Từ năm hai mươi tuổi Lục Lệ Hành đã vào nhập công ty, luôn đi theo bên cạnh ông cụ Lục học tập cách điều hành công ty, cuối cùng năm hai mươi lăm tuổi anh đã có thể một mình đảm đương mọi việc, trong năm năm từ năm hai mươi lăm tuổi đến năm ba mươi tuổi, luôn đi sớm về trễ, một ngày có hai mươi tư tiếng thì mười lăm tiếng đặt trên công việc, người không biết còn tưởng Lục Lệ Hành không gần nữ sắc, nhưng thực tế là anh không có thời gian, tinh thần và sức lực.
Dần dần đã quen với việc bên cạnh không có sự tồn tại của người khác phái, bình thường ở công ty hay trong tiệc rượu gặp được cô gái xinh đẹp cũng không thể khơi dậy hứng thú của anh, kiểu sinh hoạt không có tình dục này lâu đến mức khiến anh tự cho rằng bản thân không có hứng thú với phụ nữ.
Kỷ Khinh Khinh là chuyện ngoài ý muốn.
Đêm nay càng ngoài ý muốn, không lúc nào là không khiêu chiến giới hạn của lý trí anh.
Tiếng máy giặt chuyển động trên ban công át giọng nói của hai người, không lọt vào livestream được.
"Không phải anh nói quần áo bị bẩn sao? Vậy nên em mới cho quần áo vào giặt hết, bây giờ không có quần áo để mặc, anh đừng keo kiệt thế, mượn áo sơ mi của anh mặc hai hôm nhé."
Ế những hai mươi lăm năm, chưa tiếp xúc với đàn ông bao giờ, Kỷ Khinh Khinh không có hứng thú với đàn ông, thật sự không hiểu đàn ông lắm, phương diện tình dục càng không nằm trong phạm vi nghiên cứu của cô.
Lúc này, mặc dù cô biết Lục Lệ Hành thích cô, hoặc như anh đã nói là yêu cô, nhưng cô cũng không nghĩ Lục Lệ Hành, người đàn ông sức lực dồi dào này sẽ có hứng thú với cô.
Dù sao trong tiểu thuyết viết cũng đã viết, Lục Lệ Hành là một người đàn ông không có hứng thú với phụ nữ, huống hồ cùng giường chung gối với anh hai ba tháng, có cả tiếp xúc thân thể và da thịt, hay là Lục Lệ Hành tự kiềm chế tốt?
Nhưng sau khi bị Thích Tĩnh Vân vạch trần, Kỷ Khinh Khinh càng nhìn dáng vẻ nghiêm túc của Lục Lệ Hành càng cảm thấy không đúng lắm.
Lục Lệ Hành bị lời này của Kỷ Khinh Khinh làm sặc, dù sao cũng là anh nói quần áo của cô bị bẩn.
"Em cảm thấy em mặc cái áo anh đưa em mặc rất đẹp rất hợp, chồng ơi, anh cảm thấy thế nào?" Nói xong, cô kéo kéo để lộ nửa đầu vai, xương quai xanh lõm xuống gợi cảm mê người.
Lục Lệ Hành vẫn giữ nguyên dáng vẻ không hiểu phong tình, nghiêm túc nói: "Không hợp, rộng quá, em mặc đồ của em vẫn đẹp hơn, máy giặt có chức năng sấy khô, nếu không khô ngay được thì phơi một đêm sẽ khô."
"..." Lời này của Lục Lệ Hành thật đúng là không thể xoi mói, không chê vào đâu được.
Lục Lệ Hành không muốn tiếp tục nhìn lên người cô một giây nào nữa, tiếp tục quay lại ghế sa lon, cả đêm chỉ lật xem một tờ tạp chí.
Kỷ Khinh Khinh chọc chọc cạnh máy giặt, nghiến răng nghiến lợi nhìn bóng lưng Lục Lệ Hành.
Thích Tĩnh Vân lại gửi một tin nhắn nữa. Bạn đang đọc truyện tại
KenhTruyen24h.Com“Không có người đàn ông nào có thể chống cự được sự quyến rũ của cô gái mà anh ta yêu.”
Kỷ Khinh Khinh trả lời một câu: “Nếu chống cự được thì sao?”
“Không thể nào, trừ khi anh ta không phải là đàn ông.”
Kỷ Khinh Khinh cẩn thận suy nghĩ một chút, cũng có thể do định lực anh hơn người.
Nửa tiếng sau, máy giặt ngừng quay, đống quần áo khô hết đúng như những gì Lục Lệ Hành nói, còn là khô kiểu có thể lập tức mặc luôn.
Kế hoạch thất bại.
Kỷ Khinh Khinh ủ rũ phơi quần áo.
Nhưng quần áo bị làm sao vậy, sao lại nhăn nhúm thế này? Đã thế nhìn qua hình như còn bị bé đi không ít?
Kỷ Khinh Khinh trải quần áo ra, cuối cùng nhìn tag chú ý thấy là loại không thể giặt nước.
Thật đúng lúc, mấy đồ cô giặt này đều là hàng không thể giặt nước.
Xong đời, thật sự không có quần áo để mặc rồi.
Kỷ Khinh Khinh mày ủ mặt ê ôm một đống quần áo ngồi xuống sa lon, kéo từng cái từng cái một.
"Cái này là lúc mình và dì Bùi đi dạo phố dì Bùi đã tặng mình, tháng trước mình mới mua cái này, chưa mặc lần nào, còn cái này, mua ở trong nước!" Cô kéo từng món một, đau lòng nhức óc: "Đều không thể mặc!"
Lần thăm dò này phải trả giá quá lớn rồi!
Trong lòng cô không chỉ tự hỏi một lần, rốt cuộc vì sao cô lại kiên trì với chuyện này như vậy.
Trong lòng Kỷ Khinh Khinh rất hối hận, đây đều là những bộ quần áo cô thích nhất! Thật sự là tiền mất tật mang, thảm.
"Làm sao vậy?" Thấy Kỷ Khinh Khinh ủ rũ cúi đầu, Lục Lệ Hành hỏi.
Kỷ Khinh Khinh đưa quần áo cho anh nhìn: "Em không để ý mấy bộ quần áo này không thể giặt nước, bị co lại hết, xem ra ngày mai em thật sự chỉ có thể mặc đồ của anh rồi."
Kỷ Khinh Khinh ngồi xếp bằng bên cạnh Lục Lệ Hành, mặc áo sơ mi của Lục Lệ Hành trên người, vạt áo che mất cái quần soóc ngắn cô đang mặc, nhìn thoáng qua còn tưởng dưới thân Kỷ Khinh Khinh không mặc gì, chỉ dùng mỗi áo sơ mi che phủ, đôi chân trắng nõn thon dài, ngón chân trắng muốt bất an cuộn mình trên ghế sa lon, dụ dỗ người ta mơ tưởng viễn vông.
Ánh mắt Lục Lệ Hành hơi trầm xuống, hầu kết cuộn lên cuộn xuống, lập tức dời mắt đi.
"Ngày mai dẫn em đi mua."
"Anh dẫn em đi?"
"Hôm nay nghe theo sự sắp xếp của em, ngày mai nghe theo sự sắp xếp của anh."
"Ồ." Kỷ Khinh Khinh thuận miệng lên tiếng đáp lại, nhìn thời gian: "Chín giờ rồi, không phải chúng ta nên đi ngủ sao?"
Lục Lệ Hành cúi đầu nghiêm túc lật tạp chí: "Em ngủ trước đi."
Kỷ Khinh Khinh ngáp một cái: "Vậy em chờ anh."
Vừa nói vừa tựa vào người Lục Lệ Hành, chống cặp mắt buồn ngủ với xem tạp chí Lục Lệ Hành.
Hương vị ngọt ngào như có như không trên người Kỷ Khinh Khinh tập kích khoang mũi Lục Lệ Hành, mỹ nhân ở cạnh, trong lòng không nhịn được rục rịch, nhưng bản lĩnh trong lòng loạn mà vẻ mặt không loạn đã được Lục Lệ Hành tu rất tốt.
Đi chơi bên ngoài hơn nửa ngày, buổi chiều lại có niềm vui bất ngờ tẩy trắng của Lục Lệ Hành, thể xác và tinh thần Kỷ Khinh Khinh rất mệt mỏi, rất buồn ngủ, dần dần tựa vào vai Lục Lệ Hành, đặc biệt trên người Lục Lệ Hành còn có mùi gỗ thơm thoang thoảng, khiến người ta đặc biệt buồn ngủ.
"Em đi ngủ trước đi."
Kỷ Khinh Khinh cọ cọ vào vai anh, ồm ồm nói: "Chờ anh."
"Dậy đi, vào phòng thay đồ ngủ đi, đừng để bị lạnh."
Không có tiếng động gì.
Lục Lệ Hành nghiêng đầu nhìn, Kỷ Khinh Khinh bình thường chỉ năm phút đã chìm vào giấc ngủ, hôm nay lại phá kỷ lục lần nữa, dựa vào vai anh mới ba phút đã ngủ say.
Bất đắc dĩ thở dài, Lục Lệ Hành đặt tạp chí xuống, nhẹ tay nhẹ chân đứng dậy, một tay đặt dưới nách, một tay đặt dưới đầu gối, thoáng dùng sức đã bế Kỷ Khinh Khinh lên.
Năm phút sau, livestream sắp kết thúc lại sôi trào lần nữa vì cái ôm này.
[Tổng giám đốc Lục vậy mà lại đưa áo sơ mi của mình cho Kỷ Khinh Khinh mặc, âm thầm giở trò đó~]
[Đúng vậy! Chắc chắn là âm thầm cố ý! Bạn trai tôi vừa thấy tôi mặc áo sơmi của anh ấy là không nhịn nổi nữa đó có được không!!!]
[Kỷ Khinh Khinh mặc như vậy thật sự rất đẹp, chân thật dài, một cô gái như tôi cũng động lòng, ngày mai tôi cũng thử mặc áo sơmi bạn trai tôi xem thế nào!]
[Từ Weibo tới, rất ngọt! Đúng là tôi yêu rồi huhuhu]
[Kỷ Khinh Khinh cũng không quá quắt như trên Weibo nói, tôi cảm thấy cô em này rất đáng yêu!]
[Trước khi đi ngủ còn phải ăn thức ăn cho chó...]
[Get! Hôm nay cũng muốn bảo bạn trai ôm về phòng!]
[A a a a a a a a a tôi cũng muốn bạn trai năng lực max ôm về phòng!!!]
[“Mọi người đều đang phun ra vị chua với tình yêu này, chỉ có tôi hâm mộ giấc ngủ của Kỷ Khinh Khinh sao? QAQ Người rạng sáng vẫn ngủ không được rất hâm mộ.]
Vào phòng, Lục Lệ Hành đặt người lên giường.
Kỷ Khinh Khinh mơ mơ màng màng hơi tỉnh lại, mạnh mẽ căng mắt ra, thấy Lục Lệ Hành lục tìm gì đó trong tủ quần áo.
Không được ngủ, ngủ rồi quần áo của cô sẽ hy sinh một cách vô ích!
Kỷ Khinh Khinh sâu sắc đau lòng cho quần áo, cơn buồn ngủ bị xua tan một chút, nhắm mắt lại nghe tiếng động, dựa theo tình hình mà hành động.
Đang lúc Lục Lệ Hành tìm được quần áo ngủ trong tủ rồi chuẩn bị đánh thức cô dậy thay, Kỷ Khinh Khinh chợt mở mắt ra, nhân lúc Lục Lệ Hành bất ngờ không kịp đề phòng, kéo người ngã xuống giường, vén chăn lên đắp cho cả hai người.
Tầm mắt đang sáng bỗng bị bóng tối bao phủ, Lục Lệ Hành kinh ngạc, sau đó cánh tay mềm mại duỗi tới, vắt ngang người anh, chân gác bên hông anh, tư thế ngủ độc nhất vô nhị không khác ngày thường.
Kỷ Khinh Khinh ghé vào tai anh hơi thở như lan: "Chồng ơi, ngủ thôi."
Lời mời trần trụi.
Cổ họng Lục Lệ Hành không ngừng cuộn lên, phản ứng nên có của một người đàn ông bình thường thể hiện trên người anh vô cùng sâu sắc.
"Em thay quần áo đi."
Tầm nhìn trong chăn quá yếu, Kỷ Khinh Khinh nghe thấy câu nói nghiêm túc của Lục Lệ Hành nhưng không nhìn thấy đôi mắt hốt hoảng tránh né kia, còn tưởng là Lục Lệ Hành là chính nhân quân tử mỡ dâng tận miệng mà vẫn không loạn, hoàn toàn không có hứng thú với mình.
Hay là bản thân mình không đủ quyến rũ?
"Ngủ vậy tốt lắm."
Lục Lệ Hành hít sâu, đưa tay đẩy tay chân Kỷ Khinh Khinh ra, ngược lại Kỷ Khinh Khinh càng siết chặt hơn, hai người càng sát lại gần.
Kỷ Khinh Khinh mạnh, Lục Lệ Hành càng khỏe hơn, dùng sức gỡ người đang bám trên người mình ra: "Đừng lộn xộn, ngủ đi!"
Kỷ Khinh Khinh xoay xoay cổ tay, lực Lục Lệ Hành gỡ cổ tay cô quả thật như kìm sắt.
Nhưng cảm giác cô đơn thất bại kéo tới.
Người ta hay nói khi đàn ông thấy con gái mặc quần áo của mình thường sẽ không cách nào khống chế được ham muốn của mình, có thể khống chế được thì chắc chắn anh ta là đàn ông thực thụ.
Cùng nằm chung một cái chăn, sao Lục Lệ Hành lại nhịn được không biết.
Kỷ Khinh Khinh nhìn anh không chớp mắt.
Đôi mắt Lục Lệ Hành nặng nề nhìn cô, nhét hết tay chân của Kỷ Khinh Khinh trong chăn, chỉ để lộ mỗi đầu.
"Anh làm gì vậy!"
Lục Lệ Hành cúi người, đè hai tay cô đang muốn giãy giụa lại, không hề chớp mắt nhìn cô, nói: "Em nghe anh nói đã, một tay ông nội nuôi anh lớn, ông có dạy anh một số chuyện, đối với em có lẽ nó phong kiến, lạc hậu, cổ hủ, nhưng anh vẫn phải nói."
"... Chuyện gì?"
"Từ nhỏ ông nội đã nói với anh, với việc phải có lòng, với người phải tôn trọng. Ông nội tôn trọng bà nội cả đời, Kỷ Khinh Khinh, em là vợ anh, anh thích em, anh bằng lòng chăm sóc em cả đời, cũng rất mong chờ lần đầu tiên với em, nhưng anh không muốn vào lúc này, tại nơi này, anh không muốn quá tùy tiện, càng không muốn vội vàng như thế, em hiểu không?"
Sức Lục Lệ Hành đè hai tay Kỷ Khinh Khinh rất mạnh, Kỷ Khinh Khinh không thể tránh thoát, quấn cô rất chặt trong chăn, hai mắt sáng nhìn cô, đáy mắt thấm đẫm sự nghiêm túc và kiên trì.
Mỗi chữ mỗi câu, cực kỳ hùng hồn có lực.
Kỷ Khinh Khinh và anh bốn mắt nhìn nhau, hàng mi bất an chớp chớp, tim đập thình thịch mạnh mẽ.
"Hiểu không?"
Kỷ Khinh Khinh gật đầu: "Hiểu."
Hiểu lời của anh, hiểu ý của anh, càng hiểu chờ mong trong lời nói của anh.
Kỷ Khinh Khinh thỏa mãn.
Thỏa mãn với thái độ của Lục Lệ Hành, thoả mãn với tấm lòng của Lục Lệ Hành.
Anh yêu cô, cũng xúc động vì cô, càng sẽ vì cô mà kiềm nén sự xúc động.
Cơ bắp khắp người đang căng thẳng của Lục Lệ Hành trong nháy mắt giãn ra, đứng dậy: "Em nghỉ ngơi sớm đi, anh sang phòng phụ ngủ."
Cả căn phòng khiến máu huyết người ta sôi trào ham muốn, Lục Lệ Hành bước nhanh ra khỏi phòng ngủ chính.
Tiếng đóng cửa còn quanh quẩn bên tai, Kỷ Khinh Khinh giật mình ngẩn ra một lát, trong đầu nhớ lại câu nói vừa rồi của Lục Lệ Hành, đột nhiên nở nụ cười.
Anh bằng lòng chăm sóc em cả đời.
Cũng rất mong chờ lần đầu tiên với em.
Trong đầu loanh quanh hai câu này, cho đến khi đêm khuya tĩnh lặng, ánh trăng cao, Kỷ Khinh Khinh lăn qua lộn lại vén chăn đứng dậy, nhón mũi chân rón ra rón rén đẩy cửa phòng Lục Lệ Hành, nhìn Lục Lệ Hành đang nghiêng người ngủ say trên giường, híp mắt cười giảo hoạt.
Cô vén chăn lên, nép sát người vào lòng Lục Lệ Hành.
Lặng lẽ, không làm anh giật mình.