Ở trung tâm phục hồi sức khỏe, Đường Nhất Bạch và Vân Đóa ở trong một căn phòng nhỏ có hai phòng ngủ, cũng không khác phòng ở chung cư là mấy. Sáng sớm, Vân Đóa rời giường ra khỏi phòng, nhìn thấy Đường Nhất Bạch chỉ mặc mỗi một cái ҨЦầЛ ŁóŤ đang đi lại trong nhà. Vóc dáng người ta - 360 độ hoàn hảo không góc ૮ɦếƭ, vô cùng xuất sắc, lúc đôi chân dài di chuyển qua lại, cặp ௱ôЛƓ cong cũng lúc lên lúc xuống, eo lưng ngang hẹp theo đó mà nhẹ nhàng phơi bày ra, Vân Đóa nhìn nhìn, thiếu chút nữa là chảy máu mũi.
Cô hơi bất đắc dĩ nâng trán: "Anh....không thấy lạnh sao?"
Đường Nhất Bạch quay đầu, rất vô tội nhìn cô: "Không có ai mặc quần áo cho anh." Lời nói đặc biệt đúng lý hợp tình.
Vân Đóa lắc đầu, "Em thực sự nợ anh."
Thân là một vận động viên bơi lội, Đường Nhất Bạch cũng không cảm thấy thế này có gì là không ổn, dù sao anh cũng thường xuyên chỉ mặc quần bơi xuất hiện trong tầm mắt quần chúng. Lúc này anh không vội mặc quần áo, mà đi rửa mặt trước.
Vân Đóa đành phải đi theo anh, giúp anh lấy kem đánh răng. Hai người cùng nhau đánh răng, sau đó cùng nhau rửa mặt. Lúc này Đường Nhất Bạch bị cụt một tay, bộ dạng rửa mặt giống y như một con mèo nhỏ, Vân Đóa nhìn không nổi, nên vẩy nước lên giúp anh rửa mặt, sau khi lau sạch sẽ tiện tay lấy một ít sữa dưỡng ẩm bôi lên mặt anh.
Đường Nhất Bạch rất không vui, "Đây là cái gì? Anh không cần."
Vân Đóa không thèm để ý đến sự phản kháng của anh, chia đều sữa dưỡng ẩm rồi nhẹ nhàng vỗ lên mặt anh. Tuy ngoài miệng Đường Nhất Bạch nói không cần, nhưng sau đó vẫn khom người phối hợp với cô, anh nhìn cô, "Thôi, em muốn làm gì với anh cũng được."
Thoa xong, Vân Đóa nâng mặt anh lên hôn một cái, "Tốt lắm, Soái Ca của em."
Đường Nhất Bạch cười ha ha xoa nhẹ tóc cô, "Cảm ơn, tiểu mỹ nữ của anh."
Ăn xong điểm tâm, hai người làm ổ trên ghế sofa, dựa vào nhau cùng xem phim. Xem phim được một nửa thì bác sĩ Từ dẫn theo hai người nữa tới. Hai người kia một người tóc hoa râm, một người tóc bạc trắng, sắc mặt đều rất hồng hào. Bác sĩ Từ giới thiệu đơn giản, người tóc bạc trắng là ông cậu của ông, họ Khang, còn người có mái tóc hoa râm kia chính là con trai của ông, cũng là chú họ của bác sĩ Từ, năm nay năm mươi lăm tuổi.
Ông nội Khang vẫn còn rất khỏe mạnh minh mẫn, nói năng thận trọng, đôi mắt sáng ngời có thần, lúc nhìn thấy Đường Nhất Bạch và Vân Đóa, ông cũng chỉ gật gật đầu. Nếu so sánh thì bác Tiểu Khang (con trai ông cụ) hòa nhã, thân thiết hơn nhiều, ông vỗ nhẹ lên vai Đường Nhất Bạch, cười nói: "Chuyện của cậu chúng tôi đều đã nghe qua, giỏi lắm! Lần này chúng tôi nhất định sẽ dốc toàn lực để trị thương giúp cậu, không phải là tôi khoác lác đâu, quê tôi có một bà cụ bảy mươi tuổi bị ngã gãy chân, được ba tôi chữa trị, chỉ trong một tháng bà cụ đã có thể xuống đất đi lại được rồi."
Nghe vậy, hai mắt Vân Đóa sáng lên, "Thần kỳ như vậy sao?"
Bác Tiểu Khang gật đầu thật mạnh, "Đúng vậy! Nhà họ Khang chúng tôi nổi tiếng gần xa về chữa trị xương cốt, có rất nhiều người ở vùng khác hâm mộ tìm đến nhà của chúng tôi đấy. Cô gái nhỏ - tôi nói cho cháu biết, ba tôi cũng không tùy tiện rời núi như vậy đâu, vì nghe nói Nhất Bạch là vận động viên bơi lội đang gấp rút chuẩn bị thi đấu nên mới tới đấy." Nói xong, ông lại vỗ lên bả vai Đường Nhất Bạch, "Nhất Bạch, yên tâm đi, xương cốt của cậu giao cho chúng tôi! Bảo đảm trong vòng một tháng, cậu có thể trở lại bơi lội!"
Xương cốt của cậu giao cho chúng tôi....Lời nói này, Vân Đóa nghe vào thấy vô cùng khi*p sợ.
Ông nội Khang khẽ ho một tiếng, "Lắm mồm!" Tuy là đang trách cứ con trai mình, nhưng vẻ mặt lại không nghiêm khắc, thậm chí trong mắt còn mang theo ý cười.
Đường Nhất Bạch nói, "Vậy thì xin nhờ mọi người."
Sau đó, ông nội Khang chuẩn đoán bệnh cho Đường Nhất Bạch, nhìn, nghe, hỏi, sờ (gọi là \'tứ chẩn\' của đông y: vọng, văn, vấn, thiết). Mục đích của chẩn đoán không chỉ là muốn xác định thương tổn -- thương tổn thì dựa vào phim chụp trước đó cơ bản đã có thể xác định được bệnh tình. Hiện tại chẩn đoán chủ yếu là muốn kiểm tra sức khỏe của Đường Nhất Bạch, căn cứ vào đó để chế định đơn thuốc. Phương thuốc Trung y có biến hóa rất lớn, cùng bệnh nhưng không cùng người sẽ không dùng được cùng một loại thuốc, không có phương thuốc nào dùng cho mọi tình huống. Bây giờ có rất nhiều chương trình chăm sóc sức khỏe, trong đó các chuyên gia thích đề nghị người xem nên ăn cái này ăn cái kia, một số còn \'chào hàng\' phương thuốc cổ truyền, vật ly kỳ cổ quái gì cũng đều có, những thứ đó đều không đáng tin. Có thể họ nói không sai, nhưng điểm mấu chốt lại không nói rõ ràng, đó là: "Những thứ đồ ăn hay phương thuốc cổ truyền đó không phải ai cũng dùng được, có một số người ăn vào sẽ phản tác dụng, bệnh sẽ nặng hơn.”
Tuy rằng trước đó Vân Đóa luôn tỏ vẻ không dám ôm hy vọng quá lớn, nhưng mà khi hi vọng đang ở ngay trước mắt cô thật sự không tự chủ được mà ôm lấy nó....Giờ phút này cô lẳng lặng chờ ông nội Khang chẩn đoán xong, hi vọng ông có thể nói lời chấn an lòng người. Nhưng mà, ông nội Khang không giống như bác Tiểu Khang luôn chấn an người khác, ông cụ chỉ gật gật đầu, "Tôi sẽ viết đơn thuốc trước, thử xem!"
Vân Đóa hơi không nhịn được, hỏi: "Ông nội, người thấy tình huống của anh ấy thế nào ạ?"
Ông nội Khang nhìn Vân Đóa một cái, không trả lời mà hỏi lại, "Cháu và cậu ta có quan hệ gì?"
Đường Nhất Bạch giải thích, nói: "Cô ấy là bạn gái của cháu."
"Ừ." Ông nội Khang gật gật đầu, sau đó ở ngay trước mặt mọi người nói thẳng: "Thận chủ cốt sinh tủy, trong khoảng thời gian này tốt nhất hai người không nên sinh hoạt vợ chồng."
Ngay lập tức, mặt Vân Đóa đỏ như tôm luộc, Đường Nhất Bạch nhìn thấy bộ dạng này của cô, rất không phúc hậu mà cười, anh nhìn ông nội Khang gật đầu, "Được, cháu sẽ nhớ kỹ."
Hai cha con nhà họ Khang còn mang theo một rương hành lý đến, vừa mở ra thì thấy bên trong tất cả đều là dược liệu. Trung tâm phục hồi sức khỏe nằm ở ngoại ô, các vùng lân cận không có cửa hiệu thuốc Đông y lớn nào, cho nên bọn họ mang theo bên người không ít thuốc. Hơn nữa, hiện tại có rất nhiều phương thuốc Đông y bí truyền không truyền ra ngoài, đây là truyền thống do tổ tiên lưu lại. Cho nên, đến cùng ông nội Khang mang ra thuốc gì, bản thân Đường Nhất Bạch cũng không biết, chỉ có bác Tiểu Khang nhìn, sau đó cầm lấy đơn thuốc bắt đầu bốc thuốc, có ba vị thuốc bọn họ không mang, muốn cho người đến Đồng Nhân Đường mua.
Thuốc cũng do bác Tiểu Khang sắc, Vân Đóa còn tưởng có thể giúp được một số việc, kết quả bởi vì "Từ trước đến giờ chưa từng sắc thuốc" nên bị cự tuyệt.
Bốn người ăn cơm trưa cùng nhau, Vân Đóa nấu rất nhiều thức ăn, đặc biệt nấu món cá Pecca hấp cho Đường Nhất Bạch, còn có canh xương heo. Bác Tiểu Khang nhìn Vân Đóa nhẫn nại lựa xương cá giúp Đường Nhất Bạch, cười ha ha khen ngợi, "Chậc chậc chậc, Nhất Bạch, cậu thật sự chọn đúng nàng dâu nhỏ rồi."
Khóe môi Đường Nhất Bạch cong cong, cười nhìn khuôn mặt hồng hồng của Vân Đóa, nhu tình trong mắt như muốn tràn ra.
Ăn cơm xong, Đường Nhất Bạch phải uống thuốc. Vân Đóa nhìn anh bưng chén thuốc đặc tới mức nước thuốc biến thành màu đen, uống một hớp nhỏ, nhất thời mặt mày nhíu thành một cục, vẻ mặt đau khổ nói, "Mùi vị này thật là tuyệt...."
Bác Tiểu Khang không nói gì nhìn anh, "Cậu cho là đang uống trà sao? Uống một ngụm thôi!"
Đường Nhất Bạch nín thở uống một ngụm hết sạch, uống xong, đầu lưỡi vẫn còn lưu lại mùi vị quái lạ khiến cho người ta thần hồn điên đảo, anh nhìn Vân Đóa ủy khuất, "Đóa Đóa, thứ này thật là khó uống!"
Vân Đóa rất đau lòng, đưa cho anh một cốc nước, còn lột một viên kẹo đường cho anh. Bác Tiểu Khang thật sự không nhìn nổi được sự ngọt ngấy của hai người trẻ này, cầm chén thuốc đi ra ngoài.
****
Buổi tối ăn cơm nước xong lại uống thuốc, hai người không có việc gì, trèo lên nóc nhà ngắm sao. Ban đêm đầu hạ, vùng ngoại ô vẫn còn hơi lạnh, Đường Nhất Bạch ôm bả vai của Đóa Đóa, lấy áo khoác của anh phủ lên cả hai người. Không khí ở đây không bị ô nhiễm như ở trong nội thành, trên trời có thể nhìn thấy rất nhiều sao, Vân Đóa nhìn lên trời, kể cho Đường Nhất Bạch nghe về những chùm sao. Giọng của cô mềm mại, không nhanh không chậm, nghe rất êm tai, giống như một ly nước chanh tươi mát giữa tiết trời nóng bức mùa hạ vậy. Đường Nhất Bạch yên lặng nghe, lúc đầu còn thật sự chăm chú nghe kể chuyện xưa, lắng nghe một chút thì say mê, chìm đắm trong giọng nói ôn nhu tốt đẹp của cô. Anh cúi đầu, hôn lên gò má của cô, dịu dàng giống như bông tuyết khẽ tuông rơi. Giọng nói của Vân Đóa chợt dừng lại, cô nắm chặt góc áo, trống иgự¢ giống như chú nai con đang chạy loạn, cô khẽ đẩy anh một cái, "Đường Nhất Bạch...."
"Đóa Đóa, Đóa Đóa" Đường Nhất Bạch thấp giọng gọi tên cô, âm thanh mang theo nhiệt độ, anh nói, "Tại sao anh lại thích em như vậy chứ, Đóa Đóa...."
Anh bắt lấy cánh môi cô rồi hôn. иgự¢ Vân Đóa nóng lên, cả người như nhũn ra, cô gần như muốn hòa tan trong vòng tay nóng bỏng của anh.
Gió đêm từ từ thổi tới, cũng không thổi bay được sự ấm áp nho nhỏ trong thế giới của hai người. Trong gió có hương thơm của một loài hoa không tên, nhàn nhạt, thấm vào ruột gan, dường như muốn xuyên thấu qua da thịt thấm vào tận đáy lòng.
Vân Đóa ôm chặt eo Đường Nhất Bạch, ngửa đầu đáp lại anh. Cô học theo động tác của anh, dùng đầu lưỡi tìm được lưỡi của anh, cuốn lấy từng chút từng chút một, động tác như vậy đủ để khiến anh phát cuồng, tay ôm lấy thắt lưng cô không tự giác siết chặt, áp chặt cô vào trong thân thể anh.
Buổi hoạt động phổ cập kiến thức thiên văn này đặc biệt có ý nghĩa, Đường Nhất Bạch vô cùng hài lòng, cũng tỏ vẻ mong chờ lần nữa.
Đường Nhất Bạch phát hiện, từ sau khi anh bị thương, Vân Đóa đối với anh luôn dịu dàng thuận theo, nhu thuận làm người ta đau lòng. Làm sao bây giờ, Đóa Đóa của anh càng ngày càng đáng yêu, anh bị cô làm cho mê đắm....
Nhưng mà, Vân Đóa dịu dàng chăm sóc lại đổi lấy việc anh được một tấc lại tiến thêm một thước.
Sáng ngày thứ hai, Vân Đóa phát hiện bản thân lại tỉnh lại trong vòng tay ôm ấp của Đường Nhất Bạch. Cô gối lên cánh tay của anh, cánh tay đắp thạch cao nhẹ nhàng khoác lên người cô, tiếp đến, một cái chân rắn chắc mà có lực đang kẹp chặt người cô, ôm lấy thân thể của cô kề sát vào người anh.
Vân Đóa cho rằng mình đang nằm mơ. Cô chậm chạp ngẩng đầu lên, vừa vặn chống lại ánh mắt của Đường Nhất Bạch. Anh đang cười híp mắt nhìn cô, thấy cô tỉnh, anh lại gần làm bộ muốn hôn cô.
Vân Đóa sợ tới mức vội vàng né ra, lăn hai vòng, sau đó "Bịch" một tiếng, rơi xuống đất.
Đường Nhất Bạch: "...."
Vân Đóa từ dưới đất đứng dậy, lúng túng hỏi, "Sao, sao, sao lại thế này? Tại sao anh lại ở trên giường của em?"
Đường Nhất Bạch nằm nghiêng trên giường, tay trái chống đầu, hai bắp chân dài khép lại, tùy ý co lên một góc, phô bày ở trên giường. Dáng vẻ ung dung lười nhác giống như phu nhân, hơn nữa là một phu nhân không mặc quần áo. Sáng sớm, ánh mặt trời xuyên qua khe hở rèm cửa sổ chiếu vào, chiếu lên người anh. Anh nằm dưới ánh mặt trời, giống như một pho tượng hoàn mỹ. Dáng người anh thật sự quá tốt, cho dù một tay bị bó bột thạch cao, lúc này chỉ mặc ҨЦầЛ ŁóŤ nằm trên giường, cũng làm cho người ta có loại kích động máu nóng sục sôi.
Vân Đóa nắm tóc, coi thường cái nhìn của Đường Nhất Bạch, cô lấy gối đầu đập lên đầu anh, "Trả lời em!"
Đường Nhất Bạch nói, "Anh cũng không nhớ rõ."
"...Có ý gì?"
"Có thể anh bị mộng du."
Vân Đóa nửa tin nửa ngờ, "Trước kia anh từng bị mộng du sao?"
"Không có, anh cảm thấy có thể là di chứng của lần bị thương này."
Vân Đóa lại đạp anh, "Ai nói gãy xương còn kéo theo di chứng mộng du? Từ khoa ngoại Xương đến Khoa nội Thần kinh? Anh đúng là kỳ tích của giới y học đấy!"
Đường Nhất Bạch cười, trốn cô "Đóa Đóa, anh sai rồi, anh cũng không biết vì sao lại bị mộng du, em tha cho anh được không....Ôi, đau!"
Vân Đóa phát hoảng, ném gối đầu sang một bên trèo lên giường nhìn anh, sốt ruột hỏi, "Đau ở đâu, là ᴆụng phải tay sao?"
Đường Nhất Bạch đột nhiên xoay người, đè cô ở dưới thân. Một tay anh chống ở bên tai cô, vừa cuối đầu muốn hôn cô.
Mặt Vân Đóa không biểu cảm tát một cái lên mặt anh, "Nhanh chóng đi rửa mặt đi!"
Ăn xong điểm tâm, hai người ra ngoài tản bộ, vô cùng nhàn nhã, cảm giác giống như cuộc sống của cán bộ về hưu. Phía Bắc trung tâm phục hồi có trồng một rừng lớn \'Ngu Mỹ Nhân\' (cây anh túc), lúc này chính là thời điểm nở rộ, đỏ rực, trắng tuyết, vàng nhạt hòa lẫn vào nhau, màu sắc rực rỡ như gấm lụa, đặc biệt xinh đẹp. Khiến cho người nhìn, tâm tình không nhịn được mà bay bổng.
Đường Nhất Bạch nói, "Nơi này rất đẹp, thích hợp để chụp ảnh. Chờ tới lúc chúng ta kết hôn thì tới nơi này chụp ảnh cưới."
Băng ghế bên cạnh luống hoa có hai người ngồi, một người là bác Tiểu Khang, người kia là một vận động viên điền kinh. Bác Tiểu Khang đang xem tướng tay cho vận động viên điền kinh kia, đang nói tới chuyện kết hôn sinh con của vận động viên kia, nói đến khiến cho người kia không khỏi sửng sốt.
Vân Đóa không nhịn được cười thành tiếng.
Bác Tiểu Khang nhìn hai người bọn họ, dặn dò, "Không nên ᴆụng vào loài hoa này, có độc."
"Sao!"
Lúc này, vận động viên điền kinh kia nói có hẹn, xin đi trước. Sau đó bác Tiểu Khang thăm hỏi hai người bọn họ, "Lại đây ngồi, tôi sẽ xem tướng tay cho hai người."
Vân Đóa đưa tay ra trước, bác Tiểu Khang nhìn nhìn một lát, nói: "Thực ra xem tướng tay không chỉ là xem vân tay mà còn phẩm tướng của họ. Bàn tay của cháu, vừa nhìn đã thấy là người có phúc khí. Haizz, tôi nhìn chỉ tay một chút, đường nhân duyên này, không sai, rất mỹ mãn. Đường sự nghiệp....Ừm, lúc trẻ gặp chút trắc trở, cháu xem chỗ này bị đứt đoạn. Đường sống cũng không tệ."
Đường vân tay của Vân Đóa khá đơn điệu, bác Tiểu Khang nhìn đến đó thì bỏ qua, tiếp đến lượt Đường Nhất Bạch. Sau đó, ông có phần ngoài dự tính, "Sao lại thế này, đường vân tay của hai người không khác nhau lắm, đều là tình duyên mỹ mãn, sự nghiệp có chút trắc trở. Nếu không thì tôi sẽ xem bát tự cho hai người."
Đường Nhất Bạch nói, "Ngài thật sự là học rộng tài cao, cái gì cũng biết?"
Bác Tiểu Khang đắc ý nói, "Đương nhiên, bình thường tôi thích nghiên cứu những thứ Kinh Dịch bát quái, chứ thực ra chữa bệnh chỉ là nghề phụ của tôi thôi."
Càng xem càng giống thầy bói. Dù sao Vân Đóa cũng không nói chuyện, chỉ ngồi một bên nghe vị bác sĩ kia luyên thuyên. Cả hai người đều nói ngày sinh, thời gian cùng địa điểm, bác Tiểu Khang quả thật rất có tài, không cần tra lịch vạn niên cũng có thể kháp* (bấm ngón tay) ra bát tự của hai người bọn họ, lại tận lực lải nhải tiếp một trận nữa, nói Đường Nhất Bạch: "Cậu tuổi trẻ lận đận, đương nhiên lận đận này chủ yếu là về sự nghiệp. Chỉ là, cậu cũng không cần lo lắng, cậu sẽ gặp được quý nhân, có quý nhân phù hộ, cậu có thể hóa nguy thành an, vượt mọi chông gai, mây tan trăng sáng, một bước thăng thiên rồi. A, đúng rồi!" Ông nói xong, chỉ chỉ Vân Đóa, "Theo như trên tướng mệnh, cháu chính là quý nhân của cậu ta."
Vân Đóa ôm bụng cười, "Bác à, bác thật biết nói chuyện, cháu muốn cho tiền bác quá!"
Bác Tiểu Khang cười nói, "Chi phí trị liệu, thuốc men còn có phí đi đường, đội tuyển Quốc gia của cậu ta đều sẽ chi trả cho chúng tôi, không cần cháu đưa tiền."
Đường Nhất Bạch cũng cười. Anh cũng giống như Vân Đóa, đều không tin những thứ này, chỉ là \'thầy bói\' nói nhiều lời dễ nghe như vậy, thật sự khiến cho người ta vui vẻ.
Bác Tiểu Khang còn nói, "Để tôi xem lại xem bát tự của hai người có hợp không. Ôi, bát tự này, ai ôi, bát tự này, hazz, chậc chậc chậc...."
Vân Đóa cảm giác bị giọng điệu của ông làm cho nín thở, cô tò mò hỏi, "Bát tự của chúng cháu thế nào ạ?"
"Hai người bọn cháu nha, là bảy đời oán hận, đã tu bảy đời, cũng chưa tu thành chính quả, hiện tại là đời thứ tám, cuối cùng đã có thể tu thành chính quả rồi. Tôi đã nói rồi mà, tại sao lại kỳ quái như vậy, đường nhân duyên của cả hai người đều đặc biệt tốt như vậy. Rất khó để có được đường nhân duyên tốt, người khác hoặc là phân nhánh hoặc là bị đứt đoạn, hai người các cháu thì ngược lại, đường nhân duyên như vậy, bỗng chốc lại để cho tôi gặp được hai người, cho nên tôi đặc biệt thấy lạ, hóa ra là ở chỗ này chờ tôi đây mà. Ôi chao, đúng quá mà, hai người các cháu nhất định chuyện tốt thành đôi, đến lúc đó nhớ mời tôi đến uống rượu mừng đấy!"
"Nhất định ạ!", Đường Nhất Bạch cười nói, "Nghe bác nói vậy, cháu cũng muốn cho bác tiền rồi!"
Sau đó, bác Tiểu Khang còn nói cho bọn họ biết bảy đời oán hận là gì. Vân Đóa cảm thấy bác sĩ già này thật sự là nói nhiều như cái máy, từ hai đoạn bát tự, ông cứ thế tiếp tục \'biên tập\' ra bảy câu chuyện tình xưa. Hơn nữa, ông còn có bằng chứng vô cùng logic, bảy câu chuyện tình kia đều được sắp xếp trình tự thời gian vô cùng hoàn hảo, thời gian nào triều đại ấy, ứng đối vô cùng đặc sắc, tuyệt không có chuyện lúng túng khi xuyên không. Bởi vì thơi gian eo hẹp (chung quy là vì bọn họ muốn ăn cơm), ông chỉ kể \'đại khái\' về bảy câu chuyện xưa, cuối cùng còn hẹn Đường Nhất Bạch thời gian cụ thể để giảng giải cho hết.
Nhân tài, thật sự là một nhân tài hiếm có.
*****
Buổi tối trước khi đi ngủ, vì phòng ngừa Đường Nhất Bạch lại \'mộng du\' tiếp, Vân Đoá khóa cửa phòng lại. Ngay khi cô còn chưa ngủ được, đã nghe thấy có người gọi ở bên ngoài cửa, là Đường Nhất Bạch: "Đóa Đóa? Đóa Đóa?"
Vấn Đóa không nói gì, cô muốn xem anh có thể giở trò quỷ gì.
Tay nắm cửa bị người ta xoay xoay, mở không ra. Vân Đóa cho rằng anh đã đi rồi, kết quả một lát sau, cô nghe được âm thanh mở ổ khóa.
Cô không nói gì, xuống giường đi mở cửa. Cô nhìn anh ngoài cửa, "Anh mộng du mà còn biết đường đi tìm chìa khóa mở cửa sao?"
Đường Nhất Bạch bị bắt tại trận, tố chất tâm lý mạnh mẽ giúp cho biểu hiện của anh vô cùng trấn định. Anh xoa xoa đầu cô, thử thăm dò hỏi, "Đóa Đóa, anh có thể ngủ cùng em được không?"
"Không được."
Anh hơi buồn bực, "Anh chỉ muốn ôm em ngủ thôi, dù sao anh cũng không thể làm cái gì!"
Vân Đóa nhìn cánh tay bị băng bó của anh, cô có chút mềm lòng. Dù sao, người ta cũng là bệnh nhân, mỗi ngày đều phải khổ sở uống thuốc đắng như vậy, bây giờ chỉ có chút yêu cầu này, sao cô có thể không đáp ứng được chứ?
Một người ở thời điểm buồn ngủ đều rất dễ nói chuyện, bởi vì bối rối làm cho thần kinh người ta buông lỏng. Giờ phút này, Vân Đóa bị bộ dạng đáng thương tội nghiệp của anh đánh bại, sau khi kéo anh vào phòng cô vẫn không quên cảnh cáo anh, "Anh thật sự cái gì cũng không được làm, bác sĩ đã nói rồi, anh phải cấm dục."
"Được."Anh ‘lời thề son sắt’ bảo đảm.
Cô hơi do dự, "Em có thể sẽ ᴆụng vào tay của anh đấy!"
"Sẽ không đâu, anh nằm ngủ ở bên phải em."
Vân Đoá nằm trên giường, được ôm người trong lòng vào trong иgự¢, trái tim Đường Nhất Bạch tràn đầy cảm giác hạnh phúc. Cơ thể mềm mại ấm nóng của cô tản ra hơi thở mê người, đường cong trên cơ thể gắt gao dán lên người anh, trong lúc lơ đãng dụ dỗ khiến cho anh miệng đắng lưỡi khô, trong lòng ngứa ngáy, giống như có cái gì muốn đâm ra.
Anh hiểu rất rõ đó là cái gì. Dụς ∀ọηg, không thể buông thả Dụς ∀ọηg, một khi phóng thích ra ngoài, đó là \'phong ba\' mãnh liệt.
Không được, không thể, trước đó phải dưỡng thương thật tốt đã. Coi mình là Thần Điêu Lữ Hiệp sao, bây giờ không được!
Đường Nhất Bạch cố gắng áp chế khát vọng trong lòng xuống. Anh hít một hơi thật sâu, thầm nghĩ: Chờ đến khi hồi phục, việc đầu tiên anh muốn làm không phải là xuống hồ bơi, mà là ăn Đóa Đóa nhà anh tại chỗ.