“Chị…” Tiểu Du gọi khẽ.
“Làm gì thế? Lại thông báo cho người khác biết chuyện chị đi Miên Dương rồi phải không?” Tôi lạnh như băng.
“Không không không!” Tiểu Du lắc đầu nguầy nguậy, “Lần này đảm bảo bí mật.”
“Cậu ta hối lộ em cái gì? Mà sao em nhiều chuyện thế!”
“…Anh Tần Xuyên hứa sẽ tặng em Garage Kit mới nhất…”
“Thật muốn cho em đi luôn!”
“Chị! Chuyện này không thể trách em được!” Tiểu Du liều mạng giải thích: “Sao em lại chủ động nói với anh ấy chứ? Là anh ấy đến hỏi em, hỏi chị gần đây hẹn hò với những người như thế nào, gặp ai nhiều nhất, buổi tối thường ăn cơm ở đâu.”
“Thế là em khai hết?”
“Em thấy anh ấy quan tâm chị mà…”
“Quan tâm cái ௱ôЛƓ!”
“Thật, chị! Em nói cho chị biết, theo quan sát của em, anh Tần Xuyên chắc chắn là thích chị! Anh ấy sợ chị đi xem mặt rồi lấy người khác, vì thế mới ủy quyền cho em giám sát chị!”
“Còn giám sát!” Tôi ngửa cổ lên trời bất lực, “Cậu ta có bạn gái rồi em hiểu không hả? Cho em hay, nếu em còn loanh quanh với cậu ta chị sẽ nói với bố mẹ chuyện em và anh chàng lớp trưởng yêu sớm.”
“Tạ Kiều!”
“Tạ Du!”
“Em mặc kệ chị! Tùy chị muốn thế nào thì thế! Đồ nhát gan! Bỏ lỡ anh Tần Xuyên chị sẽ hối hận cả đời!”
“Như thế là tốt nhất!”
Tiểu Du đập cửa bỏ đi, tôi đóng vali lại nằm vật ra giường. Trần nhà trong căn phòng cũ trắng tinh, trên đó chẳng có một câu trả lời chắc chắn nào về tình bạn hay tình yêu của tôi.
Địa điểm đầu tiên tôi và nhà văn kia đến là huyện An thuộc Miên Dương, Tứ Xuyên, là quê của ông ta, một phố huyện nhỏ yên bình xinh đẹp. Người Tứ Xuyên có vẻ nhàn nhã trời sinh, bà chủ quán trọ mà chúng tôi ở ngày nào cũng ôm lấy bàn mạt chược, chẳng thấy bà ta để ý chuyện kinh doanh, còn đặc biệt thích tám chuyện nữa. Mới ở vài ngày, mà bà ấy gần như rõ hết chuyện nhà tôi làm gì, có bạn trai hay chưa. Ở nơi này không thấy cảnh tượng náo nhiệt bận rộn, mọi người chủ yếu tập trung trong quán trà và quán mạt chược đầu phố, vừa chơi vừa uống nước vừa trò chuyện, một ngày hai ngày cứ thế trôi qua, trăm năm ngàn năm cũng cứ thế trôi qua.
Có lẽ gần núi, lại là nông thôn nên di dộng thường xuyên bị mất sóng. Ban đầu tôi còn thấy bất tiện, nhưng về sau quen dần, thậm chí còn cho rằng như vậy là tốt nhất, đỡ cho tôi phải lo lắng thắc mắc xem liệu Tần Xuyên có liên lạc với mình không. Có thể thấy tình yêu không phải là nhu yếu phẩm trong cuộc đời con người.
Nhà văn ngày nào cũng dẫn tôi đi khắp nơi, kể cho tôi nghe về ngôi đền cũ thời Đường trên đỉnh núi Thiên Phật, cùng chụp ảnh với tôi trên cầu Tỉ Muội, dẫn tôi đi xem ngọn núi La Phù nổi lên từ đáy biển từ một tỉ năm trăm triệu năm trước. Ngày mà chúng tôi đến, khắp núi bướm hồng bay dập dìu, xoay tròn quanh tôi, ông ấy cười bảo tôi rằng đây là hiện tượng lạ, tôi sắp có tin vui.
Sau đó chúng tôi chuyển hướng đi Trùng Khánh, tôi hỏi vị tác giả, có phải ông muốn về thăm trường đại học chính trị Tây Nam không, ông bảo không phải, chỉ là cô bạn gái là mối tình đầu của ông hiện đang ở đấy, vì vậy có cảm giác rất thân thiết, chỉ cần về Trùng Khánh nhất định sẽ tới đó chơi. Ông kể về câu chuyện tình yêu của mình, người con gái có mái tóc dài thường tết đuôi sam, còn ông lại thường ở ngay phía sau cô ấy, cùng đi qua núi, đi qua cầu, đi qua bao nhiêu năm tháng. Về sau ông đến Trùng Khánh học, người con gái đó khoác tay nải đi thăm ông, nhưng không tìm thấy ông, trường đại học quá lớn, chỗ nào cũng toàn những người không giống với cô ấy, đây là thế giới mà cô ấy có nhón chân cũng không tới. Cô ấy biết chàng trai của mình nhất định còn đi đến những nơi rộng hơn, lớn hơn, vĩ đại hơn, anh sẽ không quay lại huyện An nữa, sẽ không đi con đường núi nhỏ hẹp cùng cô ấy nữa.
Thế là cô không đi gặp ông, cũng không liên lạc, tự ý ở lại Trùng Khánh làm thuê làm mướn, rồi nhanh chóng lấy chồng. Có lần ông quay về, nhìn thấy cô ấy trong con ngõ nhỏ ngay cạnh cổng trường, đang xi một đứa bé vừa béo vừa trắng tè.
Cô ấy không ngẩng đầu nhìn ông, còn tưởng ông chỉ là khách qua đường.
Tôi sụt sịt, truy hỏi ông rất nhiều câu nếu như, nếu như năm đó ông bắt gặp cô ấy với bộ dạng vừa hoang mang vừa tự ti ở trong trường, liệu họ có bên nhau không? Liệu họ sẽ có một cuộc đời khác không? Sẽ có một cái kết chuyện khác không?
“Tiểu Tạ, cuộc đời làm gì có nhiều nếu như và liệu rồi sẽ như thế, giữa con người với nhau, xét cho cùng chính là một lần gặp gỡ và một lần biệt ly. Nếu gặp gỡ và biệt ly cách nhau gang tấc, thì đó chính là người lạ; nếu gặp gỡ và biệt ly cách nhau cả đời, thì đó sẽ là người đầu ấp tay gối.”
Tôi trầm ngâm, nghĩ về tôi và Tần Xuyên, nếu chúng tôi ngay từ khi vừa sinh ra đã tính là một lần gặp gỡ, vậy phải bao nhiêu lâu nữa, đến lần nào mới được tính là biệt ly. Trong lúc nghĩ như thế, căn phòng bỗng rung lên bần bật.
Động đất rồi.
14 giờ 28 phút chiều ngày 12 tháng 5 năm 2008.
Khi ấy tôi còn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra, chỉ bỏ chạy theo bản năng, trên phố chật kín người, có những người thậm chí đang mặc quần cộc áo ba lỗ cũng chạy ra ngoài. Rung rất mạnh, nửa phút rung mạnh nhất ấy, ngay cả đứng cũng không vững, tôi nhìn thấy rất rõ khách sạn Intercotinental cao chót vót phía bên kia đường nghiêng trái nghiêng phải với biên độ lớn. Mọi người hoảng loạn không biết phải làm gì, họ quay sang nhau suy đoán dò hỏi, những người kịp mang theo di động đều đang bấm điện thoại, nhưng không ai gọi được.
Nhà văn đi cùng tôi rất lo lắng, không ngừng bấm máy gọi về nhà ở huyện An, khoa học kỹ thuật và nền văn minh của loài người bị tấn công đột ngột, chẳng có bất kỳ tín hiệu kết nối nào, không có di động, không ti-vi, không mạng internet, đứng trước thiên tai, thứ đầu tiên biến mất lại chính là những thứ mà hằng ngày chúng ta phụ thuộc nhất. Chúng tôi dần dần khôi phục lại sự bình tĩnh, giờ chỉ có thể dựa vào những người cũng giống như chúng tôi kia thôi.
Nhà văn già bảo ngay cả tín hiệu di động cũng bị mất chứng tỏ trận động đất vừa rồi rất mạnh, trong lòng tôi hoảng loạn, Bắc Kinh cách Tứ Xuyên xa như thế chắc là không sao đâu, nhưng vẫn rất lo lắng, chỉ muốn nhanh chóng liên hệ được với gia đình. Bao nhiêu khúc mắc lẫn giận hờn có với Tần Xuyên trước đó cũng tan biến như mây khói khi phải đối mặt với thiên tai, tôi chỉ nghĩ, nếu điện thoại có tín hiệu, nhất định tôi sẽ gọi cho cậu ấy, tôi muốn nghe tiếng cậu ấy.
Khoảng hơn một tiếng sau, di động của tôi bắt đầu có tín hiệu, nhưng nghẽn mạng, bởi mọi người xung quanh đều đang gọi điện, nhất thời không gọi đi nổi, vẫn là mẹ tôi gọi cho tôi trước. Mẹ nói nghe như đang khóc, rõ ràng đã cuống phát điên rồi, trước đó tôi còn không cảm thấy gì, nhưng giờ bình tĩnh lại thì càng nghĩ càng sợ. Mẹ bảo Vấn Xuyên bị động đất, rất nghiêm trọng, khoảng hơn bảy độ richter, Bắc Kinh cũng rung nhẹ, những người ở khu tiểu viện chỗ bà nội đều chạy cả ra đường. Mẹ hỏi chỗ tôi thế nào, tôi nói Trùng Khánh vẫn ổn, mẹ dặn nhanh chóng thu dọn đồ đạc, phải chú ý an toàn, thông báo ngay cho tòa soạn về tình hình hiện tại, nhưng không cần đợi đơn vị đồng ý, quay về Bắc Kinh ngay, bà mua vé máy bay cho tôi. Trong lúc chúng tôi an ủi lẫn nhau, thì Tần Xuyên gọi đến, tôi vội vàng tạm biệt mẹ nhận điện của Tần Xuyên, vừa nghe máy, đã nghe cậu ấy gào to tên tôi.
“Tạ Kiều! Tạ Kiều!”
“Tần Xuyên! Tần Xuyên!”
Chúng tôi gọi tên nhau, để chắc chắn đối phương vẫn tồn tại trên thế giới này.
“Có sao không?”
“Không sao…”
“Đừng sợ.”
“Ừ.”
“Đợi tôi.”
“Cái gì?”
“Đợi tôi, tôi đi đón cậu!”
Tín hiệu lại mất, cuộc đối thoại của chúng tôi kết thúc ở lời hứa hết sức xưa cũ ấy.
Tôi không biết trên thế gian này có bao nhiêu đôi nam nữ từng hẹn ước như thế, và có bao nhiêu người đợi được người kia, bao nhiêu người lạc mất nhau mãi mãi. Tôi nhớ đến mọi chuyện quá khứ giữa tôi và Tần Xuyên, chúng tôi kẻ trước người sau đến với thế giới này, nên dường như ngay từ đầu đã mặc định chúng tôi mãi mãi luôn kẻ trước người sau đuổi theo, tìm kiếm và chờ đợi lẫn nhau. Hồi còn nhỏ, tôi ở trong tiểu viện chờ cậu ấy đứng dưới cửa sổ gọi: “Kiều Kiều! Đi chơi đi!”; lên cấp II, cậu ta đứng ở trường đợi tôi cùng về nhà; đến đại học, tôi ở Bắc Kinh, Tần Xuyên ở Canada, tôi đợi Tần Xuyên về nước; tốt nghiệp rồi, cậu ấy nói đợi đến khi chúng tôi ba mươi tuổi, nếu không có ai thèm rước tôi thì cậu ấy sẽ lấy tôi. Chúng tôi cứ như thế, thận trọng chờ đợi lẫn nhau, không dám bước quá gần lại không muốn cách nhau quá xa, luôn bảo đảm giữ một khoảng cách an toàn, sau đó phóng túng để cho tình bạn ngày một trở lên tham lam.
Có lẽ vốn chúng tôi cũng định chờ đợi như thế cả đời, nhưng vào ngày 12 tháng 5 này tôi đột nhiên phát hiện ra, cuộc sống thật mong manh, nó căn bản chẳng đủ mạnh mẽ để dung nạp những bí mật và chờ đợi do chúng tôi tự biên tự diễn. Vấn Xuyên có rất nhiều người ૮ɦếƭ, chỉ trong vòng nửa phút đồng hồ, rất nhiều “đã từng” và “hy vọng” cùng biến mất. Con số mà người ta đang truyền tai nhau, đều từng là những người còn sống, từng là những người có câu chuyện, từng có mối liên hệ mật thiết với thế giới này, thế mà ngay lập tức đã biến mất biệt tăm biệt tích. Nếu tôi không đến Trùng Khánh, tôi đang ở huyện An, có khả năng tôi đã trở thành một trong những con số tử vong được báo kia, tất cả mọi thứ liên quan tới tôi, quá trình trưởng thành của tôi, người thân và bạn bè của tôi, tình yêu chôn giấu tôi chưa kịp thổ lộ, sẽ biến thành một số Latinh lạnh lẽo.
Thật đáng sợ.