Khi Từ Gia Diễn chạy đến đó, bên trong đã yên tĩnh, Egg ngồi ở trên giường ngẩn ra, tay chân luống cuống, vẻ mặt hốt hoảng. Dù sao cậu cũng mới mười lăm tuổi, quả thực đã bị hù doạ.
Vừa thấy lão đại đi tới, trong lòng cậu càng lúc càng hoảng, bởi vì tâm tình lão đại vốn không ổn định cho lắm. Khi thấy Từ Gia Diễn tiến lại gần, cậu tránh ánh mắt anh theo bản năng, rồi ảo não bứt tóc, dúi đầu vào gối.
Ngược lại, Từ Gia Diễn cũng không để ý đến cậu ta. Anh đến bên kia, đẩy mọi người ra hai bên, đứng trước Tô Trản. Anh lấy tay cô từ trên mặt xuống, nâng đầu cô, cẩn thận xem xét. Khoé mắt có một vết rách sưng vù, có máu trượt xuống gò má nhưng may là không sâu lắm.
Cô đau đến mắt đỏ hoe, muốn ngăn anh: “Đừng xem…” Đại khái là sợ anh bị doạ.
Từ Gia Diễn một tay giữ đầu cô, một tay đỡ cằm, thấp giọng dỗ: “Em đừng động.”
Sau đó Tô Trản thật sự không cử động, ngoan ngoãn ngước mặt cho anh xem vết thương.
Từ Gia Diễn lại tỉ mỉ nhìn tới nhìn lui một vòng, chắc chắn chỉ có khoé mắt bị thương mới ôm Tô Trản đứng lên, trầm giọng nói với Đại Minh: “Đi lấy xe.” Đại Minh nhanh chóng rời đi, những người còn lại nhao nhao lên hỏi cần giúp đỡ không.
Từ Gia Diễn ôm Tô Trản, nói với Chu Trác: “Cậu đưa họ tới trung tâm thể thao, đừng để lỡ trận đấu.”
Chu Trác cũng đã dẫn không ít đội, tình cảnh gì mà chưa thấy qua, đối với chuyện này vốn không là gì, liền vẫy tay một cái, dắt theo đội viên xuống lầu chạy tới nơi thi đấu.
Xe Đại Minh đã đợi ở cửa. Từ Gia Diễn bế Tô Trản lên xe và ngồi xuống cạnh cô. Trừ chỗ vừa va phải có hơi đau một chút, bây giờ cô hoàn toàn không có cảm giác gì khác. Tô Trản khôi phục tinh thần, cô ngoan ngoãn ngồi một bên, lấy tay che mắt. Anh lấy tay cô xuống, “Đừng che, vết thương sẽ để lại sẹo đó.”
“Từ Gia Diễn.” Tô Trản quay đầu nhìn anh: “Anh nói mặt sẽ để lại sẹo sao?”
Anh nói: “Đến hỏi bác sĩ đã.”
Vành mắt Tô Trản đỏ lên, muốn khóc.
Từ Gia Diễn đưa tay nhéo mặt cô một cái, “Khóc càng dễ để lại sẹo hơn.”
Mặc dù Tô Trản bình thường không biểu hiện rõ rệt, nhưng không thể phủ nhận rằng mọi cô gái đều rất quan tâm đến gương mặt.
“Sẽ không.” Anh nhìn ngoài cửa sổ, lãnh đạm nói: “Để lại sẹo thì sao, có người muốn là được.”
Tô Trản: “Ai muốn?”
Anh xoay đầu nhìn cô một cái, không nói lời nào, lại quay đi.
Tô Trản không buông tha anh, cố ý khiêu khích: “Ai vậy? Ai vậy? Sao em lại không biết.”
“…”
Anh thờ ơ, không nhúc nhích, làm bộ đánh ૮ɦếƭ cũng không nói.
Tô Trản thất bại.
Tại sao anh lại không đi làm đặc vụ chứ, cái miệng không gì phá vỡ nổi.
Đại Minh lái xe rất nhanh, vốn là khoảng cách cũng không xa, nhanh chóng liền đến Bệnh viện trung ương thành phố. Đại Minh đi gửi xe. Từ Gia Diễn ôm cô đi vào, lấy số và ngồi chờ cùng cô trước cửa phòng cấp cứu.
Mỗi ngày bệnh viện đều có rất nhiều người, trên hành lang toàn là bệnh nhân. Luồng gió lạnh và mùi thuốc xông thẳng vào mặt khiến anh rất không thoải mái. Ngồi một lát, anh liền đứng lên, nói với Đại Minh: “Cậu ở đây.”
Từ Gia Diễn mua một gói thuốc lá, thành thạo xé vỏ ngoài, rút một điếu ngậm trong miệng, hút một hơi. Anh đứng ở cửa hút thuốc hồi lâu.
Bên trong, Đại Minh cùng Tô Trản đang nói chuyện. Hai người cứ nhìn tới nhìn lui, nói câu được câu chăng.
Đại Minh nói: “Anh ấy chắc chắn ra ngoài hút thuốc.”
Tô Trản nói: “Anh ấy không thích nơi này lắm, vừa mới nhìn đã cau mày.”
Đại Minh: “Ai mà thích bệnh viện chứ. Đúng rồi. Chuyện hôm nay thật sự rất xin lỗi em. Em đừng để ý tới thằng nhóc Egg kia. Cậu ấy gần đây tâm tình không tốt, có chút đối nghịch với lão đại một chút. Cây 乃úa đó vốn không phải nhằm vào em, buổi sáng có lẽ cậu ta đã tính gây ra chuyện xấu gì rồi nên mới xảy ra như vậy.”
Tô Trản nói: “Không sao. Mà tại sao Egg lại cùng đội trưởng đối nghịch chứ?”
Đại Minh than thở: “Chắc là có tâm tư gì đó, anh đoán chừng là, tiểu tử Egg này mới vừa vào đội đã thấy nhiều người sùng bái lão đại. Giống như anh khi đó vậy, miệng cả ngày nam thần, nam thần. Tiểu tử này cũng không chịu thua kém. Kỹ thuật vượt qua mức kiểm tra, rất có thiên phú. Nhưng thiếu niên thiên tài nào cũng thường mắc một bệnh chung, ỷ mình giỏi, quá tự cao, tự đại, không chấp nhận thua cuộc. Ngay lúc bình thường huấn luyện cũng có thể nhìn ra cái tính khí trẻ con không nhỏ, dã tâm không nhỏ. Mặc dù lão đại không đề cập tới chuyện này với anh nhưng anh cùng Thần ca trong lòng đều hiểu rõ. Anh ấy muốn rèn giũa tính tình tiểu tử này. Nếu không chờ đến khi cậu ta trưởng thành ắt nếm mùi đau khổ.”
“Tại sao không giải thích với cậu ta?”
Đại Minh cảm thấy buồn cười: “Mười lăm tuổi, là tuổi ngỗ nghịch nhất, có thể nghe lọt tai mới là lạ. Lão đại cũng không phải không nhắc nhở cậu ta. Mỗi lúc huấn luyện, lão đại cũng nhắc nhưng cậu ta không coi chuyện đó quan trọng mà một lòng chỉ nghĩ tới việc thi đấu liên hợp và cầm cúp chứng minh cho mọi người thấy.”
Thông thường, số phận là thế. Bạn càng vội vàng muốn chứng minh việc gì thì càng không chứng tỏ được. Ngược lại, không nhanh không chậm mà mọi việc tự nhiên sẽ sáng tỏ.
“Cái này chủ yếu liên quan tới gia đình của cậu ta. Cha mẹ Egg đều là tầng lớp công nhân viên chức. Cha làm việc cho chủ thầu ở công trường, mẹ là giáo viên tiểu học. Hai người luôn hi vọng cậu ta có thể học tập thật tốt để sống một cuộc sống bình thường, ai biết cuối cùng cậu ta lại chọn đi con đường như vậy, không màng tới học hành. Hai người bị chọc tức đến nỗi có thời gian đi tìm lão đại mỗi ngày. Họ cảm thấy lão đại đã hại cuộc đời của con trai họ nên bắt lão đại viết giấy bảo đảm, chịu trách nhiệm về Egg cả đời.”
“Họ điên rồi sao?”
“Lão đại cũng nhức đầu. Egg có thiên phú, nếu như đào tạo thật tốt thì một hai năm sau có lẽ là một Pot khác. Trong trường hợp thất bại nhất, anh ấy phải đối mặt với tương lai của cậu ấy, cộng thêm tính cách Egg có chút cô độc, không thích nói chuyện. Lão đại thường xuyên mất ngủ, phải dựa vào thuốc ngủ mới có thể ngủ, thật không dễ dàng gì. Thế mà ngày thứ hai cha mẹ Egg lại tới gây chuyện. Đợt đó anh ấy sút đi tận mấy cân, anh cùng Thần ca quả thực rất đau lòng cho anh ấy. Mỗi một bước của anh ấy đều vì eSport Trung Quốc mà suy tính, nhưng mà nhóm người Đại Quang lại luôn ở sau lưng anh ấy âm mưu chuyện xấu.”
“Sau đó thì sao?”
“Sau đó không biết lão đại đã dùng biện pháp gì thuyết phục được cha mẹ Egg. Họ không tới náo loạn, cũng không để ý tới chuyện huấn luyện của Egg nữa, cho tới hiện tại cũng chưa đến. Trái lại, khoảng thời gian này, tính tình của Egg đều thể hiện ra hết. Về sau có người mới gia nhập đội thì trong lòng liền hoảng sợ, cậu ta luôn cảm thấy lão đại thiên vị người mới. Vì thế mà cứ mãi đối nghịch cùng lão đại. Hôm nay có lẽ đã chọc giận lão đại rồi.”
Giận?
Tô Trản còn chưa từng nghĩ Từ Gia Diễn nổi giận lên như thế nào, “Lão đại các người lúc tức giận rất đáng sợ sao?”
Đại Minh đã chứng kiến Từ Gia Diễn tức giận một lần nên cứ vậy mà đánh giá, “Đáng sợ, gặp một lần không muốn gặp lần thứ hai.”
Vết thương Tô Trản nông, bác sĩ xử lý một vài điều trị đơn giản, chỉ thay băng gạc, không cần khâu. Thay cô xử lí vết thương là một nữ bác sĩ xinh đẹp, giọng nói dễ nghe. Giữa không khí trầm lắng trong bệnh viện, ngược lại thật là dễ chịu. Đại Minh đứng cạnh cũng không để ý tới Tô Trản nữa mà dựa vào bàn bắt chuyện.
“Cô em này được chiều chuộng, một chút đau cũng không chịu được. Bác sĩ, cô làm nhẹ nhàng thôi nhé.”
“Ừ.”
“Bác sĩ, cô ăn cơm chưa? Nếu chưa hay để tôi mua chút gì đó cho cô.”
“Không cần.”
“Bác sĩ, vết thương này có nghiêm trọng không? Có cần phẫu thuật không?”
Nữ bác sĩ để cây kìm vào bên trong chiếc hộp sắt, kim loại va chạm nhau phát ra tiếng kêu leng keng. Xong, cô quay lại kê toa thuốc, lạnh nhạt nói: “Không cần.”
Đại Minh gãi gãi đầu: “Ừ.”
Tô Trản lặng lẽ an ủi bên tai anh: “Cô ấy đang làm việc, nói chuyện rất bất tiện. Chờ cô ấy làm xong anh hãy hỏi.”
Đại Minh nhìn nàng, bừng tỉnh hiểu ra.
Từ Gia Diễn hút thuốc xong trở lại, đi tới trước Tô Trản, cúi người nhìn vết thương của nàng, “Tốt hơn chưa?”
Tô Trản gật đầu.
Nữ bác sĩ xoay người lại, đưa phiếu cho họ, “Xem kĩ đơn thuốc.” Ánh mắt dừng lại ở Từ Gia Diễn, “Đi cùng à?”
“Ừ.” Từ Gia Diễn gật đầu.
Trong nháy mắt, Tô Trản phát hiện sắc mặt cô ta dịu lại, giọng nói ôn nhu hơn, lời nói cũng nhiều hơn.
“Cầm tấm phiếu này đi trả tiền, sau đó đi lấy thuốc. Có ba ngày uống, quan trọng là, ba ngày này không nên ᴆụng nước, giảm bớt vận động, tránh đổ mồ hồi. Nếu như lỡ bị nhiễm trùng thì mau đến bệnh viện. Còn thắc mắc gì không?”
“…” Tô Trản cùng Đại Minh nhìn nhau một cái.
Từ Gia Diễn không biết gì, cầm phiếu trong tay cô ta rồi nói cảm ơn.
“Đi thôi.” Anh quay lại nói với hai người đang ngây như phỗng.
Tô Trản chìa tay kéo anh, “Em hơi nhức đầu…”
Từ Gia Diễn: “Muốn bế?”
“Ừ.”
Anh gật đầu một cái, đem phiếu đưa cho Đại Minh, “Đưa chìa khoá xe cho tôi. Cậu đi trước lấy thuốc đi, tôi bế cô ấy lên xe.”
Đại Minh yên lặng nhận lấy phiếu: Thật là ngưỡng một lão đại… Có băng sơn mỹ nữ chủ động bày tỏ, còn có tiên nữ muốn anh ôm. Thế giới này có thể không xem mặt nhìn người rõ ràng như vậy được không?
Từ Gia Diễn khom người bế cô. Tô Trản nghe nữ bác sĩ lắc đầu, nói: “Em gái thật sự được yêu quý.”
Hai người đều không để ý đến. Từ Gia Diễn ôm lấy Tô Trản, còn Tô Trản thì tự động lấy tay câu cổ anh, đầu dán vào lòng иgự¢.
Cánh tay anh rất có lực, ôm rất ổn, không hề làm cô nghiêng ngả.
Tô Trản ở trong иgự¢ anh tìm một tư thế thoải mái, tựa vào иgự¢ anh mà nghe tim đập, “Tim anh đập rất nhanh.”
Từ Gia Diễn cúi đầu nhìn cô, cô gái trong иgự¢ anh cười, cả người mềm mại dịu dàng. Cánh tay anh ôm rất chặt, người ở trong иgự¢ anh lại càng gần lại.
Nếu câu trước kia coi như là vô tình thì câu này rõ ràng là có chủ ý, “Người anh nóng quá.”
Anh cúi đầu, mang ý cười: “Nếu em muốn trở về bị anh đánh thì cứ tiếp tục nói.”
Tô Trản mím môi, giả bộ chịu thua. Không phải cô sợ anh đánh, mà là nói bảy phần lưu tâm ba phần, đây mới là cảnh giới trêu chọc cao nhất.
Cô chọt chọt vào Ⱡồ₦g иgự¢ cứng rắn của anh, hơi dùng sức, giống như để hả giận: “Cô bác sĩ vừa nãy cố ý lấy lòng anh.”
Đúng lúc đi tới bên cửa xe, anh lấy chìa khoá mở cửa, đem cô đặt vào trong rồi dựa vào cửa xe, nhìn cô cười: “Có sao?”
“Có. Lúc Đại Minh bắt chuyện với cô ấy, cô ấy tỏ vẻ lạnh lùng, nghiêm túc, một lời cũng không nói. Sau đó khi anh đến thì nét mặt cô ấy liền trở lại bình thường, giọng điệu dịu dàng, ngay cả lời nói cũng nhiều hơn.” Cô bất mãn.
Đại Minh chưa trở lại, Từ Gia Diễn cũng không gấp. Anh chỉ dựa vào cửa xe, vừa quay đầu liếc nhìn, vừa nhìn về phía cô: “Anh nghe cũng không khác biệt lắm.”
Tô Trản: “Chỉ chưa đến mức xin anh số điện thoại di động thôi đấy.”
Từ Gia Diễn bỗng nhiên bất động, nhìn chằm chằm cô cười đầy thích thú: “Ghen?”
Tô Trản nói thẳng, không phủ nhận: “Anh giỏi như vậy, lại đẹp như vậy, có chút.”
Vì để cô yên tâm, anh vén tay áo lên, vươn tay ra, để lộ một dấu răng. Mặc dù nó đã hơi mờ nhưng loáng thoáng vẫn có thể nhìn ra. Anh đưa tay cho cô xem: “Nhớ chứ.”
Trong lòng Tô Trản vui hơn một chút, anh cũng cười. Bỗng nhiên cô liền muốn nhào tới hôn anh, rốt cuộc nhịn nửa ngày mới nhịn được, bèn hậm hực quay đầu sang chỗ khác.
Đại Minh từ phía sau xách thuốc đi tới, không nhìn thấy không khí mờ ám mà còn ngây ngốc hỏi: “Cười gì vậy, lão đại?”
Từ Gia Diễn lập tức ngừng cười, không để ý tới anh ta, trực tiếp lên xe. Ba – đóng cửa xe lại.
…
Tô Trản gần đây có linh cảm hơn mười lần, không thể không nói, đây đều là do công lao của Từ Gia Diễn.
Cô vừa nhìn thấy anh, trong đầu không ngừng hiện lên các loại cảnh tượng, còn có kích thích tới xao động.
TED đánh xong thì chạy xe về quán rượu. Đầu tiên Thịnh Thiên Vi trở về phòng, nâng đầu cô lên xem, “Thật đáng thương! Rốt cuộc là thù oán gì? Tại sao Egg lại đối xử với bà như vậy?”
Tô Trản đang tra tài liệu, hướng về phía máy vi tính không quay đầu lại, nói: “Cậu ta không cố ý, chẳng qua do vô tình.”
Thịnh Thiên Vi không tin, “Nha đầu ngốc, sao cậu ta lại không đánh Trác ca mà hết lần này tới lần khác đánh bà, rõ ràng là đối với bà có thành kiến.”
Tô Trản suy nghĩ một chút, cẩn thận cân nhắc, “Sao tôi nghe bà nói như có ý khích bác thế?”
Thịnh Thiên Vi cười một tiếng: “Không đúng, không đúng. Tôi chỉ mới vừa nghe Đại Minh nói thôi.”
Tô Trản hỏi lại, “Nói gì?”
Thịnh Thiên Vi buông lỏng tay, nói: “Egg lúc này đang rất thê thảm.”
“Tại sao?”
“Lão đại phạt cậu ta, cấm không cho cậu ta thi đấu nửa năm. Nghe nói ngay cả biểu diễn cũng không để cậu ta tham gia, để cho cậu ta trở về trước học chăm chỉ trong nửa năm.”
Tô Trản nghĩ, với tính tình cậu bé kia thì chắc chắn không thể chấp nhận.
Thịnh Thiên Vi còn nói: “Đứa bé kia lập tức nóng nảy, cùng lão đại cãi nhau một trận, liền lao ra ngoài rồi, bên ngoài bây giờ đều loạn hết cả rồi.”
Nói xong, cô lại tiến tới bên Tô Trản, thích thú suy đoán: “Bà nói xem, lão đại lúc này tức giận như vậy, lại không có liên quan gì đến bà à? Khi nói Trác ca bị đánh, sao anh ấy không tức giận như vậy?”
Tô Trản bình thản nói, “Vậy anh ấy tức giận là do thái độ của Egg, đổi lại là lời nói của bà, anh ấy cũng tức giận vậy thôi.”
Thịnh Thiên Vi cắt ngang: “Ở trước mặt tôi còn giả bộ hả? Hai người đã sớm âm thầm thông đồng với nhau rồi phải không?”
Dẫu sao hai người còn chưa thẳng ra, chuyện này, trong lòng Tô Trản cũng không còn để ý, nói qua loa: “Thật không có.”
Thịnh Thiên Vi thấy không hỏi ra được gì cũng không hỏi nữa. Lúc sau Trác ca tới gõ cửa, nói bọn họ muốn ra ngoài tìm Egg, dặn hai người ở trong quán rượu không nên chạy loạn. Cùng lúc đó Tô Trản cũng nhận được tin nhắn từ Từ Gia Diễn, nói cô ngoan ngoãn đợi ở quán rượu.
Cô nhắn lại: “Ừ.”
Từ Gia Diễn nhìn đây là một chữ, cũng là một âm thanh, rồi đem điện thoại di động nhét vào túi.
Egg chạy gấp, từ phòng trực tiếp chạy nhanh xuống lầu. Điện thoại di động cùng ví tiền khẳng định đều không mang theo trên người.
Màn đêm buông xuống, mưa phùn. Đèn đường mờ nhạt, hạt mưa đan vào ánh sáng, từng giọt, từng giọt rơi xuống. Trừ hai người nữ bọn họ ra, còn lại TED đều điều động người khác lái xe vòng quanh nội thành, dọc theo từng vòng tìm. Trong rừng cây, đường nhỏ, núi, mọi chỗ đều tìm rồi nhưng ngay cả bóng người cũng không thấy.
Mạnh Thần vừa tìm vừa mắng: “Đừng để tôi tìm được tiểu tử thối này, nếu không thì sẽ mất bình tĩnh mà đánh ૮ɦếƭ cậu ta.”
Từ Gia Diễn ngồi trong xe, không nói một lời, nhìn chằm chằm ra ngoài cửa sổ. Ở mỗi một nơi, ánh mắt lãnh đạm quét qua một người, gặp hình bóng quen thuộc sẽ dừng lại chốc lát, sau đó lại bỏ qua bởi kiểu tóc, quần áo và mặt mũi.
…
Mưa phùn kéo dài không biết lúc nào đã thành mưa to. Mưa rơi như trút nước. Hạt mưa trong không trung từ từ rơi xuống, làm mặt đường gồ ghề thoáng chốc đã ngập nước. Mưa lại rơi nhiều hơn, mặt nước lại dâng cao.
Thịnh Thiên Vi có chút nhàm chán, quay đầu hỏi Tô Trản: “Chúng ta có cần ra ngoài tìm họ không?”
“Anh ấy sẽ rất mau trở lại thôi.” Tô Trản chuyên chú nhìn vào màn hình máy tính: “Tôi không muốn cho bọn họ thêm phiền toái, một lát bọn họ trở lại không thấy chúng ta lại phải đi tìm chúng ta nữa đấy.”
Thịnh Thiên Vi bĩu môi: “Được rồi.”
Lúc này cửa tiệm rượu có ba chiếc xe lái vào, pha đèn rất lớn. Cô mừng rỡ: “Họ trở lại rồi.”
Tô Trản cũng nghe vậy đứng lên, tầm mắt nàng theo đó nhìn xuống.
Trong xe xuống ba người. Một người mở cóp sau, lấy hành lý ra.
Thịnh Thiên Vi nheo mắt nhìn cẩn thận một cái, lắc đầu nói: “Không đúng, không phải bọn họ.”
Kiểu xe quả thực rất giống, Thịnh Thiên Vi thiếu chút nữa nhìn không kĩ. Cô lại nhìn chằm chằm một hồi, luôn cảm thấy có gì đó quen quen, như đã gặp ở đâu rồi.
Hồi lâu, cô chợt chỉ: “Đó là SR mà! Người đàn ông kia không phải là Đại Quang chứ?”
Tô Trản cau mày, thấy tên này rất quen tai: “Đại Quang?”
Thịnh Thiên Vi vội vã giải thích: “Chính là người mà trước kia từng trong đội đại thần đã khiến cho mọi người giải tán khắp nơi, hắc đại thần Đại Quang.” Nói xong, cô liền vén tay áo, chậm rãi nắm chặt nấm đấm, phát ra tiếng “Lộp cộp”, nheo mắt nói: “Đã sớm muốn xử lí hắn.”
…
Oan gia ngõ hẹp đúng là không sai.
Trên thực tế, xe Đại Quang đã quẹo vào quán rượu, anh ta thấy một chiếc xe dán logo TED trên bảng số xe. Bên cạnh đó thì đội viên cũng nhận ra, nhắc nhở Đại Quang: “Bọn Từ Gia Diễn cũng ở đây.”
Đại Quang cười nhạt: “Cậu nhắc nhở tôi để làm gì? Anh ta ở đây thì sao? Tại sao anh ta lại không thể tới? Lão tử tôi sau này tham gia hoạt động gì đều phải nhường đường cho anh ta sao?”
Đội viên lau mồ hôi: “Em không phải có ý này.”
Xong xuôi, họ cùng vào. Đại Quang đến nói chuyện với cô gái ở quầy tiếp tân: “Thật sự rất bận rộn à, mấy ngày nay còn có đội khác ở?”
Cô gái nói: “Đúng, TED cũng ở đây.”
Đại Quang quay đầu liếc nhìn mấy đội viên, “À, bọn họ ở tầng nào vậy?”
Cô gái nói tiếp: “Tầng sáu, dưới một lầu.”
Vào thang máy, nhấn tầng bảy, Đại Quang quay đầu lại hướng các anh em nói: “Buổi tối tất cả tới phòng tôi.”
“Lão đại định làm gì?”
“Một bữa tiệc chào hỏi thay món quà gặp mặt gởi cho bạn cũ lầu dưới.”