Trên tú lâu, những dải lụa hồng tung bay, cao cao phía trước còn treo một trái cầu đỏ tươi, càng đẹp thêm cảnh tượng cực kỳ náo nhiệt ở nơi đây.
Bà mối họ Dương nổi danh khắp Lạc Thành đứng trên tú lâu, oang oang giới thiệu cô nương muốn ném tú cầu kế tiếp, lời lẽ quả thật phô trương hết mực. Một đằng nói ngày thường nàng ta xinh đẹp khả ái biết bao, bỗng chốc lại quay sang nói nàng ta có thân thế kinh người, khi lấy về có thể bỏ qua hai mươi năm phấn đấu trong đời.
Cũng vì người đàn bà này đã tác hợp không ít nam nữ, hơn nữa mối nào cũng hạnh phúc mỹ mãn, thế nên đám người vây xem không chút nghi ngờ lời nói của bà ta, mặt người nào người nấy đều hưng phấn không thôi.
Dĩ nhiên vị cô nương có điều kiện tốt thế này, cơ bản không cần phải ném tú cầu kết thân, vì vậy muốn lấy nàng ta phải hi sinh một chuyện chính là… Ở rể.
Vị thương gia họ Trì chỉ có một người con gái, là hòn ngọc quý duy nhất trong tay, nếu đem gả cho người thì Trì gia sẽ tuyệt hậu, bởi vậy Trì lão gia nhất quyết con rể phải ở rể để còn kéo dài hương hỏa của Trì gia.
Điều kiện trao đổi này quả thật làm rất nhiều nam nhân lùi bước, đặc biệt là những người bản thân cũng là con trai độc đinh trong nhà.
Tuy vậy ai ai cũng đều biết Trì gia kinh doanh phát đạt, thế nên sau cùng vẫn có nhiều người kiên trì ở lại trước tú lâu.
Nhưng bà mối Dương ngại chưa đủ người, còn không ngừng muốn xem dân chúng náo nhiệt, nhanh chóng kêu tới toàn bộ nam nhân chưa lấy vợ trong thành, thanh thế phải nói lớn vô cùng.
Mà nhân vật ném tú cầu của ngày hôm nay - Trì gia thiên kim, lại tuyệt nhiên không thấy bóng dáng đâu.
“Nha đầu! Con xem người kia, nhã nhặn lại tuấn tú lịch sự, hẳn là vừa ý con?”
Nhác thấy sau cửa sổ của tú lâu có hai người đang âm thầm trông ra, đúng là Trì lão gia và con gái.
Trì lão gia một bên nhìn động tĩnh bên ngoài, một bên đưa ra đề nghị với con gái ông.
“Làm ơn đi cha! Nam nhân gầy yếu như thế làm sao coi được? Chỉ e tới mùa đông, dính trận phong hàn vào người thì cũng đủ đánh rớt cái mạng!” Trì gia thiên kim lắc đầu, lập tức phủ quyết cái nhìn của cha.
“Không đến mức đó chứ? Trông thế nào cũng là thanh niên hai mươi, đâu dễ dàng nói ૮ɦếƭ là ૮ɦếƭ vậy được?”
Nhưng đối với ánh mắt của cha, nàng ta hiển nhiên vẫn không tin tưởng. “Nam nhân thì phải thông minh, sức dài vai rộng, иgự¢ phải dày, chân tay phải rắn rỏi…”
“Được được được, vậy người dưới đại thụ kia thế nào? Vừa cao vừa tráng, đủ võ dũng không?” Nghe con gái muốn người có khí khái nam nhân, Trì lão gia lại vội vàng nhìn quanh, tìm cho ra một mục tiêu khác.
“Làm ơn! Nhìn mặt hắn vừa vuông vừa cứng nhắc, biểu cảm dại ra, chính là loại nam nhân tứ chi phát triển, ý nghĩ đơn giản, cha làm sao lại trông mong người như hắn kế thừa gia nghiệp? Con xem hắn còn không biết hai chữ “sinh ý” viết thế nào.”
Thấy con gái thẳng thừng phê bình, Trì lão gia chỉ có thể lắc đầu. Ông chỉ một người trẻ tuổi hỏi: “Còn người đứng gần bàn kia? Xem ra là một người khôn khéo, cũng không ốm yếu, chắc là được phải không?”
“Làm ơn! Bộ dạng hắn đáng khinh! Luôn luôn ra sức liếc mắt đưa tình, khẳng định trong đầu không có gì hay ho, nói không chừng toàn một bụng ý nghĩ xấu xa!”
“Ngươi...” Trì lão gia thấy con gái lần nữa phản bác chọn lựa của mình, rốt cục không nhịn được nữa, “Tú Tâm! Ngươi đừng nói cái gì nữa. Làm ơn! Cha cầu xin ngươi đừng soi mói mãi thế, bằng không ngươi suốt đời đừng nghĩ tới chuyện lấy chồng!”
Ông không phải người dễ dàng phát hỏa như vậy. Cho dù tính tình con gái ông có phần tùy hứng, nhưng được ông nâng như nâng trứng hứng như hứng hoa, bộ dạng vừa đáng yêu, vừa tinh thông nữ công, nhà bọn họ lại nhờ vào kinh thương mà có chút sản nghiệp, vốn rất dễ dàng tìm nhà chồng cho nàng. Nhưng Trì Tú Tâm cực thích soi mói, từng người tới cửa đều bị nàng mời ra về, hết soi mói gia thế lại đến diện mạo, mà ông lại thương con gái, cái gì cũng thuận theo nàng, cho nên mới khiến con gái quá lứa lỡ thì, mãi vẫn chưa gả đi được.
“Cha, con chính bởi vì đã già không thể nhìn cao nữa nên mới dùng cách ném tú cầu chọn rể, xem ý trời định đoạt, không phải sao?” Trì Tú Tâm hậm hực, nhếch môi phản bác.
“Đúng vậy, cũng may con còn chịu tuyển chồng bằng cách này.” Trì lão già lắc đầu thở dài. “Nhưng một khi đã ném, lại chẳng may để người không ra gì bắt được, con khẳng định mình sẽ chấp nhận chứ? Cho nên cha mới nói, xem chuẩn hẵng ném…” Nói tới nói lui, ông vẫn là lo con gái không tìm được hạnh phúc.
“Cha cứ yên tâm, không phải con đã nói mình nằm mộng thấy vị võ tướng mặc giáp vàng cưỡi kim long bay phía trên nhà, nói con là vợ hắn ba kiếp, duyên phận trời định, muốn con dùng tú cầu để nối lại dây tơ, con ném hắn tiếp, đời này lại kết duyên đẹp sao?”
Nhắc đến giấc mộng này, trên mặt Trì Tú Tâm lại xuất hiện biểu tình vui sướng choáng ngợp.
Cũng là vì giấc mộng, nàng mới bằng lòng cách thức mạo hiểm như vậy, bằng không chẳng may ném trúng một người nam nhân không hợp ý, nàng thà rằng thắt cổ tự sát.
Nhưng đã là tiên tướng giáp vàng muốn tới nhặt tú cầu, thì mọi chuyện với nàng đã không là vấn đề nữa.
“Nếu thật là tiên tướng giáp vàng tới đón tú cầu thì tốt, nhưng ném tú cầu luôn là sự tình không chuẩn xác, cha chỉ lo…”
Lời từ trong miệng còn chưa nói hết, Trì Tú Tâm đã nghiêm mặt.
“Cha đừng làm con rối! Nhỡ miệng cha quạ đen hại con ném trúng một kẻ tật nguyền thì lỗi do cha đấy! Đến lúc đó cha đi mà phụ trách!”
“Con thích nói đùa, cha phụ trách thế nào được?”
“Thì gả cha đi chứ sao!”
Lời nói rõ ràng thiếu trách nhiệm làm Trì lão gia vừa tức giận lại thấy buồn cười, ông không nhịn được gõ đầu con gái.
“Nha đầu kia! Cha là nam nhân, gả cái gì mà gả!”
“Nhưng mà…”
Ngay lúc hai người đang tranh chấp, trên đài đã vang lên tiếng thăm hỏi của bà mối.
“Cho mời Trì lão gia cùng Trì gia tiểu thư lên đài!”
Bà mối Dương đã lên tiếng, hai cha con chỉ có thể tạm dừng tranh chấp.
“Tú Tâm, vẫn nên xem chuẩn rồi hẵng ném!” Trì lão gia lo lắng dặn dò.
“Đừng thúc giục nữa, không là con nói cha muốn gả đó.” Trì Tú Tâm thở dài một tiếng, sau đó theo bà mối dẫn dắt, bước ra bên ngoài.
Nhìn thấy một thân giá y đỏ thẫm của nàng, bên dưới tú lâu truyền tới tiếng hoan hô, bởi Trì Tú Tâm còn đáng yêu hơn so với lời nói của bà mối, nào làn môi mềm đỏ mộng cùng một đôi mắt đen láy sáng ngời, nào thân hình nhỏ nhắn mảnh mai, khiến toàn bộ những người còn chưa lập thân sôi trào nhiệt huyết.
“Đến đến đến, đây là tú cầu, chúc người ném ra mối duyên đẹp!” Bà mối Dương đem tú cầu đưa cho Trì Tú Tâm, mỉm cười chúc phúc nói.
Trì Tú Tâm cầm lấy quả tú cầu, hạ mắt nhìn xuống dưới tú lâu, sau đó bắt đầu nói chuyện.
“Trước tiên ta nói về quy định ném tú cầu hôm nay.”
Thoáng chốc, dưới đài tiếng người nghị luận nổi lên bốn phía, bởi vì chưa ai nghe qua ném tú cầu còn nói quy định gì.
“Ta đây có ba điều không gả!” Nàng cũng không phải người ngốc, tuy trong lòng chờ mong tiên tướng giáp vàng tới đón tú cầu, nhưng cũng có chút phòng bị cho riêng mình.
Nàng ho nhẹ vài tiếng, cao giọng thanh minh nói: “Thứ nhất, nếu là người đã có thê thất, hoặc là có hôn ước nhận được, không tính! Bởi vì ta không muốn làm tiểu thi*p, cũng không muốn chia rẽ uyên ương.”
Dứt lời, bên dưới tú lâu lập tức giảm bớt số người này, nhưng vẫn còn người vì Trì Tú Tâm mà mong đợi. Trì Tú Tâm có chút đắc ý giơ tay, ý bảo mọi người an tĩnh, sau đó mới nói ra điều kiện thứ hai.
“Thứ hai, làm chuyện phi pháp, trộm cắp lừa gạt, không gả!”
Đây là điều kiện cơ bản, cho nên cũng không có người kháng nghị, mọi người đều nhất trí gật đầu.
“Thứ ba, tuổi quá nhỏ chưa đến tuổi đội mũ, tuổi quá lớn khi dễ cha ta, không gả!” Trì Tú Tâm đem tất thảy điều kiện nói ra, sau đó lại ra tiếng dặn dò : “Cảm phiền những người hợp cách lùi ra ngoài biên, để đất trống ở giữa cấp cho những người phù hợp!”
Lời này vừa ra, Trì lão gia cũng có phần an tâm, dù sao có điều kiện này, còn lại ở đây hẳn đa số đều không thành vấn đề.
Trì Tú Tâm nhìn đám đông vây quanh tú lâu, người đến người đi thay đổi vị trí, có người chen lên phía trước, vì thế giơ lên tú cầu trong tay nói: “Điều kiện cứ như vậy, ta hiện tại liền ném ra tú cầu, ai nhận được liền gả, tuyệt đối không nuốt lời, trừ phi là người vướng phải ba điều trên, đến lúc đó ta lại ném nữa.”
Nghe thấy Trì Tú Tâm muốn ném tú cầu, dưới lầu tiếng reo hò vang lên mãnh liệt. Dù sao nàng cũng là một cô nương xinh xắn khả ái, dáng người thướt tha, hơn nữa khuôn mặt phấn nộn, đã sớm làm người ta rục rịch tâm thần, mong sớm tiến lên bắt được tú cầu.
“Để cho công bằng , ta che mắt ném!” Trì Tú Tâm nói, rồi cho bà mối bịt kín hai mắt nàng. Không chỉ như thế, bà mối còn xoay nàng ba vòng tại chỗ.
Trì Tú Tâm bị xoay chuyển có chút choáng váng đầu óc, tuy rằng trong lòng vẫn còn lo nghĩ, bất quá trước mắt tối đen, nàng cũng không muốn nghĩ nhiều, xoát một tiếng liền đem tú cầu ném ra ngoài.
Một cú ném này, bên dưới tú lâu lập tức xôn xao.
Bởi vì nàng bị xoay ra sau, không thể tự mình xác định phương hướng, cho nên tú cầu bay lệch về phía đám người đứng ngoài, thậm chí còn đánh lên mấy dải lụa màu lại lần nữa thay đổi đường bay.
Mắt thấy tú cầu hướng ra bên ngoài, mọi người dĩ nhiên nhanh lao tới đoạt, nhưng bởi vì không hợp yêu cầu, đám người xem náo nhiệt còn đang chen chúc ở ngoài một lúc không thể tản ra cho kịp, cho nên đám thanh niên phía trong không sao tiến ra, chỉ có thể bực bội nhìn trái cầu đang dần rời xa trong mắt.
Kết quả tú cầu kia thẳng tắp hướng tới cái gáy của một người qua đường vô tình đứng sát đường biên, mắt thấy sẽ đập trúng đầu y, chỉ là không nghĩ tới…
Bộp một tiếng, người nọ như có mắt mọc sau gáy, giơ tay một cái liền gọn gàng bắt được tú cầu.
“A…”
Ngừng lại giây lát, đám thanh niên bắt đầu vùng lên la hét.
“Tú cầu của ta!”
“Bị người đoạt trước rồi!”
Lúc này ở trên tú lầu, bà mối Dương cũng đã thấy sự tình, khi nhìn rõ cái người qua đường bắt được tú cầu kia, không nhịn được trừng lớn hai mắt, sợ hãi kêu lên không thua kém gì đám thanh niên bên dưới.
“Của ta mà ông trời ơi! Thế nào lại để tên ăn mày bắt được hả?”
Toàn thể Trì gia nhất tề vui sướng, vốn đang muốn chờ tiểu thư cùng cô gia sau khi trở về có thể náo nhiệt một phen, không hiểu sao…
Sự tình lại vượt ra quá xa suy đoán của họ.
Vị “cô gia” được đón về kia chỉ là một tên ăn mày bẩn thỉu.
Ba người ngồi ở trong đại sảnh, không khí không hề có nửa điểm vui vẻ, vô cùng trầm trọng.
Trì lão gia cùng Trì Tú Tâm không ngừng đánh giá tên ăn mày, hai người chăm chú nhìn xong, hạ giọng bắt đầu nói chuyện với nhau.
“Con gái, người này...”
Trì lão gia nhìn tên ăn mày chẳng những toàn thân bẩn thỉu, hơn nữa khuôn mặt râu ria rậm rạp, tóc không chải chuốc, hỗn độn rối tung, che hết nửa gương mặt, còn mơ hồ nhìn qua khe hở thấy hai mắt y giống như một lớn một nhỏ.
“Cha nhìn sao cũng không ra loại người con thích, đã nói xem chuẩn hẵng ném vậy mà…”
Ông biết con gái có bao nhiêu tùy hứng, nhưng cũng không nghĩ nếu con gái nhất quyết không gả, mình lại phải đem thân gả đi thay cho nàng.
“Con nào biết sẽ như vậy.” Trì Tú Tâm giận banh mặt, nói thực chính nàng cũng nhìn muốn run hết da đầu. “Nhưng theo điều kiện chúng ta đã nói, hắn quả thật hợp cách, mà hắn cũng bắt được tú cầu rồi, còn biết làm sao nữa?”
Quả thật, trong lòng nàng rất hối hận. Sớm biết người bắt được là một gã ăn mày, nàng đời này thà làm gái lỡ thì.
Nhưng nàng không muốn láng giềng chỉ trỏ gia đình mình.
Tuy rằng chuyện ăn mày bắt được tú cầu rất đáng chê cười, nhưng nàng càng không hi vọng bị người ta nói mình không biết giữ chữ tín.
Chính nàng quyết định ném tú cầu chọn rể, dám làm dám chịu, có ra sao cũng phải nhận.
Có điều...
Nhìn bộ dáng tên ăn mày, nàng vẫn không khỏi ảo não.
Sao có thể như vậy được?
Người này so với tiên tướng giáp vàng trong mộng kém quá xa.
Nhưng sự thật đã phơi bày trước mắt, không tiếp thu không được.