Lời nói riêng tưBất luận là ở Đại Tần hay là Mạc Bắc đều có quy tắc là lúc tiếp khách phải chuốc cho khách uống say thì mới gọi là hiếu khách. Mọi người đều nhìn thấy Hạ Ngọc Cẩn ra sức giúp vợ mình uống rượu nên nảy sinh ý muốn chơi xỏ. Lần lượt từng người đến, anh một chén tôi một chén, chuốc đến khi Hạ Ngọc Cẩn say khướt, ngay cả bản thân mình họ gì tên gì đều chuẩn bị không nhớ nữa.
Tàn tiệc, Diệp Chiêu là người dìu anh ta về.
Lúc Hạ Ngọc Cẩn tỉnh lại, thấy mình vẫn còn ở trong chiếc kiệu đang lắc lư lắc lư. Diệp Chiêu ở bên cạnh nhắm ngủ một giấc, còn bản thân Hạ Ngọc Cẩn thì đang tựa vào vai cô. Mặc dù chưa tỉnh rượu nhưng Hạ Ngọc Cẩn vẫn nhớ ra khí khái của một người đàn ông. Đường đường là đại nam nhi sao có thể dựa vào vai một người con gái để ngủ chứ?
Điều này thật là mất mặt quá đi mất!
Vì thế cậu dứt khoát chuyển tư thế, dựa sát vào vách kiệu, sau đó nhân lúc Diệp Chiêu còn đang ngủ, để đầu cô ấy dựa lên trên vai mình, xong xuôi mãn nguyện gật gật đầu, tiếp tục mơ màng ngủ.
Sau khi đợi xung quanh không có phản ứng gì Diệp Chiêu mới len lén mở hé một con mắt quan sát tình hình, ngửi ngửi mùi hương hoa oải hương trên người Hạ Ngọc Cẩn, rồi tranh thủ dựa gần lại một chút, tận dụng cơ hội khó có, thúc thúc vào người cậu ta.
Hạ Ngọc Cẩn đang ngủ mơ hét toáng lên: “Dừng tay! Ta phải ngủ bên trên!”.
Diệp Chiêu an ủi: “Được được, anh ở bên trên”.
“Như thế mới ngoan! Không nghe lời ta bỏ cô luôn!”. Hạ Ngọc Cẩn đắc ý nghiến răng ken két: “Này này… đại cô nương… eo nhỏ chân đẹp, chó ૮ɦếƭ! Không được tranh giành với ông!”.
Diệp Chiêu đoán mãi mà vẫn không hiểu anh ta đang mơ cái gì nữa.
Lúc Hạ Ngọc Cẩn tỉnh lại một lần nữa thấy đầu đau như 乃úa bổ. Diệp Chiêu quần áo gọn gàng đang đứng bên đầu giường của cậu ta, nhìn giống hệt như một cô vợ hiền dịu, bưng một bát canh giải rượu đưa cho cậu. Hạ Ngọc Cẩn uống hai ngụm canh giải rượu, ngồi đờ đẫn một lúc, rồi như chợt nhớ ra vội vàng kiểm tra quần áo của mình một lúc lâu rồi nhảy phắt từ trên giường xuống hỏi: “Tối qua, ta và cô ngủ cùng nhau? Cô… cái đó… không sao chứ?”.
Diệp Chiêu nghiêm mặt nói: “Tôi giống một người đi lại lung tung thế sao?”.
Hạ Ngọc Cẩn thở phào nhẹ nhõm, uống hết bát canh giải rượu, tiếp tục leo lên giường ngủ tiếp.
Diệp Chiêu thu lại bát, đưa cho người hầu, rồi nhanh chóng rời đi.
Qua một lúc lâu, Hạ Ngọc Cẩn mới nhớ lại cuộc đối thoại giữa hai người, điều này…
Thật là giống bọn lưu manh sau khi uống rượu ngủ lung tung với những người con gái khác! Phì phì! Đâu có giống? Đều là ảo giác! Đừng nghĩ lung tung vớ vẩn nữa! Cậu ta lấy chăn chùm qua đầu, cố xua đuổi suy nghĩ không nên có ra khỏi đầu óc, sau đó bảo Cục Xương đi nói với lão Đầu Dê: “Hôm nay ta đình công, những việc khác lão Đầu Dê xem xét rồi tự tiến hành giải quyết”.
Cục Xương thông thuộc đường đi lối lại vội vàng chạy đi tìm lão Đầu Dê đáng thương để truyền đạt.
Hạ Ngọc Cẩn khó khăn lắm mới hồi phục lại tâm trạng, bước ra ngoài cửa, đúng lúc nhìn thấy Huyên Nhi đang cầm một cái túi nhỏ, chuẩn bị về nhà mẹ thăm hỏi. Huyên Nhi là người không giấu được cái gì trong lòng, nhìn thấy cậu tinh thần thoải mái, do dự một lúc, cuối cùng không kìm được sự tò mò trong lòng mình, liền hỏi: “Quận Vương, tối qua tướng quân thay quần áo tắm rửa cho người, một mình chăm sóc cả đêm, thật là một người vợ hiền, người lại đối với cô ấy… vẫn dịu dàng chứ?”.
Hạ Ngọc Cẩn liền nuốt nước bọt.
Ai ngu hơn con lợn mới tin cô ta không phải là người giở trò lung tung chứ?!
Hạ Ngọc Cẩn lao ra tóm ngay lấy Dế Mèn là người vẫn hầu hạ cho cậu và hỏi dồn: “Tối qua đã xảy ra chuyện gì?”.
Dế Mèn trả lời: “Quận Vương say ghê gớm, vừa nôn vừa mữa, tướng quân đưa người về phòng, lấy một chậu nước, sau đó chăm sóc người cả đêm, không có chuyện gì khác đâu ạ”.
Hạ Ngọc Cẩn lại hỏi: “Cô ta không… Không, ta không làm gì cô ấy chứ?”.
Dế Mèn nói: “Không nghe thấy tiếng vật nhau, chắc là không có gì ạ”.
Hạ Ngọc Cẩn thở phào nhẹ nhõm, vỗ vỗ vào vai cậu ta, lên giọng dạy đời nói: “Đúng vậy đấy, sau khi uống rượu lung tung ức Hi*p phụ nữ là vô đạo đức nhất! Chúng ta là đàn ông không bao giờ được làm những việc đồi bại như thế!”.
Mọi người cùng cười vang, đồng thanh nói phải.
Sau khi dự tiệc ở Thái Quy Các về, sứ đoàn Đông Hạ không thấy động tĩnh gì, ngoài việc đi khắp nơi ăn uống thì hầu như không có chuyện gì khác xảy ra.
Diệp Chiêu hình như cũng không để bụng chuyện tối hôm đó, chỉ thấy hình như bận bịu hơn, ngày nào cũng phải vào triều từ sáng sớm, bận rộn việc ở doanh trại. Lúc về hầu như nằm xuống là ngủ ngay. Đến thời gian luyện võ hàng ngày từ trước nay không hề suy dịch cũng ít đi nửa canh giờ.
Hạ Ngọc Cẩn thấy Diệp Chiêu cả đêm không ngủ thức chăm sóc mình nôn mửa gì đó, tuy có nghi ngờ là cô lén tranh thủ giở trò với mình, nhưng dù sao cũng rất vất vả nên muốn biểu thị một chút thành ý, vài lần muốn đi tìm cô ta nói chuyện, coi như là cảm ơn. Nhưng ban ngày cậu không tài nào tìm thấy Diệp Chiêu, còn buổi tối… từ lúc cậu nhận chức Tuần thành ngự sử đến nay, những người bạn hẹn cậu đi chơi càng nhiều, thực sự không có thời gian rỗi. Dù sao Diệp Chiêu cũng hay về muộn, cũng không thể trách cậu được. Rồi mấy ngày trôi qua, dần dần Hạ Ngọc Cẩn cũng quên béng mất.
Lúc gần tối, những bạn bè chơi bời lại hẹn cậu, nói là ở Ngọc Xuân Lâu bên bờ Tần Hà có một cô nương ca kỹ mới đến tên là Tiểu Ngọc Nhi, tướng mạo phong lưu, liếc mắt đưa tình, giọng nói mượt mà, muốn ngọt ngào bao nhiêu thì được ngọt ngào bấy nhiêu. Hạ Ngọc Cẩn hào hứng chạy ngay đi nghe. Không ngờ Ngọc Xuân Lâu đã cho Kỳ Vương đi trước một bước, bao toàn bộ, không những mở tiệc mời bạn bè, mà còn mời cả Hoàng tử Đông Hạ ở đó vui vẻ sung sướng.
Hạ Ngọc Cẩn đang ở chỗ Đường thúc đáng ghét, lại gặp không ít vật trở ngại, khiến cậu ta rất tức giận.
Y Nặc nhìn thấy cậu ta, vội vàng đứng dậy nghênh tiếp, ánh mặt trời chiếu vào khuôn mặt đen đúa khiến anh ta trông đầy thật thà tin cậy, anh ta cúi người xuống, nhiệt tình nói: “Người Đại Tần nói, gặp nhau có chủ ý không bằng tình cờ gặp mặt, Quận Vương tửu lượng rất tốt, không bằng vào đây uống cùng anh em vài chén?”.
Hạ Ngọc Cẩn trong lòng đã có thành kiến với anh ta, nhìn thế nào cũng đều không có ý tốt, bèn lấy cớ là đã hẹn với bạn bè, từ chối anh ta, bước vào Hạnh Hoa Lâu đối diện với Ngọc Xuân Lâu, gọi vài người ca kỹ, lấy rượu làm vui. Nhưng mắt lại thỉnh thoảng liếc sang tiệc rượu ở đối diện, trong lòng có chút dự cảm không lành.
“Ý! Vợ của anh tới kìa!” Bạn rượu hò to: “Còn đang nói chuyện với Hoàng tử Y Nặc nữa!”.
“Sao có thể chứ?! Cô ấy cũng không thích Đường thúc của ta, từ trước đến giờ chưa bao giờ đối đãi dịu dàng, sao lại có thể đến buổi tiệc được chứ?”. Hạ Ngọc Cẩn dự cảm thành thật, rất là kinh ngạc, cậu ta dụi dụi mắt, trong lòng cứ lẩm bẩm: “Cô ta còn bảo ta không đến gần cái tên Hoàng tử đồng tính đó, một mình sao lại đi gặp chứ?”.
Nhưng, cậu dụi mắt thế nào thì Diệp Chiêu vẫn ở bên cạnh Hoàng tử Y Nặc, hai người không ngừng nói chuyện, thậm chí Kỳ Vương tới mời rượu cả hai đều chỉ nói có mấy câu. Hoàng tử Y Nặc thỉnh thoảng lại phá lên cười sảng khoái, đến cả Hạnh Hoa Lâu ở đối diện cũng nghe thấy rõ mồn một. Một lúc sau, Hoàng tử Y Nặc mới rời chỗ, Diệp Chiêu cũng theo sau, hai người đứng bên bờ sông Tần Hà cười nói luôn mồm, nhìn từ phía sau, hình dáng gầy béo kết hợp vừa vặn, thật đúng là một đôi, chỉ là không biết nói chuyện trên trời dưới biển gì thôi.
Hạ Ngọc Cẩn càng nhìn càng tức đến nỗi mắt đỏ vằn lên, cậu hít sâu một hơi, rồi tự an ủi nói: “Anh hùng gặp anh hùng, chủ đề bọn họ hợp nhau, uống vài chén với nhau cũng là điều bình thường”.
“Đúng vậy, hai người họ dù sao cũng quen nhau, chẳng có gì to tát cả, dù sao cũng còn hơn uống rượu hoa với hơn năm trăm người đàn ông”. Mấy người bạn rượu nhỏ giọng nịnh nọt: “Quận Vương, cẩn thận, rượu của người đổ ra ngoài rồi”.
“Khỉ thật!”. Hạ Ngọc Cẩn tức giận hất chén rượu đi, những nỗi tức giận cay cú trước đây lại trào lên trong đầu óc cậu kéo theo cả sự phẫn nộ đang theo đó tăng lên.
Trước mặt mọi người, lôi lôi kéo kéo với người quen biết cũ. Diệp Chiêu thực sự không nể mặt cậu ta một chút nào cả! Thực sự coi ông đây không phát uy thì không phải là đàn ông sao?!
Hạ Ngọc Cẩn cởi chiếc áo dài màu trắng ngà quý giá ra, đổi lấy chiếc áo màu xanh của một người bạn rượu, sau đó dặn dò bọn họ tiếp tục hò reo vui vẻ, còn mình thì lỉnh ra ngoài lẫn vào trong đám người đang hò hét náo nhiệt ở bên bờ sông Tần. Cậu lẳng lặng tiến sát đến chỗ cây cầu không xa chỗ Diệp Chiêu và Hoàng tử Y Nặc là mấy, sau đó cúi người xuống, tính toán địa hình một chút, rồi lân la đến gần mấy người ăn xin đang ngồi ngủ gần đó, ném cho bọn họ hai lượng bạc, bảo bọn họ cố tình đến gần chỗ Hoàng tử Y Nặc xin xỏ, dùng cái mùi hôi thối trên người để ép hai người kia đi đến bên cầu, để tiện cho mình nghe trộm hai người đang thề non hẹn biển cái gì, nói năng những lời ngọt ngào ra sao!
Mấy người ăn xin nhận được lệnh, làm việc rất nhanh chóng.
Hoàng tử Y Nặc và Diệp Chiêu đi đến bên cầu, ỷ vào chiều cao của mình, Hoàng tử Y Nặc liếc nhanh về phía Hạ Ngọc Cẩn rồi giả vờ như không có chuyện gì, cúi đầu xuống, nhếch mép âm thầm lộ ra một nụ cười xảo quyệt.