Mặt Lạnh Ra Tay Đấu Di Nương. Trong tiệm có tiểu nhị là họ hàng xa của Chu di nương, nhìn thấy Lưu nhị bị Hỉ Thước gọi đi, y liền vội vàng chạy tới đây báo. Chu di nương luôn hơi kiêng dè Tô Đường, sợ bị nàng phát hiện chuyện gì đó, lại hơi tức giận vì nàng đã thành thân rồi mà vẫn còn nhúng tay vào việc nhà, liền bỏ hết một đội con gái không đẻ được ở lại, nhanh chân chạy tới đây.
Chu di nương vừa bước vào cửa, đã thấy Tống Thế An đang ngồi bên bàn, vì không ngờ vị này lại ở đây, nên bà ta bỗng hoảng hốt, tư thế hùng hổ ban nãy cũng xìu hẳn xuống.
“Di nương đến nhanh thật!” Tô Đường ngoài cười nhưng trong không cười nói.
Chu di nương cũng cười: “Còn không phải là vì không thấy con và con rể ở ngoài đại sảnh nên mới muốn tới xem thế nào hay sao.” Nói xong, bà ta liếc nhìn Lưu nhị một cái, nhếch miệng nói: “Không ngờ Lưu nhị ngươi cũng chạy tới đây.”
Lưu nhị nghe vậy liền cụp mắt xuống.
Tô Đường nói: “Là ta gọi ông ấy tới đấy.”
Chu di nương chỉ chờ nàng nói câu này: “Không biết Tam nhi tìm lão tới có chuyện gì?”
“Trò chuyện, ôn chuyện xưa, không được sao?” Tô Đường cười nói.
Tống Thế An ngồi bên bàn cũng nghe đại khái mọi chuyện, thấy nàng đốp chát như vậy liền nhếch miệng cười.
Chu di nương biết rõ Tô Đường mồm mép, lại không thể so đo được gì, chỉ biết tức đến vò nát khăn tay — hai mẹ con tính cách như nhau!!!
Tô Đường liếc nhìn Lưu nhị, nói: “Lưu thúc cứ về trước đi, chuyện trong tiệm, làm phiền mọi người rồi.”
“Vâng.” Giống như được đại xá, Lưu thúc vội vàng trốn đi.
“Mấy lời này của Tam nhi là có ý gì? Sao di nương nghe không hiểu?” Cái gì mà làm phiền mấy người đó chứ? Nói thế có khác nào bảo bọn họ làm việc không ra sao đâu!
“Chẳng có ý gì cả!” Tô Đường ngồi xuống, sai Hỉ Thước rót trà cho Chu di nương: “Di nương, Tam nhi muốn hỏi người một câu, hiện giờ Tô Ký thế nào rồi?”
Chu di nương ấp a ấp úng không đáp, cuối cùng mới cười nói: “Tam nhi, con là gái đã theo chồng rồi, là tướng quân phu nhân thì nên ngồi mà hưởng phúc, cần gì quan tâm chuyện trong tiệm chứ!”
“Vậy sao? Tuy ta đã gả cho người ta, nhưng dù sao trong người vẫn chảy dòng máu Tô gia, có một số việc, không thể không quan tâm được.” Tô Đường uống trà, chậm rãi nói.
Sắc mặt Chu di nương nhìn không được tốt lắm.
Tô Đường liếc nhìn bà ta một cái, trong lòng như có ngàn vạn câu chữ muốn tuôn ra, lại cố gắng kìm nén không nói câu nào, dù sao bây giờ nàng cũng đã gả đi rồi, thầm hít sâu một hơi, nói: “Lòng tham tiền, thì ai cũng có, nhưng vẫn nên chú ý một vừa hai phải thôi, chỉ hy vọng di nương có thể để cho tiểu Ngũ một đường sống.”
Chu di nương thẹn quá hóa giận, đứng bật dậy, cười lạnh nói: “Cái gì mà một vừa hai phải? Tam nhi, cô nói thì phải nói cho rõ ràng, nếu cô nghĩ ta giở trò, thì cứ mở sổ sách ra mà tra, giấy trắng chữ đen, rất rõ ràng! Hơn nữa, ta làm gì tiểu Ngũ chứ? Mỗi tháng ta đều phát tiền tiêu vặt cho hai mẹ con họ, một xu cũng không thiếu! Tuy bây giờ cô là tướng quân phu nhân, nhưng cũng không thể hồ đồ dựng chuyện như vậy được!”
Tô Đường bật cười: “Di nương, hình như Tam nhi chưa nói gì cả, di nương cần gì phải hùng hùng hổ hổ như thế? Không phải là có tật giật mình đấy chứ?”
Chu di nương ngẩn ra, cũng nhận ra mình vừa có tật giật mình nên không đúng mực, vội vàng điều chỉnh nét mặt lại, nghiêm chỉnh ngồi xuống, tiếp tục phơi ra vẻ mặt tươi cười, nói: “Nói gì cũng phải có lý lẽ, mấy năm nay, ta vì Tô gia mà dốc hết sức lực của mình. Vả lại, di nương nói thì hơi khó nghe, nhưng Tam nhi con đã gả đi rồi, tiếp tục can thiệp vào việc này hình như cũng không thỏa đáng lắm. Con xem, con rể còn đang ngồi đó, con không sợ khiến người ta cười nhạo sao…”
Tô Đường nghe vậy, liền quay lại nhìn Tống Thế An, giọng nói mềm mại như nước: “Tướng công, chàng sẽ cười nhạo thi*p sao?”
— huynh mà dám nói lung tung, bà đây sẽ đập ૮ɦếƭ huynh như đập gián!!!
Tống Thế An vừa nhìn thấy nụ cười giấu lưỡi dao độc của Tô Đường, miệng hơi nhếch lên, cúi đầu tiếp tục đọc sách!
Tô Đường thấy hắn không bày tỏ thái độ gì, liền vừa lòng khẽ gật đầu — coi như huynh nhanh trí! Đang định nói tiếp với Chu di nương, chợt giọng nói trầm thấp dễ nghe của Tống Thế An lại vang lên —
“Nương tử thích là được rồi!”
Tô Đường giật mình đến rơi cả cằm xuống, mặt mặt mặt mặt mặt lạnh huynh vừa nói cái gì thế?!!! Diễn… giỏi quá đi!!!
Tống Thế An thoáng nhìn thấy bộ dạng trợn mắt há hốc mồm của nàng, liền cúi đầu nhếch môi cười — muốn ta nể mặt, vậy thì ta sẽ cho nàng đủ thể diện.
Hơn nữa, Chu di nương này ồn ào nhức đầu quá, mau nói xong để đuổi bà ta biến đi đi!!!
Tướng quân đại nhân đã lên tiếng, nếu Chu di nương còn không cam lòng, thì cũng chỉ có thể cố kìm nén xuống. Cuối cùng, bà ta gượng gạo nói một hai câu có lệ rồi thở phì phì rời đi.
Chờ Chu di nương đi xa, Tô Đường mới cười nói với Tống Thế An: “A ha, không ngờ huynh cũng có chút tác dụng.”
Thấy nàng cười như tỏa nắng, tâm trạng của Tống Thế An vốn không tệ lắm, nhưng vừa nghe nàng nói câu này, mặt hắn lại sa sầm xuống.
Nghe cứ như kiểu trong mắt nàng, hắn là phế nhân vậy!
Bữa tối cũng giống như bữa cơm trưa, vẫn bắt đầu và kết thúc trong sự im lặng đến quỷ dị, nhưng may thay, sau khi bữa tối kết thúc, thì không có buổi nói chuyện nhàm chán như buổi trưa nữa.
Quay về phòng, Hỉ Thước đưa Tuyên Tử đi rửa mặt, Tô Đường đã tính toán ổn thỏa, đêm nay sẽ kéo Tuyên Tử ngủ cùng, đỡ phải nằm hai người xấu hổ.
Tống Thế An còn chưa biết tính toán của Tô Đường, nhìn áo ngủ gấm thêu đôi uyên ương, hắn lại bắt đầu rục rịch ham muốn, thấy Tô Đường đi ra cửa, liền hỏi: “Nàng đi đâu thế?”
Tô Đường đáp: “Qua chỗ đại tỷ.”
Nói với Chu di nương cũng chẳng dễ dàng gì, mà nói nhiều hơn nữa cũng vô dụng, chi bằng hạ thủ từ chỗ đại tỷ phu còn hơn. Tô Đường cũng không có cảm tình gì với vị đại tỷ phu này, một con người vô cùng yếu ớt, hèn nhát, sống nhờ nhà vợ, còn quản lý cửa hàng của nhà vợ, đã quản lý không tốt thì chớ, lại còn muốn hủy diệt Tô Ký. Tô Ký sắp bị hủy đến nơi rồi, thật đáng ghét.
Có điều, tuy gã hèn nhát thật, nhưng tâm địa cũng không xấu, ít nhất còn thấu tình đạt lý hơn Chu di nương, chưa kể, năm đó, Tô Đường còn mắc nợ gã một chuyện — năm xưa, nếu không phải gã viết thư về, báo nàng biết người kia có vấn đề về đầu óc, thì có khi bây giờ Tô Đường đã phải sống cùng một kẻ ngốc rồi!
Vẫn câu nói cũ, có thù báo thù, có ơn trả ơn, đại tỷ phu có ơn với nàng, nàng chỉ có thể mắt nhắm mắt mở với hành vi của gã, hơn nữa, còn phải hạ thủ lưu tình — lúc trước, chỉ cần nàng nói một tiếng, thì từ đầu bếp đến tiểu nhị của Tô Ký sẽ không nói hai lời, mà đến hơn một nửa tình nguyện lên kinh thành cùng nàng rồi!
Tô Đường chỉ kéo theo một mình tiểu Mạc do chính tay mình bồi dưỡng ra, để lại tất cả mọi người, là vì nghĩ, dù nàng đi rồi, Tô Ký cũng vẫn có thể tiếp tục duy trì được, từ trên xuống dưới Tô gia cũng có thể tiếp tục cuộc sống tạm ổn, ai ngờ hiện giờ lại thành như vậy!
Tô Đường càng nghĩ càng bùng lửa giận, đến cửa phòng đại tỷ, đang định gõ cửa thì cửa đã mở ra.
Nhìn thấy Tô Đường, Tô Tần hơi giật mình: “Muộn thế này rồi, Tam muội còn đến có việc gì sao?”
Tô Đường nói: “Đại tỷ phu đã ngủ chưa? Ngủ rồi thì gọi hắn ta dậy, ta có việc tìm hắn ta!”
“…” Vậy thì nàng hỏi câu trước làm gì?!
Đại tỷ phu Chu Mậu Phú có thân hình cao lớn, mặt vuông, tai lớn, nhìn thì rất uy phong mạnh mẽ, nhưng thực ra lại rất thật thà, chất phác, gã vừa ϲởí áօ khoác định đi ngủ, nghe tiếng Tô Đường nói chuyện ngoài cửa, lại vội vàng mặc áo vào — gã vẫn luôn rất rụt rè đối với vị dì Ba này.
Không biết đại tỷ ra ngoài có việc gì, Tô Đường thấy cửa mở, bên trong có nha hoàn, nên cũng không giữ kẽ nhiều, bước vào trong ngồi xuống, nói thẳng vào vấn đề: “Đại tỷ phu, ta vốn không nên quấy rầy muộn thế này, nhưng sáng mai ta phải quay về rồi. Ta đến là vì muốn nói với huynh chuyện Tô Ký, huynh cũng đừng nghĩ đến chuyện lừa ta. Chuyện cần biết hay không cần biết, thì ta cũng biết hết rồi…”
Chu Mậu Phú xoa xoa tay, cười hơi gượng gạo: “Tam muội, muội cũng biết đấy, ta…”
Tô Đường không muốn nghe gã giải thích, ngắt lời ngay: “Đại tỷ phu, bây giờ huynh quản lý Tô Ký, ta cũng chẳng có mong muốn gì nhiều, chỉ thầm mong huynh có thể đảm bảo cho từ già đến trẻ của Tô gia không phải lo cơm ăn áo mặc, dựa vào lợi nhuận trước đây, thì hoàn toàn dư dả mà!”
Chu Mậu Phú nói: “Ban đầu thì đúng là dư dả, nhưng Tam muội à, hiện giờ đã hoàn toàn khác xưa rồi, từ khi tiệm điểm tâm mới khai trương ở đối diện, việc làm ăn của chúng ta càng ngày càng đi xuống!”
Thấy gã nói giảm nói tránh, ngọn lửa giận trong lòng Tô Đường lại nhen nhóm: “Giặc ngoài để ta giải quyết, nhưng giặc trong nhà thì phải làm sao đây?”
Chu Mậu Phú nghe thấy vậy, hai mắt sáng lên: “Tam muội có cách đối phó với họ sao?”
Tô Đường nhìn gã, chờ đến khi gã bị nhìn đến ngượng ngùng phải cúi đầu xuống, nàng mới nói: “Ta định đưa cho huynh ba công thức điểm tâm mới, tạm thời có thể cứu vãn việc kinh doanh một chút. Nhưng những việc ta làm cũng chỉ có thế, những việc còn lại, phải dựa vào huynh. Đầu bếp, tiểu nhị không thể đi được, xin huynh đối xử với họ tốt một chút, nếu để họ rời đi, thì Tô Ký sẽ bị hủy diệt thật sự! Mặt khác, tạm thời đừng nên vơ vét tiền bạc nữa, để chút bạc lại trong tiệm đi, muốn quay vòng vốn, mua bán nguyên liệu cũng tiện hơn. Nếu không, chờ đến khi Tô Ký bị phá hủy, thì các người cũng chẳng thể nào sống yên ổn được đâu. Bây giờ vơ vét tiền bạc, cũng có thể sống được chừng ba năm, nhưng sau ba năm đó thì sao? Vì cái lợi trước mặt mà chặt đứt đường tương lai, không đáng!”
Lần này nàng nói rất thẳng thắn, Chu Mậu Phú da mỏng, nghe nàng nói vậy mặt gã hết đỏ lại trắng.
Đúng lúc này, đại tỷ Tô Tần bê tách trà bước vào, thấy sắc mặt hai người trong phòng không ổn, khuôn mặt trái xoan hơi hoảng hốt.
Tô Đường nói nhiều khát nước, vừa nhìn thấy tách trà trong tay nàng ta, nghĩ là dành cho mình, liền đưa tay cầm lên uống ngay. Trà ấm rất vừa miệng, chỉ là hương vị hơi kỳ quái: “Trà này là trà gì đây?”
Thấy hai người đều mở to mắt, Tô Đường nhíu mày nói: “Sao thế? Trà này có vấn đề gì à?”
“Không có vấn đề gì, không có vấn đề gì!” Hai người vội phất tay nói.
Tô Đường cũng không nghĩ nhiều, tiếp tục chủ đề vừa rồi: “Mặt khác, xin đại tỷ phu hãy đối xử tốt với mẹ con tiểu Ngũ. Sang năm tiểu Ngũ sẽ lên kinh thành thi cử, đến lúc đó, chưa biết chừng lại có tương lai hơn, chuyện sau này, không ai nói trước được, như ta đây, làm gì có ai nghĩ rằng ta sẽ được gả cho một tướng quân chứ? Không phải sao?”
Thấy chuyện cần nói cũng đã nói hết, Tô Đường không muốn nhiều lời nữa, dù sao, nói hay không là chuyện của nàng, mà nghe hay không là việc của họ. Nàng thật sự rất muốn xắn tay áo mà xử lý tình hình rối rắm hiện tại, nhưng — dù là giỏi nên mới bị làm phiền, nhưng cũng không có nghĩa là nàng cứ vui vẻ vô tư mà cống hiến như thế được.
Nàng đau lòng rút từ trong tay áo ra phương pháp chế biến ba món điểm tâm, nhìn lướt qua hai vợ chồng họ, rồi cáo từ.
Thấy Tô Đường đia, Tô Tần đóng cửa lại, nhìn tách trà bị uống cạn, lại nhìn chính tướng công nhà mình, luống cuống chân tay nói: “Muội… muội ấy uống thuốc này, không có gì đáng ngại chứ?”
Chu Mậu Phú cũng rất lo lắng: “Cổ đại phu chỉ nói là đàn ông uống vào có thể làm năng lực tăng mạnh, nhưng không nói phụ nữ uống vào thì thế nào. Chắc là… chắc là không có việc gì đâu…”
“Vậy chàng phải làm sao bây giờ? Khó khăn lắm mới cắt được một thang… Hôm nay mẫu thân lại mắng thi*p, nói thi*p không sinh được con, thi*p cũng không dám nói với mẹ là chàng…” Tô Tần nói xong, mắt lại đỏ ửng lên.
Xuất giá mười năm, mấy năm đầu vẫn còn ổn, điên loan đảo phượng cũng sung sướng, nhưng lại cố tình không chịu sinh con. Sau đó, Chu Mậu Phú bị ngã, chạm phải cái đồ chơi kia, đừng nói đến sinh con, ngay cả Tô Tần cũng phải sống gần như quả phụ rồi. Thứ đó nhất định không cứng lên, khó khăn lắm mới ép nó cứng được, thì vừa vào được vài cái đã mềm nhũn, tinh thì ít, dịch thì loãng, tình trạng như vậy, làm sao mà tạo người được cơ chứ! Hai người tìm thần y, hỏi han thuốc thang, tốn không ít bạc, nhưng hiệu quả thì chẳng có bao nhiêu. Tô Tần không thể mặt dầy nói ra bệnh khó nói của chồng cho người khác biết, lại tiếc không muốn chia xa, vì thế, chỉ đành phải một mình ngậm đắng nuốt cay.
Nhìn thê tử, Chu Mậu Phú chỉ thấy xấu hổ với vợ, kéo tay nàng ta nói: “Mấy năm nay để nàng phải chịu ấm ức rồi, đêm nay để ta lại thử xem…”
Ở bên kia, Tô Đường đang đi về, đột nhiên lại cảm thấy người càng lúc càng nóng lên.