Ngày hôm sau, Tô Trản ngồi đối diện máy tính nghiên cứu miếng dán gáy, cô nghe nói ở Nhật Bản có một loại miếng dán gáy, sau khi dán có thể làm giảm đau rất lâu. Sau khi tìm hiểu tỉ mỉ quá trình và hiệu quả trị liệu xong thì tạo đơn đặt hàng, mới vừa trả tiền đã thấy Thịnh Thiên Vi tò mò từ bên cạnh đến lại gần, vừa nhìn thấy là cái gì trong lòng đã hiểu rõ, cười trêu chọc: “Giúp đại thần mua cái này sao?”
Tô Trản tắt websites, không nói lời nào, tiếp tục tra tài liệu.
Thịnh Thiên Vi không chịu đi, kéo cái ghế bên cạnh qua ngồi xuống bên cạnh cô, “Tôi thấy đã giúp thì giúp cho tới, chúng ta mua cho đại thần mấy hộp vào, anh ấy đau lâu như vậy cũng không phải ngày một ngày hai.”
Tô Trản liếc nhìn cô một cái, “Tôi chỉ mua một hộp, không đủ thì lại mua tiếp.”
Thịnh Thiên Vi lười biếng tựa vào trên ghế, bắt chéo hai chân, hai tay khoanh ở trước иgự¢, chép miệng càu nhàu, “Từ bao giờ bà bắt đầu ôm cả chuyện lo cho cuộc sống hàng ngày của anh ấy thế – – ”
Lời còn chưa nói hết, cái bàn đã bị ai đó gã xuống. Thịnh Thiên Vi vừa quay đầu lại, không kiên nhẫn: “Ầm ĩ cái gì – -” sau khi thấy rõ là ai đến, trong nháy mắt sửng sốt, bị dọa đến ngây người, lúng túng từ trên ghế đứng lên, “Trầm... Trầm tổng.”
Tô Trản cũng đứng lên.
Trầm Tinh Châu nhướn mày, “Đi làm còn có thời gian tán gẫu, việc chưa đủ nhiều à?”
Thịnh Thiên Vi đứng thẳng tắp, nghiêm túc bắt đầu bịa chuyện: “Em với Tô Trản đang thảo luận về sau buổi thi đấu của TED nên chăm sóc đội viên như thế nào cho tốt hơn.”
Tô Trản: “…”
Trầm Tinh Châu ngược lại cũng chẳng thèm để ý, giơ tay ý bảo dừng, “Buổi tối tiếp khách hàng, Thịnh Thiên Vi em đi cùng đi.”
Thịnh Thiên Vi lí nhí nói: “Có thể từ chối không?”
Trầm Tinh Châu mỉm cười nhìn qua cô cô, “Em nói cái gì?”
Cô hiểu rõ rồi, giơ tay ra dấu Ok.
Tô Trản cảm thấy rất khó chịu, kể từ khi Trầm Tinh Châu biết rõ cô tửu lượng khá tốt thì rất thích dẫn theo cô đi xã giao, cô sắp từ lập trình viên biến thành tiểu thư tiếp rượu rồi.
Ngẫm lại lòng thật chua xót.
…
Nhưng điều cô không ngờ tới là đêm nay Trầm Tinh Châu còn dẫn theo một người khác.
Cô cùng Thịnh Thiên Vi đi theo Trầm Tinh Châu rời khỏi cao ốc công ty, Tống Bách Ngôn đang dựa vào xe đợi, khi mọi người nhìn thấy nhau, anh tay đang cầm áo vest trên tay, chào hỏi bọn cô, “Chào mọi người.”
Cử chỉ lễ phép, mười phần tri thức.
Ngay cả Thịnh Thiên Vi vốn là người rất khó tính, cũng phải nhỏ giọng bên tai Tô Trản khen ngợi: “Anh ta cũng không tệ đấy chứ.”
Tô Trản nhàm chán liếc nhìn cô nàng một cái, nhỏ giọng đáp: “So với Pot thì sao?”
Thịnh Thiên Vi không chút do dự, chém đinh chặt sắt nói: “Cái này còn phải hỏi à? Trong lòng tất cả Fan đều là tượng đài vững chắc, ông xã trong mơ.”
“…”
Tô Trản cong cong khóe miệng, nhìn ra ngoài cửa xe, trong lòng như có con hươu nhỏ đang nhảy loạn, từng bước từng bước khiến cô không khống chế nổi.
“Đúng vậy, Thiên Vi. Tôi cũng giống như bà.” Không biết sao lại nói ra miệng mất rồi.
Thịnh Thiên Vi còn chưa kịp hiểu, “Cái gì?”
Cô vẫn như cứ nhìn ra ngoài cửa sổ, hơi ngửa mặt, cả người được ánh hoàng hôn bên ngoài bao phủ, trên khuôn mặt, trong ánh mắt đều giống như đang tỏa sáng.
Đúng vậy.
Hiện tại tôi cảm thấy, trên cả thế giới này anh ấy là hoàn hảo nhất, ai cũng không bằng.
Tống Bách Ngôn lúc xoay người sang ngay lập tức nhìn thấy một bức tranh thật đẹp, cô gái nhỏ không biết đang suy nghĩ gì, ánh sáng chiếu vào trên người cô, thần thái phấn chấn, thanh xuân dào dạt mà cả người lại tràn trề sức sống khiến anh cũng thấy trong người rạo rực. Nhanh chóng lấy lại bình tình, trước khi để Thịnh Thiên Vi phát hiện anh đã kịp quay sang chỗ khác.
Trầm Tinh Châu lái xe, mắt nhìn Tống Bách Ngôn, miệng phát ra mấy tiếng: “ư, hừm – -” đã thành công thu hút sự chú ý của Tống Bách Ngôn, anh ngoắc ngoắc tay với anh ta, hihf như có chuyện muốn nói.
Tống Bách Ngôn ghé tai sang.
Sau khi chắc chắn rằng hai cô gái phía sau không thể nghe thấy được, anh thấp giọng nói nhỏ vào tai Tống Bách Ngôn: “Người anh em, tôi chỉ có thể giúp cậu đến thế này thôi, cậu ngàn vạn lần đừng có mà làm hỏng chuyện đấy.”
Tống Bách Ngôn thoáng cái đã hiểu ra sao tự nhiên lại gọi anh đi ăn cơm cùng, nhíu mày, “Không phải cậu nói là tối nay có một vị khách hàng khó nhằn sao?”
Trầm Tinh Châu vỗ vỗ vai anh: “Tôi biết rõ cậu hay xấu hổ, chẳng bao giờ chủ động hẹn nổi con gái nhà người ta nên quyết định làm người tốt đến cùng. Đã tiễn Phật thì nên tiễn đến Tây Thiên, giúp cậu có một cuộc hẹn!”
“Vậy còn khách hàng tối nay?”
Trầm Tinh Châu cười vẻ mặt đắc ý, “Làm xong rồi, hợp đồng cũng đã kí, bữa cơm tối hôm nay cậu phải nắm thật chắc cơ hội đấy.”
Tống Bách Ngôn ngược lại không có hứng thú lắm, nhàn nhạt nói: “Thuận theo tự nhiên đi, nếu tôi thật sự thích thì sẽ chủ động theo đuổi, cậu bày ra mấy cái trò này mà làm gì? Còn nữa, cũng không hỏi xem ý của cô ấy thế nào, lỡ như cô ấy coi tôi thành cái loại playboy thì sao?”
“Mẹ nó, tôi đã thế này rồi còn phải nghe cậu oán trách à? Có lòng tốt lại thành lòng lang dạ thú, f*ck, được lắm, cậu tự mình giải quyết đi.”
Tống Bách Ngôn chính là người như vậy, từ nhỏ đã rất có chủ kiến không thích người khác quyết định thay mình, trong nhà cũng rất chiều anh, bất kể là chuyện gì liên quan đến anh thì đều do anh tự quyết định cả. Mà anh cũng liên tục không khiến người ta phải thất vọng, duy chỉ có cái chuyện tình cảm này, chia tay hết người nọ đến người kia, mà mỗi người đều không quá nửa năm, ngắn đến kinh người.
Trên đường tình, anh có vẻ không được thuận lợi lắm.
Tối hôm qua lần đầu tiên nhìn thấy Tô Trản quả thật anh đối với cô gái này có chút hứng thú, con gái kiểu này có học thức, xinh đẹp, lạnh lùng nhưng lại trẻ trung, hào phóng, biết kiềm chế nên tương đối thu hút anh.
Theo đuổi, là muốn theo đuổi.
Nhưng theo đuổi như thế nào anh còn phải suy tính kĩ, bất luận là làm việc gì đi nữa anh vẫn luôn có thói quen lập trình cụ thể, bước thứ nhất bước thứ hai, sau đó mới thực hiện. Trầm Tinh Châu sắp xếp tối hôm nay thực sự đã làm đảo lộn kế hoạch của anh ta, nhưng mà biến dở thành tốt cũng không phải là điều không thể.
Cả tối, Tô Trản phải mời uống rất nhiều rượu, Tống Bách Ngôn cũng đã giúp ngăn lại không ít. Anh rất có phong độ, cả hai cô gái không hề thiên vị ai cả hết giúp Tô Trản lại quay ra giúp Thịnh Thiên Vi, không có chút nào là nghiêng về cô gái trong lòng mình. Cử chỉ rất có lễ độ, không quá phận. Tô Trản không ghét anh, còn thấy người này xử sự rất có phong độ, vô cùng đáng khen ngợi.
Lúc thấy anh ta đã đỡ giúp mình năm ly rượu đỏ, Tô Trản thẳng người lên, hơi ngửa đầu, dứt khoát không nói lời nào đổ rượu vào miệng, đối phương nhìn cô tỏ ý vui mừng, liên tục vỗ tay, “Được rồi được rồi, không tồi chút nào. Tôi thấy cô gái này đã đau lòng rồi đấy.”
Tô Trản đau lòng chỗ nào vậy, lấy tửu lượng của cô mà so thì có hai Tống Bách Ngôn cũng không thắng nổi, cần gì anh ta đỡ rượu hộ. Nhưng mà trên bàn rượu nói vài câu bông đùa, ai lại coi là thật, nếu bạn muốn giải thích từng chữ cho mọi người hiểu thì có khi còn bị coi là ngốc ấy chứ, thế nên cô cũng chẳng để trong lòng làm gì.
Trầm Tinh Châu thì sao, từ đầu đến cuối chỉ yên lặng quan sát, phát hiện Tống Bách Ngôn này đúng là người có một không hai.
…
Tô Trản lúc này cũng đã bị ép uống khá nhiều, tửu lượng của cô tốt nên phần của Thịnh Thiên Vi kia cũng tính hết lên đầu cô, nha đầu kia mới chỉ uống hết một nửa chai rượu vang đã lăn quay ra bất tỉnh, Tô Trản đành một mình gánh rượu của cả hai. Tống Bách Ngôn uống cũng không ít, đầu óc hỗn loạn mà ngay cả Trầm Tinh Châu lúc ra khỏi khách sạn cũng chân nọ đá chân kia, làm gì còn lo lắng được cho mấy cô gái kia nữa, lái xe, ai nấy đều về nhà ngủ.
Tô Trản từ trên xe taxi xuống, vừa vặn trông thấy Từ Gia Diễn từ sân bay trở về.
Ngay lúc anh đánh tay lái chuyển xe thì kính chiếu hậu xuất hiện một bóng hình nhỏ nhắn xinh đẹp, cô gái nhỏ mặc áo lông rộng thùng thình đang vẫy tay với anh.
Anh vội vàng dừng xe lại, từ ghế phụ cầm chiếc áo khoác lên, mở cửa xe bước tới.
Tô Trản giẫm chân lên thành đá của bồn hoa, tóc dài buông ở sau lưng, đại khái là bởi vì uống rượu mà khuôn mặc đỏ bừng, hình như đang rất vui vẻ cứ vẫy vẫy tay với anh mãi.
Từ Gia Diễn cong khóe miệng, cầm theo áo khoác, bước chân nhanh hơn, mới đi vài bước đã tới trước mặt cô, cộng thêm độ cao của thành đá nên chiều cao của hai người bây giờ không chênh nhau lắm. Bóng dáng cao lớn che đi ánh trăng trước mặt cô, anh đứng đó khiến ánh trăng sau lưng chiếu rọi lên mái tóc, tựa như được phủ một lớp ánh sáng. Ánh đèn đường màu vàng chiếu sáng nửa gương mặt anh, khiến người ta không khỏi rạo rực.
Tô Trản ngây người nhìn anh chằm chằm rồi cười.
Từ Gia Diễn đưa mắt nhìn lại cô, khóe miệng lại công lên, đột nhiên đưa tay khẽ đẩy trán cô một cái, giả vờ trách mắng: “Đã hơn nửa đêm rồi còn ra ngoài tản bộ?”
Kỳ thật không hề đẩy mạnh chút nào.
Tô Trản giẫm lên than đá chỉ bằng một nửa chân, đột nhiên người hơi ngửa ra sau một cái.
Từ Gia Diễn phản ứng rất nhanh, tay mắt lanh lẹ duỗi tay đỡ lấy, ôm lấy thắt lưng cô còn bàn tay thì đỡ ở ngay chỗ thắt lưng, đẩy cô trở lại vị trí.
Một giây sau, cô gái nhỏ thuận tay ôm lấy cổ anh, sít sao ôm chặt anh, hai người gắt gao ôm lấy nhau, cằm anh đặt trên đỉnh đầu cô còn cô thì vùi mặt vào gáy anh.
Ánh trăng khuynh thành, tim đập như sấm.
Từ Gia Diễn hơi ngửa đầu, đẩy vai cô, mọt tay cầm áo khác hơi rủ xuống, một tay ôm lấy thăt lưng cô.
Cô gái nhỏ đang chôn mặt trong hõm vai anh, hơi thở tinh tế mềm mại đang phả lên da thịt anh, khí nóng lan tỏa khiến anh phải hít sâu một hơi, cái tay đang vắt áo khoác kia đã cái cổ tay đã bắt đầu có ý ngọ nguậy, cô nàng lại ôm chặt lấy cổ anh, “Từ Gia Diễn.”
Anh ngẩn ra, tay dừng lại, chậm rãi buông xuống, vô thức trả lời cô: “Ừ?”
Cô hít mũi một cái, giọng nói tràn đầy vẻ mệt mỏi, không chút khí lực cũng không có mục đích, rồi đơn giản nói: “Anh đừng động đậy, cứ để em ôm một lúc.”
“…”
Từ Gia Diễn cảm thấy mình sắp bị cô ép đến ૮ɦếƭ.
Lúc ở cùng nhau thì ôm ôm hôn hôn cứ nghĩ hết cách này đến cách khác chiếm tiện nghi của anh.
Lúc rời đi thì một cái tin nhắn, một cú điện thoại cũng không có, giống như từ trước đến nay không hề tồn tại.
Cuối cùng anh cũng không hề đẩy cô ra, vẫn cứ để cô ôm thặt chặt, lúc vừa mới đén gần cô đã thấy mùi rượu nồng nặc trên người cô xông thẳng vào mũi, lúc này lại ghé sát vào nhau như thế anh đúng là sắp bị xông ૮ɦếƭ luôn rồi, giọng điệu không vui: “Sao mỗi lần anh về lại thấy em trong bộ dạng say khướt thế?”
Cô chôn ở bên gáy anh, cười hì hì, “Em cố ý – – ”
Anh không hiểu, “Hả?”
“Uống rượu say mới có thể ăn đậu hũ của anh, mới có thể dính lấy anh, có thể ôm anh, còn có thể – -” cô toét miệng cười.
Thật đúng là càng lúc càng coi trời bằng vung.
Từ Gia Diễn ôm cô từ trên thành đá xuống, đẩy cô từ trong иgự¢ mình cách xa một chút. Một tay xách tai cô lên, cầm cái lỗ tai nhỏ nhắn tinh tế, cong cong như trăng của cô hơi kéo lên, “Tin nhắn hôm qua anh gửi cho em, em không đọc à?”
Tô Trản bị đau, cúi đầu nói, “Có đọc mà.”
Từ Gia Diễn: “Hửm? Vậy sao em lại chỉ trả lời anh có một chữ?”
“Vậy nếu không thế thì phải nói thêm cái gì?” Cô hỏi rất kiểu cây ngay không sợ ૮ɦếƭ đứng.
Sao mà anh biết được – –
Tóm lại không phải một chữ đơn giản như vậy là được.
Trước kia lúc anh ở bên ngoài thi đấu, di động luôn tắt máy một tuần. Khương Tâm Nhị có thể gửi cho anh cả trăm cái tin nhắn, gọi mấy trăm cuộc điện thoại. Còn có thể đi tìm người dò hỏi tin tức về anh, đừng nói riêng anh mà ngay cả di động của Mạnh Thần cũng không may mắn thoát khỏi số phận, cho đến mãi sau này mỗi lần Mạnh Thần thấy cô ta gọi điện đến vẫn còn thấy sợ, so với bạn gái của cậu ta mỗi lần tra hỏi còn đáng sợ hơn.
Nhưng cái cô nàng trước mắt thì tốt rồi.
Một cái tin nhắn, một cú điện thoại cũng không có.
Còn nói thích anh,
Hẳn là thích ăn đậu hũ của anh mới phải chứ?
Nghĩ đến đây, Từ Gia Diễn lại cảm thấy mình đầu óc có bệnh, lại còn nghĩ tới chuyện con gái gửi tin nhắn cho mình. Trước kia anh sợ nhất là cái trò nhắn tin điện thoại kiểu này, hận không thể cả đời chẳng có ai tìm anh, di động mua cũng toàn ném trong nhà, nếu không phải là mấy năm nay có thêm chức năng chơi game thì hắn tuyệt đối không mang ra khỏi nhà.
Tô Trản đứng ở trên đất bằng, lại một lần nữa ôm lấy thắt lưng gầy gò nhưng rắn chắc của anh. Anh chỉ mặc một lớp áo mỏng manh, lúc ôm cảm thấy rất rắn chắc như là bức tưởng thịt dày dặn. Da thịt cùng đường cong của đàn ông mạnh mẽ khiến cô đã được cảm thụ một lần rồi thì mãi chẳng muốn buông tay.
Từ Gia Diễn hai tay giương lên, không hề ᴆụng phải cô, cúi đầu có chút dở khóc dở cười nhìn cô gái nhỏ say rượu trong lòng mình dính chặt cứ như kẹo dẻo, chỉ có thể âm thầm cảm thấy may mắn, may không phải là… Mùa hè.
Mặc có một lớp áo mỏng như thế, trong trời đêm mùa đông thế này cũng có chút lạnh lẽo.
Mấy giây sau,
Hắn nâng lên một bên tay lên, mắt nhìn đồng hồ điện tử trên cô tay – -23: 06.
Lại mấy giây nữa,
Từ Gia Diễn một tay cầm theo áo khoác, chậm rãi nâng lên một tay khác đặt lên lưng cô rồi dọc theo sống lưng vỗ một cái, nhẹ giọng dụ dỗ: “Lên trước đã? Được không?”
Tô Trản có vẻ muốn ngủ, ở trong lòng anh thoải mái mà nhẹ nhàng co người lại, nỉ non: “Ôm thêm một lúc nữa.”
Anh sắp ૮ɦếƭ rét rồi – –
Nhưng mà vẫn nhẫn nại dỗ dành cô, vân vê đầu tóc cô, nói: “Lên trước đã, ngoan nào.”
“Ôm – – ”
“Lên rồi cho em ôm.”
Cô nàng như chợt bừng tỉnh, ở trong иgự¢ anh ngẩng đầu lên, mê hoặc nhìn anh, “Anh vừa mới nói gì?”
Anh buồn cười nhìn cô, sau đó đem kéo cô từ trong Ⱡồ₦g иgự¢ ra, “Tỉnh rượu chưa?”
Tô Trản: “Tỉnh, tỉnh – ”
Anh vừa đi, vừa mặc áo khoác, sau khi mặc xong thì hoạt động cái cổ rồi nói, “Tỉnh thì đi lên.”
Tô Trản méo miệng, từ từ đuổi kịp an.
Thang máy chậm rãi lên tới tầng mười, tiếng mở cửa vừa vang lên, Từ Gia Diễn đi ra ngoài trước, Tô Trản theo ở phía sau, đầu óc còn đang suy nghĩ cái câu kia, “Lên rồi cho em ôm.”
Người đi phía trước vò đầu một cái rồi mở cánh cửa nhà, quay đầu lại nhìn Tô Trản, “Đi ngủ sớm một chút.”
Này… Này không có được.
Nói là cho ôm mà?
Trước khi anh đóng cửa lại, Tô Trản gấp rút gọi anh: “Anh, có phải là đã quên gì không?”
Anh cười khẽ, nghiêng đầu dựa vào trên cửa, “Ở dưới ôm như thế vẫn chưa đủ à?”
“…”
“Đi ngủ sớm một chút đi, cúc vạn thọ.”
Hừ.