Sau khi anh Tân Nguyên chuyển đi, khu nhà chúng tôi ở bắt đầu trở nên bất ổn, nhưng mấy đứa chúng tôi hoàn toàn không cảm nhận được, bởi vì chúng tôi còn bồn chồn bất ổn hơn. Năm đó, trong khu tổ chức hoạt động văn hóa nghệ thuật dành cho thanh thiếu niên, trường tiểu học Đăng Hoa phải diễn vở kịch Công chúa Bạch Tuyết. Anh Tiểu Thuyền có vẻ ngoài thanh tú, lại đã vào đội nên đương nhiên được chọn đóng hoàng tử, còn chị Tần Thiến mặc dù học hành không ra sao nhưng lại là nữ sinh xinh đẹp nhất trường, vậy là được chọn đóng công chúa. Tần Xuyên do cao gầy lênh khênh nên cũng được chọn đóng cái cây A, chỉ riêng tôi là không được phân cho vai nào, ngay cả một trong bảy chú lùn cũng chẳng đến lượt.
Thực ra tôi tự cho rằng bản thân mình rất có năng khiếu diễn xuất, bình thường đám con gái trong ngõ hay túm năm tụm ba chơi trò “gia đình”. Khi ti-vi chiếu bộ phim Tân Bạch nương tử truyền kỳ, chúng tôi đứa nào cũng lấy khăn choàng của mẹ ra, quấn lên người làm váy, làm áo choàng, tôi còn đặc biệt thiết kế một kiểu tóc cổ trang, cuốn khăn đó lên tóc rồi dùng kẹp cố định chặt, khi đó tôi cũng được xem là “Fashion Queen” trong con ngõ nhỏ của mình. Chúng tôi bắt chước cử chỉ của Bạch nương tử và Tiểu Thanh trong phim, hai bàn tay đặt trước иgự¢ đảo mấy vòng, sau đó dùng ngón tay chạm vào hai bên huyết thái dương, lại giả vờ như đang lẩm bẩm đọc thần chú, so với những âm thanh lào xào do Tần Xuyên tạo ra, rõ ràng vai diễn của tôi ra dáng ra hình hơn. Có điều rất đáng tiếc là, thầy cô giáo trong trường lại không phát hiện ra điểm này. Khi thầy hiệu trưởng và đoàn phụ đạo đến chọn những diễn viên phụ, cho dù tôi có ngồi thẳng tắp, cằm hất cao, mắt mở to, họ vẫn không thèm liếc tôi lấy một cái, cứ thế đi qua chỗ tôi ngồi.
Trong ngõ có mấy bạn được tham gia vào vở kịch Công chúa Bạch Tuyết, đối với mọi người đâyquả là một chuyện vô cùng thú vị. Hơn nữa cũng rất vinh quang, theo như lời thầy cô giáo thì, họ là những người đang làm nhiệm vụ, mà hai từ “nhiệm vụ” khi ấy đối với chúng tôi mà nói, là những từ ngữ vô cùng vĩ đại.
Thế là, ngoài thời gian đi học được các thầy cô giáo hướng dẫn diễn tập ra, về nhà rồi các bạn ấy còn hẹn nhau ăn cơm xong đến Tây đại viện tập tiếp. Tôi vốn rất thích những buổi tối đầu thu, những thứ như dây chun, bao cát, đá cầu, dế mèn, ve, kéo cuống lá, hạt dẻ đường, bánh bao rán… tất cả đều trở thành vở kịch thiếu nhi mà tôi không thể tham gia. Nhưng tôi cũng không nỡ không đi theo các bạn, mặc dù chỉ có thể ngồi trên chiếc ghế con bên cạnh nhìn các bạn nói những lời kì lạ, cổ quái khác hẳn thường ngày, nhưng tôi vẫn muốn đi, ít ra thì khi đến cảnh anh Tiểu Thuyền cứu chị Tần Thiến, tôi còn có thể tưởng tượng nàng công chúa đó chính là tôi.
Có lẽ do tôi quá khao khát mong ngóng nên cơ hội đến thật.
Hôm đó, các bạn tập trung trong Tây đại viện như mọi ngày, công tác chuẩn bị đâu ra đấy, anh Tiểu Thuyền giống tổng đạo diễn đang dặn chị Tần Thiến điều gì đó, chỉ cần anh tuyên bố bắt đầu, là sẽ tiến hành diễn tập ngay.
Tôi và mấy đứa trẻ con vẫn còn thò lò mũi xanh nhỏ hơn tôi vào tuổi đang rãnh rỗi ngồi chơi bên cạnh, tôi lấy cỏ đuôi chó gấp lại cho chúng chơi, Tần Xuyên thỉnh thoảng lại chạy đến quấy rồi.
Anh Tiểu Thuyền nói xong, chị Tần Thiến vừa gật đầu vừa đi giật lùi về phía sau, nhường lại “sân khấu” chính, giục mọi người chuẩn bị. Đúng lúc này, cô Diêu đi đến, gọi Tần Xuyên và chị Tần Thiến:
“Về nhà thôi, có chuyện rồi.” Tần Xuyên tỏ vẻ không vui, cô Diêu gọi mấy lần, phải tới tận nơi lôi cậu ta đi. Chị Tần Thiến không cam lòng, đành nói với anh Tiểu Thuyền: “Hay mọi người đợi tớ một lát?”
“Tiểu Chu, các cháu chơi đi, hôm nay hai đứa nó không ra được nữa đâu.” Cô Diêu kiên quyết chặn đứng suy nghĩ của chị Tần Thiến, Tần Xuyên càng không vui, nhưng bị mẹ kéo ghê quá, đành phải theo về nhà.
Tới tận khi ấy tôi vẫn không thấy chuyện đó liên quan gì đến mình, tôi còn mãi nhìn theo Tần Xuyên mà vui mừng trên nỗi đau khổ của cậu ta. Nhưng, chị Tần Thiến trước khi về lại nói một câu: “Vậy tối nay để Kiều Kiều đóng thay mình đi, nhớ lời thoại chứ?”
Tôi như bị sao băng đập trúng đầu, ngẩn ra.
“Yên tâm, Kiều Kiều ngày nào cũng ra đây xem chúng ta diễn, nhất định là nhớ.” Anh Tiểu Thuyền cười, trả lời thay tôi.
Tôi gật đầu lia lịa, cuống lên chứng minh cho người khác thấy là mình nhớ lời thoại. Mọi người không ai có ý kiến khác, tự đứng vào vị trí của mình, tôi thành thục diễn vai công chúa Bạch Tuyết mà tôi từng thầm diễn trong tâm trí vô số lần kia, bị bà mẹ kế đầu độc, được bảy chú lùn cứu sống, sau đó lặng lẽ chờ đợi, đợi gặp hoàng tử điện hạ của mình.
Cuối cùng, bảy chú lùn cũng đưa hoàng tử tới trước mặt công chúa. Tây đại viện không có đạo cụ giường hoa như trong kịch bản, tôi đành ngồi giữa bồn hoa, nhắm mắt lại, hít ngửi hương thơm của hoa cỏ xung quanh, đợi anh Tiểu Thuyền bước đến bên cạnh, cầm tay mình.
Anh Tiểu Thuyền đã cầm tay chị Tần Thiến rất nhiều lần, khi ấy tôi còn chưa biết thế nào là đố ky, ghen tuông, chỉ hơi khó chịu khi thấy anh ấy cầm tay chị Tần Thiến mà thôi. Cuối cùng cũng có ngày, tới lượt tôi rồi, tận bây giờ tôi vẫn nhớ như in sự chờ đợi mong ngóng khi ấy, dẫn tới việc cả một thời gian dài sau đó, được cầm tay anh Tiểu Thuyền trở thành ao ước lớn nhất đời tôi, mà dường như cũng bắt đầu từ ngày hôm đó, mọi chuyện đều đã được ấn định là không thể.
“Nhìn xem, da của nó trắng như tuyết vậy! Má đỏ hồng như hai trái táo! Nhìn xem, tóc nó đen như gỗ mun ấy! Nó chính là công chúa Bạch Tuyết!”
Anh Tiểu Thuyền đi từng bước về phía tôi, anh cách tôi mỗi lúc một gần hơn, tôi có thể cảm nhận được anh đang cúi người, mỉm cười đưa tay ra. Tôi có chút sốt ruột muốn mở mắt, bởi vì tôi từng chứng kiến rất nhiều lần, nụ cười của anh Tiểu Thuyền lúc này là đẹp nhất.
“Tiểu Chu!”
Tôi nghe thấy tiếng chú Hà.
“Tiểu Chu!”
Anh Tiểu Thuyền dừng lại.
“Về nhà ngay!”
Mọi người đều dừng lại, tôi không thể không mở mắt.
Anh Tiểu Thuyền đã bước khỏi bồn hoa, đi đến cạnh chú Hà, họ thì thầm gì đó rồi anh Tiểu Thuyền đi theo chú Hà về.
Tôi đã không còn nhớ anh từ biệt tôi thế nào, cũng không nhớ các bạn hò hét kêu giải tán ra sao, tôi chỉ nhớ, rất lâu sau đó, một mình tôi vẫn ngồi giữa bồn hoa, hương hoa vấn vít bên cạnh, nhưng tôi lại bật khóc nức nở.
Vai mà tôi diễn, rõ ràng không phải công chúa Bạch Tuyết, mà là cô bé Lọ Lem, tôi thậm chí còn đáng thương hơn cả cô ấy, bởi tôi chưa kịp gặp hoàng tử, tiếng chuông điểm mười hai giờ đã vang lên, phép thuật liền biến mất.
Không biết tại sao, ngày hôm ấy tôi lại có cảm giác, sau này tôi không bao giờ cầm được tay anh Tiểu Thuyền nữa.
Dự cảm của trẻ con, rất linh.
Sau khi về nhà tôi mới hiểu tại sao anh Tiểu Thuyền, Tần Xuyên, chị Tần Thiến đều bị gọi về: Bởi họ đều phải chuyển đi.
Viện tử nhà bà nội là nhà riêng, năm xưa ông nội bị quy kết thuộc phe cánh hữu, nên nhà bị chia làm đôi cho hai gia đình nhà họ Hà và họ Tần cùng ở. Nhà Tần Xuyên vốn ở trong ngõ, vì người đông chật chội, lại xuất thân giai cấp nông dân bần hàn, nên chiếm hai căn phòng của nhà chúng tôi. Sau khi ông nội mất mới được minh oan, mấy năm gần đây bà nội chạy qua chạy lại tới văn phòng thực hiện chính sách của Bắc Kinh, muốn giải quyết vấ đề nhà cửa cho triệt để. Văn phòng đó trả lời rằng, chỉ cần có thể giải quyết được chỗ ở cho ba nhà, thì căn nhà bị chiếm dụng sẽ được trả lại chi nhà chúng tôi. Lần dỡ bỏ những căn nhà cũ trong tình trạng hư hỏng đã giải quyết được vấn đề đó, mấy hôm nay bà nội đã tới gặp và thương lượng với từng nhà, họ phải chuyển khỏi tiểu viện nhà chúng tôi.
Hôm mới biết chuyện, tôi khóc nức nở, nhưng cả viện tử chỗ nào cũng loạn cào cào nên chẳng ai buồn để ý tới một đứa nhóc như tôi, mẹ tôi đẩy tôi ra ngoài cổng, mặc cho tôi gào khóc.
Tôi đứng cạnh cổng thút tha thút thít, co Diêu đi ra đi vào đóng gói những đồ may vá, nhân tiện nhét cho tôi một cái kẹo, bà Tần sợ con dâu bỏ lại đồ của mình nên cũng tự thân vận động đóng gói lấy, gặp tôi cũng chỉ nói một câu như bình thường: “Lại làm rơi đậu vàng hay sao?”
Chú Hà và cô Lý khiên chiếc giường lới sắt mang ra chỗ thu gom phế phẩm của khu, cằn nhằn tôi đứng ở cổng làm vướng chân họ, tôi đành ngượng ngùng quay về nhà.
Bữa tiệc nào rồi cũng phải tàn, sao có thể vì tôi khóc đỏ cả mũi mà thay đổi được.
Giữa thu, nhà anh Tiểu Thuyền chuyển đi trước. Trước lúc đi, anh Tiểu Thuyền cẩn thận đóng gói tất cả chỗ sách vở của mình vào trong một cái hộp giấy đem tặng cho tôi. Chúng tôi ngồi song song trên ghế, tôi khóc hỏi rằng liệu anh có thể đừng đi không, anh chỉ cười lắc lắc đầu.
“Anh Tiểu Thuyền, nhà anh chuyển đi đâu?”
“Cung Thái Dương.”
“Đó là nhà của mặt trời ư?” Giống như việc tin rằng khăn đỏ được nhuộm bằng máu của các chiến sĩ trên chiến trường, tôi cũng tin có một mặt trời trong cung Thái Dương.
“Có lẽ vậy.”
“Xa chỗ em lắm có phải không?”
“Rất xa.” Anh Tiểu Thuyền cúi đầu nhìn chiếc đồng hồ điện tử Star Wars trên cổ tay, “Kiều Kiều, anh đi đây.”
“Anh đợi đã, em hỏi anh một câu thôi.” Tôi vội vàng kéo anh lại. Anh Tiểu Thuyền dịu dàng nhìn tôi, đợi câu hỏi của tôi, nhưng tôi đâu có gì mà hỏi chứ, tôi chỉ muốn ở bên anh thêm một lúc.
“Lãng Lý Bạch Điều trong Thủy Hử là ai?” Tôi đỏ bừng mặt.
“Trương Thuận.”
“Vậy còn Yến Thanh?”
“Lãng Tử.”
“Còn nữa còn nữa! Trần Thiên Quý trong Nhà có vợ tiên do ai đóng?”
“Bành Kháp Kháp.”
“Ồ đúng rồi, vậy còn Small Wonder là ai?”
“Là Vicky! Kiều Kiều, em…”
Tôi không đợi anh nói hết, vọi vàng ngắt lời: “Vậy DST1 thì sao? Một tiếng đó biến đi đâu mất?”
1 DST: Daylight Saving Time (Giờ tiết kiệm ánh sáng ban ngày) hay còn gọi là giờ quy ước mùa hè bắt đầu có hiệu lực cho mùa đông.
Anh Tiểu Thuyền lấy trong túi ra một chiếc 乃út bi, kéo cổ tay tôi, chăm chú vẽ lên đó một chiếc đồng hồ, kim giờ chỉ đúng số chín.
“Đợi bao giờ lớn em sẽ tìm thấy nó. Kiều Kiều, anh phải đi thật rồi.”
“Anh Tiểu Thuyền, làm thể nào để em tìm thấy anh?” Die enndan lequuid onn Tôi thận trọng giơ cổ tay lên, như chỉ sợ chiếc đồng hồ trên đó biến mất.
“Anh sẽ về thăm em.”
“Anh nhớ nhé! Em đợi anh!” Tôi khẩn cầu.
“Được!”
“Nếu anh không về, em sẽ đi tìm anh.”
“Được.” Anh Tiểu Thuyền lau nước mắt cho tôi, mỉm cười.
Người con trai con quan trọng nhất trong những năm tháng tuổi thơ của tôi đã rời xa tôi như thế. Tôi cứ đi theo sau họ, từ trong viện tử, rẽ ra đầu ngõ, cuối cùng đứng trên thành bồn hoa cao ✓út giữa Tây đại viện, nhón chân lên nhìn theo bóng lưng anh Tiểu Thuyền, chỉ cần anh quay đầu lại là tôi ra sức vẫy tay.
Bắt đầu từ ngày hôm ấy, tôi đột nhiên hiểu thế nào là biệt li, hiểu rằng người với người ngay từ ngày đầu tiên gặp gỡ đã phải chuẩn bị cho lúc nói câu tạm biệt. Chỉ có điều, tôi vẫn còn nhỏ, vì vậy tôi vẫn dự định đi tìm lại một tiếng đồng hồ của DST, mong ngóng trưởng thành, mong ngóng được ở bên nhau, ở bên nhau mãi mãi.
Chiếc đồng hồ anh Tiểu Thuyền vẽ trên cổ tay tôi cuối cùng cũng biến mất, đáng tiếc chẳng ai bảo cho tôi biết, không thể tìm lại được thời gian đã mất, mà chỉ có thể hoài niệm; cũng như vậy, con người chỉ có thể ở bên nhau, chứ không thể mãi mãi.
Sau khi anh Tiểu Thuyền đi rồi, lại tới lượt chị Tần Thiến và Tần Xuyên.
Tôi không khóc lóc khi hai chị em Tần Xuyên rời đi, nhưng tôi vẫn cảm thấy mất mát. Trước khi đi Tần Xuyên cũng cầm cả túi đồ chơi tới tìm tôi, cậu ta đổ hết lên chiếc giường tôi vẫn nằm, lọc cọc lọc xọc đầy một góc, nhiều thứ trông rất quen mắt.
“Cái này, là tẩy thơm mà cậu tích cóp. Giờ ra chơi cậu đi chơi nhảy dây tôi đã lấy của cậu, à, cái mùi chuối tôi dùng rồi, còn lại mùi quýt và dâu, trả cậu cả đấy.”
“Ừ.” Tôi định nói cảm ơn, nhưng nghĩ thấy có cái gì đó không ổn lại thôi.
“Còn cái này nữa, tranh ghép trong Hý thuyết Càn Long, tôi giữ lại Trình Hoài Tú, Tứ gia trả cậu. Tặng thêm cho cậu hai tấm Hỉ Nhi và Giả Lục.”
“Thảo nào tôi tìm đâu cũng không thấy! Thì ra bị cậu lấy trộm!” Tôi tức tối ôm đống xếp hình vào lòng, “Còn Triển hộ vệ đâu?”
“Chép bài tập về nhà của lớp trưởng, trả công cho nó rồi.” Tần Xuyên oan oan chẳng có vẻ gì là xấu hổ.
“Tần Thủy Hoàng!” Tôi gào lên, “Tất cả đồ ở đây là của tôi! Cậu mau chuyển đi đi, tôi không muốn gặp lại cậu nữa!”
Tôi vừa gào vừa đẩy Tần Xuyên ra ngoài, Tần Xuyên giãy giụa không chịu đi, tôi cài phắt cửa lại.
Tần Xuyên đứng ngoài gõ cộc cộc vào cửa kính, lớn tiếng hét: “Tôi đi thật đấy! Đi rồi không quay về nữa đâu!”
“Mau đi đi! Đừng bao giờ quay lại nữa! Đi càng xa càng tốt!”
“Được lắm! Tạ Kiều!” Tần Xuyến tức tối bỏ đi, miệng vẫn gào lên, “Tất cả chỗ đó là của cậu, nhưng thẻ laser là của tôi hết!”
Tôi vội lục tung đống đồ chơi trên giường tìm đi tìm lại, đúng là không thấy mấy tấm thẻ laser Lâm Chí Dĩnh đâu. Ngôi sao thần tượng của tôi là Lâm Chí Dĩnh, ngày đó hễ được người lớn cho tiền là tôi tích cóp rồi chạy ra tiệm tạp hóa đầu ngõ đút tiền vào máy bán thẻ ngôi sao, đút tiền vào rồi bấm ra được thẻ của ai cũng không biết, thường chỉ ra được loại thẻ cứng bình thường, chỉ những khi may mắn lắm mới ra được loại thẻ laser sáng lấp lánh, nếu trên đó còn là hình của Lâm Chí Dĩnh thì tôi sẽ vui sướng cả ngày.
Mấy tấm thẻ laser đó đã thành công trong việc cứu vớt tình bạn suýt nữa thì ở trong tình trạng tuyệt giao giữa tôi và Tần Xuyên, nhưng vẫn không thể thay đổi việc cậu ta phải chuyển khỏi đây.
Buổi chiều hôm Tần Xuyên và chị Tần Thiến chuyển đi, ba chúng tôi chạy lên tầng thượng của trường tiểu học. Bắc Kinh đang giữa thu, khoác lên mình màu hoàng hôn và sắc u ám đặc trưng. Chị Tần Thiến nói sẽ chơi cùng tôi, tôi muốn chơi trò gì cũng được, Tần Xuyên cũng ngoan ngoãn lạ thường, không hề tranh cãi, cự nự gì tôi cả. Nhưng lúc vừa chơi vừa tranh ςướק cãi cọ với cậu ta, tôi thấy chơi trò gì cũng vui, giờ cậu ta nhường nhịn, tôi lại chẳng thấy thú vị nữa. Cuối cùng chúng tôi cũng nhảy dây thừng, chị Tần Thiến và Tần Xuyên đứng hai đầu quay cho tôi nhảy, tôi đứng giữa nghe họ vừa quay vừa đọc: “Gấu nhỏ gấu nhỏ cậu quay một vòng, gấu nhỏ gấu nhỏ cậu phải chạm đất, gấu nhỏ gấu nhỏ lăn ra ngoài đi.”
Tôi vừa nhảy vừa quay, đàn nhạn nơi cuối chân trời xếp thành hình chữ nhân lướt qua đám mây nhuốm màu hoàng hôn bay về phía Nam. Xa xa, những nóc nhà màu xám trong con ngõ như túm tụm lại một chỗ. Hồng trong vườn nhà ai đó đã chín đỏ, treo nặng cả cành cây. Cây táo chúng tôi thường trèo lúc này cũng nặng nề vương những cánh tay nặng nề của mình ra xa, thỉnh thoảng gió thổi qua, lá cây xào xạc rơi. Khói bếp bay lên từ khu viện tử nhà chúng tôi, có lẽ bà nội đang nấu cơm, cửa viện vẫn mở, bà Tần quấn khăn trên đầu đi ra đổ đất, vừa đi vừa hét gọi Xuyên Tử, chúng tôi ngồi trên sân thượng của trường mà còn nghe thấy.
Những năm tháng ấu thơ của tôi đã kết thúc như thế, và đó cũng là những ký ức còn lưu lại mãi trong tôi. Thành phố Bắc Kinh chìm chìm nổi nổi ngay dưới chân chúng tôi, cuối cùng biến thành một hình dạng khác, tới cuối cùng chúng tôi quên mất phải nói hai từ “Tạm biệt”, cũng giống như tôi đã không tạm biệt Tần Xuyên khi cậu ấy đi xa.
--- -------- Hết
Chương một kết thúc trong nỗi buồn và sự tiếc nuối nhẹ nhàng về những năm tháng tuổi thơ vô lo vô nghĩ. Không biết các nàng thì sao chứ trong lúc đọc chương này, ta như sống lại tuổi thơ của chính mình ấy. Và chương hai với tên gọi “Chồi non” là một chương với nhiều cảm xúc non nớt phập phồng của độ tuổi mới lớn hứa hẹn, hy vọng các nàng ủng hộ ta nhé.