Chuyến đi ngắn ngày về Thượng Hải短暂的返沪 – ngắn ngủi phản hỗ. 滬瀆 sông Hỗ Ðộc, ở vào địa hạt tỉnh Giang Tô, nên bây giờ gọi xứ Thượng Hải là đất Hỗ.
返沪: return to Shanghai [Thượng Hải].
[…]
Hai y tá từ trên lầu đi xuống, một cô lại len lén ngắm vài lần, phỏng chừng cũng đang nghĩ đến chuyện vào chung với Dịch Văn Trạch, nhỏ giọng nói chuyện với người đi bên cạnh, lướt ngang qua Giai Hòa.
“Thật ra thì những việc như thế này cũng không cần thiết phải giải thích.” Giai Hòa chờ xung quanh im lặng mới mỉm cười nhìn Thiên Sở, “Anh Dịch không nói cho tôi biết, có thể là anh cũng cảm thấy chuyện này không nhất thiết phải chú ý tới, chỉ là một lần ăn sáng chung mà thôi.”
Biên kịch thực sự là một nghề nghiệp tốt, xuất khẩu liền thành văn, không tốn sức chút nào. Giai Hòa đã không hề giống cô gái ở cái năm ngu ngốc chỉ biết nghe người ta nói này nói nọ. Nghe nửa tiếng đồng hồ, bị nội thương suýt nữa mà ૮ɦếƭ…
Thiên Sở nở nụ cười, vỗ vỗ vai cô: “Đừng nghiêm túc như thế, chuyện giống như thế này cũng đã quen rồi. Trước kia tôi cũng như vậy, bị người ta đâm sau lưng cũng không biết, xảy ra vấn đề mới hốt hoảng đối phó, vô cùng mệt mỏi.” Lời nói của Thiên Sở là trong bông có kim, châm rất đúng chỗ, cũng không để lại dấu vết.
Giai Hòa cười cười: “Thế nào thì cũng cảm ơn cô.”
Thiên Sở còn nói vài lời dặn dò, thoạt nhìn cứ như những người quen lâu năm, trước khi đi còn nói tới chuyện tìm người đại diện sản phẩm kia, rằng là đối với Giai Hòa, nếu có cơ hội thì cô sẽ ưu tiên bạn bè trước hết. Giai Hòa cũng cười ha ha, ngoài miệng nói cảm ơn nhiều, trong lòng lại âm thầm mắng Tiêu Dư đang ở chốn Bắc Kinh xa xôi…
Chắc là do sợ phóng viên bám đuôi, Thiên Sở vội vàng rời đi.
Giai Hòa không có đồng hồ, di động lại bị hỏng, chỉ có thể dựa vào mức độ đói bụng của mình mà đoán đoán thời gian, không biết là mình nên đi ăn cơm rồi về thăm thần tượng, hay là thăm thần tượng rồi đi ăn cơm. Cứ vừa nghĩ nghĩ vừa đi như vậy cũng chậm rì rì trở về lầu ba tìm xem Tiểu Âu đang ở đâu. Lúc này mấy phóng viên đã bị y tá đuổi sạch, bên ngoài phòng bệnh chỉ có A Thanh đang gọi điện thoại, dường như là đang sắp xếp lại lịch công việc.
“Biên kịch,” A Thanh vừa nhìn thấy cô, cầm điện thoại gọi, “Đúng lúc không có ai ở đây, chị giúp em với.”
Ngoắc, mở cửa, hành văn vô cùng liền mạch lưu loát.
Giai Hòa cũng không biết nói thêm cái gì nữa, đi vào bên trong.
Phòng rất sạch sẽ, chỉ có hai giường bệnh, bên giường trống đặt rất nhiều hoa đủ màu sắc, nhìn đẹp vô cùng.
Dịch Văn Trạch nằm ở chiếc giường bên cạnh cửa sổ, ánh nắng những ngày xuân vây bọc lấy anh. Anh ngẩng đầu, im lặng nhìn Giai Hòa. Trên người anh là áo sơ mi màu trắng đơn giản, cổ tay áo được lật tới khuỷu tay, đắp một cái chăn màu trắng.
Bên cạnh anh là máy theo dõi, nhưng trước mặt lại đặt một chiếc laptop đương mở ra.
Giai Hòa nhìn anh đang đeo tai nghe màu xanh, đoán là anh đang gọi điện thoại, dùng khẩu hình gọi một tiếng: anh Dịch.
Anh mỉm cười: “Em chờ anh một lát, anh gọi xong cuộc gọi này đã.”
Giai Hòa nghe lời ngồi xuống, đặt balô ở trên đùi, yên lặng chờ anh gọi điện thoại, không dám phát ra tiếng động nào.
Dường như Dịch Văn Trạch đang họp qua điện thoại, báo cáo gì đó, hình như là chuyện công ty của anh.
Cuộc đời nghệ sĩ thực sự rất vất vả, có tiền rồi thì lại mang vào đầu tư tiếp. Tốt nhất là kiếm được một khoảng bự thì mới không cần dãi nắng dầm mưa. Đã làm một fan hâm mộ bí ẩn thâm niên mười mấy năm, cô vẫn còn khá quan tâm đến sự nghiệp của thần tượng. Mặc dù không nổi đình nổi đám như các tiền bối đi trước nhưng coi như cũng có tài sản không nhỏ đâu…
Giai Hòa thầm ngưỡng mộ thần tượng mình thực chuyên nghiệp, lại không để ý mình đang nhìn anh. Mãi cho đến lúc Dịch Văn Trạch cầm lấy cốc nước, nhìn cô một cái, Giai Hòa mới chuyển tầm mắt đi chỗ khác. Uống hơn nửa cốc nước thanh cổ họng, Dịch Văn Trạch đặt chiếc cốc thủy tinh xuống, tiếp tục cuộc họp qua điện thoại, phần lớn là anh im lặng lắng nghe, thi thoảng mới nói vài ba câu.
“Em đang nghĩ cái gì thế?” Không biết từ khi nào anh đã ngắt điện thoại, vẫn nhìn màn hình gõ chữ như trước.
“Không có gì ạ.” Giai Hòa vội nói.
“Ăn cơm chưa?”
Giai Hòa do dự một chút, thành thực nói vẫn chưa.
Anh quét mắt qua góc phải màn hình: “Một giờ rưỡi vẫn chưa ăn cơm?”
Giai Hòa muốn nói là mình không có cơ hội nào mà ăn một miếng, vừa đến bên miệng liền nuốt trở vào, chỉ thuận miệng nói qua loa: “Tôi quên mất.”
“Quên?” Tay Dịch Văn Trạch ngừng một chút, bình thản lập lại.
“Tôi dậy quá muộn,” Giai Hòa ngượng ngùng bổ sung, “Vừa nghe Kiều Kiều nói anh bị thương, chưa kịp ăn uống gì liền chạy đến đây.” Sau đó nhìn thấy một đàn phóng viên, sau đó lại bị Thiên Sở kích thích một chút, sau đó…rõ ràng chỉ là một vấn đề đơn giản, nhưng sao lại động tới thần tượng sẽ biến thành vấn đề vô cùng phức tạp?!
Dịch Văn Trạch không hỏi nữa, gọi A Thanh vào, nhờ cô đi mua một phần cơm về. Lúc A Thanh mở cửa ra ngoài, anh lại thuận miệng bổ sung thêm một câu: “Xem ở gần đây có quán cà phê nào không, mua một cốc Con Panna. Nếu không có Con Panna thì mua Mocha.”
A Thanh giật mình: “Không phải anh đã không uống cà phê từ lâu rồi hay sao?”
Dịch Văn Trạch tiếp tục nói: “Là mua cho Giai Hòa.”
A Thanh vâng một tiếng, đóng cửa chạy đi.
Lại khiến cho người ta đứng ngồi không yên.
Giai Hòa bắt đầu đau khổ nghĩ, bản thân mình là tới thăm bệnh nhân, một câu thăm hỏi động viên còn chưa nói được, lại khiến người ta phải để ý tới chuyện ăn uống của mình…Cô nhìn chăm chăm vào màn hình máy theo dõi đang nhảy lên, bỗng nhiên nhớ tới chuyện ảnh chụp kia.
Lúc nãy Thiên Sở nói rất có lý. Bởi vì cô ta chơi trò bắt cá hai tay [1] nên Giai Hòa cảm thấy rất thù địch, nhưng cũng không phải những lời nói của cô ta không có lý lẽ gì. Thời điểm bây giờ, nếu tấm ảnh chụp này bị truyền ra ngoài, bản thân cô không thể tưởng tượng ra hậu quả gì sẽ xảy đến nữa.
“Có chuyện,” Cô quyết định nên hỏi cho rõ ràng thì tốt hơn, “Tôi muốn biết có ảnh hướng tới anh hay không.”
“Là chuyện tấm ảnh?” Dịch Văn Trạch bấm chuột, gửi file thành công.
Giai Hòa vâng một tiếng, đang do dự có nên nói chuyện của Thiên Sở cho anh biết hay không, Dịch Văn Trạch đã khép máy tính lại, đặt lên chiếc bàn bên tay phải: “Là Thiên Sở nói cho em biết sao?”
Giai Hòa gật đầu, có một xúc động tôn thờ thần tượng như trước.
“Mấy lời của Thiên Sở em đừng để ý nhiều, chuyện này không hề nghiêm trọng.”
“Tối hôm đó, Thiên Sở…cô Thiên nói nhìn tôi rất quen, là vì tấm ảnh đó hay sao?”
Nếu đã nói đến đây, đơn giản nên làm rõ.
“Có lẽ vậy.”
“Thế sao anh không nói cho tôi biết?” Giai Hòa thốt ra, bỗng nhiên cảm thấy lời này không ổn lắm, lập tức bổ sung, “Ý của tôi là, lỡ như tấm ảnh này gây ra nhiều rắc rối, nếu tôi biết trước tình huống này thì ít nhất cũng có thể chuẩn bị một cách nói thích hợp…”
Việc tìm từ thật sự càng lúc càng khổ cực, cái gì gọi là ‘cách nói thích hợp’? Cứ khiến cho sự việc đúng là có cái gì đó. Quên đi, vẫn nên nói thẳng một chút. Tất cả đều là do mình không cẩn thận, để cho người ta chụp ảnh rõ mặt đến như vậy.
“Thật xin lỗi,” Giọng Dịch Văn Trạch thực ôn hòa, “Chỉ là một chuyện nhỏ, không muốn nói cho em biết.”
Giai Hòa kinh ngạc nhìn anh, lời xin lỗi đều đã bị ςướק mất…
Cửa bỗng nhiên bị đẩy ra.
Một người y tá còn trẻ bước tới, nhìn chữ số trên màn hình máy theo dõi, nhỏ nhẹ hỏi vài câu, giọng nói dịu dàng đến có thể chảy nước. Giai Hòa bắt đầu đoán rằng, y tá ở đây tuyệt đối là phải rút thăm để có thể phụ trách phòng bệnh này…Chờ y tá xong việc, cô mới có được không gian riêng, vừa muốn tiếp tục đề tài khi nãy, cửa lại bị người ta gõ vài cái.
Thật đúng là ‘náo nhiệt.’
“Biên kịch ơi,” Tiểu Âu thò đầu vào trước, “Kiều Kiều nói là chị ấy không chờ chị nữa, tự chị giải quyết vấn đề no đói của mình á.”
Giai Hòa oán thầm: “Được rồi.”
“Chị muốn em mua giúp chị không?” Tiểu Âu nói.
“…Không cần đâu.”
“Sắp hai giờ chiều rồi, sao chị không ăn chút gì đó cũng được?” Tiểu Âu làm hết trách nhiệm của mình, mở miệng khuyên.
“Tiểu Âu,” Dịch Văn Trạch cắt ngang lời cô, “A Thanh đã đi mua một phần cơm, phiền em xuống xem thử một chút, cô ấy không quen đường nơi này lắm.”
“A, được ạ.” Tiểu Âu nghe hiểu được, rụt cổ lại, thức thời đi ra ngoài.
Dịch Văn Trạch lại cầm cốc nước uống tiếp mới phát hiện mình đã uống hết. Giai Hòa lấy cốc của anh: “Để tôi lấy nước cho anh,” Cô đến trước bình nước, ngừng một chút: “Anh muốn uống nước nóng một chút hay nước ấm?”
Người phía sau trầm ngâm một lát: “Nóng một chút.”
Giai Hòa ấn nút. Hình như máy có vấn đề, dòng nước chảy ra rất ít, lại bởi vì phòng yên lặng, ngay cả tiếng nước chảy vào ly đều nghe rất rõ ràng. Tay Giai Hòa bắt đầu cứng lại, mặc niệm cầu nguyện nước chảy nhanh nhanh một tí. Nhưng mà cái máy kia hình như không chịu thua kém, chậm đến mức khiến người ta phát điên.
“Điện thoại của em đâu?” Anh đột nhiên hỏi.
Kiều Kiều tìm cô lại nhờ người khác nói lại, hiển nhiên là di động có vấn đề.
“Hôm qua không cẩn thận tôi làm rớt vào trong nước, hỏng mất.” Cô ấn nút lần nữa, xoay người, đưa cốc nước cho Dịch Văn Trạch, ngượng ngùng nói, “May là cũng đúng lúc tôi về Thượng Hải, nếu không chuyện công việc sẽ đình trệ mất, chỉ tiếc là điểm số trò ‘chim điên’——”
“Em phải về Thượng Hải?” Dịch Văn Trạch cầm cốc, giữ trong tay, uống một ngụm.
“Đúng vậy,” Giai Hòa cười nhìn anh, vừa nhìn thẳng vào đôi mắt đó, không hiểu sao lại căng thẳng, “Bộ phim tiếp theo tôi nhận ở Bắc Kinh nên cần phải chuẩn bị trước vài thứ. Đầu tiên phải đi tổ chức mấy cuộc họp, ở lại Thượng Hải thì thuận tiện hơn. Anh cũng biết là Đạo diễn Khương khá chú ý đến biên kịch, thông thường muốn biết hay cần cái gì thì chỉ cần thông qua anh ấy là được. Những công ty khác cũng không có đãi ngộ tốt như vậy.”
Nghĩ đến những công ty khác, tóc gáy cô đều dựng hết lên, hận không thể nhốt mình cả ngày trong nhà không ra cửa, cũng sẽ không giao thiệp với những diễn viên khác.
Dịch Văn Trạch cười: “Em vẫn chưa quen sao?”
Giai Hòa ngượng ngùng cười: “Vấn đề tính cách, thực khó để hiểu nhau được. Mở miệng nói tôi thêm một vài lời thoại thì tôi cũng không biết nên từ chối thế nào.” Trên đời này có một loại người gọi là người hiền lành, tuyệt đối là ám chỉ cô. Đột nhiên Giai Hòa có một cảm giác mình giống như đang thiếu tiền người ta phải chạy quanh trốn nợ, nghĩ xong liền nội thương suýt ૮ɦếƭ.
Người khác có thể sống cuộc sống thoải mái nhàn hạ, ngày ngày luyện Thái Cực, vì sao bản thân cô lại không học được cách sống như thế?
Dịch Văn Trạch ngẫm nghĩ một chút, nhìn cô: “Nói như vậy, lần sau nếu có cơ hội hợp tác, hẳn là anh nên mời em ăn cơm nhiều hơn, tranh thủ một chút để được biên kịch thiên vị?” Anh nói tuy rằng rất nghiêm túc đứng đắn, ý cười bên môi cũng đã lan tràn trong mắt, có cảm giác trêu chọc.
“Chuyện đó…Thực ra tôi chỉ nói đùa thôi. Nếu tôi thực sự có quyền lớn đến như vậy thì làm việc với biên tập, đạo diễn để làm gì?” Giai Hòa giả vờ thoải mái, hắng hắng cổ họng.
Dịch Văn Trạch vẫn cười nhìn cô như trước, chỉ cười, không nói thêm điều gì nữa.
Quả thực A Thanh không quen đi mấy con đường gần bệnh viện, đi mua cơm rất lâu, khi cà phê tới tay đã hơi lạnh.
Lúc A Thanh vào, Dịch Văn Trạch không nói gì nữa, chỉ mở máy tính, ngón tay thong thả gõ trên bàn phím, bắt đầu chậm rãi mà lướt web, có cảm giác như thể anh không yên lòng.
Thấy anh nhíu mày, Giai Hòa chợt hiểu ra, chắc là mình đã quấy rầy công việc của thần tượng. Rất thức thời, cà phê cũng chưa kịp uống, cầm trong tay, vội vàng tạm biệt ra cửa.
Đến khi cơn căng thẳng bắt đầu biến mất hoàn toàn, thì vẻ mặt không yên lòng lúc nãy của Dịch Văn Trạch lại không thể biến mất theo được.
Mãi cho đến khi thang máy đinh lên một tiếng, cô mới sực nhớ tới việc mình vẫn chưa đưa số điện thoại liên hệ cho Tiểu Âu, chỉ có thể quay lại lầu ba, muốn mượn di động A Thanh dùng một chút. Vừa đi đến cửa phòng bệnh liền thấy một bác sĩ cùng cô y tá lúc nãy đi ra, thấp giọng nói: “Nhìn coi, thì ra siêu sao cũng không phải là việc người bình thường có thể làm. Nếu là người bình thường thì đau đến mức không đứng dậy nổi chứ đừng nghĩ đến chuyện gì khác.”
Giai Hòa nghe xong, trái tim hoảng loạn. Đợi A Thanh vừa ra mới hỏi cô: “Có chuyện gì vậy?”
A Thanh a một tiếng: “Biên kịch, sao chị lại quay lại thế?”
Giai Hòa bảo cô nhỏ giọng một chút: “Chị mượn điện thoại của em một chút. Mà lúc nãy có chuyện gì vậy? Có vấn đề gì sao?”
A Thanh lập tức đè thấp giọng mình xuống: “Buổi sáng đã kiểm tra rất nhiều lần, vốn định sắp sếp phẫu thuật vào trưa nay, nhưng Dịch tiên sinh vẫn kiên quyết dời lại muộn hơn.” Cô đau lòng nhìn Giai Hòa, thở dài, “Lúc nãy anh Dịch nói vẫn còn một nửa cuộc họp qua điện thoại cần tiếp tục, hỏi bác sĩ thuốc giảm đau. Lúc này em mới phát hiện áo sơ mi của anh ấy đều ướt cả.”
[1]: 劈腿 [phách thối] – một từ chỉ việc chân đạp hai thuyền thậm chí nhiều thuyền [bắt cá 2 tay] trong tình cảm, đây là từ những năm gần đây lưu hành phổ biến trong giới trẻ Đài Loan.
Y tá vừa cầm khay thuốc đi vào, hai người tránh sang một bên. Lúc cửa bị đẩy ra, ở vị trí của Giai Hòa, cô có thể thấy cửa sổ hết sức rõ ràng, tâm hoảng ý loạn nhìn thoáng qua anh. Dịch Văn Trạch vẫn giữ nguyên tư thế như lúc nãy, nhưng sắc mặt kém hơn rất nhiều. Khi thấy y tá bước vào, anh chỉ vươn một cánh tay ra hiệu, im lặng nghe điện thoại.
“Có chuyện gì quan trọng đến như vậy?” Giai Hòa hỏi xong mới cảm thấy không ổn.
“Em cũng không biết nữa.” A Thanh nhỏ giọng nói, “Nhưng mà hình như Dịch tiên sinh đang nói chuyện với luật sư, có thể là việc bàn giao công ty sau khi ly hôn cho cái cô Thiên Sở kia.” Cô nghiêm túc nói, trong mắt đầy oán giận rõ ràng.
Không nghe thì tốt, nghe xong càng ngượng ngùng hơn.
Giai Hòa miễn cưỡng cười cười: “Đây là chuyện riêng tư, chúng ta không nên nói nữa.”
Lúc cô gọi được điện thoại mới biết được Tiểu Âu bị gọi về gấp, chỉ có thể gọi tiếp cho Kiều Kiều, bên kia bày ra tư thế ‘đại nhân’ không chấp ‘tiểu nhân’, nói cô phơi nắng chút đi rồi tính. Giai Hòa chỉ có thể đi bộ xuống lầu, nhìn vài phóng viên đang ôm máy chụp ảnh hút thuốc, dường như có nhắc tới tên của Dịch Văn Trạch cùng Thiên Sở…
Cổng chính của bệnh viện thực sự rất đông. Cô sợ Kiều Kiều không thấy mình, liền đứng ở ngoài cổng chính chờ, dẫm chân lên bệ của bồn hoa cao hơn mười cm, lơ đãng nhìn những người đứng túm tụm gần đó, đánh giá thần sắc của bọn họ, âm thầm biên soạn câu chuyện phía sau của mỗi người, coi như là một bài tập thực hành nghề nghiệp.
“Giai Hòa,” Kiều Kiều dùng giọng khàn khàn gọi cô một tiếng, giữ chặt tai nghe.
Trong một thoáng Giai Hòa không phản ứng kịp, nhìn chị hơn nửa giây mới ý thức được chuyện gì xảy ra, chui vào xe.
“Gọi em nãy giờ,” Kiều Kiều giận dỗi, “Nghĩ cái gì vậy hả? Cả đống người đều quay lại nhìn chị.”
“Đang nghĩ đến kịch bản mới.” Giai Hòa thuận miệng ứng phó, lấy ra cốc cà phê đã lạnh từ túi nhựa, uống một ngụm.
Bởi vì logo của công ty đặt trước kính chắn gió của xe, mấy phóng viên ở cổng chính đều chú ý tới, cầm máy ảnh nhìn nhìn. Xác nhận hai cô gái kia đều lạ hoắc lạ huơ mới buông máy ảnh xuống, tiếp tục xì xáo tán hươu tán vượn.
Kiều Kiều cười ra tiếng, nói biết sớm thì mang theo Liêu Tĩnh, để nam chính nữ chính diễn cảnh tình cảm mặn nồng, tình cũ không cam lòng đế vào tiết mục thăm hỏi. Người đầu tư vào hai phim này nhất định sẽ rất vui mừng. Chị đang cao hứng nói, bảo vệ đã đến gõ gõ cửa xe, nhắc nhở rằng xe đang cản đường ở cổng chính. Nghe thế chị mới khởi động xe ôtô ra khỏi bệnh viện.
Một đường đi thẳng, không có trở ngại gì.
“Giúp em đặt vé tàu, em muốn về Thượng Hải.” Giai Hòa nhìn những ngôi nhà hai bên đường lui nhanh về phía sau, lại nghĩ tới cảnh tượng vừa nãy ở bệnh viện, cô ngồi nói mấy câu vớ vẩn với Dịch Văn Trạch…
“Đêm nay thần tượng của em phẫu thuật, lại nằm 24 tiếng ở ICU, em có thể đi được sao?” Kiều Kiều lướt nhanh qua một chiếc xe khác, thuận miệng trêu chọc.
“Di động hư rồi, em phải về mua cái mới. Bên Bắc Kinh còn có một cửa hàng chuyên dụng.” Nhìn chị có vẻ đã hiểu, Giai Hòa mới kéo dây an toàn ra, suy nghĩ một lúc lâu mới cài vào được.
“Về cũng tốt,” Kiều Kiều xoay tay lái, rẽ vào một con đường nhỏ, “Dù sao cũng đã quay hết những cảnh quan trọng, đợi khoảng hai tháng sau Dịch Văn Trạch xuống giường được thì anh ta cũng sẽ cực kỳ bận rộn, em ở đây chỉ lãng phí thời gian của mình.”
Kiều Kiều lại bắt đầu mở máy cằn nhằn tiếp, bảo Giai Hòa về Thượng Hải thì đến nhà chị xem có vấn đề gì không. Giai Hòa không yên lòng nghe, nhìn đăm đăm con đường nhỏ trước mắt, cứ cảm thấy có cái gì đó quen quen. Mãi cho đến khi nhìn thấy chiêu bài [1] của nhà hàng mới giật mình nhớ lại, đây không phải chính là nơi mình với thần tượng ăn sáng lại bị chụp ảnh hay sao?
Bởi vì gần đến Tiết thanh minh [2], muốn mua được vé khá khó. Khi Giai Hòa lấy được vé thì đã là ngày hôm sau, sáu giờ tối xe sẽ chạy. Lúc cô mang hành lý leo lên xe, vừa an vị bên phó lái thì A Thanh đang xuống từ một chiếc xe khác, bước vào đại sảnh khách sạn.
“A Thanh,” Kiều Kiều dừng lại, gọi cô một tiếng, “Anh Dịch thế nào rồi?”
A Thanh quay người lại, tìm một lúc lâu mới thấy Kiều Kiều ngồi ở trên xe, lập tức cười toe toét: “Chuyển sang phòng bệnh bình thường rồi, tinh thần rất tốt, đang bàn bạc về kịch bản mới đó.”
Kiều Kiều nói đi thôi, rồi quay người nhỏ giọng nói với Giai Hòa: “Không gọi điện thoại ân cần thăm hỏi sao hả?”
Giai Hòa trợn mắt trừng chị một cái, lập tức mượn điện thoại di động của Kiều Kiều, gọi điện thoại cho bên Bắc Kinh, nhỏ giọng nói lịch trình của mình rồi tiện thể xác định thời gian họp.
Xe chạy một đường xóc nảy đến nhà ga Nghĩa Ô [3], trời đã tối mịt.
Giai Hòa kéo hành lý đến gần nhà ga, chen chúc trong dòng người đông nghẹt đến đại sảnh chờ xe mới nhìn thấy thông báo xe lửa sẽ đến muộn, chỉ có thể tìm đại một chỗ nào đó ngồi xuống. Trước mắt cô, nơi nơi đều là người, nếu không gọi điện thoại thì cũng đang hàn huyên tán gẫu với nhau bằng những giọng nói khó hiểu từ nhiều vùng miền địa phương. Mãi đến lần thứ ba chán chường nhìn vé xe rồi lại nhìn màn hình hiển thị tên các chuyến đi, Giai Hòa mới cảm thấy mình hẳn gọi một cuộc điện thoại hỏi thăm. Dù sao ngày hôm qua thăm, anh giúp mình không ít việc.
Đến lúc rút di động ra, cô mới sực nhớ rằng mình không có số điện thoại của Dịch Văn Trạch, hết do dự rồi lại chần chờ mới nhắn cho Kiều Kiều cái tin ngắn ngủn.
Một lát sau đã có tin nhắn gửi về, là một dãy số, cộng thêm mấy lời chọc ghẹo của Kiều Kiều.
Những con số màu xanh lục hiện trên màn hình thành một dãy. Ấn nút gọi, cô hít sâu một cái.
Tiếp bip bip vang lên đều đặn. Đường dây đang bận.
Giai Hòa thở dài một hơi, không biết nên cho đó là mất mát hay vẫn là may mắn. Lúc cất điện thoại cô mới thấy dòng người bắt đầu chuyển động, màn hình thông báo chờ xe đã thành soát vé. Cô kéo hành lý đi theo hàng người hướng về phía trước. Cổng soát vé rất hẹp, rõ ràng chỉ có thể đi qua một hàng người nhưng lại bị ép đứng thành ba hàng. Lúc Giai Hòa vất vả chen được đến nơi, lấy vé tàu ra thì di động cũng vang lên.
“Đã xong chưa hả?” Người đứng phía sau không kiên nhẫn được, bắt đầu thúc hối.
Giai Hòa rút vé tàu ra đưa về cổng kiểm soát vé. Qua cổng, dòng người đổ theo nhiều hướng khác nhau, cô lại lôi hành lý đi ngược đường, tìm được một góc nhỏ, cầm điện thoại để lên tai.
“Chào.” Đầu dây bên kia là giọng nói của Dịch Văn Trạch.
“Dịch tiên sinh, là tôi.” Giai Hòa thuận tay che một bên tai lại để nghe cho rõ hơn.
Dường như anh đang cười, “Đến nhà ga rồi?”
“Vâng, vừa mới soát vé.”
“Vẫn chưa lên xe sao?”
“Vâng.”
“Đợi một lát,” Hình như ở đầu dây bên kia có người đang nói chuyện, anh thấp giọng dùng tiếng Quảng Đông nói thật xin lỗi, rồi mới nói tiếp với cô, “Em có thể vừa đi vừa nói chuyện.”
Giai Hòa quýnh lên, nói vâng tiếp, lại phát hiện dòng người đã thưa bớt, lập tức kéo vali đuổi theo.
“Nhà ga rất đông sao?”
“Rất nhiều, còn tối nay nữa, tôi chờ rất lâu.” Vốn là Giai Hòa định nói nhiều một chút để cho anh khỏi nghe ra cô đang cuống lên vì chuyện gì, lại phát hiện mấy câu của mình đều chẳng liên quan gì tới anh, hoàn toàn vô nghĩa…Bánh xe nhỏ dưới va li phát ra tiếng lạch cạch. Phía trước Giai Hòa, người càng ngày càng ít, cô không thể không ngẩng đầu tìm vị trí của toa mình ngồi, lại nhận ra một chuyện rất không hay ho, cô phải ngồi ở toa cuối cùng, còn một quãng khá xa.
Hai ba nhân viên trên tàu đứng ở một bên nói chuyện phiếm, vô cùng tốt bụng hối thúc Giai Hòa đi nhanh nhanh một chút.
Bên kia đầu dây, Dịch Văn Trạch nghe thấy, vẫn không nói gì. Mãi cho đến lúc Giai Hòa vào chỗ ngồi, thở nhẹ ra một hơi, anh mới hỏi câu: “Em lên tàu rồi chứ?”
“Vâng,” Giai Hòa cầm điện thoại, né người, “Thật ngại, Dịch tiên sinh, tôi tìm chỗ ngồi trước.” Bởi vì tới chậm, xe đã bắt đầu từ từ di chuyển.
“Ừ.”
Cô đến chỗ ngồi của mình. Một cậu chàng ngồi bên cạnh thấy vóc dáng cô nho nhỏ, đẩy vali qua, nhanh chóng đứng dậy giúp đỡ. Cô nói câu cảm ơn, mới dựa vào cửa sổ ngồi xuống: “Tôi ổn rồi.”
“Xe lửa đi mất bao lâu thời gian.”
“Hai tiếng, chắc thế.”
“Một người bạn của anh mới đến, cũng từ Thượng Hải.” Giọng nói bên kia bỗng nghe đứt quãng. Giai Hòa dùng sức đè điện thoại xuống mới có thể nghe rõ được một chút, “Buổi chiều——”
Lặng yên không một tiếng động, điện thoại hoàn toàn bị ngắt.
Giai Hòa yên lặng nhìn di động, pin vẫn còn đầy…
Cậu chàng ngồi bên cạnh cô thấy thế, lập tức cười nói: “Cô bé à, một khi tàu cao tốc chạy rồi, tín hiệu rất kém.”
Giai Hòa nhìn cậu chàng kia, hiển nhiên là một sinh viên vừa tốt nghiệp Đại học. Vì vóc dáng của cô nhỏ nhỏ nên mới bảo mình là ‘cô bé’ sao…: “Là vì tốc độ quá nhanh?”
Anh chàng gật gật đầu, cầm lấy tờ tạp chí phía trước bắt đầu xem: “Không sao đâu, xuống xe thì gọi lại, bạn trai em nhất định sẽ hiểu được.”
…
Giai Hòa không nói gì.
Công nghệ cao thực đủ thứ tiêu cực, tốc độ tăng lên chả được bao nhiêu, giá tiền lại tăng lên không ít, tín hiệu điện thoại cũng bay ra bên ngoài. Cô đặt điện thoại lên đùi, bắt đầu nghĩ xem Dịch Văn Trach muốn nói cái gì, cuối cùng cũng không có ‘manh mối’. Xe chạy được khoảng nửa tiếng, phần lớn mọi người đều gục đầu ngủ, chỉ có vài người trẻ nhỏ giọng nói chuyện với nhau, cô có muốn ngủ cũng không ngủ được, chỉ có thể mua một cốc cà phê hòa tan của Nestlé để nâng cao tinh thần. Cứ như vậy cầm một cái cốc bỏng tay, nghiêng đầu nhìn cảnh đêm bên ngoài.
Bỗng nhiên điện thoại báo có tin nhắn, cô tiện tay nhấn, chỉ có một hàng chữ đơn giản:
Hình như tín hiệu không tốt, gọi em không được. Xuống xe anh sẽ gọi điện sau.
Cô đọc tin nhắn ba lần mới lấy lại tinh thần.
Cậu thanh niên bên người hình như đã buồn ngủ, vứt tạp chí sang một bên. Giai Hòa cầm lấy, lật từng trang, vừa nhìn vừa cảm thán, quả thực đúng là sinh viên vừa tốt nghiệp Đại học, còn cầm theo tạp chí lá cải này. Lật lật mãi mới bị một tấm ảnh chụp rất lớn hấp dẫn, là tấm ảnh chụp chung của Thiên Sở cùng ngôi sao ca nhạc người Đài Loan kia, tiêu đề vẫn bắt mắt như trước: Ca sĩ K đã lên tiếng giải thích rằng, anh với Thiên Sở chỉ có quan hệ hợp tác bình thường.
Cô cẩn thận đọc, lật đến trang tiếp theo đúng chóc là tin tức giải trí, thiên tình sử từ trước tới nay của Thiên Sở cùng Dịch Văn Trạch. Paparazi của Hong Kong đúng là có tinh thần nghiên cứu rất cao, mọi chi tiết trong hai năm đều đào ra, ở khúc cuối cũng giống như những điều Cố Vũ đã nói với cô. Có người nói rằng hai năm trước, Dịch Văn Trạch cùng Thiên Sở đã ký đơn ly hôn nhưng vẫn chưa tiến hành làm thủ tục chính thức.
Cô cùng Thiên Sở chỉ gặp nhau có vài lần. Lúc Thiên Sở bất ngờ xuất hiện ở bệnh viện, nói không chừng đúng là tín hiệu tái hợp nha…
“Cô bé, em cũng thích Dịch Văn Trạch sao?” Cậu chàng kia bỗng nhiên tỉnh ngủ, thấy cô chăm chú đọc tin tức về Dịch Văn Trạch, cười nói: “Tuổi của em, hẳn là nên thích mấy anh chàng dễ thương vui vẻ này nọ, ‘khẩu vị’ em thực độc đáo. Lúc ông anh này nổi tiếng, anh mới học Tiểu học, không thể tưởng tượng được lại có thể nổi tiếng đến bây giờ. Tiếc là vẫn không bằng trước kia, chỉ có thể dựa vào scandal kéo dài thanh danh.”
Giai Hòa nhìn cậu chàng một cái: “Lúc anh ấy nổi tiếng, tôi đã tốt nghiệp Trung học.”
Cậu chàng a một tiếng, ngượng ngùng nói thêm: “Thật ngại quá, chị.”
Được rồi, Giai Hòa thừa nhận rằng cái câu “chị” này gọi mình thiệt khiến cô buồn bã, nhưng là mình tự tìm…
Cứ như vậy, một đường đến Thượng Hải, cô đều nắm di động ở trong tay, không hề rời đi.
Cô bắt đầu cân nhắc xem mình có nên gọi qua hay không, lại lo Dịch Văn Trạch đã ngủ, chỉ có thể an ủi rằng người ta mới phẫu thuật xong nhất định chỉ muốn nghỉ ngơi. Bản thân cô không có việc gì quan trọng, vẫn nên đừng tự khiến mình mất mặt. Tối muộn, nhà ga Hồng Kiều [4] không có bao nhiêu người, lành lạnh văng vắng. Phần lớn những tiệm Fastfood lớn hai bên đường đã đóng cửa. Giai Hòa đã đói không chịu nổi, liền chọn một quán súp, chọn súp thịt viên và bánh bao. Vừa ngồi xuống ăn, điện thoại Dịch Văn Trạch đột nhiên gọi tới.
“Xin lỗi em, vừa rồi bác sĩ làm kiểm tra.”
“Không sao không sao đâu.” Giai Hòa cắn nửa viên thịt, trên không ra trên, dưới không ra dưới, nói chuyện nghèn nghẹn không rõ tiếng.
“Em đang ăn gì?”
“À, lúc xuống xe mới cảm thấy rất đói bụng nên tìm một quán ăn,” Giai Hòa nuốt nhanh miếng thịt viên vào bụng, “Anh Dịch mau nghỉ ngơi đi, tôi không có chuyện gì đâu, chỉ muốn hỏi thăm anh một chút thôi.” Ai biết nhờ có tuyến đường sắt cao tốc này, một câu ân cần thăm hỏi cũng từ Nghĩa Ô đến Thượng Hải mới có thể chính thức nói ra khỏi miệng.
“Không sao, anh còn có bạn ở đây.”
Có bạn? Vậy lại càng không nên quấy rầy…
Giai Hòa vô cùng thức thời nói dối, “Thật ra là điện thoại của tôi sắp hết pin rồi, sau này nói chuyện tiếp. Chúc anh sớm bình phục.”
“Được.”
Giai Hòa bỗng nhiên nhớ tới câu nói lở dở lúc nãy: “Đúng rồi…lúc nãy anh muốn nói cái gì vậy? Trước khi mất tín hiệu ấy?”
[1]: 招牌 – Chiêu bài, chữ đề hiệu ở cửa hàng để mời khách.
[2]: 清明节 – Tiết thanh minh là một trong những ngày tết cổ truyền quan trọng ở Trung Quốc. Thông tin thêm:http://vietnamese.chinese.cn/chineseculture/article/2013-01/22/content_480970.htm
[3]: 义乌 – Nghĩa Ô. http://vi.wikipedia.org/wiki/Ngh%C4%A9a_%C3%94
[4]: 虹桥火车站 – Nhà ga Thượng Hải Hồng Kiều.
“Chiều nay Thượng Hải có mưa, anh muốn hỏi xem em có người đón hay không?”
Húp một muỗng súp nóng, Giai Hòa hít một hơi, vẫn chưa nói gì.
Ở đầu dây bên kia, Dịch Văn Trạch dường như cũng không nóng nảy. Qua điện thoại, cô loáng thoáng nghe được A Thanh đang nói điều gì đó, còn có cả giọng nói của Kiều Kiều cùng Trình Hạo…Bên kia ồn ào vui vẻ, còn mình bên này thì cô quạnh đến đau khổ. Lúc này quán cũng sắp đóng cửa, khi Giai Hòa vào vẫn còn hai ba vị khách, bây giờ chỉ còn mỗi mình cô.
Bốn nhân viên của quán đã bắt đầu dọn dẹp, không ngừng đi lướt qua lượn lại, ý bảo rằng chúng tôi muốn đóng cửa lắm rồi.
Giai Hòa dùng thìa đảo đảo canh, nhìn một viên thịt còn sót, vui vẻ: “Thật ra ở nhà ga Hồng Kiều rất dễ gọi xe, nhà của tôi cũng không xa lắm. Tiên sinh nghỉ ngơi sớm một chút, di động của tôi hết pin tới nơi rồi, không nói chuyện được nữa.”
“Ừ, em chú ý an toàn.”
Giọng nói của anh vẫn ôn hòa như cũ, hình như còn nhỏ hơn một chút. Giai Hòa im lặng một hồi lâu mới nói mình ngắt máy trước.
Cô nhanh chóng tiêu diệt thức ăn còn sót, di động lại rung lên.
Kiều Kiều: Em làm được rồi, nguyên một phòng đều nghe hai người nói Thượng Hải đang mưa.
Suýt chút nữa Giai Hòa cắn lưỡi. Cũng may cô rất hiểu chuyện cúp máy: Có ai ở đó vậy?
Kiều Kiều: Rất kịch tính. Em lên xe, người đại diện của Dịch Văn Trạch đến, sau đó có Liêu Tĩnh với Trình Hạo, vừa rồi là bác sĩ kiểm tra, Thiên Sở đến. Tóm lại là bây giờ chị đang ngồi xem kịch hay…
Một dòng chữ nho nhỏ mang theo một đống tên quan trọng.
Giai Hòa nhanh chóng bấm bấm trả lời lại, rồi xóa xóa rồi thay đổi, cứ như vậy bấm đi bấm lại đến lần thứ ba, cô lại trả lời bằng khuôn mặt giả vờ không hiểu. Rốt cuộc là mình muốn hỏi cái gì, ngay cả bản thân cô cũng không biết.
“Cô ơi,” Nhân viên của quán cầm một cái khăn trắng lau bàn, lau vệt nước chảy ra từ ly thủy tinh của cô, “Thật ngại quá, chúng tôi muốn đóng cửa.”
Cô nghĩ nghĩ, rốt cuộc cũng không trả lời tin nhắn, cất di động ra quán ăn.
Trên đường về, quả thật là có một trận mưa to xối xả, đường cao tốc trở nên mất trật tự, mệt nhất là còn xảy ra sự cố vài chiếc xe tông vào đuôi nhau. Giai Hòa ngồi trên xe taxi, nghe mấy bài hát trên radio, đầu tựa vào lớp cửa thủy tinh lạnh, cầm điện thoại lên mạng. Lượn hết trang này đến trang khác, từ tin tức quốc tế đến các bài viết nóng gần đây, nhưng lại không dám nhìn đến mấy bài báo giải trí…Album mới ra của Thiên sở xếp hạng cao nhất. Chợt tài xế bật bài “Ánh nắng” lên, trong không gian nhỏ hẹp, những giai điệu lững lờ trôi, cả anh chàng tài xế cũng nhỏ giọng hát theo.
Cô kéo cửa kính xe hạ thấp xuống chút, hít sâu một hơi.
Một tháng tiếp theo, Giai Hòa bận đến tối tăm mặt mũi.
Kịch bản mới có nhiều chỗ cần chỉnh sửa. Tâm lý Giai Hòa lại khá mâu thuẫn, có khi mở word ra, ngay cả tên nhân vật nam và nhân vật nữ chính là gì cũng không nhớ được…Di động được thay bằng cái giống y chang cái trước, trò ‘chim điên’ cũng rất thuận lợi tiến lên cấp bậc vốn có. Ngoại trừ việc Kiều Kiều thường xuyên gọi điện quấy rầy, báo cáo tình hình khôi phục sức khỏe của Dịch Văn Trạch, mọi chuyện đều không có gì thay đổi.
Có một lần, nửa đêm, ba giờ sáng, Kiều Kiều lại cùng bạn Bối Tư ầm ĩ ngất trời, gọi điện thoại kể khổ cho cô, bỗng nhiên nói: “Em thực sự không tò mò tối hôm đó chị nhìn thấy cái gì ở phòng mát-xa à?”
Giai Hòa giật mình, hiển nhiên cô đã quên sạch sẽ chuyện này.
“Quên đi.” Kiều Kiều không dễ gì kiềm chế được, “Chị quyết định giấu chuyện này vào trong bụng. Bối Tư bảo phụ nữ không được nhiều chuyện, cho nên chị quyết định làm lại từ đầu, bằng em.”
Giai Hòa quyết đoán ngắt điện thoại, tiếp tục vùi đầu vào hiểu lầm ‘cẩu huyết’ lần thứ tư giữa nam chính và nữ chính…
Một tháng sau, lúc Giai Hòa đang lắc lắc chìa khóa xe đi ra bãi đỗ xe Raffliers, một chiếc xe khác dừng ngay trước mặt cô. Cửa kính xe hạ xuống một nửa, lộ ra khuôn mặt Cố Vũ: “Giai Hòa,” hắn nhẹ nhàng ra dấu, “Ở chỗ này chờ anh, anh lên ngay.”
Nói xong cũng không chờ Giai Hòa có phản ứng, liền lái xe vào trong bãi đỗ.
Nhìn đuôi xe khuất bóng ở cửa vào, cô đi cũng không được, mà ở lại càng không muốn.
Bỗng có một chiếc xe đột ngột chạy tới, trong một thoáng không để ý, Giai Hòa suýt chút nữa bị tông. May mà có người ở đằng sau tóm cô lùi lại, đúng là Cố Vũ vừa mới đi đỗ xe. Người ngồi ở vị trí lái nói xin lỗi, Giai Hòa khoác khoác tay, ý bao không sao, sắc mặt bình tĩnh rút tay mình về.
Sắc mặt người phụ nữ ngồi ở vị trí phó lái thay đổi, mở cửa xuống xe, khẽ gọi một tiếng Tổng biên tập. Cố Vũ khó hiểu một chút, lại thong dong cười, như thể hai người kia đã quen biết rất lâu. Cô gái kia vội vàng nhìn nhân vật chính của sự việc đang vẫn đứng im ở bên kia: “Thật ngại quá, Tổng biên tập, bạn tôi vừa mới học lái xe. Bạn của anh…không sao chứ?”
Giai Hòa vội nói: “Không sao đâu, là do tôi không để ý, không nên đứng ở trước nơi mọi người ra vào.”
Cô gái vẫn cẩn thận nhìn qua một lần, lúc lâu sau, vẫn còn lo lắng lên xe rời đi, để lại hai người.
Cố Vũ cúi đầu nhìn cô: “Thực không có việc gì chứ?”
Giai Hòa cố gắng mỉm cười: “Không có việc gì, lúc nãy là đồng nghiệp của anh?”
“Có thể là mới tới, nhìn không quen lắm.”
Hôm nay hắn mang kính mắt, gọng kính kim loại màu đen tuyền, lóe ra tia sáng nhạt, nhã nhặn anh tuấn.
Giai Hòa còn nhớ rõ lúc mới vào trường Đại học, Cố Vũ đã học năm tư, là người dẫn chương trình của lễ chào đón sinh viên mới. Khi đó hắn cùng một cô gái mang giày cao gót bảy tấc làm người dẫn chương trình, rất là tự nhiên, khiến không biết bao nhiêu bạn học nữ mới vào trường đổ rầm rầm. Sau đó nhắm mắt vớ quàng kiểu gì Giai Hòa trở thành bạn gái của hắn, mỗi ngày chỉ có lạc thú là muốn tháo mắt kính hắn xuống, xem ánh mắt ở phía sau, là bất đắc dĩ nhìn đến mình như thế nào.
Cố Vũ hỏi: “Đến mua gì sao?”
Giai Hòa gật đầu: “Kiều Kiều nói là iPad1 đang giảm giá, tôi đến xem.”
“Là cửa hàng ở sau Raffliers?”
Giai Hòa ừ một tiếng, định lấy cớ bỏ đi.
“Nhớ người bạn anh nói với em lần trước không?” Cố Vũ chỉ chỉ về đường Phúc Châu, “Anh đang hẹn ăn uống với anh ấy, nhưng thời gian cũng còn sớm, đi xem iPad với em trước.”
Một câu, quấy nhiễu toàn bộ kế hoạch của cô.
Lúc trước, khi hai người còn yêu nhau, bởi vì bận việc đến tối mắt tắt mũi, một tuần cũng chẳng thấy mặt. Khi đó Giai Hòa thực sự là ngày mong đêm ước có thể bất ngờ gặp nhau được một chút nhưng chưa bao giờ thành sự thật. Bây giờ thì tốt rồi, cô vốn chỉ mới tỉnh ngủ, đi dạo loanh quanh chơi, lại chẳng hiểu vì sao nổi lên hứng thú đi mua sắm, biến thành một bữa đi dạo cùng người yêu cũ.
Cố Vũ làm hết phận sự khi đi dạo cùng nhau, mãi cho đến khi chuẩn bị thanh toán hóa đơn, hắn còn rất tự nhiên rút thẻ từ ví tiền ra. Giai Hòa ngăn lại, lấy ví tiền của mình lắc lắc hai cái: “Tuyệt đối đừng tặng quà, tôi cũng không muốn ngày nào mình cũng phải nghĩ tới nghĩ lui nên mua quà gì để đáp lễ cho anh.”
Cố Vũ lắc đầu cười, cất ví, để cho Giai Hòa xem xét một chút, hắn đi ra cửa.
Chủ cửa hiệu cùng Giai Hòa có quen biết từ lâu, thuận miệng trêu chọc: “Rất được, thực sự rất được.”
Giai Hòa cười cười: “Đừng nói đùa như vậy, chỉ là bạn bè bình thường.”
Cô nói xong, cúi đầu im lặng xem xét. Hộp đựng màu trắng, mở ra là máy tính bảng màu xám, thiết kế trang nhã. Bộ sạc của Apple vẫn rất tiêu chuẩn, đơn giản sạch sẽ. Cẩn thận mở ra từng cái, Giai Hòa cầm mỗi một linh kiện xem xét kỹ lưỡng như đang kiểm tra. Nhìn một hồi lâu, rốt cuộc cô cũng không biết bản thân mình đang nhìn cái gì nữa.
Mãi cho đến lúc Cố Vũ cầm hai chai nước quay về, ông chủ cửa hiệu đã xếp lại máy tính vào hộp, cho vào túi giấy, tự nhiên đưa cho Cố Vũ.
Mua xong thì cũng đã hơn sáu giờ, bầu trời đã chuyển sang màu tối, không biết bao nhiêu chiếc xe nối đuôi nhau trên đường, hình thành thành một dòng sông ánh sáng.
Giai Hòa muốn nói mình cần phải trở về, Cố Vũ cũng đã gọi điện thoại trước, chặn ngang họng cô, bảo người bên kia đang đợi, phải đi nhanh một chút. Không còn một cơ hội từ chối nào, cô đã bị đưa vào nhà hàng kia. Trong phòng đặt trước có tám người ngồi, khi cả hai bước vào đều nhìn Giai Hòa chằm chằm, cười bảo Cố Vũ giới thiệu.
Cố Vũ đẩy Giai Hòa vào bên trong: “Bạn học Đại học của tôi, Giai Hòa,” Nói xong, lại nhìn một người đàn ông trung niên trong phòng, “Chính là người lần trước em nói với anh, biên kịch em giới thiệu để anh hợp tác.”
Người đàn ông trung niên nhìn hắn đầy ý vị: “Anh nhớ rõ lần trước chú đâu phải giới thiệu như vậy?”
“Được, em giới thiệu một lần nữa,” Cố Vũ ngồi xuống, uống ngụm trà, “Giai Hòa, bạn gái – mối tình đầu của em, cũng là người cho đến nay vẫn nhớ mãi không quên. Cách mạng chưa thành công, bản thân còn cần cố gắng.”
Người đàn ông kia cười ha ha, khen tên nhóc này vô cùng thẳng thắn. Lúc này, một nhân viên phục vụ đẩy cửa bước vào, đặt một Ⱡồ₦g bánh bao thịt cua trên bàn. Hơi nước nóng bốc lên, ngăn cách ánh mắt mờ ám của nhiều người.
Giai Hòa cầm tách trà, miễn cường cười đùa, nói: “Đừng nói linh tinh, không phải anh đang theo đuổi Liêu Tĩnh hay sao?”
Có người nhịn không được cười ra tiếng, Cố Vũ cũng chẳng biết mình nên khóc hay nên cười, nhìn cô không nói. Người đàn ông trung niên kia chợt mở miệng trước: “Quái lạ, tại sao anh đây lại không biết chú em đang theo đuổi em gái mình chứ?”
Cố Vũ lơ đãng: “Một câu của anh rất có vẻ lo lắng quan tâm nhưng lại đẩy cho em không ít phiền phức.”
Thì ra là…hiểu lầm.
Mọi người lại tiếp tục nói chuyện với nhau, ánh mắt đánh giá của những người xung quanh rồi cũng bớt. Giai Hòa rút di động ra, chuẩn bị chuông điện thoại trước để tìm cớ về sớm. Đang chuẩn bị ấn xác nhận, di động lại vang lên ngoài ý muốn.
Một cuộc gọi xa lạ, nhưng là một dãy số rất quen thuộc. Cô ngạc nhiên nhìn một lúc lâu mới bắt máy.
“Giai Hòa, bây giờ em tiện không?” Là giọng Dịch Văn Trạch, nghe qua điện thoại thực có cảm xúc vô cùng, vẫn khiến tim Giai Hòa nhảy bình bịch.
Vốn định gọi một tiếng anh Dịch, nhưng lại có nhiều người chung quanh, gọi vậy cũng không được tiện. Rốt cuộc cô bình tĩnh trả lời, ý bảo Cố Vũ né người ra. Vì lo Dịch Văn Trạch chờ lâu, ngay cả câu xin lỗi cũng chưa kịp nói, Giai Hòa đều vứt toàn bộ mấy tiếng cười đùa trêu chọc từ những người xa lạ kia ra sau.
Bên ngoài khách sạn cũng khá ồn ào, cô đi thẳng đến cổng chính mới có thể tìm được một chỗ yên tĩnh không người.
Dịch Văn Trạch vẫn im lặng chờ đợi, giống như lúc ở nhà ga, anh có sự kiên nhẫn đến không thể tin được.
Giai Hòa ổn định hơi thở: “Dịch tiên sinh, thật ngại, lúc nãy đang dùng cơm với bạn, không tiện nói chuyện.”
“Không sao cả, nếu lần sau không tiện, em có thể gọi anh là A Trạch.”
“…Ừm.”
Cô tựa người vào hàng rào gỗ, nhìn dòng người đến người đi trong thang máy, tiếp tục nói: “Sức khỏe anh ổn rồi chứ?”
Thật ra Kiều Kiều vô cùng có trách nhiệm, vì muốn giải thích quá trình trị liệu, hận không thể mang mấy tấm hình chụp X-quang của Dịch Văn Trạch cho mình xem. Cô biết anh khôi phục rất tốt, nhưng bây giờ mà không hỏi mấy câu này thì thực chẳng biết nói câu gì nữa.
“Hôm nay vừa ra viện, bây giờ ở trên xe.”
“Nhanh như vậy sao?” Bỗng nhiên cô bắt đầu luống cuống, “Động đến gân cốt phải dưỡng thương ít nhất ba tháng, bác sĩ không nói gì sao?” Nói xong mới phát hiện mình quan tâm thái quá, tự nhiên im bặt.
“Đã khôi phục rất tốt nhưng vẫn không thể đi lại được, cho nên lần này đến Thượng Hải cũng là để tĩnh dưỡng một chút.” Ngược lại, hình như là anh đang an ủi cô.
Giai Hòa đột nhiên mới có phản ứng lại với lời nói của anh, theo bản năng lập lại: “Anh ở Thượng Hải?”
“Khoảng nửa tiếng nữa sẽ đến,” Bên kia ngừng một chút, bỗng nhiên hỏi, “Em đang ăn tối sao?”
Giai Hòa vâng, chợt nghe giọng A Thanh ở đầu dây bên kia vang lên, ý bảo nhờ Giai Hòa mang ông chủ của mình đi ăn món gì ngon lành, nhưng vừa được hai ba câu, cô nàng lại lập tức yên lặng không một tiếng động.
Đến lúc này Giai Hòa mới hiểu được: “Thật ra còn chưa ăn, tôi vốn định mua vài thứ, vừa vặn lại gặp được người quen nên được mời đến ăn cơm,” Kiểu nói chuyện này nghe qua giống như mình đang cố tìm lý do mời anh ăn gì đó vậy. Giai Hòa lập tức ngừng, ngập ngừng giải thích, “Những món kia cũng không ngon lắm. Ngoại trừ người bạn kia, tất cả đều là người tôi không biết, ít nhiều cũng nhờ mấy câu của anh tôi mới có thể trốn được…”
Cuối cùng, ngay cả bản thân cô cũng không biết mình muốn nói cái gì, chỉ có thể ngừng, tổ chức lại từ ngữ của mình một lần nữa.
Mãi cho đến khi Giai Hòa hoàn toàn tắt tiếng, bên kia mới nói: “Như vậy có muốn anh lại cứu em một lần nữa? Mang em đi ăn gì đó ngon hơn?”