Tên trộm lúc nửa đêmQuan nhân mới Kiều Hạnh của Tàng Xuân Các vốn là con gái của Lâm Gia trang, trong nhà có hơn mười mẫu ruộng, bố mẹ đều khoẻ, anh em có năm người, khoẻ mạnh tráng kiện, ai ai cũng đều là người trồng trọt giỏi. Năm tuổi cô học may vá, tám tuổi học cắt may, mười tuổi đã biết tề gia. Thêu chim thì chim biết hót, thêu hoa thì hoa biết dụ bướm, từ trong ra ngoài ai ai cũng ngợi khen. Lúc mười lăm tuổi, mẹ cô chọn đi chọn lại, quyết định chọn Tiểu Nhị Lang nhà Lý trang, tướng mạo tuấn tú, cần cù chịu khó, gia cảnh giàu có, hiếu thuận với bà nội, anh em thắm thiết, thật là một mối nhân duyên tốt trăm mối chỉ có một. Ba tháng trước, cậu ta lén mang tới một cái trâm bạc cánh bướm, cô e thẹn ngại ngùng không dám nhận, cậu ta đỏ mặt nói với cô: “Em gái à, sau này tôi nhất định không phụ em đâu”. Hàng nghìn hàng vạn lời đường mật trên thế gian này cũng không bằng một câu nói đó.
Mũi kim đường chỉ thêu nhanh áo cưới, khắc chạm tỉ mỉ đồ trong nhà.
Chỉ đợi mùa thu, tiếng kèn réo rắt từ nhà Lý sang nhà Lâm, vui mừng lên kiệu hoa.
Nước lũ ngập trời, hung ác như hổ.
Chỉ trong một đêm, đồng ruộng ngập trắng, nhà cửa đổ nát, vườn tược bị phá huỷ.
Bố mẹ yêu thương cô bị nước lớn nhấn chìm, anh em chiều chuộng cô bị sóng lớn cuốn đi, lang nhân đang đợi cô đến thi thể cũng không tìm thấy. Sẽ không có người đưa cô về nhà chồng, không có người đón cô lên kiệu hoa.
Người bà nội hiền hậu một tay ôm cháu trai, một tay ôm lấy cô, khóc đến nỗi chết đi sống lại. Một người luôn búi tóc gọn gàng, ăn mặc sạch sẽ, bây giờ phải lê lết nơi đầu đường ăn xin để sống sót. Đứa em trai hai tuổi đói chỉ còn da bọc xương, đôi mắt đen trắng rõ rệt của nó, nhìn thế giới đói khát khổ sở này, chắc vẫn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Người chết đã chết rồi, người sống vẫn phải sống, cô cõng bà nội, tự nguyện bán mình vào lầu xanh, đổi lấy một tia sống sót, đổi lấy một bát cơm thừa canh cặn cho đứa bé ăn. Vốn dĩ định treo cổ tự vẫn, nhưng có một ngày khi rót rượu, vô tình ở bên ngoài nghe trộm được tiếng thì thầm của Lý nha dịch đang ôm chị Thuý Hồng mượn rượu giải sầu, từ đó cô liền thay đổi ý định.
Phải sống tiếp, nhất định phải sống tiếp.
Cho dù rơi từ một giấc mộng đẹp cao sang xuống vực sâu đen tối, cho dù mỗi ngày mỗi đêm đều là những cơn ác mộng chưa tan hết.
Bất luận cuộc sống có khổ đau đến thế nào, cô vẫn phải sống, phải sống để nhìn lũ cẩu quan vô trách nhiệm, tham lam tàn bạo đó bị trời đất trừng phạt, chết không toàn thây!
Khi Hải chủ sự tóc bạc trắng dùng cái nhìn ân từ hỏi cô chuyện cũ, trực giác cô mách bảo lai lịch người này không tầm thường, đến động tay động chân cũng không biết lắm, không giống với những người hay chơi lầu xanh, nói không chừng việc tố cáo có hy vọng, bèn hạ quyết tâm, đánh cược cả tính mạng, khóc lóc thảm thiết: “Lý nha dịch nói Chương huyện lệnh khi vâng chỉ sửa chữa đại đê, tham lam vô độ, nhận tới vạn lạng bạc. Trước khi lũ lụt, con đê từ lâu đã xuất hiện vết nứt, bên trong còn hò hét nâng giá gạo, đến nỗi nhiều nhà không bị lụt cũng mất nhà chết người ạ”.
“Khốn kiếp! Quá khốn kiếp!”. Hải chủ sự tức đến nỗi râu rung lên, vội hỏi: “Lý nha dịch ở đâu?”.
“Sau buổi rượu đó chưa được mấy ngày, ông ta đã nhảy xuống sông chết đuối rồi, người chị em tiếp chuyện hôm đó cũng bị cưỡng ép, cũng chết một cách vô lý”. Kiều Hạnh ngẩng đầu, hai vệt phấn dài hai bên má, ánh mắt cô như bừng lên lửa căm hờn, khoé miệng lại nở một nụ cười châm chọc: “Ngài tin không?”.
Ai tin kẻ đó là đồ ngốc.
Hải chủ sự không ngốc.
Kiều Hạnh quỳ xuống đất, dập đầu mạnh ba cái: “Thần thiếp chết không tiếc, chỉ cầu mong sự ác độc của Chương huyện lệnh trời xanh nghe thấu, khách quan là thương nhân kinh thành, nghĩa hiệp vô song, mong giải oan cho trăm họ Tụ Thuỷ ạ”.
Hải chủ sự không kìm được liền cảm thán: “Trượng nghĩa phần lớn đều sống một cuộc đời khổ cực. Từ xưa hiệp nữ đều từ chốn hồng trần, việc trời nộ người oán thế này, ta sẽ cố gắng giúp đỡ”.
Kiều Hạnh cảm kích lại dập đầu ba cái, cô ngước đôi mắt mọng nước lên, sụt sịt hỏi: “Đại gia, người nói trên đời này có Thanh Thiên không?”.
Hải chủ sự do dự một lúc, trả lời chắc nịch: “Thanh Thiên khó nói, nhưng Diêm Vương vẫn còn”.
Thanh Thiên đại lão gia vì nuôi dưỡng tinh thần, tích luỹ nhuệ khí, dẹp tan bọn ác bá, từ lâu đã về với cõi tiên rồi.
Diêm Vương sống đang ở trên cây ngô đồng ngoài phòng, đang hứng thú nhìn tên trộm mặc áo đi đêm, nhảy qua tường, lén lút chui vào phòng cô, trong lòng đang ôm thỏi bạc có dấu ấn của quan phủ, lấy đồ nhét hết chỗ này đến chỗ kia, bộ dạng thực sự sung sướng.
Tên trộm bận rộn khá lâu, cuối cùng cũng nhét xong hết “tang vật”, đang định tìm đường về phủ.
Vừa quay đầu lại, chủ phòng đã đứng ở cửa không một tiếng động, trong tay cầm đao, đem theo hai người con gái sinh đôi mắt to lông mày rậm, đang nhìn cậu ta nửa cười nửa như không.
“Lại đây” Diệp Châu móc móc ngón tay trỏ: “Ai sai ngươi đến nhét tang vật? Tên là gì? Hi hi… khinh công chẳng ra sao cả”.
Tên trộm bị doạ giật mình, nhanh chóng bình tĩnh lại, biết là sự việc bại lộ, liền dữ tợn lấy ra một đôi dao uyên ương trong áo ra, vung lên vun vút trong phòng, lao lên.
Diệp Chiêu chậm rãi quay người, chậm rãi né qua, một chân đạp vào ௱ôЛƓ hắn ta, sau đó dùng lực ở ngón chân, quay quay vài vòng, rồi cào mạnh vài cái.
“Á… cái ௱ôЛƓ của tôi…” Tên trộm kêu gào như lợn bị chọc tiết vậy, giống một con rùa không lật thân lại được, bốn chân đạp nước, cố gắng lật ngược lại. Diệp Chiêu giẫm lên hắn ta một cách thích thú, bất luận hắn ta vùng vẫy thế nào, đều không thoát khỏi những ngón chân nặng nề đó. Bên hông còn có một miếng bạc do Chương thiếu gia thưởng, ấn vào xương, đau đến nỗi nước mắt cứ trào ra, rõ ràng là thê thảm hơn nhiều so với lần trước bị đánh ở nha môn huyện.
Thu Thuỷ cúi xuống, dịu dàng nhìn những giọt mồ hôi tuôn ra trên trán cậu ta, nhẹ nhàng nói: “Đừng vội vàng xin tha, đợi tướng quân giẫm nát mấy cái xương đó rồi hãy mở mồm, cũng miễn cưỡng coi là có phong cách của hảo hán?”.
Thu Hoa buồn bã nói: “Đau lắm hả? Lần trước có một tên do thám lọt vào quân doanh bị bắt, nhất quyết không khai do ai phái tới, kết quả bị tướng quân giẫm đến nát vụn mấy mảnh xương, bán thân bất toại, sinh hoạt không thể tự lo được, lê lết trong lao mấy ngày rồi đi. Có điều hảo hán là phải như thế, ngươi nhất định không được khai! Cho dù xương cốt bị gãy hết cũng đừng khai! Tướng quân lâu lắm rồi chưa thẩm vấn, để cô ấy giẫm cho sướng đi!”.
Tên trộm không hề do dự, mở mồm nhanh như tên bắn: “Tôi là Trần A Cẩu, trước đây là tên trộm trong đại lao. Thiếu gia Chương Nam Hoa sai tới! Chỉ cần để bạc trong kho quan phủ vào phòng của người, là có thể xoá hết tội danh của tôi, nếu không sẽ bán mẹ và em tôi vào nhà chứa! Ái da… đau chết mất, đại gia người giơ cao đánh khẽ, tha cho tôi có mắt mà không nhìn thấy Thái Sơn”.
Diệp Chiêu từ từ thu chân lại.
Thu Hoa cười khẩy nói: “Ngươi không sợ mẹ và em gái bị bán sao?”.
Trần A Cẩu lý trí khí khái nói: “Tôi chết bọn họ cũng chẳng sống được! Bị bán còn có cơm ăn!”.
Thu Thuỷ lắc đầu: “Cái tên họ Chương đó gan không nhỏ chút nào, đến cả người đàn ông của tướng quân cũng dám động đến”.
Trần A Cẩu lúc này mới định thần được từ cách gọi “tướng quân”. Hắn ta tuy không hiểu phẩm giá ở trên quan trường, cũng không dám hỏi người đàn ông của tướng quân tại sao lại là một công tử diện mạo xinh đẹp, điều quan trọng nhất là cái từ tướng quân này nghe ra còn lợi hại hơn cả huyện lệnh. Ngẩng đầu lại nhìn thấy sắc mặt như Diêm Vương của Diệp Chiêu, liền sợ đến nỗi hồn bay phách lạc, quỳ xuống dập đầu liên tục xin tha, cứ một mực nói mình bị mê muội.
Ăn trộm bạc quan là tội chết.
Dã tâm của Chương Nam Hoa có thể đo lường được.
Diệp Chiêu tức giận cực độ, chỉ hận một điều không thể lôi cái tên đó về để lột da. Cô im lặng khá lâu, đếm đếm số bạc còn chưa bằng số mà cô thưởng cho My Nương mua quần áo trang sức một tháng, cười lạnh lùng dặn dò: “Để số bạc lại, ngươi trở về nói với Chương Nam Hoa, sự việc đã làm xong xuôi rồi, sau đó nói hết với ta những hành động tiếp theo của hắn ta”.
“Sau đó?”. Trần A Cẩu cẩn thận hỏi, sống chết không chịu đi.
Diệp Chiêu thu lại lưỡi đao: “Làm tốt, ta sẽ tha mạng cho ngươi”.
Trần A Cẩu thở phào một cái, ôm lấy cái ௱ôЛƓ sắp nở hoa, khập khễnh, lảo đảo vâng mệnh bước đi.