Tùy Tiện Phóng Hỏa - Chương 04

Tác giả: Mặc Bảo Phi Bảo

Mong làm bạn bè
Phòng karaoke mở ra, vẳng đến tiếng cô gái ở phòng đối diện đang hát “૮ɦếƭ cũng phải yêu” , rồi tới “Một đêm Bắc Kinh”. Phần điệp khúc ở bên này đã qua hơn nửa, dòng phụ đề trên màn hình chầm chậm đổi màu từ trắng sang xanh, nhưng vẫn chưa nghe thấy tiếng người hát đâu.
Tay trái Giai Hòa cầm bỏng ngô, tay phải cầm micro màu đỏ, nhưng mà cô đã quên mất bài hát này phải hát như thế nào rồi.
Cô ngồi đó, vài giây sau, mới cất giọng một cách khó khăn, cố gắng làm sao cho khớp với cô gái trên màn hình, nhìn Kiều Kiều ở phía đối diện, thế mà cô nàng tỏ vẻ không quen không biết, ngay cả nhìn mà cũng có thể hát sai lời , đây là loại ngốc tử gì chứ…
“Đưa mic cho tôi.” Dịch Văn Trạch đi vào trong phòng karaoke, thấy cảnh này, thì mở miệng nói với Kiều Kiều đang ngồi đối diện.
Kiều Kiều sửng sốt, mới chú ý bản thân đang cầm một cái mic màu đen, bèn vội vàng đưa cho Dịch Văn Trạch.
Dịch Văn Trạch không hề nhìn màn hình, nhưng từng câu từng chữ, đến giai điệu bài hát trên kia dường như đều đã nắm rõ, không có chút khó khăn mà cất giọng hát. Giọng anh trầm trầm, nhuốm chút mệt mỏi vì đi đường xa mà tới. Giai Hòa không dám lơ đễnh, chú ý nhìn chăm chú vào màn hình mà hát, hai người cùng nhau, hiệu quả đúng là không thể tưởng tượng được, rất hay.
Ngoài phòng karaoke, do quên đóng cửa, nên bên ngoài có người đi ngang qua, nhìn thấy Dịch Văn Trạch, liền háo hức dừng lại nghe hát, cứ thế, người sau nối đuôi người trước, người đứng ngoài cửa đã vây quanh cửa phòng mấy hàng. Được nhìn thấy ngôi sao nổi tiếng cùng một cô gái song ca bài hát của vợ trước, mấy chuyện kì lạ này ai mà bỏ qua cho được.
Đến khi hát xong, A Thanh mới phát hiện có gì đó không ổn, bèn cười ngượng ngùng, xoay người đóng cửa lại, cả người đè lên trên tấm kính lớn trên cửa, đem fan hâm mộ náo nhiệt ở bên ngoài ngăn cách với mọi người ở bên trong.
Kết thúc MV, dưới ánh chiều tà rực rỡ, cô gái trong MV nhìn về phía chàng trai một cách thiết tha, hét lớn: “Em yêu anh.”
Giai Hòa vẫn ôm khư khư lấy túi bỏng ngô, nhìn chằm chằm vào màn hình kết thúc mà ngẩn người, đến khi phần quảng cáo KTV xuất hiện, cô mới đem mic đặt trên bàn, cúi đầu tiếp tục ăn. Vừa rồi khi kết thúc bài “Ánh nắng” này, điểm số trên màn hình thuộc về ai, hay là ai hát, đã không ai để ý được, một kẻ thì đang ngồi một góc ở sofa, ăn lấy ăn để bỏng ngô, còn Dịch Văn Trạch ngồi kia, cũng đã đưa mic cho người ngồi cạnh.
“Anh Dịch hát hay quá, nếu thu đĩa, chắc chắn sẽ thành best-seller.” Kiều Kiều tỏ thái độ ‘chân chó’ cầm chai bia đưa cho Dịch Văn Trạch, nói xong bèn đá vào chân Giai Hòa, ý bảo cô mau chóng nhường chỗ cho Dịch đại gia này ngồi.
‘chân chó’: nịnh nọt.
Giai Hòa cũng biết rõ ý tứ của chị này là gì, nhưng trước mặt nhiều người như vậy, cô cũng không dám để cho Dịch Văn Trạch ngồi kế bên, khuôn mặt đỏ bừng bừng, thế nhưng cứ để cho Dịch Văn Trạch cầm chai bia đứng uống như vậy, cô cũng không đành lòng, đấu tranh tư tưởng một lúc, cuối cùng tình yêu thần tượng cũng chiến thắng mọi thử thách, cô lùi ௱ôЛƓ lại sát Kiều Kiều, ngẩng đầu cười nói: “Anh Dịch ngồi đây đi ạ.”
Dịch Văn Trạch nói ‘cám ơn, anh dường như cũng không có ý từ chối, ngồi kế bên Giai Hòa.
Đêm nay rất nhiều người đều đến đây, phòng karaoke này có vẻ không đủ lớn, người ngồi trên sofa thành một hàng, ép sát vào nhau. Thật ra cô không phải là người hay để ý, cũng không phải là thời đại phong kiến mà lúc nào cũng ‘nam nữ thụ thụ bất thân’ gì đó, nhưng mà anh ngồi sát cô như thế, khiến cho cô không thể nào tự nhiên nổi, cổ chỉ cứng nhắc nhìn về phía trước, hướng về màn hình lớn, mà cũng chả biết mình đang nhìn cái gì…
Dịch Văn Trạch ngồi an vị ở cửa, bên ngoài vẫn có vài người đi ngang qua, cố ý nhìn vào trong. Hình như do bọn họ nghe nói Dịch Văn Trạch đến đây, thi thoảng có người cố gắng lướt mắt qua lớp thủy tinh dày, nhưng anh lại chẳng nói lời nào, chỉ im lặng uống bia, khuôn mặt bị mũ lưỡi trai che khuất, nên người bên ngoài cũng không nhìn thấy gì, đảo qua vài vòng liền bỏ cuộc.
Bởi vì uống quá nhiều rượu, nên cứ hết người này vào toilet, người kia lại đi ra ngoài hút thuốc.
Vị trí của Dịch Văn Trạch có chút ‘cản trở giao thông’, theo quán tính liền né sát vào người Giai Hòa. Cô giống như bị điện giật, lại dán mình về phía Kiều Kiều.
“Kiều Kiều à, cô sắp ngồi lên đùi tôi đây này.” Phó đạo diễn Trình Hạo ho khan, nói với cô nàng.
Kiều Kiều dùng ánh mắt độc địa mà nhìn Giai Hòa, sau đó đứng dậy, lời ít ý nhiều mà đâm một câu: “Phũ quá, tôi đi ra ngoài đứng vậy.”
Trình Hạo tưởng rằng cô nàng nói mình, cũng ngượng ngùng mà đứng dậy: “Cô ngồi đi, ngồi đi này, tôi ra ngoài đứng.”
Hai người đó đứng dậy, nhưng cũng không ngồi xuống, cả một khoảng ghế rộng rãi chỉ có hai người ngồi. Mấy người khác do vừa rồi ngại vì lần song ca lúc nãy nên cũng không dám ngồi gần, bởi thế liền xảy ra một cảnh tượng kì lạ: một phần ba cái sofa chỉ có hai người ngồi, phần còn lại thì dân chúng ngồi ép thành cục như cá hộp…
“Em đã viết kịch bản mới chưa?” Dịch Văn Trạch nhìn màn hình lớn, bỗng nhiên hỏi cô.
Giai Hòa vâng một tiếng, cảm thấy hình như mình trả lời hơi ít, bèn bổ sung thêm một câu: “Đã viết rồi ạ, vẫn là cổ trang.”
Dịch Văn Trạch nhếch khóe miệng tươi cười, nụ cười chỉ thoáng qua trong chốc lát: “Em thích cổ trang lắm sao?”
Giai Hòa cười cười: “ Vì trước đây khi còn bé thích một câu từ ‘Vũ phiến luân cân, đàm tiếu gian, tường lỗ hôi phi yên diệt.’ [1] Sau đó thì thích luôn phim cổ trang, hơn nữa làm biên kịch phim cổ trang cũng hay ho lắm, một mình nắm trong tay số phận cả ngàn nhân vật (tướng sĩ).”
Dịch Văn Trạch cầm chai bia đưa lên miệng uống, cái chai 330ml nằm gọn trong lòng bàn tay anh. Dưới ánh đèn nhấp nháy của màn hình, vỏ chai lấp lánh trong suốt như ngọc lưu ly, Giai Hòa yên lặng nhìn anh, nhớ tới khi còn học trung học, mỗi lần thấy anh trên TV, cô đều vươn tay ra sờ, kêu lớn tên Dịch Văn Trạch, nghĩ đến đấy, khuôn mặt bỗng chốc đỏ bừng.
Nhưng mà may mắn, trong này tối quá, có đỏ mặt cũng không bị phát hiện.
“Cố quốc thần du, đa tình ưng tiểu ngã, tảo sinh hoa phát, nhân sinh như mộng, nhất tôn hoàn thù giang nguyệt.” [2] Anh nhẹ nhàng đọc câu kế tiếp, đầu nhẹ nhàng lắc, nửa cười nửa không: “Lúc trước đã từng diễn qua, có biết câu này.”
“Mạc Thiếu An?”
Từng vai diễn của Dịch Văn Trạch, không vai nào cô không biết. Mạc Thiếu An là vai diễn thời dân quốc, sống nơi bến Thượng Hải vàng son, là một nhân vật anh hùng, cô thậm chí còn nhớ rõ từng chi tiết trong đó, còn nhớ cảnh Dịch Văn Trạch quay lưng ngâm câu thơ này.
Dịch Văn Trạch quay đầu nhìn cô, trong đôi mắt đen thẫm ấy lóe lên nhũng tia sáng nhỏ, đẹp tới mức khiến người khác cảm thấy chói mắt: “Em thích nhân vật này sao? Mạc Thiếu An?”
“Thích, tôi thích chứ, một người đàn ông vừa chính trực vừa khí phách như vậy, rất hấp dẫn.” Giai Hòa còn phân tích thêm vài câu: “Mạc Thiếu An là một người thẳng thắn chính trực, không chịu nhượng bộ, vì thế mới dẫn đến thất bại, điều này chẳng phải đã quá rõ ràng rồi sao.”
Dịch Văn Trạch bật cười, giọng nói chậm rãi: “Anh hỏi là, là một khán giả, em có thích nhân vật ấy không?”
Giai Hòa bị anh hỏi như vậy, phát hiện ra hình như bệnh nghề nghiệp của mình lại tái phát rồi: “Ngại quá, động tới bệnh nghề nghiệp của tôi rồi. Là một khán giả…” Cô bắt gặp ánh mắt chăm chú của anh, oán thầm trong lòng. Thích, đương nhiên là thích rồi, vai diễn của thần tượng thì làm sao không thích cho được. Ngoài mặt Giai Hòa giả vờ khát nước, cầm cốc rượu lên: “Rất thích, nhất là khi anh ta lên thuyền đi khỏi Trung Quốc.
Chính là tập ấy, Dịch Văn Trạch mặc bộ áo kiểu Tôn Trung Sơn [3], đối mặt với đại dương mênh ௱ôЛƓ, mà hoài niệm lại trận Xích Bích năm xưa.
Thù quốc, tình nữ nhi, đều ở trong ánh nhìn ấy mà biến mất…
Buổi tối khi về phòng, Kiều Kiều cọ cọ vào người Giai Hòa. Cả người cô nàng đều đẫm mùi rượu, mơ mơ màng màng nằm trên giường, nói với cô: “Thần tượng của em đúng là tốt quá đi, đối xử với fan tốt như vậy.”
Giai Hòa nhìn chăm chăm vào màn hình, cũng không quay đầu lại: “Đương nhiên.”
“Ông chủ của chị không thích mấy tin tức lá cải này, nếu không hôm nay chắc đã vớ bẫm rồi.” Kiều Kiều bĩu môi, nói tiếp: “Em xem cái bộ phim gì gì đó về thời nhà Thanh gần đây, scandal của đạo diễn với cô diễn viên kia đã đầy rẫy mặt báo rồi kìa.”
Giai Hòa không nói tiếp, cuộc trò chuyện hôm này của cô với Dịch Văn Trạch, đã mang lại cho cô cảm hứng để viết thêm vài chi tiết cho kịch bản, nếu không ghi ra chỉ sợ cô sẽ quên mất. Bời vì Kiều Kiều đang ngủ, cô chỉ có thể mở đèn bàn, không hề chớp mắt nhìn vào màn hình mà gõ chữ. Gõ hơn hai ngàn chữ thì coi như cũng xong, cô ngẩng đầu lên mới phát hiện cổ mình đã cứng như khúc gỗ rồi.
Cô xoay người vặn thắt lưng, nhìn đồng hồ, còn một lát nữa mới đến giờ ngủ, vẫn có thể đi mát-xa được.
Tổ kịch bản được đãi ngộ cũng không tệ lắm, mời ba nhân viên mát-xa tới, chỉ cần là sẽ có ngay. Cảnh quay ngày mai rất hấp dẫn, chắc hẳn mọi người đã đi ngủ hết rồi, nhân viên mát-xa chắc đang rảnh rỗi, Giai Hòa nghĩ thế, bèn đá đá ௱ôЛƓ của Kiều Kiều đang chìm dưới đống chăn: “Em đi ra ngoài mát-xa một chút, nhớ chờ cửa em đó.”
Kiều Kiều hừ nhẹ hai tiếng, hình như là đã nghe được, Giai Hòa chỉnh âm lượng điện thoại của cô nàng tới mức lớn nhất, mới an tâm đi ra cửa. Dù sao từ phòng cô qua đó chỉ cách vài phòng, nên cô cũng không chú ý ăn mặc, chỉ mặc một bộ đồ thể thao, đi dép lê, nhanh chóng đi tới phòng mát-xa, gõ cửa.
Cửa phòng nhanh chóng mở ra, cửa sổ trong phòng cũng đang mở, đứng trong phòng có thể nhìn thấy ánh trăng đêm nay rất sáng, còn có những bông tuyết đang rơi lả tả giữa đêm khuya thanh vắng.
Thì ra, tuyết đã bắt đầu rơi rồi.
Cô thu lại ánh mắt, mới phát hiện giường mát-xa trong góc tối còn có một người, trong tay còn đang cầm áo khoác và mũ lưỡi trai.
Người ấy nghe được tiếng vang, ngẩng đầu, nở nụ cười, đưa một ngón tay lên miệng.
Ba nhân viên mát-xa đều là người khiếm thị, không ai có thể nhìn ra anh là ai. Giai Hòa nhìn chằm chằm vào anh, không hiểu được ý anh là gì, nhưng cũng theo ý anh, không nói thành tiếng.
“Nghe nói lần này nam chính là Dịch Văn Trạch sao.” Người mát-xa cho Giai Hòa chỉ cô nằm lên giường, nói chuyện với người đang mát-xa cho Dịch Văn Trạch : “Không phải anh ta là thần tượng của anh sao?”
Người đó nói : “Không phải tôi, là con gái của tôi.”
“Đợi quay phim xong, có muốn nhờ đoàn làm phim xin chữ kí hộ anh không?”
“Không cần đâu.” Người kia cười nhẹ một cái, thấp giọng nói: “Nghe con gái của tôi nói, thần tượng của nó đang vướng phải vụ ly hôn, nhất định tâm trạng sẽ rất tệ. Lần sau có cơ hội thì sẽ xin chữ kí của anh ta sau vậy.”
Hai người nói với nhau xong, lại tiếp tục im lặng làm việc.
Thì ra hai người kia nãy giờ đang nói về anh…
Dịch Văn Trạch thấy cô có vẻ như đã hiểu ra rồi, bèn cúi đầu xuống, tiếp tục nghỉ ngơi.
Lúc này người mát-xa cho Giai Hòa cũng bắt đầu hỏi cô muốn mát-xa chỗ nào, Giai Hòa nhờ anh ta mát-xa cổ cho mình xong, vùi đầu xuống gối. Loại cảm giác này thật là kì lạ, trong phòng rõ ràng có rất nhiều người, nhưng cảm thấy anh và cô rất thân thiết, như thể là bạn bè với nhau vậy.
Giai Hòa cảm thấy trong lòng ngọt ngào, thì ra cô và thần tượng đã trở thành bạn bè được rồi.
Trên cổ có cảm giác tê tê do bị ấn xuống, khiến cho cô cảm thấy mơ màng, như trong một đêm mùa hạ kia, ở trên đường lớn của Bắc Kinh, tay ôm ván trượt, tán gẫu cùng bạn bè, gió lạnh đêm khuya phả vào mặt thật sảng khoái. Hình như, có người lay lay cánh tay của cô, hỏi có muốn về phòng để ngủ hay không, nhưng cô càng rúc đầu vào gối, chìm vào sâu trong giấc mộng…
[1]: Bài thơ này là Niệm nô kiều, Xích Bích hoài cổ.
Ý của câu này là :
Phe phẩy quạt khăn
Khoảng tiếu đàm
Quân giặc tro tiêu khói diệt
Link tham khảo
http://vi.wikipedia.org/wiki/Tr%E1%BA%ADn_X%C3%ADch_B%C3%ADch
[2]: Bài thơ này là “Niệm nô kiều, Xích Bích hoài cổ.”
Dịch nghĩa:
Nước cũ thần du
Đa tình cười khéo giống
Tóc mau trắng toát
Đời người như một giấc mộng
Một chén trên sông thưởng nguyệt.
Khi Giai Hòa tỉnh lại, cô đương nằm trong phòng mát xa, trên người có đắp chăn.
Trong lòng Giai Hòa chợt chột dạ, cô ngồi xuống, nhìn không gian phủ kín tuyết trắng bên ngoài, lại bắt đầu ép mình nhớ cho ra hôm qua đã ngủ như thế nào, rồi sao lại từ giường mát xa mà đến cái giường lớn này. Cuối cùng cũng không có kết quả gì.
Tâm trí lại lờ mờ đoán được, ba nhân viên mát xa kia đều là người khiếm thị, nhất định không thể bế mình lên giường được, chẳng nhẽ…Cô đập mạnh đầu, âm thầm tự mắng mình háo sắc.
Cứ ngây ngốc một hồi như vậy, Giai Hòa mới xuống giường, xỏ dép đi ra ngoài.
Ba chiếc giường mát xa đều trống không, thầy thợ đã về ngủ cả, lúc này vẫn còn chưa làm việc, bên trong phòng chỉ có mỗi mình Giai Hòa, rất yên tĩnh. Cô nhìn nhìn di động, mới hơn bảy giờ, vừa định cân nhắc xem Dịch Văn Trạch đi lúc nào thì có người đẩy cánh cửa phía sau ra. Quay đầu nhìn, là Dịch Văn Trạch đang đóng cửa lại.
“Chào buổi sáng.” Dịch Văn Trạch chào hỏi đơn giản.
“Chào buổi sáng…” Giai Hòa nghẹn giọng, trân trối nhìn anh, “Hôm nay anh không có cảnh quay à?”
Chỉ là đối thoại bình thường, nhưng mà ở thời điểm này, tại nơi này, có chút màu sắc hư ảo…
Dịch Văn Trạch thả thẻ phòng xuống quầy bar nhỏ: “Vì quay về sớm nên hôm nay coi như tranh thủ nghỉ ngơi.”
Giai Hòa cười cười, lại không biết mình nên nói cái gì, cũng không biết mình về phòng thay quần áo ấm như thế nào, ngồi lên chiếc xe còn trống của đoàn làm phim. Kỹ thuật lái xe của Dịch Văn Trạch vô cùng tốt, cũng rất quen thuộc Hoành Điếm, đưa cô đến một nhà hàng Hong Kong. Nhà hàng nằm bên lề một con đường đang sửa chữa, xe không thể chạy vào được, chỉ có thể đỗ ở ngã tư. Giai Hòa theo anh xuống xe, dẫm lên lớp tuyết mỏng, cẩn thận vòng qua những vũng nước, nhưng vẫn khiến giày bị bẩn.
Đến cửa, cô chà lấy chà để đôi giày trên tấm chà chân đặt trước cửa hàng, sợ tuyết bùn làm bẩn sàn.
Mãi cho đến lúc hoàn toàn sạch sẽ, Giai Hòa mới đẩy cửa bước vào. Dịch Văn Trạch đang thấp giọng nói chuyện với ông chủ nhà hàng bằng tiếng Quảng Đông, mỉm cười nhìn Giai Hòa đi vào mới ngừng cuộc trò chuyện với ông ta, đưa cô ngồi trong một bàn ăn ở vị trí khuất. Trong nhà hàng lúc này cũng chỉ có vài người ngồi, Dịch Văn Trạch ăn mặc bình thường, vành mũ đè thấp, không khiến nhiều người chú ý đến.
“Mì vằn thắn?” Dịch Văn Trạch hỏi.
“Được ạ.” Bụng sôi ùng ục, lại là ngày tuyết rơi nhiều, mì vằn thắn rất thích hợp.
“Mì xào.” Dịch Văn Trạch chọn món trước, ông chủ vừa cười ghi nhớ, vừa bảo anh rất ‘chung thủy’, khẩu vị đến giờ vẫn không đổi.
Sao lại…giống món mình thích thế. Truyện được biên tập và post tại website: WWW.KenhTruyen24h.Com (Thích Truyện.VN)
Giai Hòa chợt khựng lại. Mì xào vốn là món ăn ưa thích của cô, nhưng mà nếu mình chọn giống anh thì có phải miễn cưỡng quá không? Cô bắt đầu căng thẳng lật lật menu, phát hiện rằng gần gũi với thần tượng thực đau khổ, ngay cả ăn một bữa sáng thôi cũng như ngồi trên một miếng băng mỏng.
“Mì xào ở nơi này rất ngon.” Dịch Văn Trạch nhìn cô, đề nghị, “Em có thể thử một lần xem.”
Giai Hòa gật gật đầu, nhẹ nhàng thở ra.
“Em muốn uống gì?”
“Cà phê, Espresso.” Giai Hòa quyết định nhanh.
“Xem ra em rất mệt.” Dịch Văn Trạch cúi đầu nhìn tờ thực đơn của mình, “Sáng sớm uống cà phê Espresso không tốt cho dạ dày, Breve cùng Mocha lại hơi nhạt, dùng Con Panna là hợp nhất.”
Rất săn sóc…
Suýt nữa nước mắt Giai Hòa lại giàn giụa.
Lúc mì được dọn lên, điện thoại của Giai Hòa chợt vang, tên hiển thị trên màn hình là Kiều Kiều. Lúc nhìn thấy tên chị, trong lòng cô chợt lộp bộp một tiếng, nhớ tới lời dặn của chị tối hôm qua, nhanh chóng bắt máy. Ở đầu dây bên kia, Kiều Kiều ngáp liền mấy cái, “Chị bảo, em cùng Văn Trạch đi đâu vậy hả?”
“Em đang ăn sáng, chút nữa sẽ về khách sạn nói chuyện kịch bản sau.” Giai Hòa giả vờ giả vịt.
“Khốn thật,” Kiều Kiều cười mắng, “Đừng giả vờ, hai người lấy xe đi rồi còn đâu.”
Giai Hòa ừ ừ hai tiếng, cầm đũa giả vờ che mặt, thoáng nhìn trộm Dịch Văn Trạch.
Anh đang cầm cốc trà chanh, uống một ngụm nhỏ.
“Được rồi được rồi,” Kiều Kiều chọc, “Em vội cái gì thế hở, chị còn định bảo em mua giúp chị loại nào nóng nóng, xem em hoảng đến vậy. Quên đi, chị uống Nestlé [1]cũng được.” Nói xong, cũng rất thức thời cúp điện thoại.
Giai Hòa để điện thoại lên bàn, bắt đầu ăn mỳ. Nhìn Dịch Văn Trạch tựa hồ cũng không sốt ruột quay về, anh cúi đầu nhìn di động, nên cô cũng không dám ăn quá nhanh. Mãi cho đến lúc trong nhà hàng chỉ còn lại hai ba vị khách mới buông đũa xuống.
Cà phê chỉ còn non nửa cốc, Dịch Văn Trạch vẫn nhìn di động như ban nãy. Từ góc độ này có thể nhìn thấy hàng mi của anh. Nắng sớm bên ngoài cửa sổ, cộng thêm góc độ thích hợp, con người trước mặt chợt khiến Giai Hòa có xúc cảm như đang xem poster, thực chìm đắm. Giai Hòa âm thầm cảm thán, mới phát hiện bản thân mình không được lịch sự lắm, cúi đầu tiếp tục khuấy khuấy cốc cà phê đã lạnh.
“Xin lỗi em, anh đang chờ phản hồi của bộ phim mới.” Dịch Văn Trạch ngẩng đầu, chú ý tới việc Giai Hòa vẫn còn khuấy cà phê, liền gọi ông chủ thêm một ly khác, đặt trước mặt Giai Hòa, ý bảo cô đổi để uống.
Từng giây từng phút, ở cạnh nhau còn căng thẳng hơn cả lúc diễn xuất, nhưng cô cũng không dám nói anh mau về.
Lúc đang yên lặng than thở, di động lại vang lên. Giai Hòa vốn tưởng là Kiều Kiều, nhưng cũng là một con quỷ đòi mạng khác. Vừa bắt máy, đầu dây bên kia đã vang lên giọng nói khổ sở của Tiêu Dư: “Không phải đâu à, ta chỉ muốn gọi thử thôi, ai ngờ giờ này mi có thể bắt máy——”
Giai Hòa rầu rĩ: “Ta đang ăn sáng.”
“Bắc Kinh có tuyết, Thượng Hải có không?”
Giai Hoàn càng buồn bã hơn: “Ta đang ở Hoành Điếm với đoàn làm phim.”
“Ai diễn?”
Giai Hòa chột dạ nhìn Dịch Văn Trạch, không dám bảo là anh, chỉ nói ra tên nữ diễn viên chính.
“Là thông đồng với người đẹp của bạn trai cũ à.” Tiêu Dữ đang ăn sáng, giọng nói cũng không rõ ràng lắm, “Người thật nhìn đẹp không hả?”
À phải, scandal lan rộng hơn một ngàn bốn trăm km.
Giai Hòa thở dài: “Đẹp lắm, xinh lắm. Nói vấn đề chính đi, mi gọi điện tìm ta có việc gì?”
“Ờ ờ, biên kịch đại nhân,” Ở đầu dây bên kia, Tiêu Dư cười he he, “Ta có một khách hàng bên giới thiệu mỹ phẩm, muốn tìm một ngôi sao nữ làm người đại diện, mi đoán thử xem? Ta dự định cả đống công ty, đừng nói là một, ba bốn chỗ cũng không đào ra. Chỉ cần là một ngôi sao nữ, từ cổ trở lên mặc kệ là trang điểm hay dưỡng da gì, toàn bộ ký hết.”
Giai Hòa giữ điện thoại, bắt đầu đổ sữa thêm đường, “Cho nên?”
“Cho nên tìm mi nhờ tí, xem mỹ nhân nào có thời gian, hoặc hỏi xem có ai gần hết hạn hợp đồng không, ta nhanh chân làm luôn.”
“Chuyện này mi nên tìm Kiều Kiều, tìm ta vô dụng thôi. Chị í là nhà sản xuất, quen nhiều ngôi sao hơn.”
“Kiều Kiều bảo ta tìm mi á,” Giọng bên kia lập tức ai oán, “Vừa cúp điện thoại chứ đâu. Chị ấy bảo gần đây mi quen Dịch Văn Trạch mà. Yêu cầu kiểu này quả thực hơi trẻ con. Mà ôi, không nói thì ta quên mất, mà sao mi lại quen được với thần tượng mi vậy hả, ta nghe đồn thế…”
Đầu dây bên kia đang thao thao bất tuyệt mà cảm thán, trên mặt Giai Hòa đã chuyển đủ màu sắc. Cô lại liếc nhìn Dịch Văn Trạch một cái, đằng hắng ngắt lời: “Ngừng đi, có gì về nói sau.” Nói xong, nhanh tay cúp điện thoại, quyết đoán tắt máy cầu mong thanh tịnh.
Lúc trong lòng còn bồn chồn, Dịch Văn Trạch nhướng mắt nhìn cô: “Có chuyện gì vậy?”
Giai Hòa bật thốt: “Bạn của tôi đang muốn tìm một ngôi sao nữ làm đại diện cho mỹ phẩm nhưng vẫn chưa tìm được.”
Cô chỉ là thuận miệng nói ra, không nghĩ tới chuyện người ngồi trước mắt mình lại cầm di động lên, gọi điện đến công ty mình, nói chung là kiểm tra xem có nghệ sĩ nào trong công ty chuẩn bị ký hợp đồng thì báo lại.
Tay anh cầm chiếc iPhone màu đen, ngón trỏ ấn vào màn hình điện thoại, phát ra những thanh âm nhỏ nhưng có tiết tấu.
Giai Hòa cúi đầu, uống liền một lúc hai ngụm cà phê, trái tim bắt đầu chầm chậm theo ngón tay anh bấm điện thoại mà nhảy lên, thong thả nhưng mạnh mẽ. Cô nhìn thức ăn trên bàn, trên lớp kính dày lại có dấu tay mờ mờ nhưng cũng rất sạch. Giai Hòa lẩm bẩm vài cái tên, đầu óc lại trống rỗng, muốn nói rằng anh không cần phải làm như vậy đâu, nhưng lại không thể nói nên lời.
Qua một lát, Dịch Văn Trạch mới nói câu cảm ơn, ngắt điện thoại: “Hợp đồng của Thiên Sở cũng sắp hết, nếu bạn em muốn, anh có thể bảo người đại diện của cô ấy đến để nói chuyện.”
Suýt chút nữa Giai Hòa làm rơi thìa. Cô hoàn toàn quên mất rằng, Thiên Sở chung công ty quản lý với Dịch Văn Trạch.
“Nhưng mà hiện tại có vài nhãn hàng đang muốn mời Thiên Sở. Tiêu chuẩn của cô ấy hơi cao, nếu nhãn hàng của bạn em là của công ty nước ngoài thì tốt, còn nếu là trong nước thì cũng chỉ có thể dựa vào số tiền công ty bạn em trả để quyết định.” Dịch Văn Trạch bình thản nói xong, từ biểu cảm đến giọng nói không có gì bất ổn.
Giai Hòa vâng vài tiếng, giọng nói có chút chua chát: “Được ạ, để em hỏi lại nó.”
“Em ăn xong rồi chứ?” Dịch Văn Trạch cất điện thoại vào.
Giai Hòa gật gật đầu, buông cốc xuống, trưng ra dáng vẻ đi lúc nào cũng được cả.
Nụ cười Dịch Văn Trạch càng sâu hơn, anh đến quầy thu ngân thanh toán. Hai thanh niên ngồi gần cửa ra vào nhận ra anh, nghiêng đầu trao đổi vài câu, một cô gái lập tức đứng lên, vô cùng phấn khởi xin anh chụp ảnh chung, nhưng lại ngoài ý muốn bị anh mỉm cười từ chối. Anh vừa rút tiền mặt từ ví tiền vừa nói rằng mình đang dùng bữa với bạn, không tiện chụp ảnh chung. Lúc nói chuyện, Giai Hòa lại đi đến bên cạnh anh, ánh mắt cô gái lại quắc lên, nhìn cô chừng ba giây.
Lúc trở về khách sạn, Kiều Kiều vẫn còn quấn chăn ngủ khì. Giai Hòa thấy chị trùm kín mặt thì bỗng bốc hỏa, kéo một góc chăn lên, để một luồng hơi lạnh theo lỗ hổng tràn vào. Người nằm trên giường giật mình nhảy dựng lên: “Điên mất! Dễ gì chị có được một ngày để ngủ nướng hả hả!!”
“Hai người thông đồng với nhau ‘chỉnh’ em đến thảm còn ngủ được á?” Nội liễm buổi sáng hoàn toàn không có, chỉ còn một Giai Hòa đang trong trạng thái nửa phát điên.
“Chị đây là tạo cơ hội cho em nhé,” Kiều Kiều đoạt lấy chăn bông, cuốn lại thành miếng bánh chưng: “Sao hả, anh ấy có giúp gì em không?”
“Thiên Sở,” Giai Hòa cắn răng nói, “Hợp đồng đại diện của Thiên Sở sắp hết.”
Kiều Kiều run run, lẩm bẩm nói: “Thiên Sở? Không nhầm lẫn gì đấy chứ?”
“Chị nghe em một chút, đừng nói với Tiêu Dư đấy.” Giai Hòa ném áo khoác lên giường, lấn lấn, chui tọt vào chăn.
“Em ngốc hả, đương nhiên là phải nói rồi, hơn nữa là còn phải nhiệt tình thúc đẩy.” Kiều Kiều tà ác nhìn cô: “Anh tình em nguyện thì em sợ cái gì? Chắc chắn là Dịch Văn Trạch vì em mới nói chuyện với Thiên Sở, là đối xử cực kỳ đặc biệt. Nếu em im im rồi phát hỏa thì sao nào? Đó là thần tượng của em đấy.”
Giai Hòa nhắm mắt ngủ, mặc kệ chị.
Kiều Kiều chợt nhớ đến chuyện gì đó, lập tức kéo tấm chăn bông của cô, “Ngay trong ngày anh ấy liền tìm Thiên Sở để giúp em chuyện quảng cáo, nói xem nói xem, hai người đã làm cái gì?”
“Em chỉ ngủ trong phòng mát xa thôi.” Giai Hòa đang trong cơn giận, đã sắp đến điểm giới hạn.
“Thôi đi, nửa đêm hôm qua chị tỉnh ngủ,” Kiều Kiều nghiêm túc nhìn cô, “Thấy em chưa về phòng nên đi tìm. Đoán xem, em biết chị nhìn thấy cái gì không?”
Giai Hòa nghe mấy câu của Kiều Kiều nói, không hiểu sao chột dạ, bắt đầu sắp xếp ý. Lúc chuẩn bị biện hộ mấy lời đồn đại nhảm nhí gì đó, di động vang lên.
Cô bi phẫn cầm điện thoại lên, alo một tiếng, bên kia tựa hồ rất im lặng, chỉ có một giọng nói vô cùng quen thuộc vang lên: “Xin chào, tôi là Thiên Sở.”
[1]: 雀巢 – Nestlé, công ty thực phẩm và giải khát lớn nhất trên thế giới với rất nhiều mặt hàng đa dạng.
Mấy cuộc gọi cô nhận được ngày hôm nay, đúng là càng lúc càng kích thích tinh thần.
Giai Hòa nắm chặt di động, khựng lại vài giây rồi mới nói: “Xin chào.”
Kiều Kiều làm điệu giương nanh múa vuốt, dùng khẩu hình hỏi cô xem đó là ai, cô chỉ đặt ngón trỏ lên môi rồi xuống giường.
“Nãy giờ cô không nói gì, tôi còn tưởng mình bấm nhầm số.”, Thiên Sở thoải mái nói, “Hơi đột ngột chút, đáng lẽ là người đại diện của tôi sẽ liên hệ với cô, nhưng nếu là bạn của A Trạch thì tự mình gọi có lẽ tốt hơn.”
Giọng nói của cô nàng rất êm tai, Giai Hòa vốn nghĩ một ngôi sao ca nhạc như Thiên Sở thì mãi mãi không rời được phòng thu âm. Nhưng chỉ qua một cú điện thoại này, cô liền hiểu được nguyên nhân khiến Thiên Sở nổi tiếng nhanh đến vậy, không những thông minh biết cách lợi dụng scandal mà bản thân cũng có chút “vốn liếng”.
“Thật ngại quá.” Giai Hòa vào toilet, nhanh chóng khóa cửa lại, “Chắc là anh Dịch cũng nói với chị rồi, bạn tôi muốn tìm một người đại diện cho nhãn hiệu mỹ phẩm nên có nhờ tôi, không ngờ lại có thể liên hệ được với người nổi tiếng như cô, nên nhất thời không phản ứng kịp.”
Thật ra, điều không ngờ tới là, sau khi ăn sáng cùng thần tượng xong lại nhận được điện thoại từ vợ trước của anh.
Không giống như việc phải đối mặt với rắc rối, Giai Hòa lại có vẻ rất bình tĩnh. Xem ra mấy năm làm biên kịch không phải là không thu được gì, ngoài những lúc đối mặt với thần tượng thì hơi khác lạ một chút, còn với những ngôi sao khác cũng chỉ như một người qua đường.
Thiên Sở trầm ngâm một lát, “Tôi sẽ gửi cho cô cách thức liên hệ với quản lý của tôi, nếu được, hy vọng có cơ hội hợp tác.” Bỗng nhiên Thiên Sở nói xin lỗi rồi dừng lại, bên cạnh hình như đang có người thấp giọng nói chuyện với cô nàng, vì điện thoại bị che lại nên không nghe rõ lắm.
Giai Hòa kiên nhẫn chờ, nhìn vào tấm gương trong toilet để mình được tỉnh táo hơn.
Tình tiết thật ‘cẩu huyết’! Ngay cả người làm biên kịch như cô đây còn không thể tiếp nhận loại tình tiết ‘cẩu huyết’ này…
Một lúc sau, cô ta mới buông tay ra và tiếp tục nói chuyện: “Chị Mạch vốn đã tới hỏi tôi rồi, không ngờ A Trạch lại tự gọi điện cho tôi.” Thiên Sở không nói tiếp, khẽ cười rồi mới nói: “Trong tuần này tôi sẽ đến Hoành Điếm, mọi người cùng nhau ăn một bữa cơm.”
Giai Hòa đáp lời, rồi nói cảm ơn mấy lần. Hình như phía bên kia có việc bận nên cũng không nói nhiều nữa. Cúp điện thoại, cô mới thở dài một hơi, đấm đấm иgự¢ trấn định mình, lại chợt nhớ tới một vấn đề. Tuần này đến Hoành Điếm? Gặp thần tượng? Chẳng lẽ muốn “gương vỡ lại lành”?
Cả đầu cô dày đặc dấu chấm hỏi, lại bị suy đoán to gan này làm cho đờ ra. Người ngoài cửa đã không chờ được nữa, bắt đầu gõ cửa, “Mở cửa, mở cửa.”
Giai Hòa vừa mở cửa ra, Kiều Kiều liền nhướn mặt lên, cười hì hì mà nhìn cô, “Ôi chao, còn trốn vào toilet nghe riêng cơ đấy.”
“Thiên Sở.” Giai Hòa thành thật khai báo.
Kiều Kiều trừng mắt nhìn, lại trừng mắt lần nữa, “Truy kích ngàn dặm? Hai người bọn em, rốt cuộc, ai là tình địch của ai nhỉ?”
Suýt chút nữa Giai Hòa thổ huyết, “Là vì chuyện tìm người đại diện, còn nữa, cô ấy nói tuần này sẽ đến Hoành Điếm.”
“Hoành Điếm?” Kiều Kiều nheo mắt lại, “Quay phim ư? Chiều nay chị sẽ bảo Tiểu Âu điều tra.”
Giai Hòa lại không nghĩ thế, lấy di động ra gọi cho Tiêu Dư. Bên kia vừa nghe thấy tin này thì liền hét ầm lên, còn liên tục ép hỏi Giai Hòa rằng có phải có gì đó với thần tượng không. Không đợi Giai Hòa trả lời, cô nàng đã lập tức khẳng định, rồi bảo cô dùng mĩ nhân kế xin một lô chữ kí, để phòng sau này thất nghiệp sẽ bán được lấy một mớ tiền…
Giai Hòa dở khóc dở cười chặn lời cô nàng lại, rồi bảo cô ấy chờ thêm tin tức từ mình, lại dứt khoát cúp điện thoại, gục trên giường. Tấm chăn bông vẫn ấm, cô vùi đầu nghe Kiều Kiều tra hỏi từng câu một, cố duy trì trạng thái giả ૮ɦếƭ.
“Được rồi.” Kiều Kiều oán hận nhìn cô, “Em không nói cũng được, chị đây cũng không thèm nói cho em biết tối qua đã thấy gì.” Chị vừa nói vừa mặc quần áo, tiện tay lấy tờ giấy nhét ở khe cửa xem, “Em đừng cầu xin chị đấy nhé.”
Giai Hòa hít thở sâu, tiếp tục giả ૮ɦếƭ.
Chẳng lâu sau, Kiều Kiều nói với cô rằng Thiên Sở đến quay phim thật, tốc độ thăng tiến của cô ta bắt đầu vượt ngưỡng rồi.
Vừa tỉnh dậy, Giai Hòa đã nghĩ ngay đến chuyện này, lại không kìm được muốn xem biểu hiện trên mặt Dịch Văn Trạch. Cuối cùng, cô chỉ có thể cảm thán, thần tượng đúng là thần tượng, bình tĩnh vô cùng.
Bởi vì ba ngày phải về Hồng Kông, mấy hôm sau, gần như tối nào Dịch Văn Trạch cũng tới vào lúc đã muộn.
Giai Hòa ở khách sạn, bắt đầu cảm thấy không quen với sự nhàn rỗi. Cô cùng Đạo diễn Khương bàn về phân đoạn kịch bản tiếp theo, có đôi khi ngồi tận bốn năm tiếng, đến lúc mệt mới đi dạo vởi tổ biên kịch. Cô luôn đứng giữa một đám người để xem Dịch Văn Trạch diễn, hoặc là nghe đạo diễn hướng dẫn, có đôi khi cùng mọi người trò chuyện, nhưng vì quá bận nên không trao đổi gì nhiều.
Trên Weibo, thi thoảng Dịch Văn Trạch sẽ cập nhật vài bức ảnh mới chụp, nhưng phần lớn đều không có ghi chú gì kèm theo.
Chỉ đúng một lần là có vẻ đặc biệt, anh chụp hình với một suất cơm với đầy ắp đồ ăn, và nói rằng đùi gà là món tuyệt vời nhất hôm nay. Giai Hòa nhìn chằm chằm cái đùi gà, cảm thấy rất quen mắt, nghĩ mãi mới nhớ ra. Bữa cơm hôm đó, đáng lẽ là mọi người được cùng nhau ăn…Không ngờ mình là fan của anh cũng được chấm ʍúŧ chút chút, có thể cùng thần tượng ngồi trong thời tiết nóng đến 45 độ gặm đùi gà.
Nghĩ nghĩ một chút rồi lưu hình lại. Giai Hòa phấn khích kẹp tấm ảnh vào trong tập tài liệu, còn đặt tên “Cùng ăn đùi gà với thần tượng.”
Cứ như thế, Giai Hòa quay về khoảng thời gian như khi bắt đầu, lướt Weibo còn nhiều hơn cả xem người thật.
Một buổi tối, cô bàn chuyện với Đạo diễn Khương đến tám giờ, bỗng nhiên ánh mắt Đạo diễn Khương lia ra ngoài cửa sổ, “Lại có tuyết rồi.”
Giai Hòa cầm cái tách, quay đầu nhìn ra ngoài, quả thực là có tuyết. Thời tiết năm nay cũng thật kì lạ, đã là tháng hai rồi mà vẫn rét căm căm, hơn nữa lại có tuyết rơi.
“Hôm nay quay ngoại cảnh.” Đạo diễn Khương nâng cổ tay nhìn đồng hồ, “Hai giờ chiều nay mới bắt đầu, bây giờ chắc là vẫn chưa quay xong đâu, đi, đi xem thế nào.”
Giai Hòa không dám chậm trễ, vội vàng khoác áo rồi theo Đạo diễn Khương lên xe đến trường quay.
Tuyết rơi không nhiều nhưng rất lạnh.
Lúc cô đến trường quay, thấy không ít người đang tụ tập một nơi cùng uống nước ấm. Vì vừa từ khách sạn đi ra, trong xe lại có điều hòa, nên vừa xuống xe cô đã thấy lạnh, lúc này mới phát hiện ra ghế ở đây đều như được phủ thêm một lớp băng mỏng, vì vậy cô mới có chút luyến tiếc sự ấm áp. Trong đầu cô lại cố nghĩ xem lúc này đang diễn cảnh gì, có khi nào lạnh quá mà làm ảnh hưởng đến thần tượng không. Đang miên man nghĩ, bỗng một đôi giày đen xuất hiện trước mắt cô.
“Lạnh thế này mà vẫn đến trường quay?” Dịch Văn Trạch nói.
Chỉ bằng một câu của thần tượng, đầu óc có linh hoạt thế nào đi nữa cũng thành ra rối mù, chẳng thể nghĩ được gì nữa.
Giai Hòa đút tay vào túi, khuôn mặt bị chiếc khăn choàng che gần hết, chỉ lộ đôi mắt đen láy, nhìn Dịch Văn Trạch chăm chú mấy giây rồi mới nói: “Đạo diễn Khương thấy tuyết rơi nên bảo là đến xem tiến độ thế nào.”
“Em muốn uống chút nước ấm không?” Dịch Văn Trạch ôn hòa hỏi, trên người vẫn mặc trang phục diễn nặng nề bức bí, nhưng nhìn qua thật phong lưu phóng khoáng.
Giai Hòa lắc đầu, “Vừa rồi ở khách sạn cũng uống nhiều rồi, không cần đâu, anh nhanh vào trong tránh gió đi.” Cô nói xong liền lui về sau hai bước, nhường lối đi cho Dịch Văn Trạch, nhưng suýt chút nữa thì làm đổ một cái ghế dựa, lại còn đá bay một cái đèn Ⱡồ₦g…
Trong lòng thầm kêu rên, đúng là rất mất mặt.
Thật ra chỗ cô đứng cũng không ấm lắm, nhưng ít nhiều có thể tránh được gió.
Lúc Dịch Văn Trạch đến gần, Kiều Kiều vừa khéo nhìn thấy Giai Hòa, đang định đến chào, lại thấy Dịch Văn Trạch thì dừng bước, thừa dịp anh đưa lưng về phía mình liền nắm tay làm kiểu cố lên với Giai Hòa. Giai Hòa khóc không ra nước mắt, nhưng mặt thì vẫn căng cứng, không dám để thần thượng nhìn thấy cảnh tượng sau lưng anh.
Đương nhiên, trên đời này có một Kiều Kiều thức thời thì lại có một A Thanh không biết ý.
Dịch Văn Trạch vừa định đi, A Thanh liền cầm bình nước lại, lấy ra hai cái cốc giấy, đưa mỗi người một chiếc. Giai Hòa muốn nói nhưng đã muộn rồi, chỉ có thể đón lấy cốc lười ươi nóng hổi trong tay thần tượng, đứng ngây ngốc. Tuyết rơi ngày càng nhiều, như thể đây chính là lần sau cuối cho cả mùa đông, trút hết tất cả những gì mình có trong một lần.
“Vẫn chưa có cơ hội hỏi, chuyện của bạn em thế nào rồi?” Dịch Văn Trạch cao hơn cô một cái đầu, vừa hay đứng chắn trước gió, ngăn Giai Hoa với luồng không khí lạnh bên ngoài.
“Tôi đã liên lạc với người đại diện của cô ấy rồi, kế tiếp còn phải nói chuyện xem thế nào.” Giai Hòa vô cùng cảm kích, nhưng vẫn dè chừng với cái tên “Thiên Sở” này, “Cám ơn anh.”
“Không cần phải khách sáo như vậy, đều là chuyện làm ăn của công ty, nếu có thể ưu tiên đến bạn bè là tốt rồi.”
Dịch Văn Trạch nói xong lại nói với A Thanh vài câu, bảo cô ấy rót chút nước cho nhóm fan. Giai Hòa thấy anh nói thế mới phát hiện ra, vì hôm nay quay ngoại cảnh nên ở phía xa có mười mấy người hâm mộ, đương nhiên hơn một nửa là của Dịch Văn Trạch. Vì phải đi quay phim ngay nên anh không qua chào họ, không giống như nhiều nam diễn viên hay chạy ra “diễn trò” với fan, nhưng chỉ bằng hành động rót nước này đã đủ thấy anh yêu quý fan đến mức nào.
Lúc này, đạo diễn đã yêu cầu tiếp tục. Anh đưa chiếc cốc cho A Thanh, đi đến khu vực chiếu sáng trung tâm, trầm giọng phối hợp với Liêu Tĩnh, bắt đầu diễn cảnh tình cảm mặn nồng. Giai Hòa chăm chú xem, A Thanh đứng bên cạnh rót thêm nước ấm cho cô, đang rót được một nửa thì khẽ kêu, thấp giọng nói: “Trời ạ, sao cô ta lại đến đây?”
Giai Hòa giật mình, theo phản xạ nhìn theo tầm mắt của A Thanh sang phía bên kia.
Một cô gái mặc chiếc áo lông dài màu hồng nhạt thản nhiên đứng một chỗ, bên cạnh còn có một nữ trợ lý, đang tiếp điện thoại. Vì cô ta đeo khẩu trang, quàng một chiếc khăn, lại đang đứng ở một góc tối nên lúc này chẳng có mấy người để ý đến, nhưng Giai Hòa chỉ liếc mắt một cái là đã nhận ra.
Dù sao cô cũng hát ca khúc của Thiên Sở nhiều như vậy, thân hình này, ánh mắt này, thật dễ dàng nhận ra.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc