Hội nghị Đông HạTướng quân tới tìm Hồ Thanh, thực ra chủ yếu là vì chuyến viếng thăm của sứ giả Đông Hạ, còn việc hỏi tội chẳng qua là thêm thắt vào thôi.
Đại Tần là một nước coi trọng lễ nghi, vì vậy Hoàng thượng có lệnh, đối với những nước man di phải thể hiện được khí chất của thiên triều. Bộ Lễ đã được chỉ định phải đón tiếp Hoàng tử Đông Hạ theo nghi thức cấp một, sau đó mới đi vào chi tiết. Đáng tiếc là Đông Hạ giáp với Man Kim nhưng từ trước tới giờ ít khi qua lại, tập tục và ngôn ngữ của hai nước cũng có sự khác biệt lớn. Sát đến lúc đó mới tìm được một người tinh thông những việc này, nên thời gian có phần gấp rút.
Hồ Thanh bản chất thông minh, tám năm trong quân đội, nên phương ngôn của bảy tám nước gần Mạc Bắc Hồ Thanh đều đọc thông viết thạo. Còn đối với biến cố lịch sử, tập tục cấm kỵ và lối sống của người dân bản xử, Hồ Thanh cũng đều nắm rõ như trong lòng bàn tay. Vì thế Bộ Lễ đặc phái Diệp Chiêu đi mời quân sư Hồ Thanh đến để bàn bạc về việc này.
Hồ Thanh nghe xong, im lặng một lát rồi lạnh lùng nói: “Nhà ngươi cút đi!”.
Mặt khác, Hạ Ngọc Cẩn hôm qua bị vợ trêu chọc, cậu cảm thấy rất ấm ức. Nằm trên giường, cậu chỉ muốn quên ngay cái đồ đáng ghét đó đi, nhưng trí nhớ của con người thật khiến cho người ta khó chịu. Cái cảm giác bị kích thích đầy tính ૮ưỡɳɠ ɓứ૮ đó, cái khoái cảm đáng kinh ngạc đó dường như vẫn còn vương vấn trên cơ thể cậu. Cậu lăn qua lăn lại, đầu óc vẫn bị ám ảnh bởi nụ cười ma quái của đối phương, không làm thế nào để quên được, ngủ thế nào cũng không thể ngủ được, đành phải âm thầm chửi rủa cái tên vô lại Diệp Chiêu hàng trăm lần.
Mãi tận lúc trời gần sáng, cậu mới nhắm được mắt, từ từ chìm vào giấc ngủ.
Không ngờ Thánh thượng trong buổi thiết triều sớm đã hạ lệnh yêu cầu quan viên các bộ như thượng thư Bộ Lễ Kinh Triệu Doãn, Tuần thành ngự sử v.v… đều phải hoàn thành nhiệm vụ tiếp đón sứ đoàn của Đông Hạ. Lễ bộ thượng thư đặc phái tùy tùng thân thiết đến tận Viện tuần sát để mời quan Ngự sử. Lão Đầu Dê nhận được lệnh, đợi mãi không thấy Hạ Ngọc Cẩn đến, không thể chịu đựng được nữa, bèn trực tiếp lao đến phủ Nam Bình Quận Vương. Đến nơi không thấy Quận Vương đâu, lão Đầu Dê lại lao đến An Vương phủ, dưới sự giúp đỡ của An Thái Phi, mới kéo được Tuần thành ngự sử đang nằm ì trên giường giả ૮ɦếƭ tỉnh dậy.
Hạ Ngọc Cẩn vẫn đang ngáp, tâm trạng thì vẫn đang còn rất khó chịu, đã vậy lại còn bị bắt đi họp ở Bộ Lễ.
Lễ bộ Thượng thư trợn tròn đôi mắt bé xíu không to hơn mắt chuột là mấy lên, vuốt vuốt bộ râu dê, cười hì hì phân công nhiệm vụ cho Hạ Ngọc Cẩn: “Sứ giả Đông Hạ trung tuần tháng sau sẽ tới thăm, ở đây khoảng mười lăm ngày. Trong thời gian này, hy vọng những việc như thổ phỉ lưu manh gây chuyện và ăn trộm ăn cắp sẽ ít đi, mong Nam Bình Quận Vương lưu tâm một chút”.
Hạ Ngọc Cẩn gật đầu như gà mổ thóc.
Lễ bộ Thượng thư lại phân công tiếp: “Sứ đoàn sẽ đi qua phố Huyền Vũ và phố Thuận Thiên, đường phố nhất định phải được giữ sạch sẽ gọn gàng, không được có rác rưởi hay đồ bẩn. Mong Nam Bình Quận Vương giám sát việc quét dọn này”.
Hạ Ngọc Cẩn đang gật đầu lia lịa như gà mổ thóc, chợt giật mình tỉnh cả ngủ, quay qua hỏi ông ta: “Gì? Ông bảo tôi đi quét phố à?”.
Lễ bộ Thượng thư phủ nhận: “Quận Vương nghe nhầm rồi, không phải là bắt ngài đích thân quét dọn, mà là giám sát việc quét dọn trên phố. Hơn nữa… Thánh thượng cũng không muốn con cháu trong nhà phải vất vả như thế”.
Hạ Ngọc Cẩn hiểu ra nói: “Tôi sẽ về đích thân giám sát lão Đầu Dê, để lão Đầu Dê đích thân giám sát việc quét dọn phố”.
“Được như thế thật tốt quá”. Lễ bộ Thượng thư cuối cùng cũng yên tâm lại, không còn lo lắng cái đồ quỷ chuyên gây chuyện này sẽ làm hỏng mọi chuyện, làm ảnh hưởng đến sự nghiệp của mình.
Hạ Ngọc Cẩn tiếp nhận xong công việc, đang định quay về Viện tuần sát để ngủ bù, chẳng may trên đường đi chợt bắt gặp hai bóng người đang ngồi trên chiếc ghế Thái sư bằng gỗ hồng mộc bàn bạc cái gì đó. Vị tướng quân ngồi bên trái khuôn mặt lạnh lùng tuấn tú, tính cách trung hiếu tiết nghĩa, khí chất uy nghiêm, lời tuy không nhiều, nhưng mỗi câu chữ đều chắc nịch, khiến người ta phải khâm phục. Vị quân sư ngồi bên phải lại điềm nhiên, tính tình nhẹ nhàng ấm áp, tài đức xuất chúng, ngôn từ lưu loát, lời lẽ hài hước, toàn thốt ra những lời hay ý đẹp.
Thật là một đôi đạo mạo an nhiên, là một sự kết hợp đúng đắn để cấu kết làm điều gian!
Hạ Ngọc Cẩn cố gắng dùng ánh mắt sắc nhọn nhất để nhìn cái đôi vô lại vô sỉ này để cho Diệp Chiêu biết rõ sự phẫn nộ trong lòng cậu ta.
Diệp Chiêu cảm nhận được cái nhìn “nhiệt tình” của chồng, thấy rất bất ngờ liền vui mừng hạ giọng hỏi Hồ Thanh: “Chồng của tôi… đang nhìn tôi đắm đuối hả?”.
Hồ Thanh chăm chú quan sát một lúc lâu rồi khẳng định nói: “Không sai”.
Hạ Ngọc Cẩn đang hằn học nhìn vợ mình, nhưng bỗng nhiên thấy Diệp Chiêu quay đầu lại nhìn mình cười tủm tỉm. Trong đôi mắt ngày thường lạnh như băng đó bỗng giống như băng tuyết đang tan ra, đuôi mắt cong cong, dịu dàng không thể nào tả được. Nhìn thấy thế, cả người cậu ta trở nên đờ đẫn, không hiểu tại sao mình hung dữ như thế, mà cô ta lại bình tĩnh như thế?
Cái gọi là không được đánh người đang cười làm sự tức giận của Hạ Ngọc Cẩn càng tăng, tuy nhiên giữa chốn đông người không thể tùy tiện thể hiện nên chẳng còn cách nào khác là lẳng lặng bỏ đi.
Diệp Chiêu vội vàng sai người tới chuyển lời: “Mời Quận Vương dừng bước, đợi tướng quân cùng đi ạ”.
Hạ Ngọc Cẩn vội vàng gật đầu lấy lệ, quay đầu chạy còn nhanh hơn cả thỏ.
Diệp Chiêu nhìn Hồ Thanh ngạc nhiên hỏi: “Vậy là sao?”
Hồ Thanh không đợi cô nói hết bèn giải thích: “Cậu ta đang xấu hổ”.
Diệp Chiêu trầm ngâm dường như suy tư gì đó.
Cô nghĩ, có lẽ hành vi say rượu trêu chọc anh ta hôm qua thực sự hơi quá đà chăng? Còn nhớ hồi nhỏ, có lần Diệp Chiêu đã cưỡng hôn lên má của một tiểu cô nương trong họ hàng, khiến người ta khóc như hoa rơi trong mưa, Diệp Chiêu vì sợ bị cha mẹ trách mắng, đành lên cây vặt hoa và nghĩ ra đủ trò trêu học, mua kẹo hồ lô, bánh hạnh hoa… hứa này hứa nọ đủ kiểu, nịnh nọt đúng ba ngày mới khiến đối phương hết tức giận.
Nhưng Hạ Ngọc Cẩn không phải là con gái trong nhà, cũng không phải người đẹp ở lầu xanh, mà là tướng công của cô, là một nam nhi đại trượng phu hẳn hoi. Cho nên dù có bị đánh ngã thì cũng là một việc quang minh chính đại, đâu nhất thiết chỉ vì sự đùa cợt nho nhỏ đó mà lại thấy xấu hổ chứ?
Hồ Thanh phân tích: “Cậu ta thấy trước đây đối tượng lưu manh của cô không phải là cậu ta, vì thế ghen tức mà thôi”.
Diệp Chiêu nhân dịp không có ai nhìn thấy, tóm lấy cổ anh ta hỏi có muốn nếm thử chiêu thức vật mới nhất của Đông Hạ không hả?
Hồ Thanh lập tức thanh minh: “Làm gì có người đàn ông nào bị người phụ nữ đùa giỡn mà lại vui vẻ chứ?”.
Diệp Chiêu nhanh chóng đưa ra câu trả lời: “Lầu xanh?”.
Làm loạn thì làm loạn, Diệp Chiêu cảm thấy lúc Hạ Ngọc Cẩn tỏ vẻ xấu hổ rất đáng yêu, cảm giác lúc hôn cũng thật tuyệt vời, đặc biệt là đôi mắt vì sợ hãi mà thất kinh đó giống hệt như mắt một con báo tuyết bị săn đuổi vậy.
Tấn công nhanh quá, sẽ làm con mồi sợ hãi mà chạy mất.
Phải dùng mồi từng bước dụ anh ta ra, từ từ mà tính mới được.
Lòng tự trọng của Hạ Ngọc Cẩn rất cao, vợ chồng sống với nhau, dứt khoát không thể có chuyện ૮ưỡɳɠ éρ, tóm lại là hai bên phải cam tâm tình nguyện mới được. Tình trường như chiến trường, sẽ có lúc xảy ra những ngoại lệ không thể kiểm soát được, điều quan trọng nhất là khống chế được cục diện trong lòng bàn tay.
Phần lớn thời gian Diệp Chiêu đều tỏ ra rất bình tĩnh. Cô nhanh chóng tìm cách sắp xếp lại mọi chuyện để cùng Hạ Ngọc Cẩn nuôi dưỡng lại tình cảm.
Nhưng Hạ Ngọc Cẩn lại đang phiền não. Trước đây khi cậu ở nhà chứa nam bị bọn khách đi biển râu ria xồm xoàm trêu ghẹo chỉ thấy muốn nôn, mỗi lần nhớ lại cảm thấy chẳng khác gì một cơn ác mộng. Nhưng lúc bị Diệp Chiêu đùa giỡn, cái hôn mang hương vị ngọt ngọt đó lại không có tí gì cảm giác ghê tởm cả, chỉ khiến cậu ta cảm thấy bị kích thích và ngạc nhiên.
Có lẽ là vì Diệp Chiêu là một người phụ nữ, lại là vợ cậu ta nữa.
Có lẽ là vì Diệp Chiêu tuy tính đàn ông, nhưng sắc đẹp không đến nỗi nào.
Có lẽ là vì thái độ của cô ấy đối với người khác và với bản thân mình, so sánh một chút, thì thực sự không tồi.
Nhưng tất cả không thể cấu thành lý do khiến cậu ta nhượng bộ và thông cảm cho đối phương.
Vợ mà giở trò đùa giỡn với chồng là tuyệt đối không được!
Thế là Hạ Ngọc Cẩn không thèm để ý đến việc làm lành của Diệp Chiêu. Ngày nào cậu cũng đến Viện tuần sát. Buổi sáng thì ngủ tít, buổi chiều đi bắt những tên trộm chó trộm gà tới giáo huấn, rồi lại theo dõi lão Đầu Dê đưa người đi quét dọn phố xá. Sau đó kiểm tra đi kiểm tra lạị đến ba bốn lần, hôm nào cũng nửa đêm mới về nhà. Hành hạ đến nỗi tất cả mọi người đều tức muốn khóc, ngày nào họ cũng thắp hương cầu khấn Bồ tát mau dỡ bỏ chức quan của cậu ta, để cậu ta nhanh chóng về nhà ăn cơm làm lành với vợ.
Diệp Chiêu vì chuyện này nên tâm trạng cũng rất tồi tệ. Tuy khả năng kiểm soát của Diệp Chiêu rất mạnh, không hề biểu lộ sự tức giận ra ngoài mặt nhưng các binh sĩ trong doanh trại ở Thượng Kinh nhìn thấy sắc mặt kinh khủng của tướng quân nhà mình, nhớ lại những hành động trước đây của cô, ai nấy trong lòng đều thấy rất bất an. Có khá nhiều người trong doanh trại quen biết Hạ Ngọc Cẩn, cho nên được sự ủy thác của anh em binh sĩ, liên tục tới tìm cậu ngấm ngầm bày tỏ sẽ truyền thụ cho cậu các biện pháp nịnh nọt vợ, chỉ hy vọng cậu chịu khó hy sinh cống hiến giúp mọi người một chút, nhanh chóng hâm nóng lại tình cảm với tướng quân để doanh trại trời quang mây tạnh, mọi người khỏi phải nhìn thấy cái mặt xấu xí của Diêm Vương sống nữa.
Gia đình rối loạn, công việc bận bịu, nháy mắt một cái nửa tháng đã trôi qua.
Ngày mai, Hoàng tử Đông Hạ sẽ đem theo một đoàn gồm một trăm bốn mươi ba người sẽ tiến vào kinh thành.