Lúc Tô Trản tỉnh dậy, ngoài cửa sổ trời đã tối.
Trong văn phòng âm thanh nhộn nhịp, cô xoa xoa cái cổ cứng ngắc, ngồi dậy, tựa lưng vào ghế, bên tai là tiếng đùa giỡn của mấy người làm chương trình, mọi người dường như cũng quen sống kiểu này, năm rưỡi tan tầm đi ăn một bữa cơm, sau đó lại tiếp tục quay về làm thêm giờ, đánh mã chương trình thật vất vả, chỉnh sửa đến mười một mười hai giờ mới về nhà.
Tô Trản lấy lại tinh thần, nhìn ra ngoài cửa sổ.
Công ty ở tầng 21, liếc mắt nhìn ra ngoài một cái, tất cả đều là nhà cao tầng, ánh đèn lấp lóe, bầu trời đầy sao.
Khi cô thu lại tầm mắt mới ý thức được trên người giống như khoác một chiếc áo vest, cô đờ đẫn cúi đầu xuống nhìn.
Lúc này Đại Minh đang ở phòng làm việc của Từ Gia Diễn báo cáo tình hình, nói không được chi tiết cho lắm.
Từ Gia Diễn ngồi trên ghế, nhắm mắt kiên nhẫn lắng nghe.
“Mấy hôm trước cô ấy nghe nói công ty có chuyện liền chạy qua đây hỗ trợ, nói thật kĩ năng của cô ấy cũng khá, mã code ấy so với mã code của chúng ta cũng không có nhiều lỗ hổng lắm, hơn nữa chỉ một lần đã hoàn thành lại còn sửa lỗi cũng rất nhanh, đúng là đã qua đào tạo vẫn có chút kiến thức.”
Anh hút thuốc, nhàn hạ hỏi: “ Tôi mới đi vài ngày mà cậu đã xem hiểu phần mềm rồi à?”
Đại Minh bĩu môi: “ Không hiểu, xem cô ấy viết chỗ hiểu chỗ không, nhưng so với mấy chương trình hỏng be hỏng bét của em thì tốt hơn rất nhiều, ít nhất vẫn có thể hiểu chút ít. Những chương trình cô ấy viết đều là chương trình đơn giản, cô ấy nói lâu rồi không động tới, đã quên rất nhiều, hiện tại cũng có thể coi như có một chút kiến thức cơ bản về lập trình. Nhưng theo anh có phải Tô muội quá gầy hay không? Mấy ngày gấp rút như vậy cô ấy đều không ăn cơm, vừa rồi kêu cô ấy đi ăn cơm cũng không chịu đi, nói là mệt, đi ngủ một giấc đã.”
“Thường xuyên như vậy sao?”
“Vâng, có đôi khi làm muộn, cô ấy sẽ ngủ ở công ty, ngày hôm sau đi thẳng tới studio quay phim, gần đây sắc mặt của cô ấy càng ngày càng kém.” Nói tới đây, Đại Minh dừng một lát, giọng hơi trầm xuống: “ Chao ôi, cũng không biết hai người làm sao nữa, một cô gái tốt như vậy, lại bị ђàภђ ђạ tới mức chẳng còn mấy lạng thịt rồi.”
–
Bên ngoài phòng làm việc.
Tô Trản cúi đầu nhìn áo vest trên vai mình, lông mày nhíu lại, làm sao cũng không nhớ nổi đây rốt cuộc là áo của ai?
Lúc vừa định lên tiếng hỏi, chỉ nghe thấy hai anh chàng đang nói chuyện sau vách trang trí.
“Đừng làm ồn, mau vẽ tranh đi. Lát nữa lão đại tìm cậu lấy bản thảo, không đưa ra được tôi cũng không thể giúp cậu đâu.”
“Lão tử vẽ được đã sớm vẽ rồi. Không có cảm hứng làm sao mà vẽ!!!”
Tô Trản sững sờ trong nháy mắt.
Đầu óc suy nghĩ trong chốc lát mới kịp phản ứng lão đại anh ta nhắc tới là ai.
Vô thức, động tác so với suy nghĩ còn nhanh hơn một bước, từ trên ghế cô từ từ đứng lên, chiếc ghế trực tiếp bị đẩy ra, ᴆụng phải máy đun nước ở phía sau, “ bùm- – “ một tiếng, ngay sau đó, “ ba” “ba” “ba” ba tiếng, ba cái cốc trên bàn rơi xuống.
Hai ly nhựa lăn thẳng đến cửa phòng làm việc.
Còn lại một cái cốc sứ màu đen, trực tiếp rơi xuống đất “Choang”.
Hai anh chàng hít vào một ngụm khí lạnh.
“ Màu đen kia là của ai?”
“ Của Thần Ca?”
“ Hình như không phải, là của lão đại?”
Tô Trản vừa mới tỉnh ngủ, suy nghĩ có chút chậm chạp, có chút ngu ngơ mà nhìn cái cốc vỡ.
Một giây sau, cửa phòng làm việc bị người ta mở ra.
Đại Minh dẫn đầu đi tới, chống tay lên khung cửa hỏi: “ Có chuyện gì vậy? Có chuyện gì vậy? Động đất sao?”
Cuối cùng Tô Trản cũng tỉnh ngủ, suy nghĩ từ từ khôi phục, vừa mới ngồi xuống, một đôi bàn tay thon dài sạch sẽ đưa tới, giữ chặt lấy cô, âm thanh nhẹ nhàng từ trên đỉnh đầu truyền tới: “Đứng lên.”
Đã lâu không nghe thấy giọng nói này, cô ngơ ngác nhưng đột nhiên ngẩng đầu nhìn sang.
Từ Gia Diễn mặt mày sạch sẽ, gật đầu với cô, kéo cô lên, đôi tay giữ lấy tay cô, anh dùng chút sức không cho cô cự tuyệt, cô bị một lực mạnh kéo lên: “Ly vỡ thì dùng tay nhặt sao? Ai dạy em vậy?”
–
Cửa phòng làm việc một lần nữa bị người ta đóng lại.
Ngoài cửa người xem giật mình, hai anh chàng nhìn Đại Minh lại nhìn mảnh vụn trên mặt đất, Đại Minh cốc vào đầu hai người: “Nhìn gì mà nhìn, mau cầm chổi quét đi.”
Hai anh chàng cười hì hì không ngừng: “Tin đồn là thật sao?”
Đại Minh cũng cười với bọn họ: “Muốn biết sao?”
Hai anh chàng gật đầu lia lịa: “Cô ấy có quan hệ gì với lão đại vậy?”
Đại Minh vuốt cằm gãi gãi, suy nghĩ kĩ càng sau đó đưa ra một đáp án: “Lão đại theo đuổi cô ấy.”
“…”
“Lão đại thích con gái sao, thật khó có thể tưởng tượng, em cứ nghĩ rằng người như anh ấy sẽ sống cô độc suốt quãng đời còn lại cơ.”
“Đi ૮ɦếƭ đi.” Đại Minh đạp anh ta một đạp, cố ý hù dọa bọn họ: “Cô ấy năm đó, không nói một lời đã bỏ rơi lão đại mà ra nước ngoài. Mấy năm nay lão đại không gần nữ sắc là vì còn thích cô ấy. Tôi nói với các cậu, lão đại là người rất biết bao che khuyết điểm… Tôi nhớ lúc Tô muội vừa đến, các cậu trái lại còn nói gì đó cơ mà.”
Đại Minh cố ý ngoáy ngoáy lỗ tai, bắt chước khẩu khí của bọn họ: “Nào là giả vờ giả vịt, mèo khóc chuột giả từ bi~ nào là cô gái đó chính là bình hoa, cái gì cũng không biết, cái gì cũng không làm được, chính là có thù oán với công ty này! Trêu đùa chúng tôi thật vui nhỉ? Muốn làm bình hoa thì làm thật tốt đi, một người phụ nữ đần độn thế quái nào lại theo ngành IT được?”
Hai người bị dọa tới mặt mày đều xanh mét: “Chẳng phải lúc sau đã xin lỗi cô ấy rồi sao? Cô ấy sẽ không thù dai như vậy chứ?”
Đại Minh cố ý không nói lời nào: “Phụ nữ ấy mà, luôn luôn có chút…bên gối lão đại tùy tiện nói nói mấy câu vào tai lão đại…Các cậu lập tức…” Anh dừng lại, làm động tác cắt cổ.
Mặt hai người lại tái xanh.
Một người trong số bọn họ đột nhiên nhớ ra: “Lần trước, Thần Ca hắt nước vào mặt cô ấy, thời gian trước, chẳng phải Thần Ca phải đi công tác liên tục sao?”
Mặt hai bọn họ lại tái mét đi.
Đại Minh sững sờ: “Chuyện xảy ra khi nào?”
“Thời gian trước lúc ấy anh còn chưa tới, cô ấy tới công ty tìm lão đại, kết quả bị Thần Ca hắt nước vào mặt, lúc cô ấy đi rồi, lão đại trở về, hỏi có chuyện gì đã xảy ra.”
Đại Minh vốn là muốn hù dọa bọn họ, muốn giúp Tô Trản lấy uy tín trước mặt bọn họ, ai biết được lại xảy ra chuyện như vậy, chậc, chậc, chậc…Đáng đời.
–
Tô Trản bị anh kéo vào phòng làm việc, Từ Gia Diễn liền buông lỏng tay, tự mình ngồi trên ghế sofa hút thuốc.
Tô Trản ϲởí áօ vest ra, bình tĩnh trả lại cho anh: “ Trở về khi nào vậy?”
Anh không cầm lấy, dựa người vào sofa, đầu ngón tay cầm điếu thuốc nhả ra một vòng khói, cách một làn sương mù trắng, Tô Trản phát hiện khóe môi anh khẽ nhếch lên: “ Em tới đây làm gì?”
Cô đem áo đặt trên bàn trà.
Ánh mắt Từ Gia Diễn nhìn theo động tác của cô.
Cô nhàn nhạt nói: “ Ừm, trong khoảng thời gian này có chút bận rộn, anh đã về rồi, em đi trước.”
Một giây sau tay cô đã bị anh giữ chặt.
Từ Gia Diễn từ trên ghế sofa đứng lên, một tay giữ tay cô, một tay cầm điếu thuốc.
Tô Trản liếc nhìn anh một cái.
Từ Gia Diễn dập đầu lọc thuốc lá vào cái gạt tàn, vòng qua bàn trà, đi tới trước mặt cô, kéo tay cô: “ Một cô gái giống như ốc mà lại bận rộn nhiều ngày như vậy, thật không dễ dàng đợi tới lúc ông chủ trở về, cũng không lấy một chút thù lao mà đã đi, có phải em bị ngốc không?”
Nghe thấy ý đùa giỡn trong lời nói của anh, Tô Trản cũng thuận thế nói theo: “ Vậy anh sẽ trả tiền công sao?”
Anh nhướn mày, nửa thật nửa đùa nói: “ Tiền không có, có muốn người không?”
Tô Trản cong miệng cười, lắc lắc đầu nói: “ Vẫn là cho tiền em đi.”
Im lặng một giây.
Tô Trản quan sát tâm tình của anh, Từ Gia Diễn yên lặng nhìn cô, một giây sau, cười, duỗi tay ra giống như dùng lực mà xoa nhẹ tóc cô, lực so với ngày thường có mạnh hơn một chút.
“ Đi thôi.”
“ Đi đâu?” Tô Trản hỏi.
Từ Gia Diễn lướt qua cô, cầm lấy đồng hồ trên bàn, cúi đầu đeo: “ Đi ăn cơm.”
“ Không làm thêm giờ sao?”
“ Chẳng phải em chưa ăn cơm sao?” Anh mang đồng hồ xong, hai tay đút vào túi quần, xoay người nhìn cô, cúi người nhìn vào mắt người đối diện: “ Mời em đi ăn cơm, tình hình công ty gần đây như thế nào em cũng biết rồi đó, thực sự không có tiền.”
“ Em không cần…”
Tô Trản cho rằng anh thực sự muốn thanh toán tiền lương với cô, vội vàng nói.
“ Nhưng mà vẫn còn tiền mời em ăn cơm, cộng thêm anh nữa, coi như lương tăng ca, trả góp, em thấy như thế nào?” Anh đứng thẳng, mắt nhìn cô.
Mục đích đã quá rõ ràng.
Tô Trản rất nhanh đã phản ứng lại: “ Đây chẳng phải là mỗi ngày sẽ cùng ăn cơm với anh sao?”
Anh cười một tiếng, lộ ra hàm trắng tinh, giọng điệu cũng giống như ngày thường: “ Hay là em muốn đi ăn cùng Đại Minh?”
Tô Trản cúi đầu, thở dài: “ Đi thôi, trước tiên giải quyết vấn đề của công ty đã.”
Từ Gia Diễn gật đầu, xoay người cầm áo vest trên bàn, kéo Tô Trản ra cửa.
Vừa lúc Mạnh Thần từ bên ngoài quay lại, trong chớp mắt có chút sửng sốt, chào hỏi: “ Lão Đại.” Sau đó im lặng nhìn về phía Tô Trản, trong lúc nhất thời không biết nên gọi như thế nào, trong lòng có chút rối rắm.
Gọi là chị dâu.
Lão đại cũng chưa có nói.
Nhìn tình hình này, hai người chắc không rời nhau nữa rồi.
Không đợi anh nói, hai người trực tiếp vượt qua anh đi về phía thang máy.
Mạnh Thần quay đầu lại: “ Lão đại anh đi đâu vậy.”
Từ Gia Diễn bấm thang máy, cũng không quay đầu lại: “ Đi ăn cơm.”
Tới lúc hai người đã vào thang rồi, Mạnh Thần vẫn đứng dựa vào cửa mà nghiên cứu.
Đây là đã làm hòa rồi sao? Vì vậy anh trở thành kẻ ác rồi?
Hay là tranh thủ thời gian đi nịnh hót?
Hay là mua cái gì đó chuộc tội? Mua cái gì đây? Hình như cô ấy chẳng thiếu thứ gì cả.
Đang mải suy nghĩ, Đại Minh từ phía sau tàn nhẫn đánh một cái vào đầu anh: “Tiểu tử cậu, hì hì hì!”
Mạnh Thần quay người lại rít lên: “ Muốn ૮ɦếƭ có phải không?”
Đại Minh hừ lạnh một tiếng: “ Người nào muốn ૮ɦếƭ hả? Tôi cũng không hắt nước vào mặt chị dâu.”
F*ck! Anh cũng đang phiền lòng vì chuyện này đây.
Mạnh Thần trợn mắt, đẩy anh ra: “ Đừng nói nữa, lão tử đang mệt đây.”
Đại Minh nghĩ kế sách cho anh: “ Tôi nói này, anh vẫn nên sớm xin lỗi người ta đi, mua quà gì đó, Tô muội là người tốt như vậy, chắc chắn sẽ không tức giận.”
Mạnh Thần cảm thấy có lí, nhướm mày nói: “ Cô ấy có nhiều tiền như vậy, chắc không thiếu thứ gì, cậu bảo tôi nên mua gì đây?”
Đại Minh nghĩ một lát, sau đó lấy điện thoại ra: “ Tôi giúp anh tra Baidu.”
Mấy giây sau.
“Này, ở đây nói không có hiểu lầm nào mà son môi không giải quyết được.” Đại Minh dừng lại, quay lén nhìn Mạnh Thần, thừa dịp cậu ta không chú ý bắt đầu nói lung tung: “ Tôi nói này, nếu như trễ hẹn hoặc không nghe điện thoại, như vậy liền dùng một hai thỏi son môi là có thể giải quyết được, thế nhưng cậu lại hắt nước vào mặt người ta, như vậy phải mua một vali son môi, tốt nhất trên mặt còn khắc mấy chữ, ví dụ như chị dâu em thật xin lỗi.”
“ Một vali son môi bao nhiêu tiền?” Mạnh Thần rơi vào trầm tư, qua mấy giây vẻ mặt thành thật nói: “ Cậu nói nếu tôi mua cho cô ấy áo lót tình yêu, lão đại có vui vẻ không?”
“ Anh nghiêm túc chứ?” Đại Minh liếc anh.
Gật đầu.
“ Nếu quả thực anh muốn tự tìm cái ૮ɦếƭ như vậy, đừng trách tôi đây không nhắc anh trước.”
…
Từ Gia Diễn cầm chìa khóa xe, chuẩn bị đi lấy xe, bị Tô Trản giữ lại: “ Không cần đâu, đi tới quán đối diện tùy tiện ăn một chút là được.”
“ Tiết kiệm tiền cho anh sao?”
Tô Trản trực tiếp kéo anh đi tới tiệm mì phía đối diện: “ Tùy tiện ăn một chút là được rồi, còn rất nhiều việc phải làm.”
Từ Gia Diễn cười, không thể chạy đi, bất đắc dĩ nói: “ Tô Trản…”
Tô Trản kéo anh đi: “ Đi thôi đi thôi, tiệm mì kia ăn cũng rất ngon, tin em đi.”
Cuối cùng hai người cũng tới được tiệm mì.
Trong khoảng thời gian này, Tô Trản hay ăn ở đây nên ông chủ cũng quen mặt, người còn chưa đi tới, từ xa ông chủ đã nhìn thấy cô bèn lên tiếng bắt chuyện: “ Sao hôm nay tới muộn vậy?”
Tô Trản gật đầu: “ Tăng ca, hai tô mì thịt bò.”
Ông chủ cười nhẹ một tiếng, đi tới trước mặt, mắt nhìn ra ngoài trời nói: “ Ông chủ cậu cũng thật vô lương tâm, bắt một cô gái xinh đẹp như vậy vậy ngày ngày phải làm thêm giờ.”
“…”
Tô Trản làm động tác cười, ý đồ giả vờ đi tới: “Quá khen, quá khen.”
Từ Gia Diễn đi sau lưng, hai tay đút túi quần, hết thảy đều là bộ dạng bình thản, Tô Trản liếc trộm anh một cái, phát hiện anh đang nhìn mình với ý vị sâu xa, vội vàng quay sang chỗ khác, giả vờ tìm chỗ ngồi.
Tiệm mì này cũng không đông người lắm.
Đầu bếp bận rộn trong phòng bếp, ông chủ ngồi ở bàn bên cạnh bàn của bọn họ, câu được câu không nói chuyện với Tô Trản.
“ Đây là bạn trai của cô phải không?” Ông chủ hỏi: “ Câu ấy lớn lên trông thật đẹp trai.”
“ Không phải, là đồng ngiệp nam.”
Tô Trản cứ tưởng rằng nếu trả lời Từ Gia Diễn không phải bạn trai cô, ông chủ tiệm mì chắc chắc sẽ lúng túng, kết quả là ông chủ càng nói càng hăng say.
Nói đến cuối cùng, ông chủ mới hỏi thẳng cô: “ Cô đã có bạn trai chưa?”
Nhìn qua ông chủ là một người rất béo, ngoài 50 tuổi, tỏ ra mười phần hứng thú với Tô Trản, quả thực điều này làm cho Tô Trản lúng túng.
Kết quả, ý của ông chủ không phải như vậy, mãi sau mới nói: “ Nghe nói cô cô làm IT, con tôi cũng vậy, nhưng nó làm ở một công ty nhỏ, nếu cô hứng thú, hai người có thể tán gẫu.”
Được lắm, lại còn muốn cô trở thành con dâu ông ấy.
Sau câu nói “đồng nghiệp nam” kia của Tô Trản, cả quá trình Từ Gia Diễn dùng thái độ “ thực sự là đồng ngiệp” nhìn cô.
Nhìn thấy hết ngượng ngùng cùng lúng túng trong mắt cô.
Một chút cũng không vượt quá bổn phận của người đồng ngiệp.
Cuối cùng Tô Trản không nhịn được mà nói dối: “ Ông chủ, tôi đã kết hôn.”
Ông chủ sững sờ, nhanh chóng điều chỉnh lại cảm xúc, tiếc rẻ nói: “ Được rồi.”
Ông chủ rời đi, bầu không khí cuối cùng cũng yên tĩnh trở lại.
Trải qua sự việc đó, lúc sau hai người vô cùng yên lặng mà ăn cơm, Từ Gia Diễn ăn rất nhanh, Tô Trản ăn một chút, dường như hai người buông đũa cùng lúc, anh nhìn cô một cái: “ Ăn ít vậy.”
Tô Trản gật đầu: “ No rồi.”
“ Đợi lát nữa đừng than đói.” Anh vừa nói vừa lấy tiền.
Tô Trản nhìn anh, trong lúc vô tình phát hiện ngăn ngoài cùng trong suốt ở ví của anh có kẹp một tấm ảnh, hình như là ảnh của một cô gái, nhìn thoáng qua, cô chưa kịp nhìn kĩ anh đã gấp ví lại, Tô Trản cản anh lại, muốn xem người trong ảnh là ai.
Bị cánh tay dài của anh ngăn lại, anh từ trên cao nhìn xuống, cúi đầu nhìn cô: “ Làm gì thế?”
“ Ví tiền của anh rát đẹp, cho em xem một chút.”
Tô Trản kiễng chân kéo tay anh, thế nhưng ước chừng cao hơn cô hai mươi mấy cm, có nhảy cao hơn nữa cũng không với tới tay của anh, mà lòng hiếu kì thúc giục cô muốn xem đến cùng.
Hai người một lôi một kéo đi ra ngoài.
Tô Trản nhảy lên bồn hoa cạnh thềm đá để giật lấy, bị anh chặn được một phen, ôm cô xuống: “ Đừng nghịch.”
“ Anh chụp trộm em.”
Cô hết sức quen thuộc với hình dáng của mình, nếu như vừa rồi không nhìn nhầm, đó chính là dáng ngủ xấu xí của cô.
Từ Gia Diễn cất ví vào túi quần, lên tiếng phủ nhận: “ Tự luyến, ai nói là em.”
Tô Trản thò tay vào trong túi quần anh, chắc chắn nói: “ Chính là em.”
“ Là mẹ anh.”
Cô không tin: “ Anh chụp tấm ảnh xấu như vậy, đó là em.”
“ Em nói mẹ anh xấu?”
“ Vậy anh lấy ra đây cho em xem một chút đi.” Tay cô trong túi quần anh quờ quạng vài cái, bị anh dùng một tay giữ lại.
“ Em sờ soạng cái gì, có phải muốn sang kia không?” Anh khẽ hếch cằm sang hướng bên kia một cái, nhắc nhở cô.
Tô Trản dừng lại động tác, theo hướng anh chỉ nhìn sang.
Bầu trời đêm đen kít, một dòng chữ to rõ ràng trên biển quảng cáo sáng lờ mờ: “ Khách sạn Pháp.”