Chương 35: Tiệc liên hoanChuyện nhà thiết kế áo cưới S đảm nhiệm vai trò CEO của Sơn Dữ Hải rất nhanh truyền cả công ty.
Lúc nghỉ trưa, không ít những đồng nghiệp nữ vây quanh ở ngoài văn phòng tổng tài chỉ để nhìn thấy mặt anh.
Trong giới hôn lễ, S là một nhân vật vô cùng nổi tiếng, tác phẩm của anh không nhiều nhưng lại đạt được rất nhiều giải thưởng.
Mặc chiếc áo cưới anh tự thiết kế đi vào lễ đường là ước mơ của vô số người.
Tất cả mọi người đều muốn nhìn xem, người thiết kế ra những chiếc áo cưới tuyệt mỹ kia đến cùng trông như thế nào.
Nhưng sau khi Tư Minh Cẩm đến công ty vẫn luôn ở trong phòng làm việc không đi ra ngoài.
Thẩm Nhu ăn trưa trở về ngồi trước máy tính khá lâu mới thấy đồng nghiệp lục tục quay lại.
Mọi người vô cùng có tinh thần, hoàn toàn không có chút mỏi mệt nào như ngày thường.
Cả đám phấn chấn lời nói đều về Tư Minh Cẩm.
Cái tên Tư Minh Cẩm đối với Thẩm Nhu mà nói như là hòn than nóng bỏng.
Chỉ nghe người ta nhắc đến mà cô đã cảm thấy trái tim như bị thiêu đốt nhanh chóng nóng bừng lên.
“Sếp mới tới đẹp trai quá! Ban đầu tôi còn muốn xin nghỉ đông ra ngoài du lịch, bây giờ chỗ nào cũng không muốn đi nữa, chỉ muốn ở dài trong công ty thôi!”
“Tôi quyết định rồi, thần tượng của tôi thay đổi rồi! Sếp quá phù hợp với thẩm mỹ của tôi, đẹp trai quá…”
“…”
Một đám người đi qua bàn làm việc của Thẩm Nhu.
Vị tiền bồi lúc trước phân công chuyện của Trần Thì Nhất cho Thẩm Nhu và Tô Mi như nhớ ra gì đó vỗ mặt bàn Thẩm Nhu cười nói, “Tan tầm đừng về trước, chị Thích mời khách, đón gió tẩy trần cho sếp.”
“Nhớ thông báo với Tô Mi đấy.”
Tiền bối thông báo xong rồi đi.
Tô Mi từ toilet trở về, Thẩm Nhu lập tức nói chuyện liên hoan buổi tối cho cô.
Không nghĩ tới, Tô Mi lại nói, “Tôi không đi đâu.”
Thẩm Nhu kinh ngạc, nghi hoặc nhìn cô ấy.
Tô Mi biết cô đang nghĩ gì, “Buổi tối hẹn ăn cơm với khách hàng.”
Là Trần Thì Nhất và Lý Thanh Đồng.
Ý của Lý Thanh Đồng là không muốn làm phiền Thẩm Nhu nên muốn nói chuyện riêng với Tô Mi.
Nói rất dễ nghe, chính là suy nghĩ cho quan hệ chị em họ của Thẩm Nhu và Trần Thì Nhất nên không muốn tăng thêm gánh nặng cho cô.
Trên thực tế là vì Lý Thanh Đồng trước mặt Thẩm Nhu có vài lời không dám nói.
“Khách hàng?” Thẩm Nhu có chút mơ màng, cô nhớ rõ hai người bọn họ đang phụ trách chung một khách hàng chính là Trần Thì Nhất.
Tô Mi, “Em họ cô nói có ý nghĩ mới, muốn hẹn tôi ra ngoài nói chuyện.”
Thẩm Nhu cũng không nhiều lời.
Nếu bọn họ đã liên hệ Tô Mi thì có thể là có chỗ cô làm không tốt bằng cô ấy.
…
Bảy giờ tối, nhà hàng trung tâm thành phố Tư Viễn Hải.
Nhân viên Sơn Dữ Hải hầu hết đều ở đây.
Nhà thiết kế hôn lễ Hướng Thanh Hoan mời khách, hôm nay Tư Minh Cẩm là nhân vật quan trọng, tất nhiên được nhiều người vây quanh. Mọi người ai cũng một câu ‘Tư tổng’ vô cùng thân thiết.
Thẩm Nhu là nhân viên mới, cũng có người nâng rượu tới mời cô.
Trong đó có một nhân viên phòng tài vụ tên Giang Linh, mời rượu xong ngồi cạnh Thẩm Nhu không chịu đi.
Người này tuổi tác xấp xỉ Thẩm Nhu, ngũ quan đoan chính thanh tú nhã nhặn, giọng nối giống như gió xuân vô cùng êm tai, mềm mại vô lực ấm áp lòng người.
Hai người câu được câu không trò chuyện, cơ bản đều nói chuyện công việc.
Mắt nhìn nước ngọt trong ly của cô, Giang Linh hỏi, “Cô có muốn uống chút rượu không?”
“Thật ra hương vị của rượu cũng không tệ lắm.”
Tối nay anh ta vẫn luôn quan sát Thẩm Nhu, phát hiện mỗi người tới mời rượu cô, cô cũng chỉ uống nước ngọt.
Cho nên Giang Linh cho rằng Thẩm Nhu không uống được rượu.
Nghe thấy lời anh ta nói, Thẩm Nhu có chút buồn cười, “Không cần đâu, cảm ơn.”
Cô đã quyết định kiêng rượu.
Người phụ nữ xinh đẹp cười một cái, Giang Linh cảm giác cả thế giới như phát sáng, rất lâu mới hồi phục tinh thần. Anh ta mím môi cười, cúi thấp che giấu sắc mặt đỏ bừng.
Giọng nói thấp xuống không ít, lẩm bẩm một câu, “Cô khác với những cô gái tôi quen.”
Thẩm Nhu nghe rõ, nụ cười cứng đờ, trong lúc nhất thời không biết nên phản ứng thế nào chỉ có thể xấu hổ cười cười.
Cô uống một ngụm nước ngọt, quay mắt sang một bên vừa vặn nhìn thấy Tư Minh Cẩm trong đám người nhìn sang.
Ánh mắt bí hiểm, khuôn mặt lạnh lùng, căn bản không đoán ra anh đang nghĩ gì.
Thẩm Nhu nhìn chằm chằm anh trong chốc lát, người đàn ông cũng vậy.
Hai người cứ thế đối mặt ở khoảng cách xa, hồi lâu sau, vẫn là Thẩm Nhu đỏ mặt trước mới nhìn qua chỗ khác tránh mặt anh.
Loại cảm giác thẹn thùng kia khiến nhịp tim cô tăng nhanh.
Không hiểu là tư vị gì, cô cảm giác ánh mắt Tư Minh Cẩm giống như muốn lột sạch quần áo cô vậy, khiến người ta mặt đỏ tim đập dồn dập.
Giang Linh bên cạnh còn nói gì đó nhưng Thẩm Nhu căn bản không nghe rõ.
Suy nghĩ của cô không biết đã bay tới tận đâu, trong đầu trắng xóa một mảnh.
Mãi cho đến khi liên hoan kết thúc, mọi người vây quanh nói muốn đi KTV.
Thẩm Nhu định chạy trước, tìm tiền bối lúc trước thông báo một tiếng, sau đó rời khỏi nhà hàng tới ngã tư chờ xe.
Lúc này, một chiếc xe màu bạc đi qua trước mặt cô, sau đó lùi lại. Cửa sổ sau xe hạ xuống, Giang Linh sắc mặt đỏ bừng cười với Thẩm Nhu vô cùng dịu dàng, “Thẩm Nhu, cô ở đâu? Tôi đưa cô về.”
Anh ta uống rượu, gọi tài xế lái thay.
Suy nghĩ muốn để tài xế đưa Thẩm Nhu về nhà trước, sau đó mới đưa mình về.
Thẩm Nhu khoát tay vừa định từ chối, đằng sau lại có một chiếc Audi đen chạy tới.
Chiếc xe vô cùng quen mặt, nhìn đã biết chủ xe là ai.
Tư Minh Cẩm!
Trong lúc Thẩm Nhu đang ngây người, ghế lái được mở ra.
Người đàn ông mặc tây trang giày da đi xuống, nâng tay như chào hỏi Thẩm Nhu, “Lên xe đi, cùng về.”
Thẩm Nhu kinh ngạc, sau khi hoàn hồn phản ứng đầu tiên là nói lời cảm ơn với Giang Linh, sau đó vui vẻ chạy qua mở cửa ghế kế bên ghế lái.
…
Tư Minh Cẩm đặt tay lên cửa xe, đưa mặt nhìn nhân vật quần chúng phía trước, ánh mắt tối sầm.
Giang Linh ló đầu ra nhìn, thấy Tư Minh Cẩm đứng đó cảm giác mình tỉnh rượu không ít.
Ánh mắt hai người giao nhau vài giây, Tư Minh Cẩm lập tức ngồi vào trong xe.
Chiếc xe chạy qua xe Giang Linh, Thẩm Nhu ở ghế phó lái còn vẫy tay với anh ta.
Đây là tình huống gì chứ?
Đồng nghiệp nữ mới tới quen với cấp trên mới tới?!
Hơn nữa vị trí phó lái này không phải ai cũng có thể tùy tiện ngồi.
Cho nên… Tư Minh Cẩm và Thẩm Nhu là quan hệ đó?!
Giang Linh bị ý nghĩ của mình dọa sợ không nhẹ, cầm điện thoại gửi một chuỗi dấu chấm than vào nhóm chat công ty.
Trong nhóm có người gửi lại một dấu hỏi chấm.
Động tác gõ chữ của Giang Linh cứng lại, lý trí kéo anh ta trở về.
Chuyện này vẫn không nên tuyên truyền khắp nơi, nếu không, sếp không vui gây khó dễ cho anh ta thì thế nào?
Chỉ đáng tiếc cho em gái anh ta hợp ý…
…
Chiếc xe đi được một đoạn xa.
Thẩm Nhu mới nhớ ra gì đó, quay đầu hỏi Tư Minh Cẩm bên cạnh, “Không phải cậu uống rượu sao?”
Tư Minh Cẩm mắt nhìn phía trước, mặt không đổi sắc giải thích, “Giống cậu thôi.”
Anh không uống rượu, bởi vì biết mình còn phải lái xe.