Ngoại truyện 1: Cầu thânSau khi màn đêm buông xuống, cả Quế Thành được thắp sáng bằng ánh đèn neon rạng ngời.
Xe chạy trên phố dài, Thẩm Nhu ngồi bên cạnh Tư Minh Cẩm ở ghế phó lái, nhịn không được quay lại nhìn một đống quà tặng ở hàng ghế phía sau, dở khóc dở cười.
Những thứ này đều là Tư Minh Cẩm chuẩn bị cho bố mẹ cô, dễ hiểu hơn mà nói thì đây là sính lễ.
Lúc ấy Thẩm Nhu còn kéo cánh tay anh trêu đùa, “Chút sính lễ này thôi à? Thật không thành tâm chút nào.”
Khi ấy Tư Minh Cẩm cũng không nói gì, chỉ cười nhẹ xoa đầu Thẩm Nhu.
Nhưng sau đó anh lại lôi kéo Thẩm Nhu đi mua thêm rất nhiều đồ nữa, còn về nhà mang theo một chai rượu lâu năm trên giá, hắn là định hiếu kính nhạc phụ tương lai.
Nghĩ tới đây, Thẩm Nhu quay đầu nhìn anh một cái, cắn môi nhẹ giọng hỏi, “A Cẩm, nếu bố mẹ em không đồng ý cho chúng ta kết hôn… phải làm sao bây giờ?”
Thẩm Nhu và Tư Minh Cẩm đều đã một trước một sau cầu hôn nhau, dùng lời của Tư Minh Cẩm mà nói, bọn họ cũng đã tính là ‘tự định chung thân’.
Bước tiếp theo chính là phải trưng cầu sự đồng ý của trưởng bối hai bên.
Tư Minh Cẩm chỉ có một mình, vậy nên quyết định nằm trong tay bố mẹ Thẩm Nhu, cho nên, tan làm Tư Minh Cẩm đã dẫn cô đi mua sắm chuẩn bị quà tặng, sau đó về nhà Thẩm Nhu ăn cơm tối mà không báo trước.
Thẩm Nhu dở khóc dở cười.
Nhưng mà cô vẫn vụng trộm gọi điện thoại cho bố mẹ, nói trước cho hai người việc đưa Tư Minh Cẩm về nhà ăn cơm.
Còn về chuyện anh phí tâm cố sức muốn cầu thân, Thẩm Nhu cũng không nói ra. Cô không biết nên mở miệng thế nào, mọi chuyện đều diễn ra rất bất ngờ.
Trong lúc Thẩm Nhu xoắn xuýt, xe đã dừng trước cửa ngõ hẻm Tây Từ.
Tư Minh Cẩm ngồi cạnh tháo dây an toàn, nhưng lại không xuống xe trước.
Thẩm Nhu khôi phục tinh thần, hoài nghi nhìn anh, “Sao vậy?”
Tư Minh Cẩm siết chặt tay, trong lòng là sự khẩn trương trước nay chưa từng có.
Anh nhìn về phía Thẩm Nhu, khóe môi giật giật, một lúc sau mới nói, “Anh khẩn trương.”
“Nếu bố mẹ em thật sự không đồng ý cho chúng ta kết hôn, anh nên làm gì bây giờ?”
Thẩm Nhu sửng sốt, không nghĩ tới một câu vui đùa của mình mà khiến Tư Minh Cẩm lo lắng tới vậy, hơn nữa còn rất nghiêm túc hỏi về vấn đề này.
Cô nở nụ cười, có chút đau lòng thay anh, “Sẽ không đâu, anh tốt như vậy.”
“Bọn họ còn hận không thể ném em sang cho anh đấy.”
Tư Minh Cẩm bị cô chọc cười, cuối cùng cũng nhẹ nhàng thở ra một hơi, trong ánh mắt tràn ngập vẻ cưng chiều đưa tay xoa đầu Thẩm Nhu, “Em cũng rất tốt, tốt nhất trên thế giới.”
Thẩm Nhu đỏ mặt, trước giờ cô còn chưa từng bị ai khen trước mặt là tốt nhất thế giới như vậy đâu.
…
Hai người mang theo túi lớn túi nhỏ vào Thẩm gia.
Vừa vào tới trước cửa, cổng Thẩm gia mở ra, bố Thẩm đang định sang siêu thị nhỏ ở cửa ngõ bên cạnh mua một chai xì dầu.
Nhìn thấy Thẩm Nhu và Tư Minh Cẩm xách theo túi lớn túi nhỏ, ông sửng sốt một hồi lâu rồi giúp hai người bọn họ mang theo đồ vào.
Trần Tú Hoa trong bếp ngó đầu ra, nói Tư Minh Cẩm quá khách khí, “Lần sau cháu không cần mua đồ tới đâu, thật lãng phí tiền mà.”
Tư Minh Cẩm cười đồng ý, nhưng biểu tình của anh lại nói cho Thẩm Nhu biết, lần sau nhất định vẫn sẽ mua.
Thẩm Nhu theo bố đi mua xì dầu, Tư Minh Cẩm ở lại, hỗ trợ mẹ Thẩm trong phòng bếp.
Theo lời anh nói chính là muốn chinh phục mẹ vợ trước.
Bề ngoài nhìn thì có vẻ bố Thẩm là người làm chủ trong gia đình, nhưng thật ra mẹ Thẩm mới là người nắm quyền tất cả mọi việc.
Cho nên Tư Minh Cẩm nghĩ, chỉ cần mẹ Thẩm đồng ý hôn sự của anh với Thẩm Nhu, bố Thẩm bên kia nhất định cũng sẽ đồng ý.
Để lại một mình Tư Minh Cẩm đối mặt với Trần Tú Hoa, Thẩm Nhu vẫn cảm thấy hơi lo lắng.
Cô lo Tư Minh Cẩm không thể đối phó được với mẹ mình, sợ bà sẽ làm khó anh.
Cho nên trên đường đi mua xì dầu, cô đi vô cùng nhanh, bố Thẩm gần như không thể theo nổi.
Hai bố con đi vội vội vàng vàng, lúc về đến nhà, đồ ăn cũng đã được mang lên bàn, mẹ Thẩm ngồi trên sofa, Tư Minh Cẩm đứng một bên, bầu không khí giữa hai người có chút kì lạ.
Thấy Thẩm Nhu vào cửa, mẹ Thẩm nhíu mày đứng dậy, cũng không thèm nhìn cô, ánh mắt dừng trên người Thẩm Hậu, “Thẩm Hậu, ông theo tôi vào thư phòng một chuyến.”
Bố Thẩm mơ màng không rõ, sau khi đổi dép cũng ngoan ngoãn đi theo.
Hai vợ chồng không biết nói gì bên trong, Thẩm Nhu tò mò muốn nghe lén lại bị Tư Minh Cẩm kéo lại, cho nên, cô chỉ có thể hỏi Tư Minh Cẩm, “Anh nói thẳng với mẹ em luôn?”
Người đàn ông gật đầu, vẻ mặt vô cùng nghiêm túc.
Cô lại hỏi, “Mẹ em nói thế nào?”
Tư Minh Cẩm, “Dì nói cần thương lượng với chú một chút.”
Vừa dứt lời, cửa thư phòng mở ra.
Thẩm Hậu nghiêm mặt ra khỏi thư phòng, thấy Tư Minh Cẩm thì nhíu mày, sau đó không tình nguyện, “Cháu, đi vào đây.”
Tư Minh Cẩm bị điểm danh buông lỏng tay Thẩm Nhu vào trong.
Thẩm Nhu thấy thế cũng muốn đi vào, kết quả lại bị Thẩm Hậu ngăn cản, “Con ngoan ngoãn ở ngoài cho bố, bố mẹ có chuyện muốn nói với một mình Tư Minh Cẩm.”
“Bố?” Thẩm Nhu lo lắng cho Tư Minh Cẩm.
Anh lại cho cô một ánh mắt ‘đừng lo lắng’, sau đó cũng không quay đầu lại bước vào thư phòng, thần sắc thấy ૮ɦếƭ cũng không sợ giống như đi vào chiến trường.
Thẩm Nhu chú ý tới trong tay Tư Minh Cẩm còn cầm theo một túi văn kiện, không biết bên trong chứa gì nhưng anh lại mang theo vào trong.
Thẩm Hậu cũng đi phía sau, tiện tay chốt cửa lại, để một mình Thẩm Nhu bị ngăn cách bên ngoài.
Tối đó, sau khi ba người bọn họ ra ngoài, đồ ăn trên bàn đã nguội.
Trần Tú Hoa hâm nóng đồ ăn, Thẩm Hậu và Tư Minh Cẩm thì ngồi ở sofa xem TV, câu có câu không trò chuyện, bầu không khí cũng hài hòa không ít.
Hơn nữa, Thẩm Nhu có thể cảm nhận được rõ ràng, thái độ của bố mẹ mình so với Tư Minh Cẩm hình như đã thay đổi.
Nói thế nào được nhỉ?
Hòa ái, thân thiết?
Vô cùng nhiệt tình.
Thẩm Nhu không hiểu thế sự trước mắt, vẫn luôn tìm cơ hội để hỏi Tư Minh Cẩm nhưng bố mẹ lại không cho hai người bọn họ ở riêng với nhau.
Ngay cả trên bàn cơm, Trần Tú Hoa và Thẩm Hậu cũng rất thân thiết với Tư Minh Cẩm, gắp đồ ăn cho anh, còn đặc biệt hỏi han quan tâm xem anh có bị dị ứng hay không thích ăn gì không.
Thậm chí mẹ Thẩm còn hẹn Tư Minh Cẩm bữa sau tới ăn cơm, nói muốn tự tay làm cho Tư Minh Cẩm món thịt đông sở trường của bà.
Bầu không khí vô cùng hòa thuận, chỉ có một mình Thẩm Nhu mơ mịt không hiểu chuyện gì đã diễn ra.
…
Đêm đó, một mình Tư Minh Cẩm quay về Sơn Thủy Nhất Sắc.
Lúc gần đi, anh khom người một cái thật sâu với bố mẹ Thẩm, giọng nói ôn hòa, “Cảm ơn chú dì đã thành toàn, cháu về sẽ chuẩn bị việc hôn lễ.”
Lúc này Thẩm Nhu bên cạnh mới tỉnh ngộ, thì ra Tư Minh Cẩm đã giải quyết được bố mẹ cô rồi?!
Thu phục bằng cách nào? Thẩm Nhu tò mò.
Mãi cho tới khi Tư Minh Cẩm rời khỏi, cô mới vội vàng tìm Thẩm Hậu và Trần Tú Hoa.
Lúc đó, hai vợ chồng Trần Tú Hoa ngồi xuống sofa, Thẩm Nhu cũng ngồi xuống theo, ân cần lại gần Ϧóþ vai, “Mẹ, bố mẹ thật sự đồng ý hôn sự của con và A Cẩm?”
“Tiểu Cẩm cầu thân rất có thành ý, mẹ và bố con còn lý do gì mà không đồng ý?” Mẹ Thẩm vắt chiếu chân, khóe miệng không khép lại được, vô cùng hài lòng với Tư Minh Cẩm.
Bà nói như vậy, Thẩm Nhu còn tưởng rằng những món quà Tư Minh Cẩm mua đã đả động đến hai vị phụ huynh.
Không nghĩ tiếp theo, Thẩm Hậu lại vào thư phòng lấy một túi văn kiện tới, “Tiểu Nhu này, con cầm đi.”
“Thằng nhóc Tư Minh Cẩm này đúng là rất yêu con, bố tin sau này nó sẽ đối xử tốt với con.”
“Con gả cho nó, bố mẹ cũng xem như yên lòng.”
Thẩm Nhu nhận lấy túi văn kiện, nhớ tới đây chính là túi văn kiện mà Tư Minh Cẩm mang theo.
Cô nhíu mày nhìn bố, “Trong đây là gì vậy?”
“Mở ra xem đi.”
Thẩm Nhu mở ra, ánh mắt dại ra một chút sau đó bàng hoàng.
“Bố?” Giọng nói Thẩm Nhu mang theo vài phần kinh ngạc, “Đây là cái gì?”
Cô không thể tin được… trong túi văn kiện có giấy chứng nhận bất động sản, giấy tờ đăng kí xe, còn có mấy tấm thẻ ngân hàng.
Thẩm Hậu nở nụ cười, “Những thứ này đều là thành ý của Tư Minh Cẩm.”
“Nó nói nó nguyện ý dùng tài sản tích cóp cả đời này để cầu hôn con, nhà ở, xe, tiền gửi ngân hàng, tất cả những thứ của nó… Từ nay về sau đều thuộc về con.”
“Tiểu Nhu, người đàn ông thiết thực giống như Tư Minh Cẩm cũng không nhiều.”
Thẩm Nhu cứng đờ, tâm tình có chút phức tạp.
Cuối cùng cô cũng hiểu được vì sao bố mẹ lại sảng khoái đồng ý hôn sự giữa mình và Tư Minh Cẩm nhanh như vậy.
Tình cảm đều là do nhà ở, xe, tiền gửi ngân hàng của anh thôi sao?
Thẩm Nhu nặng mắt đóng túi văn kiện lại, trầm mặt đi ra ngoài.
Thẩm Hậu thấy thế, vẻ mặt khó hiểu, “Con gái, con đi đâu vậy?”
Không ai trả lời ông, Thẩm Nhu đã chạy ra khỏi nhà.
…
Cô đi tìm Tư Minh Cẩm.
Lúc đó, Tư Minh Cẩm vừa mới trở lại trong xe, còn đang cầm điện thoại gửi tin nhắn cho Tô Thành Húc.
Không nghĩ tới, cửa kính lại bị người ta gõ vang.
Người đàn ông nhìn qua, thấy bên ngoài là Thẩm Nhu, anh có chút kinh ngạc.
Sau đó, Tư Minh Cẩm hạ cửa kính xe, nghiêng người dựa vào cửa sổ, giọng nói mang theo ý cười, “Muốn cùng anh về Sơn Thủy Nhất Sắc à?”
Trong mắt anh có ánh sáng, đáy lòng mang theo chờ mong.
Thẩm Nhu chạy một đường đuổi theo, vẫn đang thở gấp, hai má đỏ bừng đáng yêu.
Tư Minh Cẩm nâng ta xoa mặt cô, Thẩm Nhu để mặc anh tùy ý, không quên trả túi văn kiện cho anh, “Cái này… em không muốn lấy của anh.”
Cô biết, bố mẹ cô nhân lấy mấy thứ này vì xét từ góc độ của bố mẹ, hai người bọn họ muốn tốt cho cô.
Thẩm Nhu cũng biết, tuổi mình đã không còn nhỏ, không nên tiếp tục sống trong ảo mộng về tình yêu.
Nhưng cô vẫn không thể dùng vật chất mà đo lường tình cảm của Tư Minh Cẩm với bản thân mình.
Sợ Tư Minh Cẩm hiểu lầm, hiểu lầm cô yêu anh, lựa chọn anh là vì những thứ đồ ngoài thân này.
Tư Minh Cẩm nhìn túi văn kiện cô đưa tới, lại nhìn khuôn mặt nhỏ kiên định của Thẩm Nhu, bất đắc dĩ nói, “Đây không phải là đưa cho em.”
Thẩm Nhu ngây người, không hiểu rõ ý của anh.
Tư Minh Cẩm nâng mặt cô lên, hôn nhẹ lên môi cô một cái, giọng nói khàn khàn, “Là thành ý của anh dành cho bố mẹ em.”
“Thành ý để cưới em.”
“Anh phải để cho bố mẹ em tin tưởng rằng mình là người có thể cho em hạnh phúc, không phải sao?”
Thẩm Nhu cứng đờ, bộ não của cô không theo kịp lời nói của anh.
Tay người đàn ông không biết từ lúc nào đã đặt sau gáy cô, kéo cô lại hôn mấy cái.
Ánh mắt Tư Minh Cẩm tối xuống, “Nếu không… em vẫn là về Sơn Thủy Nhất Sắc với anh đi, anh sợ em ngủ không quen giường ở nhà.”