Mười giờ rưỡi sáng thứ sáu, nhân viên của bộ phận Đài Mạng lục tục đến đông đủ, bắt đầu cho một ngày làm việc mới.
Trình Tiêu đeo cái ba lô nhỏ bưng hai ly chocolate nóng vội vã đến vị trí của Tống Hi, đặt một ly còn nóng hổi lên bàn cô, lật đật nói: “Tớ muốn điên mất! Mới chợp mắt được một tí mà mở mắt ra trời đã sáng rồi, đọc tin trong nhóm chat bảo chiều nay lại báo cáo là thấy trời muốn sụp tới nơi luôn!”
Tống Hi nhà ở gần công ty, sáng sớm dậy có thấy tin nhắn trong nhóm, bữa sáng còn chưa ăn đã vội chạy đến công ty, bận đến tận giờ vẫn chưa động được miếng nước nào, hớp chút nước ấm ngọt làm dịu bụng, thoải mái híp mắt cười giễu cậu: “Có hôm nào mà cậu không ngủ trễ đâu?”
Trình Tiêu ngửa đầu nhìn trời, nghiêm túc tự hỏi một hồi mới vô sỉ đáp: “Hình như đúng là không có thật… Nhưng chuyện này không quan trọng! PPT của tớ phải làm sao đây?”
(*)PPT- power point, bản trình chiếu thường dùng cho thuyết trình.
Tối hôm qua Trình Tiêu mới gội đầu, sau khi thấy tin nhắn trong nhóm chat xong còn không kịp để ý đã chạy ra ngoài, lúc này mấy chỏm tóc xỉn màu rối tung lên, nhìn đúng là rất khùng.
Tống Hi véo cậu một cái đặng nhắc nhở hình tượng bản thân, rồi chớp chớp mắt nhìn cậu nói: “Tớ share phần PPT của mình cho cậu, cậu chỉ cần viết hai trang, một phương án một số liệu, về số liệu tớ sẽ giúp cậu làm.”
Trình Tiêu la a a a mấy tiếng, nhào lên tặng cô cái ôm bự chảng.
Tống Hi hoảng sợ, sau khi hoàn hồn bất đắc dĩ nói: “Không ngờ được con trai ôm lại là cảm giác này.”
Trình Tiêu đẩy người cô: “Cậu đừng xem tớ là con trai là được rồi!”
Tống Hi mường tượng lại dư vị của cái ôm vừa rồi, không khỏi gật đầu: “Đúng là như con gái ôm ấy, mềm nhũn luôn.”
Trình Tiêu ừ một tiếng như lẽ đương nhiên.
Trong ngành này, mười nam thì hết chín là gay, đương nhiên Trình Tiêu cũng nằm ở phần lớn ấy, quan hệ của cậu và Tống Hi không tệ, dần cũng thành quen.
Hai người ôm nhau xong, Trình Tiêu lại nhớ ra chuyện để hỏi: “Vậy còn cậu? Tớ thấy sáng ra Mạnh Dao xin phép trong nhóm nghỉ một buổi.”
Nói xong còn liếc mắt nhìn chung quanh, chắc chắn không có ai nghe lén mới nhỏ giọng tiếp: “Có phải là cô ta cố tình không? Biết chiều nay có báo cáo còn xin nghỉ, vậy thì phần nghiệp vụ của cô ta ai ôm chứ?”
Tống Hi cười nói: “Tớ chứ ai, không thì biết làm sao, chẳng lẽ bỏ qua phần của cô ta?”
Bộ phận Đài Mạng là bộ phận trọng điểm, cứ cách hai đến ba tuần là phải tiến hành báo cáo về tiến triển nghiệp vụ với CEO. Thông thường thì quản lý phụ trách hạng mục sẽ thông báo về thời gian báo cáo trước nửa đến một tuần, sau đó nhân sự của bộ phận liên quan sẽ chuẩn bị PPT báo cáo.
Chiều nay người báo cáo sẽ là quản lý ngành, Triệu Hân Nhiên, sáng ngày ra đã lên nhóm thông báo, giọng điệu rất lo lắng, xem ra cũng là vừa nhận được thông tin này.
Báo cáo với CEO luôn là phần quan trọng nhất của công việc này, báo cáo tốt thì CEO vui, thấy bộ phận làm việc không tệ, còn báo cáo không tốt thì đương nhiên cái người đứng đầu bộ phận sẽ chịu cảnh máu chó phun đầy đầu.
Vậy nên PPT báo cáo không những phải bắt buộc viết, mà còn cần viết thật tốt.
Trình Tiêu không vừa mắt Mạnh Dao thật nhưng cũng chẳng còn cách nào, chỉ có thể hờn giận về chỗ ngồi viết PPT.
Tống Hi 23 tuổi, cô đi học sớm một năm, hè năm nay vừa tốt nghiệp văn bằng thạc sĩ. Năm ngoái tìm việc đã xin được một chân trong vị trí Quản lý tập sự của Thiểm Động Video này, từ vị trí thực tập lên chính thức, đến nay cũng được gần một năm.
Mạnh Dao mà Trình Tiêu nhắc đến là một nhân viên cùng ngành cũng thuộc vị trí Quản lý tập sự, lớn hơn Tống Hi một tuổi. Hai người hiện đang hợp tác cho một gameshow, nhưng tiết mục phụ trách thì khác nhau.
Sáng nay Triệu Hân Nhiên phân công phần PPT trong nhóm xong thì Mạnh Dao xin nghỉ, thế là nhắn riêng cho Tống Hi phân luôn phần của cô ta cho cô.
Đến gần giữa trưa viết xong PPT, Triệu Hân Nhiên cho người phụ trách lược qua một lần, có vấn đề thì sửa lại lần cuối.
Mấy người Tống Hi còn có một nhóm Quản lý tập sự khác, sáng sớm mọi người bàn với nhau đã lâu chưa gặp, nên giữa trưa rủ nhau đi ăn cơm. Tống Hi bận làm PPT nên không đếm xỉa đến nhóm, trong nhóm @ cô vài bận, chờ cô xong PPT mới thấy, trả lời lại buổi chiều có báo cáo khẩn cấp nên không đi.
Trong nhóm châm nến cầu nguyện thay cô.
Nhi*p Minh Châu cũng có trong nhóm chat Quản lý tập sự, vào nhắn riêng cho Tống Hi mấy cái meme thắt cổ: “Tớ còn tưởng có thể gặp được cậu rồi, nào ngờ đâu….”
Tống Hi vội trả lời: “Bận làm PPT…cơm còn chưa ăn, chỉ mới uống miếng nước ấm.”
PPT là kỹ năng nhà nghề của Quản lý tập sự, sống có thể chậm, nhưng PPT viết không thể nát.
Đương nhiên Nhi*p Minh Châu hiểu được, bộ phận cô ấy hôm nay cũng phải báo cáo, chỉ là khá trễ nên còn có thời gian ăn cơm, thế là bảo: “Vậy tối hẹn ăn cơm?”
Cô và Nhi*p Minh Châu năm nay đều hoàn thành xong khóa Quản lý tập sự, năm ngoái cả hai lấy được cái offer, tháng 12 của năm tham gia quản lý sản phẩm, còn thuộc tổ Video, đến tháng 9 năm nay thì thay người bảo vệ sản phẩm, Nhi*p Minh Châu đổi sang bộ phận Thương Mại, còn cô chuyển sang bộ phận Đài Mạng, lúc kết thúc thì cùng ăn cơm, mở tiệc, đúng kiểu sinh đôi cùng ăn cùng chửi.
Tống Hi làm bên Đài Mạng nên thường xuyên đi công tác, về hình thức thì rất khác trước, vô cùng bận rộn nên đã rất lâu rồi chưa gặp lại Nhi*p Minh Châu.
Thế là đồng ý luôn.
Ba giờ chiều sẽ báo cáo, mà tận hai giờ Mạnh Dao mới đến.
Biết được Tống Hi viết thay cô ta nên cười nói câu ‘cảm ơn nhé’ rồi xoay người đến chỗ Triệu Hân Nhiên trả phép, Triệu Hân Nhiên còn bận kiểm tra lại PPT lần cuối nên phất tay không để ý.
Chỗ của Trình Tiêu là bên cạnh Tống Hi, nghe tiếng liền khinh thường quay đầu nhìn trời, rồi gửi wechat cho Tống Hi: “Cậu không quăng mặt cho cô ta xem hả! Cậu viết hộ cô ta nhiều trang vậy mà cô ta cứ thoải mái nói một câu là xong?”
Mạnh Dao ỷ mình vào trước Tống Hi một năm, ở Đài Mạng lâu hơn, nên trong công việc không ít lần ngoài sáng trong tối chiếm tài nguyên, đè ép người mới, Trình Tiêu nhìn mà tức.
Tống Hi lại không để ý lắm: “Chẳng lẽ để cô ta cảm động rơi nước mắt rồi quỳ xuống với tớ à?”
Trình Tiêu tưởng tượng đến hình ảnh đó liền cười phá lên, cười xong còn bực thay cô: “Thời gian làm việc của cậu quá ngắn, chờ qua một hai năm nữa là hiểu ra thôi, trên thương trường không thể quá mềm mại, cậu nhịn càng nhiều người ta càng làm tới.”
Tống Hi cũng khoan khoái nghe theo, trả lời lại: “Biết mà.”
Trình Tiêu gửi qua một cái icon thở dài, “Sao tớ cứ thấy cậu không biết được vậy?”
Tống Hi nhìn màn hình cười cười: “Là do cậu chưa hiểu tớ.”
Ba giờ, Triệu Hân Nhiên đón vài người liên quan cùng đi đến văn phòng chuẩn bị báo cáo. Chị là quản lý của bộ phận Đài Mạng nên hôm nay rất căng thẳng, trên đường còn dặn dò thêm một câu: “Lên tinh thần hết đi, báo cáo cho tốt, hôm nay rất quan trọng.”
Lần báo cáo này khá bất ngờ, mọi người đều gật đầu, Trình Tiêu và Tống Hi nhìn nhau khó hiểu.
Cửa phòng họp, một bộ phận khác vừa báo cáo xong ra ngoài, sắc mặt mấy người như một, nhìn là thấy mới bị chửi.
Đài Mạng thấy thế thì đồng cảm như bản thân vừa bị chửi, run bần bật lên, chẳng lẽ hôm nay tâm trạng Boss không tốt nên kéo hết mấy bộ phận vào nghe chửi à?
Trình Tiêu nhỏ giọng: “Sao nhiều người vậy?”
Tống Hi nhìn qua, lắc đầu.
Bình thường báo cáo, trừ trưởng phòng phụ trách ra, thì các Phó Giám Đốc trực thuộc cũng đến, nếu nghiệp vụ mà có hợp tác giữa các bộ phận thì các bộ phận liên quan đấy sẽ cử một hoặc hai người phụ trách đến tham gia, để tránh CEO có vấn đề lại tìm không ra người.
Nhưng hôm nay người đông hơn hẳn, các Phó Giám Đốc bộ phận Sản phẩm, bộ phận Vận hành và bộ phận Dữ liệu đều góp mặt, Triệu Hân Nhiên ngồi xuống bàn hội nghị, chợt nhận ra trong những quản lý bộ phận ở đây thì mình là người cấp thấp nhất.
Đài Mạng thuộc bộ phận Vận Hành, Phó Giám Đốc Kinh Doanh đưa mắt nhìn chị, ý bảo đừng căng thẳng quá, rồi mới dò hỏi CEO: “Chúng ta bắt đầu ạ?”
CEO Tưởng Lỗi đang ngồi bên cạnh ai đó nghe vậy thì gật đầu, thả lỏng người nói: “Bắt đầu đi.”
Triệu Hân Nhiên hít một hơi, nhìn khắp phòng rồi bắt đầu báo cáo về khoảng thời gian hoạt động này.
Thiểm Động Video là một sản phẩm của Công ty Khoa học-Kỹ thuật Không Cốc, phát triển được bốn năm, trở thành đầu sỏ trong ngành sản xuất Video, năm trước vừa tung ra thị trường, giá trị đã lên đến 400 triệu USD.
CEO đương nhiệm của Công ty Khoa học-Kỹ thuật Không Cốc trước kia là CFO, hai năm trước mới đảm nhiệm vị trí CEO của Thiểm Động. Mà vị CEO này đích thân đưa Thiểm Động từ 0 lên 1, và đưa các sản phẩm khác của Công ty Khoa học-Kỹ thuật Không Cốc ngựa không ngừng vó ra thị trường, trở thành người tiên phong khai thác thị trường.
(*)Giám đốc tài chính (Chief Financial Officer, viết tắt là CFO)
Tưởng Lỗi xuất thân khoa Tài chính – Sản xuất, trong quá trình đưa Thiểm Động ra thị trường hoạt động, anh ta đã đóng một vai trò rất quan trọng, chỉ là nói gì thì kinh nghiệm cho sản phẩm này không cũng không bằng một CEO thực thụ, qua hai năm mặc dù lưu lượng người dùng vẫn tăng lên, nhưng ai nấy đều cảm nhận được sự tăng trưởng vô lực, trên thị trường có rất nhiều sản phẩm cạnh tranh như hổ rình mồi muốn cắn miếng thịt Video này, vì vậy trong giới đánh giá về Tưởng Lỗi cũng khen chê không đồng nhất.
Mạnh Dao ngồi bên cạnh Tống Hi, trong lúc nghe báo cáo vẫn không nhịn được làm việc riêng, huých cánh tay của cô hỏi: “Ngồi cạnh Tưởng Lỗi là ai vậy?”
Phòng họp rất lớn, ngoại trừ mấy chỗ ngồi nơi bàn hội nghị, thì cách hai mét bên trái chỗ bàn hội nghị còn có mấy cái ghế dựa, dành cho các nhân viên khác tham dự. Tống Hi, Mạnh Dao chỉ là các nhân viên cấp thấp nên rất tự giác ngồi ở đây, chưa bao giờ dám ngồi vào bàn hội nghị, chứ đừng nói đến hôm nay có khá nhiều lãnh đạo.
Tưởng Lỗi vẫn ngồi ở chỗ bên trái gần màn chiếu nhất, bên cạnh và đối diện còn có các lãnh đạo khác.
Vì để màn hình chiếu rõ hơn nên trong phòng họp tắt hết đèn, những người ngồi bên trái quay lưng về phía các cô, chỉ có thể thấy được bóng dáng bên cạnh Tưởng Lỗi lộ ra nửa thân hình, cũng ngồi trên ghế xoay, nhưng thân hình nom còn xuất sắc và bắt mắt hơn Tưởng Lỗi nhiều, Tưởng Lỗi nhìn như mấy ông chú trung niên gần 40, mà người nọ có khí chất nghiêm nghị, dù không ngồi ở vị trí trung tâm, nhưng phong thái như thuộc một đẳng cấp khác vậy.
Thật ra từ lúc Tống Hi vào cửa đã chú ý đến, lúc ấy Tưởng Lỗi đang cúi người thấp giọng nói gì đó với người nọ, từ góc độ của cô nhìn qua thì chỉ thoáng thấy góc nghiêng, không rõ là ai được, có lẽ là một Phó Giám Đốc nào ít khi xuất hiện chăng, nói gì thì quy mô của Thiểm Động lớn như vậy, thời gian cô vào công ty không dài, không phải quen hết mọi người.
Tống Hi làm bộ không nghe thấy, không để ý đến cô ta.
Vừa lúc Tưởng Lỗi nhìn thấy trên PPT có một chi tiết nào đó liền hỏi về nó.
Chính là trang mà Tống Hi làm giúp Mạnh Dao.
Tưởng Lỗi chỉ phương án và tiến độ trên đấy, hỏi: “Chương trình này ra hai kỳ đúng không? Lợi nhuận thu về là gì?”
Triệu Hân Nhiên chạy PPT đến phần số liệu: “Lượt hiển thị các Video liên quan đạt 230 triệu, độ thảo luận đứng trong top 20 trên danh sách các trang web.”
Tưởng Lỗi gật đầu, anh ta nhớ là mấy trang trước có nói về hiệu quả khi tuyên truyền trong bộ phim truyền hình, nói: “Tốt hơn bộ phận vừa nãy.”
Triệu Hân Nhiên gật đầu: “Đúng ạ.” Chị chỉ sợ bị hỏi, thấy Tưởng Lỗi bày vẻ khá ổn nên nghĩ mình có thể chuyển trang, hy vọng muốn báo cáo thật nhanh.
“Khoan…” Người đàn ông ngồi cạnh Tưởng Lỗi đột nhiên lên tiếng, trong phòng họp im lặng, giọng nói nọ bình tĩnh điềm đạm đến chói tai, “Trên PPT này, tất cả các sự hợp tác với gameshow, phim ảnh, nhưng lại chỉ đề cập đến việc hiển thị các Video liên quan, các lượt tương tác, nhưng mục đích mà chúng ta hợp tác với họ, là gì?”
Trong phòng lặng ngắt như tờ.
Triệu Hân Nhiên và các Phó Giám Đốc liếc mắt nhìn nhau, chỉ có thể nhìn thấy trong mắt đối phương một chữ.
Hoảng, quá hoảng, sao bây giờ, là gì nhỉ?
Tống Hi thấy Triệu Hân Nhiên nhất thời không nói nên lời, có hơi sốt ruột nghĩ thầm, đương nhiên là vì kéo và thúc đẩy cuộc sống mới đó!
Về phần thuyết trình thì Triệu Hân Nhiên rất mạnh, nhưng độ mẫn cảm về số liệu thì cực kỳ thấp, câu hỏi này không phải chị không có khái niệm, mà là vì đầu tiên chị sẽ nghĩ đến góc độ Kinh doanh.
Phó Giám Đốc của bộ phận này là người không tệ, nhắc nhở: “Nếu hợp tác thì phải có phát ngôn trong chương trình nhỉ? Phát ngôn là—?”
Triệu Hân Nhiên lập tức tiếp lời: “Đúng ạ, chúng ta đảm nhiệm phần đó, chủ yếu là hy vọng mượn chương trình lấy độ hot để phủ sóng nhiều người hơn, thu hút người dùng mới đến với nền tảng, đồng thời tăng độ thảo luận của người dùng cũ trên nền tảng và đẩy mạnh đến người sử dụng.”
Tưởng Lỗi theo sát hỏi: “Vậy tại sao số liệu về hiệu quả lại không có? Chẳng lẽ vô dụng?”
Tống Hi ngồi ở ghế sau, nhịn không được phải nâng tay đỡ trán.
Sáng hôm nay lúc cô làm PPT này vốn có viết phần số liệu về hiệu quả vào, nhưng Triệu Hân Nhiên lại nói là trăm triệu lượt hiển thị, chục triệu lần tương tác sẽ đẹp hơn con số trăm nghìn, hơn nữa bình thường khi báo cáo với Tưởng Lỗi thường chỉ báo cáo như thế, không có vấn đề gì hết, nên bác bỏ phần này của Tống Hi.
Khả năng phân tích dữ liệu của bộ phận Vận hành cách xa bộ phận Sản Phẩm cả ngàn dặm, đây là cảm thụ trực quan của Tống Hi khi chuyển từ bộ phận Sản Phẩm sang.
“Số liệu đó chúng em cũng có xem qua.” Triệu Hân Nhiên nói xong liền nhìn về hướng bọn cô, điểm danh, “Mạnh Dao báo cáo đi.”
Đây là tác dụng duy nhất của bọn họ—khi quản lý quên chi tiết vặt thì phần PPT nào của bọn họ, bọn họ sẽ phải chi viện khẩn cấp.
Mạnh Dao tức tốc trợn trừng mắt.
Phần này là của cô ta phụ trách, Triệu Hân Nhiên rất có ấn tượng, nên đến thời khắc mấu chốt liền gọi tên cô ta, nhưng vấn đề là PPT này cô ta không viết! Trước khi có cuộc họp này cô ta còn chả biết trong PPT đã viết gì cơ!
Nhưng vào tình huống này, Tổng Giám Đốc, Phó Tổng Giám Đốc đều nhìn chòng chọc cô ta, cô ta có thể nói ‘em không nhớ rõ’ được sao?
“Chỗ này…” Mạnh Dao há miệng thở dốc, không nói nên lời.
Trong phòng họp ai nấy câm như hến.
Chừng mười giây qua đi, Mạnh Dao vẫn không có gì để nói.
Thậm chí ngay cả Tưởng Lỗi cũng quay lại nhìn.
Triệu Hân Nhiên xấu hổ ngồi trên bàn, nhìn chằm chặp Mạnh Dao như thể hận không Ϧóþ ૮ɦếƭ được cô ta lúc này.
Ngón trỏ của Tống Hi khẽ gõ lên bàn phím, trước khi Triệu Hân Nhiên bị các sếp lớn gọi tên, bèn nói: “Lúc chương trình này phát sóng, một ngày tăng khoảng 300.000 người dùng, đem về cho đài trung bình 1,2 triệu một ngày….”
Cô nhìn màn hình chiếu rồi giải thích về số liệu, khóe mắt liếc nhìn người bên cạnh Tưởng Lỗi cũng đang quay đầu lại nhìn cô, thế là vừa trả lời vừa lễ phép đối mắt với người nọ.
“Lượng người truy cập rõ…” Cô vẫn theo quán tính báo cáo, nhưng gần như không biết mình đang báo cáo cái gì, “Ặc…rõ ràng tăng lên…tăng…ừm…gấp ba lần…”
Giữa cơn hoảng hốt chỉ nghe thấy Triệu Hân Nhiên nói: “Vậy em tiếp tục báo cáo ạ?”
Tưởng Lỗi lên tiếng.
Mọi người đều hít một hơi, tiếp tục ngẩng đầu nhìn màn hình chiếu, nghe báo cáo.
Đôi mắt người nọ chạm mắt cô một thoáng, cô lại nhớ đến năm mười tám nọ, cô vùi mình trong một góc nhỏ luyện nói tiếng anh, bị người nọ phát hiện.
Khẩu âm người nọ rất chuẩn, dạy cô từng câu từng chữ….
We are all searching for someone, that special person who will provide us what’s missing in our lives.