay về nước.
Sau đó thì thế nào?
Scandal bùng nổ, chuyện kết hôn giấu kín bị vạch trần, không biết bao nhiêu báo giới truy hỏi ngày đêm.
Anh bạn đạo diễn Khương gửi kịch bản đến, mời anh quay bộ phim mới trong nước. Lời mời của bạn cũ không thể nào từ chối được, cũng là một cái cớ tốt để rời khỏi Hong Kong. Ngày đó, trong buổi họp báo, giữa những ‘thương trường đoản pháo’ phóng viên, anh đã nhìn thấy được một dáng hình quen thuộc.
Mười năm không gặp, ánh mắt cô bé con kia vẫn lay động mơ màng như thế, cười đến…‘tự đắc kỳ nhạc.’ [1]
Chỉ có một điều khác là, mười năm trước cô gái ấy xem poster của mình, mà bây giờ, cô ấy đang nhìn chính bản thân mình.
Một số từ dùng trong chương:
抑郁症 – Chứng trầm cảm.
专辑 – Tuyển tập | Album.
[1]: 自得其乐 – Thành ngữ này ý bảo người ta vui thì bản thân mình cũng nhận niềm vui đó. Nụ cười của Giai Hòa khiến anh cũng vui lây…