Lục Lệ Hành chợt ngẩn người.
Chóp mũi Kỷ Khinh Khinh đỏ bừng, không chớp mắt nhìn anh, đáy mắt ngập tràn đau lòng của cô phản chiếu trong mắt anh. Trong lòng giống như có một dòng nước ấm chảy qua, yết hầu của Lục Lệ Hành chuyển động, mười ngón tay đan vào nhau cũng được đà nắm chặt hơn.
Thấy Lục Lệ Hành không trả lời, Kỷ Khinh Khinh lại lặp lại câu hỏi một lần nữa: “Mỗi ngày anh đều vất vả như vậy sao?”
Lục Lệ Hành hơi ngẩn ra rồi mỉm cười: “Trước kia vất vả, còn hiện tại không thế nữa.”
“Bởi vì nhiệm vụ càng ngày càng nhẹ hả?”
“Không, nhiệm vụ càng ngày càng khó.”
“Hả?”
Lục Lệ Hành thấp giọng nói: “Bởi vì hiện tại những nhiệm vụ này, là do anh cam tâm tình nguyện.”
Kỷ Khinh Khinh nhấp miệng, ngẩn ngơ nhìn Lục Lệ Hành một lúc, đột nhiên nở nụ cười.
“Em tha thứ cho anh rồi à?”
Kỷ Khinh Khinh vừa khóc vừa cười: “Không.”
Lục Lệ Hành sửng sốt.
Kỷ Khinh Khinh mang theo giọng mũi nói: “Trừ phi, anh mua quần áo cho em thêm một lần nữa, phải tiêu trên 500 ngàn, phải tặng em hoa hồng, nhất định phải đủ 99 bông, còn phải đi thành phố điện ảnh một lần nữa, còn phải… Còn phải cầu hôn em nữa.” Cảm nhận được vết sẹo trong lòng bàn tay Lục Lệ Hành, Kỷ Khinh Khinh hít mũi một cái rồi nói tiếp: “Cầu hôn coi như được rồi, em tin anh thật lòng. Nhưng lúc trước anh lại không thật lòng làm những chuyện đó, bây giờ phải cam tâm tình nguyện làm lại một lần nữa, nếu không, em sẽ không tha thứ cho anh đâu.”
Từng câu từng chữ như đánh mạnh vào lòng Lục Lệ Hành.
Lục Lệ Hành sâu xa nhìn cô, đáy mắt sâu thẳm như một dòng nước trong, sau đó dần lộ ra manh mối, áp lực và cơn động tình phải nhẫn nhịn nãy giờ như là sóng lớn ập đến.
Một tay anh nắm lấy tay Kỷ Khinh Khinh, một tay ôm lấy gáy cô, sau đó bỗng đứng dậy, đè cô xuống giường.
Gối bắt đầu lõm xuống, hơi thở dồn dập mạnh mẽ phả vào cô.
Khoảng cách giữa hai người cực kỳ gần, gần đến mức chóp mũi ᴆụng vào nhau.
Hai người bốn mắt nhìn nhau, lòng bàn tay Kỷ Khinh Khinh không khỏi nắm chặt hơn, từ chóp mũi đến trán, sau đó lại từ cổ đến sau lưng,lan ra đến tay chân, cả người đều xuất hiện một lớp mồ hôi mỏng, tim đập thình thịch không ngừng.
Kỷ Khinh Khinh chớp mắt, khuôn mặt dưới tác dụng của cồn lúc này càng ngày càng nóng rực và ửng đỏ, cũng không phải chỉ trên mặt, một cảm giác khô nóng quét qua toàn thân. Cảm xúc xúc động không tên này làm ngón chân cô bất an căng cứng lại, dần cọ xuống khăn trải giường.
Đây là những cử chỉ của cơ thể không thể kiềm chế được khi động tình.
Lục Lệ Hành như thế, mà Kỷ Khinh Khinh cũng vậy.
Dưới ánh đèn mờ nhạt, nhiệt độ không khí lúc này nóng bỏng vừa phải.
Lục Lệ Hành cố gắng kiểm soát hơi thở nặng nề và tình cảm đang mất khống chế của mình, anh thật cẩn thận hôn lên chóp mũi Kỷ Khinh Khinh.
Một nụ hôn nhẹ như chuồn chuồn lướt nước, không hề giống bất cứ lần hôn môi nào trước đây. Giống như bị điện giật, cảm giác tê dại cảm giác từ chóp mũi chạy thẳng xuống trái tim, tim cô đập lệch nửa nhịp, sau đó lại càng đập mạnh hơn, mạnh như đang đánh trống
“Bé yêu…” Lục Lệ Hành cúi đầu hôn cô.
Lông mày Kỷ Khinh Khinh nhíu lại, lúc Lục Lệ Hành đang lẩm bẩm không rõ hai từ: “Bé yêu?”
Hai bờ môi cách nhau chỉ một khoảng cực kỳ nhỏ.
“Lúc trước ở thành phố điện ảnh, anh nói bé yêu là tên con chó dì Bùi nuôi, nhưng dì ấy lại không hề nuôi chó, cho nên từ bé yêu lúc ấy là anh gọi em à?”
Lục Lệ Hành ngẩn người, thậm chí chợt ngừng thở vài giây.
Kỷ Khinh Khinh vẫn tiếp tục đặt câu hỏi cho anh: “Anh xem em là chó hả?”
Tuy định lực của Lục Lệ Hành mạnh mẽ hơn người, nhưng lúc này cũng xấu hổ không thôi.
Bầu không khí tốt đẹp tự dưng bị hai từ “bé yêu” của anh phá vỡ.
Anh chậm rãi đứng dậy, giọng nói như không hề có sức lực: “Em nghe anh giải thích nào…”
Kỷ Khinh Khinh nghiêm túc nhìn anh: “Anh nói đi, em đang nghe anh giải thích đây.”
“…” Nhìn dáng vẻ chăm chú lắng nghe kia của Kỷ Khinh Khinh, lúc này Lục Lệ Hành chỉ cảm thấy tất cả lời nói của mình đều là ngụy biện. Tội danh còn đang ở đó, nếu giải thích không khéo có khi còn mắc thêm một tội nữa. Anh suy nghĩ trong đầu một lúc lâu, cố gắng nặn ra hai câu nói: “Lúc ấy hệ thống bắt anh trong một ngày phải gọi em ba tiếng em yêu, lúc đó anh…” Chuyện này thật sự rất khó để mở miệng.
Hai câu mà Lục Lệ Hành cố gắng nặn ra này cũng đủ khiến Kỷ Khinh Khinh đoán được đại khái.
Cô giải thích thay cho Lục Lệ Hành: “Lúc ấy anh ngại, cho nên mới nói dối con chó kia là bé yêu hả?”
Lục Lệ Hành gật đầu.
Nhớ tới những hành động khác thường lúc trước của anh, gọi cô là em yêu trước mặt nhiều người trong đoàn phim như vậy, Kỷ Khinh Khinh bật cười một tiếng: “Bây giờ anh đã biết tâm trạng của em khi anh cứ ép em gọi chồng ơi chưa?”
Lục Lệ Hành không khỏi cười theo cô, nhìn vẻ vui sướng khi người gặp họa kia trên mặt Kỷ Khinh Khinh, anh khàn giọng nói: “Em nói anh làm lại những chuyện lúc trước anh không cam tâm tình nguyện một lần nữa mà, anh đồng ý rồi, cho nên anh cho rằng bây giờ nên bắt đầu từ câu em yêu.”
Kỷ Khinh Khinh mở to hai mắt nhìn anh.
“Anh bắt em mỗi ngày đều phải gọi 24 tiếng chồng ơi, vậy sau này mỗi ngày anh sẽ nói 24 câu em yêu cho em nghe.”
Em yêu?
Căn phòng vắng lặng yên tĩnh không có ai, lúc cô nghe thấy Lục Lệ Hành gọi mình như vậy thì cảm thấy ngại ngùng đến mức mặt đỏ tai hồng, vậy nếu anh gọi cô là em yêu trước mặt nhiều người người…
Cảnh tượng này, cô chỉ vừa nghĩ đã cảm thấy xấu hổ đến mức hoảng hốt.
Không được không được.
Cô liên tục lắc đầu.
Lục Lệ Hành bật cười: “Vì sao không được.”
“Em xấu hổ hả?”
“Không sao đâu.” Lục Lệ Hành dán bên lỗ tai cô, thấp giọng nói: “Chỉ gọi cho một mình em nghe thôi.”
“Em yêu…”
“Em yêu…”
Một cảm giác nóng bỏng xẹt qua lỗ tai cô, ngứa ngáy khó chịu.
Kỷ Khinh Khinh quay đầu muốn né tránh anh.
“Em yêu, em yêu, em yêu…”
Nửa khuôn mặt của Kỷ Khinh Khinh vùi vào trong gối, nhưng Lục Lệ Hành cứ “mạnh mẽ” nói không ngừng như thế, tim cô đập nhanh đến mức như sắp nhảy ra ngoài.
Cô đột nhiên quay đầu lại, một tay che cái miệng đang không ngừng mở ra kia của Lục Lệ Hành.
“Im miệng! Không được nói nữa!” Kỷ Khinh Khinh thẹn quá thành giận.
Lục Lệ Hành khẽ cắn lên lòng bàn tay đang che miệng mình, Kỷ Khinh Khinh mềm giọng kêu lên một tiếng rồi buông ra, vô cùng tức giận nhìn anh.
Lục Lệ Hành cũng nở nụ cười.
Bầu không khí bị hai từ em yêu này phá vỡ, cảm xúc chạm vào là nổ ngay của hai người bất ngờ thay đổi, hai bên đã dần tiết chế lại.
Lục Lệ Hành cười cười đan chặt mười ngón tay với Kỷ Khinh Khinh rồi nằm xuống, cảm xúc cũng dần dịu lại.
Nhất thời hai người ăn ý im lặng, chỉ nghe thấy tiếng hít thở nhẹ nhàng của đối phương.
Thật lâu sau Kỷ Khinh Khinh mới nói: “Thật ra em rất sợ hãi.”
“Em sợ chuyện gì?”
“Em sợ anh không thích em, làm vậy chẳng qua chỉ để dỗ em, cũng có thể anh không thích em như lời anh nói ngoài miệng. Anh giữ em lại bên cạnh chỉ vì xem em là công cụ duy trì sự sống, đến khi anh không cần em nữa, anh sẽ vứt bỏ em.” Giọng nói như lẩm bẩm kia của cô mang theo run rẩy: “Ai động lòng trước thì người đó thua, em sợ mình sẽ thua, đến lúc đó anh không cần em nữa, nhưng em lại không rời khỏi anh được… quá xấu xa.”
Lục Lệ Hành thở dài một cái thật sâu, sau đó xoay người ôm cô vào trong lòng иgự¢, giọng nói vô cùng mạnh mẽ kiên định: “Em yên tâm, anh sẽ không để em thua đâu.”
Kỷ Khinh Khinh cắn chặt môi dưới, cô hơi run lên: “Ừm, em biết em sẽ không thua đâu.”
“Nếu ngày nào đó anh rời xa em, vậy chắc chắn lúc đó anh đã ૮ɦếƭ rồi, nhưng em đừng quên, trước khi xuất viện anh đã mua hai cái huyệt rồi, không rời nhau được đâu.”
Kỷ Khinh Khinh nín khóc mỉm cười, sau đó ngẩng đầu nhìn anh một cái.
Lục Lệ Hành cũng bật cười cúi đầu hôn lên đỉnh đầu cô: “Ngủ.”
“Vâng.”
Ánh đèn màu cam lờ mờ trên đầu giường vẫn sáng.
Trong phòng cực kỳ yên tĩnh, chỉ có một đôi vợ chồng chưa cưới đã làm lành lẳng lặng ôm nhau ngủ, không hề xảy ra chuyện đáng lẽ nên xảy ra.
Ánh trăng ngoài cửa sổ bắt đầu nhô ra từ áng mây đen, xuyên qua cửa sổ chiếu vào.
Dường như nó cũng đang tiếc nuối, sớm biết không xảy ra chuyện gì, vậy cũng không cần né làm gì cả.
***
Sáng sớm hôm sau, Kỷ Khinh Khinh ngáp một cái thức dậy. Những di chứng sau say rượu đang ập tới, không tinh thần chẳng sức lực, thậm chí sắc mặt còn vàng vọt, khó coi muốn ૮ɦếƭ.
Nhìn người phụ nữ tiều tụy trong gương, Kỷ Khinh Khinh cũng không cách nào tin tưởng được đó chính là mình.
Lục Lệ Hành an ủi cô, thậm chí còn nhân cơ hội hỏi cô sau này còn uống rượu nữa không?
Thành công bị Kỷ Khinh Khinh trừng mắt liếc một cái.
Kỷ Thanh Ngọc và Kỷ Thanh Hề đã đến trường học từ sớm, Lục Lệ Hành nói dì Bùi buổi trưa chuẩn bị những món ăn cô thích nhất, sau đó hỏi cô có trở về ăn không.
Kỷ Khinh Khinh dùng phấn nền che đi sắc mặt tiều tụy của mình, nghe vậy gật đầu: “Ăn!”
***
Hôn lễ ngày càng tới gần, nhà họ Lục ngoài ông cụ Lục ra thì không ai có kinh nghiệm cả, tuy những việc vặt vãnh nhỏ nhặt đều do công ty tổ chức hôn lễ xử lí, nhưng có những chuyện cần mình tự tay giải quyết.
Vì để chọn áo cưới thật đẹp, Kỷ Khinh Khinh thử không dưới mười bộ, thật ra cô cảm thấy rất hài lòng với mấy bộ kia, nhưng Lục Lệ Hành lại bất ngờ chọn cho cô ba bộ váy cưới nghe nói được làm hoàn toàn thủ công.
Cho dù là thứ gì, chỉ cần dính đến từ thủ công thì giá đều sẽ không rẻ.
Huống chi còn là ba bộ.
Vào đêm trước khi Lục Lệ Hành và cô đi thử váy cưới, Kỷ Khinh Khinh bất ngờ nhận được điện thoại của Lâm Trăn.
Vẫn là chuyện về phim truyền hình.
“Chị Lâm Trăn, chị tìm em có việc gì sao?”
Lâm Trăn thở dài trong điện thoại: “Khinh Khinh, chị gọi điện thoại cho em, có lẽ em cũng đoán được đã có chuyện gì.”
Kỷ Khinh Khinh nhất thời cảm thấy hơi nhức đầu.
Người nổi tiếng cực kỳ nhiều rắc rối, gần đây kịch bản tìm đến cô lại từng xấp từng xấp chồng lên nhau, Lâm Trăn vẫn cứ kiên trì bám riết không tha
Cô đã sắp xếp ổn thỏa, sau khi tổ chức xong hôn lễ sẽ ở lại với ông cụ Lục mấy ngày, sau đó đi tuần trăng mật cùng Lục Lệ Hành, ít nhất cũng phải đến một tháng.
“Chị Lâm Trăn, em đã xem qua kịch bản rồi, đúng là rất hay, nếu như có thời gian em cũng sẽ không từ chối một kịch bản hay như vậy, nhưng em lại thật sự không có thời gian…”
“Em đừng vội, nghe chị nói trước đã, là thế này, chị đã trao đổi với đạo diễn một chút rồi, ông ấy biết em sắp tổ chức hôn lễ, đúng lúc bộ phim này cũng có vấn đề tranh chấp về bản quyền cần phải xử lý. Chuyện này thật ra cũng không hề ảnh hưởng đến chuyện đoàn phim khởi quay, nhưng đạo diễn nói, nếu em có thể thử vai được, vậy ông ấy có thể quyết định dời thời gian khởi quay từ tháng 7 đến khi chuyện tranh cãi về bản quyền chấm dứt, có thể sang tháng 8 tháng 9 gì đó mới khai máy.”
Kỷ Khinh Khinh nhướng mày: “Tháng 8 tháng 9 cơ ạ?”
“Đúng vậy, mấy tháng đó đúng lúc em có thời gian, chẳng qua sáng hôm nay Thẩm Vi Vi tới phỏng vấn, hơn nữa còn đi theo Cô Thiếu Ngu. Chị thấy đạo diễn rất vừa lòng với với buổi thử vai của cô ta, nhưng em cũng biết đấy, chị cảm thấy nhân phẩm của Thẩm Vi Vi không tốt lắm, chị không muốn hợp tác với cô ta, Khinh Khinh, nếu đạo diễn có thể dời thời gian khai máy sang tháng 8 tháng 9, vậy em đồng ý tới thử vai không?”
Lâm Trăn nói không sai.
Hiện tại tuy rằng Thẩm Vi Vi hủy hợp đồng với giải trí Thiên Ngu dưới sự giúp đỡ của Cô Thiếu Ngu, nhưng chuyện xấu xa của cô ta càng ngày càng nhiều, những chuyện đen tối trước kia cũng bị người ta vạch trần hết, hiện tại toàn là lời chê trách.
Tuy bị trách móc chửi rửa, nhưng nổi thì vẫn là nổi, cô ta dường như không thèm để ý đến thanh danh chút nào, vẫn một mình một cõi như trước...
Kỷ Khinh Khinh nghe thấy lời của Lâm Trăn bèn nhướng mày, Thẩm Vi Vi đi thử vai sao? Lại còn đi cùng Cô Thiếu Ngu nữa?
Có lẽ đây là tài nguyên Cô Thiếu Ngu tìm cho.
Nếu là người khác thì không sao, cô vốn không muốn diễn bộ phim này. Nhưng nếu người này là Thẩm Vi Vi, vậy cô rất vui lòng khuấy vũng nước ᴆục này.
Kỷ Khinh Khinh đồng ý ngay lập tức: “Được ạ, vậy làm phiền chị Lâm Trăn hẹn thời gian với đạo diễn giúp em?”
“Không thành vấn đề, lát nữa chị sẽ gọi lại cho em.”