Cáo mượn oai hùmNgười ở Mạc Bắc vốn thô lỗ. Diệp Chiêu lại quen sống với những tên nam tử thô lỗ trong quân đội. Ở bên cạnh Diệp Chiêu, người được coi là nho nhã nhất là Hồ Ly, nhưng tốc độ ςướק thịt để ăn của người đó cũng không kém gì so với hổ. Vì thế đối với tâm tư yếu ớt của mấy anh chàng nhà giàu ở Thượng Kinh, Diệp Chiêu biết rất ít. Cuối cùng Diệp Chiêu thử thay đổi cách suy nghĩ, chuyển sang tìm hiểu về mấy người đẹp khuê các, mới coi là miễn cưỡng đoán được biểu hiện khó coi lúc này của Hạ Ngọc Cẩn rốt cuộc là từ đâu tới, sau đó cẩn thận bảo đảm: “Dao… đã rửa sạch rồi”.
Con dao Gi*t người rửa sạch rồi là có thể thái đồ ăn sao?
Hạ Ngọc Cẩn nhìn biểu hiện của cô ta chỉ có thể dùng hận lớn thù sâu để hình dung.
Diệp Chiêu vò vò đầu, sai Thu Thủy về phòng lấy một con dao thái thức ăn mới, thái lại thịt dê, đồng thời giải thích: “Con dao này vừa mới mài xong, vẫn còn chưa động vào máu”.
Hạ Ngọc Cẩn im lặng một lúc, yếu ớt hỏi: “Nhà bếp không phải có dao bạc thái thịt sao?”
Diệp Chiêu coi thường: “Rác mà cũng được gọi là dao à?!”.
Nhớ lại năm đó, khi cô ấy làm lễ sinh nhật lần thứ nhất, vứt đầy đồ vật khắp phòng, trèo lên đùi của ông nội, ôm chặt lấy thanh kiếm Thanh Phượng không chịu buông ra. Ông nội vô cùng mừng rỡ, đoán chắc cả đời cô ấy sẽ theo nghề võ. Sau khi lớn lên trưởng thành, cô ấy ngoài yêu võ đến phát nghiện ra, còn sở thích lớn nhất là sưu tập các loại binh khí. Mỗi lần nhìn thấy một binh khí mới, đều ngứa ngáy không chịu được, nhất quyết phải mua về bằng được. Và chiến trường cũng là nơi tốt để thu thập binh khí. Vì thế bây giờ cô sở hữu đủ loại binh khí dài ngắn khác nhau và đủ loại ám khí, νũ кнí đặc biệt, tất cả không dưới vài trăm cái. Cái nào cũng là di vật của đại sư, làm gì có chuyện coi trọng cái đồ tầm thường như con dao bạc thái thịt đó?!
Hạ Ngọc Cẩn thấy khi nhắc đến binh khí, trong mắt của Diệp Chiêu lóe lên những tia sáng rất đáng sợ nên chân tay run lẩy bẩy, quyết định không nhắc đến chủ đề này nữa. Cậu ta mang tâm trạng nếu không ăn thịt dê của lão Cao thì không còn cơ hội nữa nên cố gắng quên hết đi mấy chuyện vừa rồi, tiếp tục cho những miếng thịt dê vừa thái nuốt vào bụng. Vừa ăn, Hạ Ngọc Cẩn vừa kể cho Diệp Chiêu nghe chuyện sáng nay ở trong cung Hoàng thượng ra ý chỉ bổ nhiệm cho cậu ta, đồng thời tức giận ngút trời nói: “Tôi không cần sự hỗ trợ của cô!”.
Diệp Chiêu vội vàng nói cốt để làm nguôi cơn giận của cậu ta: “Đúng vậy, tôi còn mong anh hỗ trợ đây”.
Hạ Ngọc Cẩn nghe thấy, thấy không hợp tai lắm bực mình hỏi: “Cô cũng đang chế nhạo tôi à?”.
Diệp Chiêu lắc đầu: “Không có!”.
Hạ Ngọc Cẩn nhạy cảm nói: “Tuyệt đối có!”.
Diệp Chiêu thở dài: “Thực sự không có”.
Hạ Ngọc Cẩn quyết định không tiếp tục để ý đến tư duy không thể hiểu được của vợ mình nữa. Cậu ta tự hạ thấp mình nói: “Hoàng thượng chọn tôi làm Tuần thành ngự sử, chỉ là nhìn đúng vào thân phận của tôi. Cho dù tôi làm đến tệ hại thế nào đi nữa, cũng là cháu yêu của Thái hậu, bất luận là ai cũng phải nể mặt vài phần. Dù sao bây giờ chẳng có ai tự nguyện đảm nhận chức vụ này, nếu tôi làm tốt thì vui mừng. Còn nếu tôi làm không tốt, thì cũng là đương nhiên, bây giờ coi như là tận dụng hết nguồn lực vậy”.
Diệp Chiêu nói: “Anh không tệ hại như thế đâu”.
Hạ Ngọc Cẩn tự trào: “Lãng phí hơn mười năm tuổi trẻ, ngoài việc ăn uống chơi bời, thì chẳng có việc gì ra hồn. Nếu không phải có cái thân phận, thực ra cũng chẳng có ai coi trọng tôi cả”.
Diệp Chiêu: “Thân phận của anh chính là bản lĩnh mà người khác muốn cũng không được”.
Hạ Ngọc Cẩn coi thường chế nhạo nói: “Điều đấy là trời sinh”.
Diệp Chiêu xoay xoay con dao trong tay, chậm rãi hỏi: “Khả năng võ học của tôi giỏi hơn người khác, đó là trời sinh. Thân phận của tôi, cũng là trời sinh. Nếu tôi không phải là con trai của Diệp Trung, dựa vào danh tiếng uy vũ của Diệp gia khởi binh ở Mạc Bắc, thì làm gì có sự hưởng ứng nhiều như thế? Làm gì có chuyện khiến người khác phục tùng nghe lời dễ như thế? Nếu anh không phải là cháu của Thái hậu…”.
“Trời ạ!”. Lời chưa nói hết, Hạ Ngọc Cẩn đã lấy khúc xương đang cầm trong tay cốc vào đầu cô ta một cái, trách móc: “Cô là con gái của Diệp Trung! Không phải con trai! Tự giác một chút đi! Tôi đây không lấy con trai về nhà!”.
“Quen rồi”, Diệp Chiêu nghiêng người tránh khúc xương, ngượng nghịu xoa xoa đầu, cười nói: “Chỗ dựa xuất thân là một may mắn. May mắn cũng là một trong những thiên phú. Anh cho rằng Thánh thượng gả tôi cho anh là để tôi uy Hi*p cái uy phong của anh. Thực ra không phải vậy, người mong anh hỗ trợ tôi”.
Câu nói đùa này không buồn cười tí nào.
Hạ Ngọc Cẩn gượng cười vài tiếng, cảm thấy cơ mặt đang bị co rút lại.
Diệp Chiêu tiếp tục giải thích: “Đại Tần loạn lạc, tôi lấy thân phận nữ nhi đảm nhiệm đại tướng quân, thực sự không còn cách nào khác. Bây giờ thiên hạ đã ổn định lại, trăm quan trong triều đều là đàn ông. Trong võ tướng không thiếu người tài hoa xuất chúng, bị một người phụ nữ đè đầu cưỡi cổ làm sao cam tâm được chứ. Tuy bây giờ bọn họ tạm thời nhẫn nại chưa nói đến vấn đề này, nhưng về lâu về dài, nhất định sẽ có biến cố. Huống hồ binh mã thiên hạ chỉ có một đại tướng quân, mọi người đều chăm chăm dò xét. Chỉ cần một ngày tôi không ra, thì mãi mãi không đến lượt người khác ngồi lên cái chức này đâu”.
Hạ Ngọc Cẩn nói: “Hoàng thượng vẫn rất anh minh, chỉ cần cô không chuyên quyền độc đoán, thì có gì mà lo lắng chứ?”.
Diệp Chiêu lắc đầu nói: “Miệng lưỡi thế gian có thể Gi*t ૮ɦếƭ người đời, việc sau này không ai có thể nói rõ được”.
Ngoài ra điều mà cô ấy không thể nói ra được là, từ xưa tới nay, khi con thỏ tinh ranh đã ૮ɦếƭ thì chó săn cũng trở thành món ăn ngon của ông chủ. Tướng thiện chiến lập được nhiều công lao với chủ rồi cũng sẽ bị hoài nghi, ít người có được kết cục tốt đẹp. Nay cô nắm trong tay binh quyền lớn như vậy, lại được lòng dân trong thiên hạ. Kể cả Hoàng thượng hiện thời rất anh minh, tin tưởng tuyệt đối vào lòng trung thành của cô, nhưng cũng không dám tin tưởng con cháu hậu bối của cô đều sẽ trung thành như vậy. Cô cũng không dám đảm bảo Thái tử sau khi lên ngôi, sẽ không vì đoạt lại quân quyền mà Gi*t hại thuộc hạ.
Hạ Ngọc Cẩn nhớ lại kết cục của các bậc khai quốc công thần, cũng định thần lại, trong lòng có sự đồng cảm. Vốn dĩ định tức giận bồi thêm vài câu, lại nhớ ra người bị chửi là tổ tiên nhà mình, để tránh sau này khi đi gặp họ lại bị đánh đau, nên tốt nhất vẫn là ngoan ngoãn ngậm miệng vào.
“May mà Thánh thượng nhân đức, trị quốc đúng cách, thông cảm bề dưới, được tôn là một minh quân”. Diệp Chiêu thấy cũng đến lúc rồi, vui vẻ kể sự tình: “Khi Mạc Bắc thắng lợi, tôi lập tức trình sớ nhận tội, thông báo với toàn thiên hạ về tội lừa dối quân vương. Lúc đó lòng dân khích lệ, văn võ bá quan đều khen là Hoàng thượng biết dùng người. Vì thế cho dù người không hài lòng, cũng không thể đi ngược lại ý muốn của thiên hạ, liền tức giận quát tôi. Sau đó tôi trình người bản tấu thứ hai để tạ ơn, hy vọng có thể xuất giá làm vợ người ta, an ủi linh hồn cha mẹ đã mất”. Diệp Chiêu ngừng lại một lúc, mỉm cười hỏi: “Anh nói xem… Thánh thượng có thể gả tôi cho ai chứ?”.
Cho dù Diệp Chiêu có tình nguyện kết thúc cuộc đời binh nghiệp, thì trong quân đội Mạc Bắc đều là những tráng sĩ vào sinh ra tử với cô ấy, đối với cô ấy vô cùng tôn trọng, tuân theo ý chỉ của cô ấy, binh quyền bất luận giao cho ai, đều không thể phục tùng.
Nào là ban thưởng Huyền Thiết Tiên, vàng bạc châu báu, phòng ốc, tất cả đều là hư vô hết. Của hồi môn thực sự của cô ấy là quyền năm mươi vạn quân ở Mạc Bắc, thanh thế của Diệp gia trong quân đội và công lao đánh bại Man Kim.
Bất luận là gả cho ai, đều khiến hoàng thất bất ổn không yên. Bây giờ đưa cô ấy kết hợp với một người không có dã tâm như Hạ Ngọc Cẩn, chính là đem của hồi môn đi biếu hết vào hoàng thất.
Diệp Chiêu bây giờ không những là đại tướng quân thống lĩnh binh mã thiên hạ, còn là Nam Bình Quận Vương Phi, là con dâu của hoàng gia, là con dâu của Hạ gia. Con cái sẽ thừa kế chức vụ của cha, sau này con cháu của cô sẽ kế tục tước vị Nam Bình Quận Vương, chứ không phải là binh quyền của Diệp gia. Hơn nữa cô ấy rời xa Mạc Bắc, thăng chức lấy chồng, vẫn nắm trong tay binh mã thiên hạ, có thể ở nơi xa nắm giữ quân Mạc Bắc, khiến cho quan quân mà triều đình mới phái tới không gặp trở ngại quá lớn, sau đó từ từ thay mới chuyển đổi. Đợi cô ấy trăm tuổi về già, binh quyền danh chính ngôn thuận lại trở về hoàng thất. Cô ấy và Hoàng thượng cả đời này đều được mang danh là trung thần và minh quân.
Diệp Chiêu cảm thán: “Thánh thượng là một người tốt, cũng là một người thông minh. Người gả tôi cho anh, chính là muốn bảo vệ tôi. Cho dù có người muốn làm loạn, lợi dụng khoảng cách định hãm hại tôi, cũng phải để ý đến thân phận hai phía của tôi. Nếu định kéo tôi từ vị trí đại tướng quân xuống, tôi sẽ mượn danh nghĩa của anh, lấy thân phận Quận Vương Phi mà đi giải quyết hết bọn họ”.
Hạ Ngọc Cẩn không phải là người ngu, chỉ là bị tức giận quá mà làm mê muội đầu óc, sau khi đợi cậu ta thông suốt đầu óc, nhanh chóng ngộ ra:
Một là cáo mượn oai hùm là tương hỗ.
Hai là bọn họ đều hỗ trợ lẫn nhau.
Ba là Hoàng thượng đang tận dụng hết nguồn lực, là một con chồn lông vàng quyết không lãng phí một tí gì.
Nhưng, nếu sau khi bọn họ ly hôn, Diệp Chiêu mất đi chỗ dựa là thân phận hoàng gia, thì sẽ đi đâu về đâu đây?
Diệp Chiêu không hề để ý xua tay nói: “Xe đến trước núi nhất định sẽ có đường, tóm lại chắc chắn sẽ có cách thôi”.
Của hồi môn khó giữ, cô ấy lại không thể không lấy chồng, hoàng thất lại không yên tâm với những con cháu của tông thất đang tuổi trẻ tràn trề, tài hoa xuất chúng, cũng không thể gả đích nữ của Trấn Quốc Công đi làm thi*p được. Chỗ khuyết còn lại không phải là làm vợ hai của lão vương gia già bảy tám mươi tuổi, thì cũng chính là mấy thằng con hoang của tông thất gia, tính cách và mọi mặt đều khốn nạn vô cùng. Tóm lại là không thể có một mối nhân duyên tốt đẹp đợi chờ cô ấy được.
Người con gái này tuy làm vợ chẳng ra gì, nhưng làm tướng quân lại có công với Đại Tần, sao lại có thể rơi vào kết cục này cơ chứ?
Rốt cuộc là để cô ta làm hại người khác, hay là làm hại bản thân mình đây? Thật là lưỡng nan quá…
Diệp Chiêu cười toe toét cầm chén hướng về phía cậu ta nói: “Đừng nghĩ nữa, cạn ly! Uống rượu!”.
Hạ Ngọc Cẩn đỡ lấy chén chạm nhẹ một cái, không dám nhìn khuôn mặt thanh xuân tươi trẻ của đối phương.
Sự khó chịu trong lòng, cũng theo làn sóng nước vỗ nhẹ, từng chút từng chút một dần tan ra.