Cũng có thể sự né tránh xuất phát từ trong tiềm thức, nên tôi dính chặt lấy bọn Tần Xuyên, việc làm ăn của quầy số 15 vô cùng phát đạt, bắt đầu từ tháng thứ hai họ đã kiếm được hơn năm nghìn tệ lãi mỗi tháng. Tần Xuyên rất rộng rãi, Vương Oánh cũng là người chưa bao giờ thiếu thứ gì, vậy là số tiền ấy trở thành quỹ ăn chơi nhảy múa của chúng tôi, dẫn tới việc học kỳ đó tôi bị thừa dinh dưỡng, thành tích thì đi xuống, trọng lượng cơ thể tăng thêm tám ki-lô-gam còn thành tích học tập rớt mười bậc, thi giữa kỳ tôi và Từ Lâm cùng đứng tít cuối bảng.
Nhưng quãng thười gian vô tư vô lo vô nghĩ ấy lại kết thúc hết sức đột ngột, khiến tôi chẳng có chút phòng bị nào cả.
Hôm đó chúng tôi quay quần ngồi ăn cơm với nhau như mọi khi, do Vương Oánh thấy bụng ấm ách nên chỉ uống một cốc trà sữa lớn. Món bánh ga-tô hạt dẻ Đại Long mới làm rất được hoan nghênh, theo lệ thường cậu ta cắt cho tôi miếng to nhấy còn Na Na miếng nhỏ xíu. Na Na không chịu cứ đứng đấy cằn nhằn Đại Long không công bằng, tiện thể quấn chặt Tần Xuyên đòi Tần Xuyên bù cho cô ấy. Tần Xuyên chịu thua đành múc cho cô ấy một muỗng cad ri, Na Na cười tít mắt bưng đĩa thức ăn lên, đúng lúc ấy, một cô gái với thân hình thướt tha lướt qua Na Na, gõ gõ vào ô cửa kính dán số 15 đỏ chót.
“Xuyên Tương” Cô gái õng ẹo gọi.
Mặt Tần Xuyên tái xanh, chiếc muỗng trong tay rớt xuống đất, bắn đầy cà ri lên người Đại Long. Na Na khá thấp nên phải ngửa cổ lên nhìn cô gái kia, còn tôi, ngay khi thấy khuôn mặt rất Tây ấy, lập tức nhớ đến bức ảnh mà Tần Xuyên từng gởi cho mình xem, còn cả nick name dài dằng dặc kia: Mãi yêu Bảo Gia & Xuyên Tương.
“Trần Bảo Gia…” Tôi vô thức gọi tên cô gái đó.
Trần Bảo Gia quay người lại, nghiêng đầu trông rất đáng yêu, “Cậu là Tạ Kiều?”
Không đợi tôi trả lời, cô ta liền nói tiếp: “Sao mà béo thế, chẳng xinh như trong ảnh.”
Mặt tôi cũng tái nhợt.
Quầy hàng số 15 nhỏ xíu chẳng còn chỗ nào để mà trốn. Mười phút sau, Tần Bảo Gia khoát tay Tần Xuyên ngồi giữa chúng tôi, còn Tần Xuyên thì đờ ra như bức tượng đá.
“Xuyên Tương, anh không ngờ em sẽ đến tìm anh phải không? Có phải rất surprise không?” Chất giọng Đài Loan của Bảo Gia chuẩn hơn của Na Na nhiều, nhưng lại khiến người nghe rất khó chịu.
Bảo Gia múc một thìa cơm rang bón cho Tần Xuyên, “Em đoán ngay anh sẽ ở đây. Nói cho cùng thì, chúng ta đúng là tâm linh tương thông, phải không anh?”
Tần Xuyên nhai miếng cơm vô vị được đưa tới tận miệng ấy, còn tôi cũng chẳng thể cảm nhận được vị ngon của món bánh ga-tô hạt dẻ. Kể ra thì chuyện này cũng chẳng liên quan tới tôi cho lắm, Na Na còn có tư cách tức giận hơn tôi, nhưng Tần Bảo Gia thật khiến cho tôi rất không vui.
“Đây là trường đại học tốt nhất ở đại lục của các cậu à? Cũng chẳng ra làm sao, không hiểu tốt ở chỗ nào mà anh nhất định đòi về bằng được, đừng nói so với Vancouver, ngay cả so với trường ở Đài Bắc chỗ bọn em cũng còn kém xa.” Bảo Gia nhìn ngó xung quanh rồi bình phẩm.
“Cũng đúng, chỗ bọn cậu nhỏ xíu, chim sẻ dù nhỏ nhưng vẫn dủ lục phủ ngũ tạng.” Tôi thờ ơ đáp lại.
“Đất nào sinh người nấy, có những người chẳng lịch sự chút nào.” Bảo Gia cũng không chịu kém.
“Phải, có người lại biết vờ vịt tỏ ra nghiêm túc cơ đấy.” Tôi lập tức phản công.
“Có người thích gặm nhấm chữ nghĩa để chứng tỏ mình học chữ giản thể nên biết nhiều từ.”
“Có người còn học kinh tế cơ đấy, vậy mà học đến bây giờ đầu óc vẫn không minh mẫn.”
“Có người muốn hiểu rõ về bản thân hơn thì phải soi gương nhiều vào.”
“Có người nên biết đâu là điểm dừng, nếu không tự sát cả nghìn lần cũng vô ích.”
“Tạ Kiều!” Bảo Gia bị tôi chọc đúng vết thương, tức tối đập bàn đứng bật dậy.
“Sao thế, Trần Bảo Gia!” Tôi cũng đứng dậy.
“Cho dù thế nào, tôi cũng là bạn gái chính thức của Tần Xuyên. Cậu, cậu là cái gì?” Bảo Gia chỉ thẳng vào mũi tôi, tôi nhìn móng tay sơn màu lòe loẹt của cô ta, cổ họng nghẹn cứng.
Tôi đột nhiên cảm thấy mình thật nực cười, nếu đem ra so sánh, một người bạn thân như tôi đúng là không có tư cách này.
Na Na lẳng lặng kéo gấu áo tôi, muốn giải vây cho người bạn đang rơi vào tình huống vô cùng bối rối, Tần Xuyên nãy giờ vẫn ngồi im thì bỗng đứng dậy, nhưng cậu ta không thèm quan tâm đến Bảo Gia cũng chẳng hỏi han tôi mà đi thẳng đến bên cạnh Vương Oánh, một tay đặt lên vai cô ấy, lo lắng hỏi: “Không sao chứ?”
Lúc này tôi mới nhận ra sắc mặt Vương Oánh tái nhợt, cô ấy lắc lắc đầu: “Không ổn rồi, bụng đau lắm.”
“Tôi đưa cậu đến bệnh viện!”
Tần Xuyên không nói không rằng xốc Vương Oánh đứng dậy, Bảo Gia và tôi đều muốn giúp, nhưng lại bất cẩn va vào nhau, Tần Xuyên giơ tay đẩy chúng tôi, “Tránh ra! Đừng gây rối thêm nữa!”
Chúng tôi bị Tần Xuyên đẩy bật ra ngoài, cậu ta xốc Vương Oánh đi về phía thang máy, Bảo Gia mím môi, giậm chân bình bịch, sau đó cầm túi xách chạy theo.
Tôi đứng bất động, không biết tại sao, Cảm giác lạc lõng đột nhiên ùa về.
Vương Oánh bị viêm ruột thừa cấp tính, tối hôm ấy phải nhập viện mổ ngay, ngoài người nhà của cô ấy ra, người chạy trước chạy sau đôn đáo trong bệnh viện còn có Tần Xuyên.
Hôm sau tôi và Dương Trừng vào, hiếm khi tôi thấy anh lo lắng và quan tâm đến người khác như thế, anh lái xe rất nhanh, vượt đèn đỏ hai lần, đảo lái hay lao vun ✓út càng không phải bàn.
Dương Trừng bước vào phòng bệnh trước tôi, do vội vàng nên lao rầm vào Tần Xuyên đang vừa bóc quýt vừa đi ra ngoài, hai người nhìn nhau, Dương Trừng phủi phủi áo, Tần Xuyên ném luôn quả quýt đi. Từ Lâm đến sớm hơn chúng tôi một chút, cô ấy mang món đậu tương sấy khô bình thường Vương Oánh thích nhất đến, nhưng do vừa mổ xong, Vương Oánh được ăn đồ cay nóng, chỉ béo Từ Lâm ngồi cắn tí tách vui vẻ, khiến Vương Oánh bực bội cằn nhằn suốt, bảo không được làm rơi vỏ ra sàn. Vương Oánh nằm trên giường bệnh, vốn là người khá cao, vậy mà lại trở nên nhỏ bé giữa đống chăn gối trắng toát, tính khí cũng chẳng còn cao ngạo như thường ngày, ngoan ngoãn giống một cô bé con.
“Sao lại thành ra thế này?” Dương Trừng sờ tráng Vương Oánh, “Hình như còn sốt.”
“Sốt nhẹ thôi, không sao. Mấy hôm trước tôi đã thấy khó chịu rồi, còn tưởng đau bụng đi ngoài. Haiz, không ngờ còn phải ᴆụng dao kéo.”
Vương Oánh dịch người ngồi dậy, Dương Trừng lấy gối nhét ra sau lưng cho cô ấy dựa.
“Tôi thấy cậu đúng là thích ђàภђ ђạ bản thân.” Dương Trừng bất mãn, “Đang yên đang lành lại mở quán bán đồ ăn trong căng-tin, thần kinh.”
“Xin cậu đấy, mẹ tôi đã cằn nhằn chuyện này cả buổi tối rồi, mãi mới chịu về giờ tới lượt cậu.” Vương Oánh lườm anh.
“Cậu làm đại tiểu thư quen rồi, sao hiểu được tâm tư của những người lăn lộn ngoài xã hội, đừng ngốc nghếch mãi để người ta lợi dụng.” Dương Trừng nói đầy ẩn ý.
“Làm việc nghiêm túc thì khó, chứ ngồi phán xét người khác thì dễ lắm.” Tần Xuyên thở dài.