Tùy Tiện Phóng Hỏa - Chương 15

Tác giả: Mặc Bảo Phi Bảo

Bão táp giá trị con người
Dịch Văn Trạch có cảnh quay ban ngày, Giai Hòa cùng anh nói chuyện xong, đặt vé máy bay buổi tối về.
Anh đi rất sớm, Giai Hòa lại mơ màng ngủ thêm một lát, mãi đến gần mười hai giờ mới đi làm thủ tục trả phòng.
Cô gái ở quầy lễ tân nhận thẻ phòng để nhập thông tin, khuôn mặt tỉnh rụi lập tức nhìn thoáng qua một cái. Giai Hòa đành phải giả ngu, liên tục cúi đầu nhìn di động. “Cô ơi, có thể ký hóa đơn.” Khi tờ giấy được đẩy lên trước mặt, cô mới buông di động cầm lấy 乃út, lại phát hiện vẻ mặt tỉnh bơ không biến sắc của người trước mặt đã hoàn toàn chuyển thành tò mò.
Giai Hòa không hiểu cầm lấy hóa đơn nhìn lướt qua, lập tức đã hiểu vì sao. Trong danh sách những thứ đã sử dụng có…cái hộp kia. Vô cùng chói lọi.
Nhìn chăm chăm vào cái hóa đơn kia buồn bực khoảng ba giây, cô mới vung 乃út phóng tác, viết đại một cái chữ làm tên…
Chuyến bay là buổi tối tám giờ, toàn bộ thời gian ban chiều đều không có việc, rốt cuộc cô vẫn đi Cẩm Lý để ăn uống một phen.
Đi một đoạn thì ngừng một lúc, hồ hởi nhìn nhìn ngắm ngắm. Bản thân cô mỗi lần tới Thành Đô công tác đều đến chỗ này. Tiêu Dư lúc nào cũng trêu rằng cô lúc nào cũng mê những nơi như thế này hơn là đi mấy phố mua sắm. Nhưng trong này thực sự rất tốt, đi một vòng đều ăn được tất cả những món gây thèm của Thành Đô xong, vô cùng thích hợp với loại người lười biếng như Giai Hòa.
Tiết kiệm thời gian, lại tiết kiệm phí giao thông đi lại.
Mãi cho đến khi ăn không nổi nữa, cô mới đi tìm một góc trong quán cà phê ngồi, mở máy tính chán chường xem web. Tuy rằng không phơi nắng được nhưng đây vẫn là nơi có hương vị của ánh mặt trời, mồ hôi chảy ròng ròng đến thế nhưng lòng cảm thấy hưởng thụ.
Đọc tin tức quốc tế được một lát, cuối cùng cũng không kiềm chế được, chốc lát sau liền ma xui quỷ phiến vào Weibo của anh xem. Tâm lý con người luôn rất kỳ lạ, từ khi ở bên cạnh anh, cô lại càng không dám xem Weibo cùng tin tức liên quan đến anh nữa, luôn mang theo bất an lo lắng, sợ bản thân mình có thể nhìn thấy cái gì đó.
Rất ít tin cập nhật, có lẽ vì quay phim mới quá bận.
Một cập nhật mới nhất, chính là buổi sáng sáu giờ ngày hôm nay.
Một câu rất đơn giản:
Nhiều năm như vậy luôn nghĩ ảo giác cùng sự thật luôn luôn khác nhau, không hề nghĩ tới, sự thật lại càng viên mãn hơn.
Một câu từ đầu tới đuôi, cô yên lặng nhìn hơn mười lần.
Bởi vì ám chỉ rất rõ ràng, những phản hồi dĩ nhiên như bom nổ. Chỉ trong một buổi sáng đã nhận được hơn ba nghìn lượt phản hồi. Dịch Văn Trạch thành danh rất sớm, phần lớn fan của anh đều là người trưởng thành. Khác với nhiều những câu hỏi tò mò biểu lộ tâm trạng, rất nhiều tin là chúc phúc ấm lòng. Những câu rất đơn giản, cũng không hỏi là có chuyện tốt gì hay khi nào sẽ công bố.
Giai Hòa quét vài lần cũng không dám đọc tiếp nữa, hoàn toàn co người ngồi trên sô pha cắn móng tay, ánh mắt mơ màng ngẩn người, mặt lập tức đỏ lên đột ngột, phải che mặt lại để ép mình bình tĩnh xuống.
Tiêu rồi, tiêu đời rồi, ban ngày ban mặt lại suy nghĩ cái gì a a a a…
Nhân viên phục vụ bê cà phê tới, bị hành động của cô làm cho giật mình: “Người đẹp, em không thoải mái sao?”
Giai Hòa ngược lại bị hù tới giật thót, đến lúc này mới phản ứng được mình đang ở trước mặt quần chúng nhân dân mà dám bộc lộ bản chất háo sắc, lập tức ngồi thẳng, đằng hắng cổ họng: “Không có gì, cảm ơn.”
Một câu ngắn ngủn kia khiến nguyên một buổi chiều của Giai Hòa hoàn toàn hỏng bét. Bốn giờ sau, viết xong một hồi biệt ly chia tay đau lòng, cô rốt cuộc ‘buông tha’ cho công việc, khép máy tính lại thanh toán.
Lúc đi ra ngoài trời đã ngả sang chiều tối, hai hàng đèn Ⱡồ₦g màu đỏ kết thành một chuỗi chạy dọc khắp con đường, thi thoảng mới có hai ba người đi qua. Lúc cô vừa đi vừa tính mình có nên lên sân bay trước hay không, điện thoại đợi một ngày bỗng nhiên vang lên.
“Anh xong việc rồi à?” Cố gắng áp chế hưng phấn, giọng nói dịu dàng đến mức chảy nước.
Anh ừ: “Em ăn cơm chưa?”
“Vẫn còn chưa ăn đàng hoàng, nhưng coi như cũng no lắm rồi,” Cô vừa đi tới phía trước, vừa khịt mũi nghe mùi hương thơm nồng từ xung quanh, nhịn không được vẫn phải đi xem một phát coi có thể ăn thêm cái gì nữa không. Mỗi lần đến Tứ Xuyên đều như thế này…không ăn đến ૮ɦếƭ không thể bỏ qua, “Còn anh? Ăn cơm chưa?”
“Vẫn chưa, sắp đến Thành Đô. Em đang ở đâu?”
“Giai Hòa khựng lại: “Không phải anh đang ở ngoài sao? Sao lại trở về thế?”
“Muốn gặp em, sẽ quay về.” Giọng nói Dịch Văn Trạch không nhẹ không nặng, nhưng vừa đủ chặn miệng cô lại. Giai Hòa nắm chặt điện thoại, không biết nên nói như thế nào, qua một lát mới nhẹ nhàng nói nhỏ, “Em đang ở Cẩm Lý.”
Bên kia có giọng của A Thanh đang hỏi đi đâu, Dịch Văn Trạch trả lời là Cẩm Lý, A Thanh lập tức hét to thật tốt quá, sẽ đi ăn cho đã. Giai Hòa yên lặng, cô nàng cùng mình thật đúng là có tiếng nói chung.
“Cần khoảng mười lăm phút nữa, em tìm một chỗ ngồi chờ anh,” Dịch Văn Trạch nói xong, lại bổ sung một câu. “Bên này khá nhiều người.” Giai Hòa ừm: “Ai vậy?” Anh cười nói: “Đều là người của đoàn làm phim.”
Giai Hòa nghĩ nghĩ: “Vậy để em đi tìm một nhà hàng nào lớn lớn.”
Đợi cho đến lúc anh đến, quả thực có khoảng mười mấy người, Giai Hòa nhìn thấy anh bước vào liền đứng lên. Mãi cho đến khi anh giữ chặt tay mình, cười nói với đạo diễn bên cạnh rằng đây là bạn gái tôi mới xem như buông lỏng một chút. Đạo diễn cười như ông phật Di Lặc, vừa bắt tay với cô vừa cảm thán, chúng tôi đều vì em mà phải đóng vai diễn viên quần chúng một lần.
Giai Hòa ngượng ngùng cười, ngầm hung hăng nhéo tay Dịch Văn Trạch.
“Sao anh lại về thế,” Đến khi mọi đại gia đều tự bắt đầu ăn uống, cô mới nhỏ giọng hỏi anh, “Không chậm trễ chuyện khác chứ?”
Chuyện Dịch Văn Trạch chuyên nghiệp không phải chỉ nghe đồn ngày một ngày hai. Trước khi đều có tin tức anh liều mạng dốc sức như thế nào ở phim trường, chạy khắp nơi quảng bá đến mức dạ dày xuất huyết. Như ngày hôm nay anh có thể vô duyên vô cớ đi xa đến như vậy để ăn một bữa cơm cũng không phải là chuyện mà Dịch Văn Trạch anh có thể làm.
Anh cười: “Hôm nay là ngày đặc biệt, ngoại lệ.”
Cô cắn cắn miếng thịt trên xiên tre, lại nghĩ tới cái Weibo kia, sau đó quyết đoán cúi đầu, giả ૮ɦếƭ.
Đồ ăn Tứ Xuyên, luôn khiến khẩu vị người khác rộng mở.
Đến cuối cùng khi mọi người ăn uống náo nhiệt cũng bắt đầu trêu chọc Giai Hòa. Một ông chú bên sản xuất nghiêm túc nhìn cô, trêu: “Trước khi vào đoàn vợ tôi có nghe nói cậu Dịch tham gia, dường như mỗi tối đều ngủ không được, muốn tôi xin chữ ký giúp, còn nói nhất định phải tìm hiểu xem tình địch của công chúng là người nào để mộng thiếu nữ của bả hoàn toàn tan biến.” Ông chú quăng một xiên tre lên bàn, ôm иgự¢ thở dài: “Hôm nay cuối cùng tôi cũng hoàn thành nhiệm vụ.”
Một người khác cũng nhảy vào góp vui, cười bảo: “Thật ra bạn gái tôi cũng nói như vậy.”
Khó có khi Giai Hòa lại bị người khác đùa giỡn, trong một thoáng không biết ứng phó thế nào. Đúng lúc nhìn thời gian cũng gần đến, cô đơn giản nói với Dịch Văn Trạch mình phải đi trước.
Mọi người vừa nghe, lập tức ồn ào nằng nặc bảo cô ở lại một ngày, ngày mai Dịch Văn Trạch có cảnh quay ban đêm, vừa vặn hôm nay có thể ở Thành Đô.
Giai Hòa lại giải thích: “Là vì có cảnh đêm nên hôm nay phải nghỉ ngơi cho tốt,” Nói xong lại cảm thấy không ổn lắm, lập tức thêm vào một câu, “Sáng mai tôi cũng phải vào trường quay rồi, không ở lại thêm cùng mọi người nữa, có cơ hội sẽ gặp lại.”
Ông chú sản xuất kia lập tức cười: “Thường xuyên đến thăm trường quay nhá biên kịch, phải thế mới yên tâm nổi.”
Ông chú nói xong, cô gái trẻ luôn ngồi trong góc kia, rốt cuộc cũng thay đổi sắc mặt. Giai Hòa cũng cười cười, rốt cuộc cũng rất hợp tình hợp lý nói đùa: “Đặt ở bên ngoài nhìn như thế nào cũng không an toàn, mục tiêu của tôi chính xác là ‘kim ốc tàng kiều’ (nhà vàng giữ người đẹp).” [1]
Mọi người cười ha ha, khen bảo không hổ là biên kịch.
Dịch Văn Trạch chỉ lại nhẹ nhàng mỉm cười, ý vị sâu xa nhìn cô một cái: “Lúc nào cũng sẵn sàng chờ.”
Vì cùng anh, Giai Hòa gần đến giờ mới gọi taxi, đến sân bay xong mới bi ai phát hiện máy bay lại đến trễ. Cô ngồi ở phòng chờ sau đại sảnh, nhìn hành lang đăng ký trống không, lại ai oán, máy bay sao lại chưa tới…
Đang lúc lấy di động ra chuẩn bị gửi tin nhắn oán giận, bên cạnh cô chợt có một người ngồi xuống.
“Khéo như vậy sao?”
Là một giọng nói quen thuộc. Cô nghiêng đầu: “Thật khéo, anh về Thượng Hải?”
Thật xấu hổ. Ngày hôm đó anh ta đứng dưới lầu nhà mình nhưng lại không đi xuống gọi một tiếng. Nhoáng qua đã mấy tháng sau rồi. Cố Vũ chỉ gật đầu: “Em cũng về Thượng Hải sao?”
“Không có,” Giai Hòa lắc lắc đầu: “Về Bắc Kinh, còn có việc phải làm.”
Cô nói xong, hai người cũng không tiếp tục nữa. Đúng lúc đó điện thoại của Dịch Văn Trạch gọi tới, cô nói thật ngại, đứng lên đi một lúc. Bên kia đã không còn ồn ào nữa, hình như đang ở trên xe. Vì ngại bên kia có nhiều người quá, Giai Hòa nói với anh được hai câu liền bảo bây giờ không tiện, sau khi đến Bắc Kinh sẽ nói chuyện tiếp.
Ngắt điện thoại, Cố Vũ còn chưa đi, cô cũng không thể làm quá rõ ràng, chỉ ngồi xuống ở chỗ cũ.
Quét mắt ngang phi trường, sân bay vừa đến, dòng người từ khắp nơi bắt đầu đổ ra. Đến lúc này Giai Hòa mới thấy được hy vọng check-in, âm thầm cầu nguyện bay nhanh đi làm thủ tục, không muốn ngồi ngốc đó mà ngượng ngùng nữa.
“Bộ phim của em có tỷ suất xem đài rất cao,” Bỗng nhiên Cố Vũ nói, “Mấy ngày trước anh xem kế hoạch làm việc, có người muốn phỏng vấn em.”
Giai Hòa phản ứng chậm, cười nói: “Không phải khoang trương đến như vậy chứ? Tôi không đáng giá như thế.”
Ngành sản xuất biên kịch ở Đại lục luôn ở thế yếu. Ngoại trừ việc thành công trong nhát mắt, còn lại mọi thứ đều khó khăn như một diễn viên, chỉ cần động một chút đã có thể trở thành chủ đề để người khác bàn tán.
Cố Vũ còn chưa trả lời, thông báo làm thủ tục đã vang lên, là chuyến bay đến Thượng Hải.
Thật tốt quá…Giai Hòa lập tức chỉ chỉ cổng đăng ký đằng xa: “Là anh đi?”
Cố Vũ ừ, đứng lên: “Nhưng mà chuyện phỏng vấn kia anh đã hủy. Anh đoán nếu là em của trước kia, hẳn là không thích xuất đầu lộ diện quá nhiều.” Giai Hòa ngượng ngùng cắn môi: “Cảm ơn, tôi đúng là người như vậy.”
Anh kéo hành lý, lúc đi được một đoạn mới sực nhớ tới điều gì đó, lại quay đầu nhìn cô: “Bạn của anh hình như đang chuẩn bị làm phim, mấy ngày hôm trước hỏi anh về em. Sao, có hứng thú không?”
“Công việc năm sau của tôi đã kín rồi,” Cô kiên quyết lắc đầu, “Nếu cần, tôi có thể giới thiệu một người giỏi cho ông ta.”
Cự tuyệt rõ ràng như vậy, là người thông minh đều hiểu.
Cố Vũ thực bình tĩnh nhìn cô một cái, cuối cùng không nói gì nữa.
Giai Hòa tiếp tục ngồi, nhìn xe chở thức ăn trên máy bay đưa cơm, di động lại đột ngột rung lên. Trên màn hình là tên của Dịch Văn Trạch đang nhấp nháy, cô kinh ngạc, bắt máy alô một tiếng. Bên kia lại rất im lặng, trong một thoáng Giai Hòa hơi cuống, còn tưởng xảy ra chuyện gì, vội vã hỏi: “Sao vậy? Có phải xảy ra chuyện gì rồi hay không?”
“Không có,” Giọng nói bình tĩnh của anh truyền tới, “Vừa rồi đang đóng cửa.”
Giai Hòa à một tiếng, giọng chua lè hỏi: “Không phải lại có người tới gõ cửa phòng anh đi?”
“Vợ yêu à,” Dịch Văn Trạch chậm rì rì nói, “Hôm nau dẫn theo nhiều người như vậy đến ăn cơm là để làm cho em yên tâm quay về Bắc Kinh.” Hai chữ kia vừa thoát ra, ngược lại khiến cô hoàn toàn không dỗi nổi: “Ai cho anh gọi em như vậy…”
Cô cúi đầu, nhìn chăm chằm vào hình Monchhichi trên túi đeo của mình, bắt đầu buồn khổ một bên mặt sưng húp. Không riêng gì anh mà cả đoàn làm phim đều thấy được, người ta về rồi nhất định sẽ âm thầm xì xầm này nọ, xem ra bạn gái Dịch Văn Trạch cũng chỉ just so so thôi…
Giọng nói của anh nghe không được rõ, hình như là tín hiệu không tốt.
Qua một lát mới có thể nghe rõ hơn, hình như anh đang ở ngoài: “Giai Hòa?” Giai Hòa ừm, lại vẫn canh cánh trong lòng vụ cái mặt sưng sưng của mình. Giọng nói của anh lại trở nên dịu dàng ấm áp: “Có một số việc hẳn là anh phải làm, lần sau đừng đoạt với anh nữa.”
“Mầy lần?”

“Nói lẹ lẹ đi mà ~ em biết chị rồi đó, chỉ cần em chưa thỏa mãn chị, chị tuyệt đối không bỏ qua ~”
Rốt cuộc Giai Hòa mới ngẩng đầu lên khỏi dĩa khoai tây chiên, nhăn nhó giơ ba ngón tay.
“Lợi hại!” Hai mắt Kiều Kiều lòe lòe ánh sáng, ép ép người cô, sau đó nghiêm túc tính toán: “Nhưng mà…dường như cũng may đó, chỉ có một đêm.”
Giai Hòa liếc ngang chị một cái, nhỏ giọng bảo: “Thật ra…rốt cuộc cũng hết có cái đó đó.” Địa vị thần tượng nhất định phải giữ vững, hơn nữa đây là vấn đề mấu chốt, tuyệt đối không thể hàm hồ được…
Rầm một tiếng, Kiều Kiều lòng đầy căm phẫn đập bàn: “Không có suy nghĩ gì hết. Tốt xấu gì cũng là khách sạn năm sao cao cấp thế mà chỉ cho một hộp loại nhỏ nhất hả trời. Thế trước khi ‘lên sân khấu’ hai đứa làm thế nào hả?” Suýt chút nữa Giai Hòa hất khoai tây chiên lên đầu chị: “Chị muốn ngày mai em lên trời chầu à?!”
“Cũng đúng nha,” Kiều Kiều giật mình, bốc một miếng khoai tây chiên, chấm sốt cà chua, “Cho nên mới nói, lấy người như thế cũng không đã, lúc nào chỗ nào cũng phải chịu hạn chế ~” Mấy chữ cuối lại nhỏ xuống và kéo dài, ý tứ lập tức trở nên cao thâm.
Trên mặt Giai Hòa hiện đủ mọi màu sắc, đang chuẩn bị cãi lại liền thấy Tiêu Dư ngồi phía đối diện gõ gõ bàn nói: “Đủ rồi.”
Một câu thành công khiến hai người đều cúi đầu, không tiếng động ăn khoai tây chiên. Giai Hòa vì tự trấn an lòng mình, còn ngẩng đầu lên khen một câu: “Những lời này cùng động tác của mi rất có giai điệu, nếu có đàn ông như vậy, tim ta lập tức tan thành nước, tuyệt đối không lé mắt nhìn thần tượng nữa.” Tiêu Dư liếc nhìn một cái,không nói gì, Kiều Kiều lập tức kéo kéo tay cô nhắc nhở: “Cái cách này của nó giống ai em còn không biết sao…Em dám cưỡng đoạt người của nó? Không muốn sống nữa?”
Giai Hòa trừng mắt nhìn, tiếp tục cúi đầu, im lặng ăn khoai tây chiên.
Thật ra…ta chỉ muốn nịnh nọt tí mà…
Mấy cô gái ăn xong mới bắt đầu tách nhau đi. Trước khi đi Giai Hòa mới cảm thấy kỳ kỳ, kéo kéo cánh tay Tiêu Dư hỏi: “Sao mấy người lại biết ta…ta cái kia đó.” Tiêu Dư nửa cười nửa không nhìn cô: “Mi nghĩ Weibo đàn ông nhà mi có bao nhiêu người theo dõi hả. Hai chữ ‘viên mãn’ kia, mi nghĩ ta và đồng bọn không thể đoán được đó nghĩa là gì à?”
Cái này mà cũng có thể đoán được mới không bình thường đó…
Cô ừ một tiếng, vô cùng bình tĩnh xoay người đi, lại bị Tiêu Dư gọi lại: “Ta nhớ ra rồi, mấy hôm trước ta vừa hoàn thành chuyện quảng cáo của Thiên Sở, người thật rất được.” Khóe miệng Giai Hòa hơi co rút, Tiêu Dư vỗ vỗ vai cô, chuyển sang chuyện khác: “Có tin được không? Người như vậy mà bại trận dưới tay mi, thế thì yêu ma quỷ quái đều là chuyện mây bay.”
Đến lúc này Giai Hòa mới hiểu được ý tứ của cô nàng, đá một phát, ‘tâm hoa nộ phóng’ (mở cờ trong bụng) tránh.
Bộ phim mới cuối cùng cũng bắt đầu, coi như Giai Hòa cũng tạm có thời gian rảnh rỗi. Cũng may bản thân cô không có thói quen vừa quay vừa viết bản thảo, đều là trước khi tiến hành quay phim đã thu phục hết thảy. Quãng thời gian đó cô đều dùng xe Dịch Văn Trạch thay vì đi bộ, nhưng vì quá mắc tiền, cũng ngượng trực tiếp chạy đến công ty kế tác, lần nào cũng chỉ có thể tìm một bãi đỗ xe xa xa nào đó rồi lại đi bộ qua.
Mỗi lần như thế là người đầy mồ hôi, không biết bao nhiêu lần bị đạo diễn trêu chọc: Giai Hòa ơi, đưa cho cô thù lao đến thế mà ngay cả xe cũng tiếc lái à? Cô luôn buồn bực ngồi canh giữ điều hòa, không ngừng đoán chừng, anh là cố ý đâu, cố ý đâu, vẫn là cố ý đâu…
Cũng may vì có chiếc xe thay việc đi bộ này, tết Trung thu năm nay, rốt cuộc cô cũng trở thành tài xế của cả nhà.
Kiến thức của mẹ già đối với xe chỉ giới hạn trong BMW, Mercedes-Benz trên đường, chỉ cảm thấy chiếc xe này ngồi sao mà thoải mái: “Con gái cưng à, mẹ xem xe này cũng được đó, không thua nếu so với BMW đâu. Lần trước đi Thượng Hải ngồi cái xe đồ chơi gì đó của con còn phải chỉnh chỗ ngồi trước mới chui vào được, rất mất sức,” Bà vô cùng rộng lượng từ kính chiếu hậu nhìn Giai Hòa, “Sau này mua xe này cho mẹ đi, mẹ không chê cũng không quẳng nó đi đâu.”
Ngài cũng thật biết hàng…
Giai Hòa lệ rơi nhìn mẹ già, không tiếng động bị đả kích.
Mãi cho đến khi đưa mẹ đến dưới lầu, cô mới bẻ tay lái đi trường Chính trị Pháp luật.
Cổng trường Đại học toàn xe khủng, tự nhiên cũng biết hàng. Cô chỉ mới đứng bên cạnh xe có một lát thôi mà còn có người tưởng là tình nhân tình phụ gì đó, chỉ có thể buồn khổ chui vào xe ngồi chờ…Muộn hơn mười phút, cô em họ mới đeo túi sách chạy đến, vừa thấy biển số xe xong lập tức rút di động ra, mãnh liệt chụp không ngừng nghỉ, cuối cùng còn vỗ vỗ của kính xe. Giai Hòa hạ kính xuống nhìn.
“Chị chị, chụp em với xe chung đi.” Cô em họ trưng đôi mắt to nhìn, chỉ thiếu điều không khoa tay múa chân sung sướng.
Giai Hòa quẫn: “Lên xe nhanh đi, chụp cái gì mà chụp…”
“Chụp một cái thôi mà.” Cô bé con tung ra đòn làm nũng sát thủ, Giai Hòa bất đắc dĩ, chỉ có thể xuống xe chụp N tấm cho cô bé mới xem như dỗ lên xe được. Ai biết vừa ngồi lên, cô em họ lập tức hạ giọng, thở dài một hơi: “Chị à, ‘điểu thương đổi pháo’ [1] kiểu gì mà lại xài xe của tình phụ vậy, có phải đi làm thi*p cho người ta rồi hay không?”
Giai Hòa giật mình một cái, không hiểu nhìn cô bé: “Nói cái gì đấy?”
Cô em họ vô cùng đau lòng, tiếp tục bày tỏ thái độ: “Em cũng không ủng hộ ạ, không đúng, là kiên quyết phản đối. Đấy là một con đường không có cửa quay về, cho dù gả không được thì cũng không thể đi con đường đó ~ Em gái chị học Luật đó, tuy rằng thể chế của quốc gia chúng ta thực làm cho lòng người lạnh ngắt, thế nhưng lại hủy bỏ tội trùng hôn. Tuy rằng bây giờ đạo đức xã hội không có, chấp nhận được hiện tượng này, nhưng mà,” Chính nghĩa ngất trời, cô bé dừng một tiếp rồi nói, “Em, là một người ủng hộ chế độ một vợ một chồng vì pháp luật hôn nhân tương lai của mọi người, tuyệt đối không thể dung tha hành vi này của chị.”
Mấy lời cũ rích này cũng thật đúng là vừa có lý vừa có căn cứ.
Giai Hòa dở khóc dở cười: “Đây là xe anh rể em,” Nói xong mặt hơi nóng lên, cô lại hắng hắng cổ họng nói, “Để chị nói cho, mặc dù ảnh đã ly hôn, nhưng bây giờ là đàn ông sạch sẽ chưa có hôn thú gì hết.”
“A? Tìm hàng đã qua sử dụng?” Cô em họ cẩn thận thẩm tra biểu cảm của Giai Hòa, nửa tin nửa ngờ: “Năm năm rồi chẳng phải chẳng có ma nào muốn chị? Sao đột nhiên có thế?”
Năm năm chị mày không có ai muốn à?! Là chị đây không cần có được không?
Với lại, Dịch Văn Trạch cũng không phải hàng xài rồi…
Giai Hòa phẫn hận nhìn cô bé: “Là ánh mắt chị cao, không phải là không có người muốn.”
“Chị đó,” Cô bé nghĩ nghĩ, “Cũng đúng, chị mơ mộng thích Dịch Văn Trạch đến như vậy, ánh mắt quả thực phải cao.” Giai Hòa thành công bị ૮ɦếƭ nghẹn, bỗng nhiên nghĩ đến một vấn đề. Con bé này nếu biết anh rể của mình là Dịch Văn Trạch có thể ૮ɦếƭ ngất hay không? Nhưng mà bây giờ trình độ tiếp nhận của mấy bạn nhỏ đều rất cao, có nên thử nó một tý không đây?
Đứa em họ vẫn còn đang tiếp tục cảm thán Giai Hòa còn mơ mộng hơn cả mình, cô bỗng nghiêm túc nhìn nó: “Nếu, chị thực sự tìm được một người tốt giống y như Dịch Văn Trạch thì sao? Từ ngoại hình đến nhân phẩm cũng không hề thua kém ấy?”
Bên trong xe ngoại trừ có tiếng nhạc rất nhỏ vang lên, không còn tạp âm gì nữa.
Sắc mặt của người kia, đầu tiên là ngẩn ra, kinh ngạc, tiếp tục chuyển thẳng sang đau lòng, nhưng vẫn không nói nên lời…
Cuối cùng giơ tay lên, sờ sờ trán Giai Hòa.
“Chị à, chị bị sốt hả? Hay là cháy hư đầu rồi?” Cô bé thử độ nóng, bình thường mà, “Mức độ hâm mộ truy đuổi thần tượng của chị cũng đủ đáng sợ. Đúng rồi, lần trước dì Hai còn bảo chị tìm được một anh chàng diễn viên nào đó rất giống Dịch Văn Trạch, không phải chị ỷ mình là biên kịch mà chèn ép người ta chớ?”
Giai Hòa trầm mặc quay đầu, sự thật chứng minh, lần khơi thông này đã thất bại.
Cô phải nghĩ cách để mọi người có thể chấp nhận được…Nghĩ nghĩ, lại cảm thấy không đúng, sao lại bắt đầu chuẩn bị để anh vào cửa nhà rồi…Giai Hòa hoảng hốt, đang muốn mở máy chạy, điện thoại của Dịch Văn Trạch gọi tới.
Cô chột dạ nhìn mắt em họ, nhỏ tiếng alô.
Cô bé con vốn cũng chẳng thèm để ý tới, vừa nghe tới giọng nói mềm nhũn của Giai Hòa lập tức hiểu ra, dùng khẩu hình khỏi: Anh ly hôn?
Giai Hòa trừng mắt nhìn cô bé một cái mới nghe đầu dây bên kia nói: “Vợ à, em đang làm gì thế?” Cô nhỏ giọng trả lời: “Em đi đón đứa em họ tan học, đi nhà ông ngoại đón Trung thu.” Dịch Văn Trạch ừ: “Anh đã đặt vé máy bay xong rồi, 11 giờ đêm nay cất cánh, khoảng 1 rưỡi đến Bắc Kinh.”
Vẫn là chọn chuyến bay đêm nha…
Giai Hòa nhảy nhót, đang lúc ngọt ngào mật mật với nhau, bỗng nhiên điện thoại bay đâu mất, bị con em họ lấy đi. Con nhóc con kia vui vẻ hài lòng nói với di động: “Có phải anh rể không ạ, em là em vợ tương lai của anh, Mục Mục.”
Đang lúc Giai Hòa muốn lấy về, Mục Mục nhanh miệng nói: “Tết Trug thu mọi người đều ở nhà, là lúc thích hợp gặp người lớn. Anh đến đây đi, em nói tốt cho anh, dễ ăn nói với mẹ vợ tương lai của anh nữa.” Nói xong, lập tức thì thầm với Giai Hòa: Giọng của anh rể dễ nghe ghê.
Giai Hòa nghe cô bé nói dở khóc dở cười, nhất thời cũng không biết nên làm sao bây giờ. Vừa nghĩ thế đã thấy ánh mắt Mục Mục bắt đầu dại ra, nhìn chằm chằm chính mình, há mồm rồi lại há mồm, sau đó…kêu to một tiếng, ném điện thoại lại cho cô.
Hỏng rồi…
Cô cầm lấy di động: “Anh nói cái gì với con bé vậy?”
Đầu dây bên kia vô cùng bình tĩnh nói: “Không có gì, anh chỉ nói hôm nay đáp máy bay đến rất khuya, lần sau mời cô bé đi xem công chiếu ‘Thịnh Thế’ lần đầu.”
Nghe qua thì quả thực không có gì cả…
Nhưng mà tuyệt đối là cố ý hù dọa người ta…‘Thịnh Thế’ toàn là ngôi sao minh tinh, trong quảng bá phim anh chính là diễn viên chính đó.
Ngốc cũng có thể hiểu được.
Giai Hòa bảo về nhà nói chuyện sau, ngắt điện thoại nhìn Mục Mục: “Em đừng làm chị sợ…Không dọa người đến như vậy đi?”
Xong rồi, con bé đã như vậy, nếu thực để cho mẹ biết được chẳng phải là càng phiền toái hơn sao.
Mục Mục ấn иgự¢, giơ tay ra hiệu im lặng, tự trấn an ước chừng nửa tiếng mới sâu kín thở hắt ra một hơi: “Nói cho em biết, có phải là em nghe nhầm rồi hay không?”
Giai Hòa đau đớn kịch liệt, lắc đầu: “Em không có nghe nhầm…”
Mục Mục ôm иgự¢, ai oán nhìn cô: “Em với chị vốn là có cùng gốc gác tổ tiên, vì sao đến cuối cùng chỉ có chị gặp may hả?”

Giai Hòa ngượng ngùng, quyết định nên im lặng.
Dọc đường đi, Mục Mục hầu như không ngừng truy hỏi hàng loạt vấn đề vi diệu nào đó khiến Giai Hòa không trả lời kịp. Mãi cho đến khi cô bé hỏi hai người bắt đầu bùng nổ gian tình như thế nào, cô mới nghiêm túc nhớ lại, bảo là hình như bắt đầu từ lúc bị tông vào đuôi xe, anh ấy bảo Ngô Chí Luân làm lái xe cho chị…
“Đợi chút, dừng bên lề đường ngay!” Mục Mục hét lớn một tiếng, cô vội đỗ lại, suýt nữa bị hù đến ૮ɦếƭ.
“Em nhớ ra rồi, kỹ thuật lái xe của chị ai ai cũng biết hết,” Cô bé quyết đoán xuống xe thay đổi vị trí, “Để em lái đi, em cũng không muốn đã là Trung thu rồi mà không về nhà được,” Cài dây an toàn xong, đôi mắt sáng bừng bừng nhìn cô, “Rất thần kỳ, cứ như vậy cũng có thể dụ dỗ được đại minh tinh. Chị, sao chị không thích Ngô Chí Luân hả? Rõ ràng là anh ta đẹp trai hơn tí.”
Giai Hòa cười nhạt, tên sâu rượu kia làm sao mà so được với anh rể mày…
Cuối cùng, trước khi bước vào cửa nhà, cô còn vô cùng nghiêm túc cảnh cáo Mục Mục phải ngậm miệng lại. Con bé đáp ứng ngay, không thành vấn đề, đưa iPad của chị cho em. Kết quả là, giữa thanh thiên bạch nhật, giữa ban ngày ban mặt, cô liền bị mất một cái iPad…Toàn bộ buổi tối, ngay cả lúc gọt hoa quả cô đều bồn chồn bất an nhìn chăm chăm Mục Mục, sợ nó nói hớ cái gì đó. Mãi cho đến khi chia bánh trung thu về nhà mới xem như có cơ hội thở phào.
Lúc đi, ông ngoại bỗng nhiên vỗ vỗ đầu nói hôm nay đã quên coi phim dài tập. Nói xong liền đi bật kênh tivi. Giai Hòa vừa quét mắt đã choáng váng, là ‘Vĩnh An.’ “Ái cha,’ Mẹ già đặt ௱ôЛƓ ngồi xuống, “Xem đi, mẹ cũng coi phim nay, con bé Giai Hòa viết mà bảo nó tóm tắt đoạn sau tí mà cũng không chịu.”
Trong một thoáng tất cả mọi người đều nhìn cô. Đứa em họ chỉ chỉ vào Dịch Văn Trạch nói: “Chị à, tiền đồ của chị đó, rốt cuộc cũng đã ôm được chân thần tượng.” Giai Hòa vừa nhe răng hù nó, Mục Mục lại vô cùng có ý tứ vỗ vỗ vai thằng nhóc: “Bà chị nhà mình phong hoa tuyệt đại, đâu chỉ đơn giản là ôm chân người ta như vậy.”
Mọi người chen nhau xem tivi, bởi vì câu này, mắt đều sáng trưng có thần sắc nhìn Giai Hòa.
Giai Hòa trừng mắt nhìn Mục Mục một cái, chỉ chỉ iPad vừa bị tổn thất nằm trên bàn. Mục Mục thè lưỡi nhận thua. Vừa bắt đầu, mẹ già vô cùng nghiêm túc mở lời: “Ai, quả là người thật luôn nhìn thuận mắt,” Mẹ già còn vô cùng đau đớn nói lời tổng kết với ông ngoại, “Cháu gái của ông tìm phải hàng lậu, giống y Dịch Văn Trạch vầy.”
Giai Hòa dĩ nhiên không nói gì…
Ông ngoại ồ một tiếng, vừa định hỏi tiếng, lại bỗng nhiên chỉ tivi nói: “Ôi chào, nhìn bộ dạng của con bé Giai Hòa kia, còn khóc nữa.”
Giai Hòa hoàn toàn hóa đá…
[1]: 鸟枪换炮 – Điểu thương đổi pháo, nghĩa là sự thay đổi như từ cây thương phóng chim đổi thành súng pháo.
Cứ như vậy bị chèn ép đến hơn mười một giờ cô mới xem như thuận lợi thoát khỏi sự truy hỏi của dân chúng.
Lúc đưa Mục Mục trở về trường, xe trực tiếp chạy thẳng tới dưới lầu Ký túc xá. Mục Mục vừa xuống xe Giai Hòa đã nghe có người gọi tên mình. Quay đầu lại, là bạn học thời Trung học, cô cố gắng nhớ tên rồi mới lên tiếng.
Thật là đầu heo óc chó mà, vài năm trước còn đi dự hôn lễ của cậu ta tụ tập náo nhiệt một phen.
Người đàn ông đi tới, cười chào: “Quên mình rồi sao?”
Giai Hòa cười cười, mở cửa xuống xe, nói sao lại có thể quên được chứ. Anh chàng vừa định nói thêm gì đó, một cô gái trẻ nhảy từ ký túc xá ra, ôm lấy cánh tay anh ta: “Ai vậy?” Nói xong mới liếc mắt qua Giai Hòa, lại nhìn xe của cô.
Giai Hòa nhìn cánh tay mảnh khảnh kia quấn quanh, đầu óc phình ra, rốt cuộc đã hiểu.
Mục Mục ngược lại ôm cặp sách không nói câu nào, mãi cho đến hai người kia đi khuất mới hừ một tiếng: “Đó là bạn học của em.” Giai Hòa bình tĩnh gật đầu rồi nói với cô bé: “Đó cũng là bạn học của chị.” Mục Mục thực khinh bỉ nhìn cô một cái: “Bạn học của chị là loại người gì thế? Không có đức gì hết.” Giai Hòa im lặng nhìn cô nhỏ, bạn học của mày cũng không phải loại gì tốt.
Những chuyện như thế này nghe cũng không cảm thấy gì, nhưng chỉ cần nghĩ đến việc đó chính là bạn học mình, cô bé ôm tay kia cũng là thiếu nữ đương lớn như Mục Mục, trong lòng cứ thấy gì đó không tự nhiên. Mục Mục khinh bỉ nói tiếp: “Nhưng mà bạn học của chị rất có tiền, không có dịp gì cũng mua cho mấy C [1]lận.” Giai Hòa lập tức cảnh giác: “Em đừng có làm bậy gì, ông ngoại mà biết nhất định bệnh tim sẽ tái phát.” Mục Mục gật gật đầu: “Em mà muốn tìm chị là được, tìm mấy ông chú kiểu này làm gì.”
Tao cũng có phải người giàu có đâu, trong lòng Giai Hòa đổ máu, lại còn phải gắng gượng giáo dục cô bé: “Còn nữa, mẹ em vừa mới bảo chị nhắn dùm, có bạn trai cũng không sao, nhưng mà đừng tùy tiện,” Cô cảm thấy mấy lời này cũng không quá đáng gì, lại bổ sung thêm một câu kinh nghiệm: “Chị có một người bạn ở công ty, phương diện kia cực kỳ bảo thủ, cuối cùng cũng gả cho một người tốt. Không lừa em, em phải biết tự bảo vệ mình.”
Mục Mục vỗ vai của cô: “Chị già à, có phải chị đang ám chỉ em, chẳng phải chị dựa vào cái đó mà bỏ tù Dịch Văn Trạch sao? Lần sau thì nói trắng ra đi, không nên mịt mờ như vậy.”

Quả thật năm năm giữa hai thế hệ đã có một vạch khoảng cách, mười năm lại thành một cái hố sâu.
Giai Hòa quyết đoán buông tha cho việc thuyết giáo này nọ, nhanh chóng rời đi.
Người đi chuyến bay đêm không nhiều lắm, bãi đỗ xe khá vắng vẻ.
Mãi cho đến khi Dịch Văn Trạch lên xe, cô mới đột nhiên phản ứng lại. Thời gian như vậy rất ngượng ngùng, chẳng lẽ chính mình muốn ở chỗ đó của anh? Nghĩ đến từ “ở” này, lập tức liên tưởng tới đêm hôm đó…Cả người đều cảm thấy kỳ kỳ làm sao. Im lặng một hồi, cô mới quay đầu hỏi anh: “Anh đói không? Trong công ty có gì ăn không?” Nếu không có thì phải đi cửa hàng tiện lợi mua vài thứ về.
Dịch Văn Trạch không nói chuyện, nhìn cô cười cười.
Ầy, đây là cái ý tứ gì?
Sau đó…mãi cho đến khi xe chạy thẳng tới đến một tiểu khu là lạ, cô mới nghĩ nghĩ, cẩn thận hỏi anh: “Anh lại có một cái nhà nữa à?” Thật đúng là thỏ khôn có ba hang. Nhưng mà phòng trong công ty là nơi anh hay thường ở lại nhất, Bắc Kinh có nhà cũng không nên ở đó một mình đi?
Anh ừ, tắt máy xuống xe, xách hành lý lên lầu.
Giai Hòa đi theo anh vào cửa, toàn bộ phòng khách trống trải như lễ đường lớn. Sở dĩ nói như vậy bởi vì một đồ dùng trong nhà cũng không thấy bóng dáng. Ánh đèn chiếu vào sàn nhà màu đỏ sậm, vô cùng sạch sẽ, dường như chưa có ai bước vào.
Cô mở tù giày ra, không có dép đi trong nhà: “Anh xác định là đêm nay muốn ở đây sao?” Phía sau có âm thanh buông hành lý xuống, sau đó cô cảm thấy dưới chân nhẹ hẫng, được Dịch Văn Trạch bế lên: “Thích không?”
Thích không…
Tầm mắt Giai Hòa dừng ở cổ áo của anh, trong lòng còn có một bé thiên sứ đập cánh, không ngừng hỏi cô thích không thích không. Sau đó ngón tay Dịch Văn Trạch nhẹ nhàng chạm vào môi cô, lập lại câu hỏi vừa nãy: “Thích không?”
Chỉ một động tác, tất cả mọi xúc cảm của Giai Hòa ngưng tụ cả vào ngón tay anh đương đặt trên môi mình, trong lòng ào đến từng đợt chột dạ, âm thầm vâng một tiếng, nhưng không phát ra thanh âm.
Anh vẫn nhẹ nhàng mơn trơn môi cô, Giai Hòa chỉ cảm thấy động tác này rất mờ ám, tâm hung ác cắn tay anh một miếng, gắng gượng vui đùa: “Đừng nói là cho em, mua cho em.” Cô nói xong, chỉ cảm thấy cổ chát chát, sau đó được anh bế xuyên qua phòng khách, đi ngang qua phòng ăn cùng vài phòng đã đóng chặt cửa, vào phòng ngủ chính: “Là mua cho em, nhưng mà hai chúng ta cùng ở với nhau.”
Cùng ở với nhau a…
Giai Hòa cảm thấy bên trong tai mình có tiếng ong ong, những bong bóng màu hồng nhạt không ngừng bay tới bay lui trước mắt cô, cuối cùng còn không quên duy trì lý trí: “Nhà em ở Thượng Hải làm sao bây giờ, nếu không bán rồi hai ta chia một nửa đi?” Nói xong mới phát hiện mình đang nói một vấn đề, nhà mình nhỏ đến vậy, bán xong phỏng chừng cũng chỉ có thể trả một phần ba. Đang lúc trong đầu còn đang nhanh chóng đổi tài sản, anh mới nói: “Đàn ông Trung Quốc từ xưa đến nay đều nhận giáo dục truyền thống tốt đẹp, chính là mua nhà, cưới vợ và sinh sinh con. Vợ à, em chỉ cần tập trung làm tốt chuyện cuối cùng là được.”
Cô à một tiếng, hoàn toàn ‘yển kỳ tức cổ’ (xếp cờ im trống.)
Phòng ngủ lại có đặt một chiếc giường, chỉ có một chiếc giường mà thôi.
Mãi cho đến lúc được anh đặt lên giường, Dịch Văn Trạch mới ngồi xuống hỏi: “Em muốn tắm trước không?” Ánh mắt Giai Hòa mơ hồ, nhìn chung quanh: “Anh xem một nghèo hai túng như thế này có thể tắm rửa sao?”
Nửa đêm hơn hai giờ, chẳng lẽ thật phải đi cửa hàng tiện lợi mua nhu yếu phẩm hay sao?
“Trong phòng tắm hẳn là đầy đủ cả,” Anh đứng lên, “Trong vali anh có quần áo của em, còn có cả kính sát tròng.” Giai Hòa cảm thấy mờ mịt, vâng một câu, đờ đẫn như khúc gỗ đi vào phòng tắm.
Quả thật đầy đủ mọi thứ a. Giai Hòa nhìn nhìn những chai sữa tắm cùng dầu gội đầu chưa mờ, còn có cả khăn tắm, càng mờ mịt. Vặn nước, rất nhanh đã bốc lên làn khói trắng mỏng. Lúc này Dịch Văn Trạch mới gõ cửa đưa quần áo vào, Giai Hòa cầm lấy từ khe cửa, vừa nhìn thoáng qua liền sụp đổ. Ai có thể nói cho cô, mấy cái quần áo trong ngoài chưa gỡ nhãn mác đó là ai đã đi mua…
Chú thỏ con vừa tới cửa, vạc đã nấu xong nước, đồ gia vị đầy đủ, dao nĩa vào chỗ.
Đây chính là cảm giác hiện tại của Giai Hòa.
Cô nhìn cánh cửa kia, đóng hay khóa cũng phải ‘bồi hồi’ nửa tiếng, cảm thấy chính mình đang bị tra tấn đến điên rồi.
Sau đó hạ quyết tâm, nhanh chóng tắm rửa sạch sẽ, lúc đi ra cũng thành thành thật thật bỏ nhãn quần áo, ngay cả nút cuối cùng trên chiếc áo hở cổ cũng cài lại cẩn thận mới chầm chậm đi ra ngoài.
Không có dép đi trong nhà, chỉ có thể chân trần đi lên sàn, để lại một hàng nước đọng.
Cô ngẩng đầu muốn nói, mới nhìn thấy Dịch Văn Trạch đang ૮ởเ φµầɳ áo, nửa người trên đã phong cảnh thoáng đãng, quần jeans cũng đã tháo thắt lưng, mỗi bước đi là chiếc quần lại rớt xuống một tý. Ánh đèn không sáng cũng không tối, vừa đủ. Anh nhìn Giai Hòa: “Rất lạnh sao?”…Giai Hòa máy mắt mấy cái, lại máy mắt mấy cái, vô cùng mất tự nhiên bảo một chút, sao đó nghiêm trang đi đến cái vật duy nhất có trong phòng, một cái giường vô cùng lớn.
Tuyệt đối là cố ý, cố ý!
Anh không thể vào phòng tắm rồi mới ૮ởเ φµầɳ áo sao?
Cạch một tiếng, anh đã đóng cửa lại sau lưng cô.
Đến lúc này hai mắt Giai Hòa mới đẫm lệ ngồi lên giường. Giường thật lớn trong phòng thật lớn, ngoài ra không còn một cái gì khác. Ngay cả mượn cơ hội xem tivi dời sức chú ý đi cũng không có.
Mãi cho đến khi Dịch Văn Trạch tắm xong đi ra, cô vẫn cúi đầu ngoan ngoãn ngồi, chân cọ cọ lên sàn, thật ra toàn thân đã cứng ngắc đến phát mệt. Hoàn toàn không giống như lần đầu tiên, tuyệt đối là anh thừa dịp mình đang đau răng mà ra tay đánh lén, nhưng lần này là tắm rửa bắt đầu đâu vào đấy…Ầy, cùng đợi.
Giai Hòa thấy chân Dịch Văn Trạch tới gần, đang đứng trước mặt mình: “Ngày mai em đi mua đồ nội thất?”
“Mua nội thất?” Đến lúc này Giai Hòa mới ngẩng đầu lên, nhìn anh đang dùng khăn tắm lau tóc, sau đó…sau đó hoàn toàn ăn món mặn. Chính mình mặc nghiêm túc đến không thể nghiêm túc hơn, vậy mà anh cái gì cũng không mặc…
“Lên giường nói, đã khuya.”
Giai Hòa ừm một tiếng, từ từ cúi đầu, rất chậm rất chậm ૮ởเ φµầɳ áo.
Vừa mới ϲởí áօ ngoài mà đã bắt đầu đổ mồ hôi, bi ai mặc niệm đã tắm rửa sạch sẽ…Dịch Văn Trạch nhìn cô bày ra dáng vẻ như sơn dương chờ làm thịt, hai tai đều đỏ bừng, khóe miệng nhếch lên, trực tiếp ôm cô lên giường, thay cô cởi từng thứ một ra.
“Để em tự làm đi…” Giai Hòa cảm thấy không phải anh đang cởi đồ mà còn ‘bất động thanh sắc’ làm chút chuyện gì khác.
“Em quá chậm, vợ à.” Dường như anh đang cười, “Anh mệt ૮ɦếƭ được.”
Cái này gọi là mệt mỏi sao?
Giai Hòa nhận mệnh ôm anh, vẫn là không khống chế được, từ đầu ngón tay cho đến trái tim đều run run. Rõ ràng đang là mùa thu nhưng rất nhanh lại nóng đến không chịu được, cơ hồ có thể cảm giác mồ hôi đã nhỏ xuống.
Mãi cho đến khi tay anh áp sau cổ, cúi người xuống dưới, Giai Hòa mới trừng mắt nhìn: “Cái đó đó, anh quên cái gì rồi kìa.” Anh cố ý cười: “Cái gì?” Giai Hòa trốn tránh: “Không phải là anh không chuẩn bị đồ đạc đó chứ, quên mất cái quan trọng nhất đó?”
“Vợ à, anh có một đứa cháu trai rất đáng yêu,” Anh nhẹ nhàng мơи тяớи vành tai cô, “Đã sắp hai tuổi.”
Giai Hòa ừ, trong giọng nói có âm rung, không nên làm như vậy để phân tán lực chú ý a…
“Em xem, anh đã hơn ba mươi tuổi.” Dịch Văn Trạch cúi đầu, hoàn toàn giữ lấy môi cô. Khớp hàm Giai Hòa như nhũn ra, chỉ còn nhớ đến câu sau cùng của anh. Mãi cho đến khi hoàn toàn xâm nhập, anh mới hoàn thành nửa câu sau: “Nên muốn có con.”

Đến cuối cùng, anh rốt cuộc đã bế Giai Hòa đi tắm rửa, ngay cả mí mắt cô đều dính chặt vào nhau, cả người co mình trong bồn tắm lớn, thấp giọng thì thào, về sau nhất định phải đi thăm trường quay nhiều hơn, không thể lâu như vậy mới gặp một lần, đáng sợ…
Ngày hôm sau lúc mặt trời lên cao cô mới thức dậy.
Bởi vì mỏi mắt, lúc đeo kính sát tròng mang theo không ngừng chảy nước mắt, đỏ lên như thỏ con. Dịch Văn Trạch thực kinh ngạc hỏi em làm sao vậy? Giai Hòa lập tức phẫn hận nhìn anh, một đêm không ngủ, không đeo kính nổi nữa.
Lúc hai người đi mua đồ đều tách riêng ra. Giai Hòa nhìn mà thích liền gọi điện thoại cho anh, nói cho anh phải đi như thế nào, nhãn hiệu nào, sau đó lại chuyển sang địa phương chiến đấu khác. Vốn nghĩ sau đó phải bàn bạc một phen, cuối cùng phát hiện anh đều mua sạch, cô chỉ có thể thật cẩn thận nhớ lại mình đã chọn cái gì, tuyệt đối không nên đề xuất những món đồ không tác dụng.
Đang mua bình nước, lúc đứng ở tiền sảnh nghỉ ngơi, bỗng có cuộc gọi từ Tiêu Dư: “Làm cái gì thế?”
“Mua nội thất.” Giai Hòa thành thật khai báo.
“Thật đúng là nhanh đó nha,” Tiêu Dư cảm thán, “Đừng có mà lần sau gọi điện cho mi là đang kiểm tra thai kỳ đi?” Giai Hòa suýt chút nữa làm rơi chai thủy tinh, chợt nhớ tới đêm qua, tim đập bùm bùm, chột dạ không thôi.
“Sáng nay còn nghe nói một cặp vợ chồng ngôi sao vừa ly hôn, khách hàng của bọn ta giận tím mặt, bảo quảng cáo vừa lên sóng đã ly hôn, đang thương lượng với công ty bọn ta, yêu cầu người ta bồi thường tiền,” Bên kia thở dài một hơi, “Nửa năm trước gia đình còn hòa thuận vui vẻ bao nhiêu, giờ lại như vậy, ta đổ mồ hôi dùm mi đó.”
Cô tựa vào hàng rào, nhìn bên trong tốp năm tốp ba đi ngang qua.
Từ xa có thể nhìn thấy Dịch Văn Trạch đang đi vào lầu hai, tựa hồ như đang nhìn cô chọn đồ dùng. Để tránh nghi ngờ, bên cạnh anh, ngoài A Thanh còn có vài người khác. Những người bán hàng đều vui vẻ, rất là nhiệt tình bước lên giới thiệu, còn để vài nhân viên phụ trách việc canh giữ bên ngoài, ngăn người khác chụp ảnh.
Chỉ nhìn xa như vậy, có cảm giác sao mà cách biệt.
Giai Hòa lắc lắc đầu, đập nát cái vấn đề hoàn toàn không thực tế này: “Cùng với một người bình thường yêu nhau rồi kết hôn, khắp nơi người ta đều chia tay ly hôn. Hồi sáng ta còn gặp một người bạn học đã kết hôn đi tìm sinh viên đó.”
Tiêu Dư đang cười, sau đó ngắt điện thoại.
Trong đại sảnh đang mở một bài hát cũ của Jay Chou. Cô tựa người vào lan can, cắn miệng bình, cuối cùng chỉ nghe vào một câu: Em yêu cách anh thuộc về em giữa đám đông người qua.
Bài hát trong chương: http://www.jayvietnam.com/vietsub-kara-jay-chou-tinh-yeu-truoc-cong-nguyen-ai-zai-xi-yuan-qian-16370.html
Câu hát trong bài: “I love how you belong only to me in the midst of this crowd.”
[1]: Chữ C ở đây chỉ Chanel. 双 tức là “hai chữ C”, phồn thể của nó là 雙.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc