Tưởng Thành Quả Phụ Khi Còn Trẻ - Chương 44

Tác giả: Công Tử Văn Tranh

Toàn bộ trường quay phim lặng ngắt như tờ.
Cảnh diễn Thẩm Vi Vi ép Kỷ Khinh Khinh uống cháo này, là cảnh kéo máy quay từ xa, hai máy camera cách hai người khoảng hai mét, rõ ràng đã quay hết mọi hành động cử chỉ của hai người vào ống kính.
Hai nhân viên quay phim hiểu rất rõ, lăn lộn trong nghề nhiều năm như vậy, từng quay cho biết bao minh tinh nghệ sĩ gạo cội, hành động mờ ám kiểu gì cũng đã từng thấy, có thể nói là có hiểu biết rộng.
Hành động đập vỡ chén của Thẩm Vi Vi, camera của bọn họ cũng đã ghi lại rõ rành rành, lúc Kỷ Khinh Khinh giãy giụa vốn là không hề chạm vào Thẩm Vi Vi, rõ ràng chính là do Thẩm Vi Vi tự quăng chén đi.
Thích Tĩnh Vân và Tưởng Tố ngồi nghỉ ngơi đọc kịch bản bên cạnh hiển nhiên cũng chú ý đến động tĩnh bên này, nhưng mà hai người ở trong showbiz lâu rồi, hiểu hết chuyện trên đời, cũng từng trải qua mấy trò lừa gạt này, cái cảnh diễn nhỏ này cũng chỉ là chuyện cười nhỏ.
“Anh thấy thế nào?”
Tưởng Tố cười nói: “Việc của hai cô bé, cô cũng đừng tham gia vào, không muốn bị đạo diễn Chu mắng thì lo tập đọc kịch bản với tôi đi.”
Thích Tĩnh liếc anh ta một cái: “Tôi cũng được bình chọn là nữ chính xuất sắc nhất đó được chưa?” Nói xong, cũng thành thật tiếp tục đọc lời thoại.
“Lại làm sao nữa hả?” Đạo diễn Chu thở hổn hển bước đến trước mặt hai người, chỉ vào cái chén vỡ tan tành trên mặt đất: “Cái bát này chọc giận các cô hay sao, tại sao cứ cắt ngay khúc này vậy?”
Thẩm Vi Vi cúi đầu giữ im lặng, trong lòng lại tức giận bản mình sao không thể bình tĩnh hơn một chút, ngược lại để cho Kỷ Khinh Khinh chơi xỏ.
Chỉ có điều cô ta không quan tâm những người ở đây nghĩ gì, đạo diễn Chu có cái nhìn về cô ta như thế nào cô ta cũng không quan tâm, cô ta chỉ để ý Lục Lệ Đình.
Ánh mắt Thẩm Vi Vi nhìn Lục Lệ Đình đứng xa xa bên ngoài cảnh quay.
Chỉ cần Lục Lệ Đình tin rằng cô ta bị Kỷ Khinh Khinh hãm hại, tin cô ta vẫn thường bị bắt nạt trong đoàn làm phim là được.
“Đạo diễn, tôi xin lỗi, vừa này là do tôi trượt tay.”
“Trượt tay?” Đạo diễn Chu chỉ vào Kỷ Khinh Khinh: “Vừa nãy tôi sợ hai người lại làm đổ chén cháo, cố ý nhìn rất kỹ, tôi đã thấy rõ ràng là Kỷ Khinh Khinh chưa hề chạm vào cô, sao cô lại quăng bát cháo đi chứ? Tại sao? Là do chén cháo của tôi quá nặng hay là cháo nóng quá?”
“Không phải, đạo diễn Chu, là do vừa nãy tôi…”
“Không cầm chắc hả?” Tính tình có tốt đến mấy thì cũng sẽ bị chọc giận, huống hồ đạo diễn Chu cũng không phải là người tốt tính: “Thẩm Vi Vi, đây là cảnh cuối cùng của cô, vậy cô không thể đặt một dấu chấm hết hoàn chỉnh cho vai diễn của cô sao? Nhất định phải như vậy?”
“Đạo diễn, không phải như vậy, tôi…”
Một giọng nói vang lên từ đằng sau đạo diễn Chu, ẩn chứa sự tức giận đang được đè nén: “Nếu như không phải là do Kỷ Khinh Khinh, thì làm sao Vi Vi lại năm lần bảy lượt trượt tay.”
Kỷ Khinh Khinh nhíu mày nhìn về phía Lục Lệ Đình hung ác đứng sau lưng đạo diễn Chu.
“Cậu nói cái gì?” Đạo diễn Chu hỏi.
Kỷ Khinh Khinh cười nói: “Đạo diễn Chu, anh ta nói Thẩm Vi Vi vì tôi mới làm sai, có phải không?”
Lục Lệ Đình cười lạnh hỏi lại: “Nếu không thì?”
“Nhưng mà vừa nãy chính cô ấy tự vứt cái chén đi, chuyện này mà cũng đổ lên đầu tôi à?”
“Cô làm chuyện gì tự trong lòng cô biết!”
“Lệ Đình, anh đừng nói như vậy, là lỗi của em, không liên quan đến Khinh Khinh, là do em nhất thời trượt tay…” Nói đến đây, Thẩm Vi mỉm cười miễn cưỡng nhìn anh ta, trong mắt tràn ngập sự cầu xin: “Chỉ còn cảnh quay cuối cùng này, anh để cho em thuận lợi diễn xong có được không?”
Lục Lệ Đình siết chặt nắm đấm.
Anh ta biết Vi Vi chỉ là một diễn viên nhỏ, ở đoàn làm phim ít nhiều sẽ không được đối xử tốt, có lẽ còn bị bắt nạt, lần trước bị ngã xuống núi đã chứng minh suy đoán của anh ta, nhưng mà ước mơ và lý tưởng của Vi Vi là trở thành diễn viên, dù anh ta có thích Vi Vi thì cũng không thể ςướק đoạt quyền theo đuổi ước mơ của Vi Vi.
Nhưng mà anh ta không ngờ rằng, ở dưới mí mắt của anh ta mà có thể nhìn thấy Kỷ Khinh Khinh bắt nạt Vi Vi trước mặt mọi người!
Lục Lệ Đình nhìn Kỷ Khinh Khinh, trong mắt tóe lên tia lửa.
“Kỷ Khinh Khinh, từ trước đến nay tôi không ngờ cô sẽ trở thành người như vậy!”
Kỷ Khinh Khinh lắc đầu, cũng tỏ vẻ thất vọng: “Lục Lệ Đình, tôi cũng không ngờ anh sẽ trở nên như vậy.”
Ngu xuẩn, không có đầu óc.
Một người đàn ông có IQ thấp như vậy sao có thể trở thành nam chính? Có thể chiếm được khối tài sản trăm tỉ của Lệ Lục Hành đúng là quá hời cho anh ta.
Nhưng mà nghĩ lại cũng đúng, loại phụ nữ giống như Thẩm Vi Vi chính là khắc tinh của vô số đàn ông, một gã đàn ông háo sắc thì sao có thể chịu đựng được sự cám dỗ của Thẩm Vi Vi, may mắn là cô có được ông chồng cơ trí thông minh sáng suốt nhất thế giới, liếc mắt một cái là có thể nhìn thấu âm mưu quỷ kế của bạch liên hoa!
Ừ thì… bao gồm cả cô.
Kỷ Khinh Khinh bước tới trước mặt Lục Lệ Đình: “Có vài câu nói cho anh biết thì anh cũng không hiểu, hiểu cũng không tin, tôi cũng lười nói cho anh nghe.” Cô đè thấp giọng dùng giọng nói chỉ hai người bọn họ nghe thấy: “Nếu như anh cảm thấy là tôi vấy bẩn Vi Vi của anh, vậy thì tôi sẽ để anh thấy, Vi Vi của anh vấy bẩn như thế nào.”
Cô bước từng bước đến gần Lục Lệ Đình, cuối cùng đứng trước mặt anh ta, khoảng cách của hai người rất gần.
Lục Lệ Đình theo bản năng lùi về sau một bước, chau mày, đang định nói gì đó thì Kỷ Khinh Khinh cười khẽ bỗng thay đổi sắc mặt, đứng trước mặt anh ta ngã về hướng ngược lại, Lục Lệ Đình theo bản năng giơ tay lên đỡ lấy cô, Kỷ Khinh Khinh lại thuận theo hướng hai tay anh ta ngã lảo đảo về sau mấy bước, giống như bị người ta đẩy ngã nhào xuống đất vậy, vẻ mặt kinh ngạc nhìn Lục Lệ Đình.
Lục Lệ Đình nhìn kỹ năng diễn xuất không chê vào đâu được của Kỷ Khinh Khinh, bước lên trước không kiềm chế được cơn giận dữ: “Kỷ Khinh Khinh, cô…”
Ôn Nhu lao lên về phía trước đỡ lấy Kỷ Khinh Khinh, tức giận nhìn Lục Lệ Đình: “Anh còn muốn đánh người nữa sao? Chị Khinh Khinh, chị có sao không?”
Những nhân viên xung quanh ngăn cản trước mặt Lục Lệ Đình, sợ anh ta lại làm ra chuyện gì quá khích.
Đạo diễn Chu cất cao giọng: “Bảo vệ đâu? Bảo vệ!”
Thẩm Vi Vi liên tục giải thích: “Đạo diễn, không phải như vậy, Lệ Đình không phải là người như vậy, vừa nãy chắc chắn là hiểu lầm, anh ấy chắc chắn sẽ không ra tay với Khinh Khinh!”
“Lục Lệ Đình, tôi không ngờ rằng anh là loại đàn ông hẹp hòi như thế, lại còn ra tay đánh tôi? Anh có phải là đàn ông hay không?” Kỷ Khinh Khinh mạnh mẽ lên án anh ta, chứng thực hành vi đánh phụ nữ của anh ta.
“Kỷ Khinh Khinh! Vừa rồi tôi không hề chạm vào cô!”
Vẻ mặt Kỷ Khinh Khinh căm phẫn:
“Không chạm vào tôi vậy thì sao tôi lại ngã hả? Chẳng lẽ là tôi tự ngã về phía sau à? Ý của anh là tôi cố ý hãm hại anh sao? Tại sao tôi lại muốn hãm hại anh? Anh nghĩ bao nhiêu người ở đây đều bị mù à? Anh là một thằng đàn ông mà dám làm lại không dám nhận?”
Lục Lệ Đình bị hai ba câu này của Kỷ Khinh Khinh chặn họng đến không nói nên lời.
Ngang ngược không xem ai ra gì, không hề thay đổi chút nào!
Loại phụ nữ như vậy chính là tai họa!
Kỷ Khinh Khinh còn chưa hết cảm xúc trong cảnh diễn, đang muốn khóc lên, ánh mắt bỗng liếc ra sau lưng Lục Lệ Đình, nhìn thấy một bóng người quen thuộc.
Nhanh chóng đứng dậy, như chim nhỏ nhào vào lòng người đó, cáo trạng: “Em trai của anh lại bắt nạt em.”
Lục Lệ Hành nhìn Kỷ Khinh Khinh đang ôm cánh tay anh, ánh mắt lại nhìn về phía Lục Lệ Đình, chân mày nhíu lại.
Lục Lệ Đình cũng đầy kinh ngạc nhìn Lục Lệ Hành, rõ ràng là không ngờ tới sẽ gặp được Lục Lệ Hành ở đây.
Từ lần trước tranh cãi ầm ĩ với ông cụ Lục xong, thời gian này anh ta không thường về nhà, không biết tung tích của Lục Lệ Hành, nhưng đại khái cùng đoán ra được không phải ở công ty thì là ở nhà, dù sao thì ai cũng biết cái danh hiệu cuồng công việc của Lục Lệ Hành.
Nhưng mà sao lúc này lại xuất hiện ở đây?
Anh ta buột miệng thốt ra nghi ngờ trong lòng: “Anh cả, sao anh lại ở đây?”
Tiếng anh cả này vừa thốt ra, người trong đoàn phim từng có suy đoán cũng không tỏ ra quá kinh ngạc, Lục Lệ Hành và Lục Lệ Đình có vẻ ngoài khá giống nhau, ngay cả tên cũng từa tựa, không phải anh em ruột mới là lạ.
Trái lại Thẩm Vi Vi lại như là chưa từng quen biết Lục Lệ Đình vậy, nhìn anh ta bằng ánh mắt vô cùng khi*p sợ: “Anh... Anh vừa gọi anh ta là gì?”
Lục Lệ Đình sửng sốt, vẻ mặt cứng đờ, quay phắt lại nói với Thẩm Vi Vi: “Vi Vi, em hãy nghe anh nói...”
“Anh lừa em?” Thẩm Vi Vi lùi về sau một bước: “Anh nói cha mẹ anh đều mất sớm, anh nói anh không có gì cả... Anh đang đề phòng em phải không? Chưa bao giờ nói cho em tất cả, anh lo lắng là em chỉ ở bên anh vì tiền của anh thôi đúng không?”
“Vi Vi anh chưa từng nghĩ em như vậy, chỉ là anh...”
“Cô Thẩm, điều này cô có thể yên tâm, mặc dù Lục Lệ Đình là em trai tôi, nhưng mà cậu ấy không liên quan đên tập đoàn nhà họ Lục, hơn nữa cậu ấy đã hứa với tôi, sau này sẽ không dùng thân phận người nhà họ Lục để lót đường cho cô.”
Cảm xúc phẫn nộ trong đôi mắt Thẩm Vi Vi bỗng hơi đờ ra.
Vẻ mặt Lục Lệ Đình kiên định: “Đúng thế Vi Vi! Nhà họ Lục là nhà họ Lục, anh là anh, anh không nói cho em biết bời vì anh cảm thấy hoàn toàn không cần thiết, anh có thể dựa vào bản thân tự tay gây dựng sự nghiệp, cho em cuộc sống mà em mong muốn!”
“Khoan đã!” Kỷ Khinh Khinh cắt đứt những lời cảm động mà Lục Lệ Đình muốn nói: “Mọi chuyện cứ nói theo trình tự được không? Chuyện tình cảm của hai người thì cứ về nhà đóng cửa bảo nhau sau.” Cô ngẩng đầu nhìn Lục Lệ Hành, ấm ức cáo trạng: “Em trai anh vừa đánh em, anh phải dạy dỗ cậu ta đi.”
Lục Lệ Đình lại bị Kỷ Khinh Khinh chọc giận lần nữa: “Kỷ Khinh Khinh, cô đừng nói lung tung! Tôi vốn không chạm vào người cô, là cô tự ngã!”
“Vừa nãy có nhiều người nhìn anh như vậy mà anh còn nói dối!” Kỷ Khinh Khinh nhìn Lục Lệ Hành: “Nếu như anh không tin, có thể hỏi đạo diễn Chu, bọn họ đều nhìn thấy.”
Lục Lệ Hành nhìn đạo diễn Chu.
Đạo diễn Chu cũng lâm vào thế khó xử, trước đó không biết thân phận của Lục Lệ Đình thì không sao cả, bây giờ biết Lục Lệ Đình là người nhà họ Lục, ông ta thực sự rất khó nói.
“Đạo diễn Chu, chuyện này là sao?”
“Còn có thể làm sao nữa?” Kỷ Khinh Khinh nhanh nhảu dẻo mép giải thích: “Chính là cảnh diễn vừa nãy, Thẩm Vi Vi NG tận sáu lần không qua, Lục Lệ Đình nghi ngờ em cố ý hãm hại gây khó dễ cho Thẩm Vi Vi, kết quả anh ta lại ra tay với em!”
Cô lẩm bẩm:
“Em làm gì ngốc như vậy chứ, nếu thật sự muốn gây khó dễ cho cô ta, liên tục cắt ở đúng một chỗ tận sáu lần à? Không thể đổi trò khác à?”
Lục Lệ Hành âm trầm nhìn Lục Lệ Đình: “Cậu còn dám ra tay?”
“Em không làm!” Hôm nay Lục Lệ Đình cuối cùng cũng nếm trải mùi vị hết đường chối cãi là như thế nào, quả thật hận không thể xé rách mặt nạ của Kỷ Khinh Khinh: “Em nói là em không ᴆụng vào cô ta!”
“Được rồi, được rồi, tôi cũng không sao cả, chuyện này cứ như vậy đi, việc quay phim cũng vì tôi mà chậm trễ một ngày rồi, nếu tiếp tục trì hoãn nữa thì hôm nay lại hết ngày rồi.”
Nghe thấy những lời của Kỷ Khinh Khinh, Lục Lệ Đình càng thêm giận giữ: “Kỷ Khinh Khinh, cô đừng giả vờ nữa, cô nói là tôi đẩy cô, có chứng cứ không?”
Kỷ Khinh Khinh ngước mắt nhìn, cười như không cười nhìn anh ta, nụ cười trên gương mặt dần tắt, ánh mắt không cảm xúc lạnh lùng nhìn anh ta: “Vậy anh nói tôi bắt nạt Thẩm Vi Vi, vậy anh có bằng chứng không?”
“Rõ ràng là cô, tất cả mọi người…”
“Đều thấy hả?”
Lục Lệ Đình sững sờ.
Lục Lệ Hành ngoảnh đẩu lại nói với đạo diễn Chu: “Đạo diễn Chu, nếu anh không ngại có thể tạm nghỉ hai mươi phút được không?”
Đạo diễn Chu nào dám không đồng ý: “Tất nhiên là có thể!”
Nhân viên làm việc ở đây tản ra.
Khi Kỷ Khinh Khinh bước đến bên cạnh Lục Lệ Đình, mỉm cười khẽ nói với anh ta: “Học phí giám định trà xanh hôm nay tặng miễn phí cho anh, không cần cảm ơn.”
Những lời cần nói cô cũng đã nói hết rồi, việc nên làm cô cùng đã làm, nếu như Lục Lệ Đình vẫn không chịu tỉnh ngộ, vậy thì không liên quan đến cô nữa.
Chân mày Lục Lệ Đình nhíu chặt, ánh mắt nhìn Kỷ Khinh Khinh đầy phức tạp, chậm chạp không nói gì.
“Lệ Đình…” Thẩm Vi Vi khẽ gọi anh ta.
Lục Lệ Đình như không nghe thấy.
Thẩm Vi Vi nhíu mày, biết Lục Lệ Đình đang nghi ngờ chính mình, nghĩ tới nghĩ lui nặn ra mấy giọt lệ, tự giễu nói: “Lệ Đình, anh đang nghi ngờ em sao?”
Lục Lệ Đình chau mày: “Vi Vi, em đừng nghĩ lung tung, anh không…”
Nhưng mà anh ta nghĩ đến nhưng câu nói ban nãy của Kỷ Khinh Khinh, cẩn thận nghĩ kỹ lại cũng không hoàn toàn là vô lý.
Những điều mà anh ta đứng bên ngoài cảnh quay nhìn thấy là sự thật sao? Nếu như không phải là Kỷ Khinh Khinh cố ý làm khó dễ Vi Vi, vậy thì…
Không, không thể!
Vi Vi ở bên anh ta bốn năm rồi, là người như thế nào chẳng lẽ mình vẫn chưa hiểu rõ sao? Ngược lại Kỷ Khinh Khinh là người hung hăng ương ngạnh, thấy tiền sáng mắt, hám lợi, lời của cô ta làm sao có thể tin được?
“Đến bây giờ anh vẫn còn đang lừa em, anh tin lời của Kỷ Khinh Khinh đúng không? Bây giờ anh bắt đầu nghi ngờ em chính là loại phụ nữ đầy mưu mô đúng không?” Thẩm Vi Vi nhìn anh ta, nghẹn ngào nói: “Tại sao anh chưa từng thử tin tưởng em? Những ngày tháng gian nan vất vả em đều ở bên cạnh anh, chẳng lẽ còn để ý chuyện anh có tiền hay không sao?”
Suy nghĩ của Lục Lệ Đình bị cắt ngang: “Vi Vi, anh nói rồi, anh không có suy nghĩ đó.”
Thẩm Vi Vi lau khóe mắt, trầm giọng nghiêm túc nói: “Lục Lệ Đình anh nghe kỹ đây, mặc kệ là anh giàu hay nghèo, người em yêu đều chỉ là một mình Lục Lệ Đình, không phải là gia đình anh hay là thân phận của anh, em chỉ yêu anh, anh nghe rõ chưa?”
Trái tim Lục Lệ Đình rung động mãnh liệt, ngắm nhìn gương mặt đơn thuần của Thẩm Vi Vi, không khỏi tự trách bản thân vừa nãy vậy mà lại nhất thời tin lời Kỷ Khinh Khinh mà nghi ngờ cô ấy.
“Vi Vi em yên tâm đi, từ nay về sau, anh chắc chắn sẽ không giấu em chuyện gì cả!”
Thẩm Vi Vi nhìn gương nghiêm túc thề của anh ta, sau một hồi lâu mới nín khóc mỉm cười: “Vậy em lại tin tưởng anh lần cuối cùng, sau này không được phép lừa dối em.”
“Không lừa em, cả đời này sẽ không lừa dối em.”
Thẩm Vi Vi mỉm cười ôm lấy Lục Lệ Đình, ý cười trong mắt từ từ lạnh đi.
Trong khu nghỉ ngơi của đoàn phim, Lục Lệ Hành ngồi trên ghế mà nhân viên công tác cố ý mang đến cho anh, thản nhiên nhìn Kỷ Khinh Khinh: “Nhân lúc có tôi ở đây, muốn nói gì thì cứ nói đi.”
Hôm nay Lục Lệ Hành xuất hiện đúng lúc như vậy, Kỷ Khinh Khinh quyết định tha cho hành động hoang đường tối hôm qua của anh.
“Ông xã, hôm nay làm em sợ muốn ૮ɦếƭ.”
“ Giá trị sinh mệnh +1, giá trị sinh mệnh hiện tại là 532 giờ.”
Lục Lệ Hành nhìn cô đầy thâm ý: “Dọa ૮ɦếƭ em sao?”
Dáng vẻ hiểu rõ mọi chuyện của anh luôn khiến cho Kỷ Khinh Khinh có cảm giác mình bị Lục Lệ Hành nhìn thấu.
“Tất nhiên rồi, vừa nãy anh không biết…”
“Nghĩ kỹ rồi nói.”
“… Thôi được rồi, thật ra là thế này.” Kỷ Khinh kể hết đầu đuôi câu chuyện cho Lục Lệ Hành nghe: “Rõ ràng là Thẩm Vi Vi hãm hại tôi, tôi mới không chịu ấm ức lần này! Nếu như Lục Lệ Đình đứng ra nói thay cho cô ta, vậy thì tôi sẽ cho anh ta nếm trải mùi vị hết đường chối cãi!”
Nói xong, cô cẩn thận len lén nhìn Lục Lệ Hành, lại đắn đo nói: “Anh cũng biết cậu em trai của anh, anh ta… có chút hiểu lầm tôi.”
Lục Lệ Hành cười như không cười: “Cô nói xem cô ngang ngạnh ương bướng như vậy, có phải thấy chắc chắn tôi sẽ đứng về phía cô không?”
“Hai chúng ta là vợ chồng, anh không đứng về phía tôi thì còn đứng đâu nữa? Hơn nữa cho dù là anh không đến, tôi cũng có thể dẹp yên chuyện này đấy được không? Hơn nữa, tôi kiêu căng ương ngạnh lúc nào chứ? Người ta không động ᴆụng đến tôi thì tôi không ᴆụng đến người ta, là cô ta trêu chọc tôi trước, không thể trách tôi.”
Lục Lệ Hành gật đầu: “Ừ, không thể trách cô.”
So về năng lực giám định trà xanh thì Lục Lệ Hành mạnh mẽ hơn Lục Lệ Đình rất nhiều, không cần lo lắng Lục Lệ Hành bị người phụ nữ nào đó chia rẽ gây xích mích, Kỷ Khinh Khinh rất hài lòng về chuyện này.
“Sao hôm nay anh lại đến đây?”
“Hôm nay tôi đến đây là muốn nói với cô, công ty xảy ra chút chuyện, chiểu nay tôi bắt buộc phải lập tức quay về.”
Kỷ Khinh Khinh không chỉ không quá bất ngờ, trong lòng ngược lại còn thở phào nhẹ nhõm, vị tổ tông này rốt cuộc cũng đi rồi.
“Công việc của anh bận rộn, quay về là đúng.”
“Nhưng mà, có một chuyện cô phải đồng ý với tôi.”
“Chuyện gì?” Kỷ Khinh Khinh nhìn anh, phát hiện ra có gì đó sai sai, luôn cảm thấy Lục Lệ Hành lại sắp bắt đầu làm trò.
“Mỗi ngày phải videocall với tôi, không được ít hơn năm tiếng.”
Ôn Nhu đang bưng ly nước lại đây bỗng run tay, suýt chút nữa làm đổ ly nước.
Mỗi ngày videocall không được ít hơn năm tiếng?
Tính chiếm hữu của sếp Lục mạnh như vậy sao?
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc